Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị
Chương 55: Kêu đủ nhiều
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Hàm tiễn khách xong, vừa quay đầu lại đã thấy Tiêu Gia Niên đang nhìn thẳng vào hắn.
Ánh mắt cậu giống như một đứa trẻ vừa đánh mất món đồ chơi yêu thích, hoang mang bối rối, cả người trắng nõn trong suốt đứng đó, như thể sắp vỡ vụn trong tích tắc.
Hoắc Hàm không chịu nổi khi thấy Tiêu Gia Niên như vậy, chỉ nhìn thôi trong tim đã thấy xót xa.
Vì thế hắn tiến lên nắm lấy tay cậu: "Kiêu Kiêu, tay em hơi lạnh."
Tiêu Gia Niên nhìn người đang gần trong gang tấc, cảm thấy mình như vừa được kéo về trần gian, cậu nắm lại tay hắn, khẽ "ừm" một tiếng: "Vừa rồi gió từ bên ngoài thổi vào."
Hoắc Hàm kéo cậu ngồi xuống sofa, tay nhẹ nhàng dùng lực một chút, để cậu ngồi nghiêng trên đùi mình.
Hắn ôm lấy eo Tiêu Gia Niên, gác cằm lên vai cậu, lười nhác nhắm mắt lại: "Sao dậy sớm thế?"
Tiêu Gia Niên ngoan ngoãn không nhúc nhích: "Ngủ không được." Nói xong, cậu dừng lại một lúc, rồi bổ sung: "Anh không ở bên cạnh."
Hoắc Hàm nghe câu này liền bật cười trầm thấp, thanh âm trầm khàn như tiếng đàn cello chất lượng tuyệt hảo.
Tiêu Gia Niên cảm thấy tai có chút ngứa ngáy, khẽ rụt cổ lại, kết quả là bị người phía sau cắn một cái vào tai.
Tiêu Gia Niên lập tức quên hết mọi cảm xúc tiêu cực, cậu xấu hổ che tai quay đầu lại nhìn Hoắc Hàm: "Anh làm gì vậy?!"
Hoắc Hàm từ từ mở to mắt, ngược lại còn trả lời rất nghiêm túc: "Hôn em."
Tiêu Gia Niên "Hừ" một tiếng, không nói gì nữa.
"Kiêu Kiêu, vừa rồi nghe được gì không?" Hoắc Hàm hỏi.
Tâm trạng Tiêu Gia Niên trở nên rất thư thái, cậu cuộn mình trong lòng hắn: "Anh nói em là đối tượng kết hôn trong tương lai của anh." Nói đến đây, có vẻ như cậu rất vui vẻ, chân cậu nhẹ nhàng đung đưa, gót chân cọ vào chân Hoắc Hàm.
Sau đó cậu quay đầu lại, giơ một ngón tay trước mặt Hoắc Hàm, nhấn mạnh: "Còn là duy nhất nữa."
Hoắc Hàm lại bị sự đáng yêu của cậu lay động, ôm cậu chặt hơn nữa, cắn một cái vào má mềm của cậu, rồi vùi đầu vào hõm vai cậu cọ cọ, nói với vẻ đau khổ bất lực: "Trời ơi, sao em không thể thu nhỏ lại được, anh muốn bỏ em vào túi, đi đâu cũng có thể mang theo."
Tiêu Gia Niên áp má vào mặt hắn: "Bây giờ cũng được mà, anh đi đâu em đi đó."
Hoắc Hàm đứng dậy, bất ngờ bế Tiêu Gia Niên lên như bế một đứa bé, khiến cậu giật mình khẽ kêu lên một tiếng.
Hoắc Hàm đỡ đầu gối cậu nâng lên, bế cậu đi lên lầu.
Tiêu Gia Niên hai tay vịn lấy vai hắn, hỏi: "Làm gì vậy?"
Hoắc Hàm cười một tiếng, sải chân vài bước đã lên hết cầu thang, giọng nói trong trẻo, tràn đầy khí phách hăng hái: "Về đi ngủ!"
Tiêu Gia Niên một tay ôm cổ hắn, cười hỏi: "Từ "ngủ" này là ngủ thuần túy đắp chăn bông thôi hả?"
Hoắc Hàm vỗ vỗ lưng cậu, cười khẽ: "Kiêu Kiêu, mùa đông phải ra mồ hôi chứ."
"Ơ! Lưu manh!"
Có người còn cười to hơn nữa: "Anh đã nói gì đâu."
Từ cửa kính lớn sát đất có thể nhìn thấy khung cảnh tuyết trắng bao la ở bên ngoài. Mặc dù đang là mùa đông, khu dân cư cao cấp này vẫn không có vẻ quá mức ảm đạm, hoa cỏ cây cối được phủ lên một lớp tuyết bạc, đẹp không sao tả xiết.
Cửa kính sát đất này là loại kính một chiều, bên trong có thể nhìn ra ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhìn vào trong.
"Bộp" một tiếng, một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh thon dài chống lên mặt kính, bởi vì dùng lực quá sức nên các khớp xương hơi cong lại, mồ hôi từ lòng bàn tay để lại một vết ẩm ướt trên mặt kính trong suốt.
Dưới hơi thở dồn dập, trên cửa sổ lại phủ một lớp hơi nước mờ ảo, không thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau, bàn tay đó bị một bàn tay khác to lớn hơn có các khớp rõ ràng che phủ lên, sau đó mười ngón tay bị nắm chặt kéo xuống.
Bên ngoài gió lạnh gào thét, bên trong phòng ấm áp như xuân.
Có thể mơ hồ nghe thấy giọng cười của người đàn ông: "Sợ gì? Bên ngoài có nhìn thấy được đâu."
Trong thời tiết lạnh giá như thế này, được cuộn mình trong chăn ấm cùng người yêu chắc chắn là một việc hạnh phúc tột đỉnh.
Sau khi vận động một phen, Tiêu Gia Niên không nhịn được ngủ thiếp đi, chờ tới khi tỉnh dậy, tinh thần lẫn khí sắc cả người trông rất tốt, chỉ là vẫn lười nhác không muốn cử động.
Hoắc Hàm thấy cậu tỉnh giấc, ôm cậu từ phía sau, cũng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc này.
Một lúc sau, điện thoại của Hoắc Hàm vang lên.
Tiêu Gia Niên xoay người nằm ngửa nhìn Hoắc Hàm nghe điện thoại, không biết bên kia nói gì, Hoắc Hàm đáp một tiếng, rồi lại im lặng nghe người ta nói chuyện, trong lúc đó, hắn cúi đầu xuống nhẹ nhàng mổ một cái vào khóe miệng Tiêu Gia Niên.
Hai người nhìn nhau cười.
"Ai vậy?"
"Lâu Hướng Thần, rủ anh tối nay đi chơi bóng rổ."
"Anh đi không?"
"Em muốn đi không?" Hoắc Hàm hỏi lại.
Tiêu Gia Niên có vẻ khá hứng thú: "Anh chơi bóng rổ có ngầu không?"
Không có một chút do dự, Hoắc Hàm trả lời dứt khoát: "Có!"
Tiêu Gia Niên: "......"
Cậu cười ra tiếng, véo má hắn: "Anh trai, em xem thử mặt anh dày cỡ nào."
Hoắc Hàm cảm thấy đây là lời khen: "Da mặt dày có thể phá vỡ mọi thứ, có gì không tốt? Vậy em đi không?"
"Đương nhiên đi, em phải xem anh ngầu cỡ nào."
"Em không biết đâu, hồi xưa lúc anh học đại học mỗi lần chơi bóng rổ, người ta vây quanh ba lớp từ trong ra ngoài, hò hét chói tai cổ vũ cho anh, còn có nhiều bạn nữ bạn nam mang nước cho anh nữa."
"Hửm?" Giọng điệu của Tiêu Gia Niên nhàn nhạt mùi vị đe dọa.
Hoắc Hàm vội vàng chuyển hướng câu chuyện: "Tất nhiên anh đều không nhận."
Tiêu Gia Niên cười, đưa tay xoa xoa mặt hắn: "Làm tốt lắm."
Thế là hai người cứ vậy rời giường, Tiêu Gia Niên lười không muốn cử động, nên nằm xem Hoắc Hàm mặc từng món quần áo, rồi mới giơ hai tay về phía hắn.
Hoắc Hàm cúi đầu cười một cái, kéo cậu ra khỏi chiếc giường êm ái, rồi lại mặc từng món đồ một lên người cậu.
Ăn cơm xong, hai người lái xe đến địa chỉ Lâu Hướng Thần đã gửi.
Trong tiết trời mùa đông, Lâu Hướng Thần đã chọn một sân bóng rổ trong nhà, bên trong có rất nhiều người chơi bóng, còn có nhiều học sinh trung học và sinh viên đại học trẻ tuổi, trông rất trẻ trung sôi nổi.
Hoắc Hàm, Lâu Hướng Thần và Bùi Khương ba người thay quần áo trong phòng thay đồ rồi mới đi ra ngoài.
Cơ thể Tiêu Gia Niên hơi mệt mỏi, tất nhiên sẽ không tham gia vào môn thể thao vận động kịch liệt này.
Hoắc Hàm đưa áo khoác dày của mình cho Tiêu Gia Niên: "Giúp anh cầm một chút nhé?"
Tiêu Gia Niên đầu đầy dấu chấm hỏi: "Anh không phải vừa vào phòng thay đồ sao? Trong đó không có tủ đựng đồ à?"
Hoắc Hàm từ từ nhướn mày: "Khi chơi bóng rổ, áo khoác phải nhờ người yêu giữ hộ."
Lâu Hướng Thần đứng phía sau nghe thấy câu này, không nhịn được chửi một tiếng "Đệt", sau đó lớn tiếng la lên: "Hoắc Hàm, đừng có xà nẹo nữa!"
Hoắc Hàm cười, hắn sờ sờ tay Tiêu Gia Niên, sau đó từ túi bên người lôi ra vài miếng dán giữ nhiệt, bóc ra dán lên phía sau lưng áo len Tiêu Gia Niên, rồi lại bóc một miếng để cậu cầm trong tay.
Hắn dặn dò nói: "Cẩn thận nhé, đừng cầm lâu kẻo bỏng."
Tiêu Gia Niên ngoan ngoãn gật đầu, để mặc Hoắc Hàm hí hoáy.
Hoắc Hàm nói xong, bình tĩnh nhìn chằm chằm Tiêu Gia Niên một hồi, rồi đưa tay nắm cằm cậu: "Lát nữa em còn phải mang nước cho anh, hò hét cổ vũ cho anh nữa đấy, nghe chưa?"
Không đợi Tiêu Gia Niên trả lời, Hoắc Hàm cúi xuống hôn lên môi cậu một cái, sau đó vừa cười vừa lùi về sau hai bước, rồi mới xoay người chạy vào giữa sân bóng rổ.
Áo bóng rổ màu đỏ rực rỡ chói mắt, trong khoảnh khắc này, trong mắt Tiêu Gia Niên chỉ có thể chứa một mình hắn.
Cậu một tay ôm áo khoác của Hoắc Hàm, tay kia cầm lấy miếng dán giữ nhiệt, tim đập thình thịch không kìm được.
Tiêu Gia Niên mím môi cười một cái, sau đó ngồi xuống.
Nhóm của Hoắc Hàm chỉ có ba người, nên họ đã lập đội với mấy sinh viên đại học khác, còn có một sinh viên đứng một bên làm trọng tài.
Dù lúc ở nhà Hoắc Hàm không nói rõ ràng, Tiêu Gia Niên cũng có thể đoán được, hắn chơi bóng rất giỏi, hồi còn đi học chắc là kiểu nhân vật nổi tiếng, thuộc loại rất được hoan nghênh.
Nhưng nghĩ trong đầu vẫn xa mới bằng được tận mắt chứng kiến, mang theo cảm giác phấn khích và rung động.
Trong sân bóng rổ nhiều người trẻ tuổi, có không ít bạn gái của các chàng trai cũng có mặt tại hiện trường. Lúc đầu, họ còn cổ vũ cho bạn trai mình, nhưng Hoắc Hàm quá hung hãn, cho dù tấn công hay phòng thủ đều làm rất tốt.
Cuối cùng sau khi Hoắc Hàm ném vào một quả ba điểm, gần như cả sân đều hò hét chói tai cổ vũ cho hắn.
Hắn có ngoại hình quá ưu tú, mái tóc không được chăm chút đặc biệt cứ thế xõa xuống trông rất trẻ trung, không khác gì những sinh viên đại học xung quanh.
Tóc mái trước trán hơi ướt mồ hôi, bị hắn dùng tay vuốt ngược ra sau.
Đôi mắt lông mày ướt đẫm mồ hôi càng thêm đen nhánh, như bức tranh thủy mặc được vẽ bằng nét bút sâu đậm.
Trên mặt hắn nở nụ cười thoải mái, ánh mắt kiêu ngạo.
Hắn cười lùi lại vài bước, rất ngạo mạn giơ hai cánh tay, hai bàn tay đưa ra ba ngón, hướng về phía trọng tài làm một cử chỉ ấn xuống, ý chỉ ném ba điểm thành công — cử chỉ này lẽ ra chỉ có trọng tài làm ra mới có hiệu lực.
Ký hiệu ném 3 điểm thành công:
Tiếng hò hét náo nhiệt của cả sân càng dữ dội hơn, xen lẫn tiếng huýt sáo.
Ai cũng phải công nhận rằng tuy hắn lố, nhưng được cái hắn đẹp trai.
Tiêu Gia Niên chống cằm, nhìn hắn không chớp mắt, bật cười thành tiếng.
Giống như có linh cảm, Hoắc Hàm chuyển ánh mắt qua, rơi chính xác không xê dịch lên người Tiêu Gia Niên, rồi chập hai ngón tay lại, ném cho cậu một nụ hôn gió.
Rất nhiều ánh mắt theo hướng nhìn của Hoắc Hàm rơi vào Tiêu Gia Niên, rất khó có ai có thể thờ ơ trước tình cảm nồng cháy như vậy.
Hoắc Hàm từng nói, Tiêu Gia Niên rất giỏi yêu đương, cậu luôn luôn tích cực đáp lại tình cảm của đối phương.
Vì vậy, trước sự chứng kiến của mọi người, Tiêu Gia Niên đưa tay phải lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào môi mình, rồi nở nụ cười rạng rỡ ném về phía đối phương.
Trong giờ nghỉ giữa hiệp, Tiêu Gia Niên đưa nước cho Hoắc Hàm đang bước tới.
"Thế nào? Thế nào? Có ngầu không?"
Tiêu Gia Niên cười: "Ngầu đỉnh nóc, không ai có thể ngầu hơn anh!"
"Vậy sao lúc nãy em không hò hét cổ vũ cho anh?" Hắn giống như một đứa trẻ đang duỗi tay nhất định phải đòi kẹo cho bằng được.
Tiêu Gia Niên lau mồ hôi trên trán cho hắn: "Em có kêu mà, nhưng người ta hò hét nhiều quá nên anh không nghe thấy đấy."
Hoắc Hàm không tin: "Nếu em có kêu, chắc chắn anh có thể nghe thấy, nhưng mà em không kêu."
Tiêu Gia Niên cảm thấy Hoắc Hàm lúc này có chút khó chơi, cậu bất đắc dĩ: "Anh có chấp niệm kỳ quặc gì vậy?"
"Vì hồi đi học anh chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác được người mình thích cổ vũ hò hét, anh chưa có."
Hắn nói với vẻ hơi ấm ức.
Tiêu Gia Niên khựng lại, nhìn Lâu Hướng Thần và Bùi Khương đang nói chuyện ở phía sau.
Sau đó cậu tiến lại gần Hoắc Hàm, ngước mắt nhìn chằm chằm vào mắt hắn, chưa nói lời nào, tai cậu đã đỏ lên.
Giọng cậu nho nhỏ, như đang làm nũng.
"Sáng nay em kêu chưa đủ nhiều sao? Cổ họng em đau."
- --
Tác giả có lời muốn nói: Kiêu Kiêu - Vận động viên cấp quốc gia gà còn ham hố
Hoắc Hàm tiễn khách xong, vừa quay đầu lại đã thấy Tiêu Gia Niên đang nhìn thẳng vào hắn.
Ánh mắt cậu giống như một đứa trẻ vừa đánh mất món đồ chơi yêu thích, hoang mang bối rối, cả người trắng nõn trong suốt đứng đó, như thể sắp vỡ vụn trong tích tắc.
Hoắc Hàm không chịu nổi khi thấy Tiêu Gia Niên như vậy, chỉ nhìn thôi trong tim đã thấy xót xa.
Vì thế hắn tiến lên nắm lấy tay cậu: "Kiêu Kiêu, tay em hơi lạnh."
Tiêu Gia Niên nhìn người đang gần trong gang tấc, cảm thấy mình như vừa được kéo về trần gian, cậu nắm lại tay hắn, khẽ "ừm" một tiếng: "Vừa rồi gió từ bên ngoài thổi vào."
Hoắc Hàm kéo cậu ngồi xuống sofa, tay nhẹ nhàng dùng lực một chút, để cậu ngồi nghiêng trên đùi mình.
Hắn ôm lấy eo Tiêu Gia Niên, gác cằm lên vai cậu, lười nhác nhắm mắt lại: "Sao dậy sớm thế?"
Tiêu Gia Niên ngoan ngoãn không nhúc nhích: "Ngủ không được." Nói xong, cậu dừng lại một lúc, rồi bổ sung: "Anh không ở bên cạnh."
Hoắc Hàm nghe câu này liền bật cười trầm thấp, thanh âm trầm khàn như tiếng đàn cello chất lượng tuyệt hảo.
Tiêu Gia Niên cảm thấy tai có chút ngứa ngáy, khẽ rụt cổ lại, kết quả là bị người phía sau cắn một cái vào tai.
Tiêu Gia Niên lập tức quên hết mọi cảm xúc tiêu cực, cậu xấu hổ che tai quay đầu lại nhìn Hoắc Hàm: "Anh làm gì vậy?!"
Hoắc Hàm từ từ mở to mắt, ngược lại còn trả lời rất nghiêm túc: "Hôn em."
Tiêu Gia Niên "Hừ" một tiếng, không nói gì nữa.
"Kiêu Kiêu, vừa rồi nghe được gì không?" Hoắc Hàm hỏi.
Tâm trạng Tiêu Gia Niên trở nên rất thư thái, cậu cuộn mình trong lòng hắn: "Anh nói em là đối tượng kết hôn trong tương lai của anh." Nói đến đây, có vẻ như cậu rất vui vẻ, chân cậu nhẹ nhàng đung đưa, gót chân cọ vào chân Hoắc Hàm.
Sau đó cậu quay đầu lại, giơ một ngón tay trước mặt Hoắc Hàm, nhấn mạnh: "Còn là duy nhất nữa."
Hoắc Hàm lại bị sự đáng yêu của cậu lay động, ôm cậu chặt hơn nữa, cắn một cái vào má mềm của cậu, rồi vùi đầu vào hõm vai cậu cọ cọ, nói với vẻ đau khổ bất lực: "Trời ơi, sao em không thể thu nhỏ lại được, anh muốn bỏ em vào túi, đi đâu cũng có thể mang theo."
Tiêu Gia Niên áp má vào mặt hắn: "Bây giờ cũng được mà, anh đi đâu em đi đó."
Hoắc Hàm đứng dậy, bất ngờ bế Tiêu Gia Niên lên như bế một đứa bé, khiến cậu giật mình khẽ kêu lên một tiếng.
Hoắc Hàm đỡ đầu gối cậu nâng lên, bế cậu đi lên lầu.
Tiêu Gia Niên hai tay vịn lấy vai hắn, hỏi: "Làm gì vậy?"
Hoắc Hàm cười một tiếng, sải chân vài bước đã lên hết cầu thang, giọng nói trong trẻo, tràn đầy khí phách hăng hái: "Về đi ngủ!"
Tiêu Gia Niên một tay ôm cổ hắn, cười hỏi: "Từ "ngủ" này là ngủ thuần túy đắp chăn bông thôi hả?"
Hoắc Hàm vỗ vỗ lưng cậu, cười khẽ: "Kiêu Kiêu, mùa đông phải ra mồ hôi chứ."
"Ơ! Lưu manh!"
Có người còn cười to hơn nữa: "Anh đã nói gì đâu."
Từ cửa kính lớn sát đất có thể nhìn thấy khung cảnh tuyết trắng bao la ở bên ngoài. Mặc dù đang là mùa đông, khu dân cư cao cấp này vẫn không có vẻ quá mức ảm đạm, hoa cỏ cây cối được phủ lên một lớp tuyết bạc, đẹp không sao tả xiết.
Cửa kính sát đất này là loại kính một chiều, bên trong có thể nhìn ra ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhìn vào trong.
"Bộp" một tiếng, một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh thon dài chống lên mặt kính, bởi vì dùng lực quá sức nên các khớp xương hơi cong lại, mồ hôi từ lòng bàn tay để lại một vết ẩm ướt trên mặt kính trong suốt.
Dưới hơi thở dồn dập, trên cửa sổ lại phủ một lớp hơi nước mờ ảo, không thể nhìn rõ cảnh vật bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau, bàn tay đó bị một bàn tay khác to lớn hơn có các khớp rõ ràng che phủ lên, sau đó mười ngón tay bị nắm chặt kéo xuống.
Bên ngoài gió lạnh gào thét, bên trong phòng ấm áp như xuân.
Có thể mơ hồ nghe thấy giọng cười của người đàn ông: "Sợ gì? Bên ngoài có nhìn thấy được đâu."
Trong thời tiết lạnh giá như thế này, được cuộn mình trong chăn ấm cùng người yêu chắc chắn là một việc hạnh phúc tột đỉnh.
Sau khi vận động một phen, Tiêu Gia Niên không nhịn được ngủ thiếp đi, chờ tới khi tỉnh dậy, tinh thần lẫn khí sắc cả người trông rất tốt, chỉ là vẫn lười nhác không muốn cử động.
Hoắc Hàm thấy cậu tỉnh giấc, ôm cậu từ phía sau, cũng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc này.
Một lúc sau, điện thoại của Hoắc Hàm vang lên.
Tiêu Gia Niên xoay người nằm ngửa nhìn Hoắc Hàm nghe điện thoại, không biết bên kia nói gì, Hoắc Hàm đáp một tiếng, rồi lại im lặng nghe người ta nói chuyện, trong lúc đó, hắn cúi đầu xuống nhẹ nhàng mổ một cái vào khóe miệng Tiêu Gia Niên.
Hai người nhìn nhau cười.
"Ai vậy?"
"Lâu Hướng Thần, rủ anh tối nay đi chơi bóng rổ."
"Anh đi không?"
"Em muốn đi không?" Hoắc Hàm hỏi lại.
Tiêu Gia Niên có vẻ khá hứng thú: "Anh chơi bóng rổ có ngầu không?"
Không có một chút do dự, Hoắc Hàm trả lời dứt khoát: "Có!"
Tiêu Gia Niên: "......"
Cậu cười ra tiếng, véo má hắn: "Anh trai, em xem thử mặt anh dày cỡ nào."
Hoắc Hàm cảm thấy đây là lời khen: "Da mặt dày có thể phá vỡ mọi thứ, có gì không tốt? Vậy em đi không?"
"Đương nhiên đi, em phải xem anh ngầu cỡ nào."
"Em không biết đâu, hồi xưa lúc anh học đại học mỗi lần chơi bóng rổ, người ta vây quanh ba lớp từ trong ra ngoài, hò hét chói tai cổ vũ cho anh, còn có nhiều bạn nữ bạn nam mang nước cho anh nữa."
"Hửm?" Giọng điệu của Tiêu Gia Niên nhàn nhạt mùi vị đe dọa.
Hoắc Hàm vội vàng chuyển hướng câu chuyện: "Tất nhiên anh đều không nhận."
Tiêu Gia Niên cười, đưa tay xoa xoa mặt hắn: "Làm tốt lắm."
Thế là hai người cứ vậy rời giường, Tiêu Gia Niên lười không muốn cử động, nên nằm xem Hoắc Hàm mặc từng món quần áo, rồi mới giơ hai tay về phía hắn.
Hoắc Hàm cúi đầu cười một cái, kéo cậu ra khỏi chiếc giường êm ái, rồi lại mặc từng món đồ một lên người cậu.
Ăn cơm xong, hai người lái xe đến địa chỉ Lâu Hướng Thần đã gửi.
Trong tiết trời mùa đông, Lâu Hướng Thần đã chọn một sân bóng rổ trong nhà, bên trong có rất nhiều người chơi bóng, còn có nhiều học sinh trung học và sinh viên đại học trẻ tuổi, trông rất trẻ trung sôi nổi.
Hoắc Hàm, Lâu Hướng Thần và Bùi Khương ba người thay quần áo trong phòng thay đồ rồi mới đi ra ngoài.
Cơ thể Tiêu Gia Niên hơi mệt mỏi, tất nhiên sẽ không tham gia vào môn thể thao vận động kịch liệt này.
Hoắc Hàm đưa áo khoác dày của mình cho Tiêu Gia Niên: "Giúp anh cầm một chút nhé?"
Tiêu Gia Niên đầu đầy dấu chấm hỏi: "Anh không phải vừa vào phòng thay đồ sao? Trong đó không có tủ đựng đồ à?"
Hoắc Hàm từ từ nhướn mày: "Khi chơi bóng rổ, áo khoác phải nhờ người yêu giữ hộ."
Lâu Hướng Thần đứng phía sau nghe thấy câu này, không nhịn được chửi một tiếng "Đệt", sau đó lớn tiếng la lên: "Hoắc Hàm, đừng có xà nẹo nữa!"
Hoắc Hàm cười, hắn sờ sờ tay Tiêu Gia Niên, sau đó từ túi bên người lôi ra vài miếng dán giữ nhiệt, bóc ra dán lên phía sau lưng áo len Tiêu Gia Niên, rồi lại bóc một miếng để cậu cầm trong tay.
Hắn dặn dò nói: "Cẩn thận nhé, đừng cầm lâu kẻo bỏng."
Tiêu Gia Niên ngoan ngoãn gật đầu, để mặc Hoắc Hàm hí hoáy.
Hoắc Hàm nói xong, bình tĩnh nhìn chằm chằm Tiêu Gia Niên một hồi, rồi đưa tay nắm cằm cậu: "Lát nữa em còn phải mang nước cho anh, hò hét cổ vũ cho anh nữa đấy, nghe chưa?"
Không đợi Tiêu Gia Niên trả lời, Hoắc Hàm cúi xuống hôn lên môi cậu một cái, sau đó vừa cười vừa lùi về sau hai bước, rồi mới xoay người chạy vào giữa sân bóng rổ.
Áo bóng rổ màu đỏ rực rỡ chói mắt, trong khoảnh khắc này, trong mắt Tiêu Gia Niên chỉ có thể chứa một mình hắn.
Cậu một tay ôm áo khoác của Hoắc Hàm, tay kia cầm lấy miếng dán giữ nhiệt, tim đập thình thịch không kìm được.
Tiêu Gia Niên mím môi cười một cái, sau đó ngồi xuống.
Nhóm của Hoắc Hàm chỉ có ba người, nên họ đã lập đội với mấy sinh viên đại học khác, còn có một sinh viên đứng một bên làm trọng tài.
Dù lúc ở nhà Hoắc Hàm không nói rõ ràng, Tiêu Gia Niên cũng có thể đoán được, hắn chơi bóng rất giỏi, hồi còn đi học chắc là kiểu nhân vật nổi tiếng, thuộc loại rất được hoan nghênh.
Nhưng nghĩ trong đầu vẫn xa mới bằng được tận mắt chứng kiến, mang theo cảm giác phấn khích và rung động.
Trong sân bóng rổ nhiều người trẻ tuổi, có không ít bạn gái của các chàng trai cũng có mặt tại hiện trường. Lúc đầu, họ còn cổ vũ cho bạn trai mình, nhưng Hoắc Hàm quá hung hãn, cho dù tấn công hay phòng thủ đều làm rất tốt.
Cuối cùng sau khi Hoắc Hàm ném vào một quả ba điểm, gần như cả sân đều hò hét chói tai cổ vũ cho hắn.
Hắn có ngoại hình quá ưu tú, mái tóc không được chăm chút đặc biệt cứ thế xõa xuống trông rất trẻ trung, không khác gì những sinh viên đại học xung quanh.
Tóc mái trước trán hơi ướt mồ hôi, bị hắn dùng tay vuốt ngược ra sau.
Đôi mắt lông mày ướt đẫm mồ hôi càng thêm đen nhánh, như bức tranh thủy mặc được vẽ bằng nét bút sâu đậm.
Trên mặt hắn nở nụ cười thoải mái, ánh mắt kiêu ngạo.
Hắn cười lùi lại vài bước, rất ngạo mạn giơ hai cánh tay, hai bàn tay đưa ra ba ngón, hướng về phía trọng tài làm một cử chỉ ấn xuống, ý chỉ ném ba điểm thành công — cử chỉ này lẽ ra chỉ có trọng tài làm ra mới có hiệu lực.
Ký hiệu ném 3 điểm thành công:
Tiếng hò hét náo nhiệt của cả sân càng dữ dội hơn, xen lẫn tiếng huýt sáo.
Ai cũng phải công nhận rằng tuy hắn lố, nhưng được cái hắn đẹp trai.
Tiêu Gia Niên chống cằm, nhìn hắn không chớp mắt, bật cười thành tiếng.
Giống như có linh cảm, Hoắc Hàm chuyển ánh mắt qua, rơi chính xác không xê dịch lên người Tiêu Gia Niên, rồi chập hai ngón tay lại, ném cho cậu một nụ hôn gió.
Rất nhiều ánh mắt theo hướng nhìn của Hoắc Hàm rơi vào Tiêu Gia Niên, rất khó có ai có thể thờ ơ trước tình cảm nồng cháy như vậy.
Hoắc Hàm từng nói, Tiêu Gia Niên rất giỏi yêu đương, cậu luôn luôn tích cực đáp lại tình cảm của đối phương.
Vì vậy, trước sự chứng kiến của mọi người, Tiêu Gia Niên đưa tay phải lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào môi mình, rồi nở nụ cười rạng rỡ ném về phía đối phương.
Trong giờ nghỉ giữa hiệp, Tiêu Gia Niên đưa nước cho Hoắc Hàm đang bước tới.
"Thế nào? Thế nào? Có ngầu không?"
Tiêu Gia Niên cười: "Ngầu đỉnh nóc, không ai có thể ngầu hơn anh!"
"Vậy sao lúc nãy em không hò hét cổ vũ cho anh?" Hắn giống như một đứa trẻ đang duỗi tay nhất định phải đòi kẹo cho bằng được.
Tiêu Gia Niên lau mồ hôi trên trán cho hắn: "Em có kêu mà, nhưng người ta hò hét nhiều quá nên anh không nghe thấy đấy."
Hoắc Hàm không tin: "Nếu em có kêu, chắc chắn anh có thể nghe thấy, nhưng mà em không kêu."
Tiêu Gia Niên cảm thấy Hoắc Hàm lúc này có chút khó chơi, cậu bất đắc dĩ: "Anh có chấp niệm kỳ quặc gì vậy?"
"Vì hồi đi học anh chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác được người mình thích cổ vũ hò hét, anh chưa có."
Hắn nói với vẻ hơi ấm ức.
Tiêu Gia Niên khựng lại, nhìn Lâu Hướng Thần và Bùi Khương đang nói chuyện ở phía sau.
Sau đó cậu tiến lại gần Hoắc Hàm, ngước mắt nhìn chằm chằm vào mắt hắn, chưa nói lời nào, tai cậu đã đỏ lên.
Giọng cậu nho nhỏ, như đang làm nũng.
"Sáng nay em kêu chưa đủ nhiều sao? Cổ họng em đau."
- --
Tác giả có lời muốn nói: Kiêu Kiêu - Vận động viên cấp quốc gia gà còn ham hố