Bé Công Xinh Đẹp Ốm Yếu Khuẩy Đảo Sân Khấu
Chương 47
Phương Huyền lặng lẽ nghe hết những điều này, ngọn nến trên bàn trà lung lay, giọng cậu lạnh lùng, "Anh lừa tôi."
Kỷ Dịch Duy cười nhẹ một tiếng, "Em đang nói về câu "Hóa ra em tên là Phương Huyền?" mà tôi đã gửi cho em trước đây à?"
Phương Huyền nghiêng đầu nhìn hắn.
Kỷ Dịch Duy dang rộng chân, cúi người, tay trái chống cằm, "Đội trưởng Phương, lúc đó khi nhìn vào ánh mắt bình tĩnh và không chứa cảm xúc của em, tôi đã xác nhận em không còn nhớ tôi nữa."
"Lúc đó, một ý nghĩ xuất hiện, trong suốt hai mươi hai năm cuộc đời của em, tôi có lẽ chỉ là một người qua đường không quan trọng, nên em mới dễ dàng quên tôi, quên sạch không còn gì."
Kỷ Dịch Duy hạ tay xuống, từ từ lấy điếu thuốc, đi đến bên cửa sổ, chậm rãi thở ra một làn khói trắng, "Nhưng gặp lại em rồi, ai có thể dễ dàng từ bỏ chứ? Bốn năm rưỡi, nói bỏ là có thể bỏ được sao? Vì em đã quên tôi, vậy thì làm quen lại từ đầu đi. Thế nên tôi đã nói tên mình giữa đám đông, để em nhớ kỹ tên tôi."
"Tôi thực sự muốn làm quen lại với em, câu đó ban đầu có ý nghĩa là gặp em trước phòng chứa đồ để biết tên em. Nhưng ngay lúc tôi sắp gửi đi, tôi rõ ràng nhận thấy có trở ngại khác, nên tôi lại viết, "Tên em rất hay, bé ngoan, đã lâu không gặp.""
Khói trắng lượn lờ, khuôn mặt Kỷ Dịch Duy mờ ảo, hắn nói, "Tại sao lại phải làm quen lại? Nửa năm ở bên nhau chẳng phải là lợi thế sao?"
"Kết quả là em trả lời tôi một câu "Tôi không phải cậu ấy". Đội trưởng Phương, em chính là em, không thì là ai nữa?"
Ngọn nến trước mắt lung lay mạnh hơn.
Phương Huyền rời mắt, nhìn vào chiếc điện thoại mới, màn hình đã tắt.
Cậu là Phương Huyền, nhưng cũng không phải Phương Huyền, cậu chỉ đang làm nhiệm vụ trong sách, dù từ nhỏ đã đến đây, nhưng một khi thoát khỏi trò chơi, lại kết nối với hệ thống, cậu sẽ rời khỏi thế giới trong sách.
Hơn nữa, nhiệm vụ tổng của cậu chưa hoàn thành, nếu muốn rời khỏi hệ thống, ít nhất còn phải làm ba mươi nhiệm vụ nữa.
"Ừm." Cậu nói.
Kỷ Dịch Duy dựa lưng vào cửa sổ, mắt nóng rực nhìn Phương Huyền, như muốn xuyên qua lớp da lạnh lùng của cậu, tiến vào trái tim, "Em đang phân vân gì vậy đội trưởng Phương?"
Phương Huyền đặt hai tay vào chăn ấm, mắt nhìn thẳng vào bốn cánh cửa đóng kín trước mặt.
Kỷ Dịch Duy không dừng lại ở câu hỏi này, hắn tiếp tục, "Bốn năm sau, khi tôi gặp lại ánh mắt của em, tôi mới hiểu ra ánh mắt đó lúc chúng ta chia ly có ý nghĩa gì. Khi đó tôi còn quá trẻ, không thể phân biệt được ánh mắt của em. Hóa ra vào khoảnh khắc đó, có lẽ với em, tôi đã là người xa lạ."
"Bốn năm trước, em đã phát bệnh rồi phải không?" Hắn hỏi khẽ.
Câu hỏi này như một người khách, dừng chân trước một cánh cửa gỗ đã lâu không mở, cánh cửa giăng đầy mạng nhện, hắn cẩn thận gõ vài cái, cánh cửa gỗ phát ra âm thanh trầm đục.
Hắn đợi một lát, cánh cửa đại diện cho ký ức cuối cùng cũng mở lại...
Những chuyện xảy ra trong bệnh viện bốn năm trước, Phương Huyền nhớ rất rõ, nhưng riêng những chuyện liên quan đến Kỷ Dịch Duy dường như bị che giấu một cách đặc biệt...
Có phải hệ thống đã xóa đi không?
Phương Huyền băn khoăn.
Ngày hôm đó bốn năm trước, cậu có thể ăn một chút thịt kho tàu, có thể cười với Kỷ Dịch Duy, càng chứng minh rằng hệ thống không ở bên cạnh cậu. Nó lẽ ra không biết chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, nhưng sau này tại sao hệ thống lại đề cập đến chuyện "lỡ hẹn"?
Câu trả lời có lẽ nằm ở chỗ khi Kỷ Dịch Duy nói rằng sẽ gặp lại vào 5 giờ chiều ngày mai, hệ thống đã quay lại cơ thể và vừa kịp nghe thấy điều đó.
Lúc đó, Phương Huyền không có bất kỳ phản hồi nào, điều này chứng tỏ cậu vẫn sẽ tiếp tục nhiệm vụ và không phá vỡ cốt truyện.
Như vậy, cậu và hệ thống đã đạt được sự thống nhất, hệ thống sẽ không tự ý xóa ký ức về Kỷ Dịch Duy.
Phương Huyền nhớ lại phản ứng sau đó của hệ thống, nó cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên về việc ký ức của mình bị mất...
Vì vậy, rất có thể vấn đề nằm ở bệnh của cậu.
Hệ thống cần áp chế bệnh của cậu, để cậu có thể bình thường. Một khi hệ thống rời đi lâu dài, cậu có thể gặp vấn đề.
Nhưng tại sao lại liên quan đến Kỷ Dịch Duy...
Có phải cốt truyện trong thế giới sách đã ràng buộc cậu không?
"Đội trưởng Phương, em đang nghĩ gì vậy?" Kỷ Dịch Duy đã hút xong điếu thuốc, ném vào miệng một viên kẹo cao su, rồi ngồi lại lên ghế sofa.
Phương Huyền nói: "Anh rất hiểu tôi."
Kỷ Dịch Duy kéo tấm chăn ở bên kia, đắp lên chân mình, dựa vào Phương Huyền, "Bốn năm, con người phải thay đổi, ví dụ như cách nhìn qua hành động và biểu cảm nhỏ của người khác để thấu hiểu tâm lý đối phương. Cách này rất hiệu quả với đội trưởng Phương."
Lời nói của hắn rất thẳng thắn.
"Tôi sẽ chợp mắt một lát." Kỷ Dịch Duy nhắm mắt lại, không chọn quay lại chiếc giường êm ái và mềm mại.
Phương Huyền cúi đầu, mở diễn đàn. Thời gian trôi nhanh, đã đến 6 giờ, trong diễn đàn không có báo cáo nào về việc quái vật thông minh lại tấn công thành phố, như thể chúng đã có sự thống nhất và thỏa thuận.
Có gì đó không ổn.
Quái vật cấp ba không thể lên cấp bốn sẽ bị hệ thống trò chơi giết chết.
Bây giờ chúng dừng lại, là đang quan sát hay có kế hoạch khác?
Mọi thứ giống như sự yên tĩnh trước cơn bão.
Vào lúc 6 giờ hơn, Phương Huyền nhắn trong nhóm và diễn đàn bắt đầu khai quật và tiêu diệt thây ma, việc này phải hoàn thành trong vòng hai ngày.
Các thành viên trong nhóm đồng loạt trả lời đã nhận.
7 giờ, trời vừa sáng, thành phố yên tĩnh trở nên náo nhiệt.
Tối qua Hạng Quốc đã gọi thêm hai mươi người cùng lái máy xúc như anh ta. Phương Huyền chia hai mươi người vào mười hai đội.
Âm thanh lạ kỳ vang lên khắp thành phố, mười hai đội máy xúc từ từ ra khỏi thành phố, theo sau là vài đội khác.
Phương Huyền đi theo đội máy xúc, sáng sớm cậu đã gọi Đường Lị Lị ra ngoài, hai đội lại xuất hiện ở ngoại ô, kiểm tra xem vị trí trên bản đồ có thay đổi không.
"Đúng rồi, khu vực này và trên bản đồ đều khớp nhau, chắc sẽ không có thây ma nào được chôn ở chỗ khác."
"Ừ."
"Trời ạ! Thây ma nằm sát nhau dưới đất, nghĩ đến hậu quả là tôi nổi da gà." một người kêu lên.
"Đừng nói nhiều, mau giết chúng, đốt thành tro."
"Biết rồi, cậu thúc cái gì, không phải chúng ta đang làm sao?"
Đội có đạo cụ phá hủy xác chết nhanh chóng bắt tay vào công việc, đội không có đạo cụ liên quan thì nhón chân, nghiêng đầu nhìn đám xác chết.
Họ khoanh tay sau lưng, trông y như lãnh đạo đang giám sát công việc, hoặc có thể nói đúng hơn là xem kịch.
Họ làm xong một chỗ, sẽ có người cắm một cành cây dài vào đó, tượng trưng cho việc đã hoàn thành.
Ngày hôm đó, Phương Huyền và những người khác phân công và điều phối nhân lực, trong khi Hạng Quốc và hai mươi mốt người khác phụ trách hướng dẫn cách vận hành máy xúc.
Sau một ngày làm việc căng thẳng và vất vả, với sự nỗ lực của hàng chục nghìn người thậm chí cả trăm nghìn người, công việc tiêu diệt xác sống ở thành phố G đã hoàn thành tốt đẹp.
Khi Phương Huyền đăng tải tình hình lên diễn đàn, ngay sau đó, Chung Sơ Kỳ cũng thông báo hoàn thành, khiến các thành phố khác kêu than không ngớt.
[Chết tiệt, ai có thể đứng ra chỉ huy đây? Thành phố của Phương Huyền và Chung Sơ Kỳ đã hoàn thành rồi, chúng ta vẫn còn đang ngồi không làm gì? Nếu tôi có khả năng và đạo cụ, đã sớm ra giải quyết rồi. Các người có đạo cụ cao cấp mà không làm gì sao?]
Một người chơi có đạo cụ cấp S trả lời:
[Anh nghĩ mạng sống của chúng tôi không quý giá à? Tại sao có đạo cụ cao cấp lại phải đứng ra để bị đâm sau lưng. Những kẻ xấu xa và tham lam nhiều lắm, tôi đâu có giống Phương Huyền và Chung Sơ Kỳ có nhiều đạo cụ hữu ích, có thể chọn lọc ai tốt ai xấu, đội ngũ của họ sau khi chọn lọc tất nhiên ít rắc rối hơn.]
[Vậy chúng ta phải làm sao? Mọi người rối như nồi cám lợn, ai làm việc nấy, chẳng ai báo cáo thông tin cả. Chúng ta không biết chỗ nào đã hoàn thành, chỗ nào chưa xong?]
[Vậy cậu đứng ra mà chỉ huy, xem họ có nghe cậu không.]
[Chắc chắn là không rồi, một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi, ai mà nghe chỉ huy của tôi, đầu óc họ chắc bị va đập.]
[Tự tìm cách đi, dù sao nếu không hoàn thành việc tiêu diệt thây ma ở thành phố này thì đừng mong đi tiếp. Thây ma không được dọn sạch, người chơi có đạo cụ cấp thấp các cậu càng không sống nổi. Còn bọn tôi có đạo cụ cấp S, dễ dàng giết quái vật cấp ba hơn các cậu.]
[Thật vô lý. Các người không coi chúng tôi là con người à. Cầu xin một người chơi mạnh mẽ, có sức thuyết phục! Nếu cứ kéo dài, tình hình sẽ càng tồi tệ!]
Người này đăng cả trăm tin trên diễn đàn, cuối cùng một người chơi cấp A đứng ra.
Anh ta tên là Lâm Kiến Quốc, 45 tuổi, trước tận thế là thị trưởng thành phố N.
[Ôi trời? Thị trưởng của thành phố tôi đây mà, trước kia đã đưa một thành phố vô danh thành nổi tiếng, thu hút rất nhiều khách du lịch.]
[Hu hu, thị trưởng. Ngày mai tôi sẽ theo anh, tôi tin tưởng anh.]
Tận thế mới chỉ diễn ra hơn một tháng, mặc dù mọi người phiêu bạt khắp nơi, nhưng cuối cùng vẫn ở trên đất nước mình. Niềm tin của họ vào chính phủ chưa bị tận thế làm tiêu tan hoàn toàn.
Vì vậy, khi vị thị trưởng trẻ tuổi này hăng hái đăng một bài dài khích lệ mọi người phải đoàn kết, hợp tác và đối mặt với khó khăn, nhiều người chơi bình thường đang hoảng loạn đã lau nước mắt và nói: "Thị trưởng ơi, chúng tôi tin tưởng anh, trước kia anh đã vực dậy thành phố, lần này cũng sẽ giải quyết được khó khăn của thành phố."
Khi một cựu quan chức chính phủ đứng ra điều hành đại cục, rất nhanh sau đó, những người liên quan khác cũng bước ra. Họ đều là người chơi có đạo cụ cấp A hoặc B, không ai là cấp S. Dù vậy, vẫn có nhiều người tin tưởng họ.
Có người chế giễu và nói rằng ai mà theo mấy người chơi đạo cụ tầm thường này chứ?
Nhưng câu nói đó bị người khác phản bác.
[Đạo cụ dĩ nhiên là quan trọng, nhưng cậu có thấy người chơi đạo cụ cấp S nào đứng ra không? Nếu chúng ta không thể xử lý những chuyện phức tạp, thì hãy tiếp tục tin tưởng vào các quan chức chính phủ trước đây. Ít nhất còn có chút hy vọng.]
Tối hôm đó, nhiều người thở phào nhẹ nhõm, những người tin tưởng họ tự nhiên sẽ tụ họp lại, những người không muốn thì hành động riêng lẻ, cũng không gây ra vấn đề lớn.
"Tốt quá..." Buổi tối khi nói về chuyện này, trên mặt mọi người đều có nụ cười nhẹ nhõm, "Trong lúc nguy cấp, lòng người mới đoàn kết."
Phương Huyền vừa ăn tối vừa lướt xem các bài đăng trên diễn đàn.
Ba mươi lăm thành phố, tổng cộng có năm thành phố đã hoàn thành việc tiêu diệt thây ma dưới lòng đất, tin rằng ngày mai sẽ có thêm nhiều thành phố khác hoàn thành.
Còn tình hình ở các lục địa khác thì không mấy khả quan, có nơi còn chưa tiêu diệt hết thây ma vì chúng đang ở khu vực kinh tế phát triển của thế giới, số lượng thây ma quá nhiều.
[Ôi trời ơi! Bọn khốn này, những kẻ nghiện ngập! Sau tận thế vẫn tiếp tục sử dụng ma túy D, đầu óc chúng đần độn, nửa đêm mở cửa sổ, để những con quỷ khủng khiếp vào! Hàng trăm người đã chết! Chúng ta sẽ phải đối mặt với quỷ cấp cao.]
[Chết tiệt! Chúng ta sẽ rơi vào địa ngục! Hôm nay là ngày 22 tháng 10, chúng ta chỉ còn lại 8 đến 13 ngày! Ôi Chúa ơi, tín đồ trung thành của ngài sẽ chết dưới tay lũ quỷ.]
Thời gian không còn nhiều...
Phương Huyền nhìn ngày tháng, "Sáng mai xuất phát vào thành phố sâu."
Đoạn Nguyệt Vi lo lắng, "Còn lại khoảng mười ngày, những con quái vật bên đó trông như thế nào, không biết có đủ không... Tôi có chút sợ, chúng chắc chắn còn lợi hại hơn những con quái vật thông minh ở thành phố trung tâm."
Hạ Tri nhét một miếng cơm vào miệng, suýt nghẹn, "Không còn cách nào khác, nếu tiếp tục trì hoãn, thời gian dành cho chúng ta không còn nhiều nữa."
"...Đi thôi đi thôi." Vài người Tiểu Anh thở phào, giọng chắc chắn.
"Ừ."
Phương Huyền lại thông báo ý định này trong nhóm và trên diễn đàn.
[Sáng mai lúc sáu giờ tiến vào khu vực sâu.]
[Từ Hạc]: Em sợ...
[Chu Thiên Thạch]: Không có lựa chọn, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
[Hàn Ngôn]: Được, đội chúng tôi sẽ đi cùng cậu.
[Đường Lị Lị]: Nhận được.
[Vương Nhất Phong]: Được!
[Hạng Quốc]: Chúng tôi đã cân nhắc, vẫn sẽ đi theo đội lớn. Các bạn có nhiều đạo cụ cấp S, nhất định có thể dẫn chúng tôi sống sót.
Một số đội hợp tác với Phương Huyền thì nói khéo, "Chúng tôi tạm thời chưa đi, dừng lại một ngày để xác nhận lại thành phố và vùng lân cận, xem còn sót con cá nào không."
Họ vừa bàn xong không lâu, 6 giờ tối, màn hình ảo nhảy ra đếm ngược.
[Đếm ngược thời gian an toàn tầng thứ hai: 6 giờ.]
[Số người chơi đã vào khu vực tầng thứ ba: 2.318.096.709 người.]
[Số người chơi đã vào khu vực tầng thứ tư: 0 người.]
Họ nhìn số người chơi còn sống, thì thầm, "Năm ngày trước còn hơn 2,4 tỷ người, lại chết hơn một tỷ người nữa. Quái vật trong đó chưa gây ra tác dụng gì..."
"Tiếp theo phải làm sao?"
Tất cả mọi người đều ở trong phòng tối, bảo vệ ngọn nến đang run rẩy, co rúm lại thành một đống, chịu đựng chờ đợi thời gian an toàn tầng thứ hai kết thúc.
Phương Huyền nằm nghiêng trên giường, Kỷ Dịch Duy vẫn như trước, dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm cho Phương Huyền. Hai người không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường trắng xóa, chờ đợi thời khắc nửa đêm.
23:59, hệ thống trò chơi lại vui mừng xuất hiện trong đầu mọi người.
"Chào các người chơi thân yêu, chúng ta lại gặp nhau lần nữa rồi."
"Các bạn có thể sống sót để nghe đếm ngược lần thứ hai của tôi, thật là xuất sắc."
"Hệ thống trò chơi ngu ngốc." Một số người chơi mắng.
Hệ thống trò chơi làm ngơ, nó như đợi đến khoảnh khắc hứng khởi, hân hoan nói:
"Đang dọn dẹp người chơi ở khu vực thứ hai."
"Dọn dẹp xong, hiện tại tổng số người chơi còn lại là 2.300.000.001 người."
"Xin mời các người chơi tiếp tục trò chơi, hì hì."
Tối sáu giờ, vốn là thời gian người chơi ở trong nhà, nhưng không nhiều người ở lại khu vực thứ hai, sao lại chết thêm hơn chục triệu người nữa.
Phương Huyền vội vàng lướt xem bài viết trên diễn đàn, tìm mười phút, cuối cùng thấy một người chơi phương Tây đăng bài viết.
[Ôi, tôi đau đầu quá. Không biết những người đã đi đến khu vực sâu bây giờ thế nào? Tính thời gian, họ đã đến lúc 3:30 chiều, bây giờ không có động tĩnh gì.]
Bên dưới có người trả lời:
[Có thông tin liên lạc không? Nhưng không có động tĩnh cũng có nghĩa là an toàn.]
Chẳng lẽ hơn mười triệu người là những người từ các quốc gia khác đã đi đến khu vực sâu?
Đúng lúc này, tại khu vực sâu của tầng ba ở quốc gia này.
Tất cả quái vật cười điên cuồng.
"Nghe nói chúng đã ăn chín triệu con mồi?"
"Thật may mắn, làm không ít đứa lên cấp năm."
"Hì hì, chúng có phải sắp đến không?" Một con quái vật bò trên đỉnh tòa nhà, ánh mắt nóng bỏng nhìn về thành phố trung tâm.
"Hahaha mau đến đi. Chúng thật xui xẻo, kinh nghiệm chưa đạt 370 đã bị xóa sạch còn 300 điểm, nhưng may vẫn giữ được năng lực."
Một con quái vật há rộng miệng, cái lưỡi dài mảnh di chuyển trong không trung, "Kinh nghiệm của ta 399, chỉ thiếu một chút, hai con mồi nữa là có thể lên cấp."
"Nhưng nó báo cáo với chúng ta, có vài con mồi rất lợi hại, cần chú ý đặc biệt."
"Ừ."
"Quái vật." Con quái vật đầu đàn dần dần hóa thành hình người, bay lên không trung, ngẩng đầu nhìn trăng sáng gần tròn.
Nó vung tay, "Tiếp theo chúng ta chơi trò ai là ma nhé. Hì hì, chắc chắn rất thú vị."
Nó lại nhớ ra điều gì, hỏi các quái vật khác, "Con mồi có đạo cụ cấp S đó tên là gì?"
Một con quái vật trả lời: "Nó trước khi chết, đã truyền tin ra."
"Hình như tên là, Phương Huyền."
"Phương Huyền à?" Một đôi mắt đen nhìn về phía xa, giọng nói lạnh lùng, "Ta nhớ kỹ rồi."
Phương Huyền nhìn thấy đôi mắt đen bên ngoài cửa kính, như thấy được nụ cười chế giễu sắp trào ra bên trong.
Chúng dường như đang nói:
Ngươi chết đến nơi rồi.
Kỷ Dịch Duy cười nhẹ một tiếng, "Em đang nói về câu "Hóa ra em tên là Phương Huyền?" mà tôi đã gửi cho em trước đây à?"
Phương Huyền nghiêng đầu nhìn hắn.
Kỷ Dịch Duy dang rộng chân, cúi người, tay trái chống cằm, "Đội trưởng Phương, lúc đó khi nhìn vào ánh mắt bình tĩnh và không chứa cảm xúc của em, tôi đã xác nhận em không còn nhớ tôi nữa."
"Lúc đó, một ý nghĩ xuất hiện, trong suốt hai mươi hai năm cuộc đời của em, tôi có lẽ chỉ là một người qua đường không quan trọng, nên em mới dễ dàng quên tôi, quên sạch không còn gì."
Kỷ Dịch Duy hạ tay xuống, từ từ lấy điếu thuốc, đi đến bên cửa sổ, chậm rãi thở ra một làn khói trắng, "Nhưng gặp lại em rồi, ai có thể dễ dàng từ bỏ chứ? Bốn năm rưỡi, nói bỏ là có thể bỏ được sao? Vì em đã quên tôi, vậy thì làm quen lại từ đầu đi. Thế nên tôi đã nói tên mình giữa đám đông, để em nhớ kỹ tên tôi."
"Tôi thực sự muốn làm quen lại với em, câu đó ban đầu có ý nghĩa là gặp em trước phòng chứa đồ để biết tên em. Nhưng ngay lúc tôi sắp gửi đi, tôi rõ ràng nhận thấy có trở ngại khác, nên tôi lại viết, "Tên em rất hay, bé ngoan, đã lâu không gặp.""
Khói trắng lượn lờ, khuôn mặt Kỷ Dịch Duy mờ ảo, hắn nói, "Tại sao lại phải làm quen lại? Nửa năm ở bên nhau chẳng phải là lợi thế sao?"
"Kết quả là em trả lời tôi một câu "Tôi không phải cậu ấy". Đội trưởng Phương, em chính là em, không thì là ai nữa?"
Ngọn nến trước mắt lung lay mạnh hơn.
Phương Huyền rời mắt, nhìn vào chiếc điện thoại mới, màn hình đã tắt.
Cậu là Phương Huyền, nhưng cũng không phải Phương Huyền, cậu chỉ đang làm nhiệm vụ trong sách, dù từ nhỏ đã đến đây, nhưng một khi thoát khỏi trò chơi, lại kết nối với hệ thống, cậu sẽ rời khỏi thế giới trong sách.
Hơn nữa, nhiệm vụ tổng của cậu chưa hoàn thành, nếu muốn rời khỏi hệ thống, ít nhất còn phải làm ba mươi nhiệm vụ nữa.
"Ừm." Cậu nói.
Kỷ Dịch Duy dựa lưng vào cửa sổ, mắt nóng rực nhìn Phương Huyền, như muốn xuyên qua lớp da lạnh lùng của cậu, tiến vào trái tim, "Em đang phân vân gì vậy đội trưởng Phương?"
Phương Huyền đặt hai tay vào chăn ấm, mắt nhìn thẳng vào bốn cánh cửa đóng kín trước mặt.
Kỷ Dịch Duy không dừng lại ở câu hỏi này, hắn tiếp tục, "Bốn năm sau, khi tôi gặp lại ánh mắt của em, tôi mới hiểu ra ánh mắt đó lúc chúng ta chia ly có ý nghĩa gì. Khi đó tôi còn quá trẻ, không thể phân biệt được ánh mắt của em. Hóa ra vào khoảnh khắc đó, có lẽ với em, tôi đã là người xa lạ."
"Bốn năm trước, em đã phát bệnh rồi phải không?" Hắn hỏi khẽ.
Câu hỏi này như một người khách, dừng chân trước một cánh cửa gỗ đã lâu không mở, cánh cửa giăng đầy mạng nhện, hắn cẩn thận gõ vài cái, cánh cửa gỗ phát ra âm thanh trầm đục.
Hắn đợi một lát, cánh cửa đại diện cho ký ức cuối cùng cũng mở lại...
Những chuyện xảy ra trong bệnh viện bốn năm trước, Phương Huyền nhớ rất rõ, nhưng riêng những chuyện liên quan đến Kỷ Dịch Duy dường như bị che giấu một cách đặc biệt...
Có phải hệ thống đã xóa đi không?
Phương Huyền băn khoăn.
Ngày hôm đó bốn năm trước, cậu có thể ăn một chút thịt kho tàu, có thể cười với Kỷ Dịch Duy, càng chứng minh rằng hệ thống không ở bên cạnh cậu. Nó lẽ ra không biết chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, nhưng sau này tại sao hệ thống lại đề cập đến chuyện "lỡ hẹn"?
Câu trả lời có lẽ nằm ở chỗ khi Kỷ Dịch Duy nói rằng sẽ gặp lại vào 5 giờ chiều ngày mai, hệ thống đã quay lại cơ thể và vừa kịp nghe thấy điều đó.
Lúc đó, Phương Huyền không có bất kỳ phản hồi nào, điều này chứng tỏ cậu vẫn sẽ tiếp tục nhiệm vụ và không phá vỡ cốt truyện.
Như vậy, cậu và hệ thống đã đạt được sự thống nhất, hệ thống sẽ không tự ý xóa ký ức về Kỷ Dịch Duy.
Phương Huyền nhớ lại phản ứng sau đó của hệ thống, nó cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên về việc ký ức của mình bị mất...
Vì vậy, rất có thể vấn đề nằm ở bệnh của cậu.
Hệ thống cần áp chế bệnh của cậu, để cậu có thể bình thường. Một khi hệ thống rời đi lâu dài, cậu có thể gặp vấn đề.
Nhưng tại sao lại liên quan đến Kỷ Dịch Duy...
Có phải cốt truyện trong thế giới sách đã ràng buộc cậu không?
"Đội trưởng Phương, em đang nghĩ gì vậy?" Kỷ Dịch Duy đã hút xong điếu thuốc, ném vào miệng một viên kẹo cao su, rồi ngồi lại lên ghế sofa.
Phương Huyền nói: "Anh rất hiểu tôi."
Kỷ Dịch Duy kéo tấm chăn ở bên kia, đắp lên chân mình, dựa vào Phương Huyền, "Bốn năm, con người phải thay đổi, ví dụ như cách nhìn qua hành động và biểu cảm nhỏ của người khác để thấu hiểu tâm lý đối phương. Cách này rất hiệu quả với đội trưởng Phương."
Lời nói của hắn rất thẳng thắn.
"Tôi sẽ chợp mắt một lát." Kỷ Dịch Duy nhắm mắt lại, không chọn quay lại chiếc giường êm ái và mềm mại.
Phương Huyền cúi đầu, mở diễn đàn. Thời gian trôi nhanh, đã đến 6 giờ, trong diễn đàn không có báo cáo nào về việc quái vật thông minh lại tấn công thành phố, như thể chúng đã có sự thống nhất và thỏa thuận.
Có gì đó không ổn.
Quái vật cấp ba không thể lên cấp bốn sẽ bị hệ thống trò chơi giết chết.
Bây giờ chúng dừng lại, là đang quan sát hay có kế hoạch khác?
Mọi thứ giống như sự yên tĩnh trước cơn bão.
Vào lúc 6 giờ hơn, Phương Huyền nhắn trong nhóm và diễn đàn bắt đầu khai quật và tiêu diệt thây ma, việc này phải hoàn thành trong vòng hai ngày.
Các thành viên trong nhóm đồng loạt trả lời đã nhận.
7 giờ, trời vừa sáng, thành phố yên tĩnh trở nên náo nhiệt.
Tối qua Hạng Quốc đã gọi thêm hai mươi người cùng lái máy xúc như anh ta. Phương Huyền chia hai mươi người vào mười hai đội.
Âm thanh lạ kỳ vang lên khắp thành phố, mười hai đội máy xúc từ từ ra khỏi thành phố, theo sau là vài đội khác.
Phương Huyền đi theo đội máy xúc, sáng sớm cậu đã gọi Đường Lị Lị ra ngoài, hai đội lại xuất hiện ở ngoại ô, kiểm tra xem vị trí trên bản đồ có thay đổi không.
"Đúng rồi, khu vực này và trên bản đồ đều khớp nhau, chắc sẽ không có thây ma nào được chôn ở chỗ khác."
"Ừ."
"Trời ạ! Thây ma nằm sát nhau dưới đất, nghĩ đến hậu quả là tôi nổi da gà." một người kêu lên.
"Đừng nói nhiều, mau giết chúng, đốt thành tro."
"Biết rồi, cậu thúc cái gì, không phải chúng ta đang làm sao?"
Đội có đạo cụ phá hủy xác chết nhanh chóng bắt tay vào công việc, đội không có đạo cụ liên quan thì nhón chân, nghiêng đầu nhìn đám xác chết.
Họ khoanh tay sau lưng, trông y như lãnh đạo đang giám sát công việc, hoặc có thể nói đúng hơn là xem kịch.
Họ làm xong một chỗ, sẽ có người cắm một cành cây dài vào đó, tượng trưng cho việc đã hoàn thành.
Ngày hôm đó, Phương Huyền và những người khác phân công và điều phối nhân lực, trong khi Hạng Quốc và hai mươi mốt người khác phụ trách hướng dẫn cách vận hành máy xúc.
Sau một ngày làm việc căng thẳng và vất vả, với sự nỗ lực của hàng chục nghìn người thậm chí cả trăm nghìn người, công việc tiêu diệt xác sống ở thành phố G đã hoàn thành tốt đẹp.
Khi Phương Huyền đăng tải tình hình lên diễn đàn, ngay sau đó, Chung Sơ Kỳ cũng thông báo hoàn thành, khiến các thành phố khác kêu than không ngớt.
[Chết tiệt, ai có thể đứng ra chỉ huy đây? Thành phố của Phương Huyền và Chung Sơ Kỳ đã hoàn thành rồi, chúng ta vẫn còn đang ngồi không làm gì? Nếu tôi có khả năng và đạo cụ, đã sớm ra giải quyết rồi. Các người có đạo cụ cao cấp mà không làm gì sao?]
Một người chơi có đạo cụ cấp S trả lời:
[Anh nghĩ mạng sống của chúng tôi không quý giá à? Tại sao có đạo cụ cao cấp lại phải đứng ra để bị đâm sau lưng. Những kẻ xấu xa và tham lam nhiều lắm, tôi đâu có giống Phương Huyền và Chung Sơ Kỳ có nhiều đạo cụ hữu ích, có thể chọn lọc ai tốt ai xấu, đội ngũ của họ sau khi chọn lọc tất nhiên ít rắc rối hơn.]
[Vậy chúng ta phải làm sao? Mọi người rối như nồi cám lợn, ai làm việc nấy, chẳng ai báo cáo thông tin cả. Chúng ta không biết chỗ nào đã hoàn thành, chỗ nào chưa xong?]
[Vậy cậu đứng ra mà chỉ huy, xem họ có nghe cậu không.]
[Chắc chắn là không rồi, một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi, ai mà nghe chỉ huy của tôi, đầu óc họ chắc bị va đập.]
[Tự tìm cách đi, dù sao nếu không hoàn thành việc tiêu diệt thây ma ở thành phố này thì đừng mong đi tiếp. Thây ma không được dọn sạch, người chơi có đạo cụ cấp thấp các cậu càng không sống nổi. Còn bọn tôi có đạo cụ cấp S, dễ dàng giết quái vật cấp ba hơn các cậu.]
[Thật vô lý. Các người không coi chúng tôi là con người à. Cầu xin một người chơi mạnh mẽ, có sức thuyết phục! Nếu cứ kéo dài, tình hình sẽ càng tồi tệ!]
Người này đăng cả trăm tin trên diễn đàn, cuối cùng một người chơi cấp A đứng ra.
Anh ta tên là Lâm Kiến Quốc, 45 tuổi, trước tận thế là thị trưởng thành phố N.
[Ôi trời? Thị trưởng của thành phố tôi đây mà, trước kia đã đưa một thành phố vô danh thành nổi tiếng, thu hút rất nhiều khách du lịch.]
[Hu hu, thị trưởng. Ngày mai tôi sẽ theo anh, tôi tin tưởng anh.]
Tận thế mới chỉ diễn ra hơn một tháng, mặc dù mọi người phiêu bạt khắp nơi, nhưng cuối cùng vẫn ở trên đất nước mình. Niềm tin của họ vào chính phủ chưa bị tận thế làm tiêu tan hoàn toàn.
Vì vậy, khi vị thị trưởng trẻ tuổi này hăng hái đăng một bài dài khích lệ mọi người phải đoàn kết, hợp tác và đối mặt với khó khăn, nhiều người chơi bình thường đang hoảng loạn đã lau nước mắt và nói: "Thị trưởng ơi, chúng tôi tin tưởng anh, trước kia anh đã vực dậy thành phố, lần này cũng sẽ giải quyết được khó khăn của thành phố."
Khi một cựu quan chức chính phủ đứng ra điều hành đại cục, rất nhanh sau đó, những người liên quan khác cũng bước ra. Họ đều là người chơi có đạo cụ cấp A hoặc B, không ai là cấp S. Dù vậy, vẫn có nhiều người tin tưởng họ.
Có người chế giễu và nói rằng ai mà theo mấy người chơi đạo cụ tầm thường này chứ?
Nhưng câu nói đó bị người khác phản bác.
[Đạo cụ dĩ nhiên là quan trọng, nhưng cậu có thấy người chơi đạo cụ cấp S nào đứng ra không? Nếu chúng ta không thể xử lý những chuyện phức tạp, thì hãy tiếp tục tin tưởng vào các quan chức chính phủ trước đây. Ít nhất còn có chút hy vọng.]
Tối hôm đó, nhiều người thở phào nhẹ nhõm, những người tin tưởng họ tự nhiên sẽ tụ họp lại, những người không muốn thì hành động riêng lẻ, cũng không gây ra vấn đề lớn.
"Tốt quá..." Buổi tối khi nói về chuyện này, trên mặt mọi người đều có nụ cười nhẹ nhõm, "Trong lúc nguy cấp, lòng người mới đoàn kết."
Phương Huyền vừa ăn tối vừa lướt xem các bài đăng trên diễn đàn.
Ba mươi lăm thành phố, tổng cộng có năm thành phố đã hoàn thành việc tiêu diệt thây ma dưới lòng đất, tin rằng ngày mai sẽ có thêm nhiều thành phố khác hoàn thành.
Còn tình hình ở các lục địa khác thì không mấy khả quan, có nơi còn chưa tiêu diệt hết thây ma vì chúng đang ở khu vực kinh tế phát triển của thế giới, số lượng thây ma quá nhiều.
[Ôi trời ơi! Bọn khốn này, những kẻ nghiện ngập! Sau tận thế vẫn tiếp tục sử dụng ma túy D, đầu óc chúng đần độn, nửa đêm mở cửa sổ, để những con quỷ khủng khiếp vào! Hàng trăm người đã chết! Chúng ta sẽ phải đối mặt với quỷ cấp cao.]
[Chết tiệt! Chúng ta sẽ rơi vào địa ngục! Hôm nay là ngày 22 tháng 10, chúng ta chỉ còn lại 8 đến 13 ngày! Ôi Chúa ơi, tín đồ trung thành của ngài sẽ chết dưới tay lũ quỷ.]
Thời gian không còn nhiều...
Phương Huyền nhìn ngày tháng, "Sáng mai xuất phát vào thành phố sâu."
Đoạn Nguyệt Vi lo lắng, "Còn lại khoảng mười ngày, những con quái vật bên đó trông như thế nào, không biết có đủ không... Tôi có chút sợ, chúng chắc chắn còn lợi hại hơn những con quái vật thông minh ở thành phố trung tâm."
Hạ Tri nhét một miếng cơm vào miệng, suýt nghẹn, "Không còn cách nào khác, nếu tiếp tục trì hoãn, thời gian dành cho chúng ta không còn nhiều nữa."
"...Đi thôi đi thôi." Vài người Tiểu Anh thở phào, giọng chắc chắn.
"Ừ."
Phương Huyền lại thông báo ý định này trong nhóm và trên diễn đàn.
[Sáng mai lúc sáu giờ tiến vào khu vực sâu.]
[Từ Hạc]: Em sợ...
[Chu Thiên Thạch]: Không có lựa chọn, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
[Hàn Ngôn]: Được, đội chúng tôi sẽ đi cùng cậu.
[Đường Lị Lị]: Nhận được.
[Vương Nhất Phong]: Được!
[Hạng Quốc]: Chúng tôi đã cân nhắc, vẫn sẽ đi theo đội lớn. Các bạn có nhiều đạo cụ cấp S, nhất định có thể dẫn chúng tôi sống sót.
Một số đội hợp tác với Phương Huyền thì nói khéo, "Chúng tôi tạm thời chưa đi, dừng lại một ngày để xác nhận lại thành phố và vùng lân cận, xem còn sót con cá nào không."
Họ vừa bàn xong không lâu, 6 giờ tối, màn hình ảo nhảy ra đếm ngược.
[Đếm ngược thời gian an toàn tầng thứ hai: 6 giờ.]
[Số người chơi đã vào khu vực tầng thứ ba: 2.318.096.709 người.]
[Số người chơi đã vào khu vực tầng thứ tư: 0 người.]
Họ nhìn số người chơi còn sống, thì thầm, "Năm ngày trước còn hơn 2,4 tỷ người, lại chết hơn một tỷ người nữa. Quái vật trong đó chưa gây ra tác dụng gì..."
"Tiếp theo phải làm sao?"
Tất cả mọi người đều ở trong phòng tối, bảo vệ ngọn nến đang run rẩy, co rúm lại thành một đống, chịu đựng chờ đợi thời gian an toàn tầng thứ hai kết thúc.
Phương Huyền nằm nghiêng trên giường, Kỷ Dịch Duy vẫn như trước, dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm cho Phương Huyền. Hai người không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường trắng xóa, chờ đợi thời khắc nửa đêm.
23:59, hệ thống trò chơi lại vui mừng xuất hiện trong đầu mọi người.
"Chào các người chơi thân yêu, chúng ta lại gặp nhau lần nữa rồi."
"Các bạn có thể sống sót để nghe đếm ngược lần thứ hai của tôi, thật là xuất sắc."
"Hệ thống trò chơi ngu ngốc." Một số người chơi mắng.
Hệ thống trò chơi làm ngơ, nó như đợi đến khoảnh khắc hứng khởi, hân hoan nói:
"Đang dọn dẹp người chơi ở khu vực thứ hai."
"Dọn dẹp xong, hiện tại tổng số người chơi còn lại là 2.300.000.001 người."
"Xin mời các người chơi tiếp tục trò chơi, hì hì."
Tối sáu giờ, vốn là thời gian người chơi ở trong nhà, nhưng không nhiều người ở lại khu vực thứ hai, sao lại chết thêm hơn chục triệu người nữa.
Phương Huyền vội vàng lướt xem bài viết trên diễn đàn, tìm mười phút, cuối cùng thấy một người chơi phương Tây đăng bài viết.
[Ôi, tôi đau đầu quá. Không biết những người đã đi đến khu vực sâu bây giờ thế nào? Tính thời gian, họ đã đến lúc 3:30 chiều, bây giờ không có động tĩnh gì.]
Bên dưới có người trả lời:
[Có thông tin liên lạc không? Nhưng không có động tĩnh cũng có nghĩa là an toàn.]
Chẳng lẽ hơn mười triệu người là những người từ các quốc gia khác đã đi đến khu vực sâu?
Đúng lúc này, tại khu vực sâu của tầng ba ở quốc gia này.
Tất cả quái vật cười điên cuồng.
"Nghe nói chúng đã ăn chín triệu con mồi?"
"Thật may mắn, làm không ít đứa lên cấp năm."
"Hì hì, chúng có phải sắp đến không?" Một con quái vật bò trên đỉnh tòa nhà, ánh mắt nóng bỏng nhìn về thành phố trung tâm.
"Hahaha mau đến đi. Chúng thật xui xẻo, kinh nghiệm chưa đạt 370 đã bị xóa sạch còn 300 điểm, nhưng may vẫn giữ được năng lực."
Một con quái vật há rộng miệng, cái lưỡi dài mảnh di chuyển trong không trung, "Kinh nghiệm của ta 399, chỉ thiếu một chút, hai con mồi nữa là có thể lên cấp."
"Nhưng nó báo cáo với chúng ta, có vài con mồi rất lợi hại, cần chú ý đặc biệt."
"Ừ."
"Quái vật." Con quái vật đầu đàn dần dần hóa thành hình người, bay lên không trung, ngẩng đầu nhìn trăng sáng gần tròn.
Nó vung tay, "Tiếp theo chúng ta chơi trò ai là ma nhé. Hì hì, chắc chắn rất thú vị."
Nó lại nhớ ra điều gì, hỏi các quái vật khác, "Con mồi có đạo cụ cấp S đó tên là gì?"
Một con quái vật trả lời: "Nó trước khi chết, đã truyền tin ra."
"Hình như tên là, Phương Huyền."
"Phương Huyền à?" Một đôi mắt đen nhìn về phía xa, giọng nói lạnh lùng, "Ta nhớ kỹ rồi."
Phương Huyền nhìn thấy đôi mắt đen bên ngoài cửa kính, như thấy được nụ cười chế giễu sắp trào ra bên trong.
Chúng dường như đang nói:
Ngươi chết đến nơi rồi.