Bé Công Xinh Đẹp Ốm Yếu Khuẩy Đảo Sân Khấu
Chương 78
Diễn đàn Trò chơi Quái vật:
687: [Thật sao? Có thể giải trừ điều khiển trực tiếp?]
6438: [!!!]
75298: [Hà Bình là ai, ta chưa từng nghe qua. Tại sao lại giết hắn? Sao không giết Phương Huyền?]
264: [Đúng vậy, thật không biết hắn là ai, phải trà trộn vào đội con mồi để tìm hiểu thêm.]
Quản trị viên: [Các ngươi có thể tự tổ chức đội, chỉ cần một thành viên trong đội giết được hắn, cả đội sẽ được giải trừ và rời khỏi trò chơi.
Vẫn còn một người chơi chưa tìm thấy, những quái vật khác đều có cơ hội.]
8288: [Có người chơi có thể loại bỏ tinh thần lực của chúng ta, trước đó một quái vật thấy thanh máu của năm quái vật khác đỏ hết, hệ thống trò chơi, ngươi có biết không?]
Quản trị viên: [Đang điều tra nguyên nhân, hiện tại nghiêng về việc mã của vật phẩm và quái vật có lỗi, đang sửa chữa.]
250: [Lần trước không phải họ đã lợi dụng lỗi đó mà có hơn năm trăm vật phẩm cấp S sao? Vật phẩm cấp S có sức phá hoại lớn hơn.]
Quản trị viên: [Đúng vậy, lỗi lần đó đã được sửa chữa khẩn cấp. Chỉ cần tồn tại điều kiện hạn chế như thời gian hồi chiêu, vật phẩm cao cấp và vật phẩm thường không khác nhau nhiều. Các ngươi có khả năng hồi sinh vô hạn.]
250: [Ngươi nói đúng, trước khả năng hồi sinh vô hạn, vật phẩm mạnh mấy cũng vô dụng. Vậy còn 1335, đột nhiên biến mất?]
Quản trị viên: [Có thể thiết lập hồi sinh có lỗi, đang điều tra nguyên nhân.]
250: [Trời ạ, sao mà nhiều lỗi thế này, điều này liên quan đến tính mạng của chúng ta đấy! Cảm giác không gian trò chơi này không hề chín muồi, khắp nơi đều có lỗi.]
Quản trị viên: [Xin đừng học theo những lời thô tục của con người, đã cấm phát ngôn của 250.]
Qua cuộc trò chuyện của bọn họ, Phương Huyền xác nhận hệ thống trò chơi ngay từ đầu đã tìm cậu và Hà Bình để giải quyết những yếu tố bất ngờ. Nếu hành tinh này không có người thực hiện nhiệm vụ, toàn là người thường, kết cục có thể tưởng tượng được.
Hà Bình không thể chết, nếu chết, hệ thống trò chơi có thể lấy được ký ức, cậu cũng sẽ bị lộ, càng trở thành mục tiêu tấn công đầu tiên của mọi quái vật.
Phương Huyền liên lạc với Hà Bình, cảnh báo anh ta đã bị phát hiện, phải cẩn thận với những người xung quanh, quái vật có thể giả mạo trà trộn vào đội.
[Hà Bình]: Được, tôi biết rồi, làm theo lời cậu, trò chơi này từ đầu đã không có ý định để chúng ta sống sót. Sao cậu biết được thông tin tầng thứ bảy, có nội gián?
[Phương Huyền]: Ừ.
[Hà Bình]: Vậy thì những thông tin này tạm thời phải giữ bí mật, bây giờ công khai, nội gián sẽ bị phát hiện.
"Hừ..."
Hà Bình nhận được thông tin bất lợi, buồn rầu nhìn ra bóng đêm bên ngoài, nói với người phía sau: "Đặng Thu Lâm, sau này đừng giết người dễ dàng như vậy nữa, những kẻ đối địch muốn giết chúng ta, giết thì giết, nhưng những người mà cậu cho là có thể kéo chân, đừng giết họ, họ chỉ là những người bình thường, thực ra cũng không phạm lỗi lớn gì."
"Tôi đâu có giết bừa, bác sĩ Hà, họ thật sự đáng chết mà." Đặng Thu Lâm ngồi trên giường, nhai thịt khô.
Để chứng minh lời mình, hắn ta lại kể thêm một chuyện, giọng điệu thản nhiên: "Tôi từng có cơ hội giết Kỷ Dịch Duy, nhưng tôi không giết, vì hắn chưa làm gì hại tôi. Sau đó tôi có ý định chia rẽ bọn họ, nhưng chưa kịp làm thì Kỷ Dịch Duy đã chết. Người chết rồi, Phương Huyền vẫn bình tĩnh như thế, cũng chứng tỏ không ai có thể tiếp cận, thay đổi cậu ấy. Ha ha, suy cho cùng Kỷ Dịch Duy cũng giống tôi."
Hà Bình tiến đến gần, nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta, cau mày nói: "Tay cậu dính đầy máu, không sợ đến tầng thứ bảy sẽ trở thành vật tế, bị thứ gì đó kinh khủng ăn sống à?"
"Vật tế?" Đặng Thu Lâm tiếp tục ăn, thần sắc thản nhiên, "Đến tầng thứ bảy ước chừng chỉ còn vài chục ngàn người, số người này không thể xây dựng thế giới mới, ngay cả thoát khỏi Bắc Cực cũng không làm nổi, dù có rời khỏi trò chơi cũng sẽ chết ở Bắc Cực, đều như nhau cả thôi."
Hắn ta nhìn vào chiếc kính viền vàng của Hà Bình, lần đầu tiên trả lời câu hỏi trước đây của anh ta.
"Bác sĩ Hà, thế giới hậu tận thế đúng là không đẹp. Nhưng sau này đừng nói với tôi những điều này, nói nhiều quá tôi thấy phiền, người nào gây phiền phức cho tôi, đáng giết vẫn phải giết."
Hà Bình tức giận, "Đặng Thu Lâm, cậu đã rơi vào bẫy rồi, đừng vô lý."
"Tính cách thật của tôi là như vậy, không chịu nổi thì anh gia nhập đội khác. Cứ luôn càm ràm như ông già, mẹ tôi còn chưa tốt bụng nói với tôi những điều này. Chúng ta mới quen nhau vài tháng, anh đã hết lòng vì tôi như vậy sao?" Đặng Thu Lâm cười nhẹ.
Gân cổ Hà Bình nổi lên, nhưng vẫn nén giận, thở dài, ôm đầu, "Tôi cũng vì tốt cho cậu thôi. Đừng bỏ cuộc, chỉ cần chúng ta đến được tầng thứ bảy, mọi thứ có thể đảo ngược."
"Ha, vì tốt cho tôi?" Đặng Thu Lâm cười khẩy, "Anh thực sự coi tôi là bạn à?"
Hà Bình nhìn hắn ta, đột nhiên bình tĩnh lại, nói: "Cậu biết không, tôi sắp chết rồi, Đặng Thu Lâm."
Đặng Thu Lâm nghẹn giọng, hạ giọng nói: "Càng đi tiếp, tôi cũng sẽ chết thôi bác sĩ Hà."
Hà Bình thở dài, phát hiện không thể giao tiếp được với hắn ta, nhìn đồng hồ, "Cậu ngủ đi, tôi ra ngoài gác đêm."
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Đặng Thu Lâm quay đầu nhìn cánh cửa đóng, thu lại mọi biểu cảm, tiếp tục ăn thịt khô.
Một con mắt đỏ rực bay qua đầu Đặng Thu Lâm, bay đi chỗ khác.
Phương Huyền triệu hồi quái vật, "Có người bị điều khiển?"
Quái vật liếm móng vuốt đã hồi phục của mình, bộ lông sáng bóng, "Không có, chủ nhân."
Tinh thần lực cao cấp của cậu mạnh hơn quái vật thường, chúng cũng không thể cảm nhận được.
Suốt đêm, Phương Huyền không thu hồi quái vật, để nó cảm nhận xem có người chơi nào bị điều khiển không.
Người bị điều khiển thì dễ xử lý, nhưng quái vật giả làm người chơi thì không dễ phát hiện.
Đội ngũ sau này bị phân tán, người chơi lẻ có thể là lựa chọn hàng đầu của quái vật, không loại trừ khả năng quái vật ăn hết cả đội, trở thành chúng.
Đường Lị Lị cũng chết rồi, vật phẩm không cánh mà bay, chỉ có thể dùng cách cũ ứng phó việc này.
Đến sáu giờ, Phương Huyền đăng thông tin tập hợp trên diễn đàn. Các đội chọn ra một số người tham gia cuộc họp, tám giờ tập hợp tại sân vận động lớn nhất thành phố này.
"Phương Huyền, ăn cơm thôi." Trương An Lệ gọi cậu.
"Ừ." Phương Huyền vào phòng khách, mọi người trong đội đều đã dưỡng sức xong, ngồi lại với nhau thảo luận.
"Sáng mai lại đến thời điểm đếm ngược, mọi người nói xem các châu lục khác còn sống được bao nhiêu người?" Tô Tử Ngang hỏi.
Tiểu Anh đút cháo trứng gà cho Cao Tư Vũ, "Họ không phát hiện được vật phẩm điều khiển, tôi nghĩ sẽ chết hai phần ba, chỉ một ít người sống sót."
Triệu Đại Dũng nói: "Còn hai tầng nữa, tầng sáu có năm ngày, độ khó tăng gấp đôi, nghĩa là chúng ta gần như không thể nghỉ ngơi. Nước này tầng sáu vẫn còn một số lục địa, qua phần này, sẽ là biển băng."
Phương Huyền ăn sáng, không nói gì.
"Huyền." Cao Tư Vũ ăn xong cháo trứng, mắt long lanh nhìn Phương Huyền, xoay người tới lui, muốn bò qua. Tiểu Anh ban đầu còn ngăn lại, sau thấy quá phiền, đành để cô bé bò qua.
Cao Tư Vũ thở hổn hển bò qua đùi từng người, vui vẻ cười, lộ sáu chiếc răng trắng nhỏ. Cô bé ngồi sát Phương Huyền, đầu chui vào khe giữa đùi và tay cậu, ngước lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng, "Huyền."
Phương Huyền cúi đầu nhìn gương mặt cười của cô bé, một lúc sau, nói: "Ừ."
Lần đầu tiên Cao Tư Vũ được đáp lại, mắt cười thành hai mảnh trăng lưỡi liềm.
Những người khác trong đội ngạc nhiên chớp mắt, nhìn Phương Huyền... Phương Huyền hình như đang dần thay đổi...
"Ăn nhanh lên, lát nữa còn lái xe qua đó."
"Ừ."
Bảy giờ họ ra khỏi cửa, gặp đội của Đặng Thu Lâm và Đường Tín ở cầu thang.
Đường Tín mỉm cười nói: "Chào buổi sáng."
Phương Huyền nhìn Đường Tín, trong tiên đoán vẫn chưa có cậu ta xuất hiện, thật sự thay đổi số phận sống sót? Hiện tại Phương Huyền không thể hành động liều lĩnh, chỉ có thể quan sát hắn.
Đường Tín chào xong, ngáp một cái, lặng lẽ đi theo sau Đặng Thu Lâm và Hà Bình.
"Đại ca Phương Huyền!" Từ Hạc vẫy tay chào, Bạch Trạch Lan, Chu Thiên Thạch, Hàn Ngôn, Vương Nhất Phong cùng nhau đợi đội của Phương Huyền.
"Ừ." Phương Huyền kéo chặt mũ, dẫn đầu đi tới.
Họ lái xe bốn mươi phút đến sân vận động, lúc này tuyết rơi dày đặc, trong chốc lát, người họ phủ đầy tuyết.
"Dậy đi!" Mọi người cọ xát hai bàn tay vào nhau, ngóng nhìn bóng đen phía xa, mong chờ, "Chỉ còn hai tầng cuối cùng thôi, nhất định phải vượt qua tầng sáu, sau đó thành công không còn xa nữa..."
Phương Huyền chiếu đèn pin, một luồng sáng trắng dài chiếu xa phía trước, chẳng mấy chốc tuyết cũng ít đi, cậu dẫm lên những mảnh ngọc vỡ lộn xộn, bước vào sân vận động.
Vừa bước vào sân vận động, bên trong náo nhiệt, cũng không còn lạnh lắm. Hơn chín mươi nghìn chỗ ngồi đã kín đến hai phần ba, mọi người vui buồn lẫn lộn bàn luận về tương lai, trong không gian đen kịt ít ai để ý đến sự xuất hiện của Phương Huyền.
"Chào mọi người!" Chung Sơ Kỳ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, nhanh chóng phát hiện ra đội của Phương Huyền trong bóng tối.
Phương Huyền đi qua Chung Sơ Kỳ thì dừng lại, đáp lời: "Ừ."
"Lại gặp nhau rồi, Phương Huyền." Một người đàn ông đứng cạnh Chung Sơ Kỳ nói.
Phương Huyền nhận ra anh ta, chính là người đeo chiếc nhẫn bạc trước đây.
"Ừ." Phương Huyền đáp, rồi tiếp tục bước đi.
"Hai người quen nhau à?" Chung Sơ Kỳ tò mò hỏi.
Chu Bách xoa hai chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, "Cậu ấy từng cứu đội của chúng tôi."
"Ồ, ồ." Chung Sơ Kỳ gật đầu, chống cằm nhìn đội của Phương Huyền, "Cậu ấy ít nói quá, khác hẳn với trên diễn đàn."
Phương Huyền chờ khoảng mười phút, không có thêm ai đến nữa, liền bắt đầu cuộc họp. Mọi người ngay lập tức dừng bàn luận, nhìn vào tin nhắn mà Phương Huyền gửi trong nhóm.
Cậu gửi một tin nhắn trong nhóm, hỏi xem ai có công cụ củng cố băng, có thể tạo đường không? Nếu có, hãy tham gia vào nhóm này.
Cậu cũng lập riêng các nhóm, pháp sư, chiến binh sát thủ, bảo hộ, hỗ trợ tăng cường.
Dưới khán đài, mọi người theo yêu cầu của Phương Huyền, tự gia nhập nhóm.
Một giờ sau, Phương Huyền có được số liệu tổng thể. Sau khi thảo luận chung, dựa trên số liệu và số người, họ chia 66 nghìn người thành 40 đội xe, mỗi đội có khoảng 2800 xe, để giảm chiều dài đội hình.
Pháp sư có thể củng cố đường, bảo hộ, và người chơi hỗ trợ sẽ được phân chia đồng đều vào mỗi đội, bảo đảm an toàn cho đội hình.
Hiện còn một vấn đề, làm thế nào để chia thành 40 đội.
"Tôi sẽ dẫn dắt một đội." Chung Sơ Kỳ giơ tay.
"Còn ai nữa không?" Hạ Tri hỏi qua loa phóng thanh.
Những người khác nhìn quanh, che miệng thì thầm, "Họ có nghe lời quản lý không? Đây là việc vất vả không được cảm ơn, một khi có chuyện gì, chắc chắn sẽ bị mắng thậm tệ." Đến giờ vẫn có nhiều người lo ngại.
Bạch Trạch Lan thầm mắng lũ vô dụng, từng người đàn ông hèn nhát, không có chút tác dụng, cô ta nói: "Tôi sẽ làm."
"Còn ai nữa?"
"Tôi." Một giọng nói già nua vang lên từ đám đông.
Tất cả mọi người chú ý đến người đàn ông tóc hoa râm, Lâm Kiến Quốc, thị trưởng trước tận thế, được nhiều người tín nhiệm, dù công cụ bình thường nhưng vẫn có nhiều người theo dõi.
"Vẫn còn người già sống sót à?" Nhiều người xì xào, "Tôi tưởng trẻ em và người già đều chết hết, chỉ còn người trẻ khỏe mạnh sống sót."
"Thị trưởng, lần này ông vẫn dẫn dắt đội của chúng tôi nhé, công cụ pháp sư của ông có thể tạo đường cho chúng tôi." Một người nói.
Lâm Kiến Quốc ho khẽ, "Tiểu Vương à, tôi đã nói với cậu rồi, cứ gọi đội trưởng là được, chức thị trưởng đã không còn nữa rồi."
Tiểu Vương lắc đầu, "Không, thị trưởng, danh xưng này phải được truyền lại. Phương Huyền có thể dẫn dắt chúng ta thoát khỏi tận thế, nhưng việc tái thiết thế giới và quản lý thành phố sau này vẫn cần ông. Ông có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ xây dựng lại đất nước này."
Lâm Kiến Quốc mỉm cười im lặng, dù tóc đã bạc phơ nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, đôi mắt đã trải qua nhiều sóng gió nhìn quanh, những người này đều là thanh niên tràn đầy sức sống.
Ánh mắt ông tự nhiên dừng lại ở đội của Phương Huyền, thấy một em bé còn sống sót, dần dần, đôi mắt trở nên sâu lắng, đầy hy vọng, "Đứa trẻ nhỏ như vậy vẫn còn sống đến giờ này, giống như tôi, hai người không đáng tồn tại trong tận thế này..."
Sau đó, Lâm Kiến Quốc nhìn vào mắt Phương Huyền, gật đầu chào, Phương Huyền cũng đáp lại.
Phương Huyền thu hồi ánh nhìn.
Lâm Kiến Quốc dường như cảm xúc trỗi dậy, dẫn đầu đứng ra nói một đoạn, ông luôn giỏi phát biểu và biết cách tập hợp lòng người.
Sau lời khuyên của ông, lại có nhiều người đứng ra.
Trong đó, một người chơi nước ngoài lanh lợi muốn làm lãnh đạo đội, nhưng bị người khác từ chối, "Phần lớn người sống sót là người trong nước, anh là người nước ngoài, ngôn ngữ không thông, giao tiếp khó khăn."
Người chơi nước ngoài nhổ nước bọt, "Ngu ngốc! Vẫn bài ngoại! Chúng tôi không sống được, các người cũng đừng mong sống." Đến chữ cuối cùng, hắn ta đột nhiên cảm thấy cổ bị thứ gì đó lạnh lẽo quấn chặt, càng lúc càng chặt, gần như đứt.
Khi hắn gần ngạt thở, thứ đó biến mất, để lại cơ hội thở.
Người đàn ông ôm cổ hoảng sợ, rồi phát hiện Phương Huyền đang nhìn mình.
Là Phương Huyền làm?
Người này không biết công cụ gì mà quái dị thế! Còn có thể trong đám đông hỗn loạn nghe ra giọng hắn ta, cảnh cáo hắn!
"Người này còn muốn kéo các người xuống nước, đội trưởng Phương." Giọng Kỷ Dịch Duy vang lên trong đầu Phương Huyền, "Đã cho hắn một bài học rồi, con người luôn phải dạy dỗ mới nghe lời."
"Ừ."
Khi tập hợp được bốn mươi người, Phương Huyền lại phân chia đội ngũ theo ý muốn và tình huống. Đặng Thu Lâm và Đường Tín vẫn im lặng, Phương Huyền vì an toàn của Hà Bình nên đặt họ vào đội của mình.
Sau khi xác định đội ngũ, đã là mười hai giờ trưa.
"Người gây rối, đội trưởng có quyền xử lý." Phương Huyền đứng lên, lạnh lùng nói, "Không tuân lệnh, giết ngay, để tránh hậu họa."
Mọi người gật đầu đồng tình, cũng không dám lại gần Phương Huyền. Dù sao cậu trông không giống với trên diễn đàn, nhìn không dễ tiếp cận.
"Quả là đại ca, phong thái quá đỉnh." Một người vừa nói, vừa đăng bài.
Rùa tôi có vỏ cứng nhất: [Quả thật rất đẹp trai.]
Mãn Giang Hồng: [Cậu được phân vào đội nào? Tôi ở đội của Chung Sơ Kỳ.]
Rùa tôi có vỏ cứng nhất: [Hehe, đội của Phương Huyền.]
Hệ thống ăn phân: [Tôi cũng vậy.]
Mãn Giang Hồng: [Chết tiệt.]
Lý Hưởng và Trần Đông Khoa đóng diễn đàn, nhìn bóng lưng Phương Huyền, cũng đứng dậy theo đội quay về khu.
Rùa tôi có vỏ cứng nhất: [Mỗi đội bám sát nhau, luôn trao đổi ám hiệu, cẩn thận quái vật trà trộn vào!! Thành bại ở đây! Hy vọng ngay trước mắt! Xông lên!]
Thời gian trôi nhanh, đêm tối ập đến.
Đây là đêm cuối cùng họ ở ngoài Bắc Cực, tất cả các đội ngầm hiểu cùng nhau lấy ra đồ ăn ngon, ngồi quây quần, tận hưởng.
Họ đều biết con đường phía trước đầy nguy hiểm, những điều cần nói, cần làm cũng đã gần như nói và làm xong, liệu có thể coi là không hối tiếc mà chết không? Có lẽ là vậy, hoặc cũng có thể không, ước vọng lớn nhất của họ – là sống sót, đi tiếp.
Phương Huyền và nhóm của cậu ăn cơm suốt ba tiếng đồng hồ, mọi người vừa khóc vừa cười, kể về những nguyện vọng còn dang dở trước khi tận thế xảy ra, nói rằng nếu mình chết, những người còn lại đừng buồn, hãy tiếp tục tiến lên.
Chỉ có Cao Tư Vũ là không hiểu gì, vui vẻ nhờ Tô Tử Ngang gắp đồ ăn. Ăn xong, cô bé lại rúc vào bên cạnh Phương Huyền, uống cạn một chai sữa tươi!
Mọi người ăn uống no nê, thỏa mãn rồi mỗi người trở về phòng riêng.
Phương Huyền vào diễn đàn quái vật, phát hiện một số quái vật đã xuất hiện ban ngày và trà trộn vào đội ngũ. Nhưng chúng đã có bài học từ lần trước, không để lộ bất cứ thông tin nào về thân phận. Chúng quyết định ra tay ở tầng sáu, tầng năm chỉ để thăm dò thông tin và chuẩn bị trước.
Phương Huyền hỏi Kỷ Dịch Duy trong đầu, hắn có thể phân biệt được quái vật ngụy trang không? Có nhận thêm được thông tin gì khác không?
Lúc này, Kỷ Dịch Duy đang đứng trước một rào chắn xanh lam. Thi thể nằm trên giường băng bị bao phủ bởi sương đen, nhưng lờ mờ có thể thấy vết thương lớn ở bụng đã lành được một phần ba.
Đôi mắt vàng của Kỷ Dịch Duy lóe lên, sương đen rời khỏi đầu, để lộ vài sợi tóc xanh lam.
Tóc xanh lam?
"Anh đang nhìn gì đấy? 01?" Một giọng điệu kẻ cả vang lên.
Kỷ Dịch Duy một tay áp lên rào chắn, xoay cổ, nhếch miệng cười lạnh: "Cần các người quản sao?"
02 và 04 cười nhạo, "Một kẻ mãi không khai sáng như đồ bỏ đi, khác gì lợn chó bình thường đâu. Không ngờ vì trò chơi này, anh lại có thể ngang hàng với chúng tôi? Còn hóa thành hình dạng của người đó, thật ghê tởm."
Kỷ Dịch Duy hạ tay xuống, đôi mắt vàng lạnh lẽo, "Các người cũng xứng nhắc đến em ấy sao?"
Nói rồi, hắn bóp cổ hai người kia. Họ bị sức mạnh lớn ghì chặt, không thể thoát ra, hai tay cào cấu da thịt Kỷ Dịch Duy, cầu xin hắn thả họ ra.
Kỷ Dịch Duy mỉm cười, nhấc hai người lên không trung, nhẹ nhàng dùng lực, xé toạc cổ họ. Hắn xách hai cái đầu, ném ra khỏi cung điện như vứt rác.
Ánh sáng xanh lam tan vào không trung, 02 và 04 lại hiện ra trước mặt Kỷ Dịch Duy.
Họ đau đớn kêu lên, cảm giác bị xé đầu còn in sâu trong tâm trí, "Đồ máu lạnh."
"Các người nhớ kỹ, tôi là 01, bảy người đầu xếp theo sức mạnh. Còn dám nói bậy, lần sau tôi sẽ từ từ lột da, ép các người ăn, cảm giác chết dần chắc chắn rất tuyệt."
Kỷ Dịch Duy nhẹ nhàng nói: "Tôi từng nói gì mà không làm được?"
02 và 04 khạc nhổ, vội vàng rời đi.
Kỷ Dịch Duy trở về phòng, trả lời Phương Huyền:
"Quái vật không thể cảm nhận được vị trí của nhau."
"Người đàn ông sắp hồi sinh, gã có tóc xanh lam."
"Hệ thống trò chơi hiện tại tuân theo quy tắc, bị giới hạn bởi chính luật lệ của trò chơi. Tôi đoán rằng sau khi người đàn ông đó tỉnh dậy, gã có thể thay đổi trạng thái của hệ thống trò chơi."
Phương Huyền hỏi: "Người ký kết khế ước ban đầu là hệ thống trò chơi hay người đàn ông đó?"
"Không rõ lắm, gã che kín quá, không phân biệt được người bên trong. Tôi nghĩ hiện tại mọi thứ hệ thống trò chơi làm đều vì thi thể đó. Khi tôi đến, thi thể đã ở đó rồi."
"Không biết là thế giới nguyên bản em đã giết gã, cùng nhau chết, hay là kết quả của bốn lần trước, hoặc lý do nào khác?"
"Đội trưởng Phương, lần này đừng như lần trước, một mình giải quyết chuyện này. Người đàn ông đó sau khi xuất hiện không ngừng xúi giục quái vật rằng em nhát gan, là một kẻ đào ngũ, qua thời gian dài tẩy não, tất cả quái vật đều tin tưởng không chút nghi ngờ." Kỷ Dịch Duy nói nghiêm túc.
"Ừ." Phương Huyền thản nhiên đáp, "Tôi không ngốc."
Kỷ Dịch Duy nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, đội trưởng Phương, em luôn thông minh, chỉ là trước đây quá nhân từ."
Phương Huyền đắp chăn, con quái vật chó vàng khẽ vẫy đuôi. Cậu nhìn vào căn phòng tối om, dù không nhớ rõ ký ức nhưng vẫn đoán được tâm trạng của mình trong thế giới trước, cậu thản nhiên nói hai từ: "Trách nhiệm."
Ngồi ở vị trí cao, phải gánh vác trọng trách, điều này dù ở thế giới nào, một nhà lãnh đạo sáng suốt cũng phải đảm nhận.
Kỷ Dịch Duy thu lại nụ cười, nghe tiếng gió rít lên, bình tĩnh nói: "Tôi chưa từng hiểu những điều này, tôi không quan tâm đến người khác, họ sống hay chết không liên quan đến tôi."
Vì vậy, dù trở thành Kỷ Dịch Duy, rõ ràng hắn có thể cứu được vài mạng người, nhưng hắn vẫn chọn đứng nhìn lạnh lùng, chỉ khi Phương Huyền gặp nguy hiểm, hắn mới ra tay giải quyết.
Là một con rắn, hắn luôn lạnh lùng như vậy.
"Ừ." Phương Huyền không nói gì, không phản bác cũng không đồng tình với quan điểm của hắn.
"Sắp 12 giờ rồi, hệ thống trò chơi sắp phát sóng."
"Ừ."
Ngày 27 tháng 11, 0 giờ.
Giọng nói non nớt của hệ thống trò chơi vang lên.
"Các người chơi may mắn, chào buổi tối, rất vui được gặp lại các bạn, lần này chúng ta hãy xem còn bao nhiêu người may mắn sống sót nhé~"
"Đùng đùng đùng~"
"Đang dọn dẹp khu vực thứ tư của người chơi."
"Dọn dẹp xong, hiện tại tổng số người chơi của trò chơi là 1.067.893 người."
"Xin các người chơi tiếp tục trò chơi, cố lên~"
Một triệu?
Vì vậy, ngoài 660.000 người trên lục địa này, các khu vực khác chỉ còn khoảng 400.000 người.
Diễn đàn trò chơi:
[Tuyệt vọng... lục địa của chúng tôi còn lại 30.000 người đang cố gắng sống sót, những người khác đều đã chết. Chúng tôi hiện chỉ hy vọng có thể hội tụ với các bạn trước khi chết.]
[...Các bạn cố lên, nhất định phải đến đây, lúc đó chúng ta sẽ đi cùng nhau.]
[Được, chắc chắn sẽ vậy, tôi tin tưởng.]
Diễn đàn từng sôi động trở nên lạnh lẽo hơn, nhiều người bỗng nhiên nhớ về quá khứ, lật lại những bài viết cũ. Người chơi từ các quốc gia chửi nhau, phát cáu... đến bây giờ nói rằng chúng tôi sẽ đến...
Những bài viết đó đã vĩnh viễn chìm vào đáy biển, chúng sẽ không bao giờ được đẩy lên lại.
Ngày hôm sau, lúc 6 giờ, mọi người chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, mở cửa xe, theo đội hình đã phân chia từ trước, chuẩn bị xuất phát.
Trước khi đi, Phương Huyền để mọi người kiểm tra mật khẩu.
Kết quả là tất cả đều đúng.
Tình hình không ổn, rất có thể một đội đã bị ăn thịt. Cậu lại chia 40 đoàn xe thành vài nhóm nhỏ trong nhóm chat, nói mật khẩu, vẫn là tất cả đều đúng.
Làm thế nào họ lọt vào đây?
Hệ thống trò chơi đã cấp quyền?
Phương Huyền gửi tin nhắn cho Hà Bình, bảo anh ta chú ý nhiều hơn đến những người quanh quẩn xung quanh.
[Hà Bình]: Được.
"Đặng Thu Lâm." Hà Bình lau kính xong, lại cuối cùng khuyên hắn ta, "Sau khi rời khỏi trò chơi, hãy sống tốt nhé. Thực ra cậu và Phương Huyền giống nhau, cậu ấy lạnh lùng với mọi người, cậu mỉm cười với mọi người, cả hai đều rất khó chấp nhận người khác."
Đặng Thu Lâm mặt lạnh, quay đầu đi, vì sự hiện diện của Đàm Thu Tâm mà im lặng đáp lại.
Sau khi kiểm tra xong đội ngũ, xác nhận không có sai sót, nhóm của Phương Huyền lên đường lúc 6 giờ 30.
Xe chạy nhanh như gió trên con đường tuyết.
Phương Huyền và nhóm của cậu băng qua rào chắn xanh, phía trước băng tuyết ngàn dặm, tuyết trắng phủ kín trời đất.
Màn hình ảo hiện đếm ngược.
[Đã vào tầng thứ sáu
Thời gian sống sót còn lại: 4 ngày 59 phút 56 giây.]
[Họ đã vào, bắt đầu hành động.]
[Giết hết bọn chúng.]
687: [Thật sao? Có thể giải trừ điều khiển trực tiếp?]
6438: [!!!]
75298: [Hà Bình là ai, ta chưa từng nghe qua. Tại sao lại giết hắn? Sao không giết Phương Huyền?]
264: [Đúng vậy, thật không biết hắn là ai, phải trà trộn vào đội con mồi để tìm hiểu thêm.]
Quản trị viên: [Các ngươi có thể tự tổ chức đội, chỉ cần một thành viên trong đội giết được hắn, cả đội sẽ được giải trừ và rời khỏi trò chơi.
Vẫn còn một người chơi chưa tìm thấy, những quái vật khác đều có cơ hội.]
8288: [Có người chơi có thể loại bỏ tinh thần lực của chúng ta, trước đó một quái vật thấy thanh máu của năm quái vật khác đỏ hết, hệ thống trò chơi, ngươi có biết không?]
Quản trị viên: [Đang điều tra nguyên nhân, hiện tại nghiêng về việc mã của vật phẩm và quái vật có lỗi, đang sửa chữa.]
250: [Lần trước không phải họ đã lợi dụng lỗi đó mà có hơn năm trăm vật phẩm cấp S sao? Vật phẩm cấp S có sức phá hoại lớn hơn.]
Quản trị viên: [Đúng vậy, lỗi lần đó đã được sửa chữa khẩn cấp. Chỉ cần tồn tại điều kiện hạn chế như thời gian hồi chiêu, vật phẩm cao cấp và vật phẩm thường không khác nhau nhiều. Các ngươi có khả năng hồi sinh vô hạn.]
250: [Ngươi nói đúng, trước khả năng hồi sinh vô hạn, vật phẩm mạnh mấy cũng vô dụng. Vậy còn 1335, đột nhiên biến mất?]
Quản trị viên: [Có thể thiết lập hồi sinh có lỗi, đang điều tra nguyên nhân.]
250: [Trời ạ, sao mà nhiều lỗi thế này, điều này liên quan đến tính mạng của chúng ta đấy! Cảm giác không gian trò chơi này không hề chín muồi, khắp nơi đều có lỗi.]
Quản trị viên: [Xin đừng học theo những lời thô tục của con người, đã cấm phát ngôn của 250.]
Qua cuộc trò chuyện của bọn họ, Phương Huyền xác nhận hệ thống trò chơi ngay từ đầu đã tìm cậu và Hà Bình để giải quyết những yếu tố bất ngờ. Nếu hành tinh này không có người thực hiện nhiệm vụ, toàn là người thường, kết cục có thể tưởng tượng được.
Hà Bình không thể chết, nếu chết, hệ thống trò chơi có thể lấy được ký ức, cậu cũng sẽ bị lộ, càng trở thành mục tiêu tấn công đầu tiên của mọi quái vật.
Phương Huyền liên lạc với Hà Bình, cảnh báo anh ta đã bị phát hiện, phải cẩn thận với những người xung quanh, quái vật có thể giả mạo trà trộn vào đội.
[Hà Bình]: Được, tôi biết rồi, làm theo lời cậu, trò chơi này từ đầu đã không có ý định để chúng ta sống sót. Sao cậu biết được thông tin tầng thứ bảy, có nội gián?
[Phương Huyền]: Ừ.
[Hà Bình]: Vậy thì những thông tin này tạm thời phải giữ bí mật, bây giờ công khai, nội gián sẽ bị phát hiện.
"Hừ..."
Hà Bình nhận được thông tin bất lợi, buồn rầu nhìn ra bóng đêm bên ngoài, nói với người phía sau: "Đặng Thu Lâm, sau này đừng giết người dễ dàng như vậy nữa, những kẻ đối địch muốn giết chúng ta, giết thì giết, nhưng những người mà cậu cho là có thể kéo chân, đừng giết họ, họ chỉ là những người bình thường, thực ra cũng không phạm lỗi lớn gì."
"Tôi đâu có giết bừa, bác sĩ Hà, họ thật sự đáng chết mà." Đặng Thu Lâm ngồi trên giường, nhai thịt khô.
Để chứng minh lời mình, hắn ta lại kể thêm một chuyện, giọng điệu thản nhiên: "Tôi từng có cơ hội giết Kỷ Dịch Duy, nhưng tôi không giết, vì hắn chưa làm gì hại tôi. Sau đó tôi có ý định chia rẽ bọn họ, nhưng chưa kịp làm thì Kỷ Dịch Duy đã chết. Người chết rồi, Phương Huyền vẫn bình tĩnh như thế, cũng chứng tỏ không ai có thể tiếp cận, thay đổi cậu ấy. Ha ha, suy cho cùng Kỷ Dịch Duy cũng giống tôi."
Hà Bình tiến đến gần, nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta, cau mày nói: "Tay cậu dính đầy máu, không sợ đến tầng thứ bảy sẽ trở thành vật tế, bị thứ gì đó kinh khủng ăn sống à?"
"Vật tế?" Đặng Thu Lâm tiếp tục ăn, thần sắc thản nhiên, "Đến tầng thứ bảy ước chừng chỉ còn vài chục ngàn người, số người này không thể xây dựng thế giới mới, ngay cả thoát khỏi Bắc Cực cũng không làm nổi, dù có rời khỏi trò chơi cũng sẽ chết ở Bắc Cực, đều như nhau cả thôi."
Hắn ta nhìn vào chiếc kính viền vàng của Hà Bình, lần đầu tiên trả lời câu hỏi trước đây của anh ta.
"Bác sĩ Hà, thế giới hậu tận thế đúng là không đẹp. Nhưng sau này đừng nói với tôi những điều này, nói nhiều quá tôi thấy phiền, người nào gây phiền phức cho tôi, đáng giết vẫn phải giết."
Hà Bình tức giận, "Đặng Thu Lâm, cậu đã rơi vào bẫy rồi, đừng vô lý."
"Tính cách thật của tôi là như vậy, không chịu nổi thì anh gia nhập đội khác. Cứ luôn càm ràm như ông già, mẹ tôi còn chưa tốt bụng nói với tôi những điều này. Chúng ta mới quen nhau vài tháng, anh đã hết lòng vì tôi như vậy sao?" Đặng Thu Lâm cười nhẹ.
Gân cổ Hà Bình nổi lên, nhưng vẫn nén giận, thở dài, ôm đầu, "Tôi cũng vì tốt cho cậu thôi. Đừng bỏ cuộc, chỉ cần chúng ta đến được tầng thứ bảy, mọi thứ có thể đảo ngược."
"Ha, vì tốt cho tôi?" Đặng Thu Lâm cười khẩy, "Anh thực sự coi tôi là bạn à?"
Hà Bình nhìn hắn ta, đột nhiên bình tĩnh lại, nói: "Cậu biết không, tôi sắp chết rồi, Đặng Thu Lâm."
Đặng Thu Lâm nghẹn giọng, hạ giọng nói: "Càng đi tiếp, tôi cũng sẽ chết thôi bác sĩ Hà."
Hà Bình thở dài, phát hiện không thể giao tiếp được với hắn ta, nhìn đồng hồ, "Cậu ngủ đi, tôi ra ngoài gác đêm."
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Đặng Thu Lâm quay đầu nhìn cánh cửa đóng, thu lại mọi biểu cảm, tiếp tục ăn thịt khô.
Một con mắt đỏ rực bay qua đầu Đặng Thu Lâm, bay đi chỗ khác.
Phương Huyền triệu hồi quái vật, "Có người bị điều khiển?"
Quái vật liếm móng vuốt đã hồi phục của mình, bộ lông sáng bóng, "Không có, chủ nhân."
Tinh thần lực cao cấp của cậu mạnh hơn quái vật thường, chúng cũng không thể cảm nhận được.
Suốt đêm, Phương Huyền không thu hồi quái vật, để nó cảm nhận xem có người chơi nào bị điều khiển không.
Người bị điều khiển thì dễ xử lý, nhưng quái vật giả làm người chơi thì không dễ phát hiện.
Đội ngũ sau này bị phân tán, người chơi lẻ có thể là lựa chọn hàng đầu của quái vật, không loại trừ khả năng quái vật ăn hết cả đội, trở thành chúng.
Đường Lị Lị cũng chết rồi, vật phẩm không cánh mà bay, chỉ có thể dùng cách cũ ứng phó việc này.
Đến sáu giờ, Phương Huyền đăng thông tin tập hợp trên diễn đàn. Các đội chọn ra một số người tham gia cuộc họp, tám giờ tập hợp tại sân vận động lớn nhất thành phố này.
"Phương Huyền, ăn cơm thôi." Trương An Lệ gọi cậu.
"Ừ." Phương Huyền vào phòng khách, mọi người trong đội đều đã dưỡng sức xong, ngồi lại với nhau thảo luận.
"Sáng mai lại đến thời điểm đếm ngược, mọi người nói xem các châu lục khác còn sống được bao nhiêu người?" Tô Tử Ngang hỏi.
Tiểu Anh đút cháo trứng gà cho Cao Tư Vũ, "Họ không phát hiện được vật phẩm điều khiển, tôi nghĩ sẽ chết hai phần ba, chỉ một ít người sống sót."
Triệu Đại Dũng nói: "Còn hai tầng nữa, tầng sáu có năm ngày, độ khó tăng gấp đôi, nghĩa là chúng ta gần như không thể nghỉ ngơi. Nước này tầng sáu vẫn còn một số lục địa, qua phần này, sẽ là biển băng."
Phương Huyền ăn sáng, không nói gì.
"Huyền." Cao Tư Vũ ăn xong cháo trứng, mắt long lanh nhìn Phương Huyền, xoay người tới lui, muốn bò qua. Tiểu Anh ban đầu còn ngăn lại, sau thấy quá phiền, đành để cô bé bò qua.
Cao Tư Vũ thở hổn hển bò qua đùi từng người, vui vẻ cười, lộ sáu chiếc răng trắng nhỏ. Cô bé ngồi sát Phương Huyền, đầu chui vào khe giữa đùi và tay cậu, ngước lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng, "Huyền."
Phương Huyền cúi đầu nhìn gương mặt cười của cô bé, một lúc sau, nói: "Ừ."
Lần đầu tiên Cao Tư Vũ được đáp lại, mắt cười thành hai mảnh trăng lưỡi liềm.
Những người khác trong đội ngạc nhiên chớp mắt, nhìn Phương Huyền... Phương Huyền hình như đang dần thay đổi...
"Ăn nhanh lên, lát nữa còn lái xe qua đó."
"Ừ."
Bảy giờ họ ra khỏi cửa, gặp đội của Đặng Thu Lâm và Đường Tín ở cầu thang.
Đường Tín mỉm cười nói: "Chào buổi sáng."
Phương Huyền nhìn Đường Tín, trong tiên đoán vẫn chưa có cậu ta xuất hiện, thật sự thay đổi số phận sống sót? Hiện tại Phương Huyền không thể hành động liều lĩnh, chỉ có thể quan sát hắn.
Đường Tín chào xong, ngáp một cái, lặng lẽ đi theo sau Đặng Thu Lâm và Hà Bình.
"Đại ca Phương Huyền!" Từ Hạc vẫy tay chào, Bạch Trạch Lan, Chu Thiên Thạch, Hàn Ngôn, Vương Nhất Phong cùng nhau đợi đội của Phương Huyền.
"Ừ." Phương Huyền kéo chặt mũ, dẫn đầu đi tới.
Họ lái xe bốn mươi phút đến sân vận động, lúc này tuyết rơi dày đặc, trong chốc lát, người họ phủ đầy tuyết.
"Dậy đi!" Mọi người cọ xát hai bàn tay vào nhau, ngóng nhìn bóng đen phía xa, mong chờ, "Chỉ còn hai tầng cuối cùng thôi, nhất định phải vượt qua tầng sáu, sau đó thành công không còn xa nữa..."
Phương Huyền chiếu đèn pin, một luồng sáng trắng dài chiếu xa phía trước, chẳng mấy chốc tuyết cũng ít đi, cậu dẫm lên những mảnh ngọc vỡ lộn xộn, bước vào sân vận động.
Vừa bước vào sân vận động, bên trong náo nhiệt, cũng không còn lạnh lắm. Hơn chín mươi nghìn chỗ ngồi đã kín đến hai phần ba, mọi người vui buồn lẫn lộn bàn luận về tương lai, trong không gian đen kịt ít ai để ý đến sự xuất hiện của Phương Huyền.
"Chào mọi người!" Chung Sơ Kỳ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, nhanh chóng phát hiện ra đội của Phương Huyền trong bóng tối.
Phương Huyền đi qua Chung Sơ Kỳ thì dừng lại, đáp lời: "Ừ."
"Lại gặp nhau rồi, Phương Huyền." Một người đàn ông đứng cạnh Chung Sơ Kỳ nói.
Phương Huyền nhận ra anh ta, chính là người đeo chiếc nhẫn bạc trước đây.
"Ừ." Phương Huyền đáp, rồi tiếp tục bước đi.
"Hai người quen nhau à?" Chung Sơ Kỳ tò mò hỏi.
Chu Bách xoa hai chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, "Cậu ấy từng cứu đội của chúng tôi."
"Ồ, ồ." Chung Sơ Kỳ gật đầu, chống cằm nhìn đội của Phương Huyền, "Cậu ấy ít nói quá, khác hẳn với trên diễn đàn."
Phương Huyền chờ khoảng mười phút, không có thêm ai đến nữa, liền bắt đầu cuộc họp. Mọi người ngay lập tức dừng bàn luận, nhìn vào tin nhắn mà Phương Huyền gửi trong nhóm.
Cậu gửi một tin nhắn trong nhóm, hỏi xem ai có công cụ củng cố băng, có thể tạo đường không? Nếu có, hãy tham gia vào nhóm này.
Cậu cũng lập riêng các nhóm, pháp sư, chiến binh sát thủ, bảo hộ, hỗ trợ tăng cường.
Dưới khán đài, mọi người theo yêu cầu của Phương Huyền, tự gia nhập nhóm.
Một giờ sau, Phương Huyền có được số liệu tổng thể. Sau khi thảo luận chung, dựa trên số liệu và số người, họ chia 66 nghìn người thành 40 đội xe, mỗi đội có khoảng 2800 xe, để giảm chiều dài đội hình.
Pháp sư có thể củng cố đường, bảo hộ, và người chơi hỗ trợ sẽ được phân chia đồng đều vào mỗi đội, bảo đảm an toàn cho đội hình.
Hiện còn một vấn đề, làm thế nào để chia thành 40 đội.
"Tôi sẽ dẫn dắt một đội." Chung Sơ Kỳ giơ tay.
"Còn ai nữa không?" Hạ Tri hỏi qua loa phóng thanh.
Những người khác nhìn quanh, che miệng thì thầm, "Họ có nghe lời quản lý không? Đây là việc vất vả không được cảm ơn, một khi có chuyện gì, chắc chắn sẽ bị mắng thậm tệ." Đến giờ vẫn có nhiều người lo ngại.
Bạch Trạch Lan thầm mắng lũ vô dụng, từng người đàn ông hèn nhát, không có chút tác dụng, cô ta nói: "Tôi sẽ làm."
"Còn ai nữa?"
"Tôi." Một giọng nói già nua vang lên từ đám đông.
Tất cả mọi người chú ý đến người đàn ông tóc hoa râm, Lâm Kiến Quốc, thị trưởng trước tận thế, được nhiều người tín nhiệm, dù công cụ bình thường nhưng vẫn có nhiều người theo dõi.
"Vẫn còn người già sống sót à?" Nhiều người xì xào, "Tôi tưởng trẻ em và người già đều chết hết, chỉ còn người trẻ khỏe mạnh sống sót."
"Thị trưởng, lần này ông vẫn dẫn dắt đội của chúng tôi nhé, công cụ pháp sư của ông có thể tạo đường cho chúng tôi." Một người nói.
Lâm Kiến Quốc ho khẽ, "Tiểu Vương à, tôi đã nói với cậu rồi, cứ gọi đội trưởng là được, chức thị trưởng đã không còn nữa rồi."
Tiểu Vương lắc đầu, "Không, thị trưởng, danh xưng này phải được truyền lại. Phương Huyền có thể dẫn dắt chúng ta thoát khỏi tận thế, nhưng việc tái thiết thế giới và quản lý thành phố sau này vẫn cần ông. Ông có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ xây dựng lại đất nước này."
Lâm Kiến Quốc mỉm cười im lặng, dù tóc đã bạc phơ nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, đôi mắt đã trải qua nhiều sóng gió nhìn quanh, những người này đều là thanh niên tràn đầy sức sống.
Ánh mắt ông tự nhiên dừng lại ở đội của Phương Huyền, thấy một em bé còn sống sót, dần dần, đôi mắt trở nên sâu lắng, đầy hy vọng, "Đứa trẻ nhỏ như vậy vẫn còn sống đến giờ này, giống như tôi, hai người không đáng tồn tại trong tận thế này..."
Sau đó, Lâm Kiến Quốc nhìn vào mắt Phương Huyền, gật đầu chào, Phương Huyền cũng đáp lại.
Phương Huyền thu hồi ánh nhìn.
Lâm Kiến Quốc dường như cảm xúc trỗi dậy, dẫn đầu đứng ra nói một đoạn, ông luôn giỏi phát biểu và biết cách tập hợp lòng người.
Sau lời khuyên của ông, lại có nhiều người đứng ra.
Trong đó, một người chơi nước ngoài lanh lợi muốn làm lãnh đạo đội, nhưng bị người khác từ chối, "Phần lớn người sống sót là người trong nước, anh là người nước ngoài, ngôn ngữ không thông, giao tiếp khó khăn."
Người chơi nước ngoài nhổ nước bọt, "Ngu ngốc! Vẫn bài ngoại! Chúng tôi không sống được, các người cũng đừng mong sống." Đến chữ cuối cùng, hắn ta đột nhiên cảm thấy cổ bị thứ gì đó lạnh lẽo quấn chặt, càng lúc càng chặt, gần như đứt.
Khi hắn gần ngạt thở, thứ đó biến mất, để lại cơ hội thở.
Người đàn ông ôm cổ hoảng sợ, rồi phát hiện Phương Huyền đang nhìn mình.
Là Phương Huyền làm?
Người này không biết công cụ gì mà quái dị thế! Còn có thể trong đám đông hỗn loạn nghe ra giọng hắn ta, cảnh cáo hắn!
"Người này còn muốn kéo các người xuống nước, đội trưởng Phương." Giọng Kỷ Dịch Duy vang lên trong đầu Phương Huyền, "Đã cho hắn một bài học rồi, con người luôn phải dạy dỗ mới nghe lời."
"Ừ."
Khi tập hợp được bốn mươi người, Phương Huyền lại phân chia đội ngũ theo ý muốn và tình huống. Đặng Thu Lâm và Đường Tín vẫn im lặng, Phương Huyền vì an toàn của Hà Bình nên đặt họ vào đội của mình.
Sau khi xác định đội ngũ, đã là mười hai giờ trưa.
"Người gây rối, đội trưởng có quyền xử lý." Phương Huyền đứng lên, lạnh lùng nói, "Không tuân lệnh, giết ngay, để tránh hậu họa."
Mọi người gật đầu đồng tình, cũng không dám lại gần Phương Huyền. Dù sao cậu trông không giống với trên diễn đàn, nhìn không dễ tiếp cận.
"Quả là đại ca, phong thái quá đỉnh." Một người vừa nói, vừa đăng bài.
Rùa tôi có vỏ cứng nhất: [Quả thật rất đẹp trai.]
Mãn Giang Hồng: [Cậu được phân vào đội nào? Tôi ở đội của Chung Sơ Kỳ.]
Rùa tôi có vỏ cứng nhất: [Hehe, đội của Phương Huyền.]
Hệ thống ăn phân: [Tôi cũng vậy.]
Mãn Giang Hồng: [Chết tiệt.]
Lý Hưởng và Trần Đông Khoa đóng diễn đàn, nhìn bóng lưng Phương Huyền, cũng đứng dậy theo đội quay về khu.
Rùa tôi có vỏ cứng nhất: [Mỗi đội bám sát nhau, luôn trao đổi ám hiệu, cẩn thận quái vật trà trộn vào!! Thành bại ở đây! Hy vọng ngay trước mắt! Xông lên!]
Thời gian trôi nhanh, đêm tối ập đến.
Đây là đêm cuối cùng họ ở ngoài Bắc Cực, tất cả các đội ngầm hiểu cùng nhau lấy ra đồ ăn ngon, ngồi quây quần, tận hưởng.
Họ đều biết con đường phía trước đầy nguy hiểm, những điều cần nói, cần làm cũng đã gần như nói và làm xong, liệu có thể coi là không hối tiếc mà chết không? Có lẽ là vậy, hoặc cũng có thể không, ước vọng lớn nhất của họ – là sống sót, đi tiếp.
Phương Huyền và nhóm của cậu ăn cơm suốt ba tiếng đồng hồ, mọi người vừa khóc vừa cười, kể về những nguyện vọng còn dang dở trước khi tận thế xảy ra, nói rằng nếu mình chết, những người còn lại đừng buồn, hãy tiếp tục tiến lên.
Chỉ có Cao Tư Vũ là không hiểu gì, vui vẻ nhờ Tô Tử Ngang gắp đồ ăn. Ăn xong, cô bé lại rúc vào bên cạnh Phương Huyền, uống cạn một chai sữa tươi!
Mọi người ăn uống no nê, thỏa mãn rồi mỗi người trở về phòng riêng.
Phương Huyền vào diễn đàn quái vật, phát hiện một số quái vật đã xuất hiện ban ngày và trà trộn vào đội ngũ. Nhưng chúng đã có bài học từ lần trước, không để lộ bất cứ thông tin nào về thân phận. Chúng quyết định ra tay ở tầng sáu, tầng năm chỉ để thăm dò thông tin và chuẩn bị trước.
Phương Huyền hỏi Kỷ Dịch Duy trong đầu, hắn có thể phân biệt được quái vật ngụy trang không? Có nhận thêm được thông tin gì khác không?
Lúc này, Kỷ Dịch Duy đang đứng trước một rào chắn xanh lam. Thi thể nằm trên giường băng bị bao phủ bởi sương đen, nhưng lờ mờ có thể thấy vết thương lớn ở bụng đã lành được một phần ba.
Đôi mắt vàng của Kỷ Dịch Duy lóe lên, sương đen rời khỏi đầu, để lộ vài sợi tóc xanh lam.
Tóc xanh lam?
"Anh đang nhìn gì đấy? 01?" Một giọng điệu kẻ cả vang lên.
Kỷ Dịch Duy một tay áp lên rào chắn, xoay cổ, nhếch miệng cười lạnh: "Cần các người quản sao?"
02 và 04 cười nhạo, "Một kẻ mãi không khai sáng như đồ bỏ đi, khác gì lợn chó bình thường đâu. Không ngờ vì trò chơi này, anh lại có thể ngang hàng với chúng tôi? Còn hóa thành hình dạng của người đó, thật ghê tởm."
Kỷ Dịch Duy hạ tay xuống, đôi mắt vàng lạnh lẽo, "Các người cũng xứng nhắc đến em ấy sao?"
Nói rồi, hắn bóp cổ hai người kia. Họ bị sức mạnh lớn ghì chặt, không thể thoát ra, hai tay cào cấu da thịt Kỷ Dịch Duy, cầu xin hắn thả họ ra.
Kỷ Dịch Duy mỉm cười, nhấc hai người lên không trung, nhẹ nhàng dùng lực, xé toạc cổ họ. Hắn xách hai cái đầu, ném ra khỏi cung điện như vứt rác.
Ánh sáng xanh lam tan vào không trung, 02 và 04 lại hiện ra trước mặt Kỷ Dịch Duy.
Họ đau đớn kêu lên, cảm giác bị xé đầu còn in sâu trong tâm trí, "Đồ máu lạnh."
"Các người nhớ kỹ, tôi là 01, bảy người đầu xếp theo sức mạnh. Còn dám nói bậy, lần sau tôi sẽ từ từ lột da, ép các người ăn, cảm giác chết dần chắc chắn rất tuyệt."
Kỷ Dịch Duy nhẹ nhàng nói: "Tôi từng nói gì mà không làm được?"
02 và 04 khạc nhổ, vội vàng rời đi.
Kỷ Dịch Duy trở về phòng, trả lời Phương Huyền:
"Quái vật không thể cảm nhận được vị trí của nhau."
"Người đàn ông sắp hồi sinh, gã có tóc xanh lam."
"Hệ thống trò chơi hiện tại tuân theo quy tắc, bị giới hạn bởi chính luật lệ của trò chơi. Tôi đoán rằng sau khi người đàn ông đó tỉnh dậy, gã có thể thay đổi trạng thái của hệ thống trò chơi."
Phương Huyền hỏi: "Người ký kết khế ước ban đầu là hệ thống trò chơi hay người đàn ông đó?"
"Không rõ lắm, gã che kín quá, không phân biệt được người bên trong. Tôi nghĩ hiện tại mọi thứ hệ thống trò chơi làm đều vì thi thể đó. Khi tôi đến, thi thể đã ở đó rồi."
"Không biết là thế giới nguyên bản em đã giết gã, cùng nhau chết, hay là kết quả của bốn lần trước, hoặc lý do nào khác?"
"Đội trưởng Phương, lần này đừng như lần trước, một mình giải quyết chuyện này. Người đàn ông đó sau khi xuất hiện không ngừng xúi giục quái vật rằng em nhát gan, là một kẻ đào ngũ, qua thời gian dài tẩy não, tất cả quái vật đều tin tưởng không chút nghi ngờ." Kỷ Dịch Duy nói nghiêm túc.
"Ừ." Phương Huyền thản nhiên đáp, "Tôi không ngốc."
Kỷ Dịch Duy nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, đội trưởng Phương, em luôn thông minh, chỉ là trước đây quá nhân từ."
Phương Huyền đắp chăn, con quái vật chó vàng khẽ vẫy đuôi. Cậu nhìn vào căn phòng tối om, dù không nhớ rõ ký ức nhưng vẫn đoán được tâm trạng của mình trong thế giới trước, cậu thản nhiên nói hai từ: "Trách nhiệm."
Ngồi ở vị trí cao, phải gánh vác trọng trách, điều này dù ở thế giới nào, một nhà lãnh đạo sáng suốt cũng phải đảm nhận.
Kỷ Dịch Duy thu lại nụ cười, nghe tiếng gió rít lên, bình tĩnh nói: "Tôi chưa từng hiểu những điều này, tôi không quan tâm đến người khác, họ sống hay chết không liên quan đến tôi."
Vì vậy, dù trở thành Kỷ Dịch Duy, rõ ràng hắn có thể cứu được vài mạng người, nhưng hắn vẫn chọn đứng nhìn lạnh lùng, chỉ khi Phương Huyền gặp nguy hiểm, hắn mới ra tay giải quyết.
Là một con rắn, hắn luôn lạnh lùng như vậy.
"Ừ." Phương Huyền không nói gì, không phản bác cũng không đồng tình với quan điểm của hắn.
"Sắp 12 giờ rồi, hệ thống trò chơi sắp phát sóng."
"Ừ."
Ngày 27 tháng 11, 0 giờ.
Giọng nói non nớt của hệ thống trò chơi vang lên.
"Các người chơi may mắn, chào buổi tối, rất vui được gặp lại các bạn, lần này chúng ta hãy xem còn bao nhiêu người may mắn sống sót nhé~"
"Đùng đùng đùng~"
"Đang dọn dẹp khu vực thứ tư của người chơi."
"Dọn dẹp xong, hiện tại tổng số người chơi của trò chơi là 1.067.893 người."
"Xin các người chơi tiếp tục trò chơi, cố lên~"
Một triệu?
Vì vậy, ngoài 660.000 người trên lục địa này, các khu vực khác chỉ còn khoảng 400.000 người.
Diễn đàn trò chơi:
[Tuyệt vọng... lục địa của chúng tôi còn lại 30.000 người đang cố gắng sống sót, những người khác đều đã chết. Chúng tôi hiện chỉ hy vọng có thể hội tụ với các bạn trước khi chết.]
[...Các bạn cố lên, nhất định phải đến đây, lúc đó chúng ta sẽ đi cùng nhau.]
[Được, chắc chắn sẽ vậy, tôi tin tưởng.]
Diễn đàn từng sôi động trở nên lạnh lẽo hơn, nhiều người bỗng nhiên nhớ về quá khứ, lật lại những bài viết cũ. Người chơi từ các quốc gia chửi nhau, phát cáu... đến bây giờ nói rằng chúng tôi sẽ đến...
Những bài viết đó đã vĩnh viễn chìm vào đáy biển, chúng sẽ không bao giờ được đẩy lên lại.
Ngày hôm sau, lúc 6 giờ, mọi người chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, mở cửa xe, theo đội hình đã phân chia từ trước, chuẩn bị xuất phát.
Trước khi đi, Phương Huyền để mọi người kiểm tra mật khẩu.
Kết quả là tất cả đều đúng.
Tình hình không ổn, rất có thể một đội đã bị ăn thịt. Cậu lại chia 40 đoàn xe thành vài nhóm nhỏ trong nhóm chat, nói mật khẩu, vẫn là tất cả đều đúng.
Làm thế nào họ lọt vào đây?
Hệ thống trò chơi đã cấp quyền?
Phương Huyền gửi tin nhắn cho Hà Bình, bảo anh ta chú ý nhiều hơn đến những người quanh quẩn xung quanh.
[Hà Bình]: Được.
"Đặng Thu Lâm." Hà Bình lau kính xong, lại cuối cùng khuyên hắn ta, "Sau khi rời khỏi trò chơi, hãy sống tốt nhé. Thực ra cậu và Phương Huyền giống nhau, cậu ấy lạnh lùng với mọi người, cậu mỉm cười với mọi người, cả hai đều rất khó chấp nhận người khác."
Đặng Thu Lâm mặt lạnh, quay đầu đi, vì sự hiện diện của Đàm Thu Tâm mà im lặng đáp lại.
Sau khi kiểm tra xong đội ngũ, xác nhận không có sai sót, nhóm của Phương Huyền lên đường lúc 6 giờ 30.
Xe chạy nhanh như gió trên con đường tuyết.
Phương Huyền và nhóm của cậu băng qua rào chắn xanh, phía trước băng tuyết ngàn dặm, tuyết trắng phủ kín trời đất.
Màn hình ảo hiện đếm ngược.
[Đã vào tầng thứ sáu
Thời gian sống sót còn lại: 4 ngày 59 phút 56 giây.]
[Họ đã vào, bắt đầu hành động.]
[Giết hết bọn chúng.]