Bảy Thanh Hung Giản
Quyển 3 - Chương 5
Viêm Hồng Sa mơ mơ màng màng ngủ, cảm thấy đèn ngủ lúc bật, lúc lại tắt.
Cô miễn cưỡng mở mắt ra, trông thấy Mộc Đại đang chống người xem gì đó, tay để hờ trên công tắc đèn.
Viêm Hồng Sa ngáp một cái: “Xem gì vậy?”
Mộc Đại tắt đèn, một lần nữa nằm về giường, nói: “Không có gì.”
Viêm Hồng Sa lầm bầm ồ một tiếng, trở mình, chỉ chốc lát sau, tiếng hít thở sâu dài đã khe khẽ vang lên.
Mộc Đại mở mắt thao láo, vẫn chưa tin là thật, lại một lần nữa thò tay ra sờ.
Lúc này lại chẳng có gì khác thường nữa.
Nhưng ban nãy lúc sờ…
Cô gắng nhớ lại hình dáng mà ngón tay mình sờ được.
Hình như, là hình người.
***
Hôm sau, tiết trời không đẹp lắm, mưa phùn mênh mang, mỏng nhẹ như lông trâu, có mở ô hay không cũng chẳng quan trọng.
Viêm Hồng Sa bàn bạc với Mộc Đại, nếu đã quyết định đi đào bảo vật thì mau chóng lên đường thôi – nếu xong việc sớm, trở về còn có thể bắt kịp ngày khai trương của Phượng Hoàng Lâu.
Bàn bạc xong xuôi, gọi điện thoại cho lão Viêm, lão Viêm nói: “Vậy hôm nay hai đứa trở về luôn đi, nội đoán chừng đến đêm là hai đứa tới nơi rồi, nội ở bên này thu dọn một chút, sáng mai là có thể xuất phát.”
Còn tưởng rằng có thể ở nhà thêm hai ngày, điện thoại vừa cúp, thời gian bỗng trở nên gấp gáp.
Viêm Hồng Sa nhanh chóng thu dọn đồ đạc bày đầy trên giường, Mộc Đại xuống tầng dưới, dặn dò Tào Nghiêm Hoa chuyển sang quy trình tập võ mới: Mỗi ngày ngoài đeo vật nặng chạy thì bắt đầu luyện tập kéo căng dây chằng, ngoài ra, buổi sáng và buổi tối hai bên trái phải mỗi bên làm một nghìn cái đá chân, một nghìn cái chém tay.
Cô làm mẫu đá chân và chém tay cho Tào Nghiêm Hoa: “Bàn chân phải căng chặt, đầu ngón chân khép lại, đá là dùng lực ở mu bàn chân, không phải đầu ngón chân, đầu ngón chân rất yếu ớt, đá phát phế luôn đấy. Chém tay là dùng cạnh bàn tay, đó là nơi thịt dày nhất, thình lình một nhát như thế này…”
Cô lật cạnh bàn tay bổ vào cổ Tào Nghiêm Hoa, Tào Nghiêm Hoa suýt lạc mất hồn.
Viêm Hồng Sa xách hành lí của mình và Mộc Đại xuống thì thấy dáng vẻ Tào Nghiêm Hoa ăn đau, mặt nhăn đến độ ngũ quan như muốn dính luôn vào với nhau.
Một Vạn Ba đứng xem bên cạnh.
Viêm Hồng Sa nói: “Một Vạn Ba, cậu luyện cùng Tào Nghiêm Hoa đi, không luyện được thành cao thủ thì luyện để tăng cường sức khỏe cũng được mà.”
Một Vạn Ba nguýt cô, xí một tiếng: “Không có hứng thú.”
Cái dáng vẻ đó Viêm Hồng Sa nhìn mà muốn tức điên.
Cô đay nghiến Một Vạn Ba: “Vậy tương lai, gặp phải chuyện nguy hiểm gì, đừng hòng tôi đi cứu cậu!”
Một Vạn Ba cử động bắp thịt trên mặt, quăng cho cô một vẻ mặt vô cùng khinh thường và không thèm, nói: “Ha.”
***
Ăn sáng xong, Mộc Đại đi sang nhà La Nhận chào tạm biệt.
Nửa đường thì gặp bác Trịnh dẫn Sính Đình đi, hồi trước toàn là Một Vạn Ba sáng sớm bớt thì giờ qua chơi với Sính Đình, mấy hôm nay, bác Trịnh bận bịu việc ở Phượng Hoàng Lâu nên thường đưa Sính Đình đến gửi ở quán bar.
Hỏi La Nhận, bác Trịnh nói: “Còn chưa dậy đâu.”
Vừa nói vừa đưa chìa khóa cửa cho Mộc Đại.
***
Cửa phòng La Nhận không khóa, vặn nhẹ một cái là mở được.
Mộc Đại rón rén đi vào.
Căn phòng chưa tỉnh dậy còn vương lại hơi thở ấm áp của ban đêm, còn có một mùi vị khó mà miêu tả nổi, ám muội, nam tính, không thể mường tượng ra được.
Mộc Đại nín thở lại gần.
Rất ít người có thể phát hiện ra cô đang đến gần mình, bởi khinh công của cô tốt, nhưng cô cảm thấy, La Nhận chắc chắn có thể phát hiện ra.
Nhưng không hề, anh vẫn ngủ say như cũ, một cánh tay gối sau gáy, mặt nghiêng sang một bên, bóng tối phủ lên mắt anh, chăn đắp trên người không ra hình thù gì, trong phòng rất tối, cổ áo ngủ để mở, thấp thoáng lộ ra phần dưới cổ, nhìn không rõ lắm, nhưng có thể cảm nhận được…
Ừm, gợi cảm lắm, đúng, gợi cảm đầy nam tính.
Mộc Đại đi tới, nửa quỳ bên giường, hà hơi vào tai anh.
La Nhận giật mình, như nhận ra điều gì, lát sau, nghiêng đầu qua, nhập nhèm mở mắt.
Mộc Đại nói: “La Tiểu Đao, anh nhận mình là người tập võ mà không thấy ngại à? Người ta vào phòng anh không biết, đến tận giường rồi anh vẫn không phát hiện ra, trong tay em mà có dao găm, thọc cho anh một nhát vào họng, cả đời này anh khỏi tỉnh luôn đi.”
La Nhận nhìn cô một hồi, đổi tư thế, vươn tay ấn ấn sau cổ như bị đau nhức: “Anh đang mơ đẹp mà.”
Mộc Đại đứng dậy, hỏi: “Mơ gì mà đẹp?”
“Em đó.”
Anh đột nhiên thò tay ra với một cái, bắt lấy eo cô kéo xuống, Mộc Đại còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, cả người đã ngã sấp vào lòng anh, anh vẫn đang nằm, kéo chăn lên bọc lại, bọc cả nửa người cô vào.
Nói: “Ừ, thế này thoải mái hơn nhiều rồi, anh lười quá, ôm em cũng lười nữa, mệt chết.”
Mộc Đại bật cười, đúng là lười chết được.
Cô chống tay muốn dậy, La Nhận lại kéo eo cô xuống, nói: “Nằm xuống đi.”
Một Đại nói: “Em đè lên anh mất.”
“Em đâu có nặng.”
Còn nói: “Ủa, bên ngoài mưa à?”
Người anh rất ấm, cô lại lành lạnh, là hơi lạnh mang từ ngoài vào, hơi nước thấm ướt tóc, tóc quệt lên mặt anh, ngưa ngứa, đượm mùi mưa.
Mộc Đại gật đầu, áp mặt xuống, cằm kề lên vai anh.
La Nhận nói: “Em thả lỏng đi chứ bạn gái, làm gì mà người căng như cung thế, giương cung bắn đại điêu à?”
Mộc Đại bị anh chọc cười, giọng điệu anh rất thoải mái, cô nghe mà bình tĩnh lại.
Cơ thể La Nhận có sự cứng cáp của đàn ông, cô thì mềm mại, bình tĩnh lại, có thể cảm nhận được cơ thể anh nhấp nhô lên xuống, hô hấp tựa hồ có nhịp điệu.
Cô nói: “Anh thật sự không biết em vào à?”
“Đại khái là biết có người vào nhưng không để ý lắm, bác Trịnh thường hay ra vào phòng anh, dù sao cũng không nhất thiết cần anh lần nào cũng phải bò dậy.”
“Nếu em là người xấu thì sao?”
“Nếu em là người xấu thì giờ đã nằm bẹp dưới đất rồi.”
Mộc Đại không tin.
La Nhận cười cười: “Thật đấy, muốn phân biệt có nguy hiểm hay không phải xem động tĩnh và tiếng bước chân lớn nhỏ ra sao, phải xem người này có ác ý hay sát khí không, em biết không, sát khí có nhiệt độ đấy.”
Sát khí có nhiệt độ.
La Nhận thoáng thất thần.
Suy nghĩ chợt bay đi rất xa, quay về khu nhà lớn ở Mindanao, trong căn phòng yên tĩnh đến độ cái kim rơi xuống cũng không phát ra âm thanh nào – bởi vì thảm trải sàn rất dày, giẫm lên rất mềm mại.
Anh náu mình phía sau tượng Phật vàng, nhìn Aoki ló đầu ra từ khúc ngoặt, ra dấu tay với anh.
Hiểu, ý là, an toàn.
Anh đứng dậy, xách súng lên đang định cất bước, đột nhiên cảm thấy lạnh.
Là cảm giác khi không khí bốn phía bất chợt lạnh xuống.
Quả nhiên, đằng sau vọng tới một giọng nói mà cả đời này anh cũng không quên được.
“Lại gặp nhau rồi, La.”
***
“La Nhận?”
Mộc Đại giơ tay lên quơ quơ trước mặt anh.
La Nhận mỉm cười, bắt lấy tay cô, đưa tới bên môi hôn một cái.
Mộc Đại nói: “Chút nữa em phải đi rồi.”
Chút nữa?
Cô vội vàng bổ sung: “Đi sớm về sớm, Viêm Hồng Sa và em tối nay sẽ về tới Côn Minh, mai sẽ lên đường cùng ông Viêm, nếu thuận lợi thì chừng một tuần là có thể trở về rồi.”
Từ Lệ Giang đi Côn Minh không tính là gần, thường có những chuyến tàu cố định chạy vào chiều tối, dù là ngồi xe khách, nói là đêm nay đến nơi nhưng chắc cũng phải nửa đêm mới tới.
La Nhận định đứng dậy: “Để anh đưa hai người đi.”
Mộc Đại nói: “Không cần đâu, chú Trương gọi xe van cho bọn em rồi, đang đợi dưới nhà. Ở nhà ga cũng nhờ người quen giữ vé cho, giờ qua đó, dập vé là có thể lên xe.”
Vừa dứt lời, như để làm bằng chứng, phía dưới có tiếng còi ô tô bấm hai tiếng.
Viêm Hồng Sa chắc là chờ đến sốt ruột rồi.
La Nhận nói: “Em cứ vội vội vàng vàng đi như thế, lần sau trở về, anh thật sự không quen biết em.”
Mộc Đại cười giãy khỏi vòng tay anh: “Em phải đi thật rồi, Hồng Sa có khi đang cười em đấy.”
La Nhận đưa mắt nhìn cô rời đi, suy nghĩ một chút bèn đứng dậy đi tới cái cửa sổ quay ra đường cái, mở cửa ra.
Bên dưới đỗ một chiếc xe van màu trắng, Mộc Đại đang cúi đầu lên xe, Viêm Hồng Sa từ bên trong mở cửa sổ thò đầu ra, vừa vặn thấy anh, kêu lớn: “La Nhận, tôi bắt cóc bạn gái anh đi đây.”
La Nhận vẫy tay chào cô.
Xe van lái đi xa, dọc theo con phố lát đá xanh.
Lát sau, có tin nhắn gửi vào WeChat, Mộc Đại gửi riêng cho anh.
“Xem dưới gối đi.”
Dưới gối? Trong lòng La Nhận đánh thịch một tiếng, quay lại bên giường, lật gối đầu lên.
Dưới gối, kề bên khung giường, có một túi nhung dài mảnh màu đen.
Cầm lên, chỉ qua cảm giác cũng biết là cái gì.
Thân dao lạnh băng, cứng rắn, trơn trượt.
Mở ra xem, là một con dao lưỡi thẳng bằng thép, rất giống con dao ban đầu của anh, chuôi dao bọc da trâu màu đen, chỗ dây đeo in lõm xuống một ký hiệu nhỏ.
La Nhận cầm sát hơn, ghé mắt nhìn.
Thấy rõ rồi, là một cái túi nhỏ, miệng túi còn gắn một sợi dây.
La Nhận vươn tay ra, vuốt ve hồi lâu, cười rộ lên.
***
Sau khi rời giường, như thường lệ đi tới căn phòng bên cạnh để Hung Giản.
Màn hình máy tính đã tối đen, chạm bừa một cái, màn hình lại sáng lên.
Bảy tấm hình, xếp thành một hàng, khác biệt rõ rệt.
La Nhận đứng bất động, hồi lâu sau mới xoay người nhìn bể cá.
Biến hóa như vậy là có ý gì sao.
Anh trầm ngâm ngồi xuống sofa đơn.
Sofa thấp, ngẩng đầu lên nhìn giống như đang ngưỡng mộ con phượng hoàng kia, cách bể nước có thể lờ mờ trông thấy bản đồ trên tường.
Bản đồ?
Trong lòng La Nhận chợt loé lên một ý nghĩ.
Để chứng minh cho suy nghĩ của mình, anh tìm một cái bút laser, đi ra sau bể cá, bật tia laser lên, sau mấy lần biến đổi góc độ, đã chọn được đúng phương hướng.
Tia laser chiếu thẳng, men theo cái mỏ hơi nhếch lên của con phượng hoàng mà kéo dài, chấm một điểm sáng lên bản đồ.
Vốn dĩ là phải đi tới chỗ bản đồ để đánh dấu lại vị trí.
Nhưng lúc này lại không cần, bởi nơi chấm sáng đậu trên bản đồ có đính một cái đinh ghim, để phân biệt với những đinh ghim đỏ đánh dấu chỗ tìm được Hung Giản, khi đó anh đã cố ý chọn cho nơi này một cái đinh xanh.
Tứ Trại, Quý Châu.
***
Để xác nhận, La Nhận dời góc độ của bể cá, lúc di dời, bể cá lắc trái lắc phải, đợi đến lúc hoàn toàn lắng xuống, dùng bút laser thử lại từ mỏ phượng hoàng, vẫn là vị trí đó.
Nói cách khác, bất kể là đặt bể cá ở đâu, cao hay thấp, trái hay phải, mỏ phượng hoàng vẫn sẽ chỉ về cùng một phương hướng.
La Nhận gửi tin nhắn vào nhóm WeChat.
Về Hung Giản, gần đây có ai phát hiện ra có gì dị thường hay không đúng không?
Viêm Hồng Sa là người nhắn lại đầu tiên: “Không có.”
Ngay sau đó, Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba cũng nhắn là không có.
Mộc Đại chưa đáp, La Nhận còn tưởng tin nhắn đáp lại của Viêm Hồng Sa cũng đồng thời là hộ cho câu trả lời của cô luôn, đương trầm ngâm, cô chợt gọi điện tới.
Hoàn cảnh đầu bên kia có phần ồn ào, có thể tưởng tượng ra là đang trên xe khách cao tốc, anh nghe thấy Mộc Đại nói: “Anh chờ một chút, phía cuối xe không có người, để em ra sau ngồi rồi nói chuyện với anh.”
Cô chọn ngồi xuống hàng cuối, cạnh cửa sổ, kể lại một lượt chuyện đêm qua.
“Lúc đó em bật đèn lên nhìn, nhưng không thấy có gì khác thường nên không để tâm lắm, còn tưởng là mình mơ màng nên cảm giác bị sai.”
La Nhận hỏi cô: “Hình dáng đại khái như thế nào, có miêu tả lại được không?”
Chuyện này đối với Mộc Đại có chút khó, cô không phải Một Vạn Ba, độ nhạy cảm với đường nét hình dáng rất thấp.
La Nhận nói: “Đừng cuống, chúng ta từ từ thôi, em nhắm mắt lại đi đã.”
***
Xe khách hơi xóc, Mộc Đại chậm rãi nhắm mắt lại, tay rờ rẫm đưa ra, chạm lên lưng ghế phía trước.
Cô gắng hết sức gợi cảm giác đêm qua trở về.
La Nhận dẫn dắt cô: “Hình dáng đại khái là cái gì?”
“Giống như một người, nhưng không rõ là nam hay nữ.”
“Cổ đại hay hiện đại.”
Không nói chính xác được, dù sao mặc trên người cũng không có vẻ gì là áo trường bào ống tay rộng, tạm coi là…hiện đại đi?
La Nhận nghĩ ngợi: “Tay người đó có động tác gì không, cánh tay dang ra hay khoanh lại, hay là buông xuống tự nhiên?”
Mộc Đại cẩn thận nhớ lại, hơi lưỡng lự: “Một tay rũ xuống, nhưng trong tay hình như có cầm một vật dài dài, một cánh tay khác thì, trên tay có xách gì đó…”
Xách gì nhỉ, đêm qua cô đã nghĩ rất lâu, chỉ có cảm giác là một cái gì đó tròn tròn nhưng không nhẵn lắm…
Trong sát na, cô bỗng nghĩ ra: “Xách một cái làn.”
Làn?
La Nhận bật thốt lên một câu: “Tay kia, em nói là cầm một cái gì đó dài dài, có phải là cái chổi không?”
Chổi?
Đúng vậy, cán chổi dài, phía dưới hình như còn có một hình tam giác, đúng là cái chổi.
Mộc Đại lấy làm kì quái: “Sao anh biết?”
La Nhận cũng thấy lạ: Sao mình lại lập tức thốt ra là cái chổi nhỉ.
Trong đầu, một hình ảnh dần hiện lên.
Đó là cái tượng hình một cô gái nhà nông trẻ tuổi, đeo tạp dề, đội khăn lam in hoa, tay phải cầm một cái chổi, tay trái xách một cái làn, trên cánh tay còn treo một bọc quần áo.
Đó là thấy ở…Liêm Diễm.
À, tớ sẽ đổi biệt danh Thần Côn gọi Mộc Đại từ “Bao Vải Nhỏ” thành “Cái Túi Nhỏ” nhé.
Cô miễn cưỡng mở mắt ra, trông thấy Mộc Đại đang chống người xem gì đó, tay để hờ trên công tắc đèn.
Viêm Hồng Sa ngáp một cái: “Xem gì vậy?”
Mộc Đại tắt đèn, một lần nữa nằm về giường, nói: “Không có gì.”
Viêm Hồng Sa lầm bầm ồ một tiếng, trở mình, chỉ chốc lát sau, tiếng hít thở sâu dài đã khe khẽ vang lên.
Mộc Đại mở mắt thao láo, vẫn chưa tin là thật, lại một lần nữa thò tay ra sờ.
Lúc này lại chẳng có gì khác thường nữa.
Nhưng ban nãy lúc sờ…
Cô gắng nhớ lại hình dáng mà ngón tay mình sờ được.
Hình như, là hình người.
***
Hôm sau, tiết trời không đẹp lắm, mưa phùn mênh mang, mỏng nhẹ như lông trâu, có mở ô hay không cũng chẳng quan trọng.
Viêm Hồng Sa bàn bạc với Mộc Đại, nếu đã quyết định đi đào bảo vật thì mau chóng lên đường thôi – nếu xong việc sớm, trở về còn có thể bắt kịp ngày khai trương của Phượng Hoàng Lâu.
Bàn bạc xong xuôi, gọi điện thoại cho lão Viêm, lão Viêm nói: “Vậy hôm nay hai đứa trở về luôn đi, nội đoán chừng đến đêm là hai đứa tới nơi rồi, nội ở bên này thu dọn một chút, sáng mai là có thể xuất phát.”
Còn tưởng rằng có thể ở nhà thêm hai ngày, điện thoại vừa cúp, thời gian bỗng trở nên gấp gáp.
Viêm Hồng Sa nhanh chóng thu dọn đồ đạc bày đầy trên giường, Mộc Đại xuống tầng dưới, dặn dò Tào Nghiêm Hoa chuyển sang quy trình tập võ mới: Mỗi ngày ngoài đeo vật nặng chạy thì bắt đầu luyện tập kéo căng dây chằng, ngoài ra, buổi sáng và buổi tối hai bên trái phải mỗi bên làm một nghìn cái đá chân, một nghìn cái chém tay.
Cô làm mẫu đá chân và chém tay cho Tào Nghiêm Hoa: “Bàn chân phải căng chặt, đầu ngón chân khép lại, đá là dùng lực ở mu bàn chân, không phải đầu ngón chân, đầu ngón chân rất yếu ớt, đá phát phế luôn đấy. Chém tay là dùng cạnh bàn tay, đó là nơi thịt dày nhất, thình lình một nhát như thế này…”
Cô lật cạnh bàn tay bổ vào cổ Tào Nghiêm Hoa, Tào Nghiêm Hoa suýt lạc mất hồn.
Viêm Hồng Sa xách hành lí của mình và Mộc Đại xuống thì thấy dáng vẻ Tào Nghiêm Hoa ăn đau, mặt nhăn đến độ ngũ quan như muốn dính luôn vào với nhau.
Một Vạn Ba đứng xem bên cạnh.
Viêm Hồng Sa nói: “Một Vạn Ba, cậu luyện cùng Tào Nghiêm Hoa đi, không luyện được thành cao thủ thì luyện để tăng cường sức khỏe cũng được mà.”
Một Vạn Ba nguýt cô, xí một tiếng: “Không có hứng thú.”
Cái dáng vẻ đó Viêm Hồng Sa nhìn mà muốn tức điên.
Cô đay nghiến Một Vạn Ba: “Vậy tương lai, gặp phải chuyện nguy hiểm gì, đừng hòng tôi đi cứu cậu!”
Một Vạn Ba cử động bắp thịt trên mặt, quăng cho cô một vẻ mặt vô cùng khinh thường và không thèm, nói: “Ha.”
***
Ăn sáng xong, Mộc Đại đi sang nhà La Nhận chào tạm biệt.
Nửa đường thì gặp bác Trịnh dẫn Sính Đình đi, hồi trước toàn là Một Vạn Ba sáng sớm bớt thì giờ qua chơi với Sính Đình, mấy hôm nay, bác Trịnh bận bịu việc ở Phượng Hoàng Lâu nên thường đưa Sính Đình đến gửi ở quán bar.
Hỏi La Nhận, bác Trịnh nói: “Còn chưa dậy đâu.”
Vừa nói vừa đưa chìa khóa cửa cho Mộc Đại.
***
Cửa phòng La Nhận không khóa, vặn nhẹ một cái là mở được.
Mộc Đại rón rén đi vào.
Căn phòng chưa tỉnh dậy còn vương lại hơi thở ấm áp của ban đêm, còn có một mùi vị khó mà miêu tả nổi, ám muội, nam tính, không thể mường tượng ra được.
Mộc Đại nín thở lại gần.
Rất ít người có thể phát hiện ra cô đang đến gần mình, bởi khinh công của cô tốt, nhưng cô cảm thấy, La Nhận chắc chắn có thể phát hiện ra.
Nhưng không hề, anh vẫn ngủ say như cũ, một cánh tay gối sau gáy, mặt nghiêng sang một bên, bóng tối phủ lên mắt anh, chăn đắp trên người không ra hình thù gì, trong phòng rất tối, cổ áo ngủ để mở, thấp thoáng lộ ra phần dưới cổ, nhìn không rõ lắm, nhưng có thể cảm nhận được…
Ừm, gợi cảm lắm, đúng, gợi cảm đầy nam tính.
Mộc Đại đi tới, nửa quỳ bên giường, hà hơi vào tai anh.
La Nhận giật mình, như nhận ra điều gì, lát sau, nghiêng đầu qua, nhập nhèm mở mắt.
Mộc Đại nói: “La Tiểu Đao, anh nhận mình là người tập võ mà không thấy ngại à? Người ta vào phòng anh không biết, đến tận giường rồi anh vẫn không phát hiện ra, trong tay em mà có dao găm, thọc cho anh một nhát vào họng, cả đời này anh khỏi tỉnh luôn đi.”
La Nhận nhìn cô một hồi, đổi tư thế, vươn tay ấn ấn sau cổ như bị đau nhức: “Anh đang mơ đẹp mà.”
Mộc Đại đứng dậy, hỏi: “Mơ gì mà đẹp?”
“Em đó.”
Anh đột nhiên thò tay ra với một cái, bắt lấy eo cô kéo xuống, Mộc Đại còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, cả người đã ngã sấp vào lòng anh, anh vẫn đang nằm, kéo chăn lên bọc lại, bọc cả nửa người cô vào.
Nói: “Ừ, thế này thoải mái hơn nhiều rồi, anh lười quá, ôm em cũng lười nữa, mệt chết.”
Mộc Đại bật cười, đúng là lười chết được.
Cô chống tay muốn dậy, La Nhận lại kéo eo cô xuống, nói: “Nằm xuống đi.”
Một Đại nói: “Em đè lên anh mất.”
“Em đâu có nặng.”
Còn nói: “Ủa, bên ngoài mưa à?”
Người anh rất ấm, cô lại lành lạnh, là hơi lạnh mang từ ngoài vào, hơi nước thấm ướt tóc, tóc quệt lên mặt anh, ngưa ngứa, đượm mùi mưa.
Mộc Đại gật đầu, áp mặt xuống, cằm kề lên vai anh.
La Nhận nói: “Em thả lỏng đi chứ bạn gái, làm gì mà người căng như cung thế, giương cung bắn đại điêu à?”
Mộc Đại bị anh chọc cười, giọng điệu anh rất thoải mái, cô nghe mà bình tĩnh lại.
Cơ thể La Nhận có sự cứng cáp của đàn ông, cô thì mềm mại, bình tĩnh lại, có thể cảm nhận được cơ thể anh nhấp nhô lên xuống, hô hấp tựa hồ có nhịp điệu.
Cô nói: “Anh thật sự không biết em vào à?”
“Đại khái là biết có người vào nhưng không để ý lắm, bác Trịnh thường hay ra vào phòng anh, dù sao cũng không nhất thiết cần anh lần nào cũng phải bò dậy.”
“Nếu em là người xấu thì sao?”
“Nếu em là người xấu thì giờ đã nằm bẹp dưới đất rồi.”
Mộc Đại không tin.
La Nhận cười cười: “Thật đấy, muốn phân biệt có nguy hiểm hay không phải xem động tĩnh và tiếng bước chân lớn nhỏ ra sao, phải xem người này có ác ý hay sát khí không, em biết không, sát khí có nhiệt độ đấy.”
Sát khí có nhiệt độ.
La Nhận thoáng thất thần.
Suy nghĩ chợt bay đi rất xa, quay về khu nhà lớn ở Mindanao, trong căn phòng yên tĩnh đến độ cái kim rơi xuống cũng không phát ra âm thanh nào – bởi vì thảm trải sàn rất dày, giẫm lên rất mềm mại.
Anh náu mình phía sau tượng Phật vàng, nhìn Aoki ló đầu ra từ khúc ngoặt, ra dấu tay với anh.
Hiểu, ý là, an toàn.
Anh đứng dậy, xách súng lên đang định cất bước, đột nhiên cảm thấy lạnh.
Là cảm giác khi không khí bốn phía bất chợt lạnh xuống.
Quả nhiên, đằng sau vọng tới một giọng nói mà cả đời này anh cũng không quên được.
“Lại gặp nhau rồi, La.”
***
“La Nhận?”
Mộc Đại giơ tay lên quơ quơ trước mặt anh.
La Nhận mỉm cười, bắt lấy tay cô, đưa tới bên môi hôn một cái.
Mộc Đại nói: “Chút nữa em phải đi rồi.”
Chút nữa?
Cô vội vàng bổ sung: “Đi sớm về sớm, Viêm Hồng Sa và em tối nay sẽ về tới Côn Minh, mai sẽ lên đường cùng ông Viêm, nếu thuận lợi thì chừng một tuần là có thể trở về rồi.”
Từ Lệ Giang đi Côn Minh không tính là gần, thường có những chuyến tàu cố định chạy vào chiều tối, dù là ngồi xe khách, nói là đêm nay đến nơi nhưng chắc cũng phải nửa đêm mới tới.
La Nhận định đứng dậy: “Để anh đưa hai người đi.”
Mộc Đại nói: “Không cần đâu, chú Trương gọi xe van cho bọn em rồi, đang đợi dưới nhà. Ở nhà ga cũng nhờ người quen giữ vé cho, giờ qua đó, dập vé là có thể lên xe.”
Vừa dứt lời, như để làm bằng chứng, phía dưới có tiếng còi ô tô bấm hai tiếng.
Viêm Hồng Sa chắc là chờ đến sốt ruột rồi.
La Nhận nói: “Em cứ vội vội vàng vàng đi như thế, lần sau trở về, anh thật sự không quen biết em.”
Mộc Đại cười giãy khỏi vòng tay anh: “Em phải đi thật rồi, Hồng Sa có khi đang cười em đấy.”
La Nhận đưa mắt nhìn cô rời đi, suy nghĩ một chút bèn đứng dậy đi tới cái cửa sổ quay ra đường cái, mở cửa ra.
Bên dưới đỗ một chiếc xe van màu trắng, Mộc Đại đang cúi đầu lên xe, Viêm Hồng Sa từ bên trong mở cửa sổ thò đầu ra, vừa vặn thấy anh, kêu lớn: “La Nhận, tôi bắt cóc bạn gái anh đi đây.”
La Nhận vẫy tay chào cô.
Xe van lái đi xa, dọc theo con phố lát đá xanh.
Lát sau, có tin nhắn gửi vào WeChat, Mộc Đại gửi riêng cho anh.
“Xem dưới gối đi.”
Dưới gối? Trong lòng La Nhận đánh thịch một tiếng, quay lại bên giường, lật gối đầu lên.
Dưới gối, kề bên khung giường, có một túi nhung dài mảnh màu đen.
Cầm lên, chỉ qua cảm giác cũng biết là cái gì.
Thân dao lạnh băng, cứng rắn, trơn trượt.
Mở ra xem, là một con dao lưỡi thẳng bằng thép, rất giống con dao ban đầu của anh, chuôi dao bọc da trâu màu đen, chỗ dây đeo in lõm xuống một ký hiệu nhỏ.
La Nhận cầm sát hơn, ghé mắt nhìn.
Thấy rõ rồi, là một cái túi nhỏ, miệng túi còn gắn một sợi dây.
La Nhận vươn tay ra, vuốt ve hồi lâu, cười rộ lên.
***
Sau khi rời giường, như thường lệ đi tới căn phòng bên cạnh để Hung Giản.
Màn hình máy tính đã tối đen, chạm bừa một cái, màn hình lại sáng lên.
Bảy tấm hình, xếp thành một hàng, khác biệt rõ rệt.
La Nhận đứng bất động, hồi lâu sau mới xoay người nhìn bể cá.
Biến hóa như vậy là có ý gì sao.
Anh trầm ngâm ngồi xuống sofa đơn.
Sofa thấp, ngẩng đầu lên nhìn giống như đang ngưỡng mộ con phượng hoàng kia, cách bể nước có thể lờ mờ trông thấy bản đồ trên tường.
Bản đồ?
Trong lòng La Nhận chợt loé lên một ý nghĩ.
Để chứng minh cho suy nghĩ của mình, anh tìm một cái bút laser, đi ra sau bể cá, bật tia laser lên, sau mấy lần biến đổi góc độ, đã chọn được đúng phương hướng.
Tia laser chiếu thẳng, men theo cái mỏ hơi nhếch lên của con phượng hoàng mà kéo dài, chấm một điểm sáng lên bản đồ.
Vốn dĩ là phải đi tới chỗ bản đồ để đánh dấu lại vị trí.
Nhưng lúc này lại không cần, bởi nơi chấm sáng đậu trên bản đồ có đính một cái đinh ghim, để phân biệt với những đinh ghim đỏ đánh dấu chỗ tìm được Hung Giản, khi đó anh đã cố ý chọn cho nơi này một cái đinh xanh.
Tứ Trại, Quý Châu.
***
Để xác nhận, La Nhận dời góc độ của bể cá, lúc di dời, bể cá lắc trái lắc phải, đợi đến lúc hoàn toàn lắng xuống, dùng bút laser thử lại từ mỏ phượng hoàng, vẫn là vị trí đó.
Nói cách khác, bất kể là đặt bể cá ở đâu, cao hay thấp, trái hay phải, mỏ phượng hoàng vẫn sẽ chỉ về cùng một phương hướng.
La Nhận gửi tin nhắn vào nhóm WeChat.
Về Hung Giản, gần đây có ai phát hiện ra có gì dị thường hay không đúng không?
Viêm Hồng Sa là người nhắn lại đầu tiên: “Không có.”
Ngay sau đó, Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba cũng nhắn là không có.
Mộc Đại chưa đáp, La Nhận còn tưởng tin nhắn đáp lại của Viêm Hồng Sa cũng đồng thời là hộ cho câu trả lời của cô luôn, đương trầm ngâm, cô chợt gọi điện tới.
Hoàn cảnh đầu bên kia có phần ồn ào, có thể tưởng tượng ra là đang trên xe khách cao tốc, anh nghe thấy Mộc Đại nói: “Anh chờ một chút, phía cuối xe không có người, để em ra sau ngồi rồi nói chuyện với anh.”
Cô chọn ngồi xuống hàng cuối, cạnh cửa sổ, kể lại một lượt chuyện đêm qua.
“Lúc đó em bật đèn lên nhìn, nhưng không thấy có gì khác thường nên không để tâm lắm, còn tưởng là mình mơ màng nên cảm giác bị sai.”
La Nhận hỏi cô: “Hình dáng đại khái như thế nào, có miêu tả lại được không?”
Chuyện này đối với Mộc Đại có chút khó, cô không phải Một Vạn Ba, độ nhạy cảm với đường nét hình dáng rất thấp.
La Nhận nói: “Đừng cuống, chúng ta từ từ thôi, em nhắm mắt lại đi đã.”
***
Xe khách hơi xóc, Mộc Đại chậm rãi nhắm mắt lại, tay rờ rẫm đưa ra, chạm lên lưng ghế phía trước.
Cô gắng hết sức gợi cảm giác đêm qua trở về.
La Nhận dẫn dắt cô: “Hình dáng đại khái là cái gì?”
“Giống như một người, nhưng không rõ là nam hay nữ.”
“Cổ đại hay hiện đại.”
Không nói chính xác được, dù sao mặc trên người cũng không có vẻ gì là áo trường bào ống tay rộng, tạm coi là…hiện đại đi?
La Nhận nghĩ ngợi: “Tay người đó có động tác gì không, cánh tay dang ra hay khoanh lại, hay là buông xuống tự nhiên?”
Mộc Đại cẩn thận nhớ lại, hơi lưỡng lự: “Một tay rũ xuống, nhưng trong tay hình như có cầm một vật dài dài, một cánh tay khác thì, trên tay có xách gì đó…”
Xách gì nhỉ, đêm qua cô đã nghĩ rất lâu, chỉ có cảm giác là một cái gì đó tròn tròn nhưng không nhẵn lắm…
Trong sát na, cô bỗng nghĩ ra: “Xách một cái làn.”
Làn?
La Nhận bật thốt lên một câu: “Tay kia, em nói là cầm một cái gì đó dài dài, có phải là cái chổi không?”
Chổi?
Đúng vậy, cán chổi dài, phía dưới hình như còn có một hình tam giác, đúng là cái chổi.
Mộc Đại lấy làm kì quái: “Sao anh biết?”
La Nhận cũng thấy lạ: Sao mình lại lập tức thốt ra là cái chổi nhỉ.
Trong đầu, một hình ảnh dần hiện lên.
Đó là cái tượng hình một cô gái nhà nông trẻ tuổi, đeo tạp dề, đội khăn lam in hoa, tay phải cầm một cái chổi, tay trái xách một cái làn, trên cánh tay còn treo một bọc quần áo.
Đó là thấy ở…Liêm Diễm.
À, tớ sẽ đổi biệt danh Thần Côn gọi Mộc Đại từ “Bao Vải Nhỏ” thành “Cái Túi Nhỏ” nhé.