Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bệ Hạ Vạn An

Chương 45: 《 kinh thành nhật báo 》



Giản Tấn tin tưởng, tài nghệ viết báo chí của mình nhất định sẽ thu hút dân chúng mua xem.
Trước kia, quan viên ở trong mắt mọi người đều là cao cao tại thượng. Hiện tại có một loại báo chí viết về mấy chuyện bát quái của quan viên...... Ai mà không muốn xem?
Giản Tấn đoán không sai, dân chúng xác thật cũng rất thích xem.
Báo chí đầu tiên của Đại Tề, vào một buổi sáng bình thường, cũng từ đó mà ra đời.
Truyền thông ở thời cổ đại tương đối chậm, mọi người muốn tụ tập với nhau một bữa buôn chuyện còn phải suy xét đến vấn đề xe cộ, hơn nữa những vấn đề buôn chuyện cũng chỉ xoay quanh cuộc sống thường ngày, không có gì mới mẻ......
Lúc này, những người đọc sách ở kinh thành vẫn đang đam tiếu về sự tình Hạ Minh Chiêu đánh, giết, bắt người bỏ tù không lý do như cũ.
Thế nhưng cũng không bao nhiêu người dám sinh sự. Sức mạnh tạo ra chính quyền, thật sự rất có đạo lý, bởi chỉ cần sơ hở là có thể bị hắc y vệ lôi vào thiên lao.
Chưa kể từ khi Hạ Minh Chiêu lên ngôi đều giảm không ít thuế má, lại cũng không giống như tiên hoang, thích tiêu xài hoang phí, sinh hoạt của dân chúng so với trước kia đã được cải thiện đáng kể. Vì thế, tuy rằng dân chúng có lời ra tiếng vào, chê Hạ Minh Chiêu là bạo quân, nhưng cũng chưa từng có ý nghĩ khởi nghĩa hay tạo phản gì.
Bọn họ còn muốn trồng trọt, đâu rỗi hơi đi làm ba cái chuyện này!
Nhưng tiếng xấu của Hạ Minh Chiêu là chuyện rất rõ ràng, việc này làm Giản Tấn vô cùng khó chịu, đặc biệt là...... còn có một ít lời hắn nghe không thể nào lọt tai nổi. Hắn nhất định phải mau chóng giúp Hạ Minh Chiêu tẩy trắng!
Một tiệm sách nào đó trên đường cái của Kinh thành
Sáng sớm, chưởng quầy đã mở cửa, sai tiểu nhị đặt một dãy ghế dài ở trước cửa, còn trải lên đó một chiếc khăn.
"Chưởng quầy, hôm nay ngài dọn sách ra ngoài bán à?" Có người đi ngang qua, khó hiểu hỏi.
Vị chưởng quầy luôn thích cười hôm nay lại mặt vô biểu tình, không nói không rằng mà lấy ra một chồng sách thật dày đặt lên dãy ghế. Sau đó, ông lấy tiếp một tấm thẻ bài đặt trước chồng sách, mặt trên thẻ bài còn có dòng chữ: "Công Bộ thượng thư Tần Trung Hải vì sao bức tử nguyên phối (*vợ cả, chính thê)? Hết thảy đều có ở 《 kinh thành nhật báo 》, năm đồng tiền một quyển! Nhanh tay thì được, chậm, tay thì mất"
Người qua đường vừa rồi tò mò mà dò hỏi chưởng quầy nhìn thẻ bài đến phát ngốc: "Chưởng quầy, ngài không muốn sống nữa à?"
Thế nhưng dám chỉ tên đàm tiếu về chuyện Công Bộ thượng thư Tần Trung Hải bức tử nguyên phối, chưởng quầy ngại chính mình sống quá thọ rồi sao?
"Muốn mua hay không?" Chưởng quầy vẻ mặt không quan tâm.
Nhìn nội dung tờ báo này ai dám mua mới lạ! Người nọ không mua, nhưng vẫn thò đầu lại gần nhìn.
Chưởng quầy trực tiếp đem một tấm vải dầu đắp lên chồng sách: "Không mua thì không được xem!"
Người nọ: "...... Ta mua!" 
Cùng lắm hắn xem xong thì lập tức thiêu hủy...... Công Bộ thượng thư vốn không có thực quyền,...... Nhà hắn tuy rằng xuống dốc, nhưng ngoại công hắn là con trai của công chúa đương triều, tổ phụ hắn sinh thời cũng đảm đương một chức quan lớn, phụ thân hắn tốt xấu gì cũng là quan ngũ phẩm, một cái Công Bộ thượng thư cũng không thể làm gì hắn đi?
Người này bèn bảo người gã sai vặt lấy ra năm đồng tiền mua một quyển, sau đó xem đến kích động không thôi.
Chưởng quầy cực lực khống chế sự sợ hãi của bản thân, chờ đợi khách nhân tiếp theo.
Kỳ thi hội qua đã  lâu, rất nhiều thư sinh đều đã về quê, nhưng vẫn có không ít thư sinh chọn lưu tại kinh thành chưa về.
Không chỉ có thế, thư sinh xuất thân tại kinh thành cũng không ít.
Thời cổ đại cũng không có quá nhiều thú vui tiêu khiển, đối với việc đọc sách cũng rất hứng thú, sáng sớm đã có không ít người tới hiệu sách.
Bọn họ vừa tới, thấy sự tình đều choáng váng: "Chưởng quầy, chuyện này mà ngươi cũng dám bán ra?"
Chưởng quầy liền phản bác: "Chuyện này đều là sự thật, ta có gì phải sợ!"
Ông kỳ thật vẫn luôn thấp thỏm, e sợ chuyện này dẫn đến họa sát thấn. Nhưng ông chỉ là một chưởng quầy, hiệu sách này trên thực tế cũng không phải do ông làm chủ, ông cũng chỉ có thể nghe lệnh người phía trên sai xử.
Cũng may người phía trên đã đánh tiếng với ông, bọn họ có người chống lưng, bảo ông yên tâm.
Chủ tử nhà ông cũng không phải người ngốc, dám làm chuyện như thế khẳng định đã có kế hoạch, ông cũng liền không sợ, không lo lắng......
Ông không cần quá lo lắng, không cần quá lo lắng...... mới là lạ!
Chưởng quầy nắm chặt đôi tay sợ đến phát run của mình, căng da đầu ra mà rao bán báo.
"Chưởng quầy ngài thật lợi hại...... Tờ báo này ta cũng muốn, cho ta một quyển!" Lập tức có người cũng hứng thú.
Một đồng tiền của Đại Tề hiện giờ có thể mua nửa cân lương thực, hoặc một quả trứng gà. 
Tiền công của tiểu nhị, hạ nhân của các gia đình quyền quý mỗi tháng cũng chỉ mấy trăm xu, nhiều lắm cũng chỉ được 1 đồng tiền. Nếu gia chủ bao ăn ở, lại làm được việc, mỗi tháng có thể dành dụm được 3,4 đồng tiền. Năm đồng, đối với họ là quá nhiều.
Tuy nhiên, những tầng lớp dưới chót chân chính thì lại không biết chữ! Đối tượng thực sự của loại báo chí này cũng không phải bọn họ, mà là những người biết chữ có tiền!
Mà đối với những kẻ có tiền tới nói, năm đồng tiền thì có là gì? Chút tiền ấy ai cũng có thể lấy ra tới!
Cứ như vậy, người tới hiệu sách cơ hồ đều mua một quyển báo để xem.
Bọn họ mua báo xong, trang đầu tiên lật xem đương nhiên là chuyện bát quái nhà Tần thượng thư.
Không nghĩ tới Công Bộ thượng thư thế nhưng là dạng người này! Những người này trong lúc nhất thời đối với Tần thượng thư không khỏi dâng lên cảm giác khinh thường. 
Sau đó họ lại phát hiện bên trong tờ báo ngoại trừ sự việc Tần thượng thư bức tử thê tử, còn có nội dung khác —— Xem tới thì ra là một ít câu chuyện xưa thú vị mà trước giờ chưa ai kể. Các câu chuyện xưa này là do chính tay Giản Tấn chọn lựa kỹ càng, rất có ý tứ.
Những người này xem quên giồ quên giấc, sau khi xem xong còn cùng nhau nghị luận, phê bình, tiếng nói tiếng cười xôm xao vang khắp cả hiệu sách......
Rất nhiều người xem một lần còn chưa đã nghiện, lại lật về trang đầu xem tiếp lần hai.  Một ít người thậm chí còn tìm thê tử, hài tử của mình để kể lại.
Thậm chí còn có vài người nhịn không được, gặp ai trên đường cũng tóm tắt lại nội dung trên tờ báo. Một đồn mười, mười đồn trăm, chẳng mấy chốc, người đến hiệu sách xếp hàng mua báo đã đứng thành hàng dài hết cả con ngõ.
Giản Tấn cho người in ấn 5000 quyển, vốn cũng không chắc chắn có thể bán hết ngay ngày đầu, ấy thế mà kết quả lại cháy hàng hết toàn bộ.
Mà người xem chú ý nhất vẫn là sự tình nhà Tần thượng thư.
Các câu chuyện xưa dù sao cũng chỉ là chuyện xưa, xem cho biết cũng thú vị, nhưng làm sao có thể khiến người phấn khích như câu chuyện bát quái chân thật nhà Tần thượng thư!
"Này những gì trong tờ báo này đều là sự thật ư?"
"Này có thật là Tần thượng thư không, hay là bịa đặt?"
"Ông ta cũng quá nhẫn tâm rồi đi? Chưa nói đến thê tử, thế nhưng con cái của chính mình cũng tuyệt tình như vậy!"
"Người này không xứng làm quan!"
......
Toàn bộ chuyện nhà Tần thượng thư này đều do Giản Tấn viết. Tuy so ra tài viết lách của hắn vẫn kém hơn nhiều so với các chủ biên ở tinh cầu tinh tế, nhưng để hắn viết một vài câu chuyện có thể gây kích động lòng người thì quả thật lại quá đơn giản.
Nào là nguyên phối của Tần thượng bệnh nặng, thế mà lão ta cũng không thỉnh đại phu, nào là nguyên phối của Tần thượng thư vừa qua đời không lâu, Tần thượng thư liền cưới kế thê (vợ lẻ), đuổi đứa con chưa đến hai tuổi của mình về quê...... Mà sau khi đứa con số khổ của chính thê qua đời, hai người hầu chăm coi đứa nhỏ không những không bị trị tội, mà còn được đón về phủ sống những ngày lành tháng tốt, hắn đều viết rõ đến nhất thanh nhị sở!
Phàm là  người xem qua kinh thành nhật báo đều muốn mắng Tần thượng thư!
Một số ít tuy cảm thấy cách làm này của Tần thượng cũng không phải việc gì quá to tát, nhưng vì mọi người đều đang mắng Tần thượng thư, nên cũng chỉ có thể hùa theo mắng người.
Bất quá, có người chỉ mắng vài câu rồi thôi, nhưng có người lại không khỏi suy nghĩ nhiều.
"Tần thượng thư có phải hay không đắc tội với người nào đó? Người nọ mới tàn nhẫn tung tin như vậy?"
"Đây là có người nhằm vào bệ hạ? Những gia quyến của quan viên trước mặt mọi người khóc lóc kể lể không bao lâu thì Tần thượng thư lại xảy ra chuyện......"
"Tần Trung Hải này, không thể đến gần!"
Chương trước Chương tiếp
Loading...