Bảy Thanh Hung Giản
Quyển 3 - Chương 15
Một Vạn Ba run lập cập, hắn nhìn ra ngoài cửa, khoảnh núi trũng này rất nhỏ, bốn mặt đều là núi, rừng cây rậm rạp, gió lớn thổi qua làm cây cối chung quanh nghiêng ngả, cũng không biết là do gió lay hay trong đó thực sự đang có người rừng nhảy lên leo trèo nữa.
Tào Nghiêm Hoa sợ sệt hỏi: “Anh Tiểu La, anh nói xem, thanh…thứ ba liệu có phải đang ám trên người người rừng không?”
Trước mặt lão Viêm, gã vẫn gắng hết sức tránh đề cập đến Hung Giản.
La Nhận gật đầu: “Có thể lắm.”
Người rừng hoang dã, dù biết tranh đoạt thức ăn, xu lợi tránh hại, nhưng rốt cuộc đó vẫn chỉ xuất phát từ bản năng của động vật, nhưng nếu mọi sự khác thường đều bắt nguồn từ người rừng, vậy thì hiển nhiên, người rừng này rất khác biệt.
Nó cố ý khắc chữ số chỉ sai đường trên cây, làm như vậy để nhóm La Nhận không thể gặp được nhóm Mộc Đại, phân tán lực lượng nhằm tập kích lão Viêm.
Nó ném Tảo Tình Nương vào nước rồi lại treo lên mái hiên, cố ý treo miếng hổ phách màu son trong phạm vi tầm mắt của Mộc Đại, sau đó thoắt cái gỡ đi, như đang cố tình bày trận thế nghi binh đánh vào tâm lý, khiến họ kinh hoảng tự loạn trận tuyến.
Lại cũng hệt như mèo vờn chuột, trêu chọc chán rồi mới hung hãn xuất kích.
Người rừng bình thường hẳn là không thể làm được như vậy, tuy nhiên, nếu có Hung Giản ám thân thì tất cả đều dễ giải thích.
Huống chi, theo tin tức mà lồng Phượng Hoàng Loan hé lộ, Hung Giản đích xác là đang ở vùng Tứ Trại này.
***
Hoàng hôn buông xuống, mưa như trút nước.
Mưa lớn đến độ mỗi tia nước mưa đập xuống đất đều tạo thành một vết lõm.
Tào Nghiêm Hoa bê thùng chậu trong bếp ra ngoài hứng mưa, gã thà dùng nước mưa đun sôi còn hơn dùng nước giếng từng ngâm Tảo Tình Nương kia.
Một Vạn Ba ngồi bên cạnh lòng bếp, bên chân vung vãi mấy thanh côn gỗ nhặt được lúc vào rừng trước khi trời mưa, hắn cầm dao bầu vót nhọn, vót vót một hồi lại sinh lòng bi ai: “Lần trước chúng ta đối phó với lão trai ngọc, tốt xấu gì cũng có thuyền mà lái, còn có mắt nước, lưới xích nữa, chuyến này thì trực tiếp quay ngược về thời nguyên thủy rồi.”
Tào Nghiêm Hoa đi qua giúp hắn giữ thân côn: “Cậu không nghe anh Tiểu La nói gì à, mấy cây súng mượn được kia là súng săn gà rừng, chỉ có thể bắn được vài phát, để cứu em tiểu sư phụ đã dùng mất hai phát rồi, hơn nữa loại súng săn này không thể thật sự gây thương tích cho người rừng, đến lúc đó, vũ khí chủ yếu chỉ có đống trường mâu này thôi.”
Đầu trường mâu đã vót xong, nhìn thôi cũng đủ khiến da đầu người ta tê rần.
Một Vạn Ba nói: “Chúng ta thật sự phải dùng cái này đi ứng phó với người rừng sao? Lỡ giết mất nó…”
Một sinh vật sống sờ sờ như vậy, giết hay gây thương tích đều sẽ cảm thấy lo sợ trong lòng, quan trọng hơn là: “Lỡ giết không chết được nó thì sẽ kết thành thù máu, loại súc sinh này, khi trả thù sẽ rất liều mạng, nếu như…”
Hắn ghé sát vào Tào Nghiêm Hoa, hạ giọng xuống thật thấp: “Oan có đầu, nợ có chủ, đến lúc đó chúng ta bắt lão Viêm lại, giao cho người rừng…”
Tào Nghiêm Hoa nói: “Sao có thể chứ? Cậu làm người còn có lương tâm không thế, dù sao đó cũng là ông nội của em Hồng Sa, chúng ta sao có thể làm chuyện như vậy được?”
Gã đề nghị: “Cùng lắm, chúng ta giả bộ đi nhanh, bỏ lão Viêm ở cuối, để ông ta bị người rừng tóm được là xong.”
Một Vạn Ba cảm thấy kế này rất hay, hai người ngầm hiểu ý, cùng nở nụ cười xảo quyệt với nhau, đều cảm thấy chúng mình thật đúng là thần giao cách cảm, là bạn tốt có đốt đèn lồng đi tìm cũng khó gặp được.
***
Trời nhanh chóng tối hẳn.
Số lượng người bỗng nhiên tăng vọt, một gian phòng ngủ không đủ, phải chia nhau một nửa sang bếp ngủ, La Nhận hỏi: “Mộc Đại sang bếp ngủ, còn ai nữa không?”
Viêm Hồng Sa nói: “Tôi ngủ chung một gian với nội, thuận tiện chăm sóc cho nội tôi luôn.”
Lão Viêm tuy đã làm chuyện không thể dung thứ, nhưng rốt cuộc vẫn là ông nội cô, lỡ đêm xuống xảy ra sự cố gì, những người khác bảo hộ lão Viêm chưa chắc đã tận tâm bằng cô, vậy nên cô ở cùng nội vẫn là tốt hơn cả.
Nếu Mộc Đại sang bếp ngủ thì La Nhận theo là tốt nhất, Tào Nghiêm Hoa quyết tâm không làm bóng đèn, nói: “Tôi ngủ cùng một gian với Tam Tam, trong bếp nhỏ, gian lớn bốn người ngủ chung không thành vấn đề.”
Gian lớn có tổng cộng ba tấm ván giường, Tào Nghiêm Hoa hợp sức với Tam Tam, giúp khiêng một tấm sang bếp, đầy lòng muốn thúc đẩy, xoa xoa tay nói với Mộc Đại: “Tiểu sư phụ, chỉ có thể cho hai người một tấm thôi…”
Cứ thế quẳng nan đề cho cô: Mình và Tam Tam ngủ chung một ván không thành vấn đề gì, Hồng Sa và lão Viêm là ông cháu, mỗi người một đầu cũng không sao…
Mặt Mộc Đại đỏ bừng: “Hay là, em ngủ chung với Hồng Sa…”
La Nhận nói: “Không sao, đêm anh không nhất định sẽ ngủ, còn phải gác đêm nữa, em ngủ một mình sẽ thoải mái hơn một chút.”
Tâm trạng hóng hớt kịch vui của Tào Nghiêm Hoa cứ thế bị dập tắt.
***
Mộc Đại tự mình nằm xuống trước, La Nhận không vào, đứng ở cửa gian lớn, có vẻ như đang cùng đám Tào Nghiêm Hoa kiểm tra xem cửa phòng có chắc chắn không, lại dặn họ lấy một thanh gỗ chặn sau cửa.
Thực ra cửa gian lớn chắc chắn hơn bếp nhiều, Mộc Đại nghĩ mãi không ra vì sao La Nhận lại bảo “Mộc Đại sang bếp ngủ”, không cho cô cơ hội nào để chối từ.
Sau khi La Nhận vào bếp, cô vẫn xoắn xuýt mãi không thông: “Tại sao phải đuổi em sang bếp ngủ?”
Dùng chữ “đuổi” cơ đấy ạ, La Nhận nhìn cô: “Em cảm thấy gian kia tốt lắm à?”
Mộc Đại đáp: “Lớn mà.”
La Nhận cười, đi qua, vươn tay ra vuốt một cái lên mũi cô: “Cứ lớn thì nhất định là tốt à?”
Mộc Đại đưa tay lên xoa mũi, ngoẹo đầu nhìn anh.
La Nhận chỉ chỉ lòng bếp: “Ở đây đốt lửa, đêm ấm, trong núi quá âm u, sợ em lạnh.”
Vậy à, trong lòng Mộc Đại dễ chịu, vui vẻ nằm xuống, không đề phòng bị đụng đầu, ai ôi một tiếng.
La Nhận nói: “Để anh xem nào.”
Buổi sáng cô bị người rừng túm tóc, tuy tóc không bị giật rụng mất nhưng da đầu vẫn hơi bị tổn thương, vạch tóc ra xem, thấy lấm chấm đỏ.
La Nhận nhíu mày: “Có chút không ổn rồi.”
Mộc Đại ngạc nhiên: “Sao thế?”
La Nhận buồn cười, cố nhịn xuống, nói: “Chỗ da đầu này bị thương rồi, sau này chắc không mọc được tóc nữa, Mộc Đại, trên đầu em sẽ bị trụi một mảng…”
Anh đưa tay lên minh họa cho Mộc Đại xem: “Cỡ chén trà thế này này.”
La Nhận nói: “Không sao, thông minh thường ít tóc, điều này chứng tỏ em rất thông minh đấy. Hoặc là, đổi một kiểu tóc khác đi, chia lệch hẳn sang một bên, lấy tóc bên trên che đi… Nếu không thì đội mũ vậy, bây giờ mũ cũng nhiều cái trông đẹp lắm…”
Mộc Đại suýt bật khóc.
La Nhận rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, phì cười. Thấy anh cười, Mộc Đại mới biết mình bị trêu chọc, tức giận nhỏm dậy cấu anh: “Ai cho anh trêu em!”
La Nhận vươn tay ra, ôm lấy cô, tiện tay nhấc tấm da thú, hất một cái đắp lên ngọn đuốc cắm trên tường, cách đắp này rất hay, cắt đứt không khí, ngọn lửa xèo một cái tắt mất.
Có điều, vẫn có mùi khét của da thú cháy tỏa ra trong phòng.
Mộc Đại nép trong lòng La Nhận, cúi đầu, không nhúc nhích.
La Nhận cúi xuống, ghé tới bên tai cô hỏi: “Bạn gái, hai ngày nay có nhớ anh không?”
Mộc Đại gật đầu, đáp: “Rất nhớ rất nhớ anh…”
Bỗng cảm thấy rầu rĩ, không nói được nữa, chỉ ôm chặt lấy La Nhận.
La Nhận nhận ra, cúi đầu cọ cọ lên trán cô, nói: “Nào, nằm cho thoải mái đi.”
Anh ngả ra tựa lưng vào tường, để Mộc Đại nằm trong lòng mình, đắp một cái chăn mỏng lên người cô.
Mộc Đại hỏi anh: “Anh không ngủ thật à?”
La Nhận nói: “Anh ngồi cũng ngủ được, không cần phải nằm.”
Mộc Đại chợt nhớ tới gì đó, phụt một tiếng bật cười, nói: “Em mơ thấy anh đấy.”
Cô kể lại giấc mơ cho La Nhận nghe, lần dệt vải trong căn phòng dột, và cả một lần đã lâu trước kia nữa, mơ thấy La Nhận chơi mạt chược.
La Nhận dở khóc dở cười, lát sau nói: “Có điều, đều là mộng đẹp cả.”
“Vì sao?”
“Em đều gả cho anh, còn sinh con nữa.”
Mộc Đại hơi sửng sốt, bỗng thấy buồn buồn, khựng lại một chút rồi nói: “La Nhận, người ta nói, mơ là ngược lại của đời thực.”
La Nhận không nói gì, đưa tay áp lên má cô, Mộc Đại kéo tay anh, nắm lấy.
“La Nhận, nếu em chết, sau này anh có bạn gái khác, cũng sẽ đối xử với cô ấy tốt thế này à?”
La Nhận cười cười: “Còn trẻ thế này, nói gì mà chết với không chết chứ.”
Mộc Đại nói: “Anh không biết đâu, cái chết thực ra rất gần.”
Giống như sáng nay vậy, nếu La Nhận đến chậm hơn chỉ vài giây thôi, cô sẽ chết; giống như tám năm trước, cô bị người ta đẩy từ trên tầng cao xuống, đập mạnh xuống đất, lúc đó cô đã nghĩ, cô sẽ không thể tỉnh lại nữa…
La Nhận cúi người xuống, áp trán mình lên trán cô, nhìn mắt cô với khoảng cách thật gần, đen láy, long lanh ánh nước.
La Nhận nói: “Có phải em nghe mẹ Trát Ma nói nên nghĩ nhiều không?”
Thì ra anh đã biết cả rồi, mắt Mộc Đại lập tức rơm rớm.
“Mẹ Trát Ma nói, người cuối cùng ở bên anh là một người khác.”
La Nhận hôn nhẹ lên môi cô: “Anh hỏi mẹ Trát Ma rồi, tất cả đều là cảm giác của bà ấy, bà ấy cũng không phải thật sự nhìn thấy, chuyện cảm giác này đều luôn có khả năng sai lệch.”
Mộc Đại không lên tiếng.
La Nhận nói tiếp: “Có thể là bản thân em thay đổi quá lớn, anh đi Philippines bốn năm, lúc trở về gặp Sính Đình, em ấy cũng nói, anh Tiểu Đao, anh cứ như biến thành người khác ấy.”
Mộc Đại đáp: “Ừ.”
Cô rất mâu thuẫn, vừa muốn tin vào cách nói này, vừa cảm thấy đây chỉ là một lời trấn an khiên cưỡng.
Cô hỏi: “Nếu em thật sự chết đi thì sao?”
La Nhận đáp: “Nếu em thật sự chết mất, vậy nhân lúc em còn thời gian thì cùng anh yêu nhau bạt mạng đi, em khắc em vào xương tủy anh, như vậy, bất kể em đã chết hay còn sống, đời này của anh đã giao cho em, so với việc em ở đây khổ sở than vắn thở dài rõ ràng tốt hơn nhiều.”
Cách nói này là lần đầu tiên Mộc Đại nghe thấy, cảm thấy rất mới mẻ, lại cũng rất hợp lí. Cô nghĩ nghĩ: “Vậy nếu là anh thì sao, nếu anh giữa chừng bỏ mạng, anh sẽ làm thế nào?”
La Nhận suy nghĩ rất lâu rồi mới nói: “Cách của đàn ông không giống với của phụ nữ. Nếu là anh, nếu biết mình phải chết, anh sẽ nghĩ cách chia tay với em, hoặc là nói với em, anh không thích em nữa, khiến em tuyệt vọng.”
Mộc Đại hỏi: “Tại sao chứ? Anh cũng có thể cùng em yêu nhau bạt mạng, khiến em giao trọn đời cho anh mà.”
“Bởi vì anh muốn em có người chăm sóc, không muốn để một cô gái vì anh mà hoài phí bản thân. Nhưng anh là đàn ông, hoài phí vì em, anh cảm thấy không sao hết.”
Mộc Đại cảm thấy mình sắp không cầm được nước mắt nữa rồi, cô hít mũi, chống người quỳ trên ván giường, ôm La Nhận, ghé vào bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Em cũng muốn anh có người chăm sóc, tương lai, nếu em thật sự chết đi, anh phải tìm một người bạn gái khác đấy, em sẽ không ghen đâu.”
La Nhận ôm ghì lấy cô, nước mắt cô trượt vào cổ anh.
La Nhận nói: “Miệng thì nói không ghen, nhưng thực ra vẫn ghen chứ gì?”
“Ừ, một chút.”
“Chỉ một chút thôi à?”
“Ừm, nhiều chút, được chưa.”
La Nhận bật cười, anh buông cô ra, lau nước mắt cho cô, nói: “Ngủ sớm một chút đi, đã mấy ngày không ngủ ngon rồi đúng không.”
Mộc Đại ừ một tiếng, rất ngoan ngoãn nằm xuống lần nữa. Lúc La Nhận đắp chăn cho cô, cô chợt hỏi một câu kì quái: “La Nhận, sao anh lại thích em?”
La Nhận đáp: “Em tốt chứ sao.”
Mộc Đại thở dài một hơi, lúc nhắm mắt lại, cô khẽ nói một câu: “Em cảm thấy mình không tốt chút nào.”
***
Cô nằm mơ.
Mơ thấy mình đang mê man, bị người khác kéo đi trên mặt đất, mở mắt, không nhìn thấy được gì hết, chỉ có màu son hổ phách choán trước mắt.
Sau đó, cô bị quẳng vào đâu đó.
Dưới thân lạnh lẽo, như đất cát thô ráp, mặt đất rung lên, cảm giác này dần rõ ràng hơn, như có xe đang phóng tới.
Một giọng nói trầm thấp gọi cô: “Mộc Đại, Mộc Đại, mau đứng lên, cô sẽ chết đấy.”
Cô vật lộn muốn động đậy, nhưng không động đậy nổi, nói: “Tôi không đứng lên được.”
Lại một giọng nói nghiêm nghị lớn tiếng quát: “Đứng lên! Không đứng lên sẽ toi thật đấy!”
Xe phóng tới, âm thanh trầm đục, trọng lượng khổng lồ của xe nghiền thẳng về phía cô.
Tào Nghiêm Hoa sợ sệt hỏi: “Anh Tiểu La, anh nói xem, thanh…thứ ba liệu có phải đang ám trên người người rừng không?”
Trước mặt lão Viêm, gã vẫn gắng hết sức tránh đề cập đến Hung Giản.
La Nhận gật đầu: “Có thể lắm.”
Người rừng hoang dã, dù biết tranh đoạt thức ăn, xu lợi tránh hại, nhưng rốt cuộc đó vẫn chỉ xuất phát từ bản năng của động vật, nhưng nếu mọi sự khác thường đều bắt nguồn từ người rừng, vậy thì hiển nhiên, người rừng này rất khác biệt.
Nó cố ý khắc chữ số chỉ sai đường trên cây, làm như vậy để nhóm La Nhận không thể gặp được nhóm Mộc Đại, phân tán lực lượng nhằm tập kích lão Viêm.
Nó ném Tảo Tình Nương vào nước rồi lại treo lên mái hiên, cố ý treo miếng hổ phách màu son trong phạm vi tầm mắt của Mộc Đại, sau đó thoắt cái gỡ đi, như đang cố tình bày trận thế nghi binh đánh vào tâm lý, khiến họ kinh hoảng tự loạn trận tuyến.
Lại cũng hệt như mèo vờn chuột, trêu chọc chán rồi mới hung hãn xuất kích.
Người rừng bình thường hẳn là không thể làm được như vậy, tuy nhiên, nếu có Hung Giản ám thân thì tất cả đều dễ giải thích.
Huống chi, theo tin tức mà lồng Phượng Hoàng Loan hé lộ, Hung Giản đích xác là đang ở vùng Tứ Trại này.
***
Hoàng hôn buông xuống, mưa như trút nước.
Mưa lớn đến độ mỗi tia nước mưa đập xuống đất đều tạo thành một vết lõm.
Tào Nghiêm Hoa bê thùng chậu trong bếp ra ngoài hứng mưa, gã thà dùng nước mưa đun sôi còn hơn dùng nước giếng từng ngâm Tảo Tình Nương kia.
Một Vạn Ba ngồi bên cạnh lòng bếp, bên chân vung vãi mấy thanh côn gỗ nhặt được lúc vào rừng trước khi trời mưa, hắn cầm dao bầu vót nhọn, vót vót một hồi lại sinh lòng bi ai: “Lần trước chúng ta đối phó với lão trai ngọc, tốt xấu gì cũng có thuyền mà lái, còn có mắt nước, lưới xích nữa, chuyến này thì trực tiếp quay ngược về thời nguyên thủy rồi.”
Tào Nghiêm Hoa đi qua giúp hắn giữ thân côn: “Cậu không nghe anh Tiểu La nói gì à, mấy cây súng mượn được kia là súng săn gà rừng, chỉ có thể bắn được vài phát, để cứu em tiểu sư phụ đã dùng mất hai phát rồi, hơn nữa loại súng săn này không thể thật sự gây thương tích cho người rừng, đến lúc đó, vũ khí chủ yếu chỉ có đống trường mâu này thôi.”
Đầu trường mâu đã vót xong, nhìn thôi cũng đủ khiến da đầu người ta tê rần.
Một Vạn Ba nói: “Chúng ta thật sự phải dùng cái này đi ứng phó với người rừng sao? Lỡ giết mất nó…”
Một sinh vật sống sờ sờ như vậy, giết hay gây thương tích đều sẽ cảm thấy lo sợ trong lòng, quan trọng hơn là: “Lỡ giết không chết được nó thì sẽ kết thành thù máu, loại súc sinh này, khi trả thù sẽ rất liều mạng, nếu như…”
Hắn ghé sát vào Tào Nghiêm Hoa, hạ giọng xuống thật thấp: “Oan có đầu, nợ có chủ, đến lúc đó chúng ta bắt lão Viêm lại, giao cho người rừng…”
Tào Nghiêm Hoa nói: “Sao có thể chứ? Cậu làm người còn có lương tâm không thế, dù sao đó cũng là ông nội của em Hồng Sa, chúng ta sao có thể làm chuyện như vậy được?”
Gã đề nghị: “Cùng lắm, chúng ta giả bộ đi nhanh, bỏ lão Viêm ở cuối, để ông ta bị người rừng tóm được là xong.”
Một Vạn Ba cảm thấy kế này rất hay, hai người ngầm hiểu ý, cùng nở nụ cười xảo quyệt với nhau, đều cảm thấy chúng mình thật đúng là thần giao cách cảm, là bạn tốt có đốt đèn lồng đi tìm cũng khó gặp được.
***
Trời nhanh chóng tối hẳn.
Số lượng người bỗng nhiên tăng vọt, một gian phòng ngủ không đủ, phải chia nhau một nửa sang bếp ngủ, La Nhận hỏi: “Mộc Đại sang bếp ngủ, còn ai nữa không?”
Viêm Hồng Sa nói: “Tôi ngủ chung một gian với nội, thuận tiện chăm sóc cho nội tôi luôn.”
Lão Viêm tuy đã làm chuyện không thể dung thứ, nhưng rốt cuộc vẫn là ông nội cô, lỡ đêm xuống xảy ra sự cố gì, những người khác bảo hộ lão Viêm chưa chắc đã tận tâm bằng cô, vậy nên cô ở cùng nội vẫn là tốt hơn cả.
Nếu Mộc Đại sang bếp ngủ thì La Nhận theo là tốt nhất, Tào Nghiêm Hoa quyết tâm không làm bóng đèn, nói: “Tôi ngủ cùng một gian với Tam Tam, trong bếp nhỏ, gian lớn bốn người ngủ chung không thành vấn đề.”
Gian lớn có tổng cộng ba tấm ván giường, Tào Nghiêm Hoa hợp sức với Tam Tam, giúp khiêng một tấm sang bếp, đầy lòng muốn thúc đẩy, xoa xoa tay nói với Mộc Đại: “Tiểu sư phụ, chỉ có thể cho hai người một tấm thôi…”
Cứ thế quẳng nan đề cho cô: Mình và Tam Tam ngủ chung một ván không thành vấn đề gì, Hồng Sa và lão Viêm là ông cháu, mỗi người một đầu cũng không sao…
Mặt Mộc Đại đỏ bừng: “Hay là, em ngủ chung với Hồng Sa…”
La Nhận nói: “Không sao, đêm anh không nhất định sẽ ngủ, còn phải gác đêm nữa, em ngủ một mình sẽ thoải mái hơn một chút.”
Tâm trạng hóng hớt kịch vui của Tào Nghiêm Hoa cứ thế bị dập tắt.
***
Mộc Đại tự mình nằm xuống trước, La Nhận không vào, đứng ở cửa gian lớn, có vẻ như đang cùng đám Tào Nghiêm Hoa kiểm tra xem cửa phòng có chắc chắn không, lại dặn họ lấy một thanh gỗ chặn sau cửa.
Thực ra cửa gian lớn chắc chắn hơn bếp nhiều, Mộc Đại nghĩ mãi không ra vì sao La Nhận lại bảo “Mộc Đại sang bếp ngủ”, không cho cô cơ hội nào để chối từ.
Sau khi La Nhận vào bếp, cô vẫn xoắn xuýt mãi không thông: “Tại sao phải đuổi em sang bếp ngủ?”
Dùng chữ “đuổi” cơ đấy ạ, La Nhận nhìn cô: “Em cảm thấy gian kia tốt lắm à?”
Mộc Đại đáp: “Lớn mà.”
La Nhận cười, đi qua, vươn tay ra vuốt một cái lên mũi cô: “Cứ lớn thì nhất định là tốt à?”
Mộc Đại đưa tay lên xoa mũi, ngoẹo đầu nhìn anh.
La Nhận chỉ chỉ lòng bếp: “Ở đây đốt lửa, đêm ấm, trong núi quá âm u, sợ em lạnh.”
Vậy à, trong lòng Mộc Đại dễ chịu, vui vẻ nằm xuống, không đề phòng bị đụng đầu, ai ôi một tiếng.
La Nhận nói: “Để anh xem nào.”
Buổi sáng cô bị người rừng túm tóc, tuy tóc không bị giật rụng mất nhưng da đầu vẫn hơi bị tổn thương, vạch tóc ra xem, thấy lấm chấm đỏ.
La Nhận nhíu mày: “Có chút không ổn rồi.”
Mộc Đại ngạc nhiên: “Sao thế?”
La Nhận buồn cười, cố nhịn xuống, nói: “Chỗ da đầu này bị thương rồi, sau này chắc không mọc được tóc nữa, Mộc Đại, trên đầu em sẽ bị trụi một mảng…”
Anh đưa tay lên minh họa cho Mộc Đại xem: “Cỡ chén trà thế này này.”
La Nhận nói: “Không sao, thông minh thường ít tóc, điều này chứng tỏ em rất thông minh đấy. Hoặc là, đổi một kiểu tóc khác đi, chia lệch hẳn sang một bên, lấy tóc bên trên che đi… Nếu không thì đội mũ vậy, bây giờ mũ cũng nhiều cái trông đẹp lắm…”
Mộc Đại suýt bật khóc.
La Nhận rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, phì cười. Thấy anh cười, Mộc Đại mới biết mình bị trêu chọc, tức giận nhỏm dậy cấu anh: “Ai cho anh trêu em!”
La Nhận vươn tay ra, ôm lấy cô, tiện tay nhấc tấm da thú, hất một cái đắp lên ngọn đuốc cắm trên tường, cách đắp này rất hay, cắt đứt không khí, ngọn lửa xèo một cái tắt mất.
Có điều, vẫn có mùi khét của da thú cháy tỏa ra trong phòng.
Mộc Đại nép trong lòng La Nhận, cúi đầu, không nhúc nhích.
La Nhận cúi xuống, ghé tới bên tai cô hỏi: “Bạn gái, hai ngày nay có nhớ anh không?”
Mộc Đại gật đầu, đáp: “Rất nhớ rất nhớ anh…”
Bỗng cảm thấy rầu rĩ, không nói được nữa, chỉ ôm chặt lấy La Nhận.
La Nhận nhận ra, cúi đầu cọ cọ lên trán cô, nói: “Nào, nằm cho thoải mái đi.”
Anh ngả ra tựa lưng vào tường, để Mộc Đại nằm trong lòng mình, đắp một cái chăn mỏng lên người cô.
Mộc Đại hỏi anh: “Anh không ngủ thật à?”
La Nhận nói: “Anh ngồi cũng ngủ được, không cần phải nằm.”
Mộc Đại chợt nhớ tới gì đó, phụt một tiếng bật cười, nói: “Em mơ thấy anh đấy.”
Cô kể lại giấc mơ cho La Nhận nghe, lần dệt vải trong căn phòng dột, và cả một lần đã lâu trước kia nữa, mơ thấy La Nhận chơi mạt chược.
La Nhận dở khóc dở cười, lát sau nói: “Có điều, đều là mộng đẹp cả.”
“Vì sao?”
“Em đều gả cho anh, còn sinh con nữa.”
Mộc Đại hơi sửng sốt, bỗng thấy buồn buồn, khựng lại một chút rồi nói: “La Nhận, người ta nói, mơ là ngược lại của đời thực.”
La Nhận không nói gì, đưa tay áp lên má cô, Mộc Đại kéo tay anh, nắm lấy.
“La Nhận, nếu em chết, sau này anh có bạn gái khác, cũng sẽ đối xử với cô ấy tốt thế này à?”
La Nhận cười cười: “Còn trẻ thế này, nói gì mà chết với không chết chứ.”
Mộc Đại nói: “Anh không biết đâu, cái chết thực ra rất gần.”
Giống như sáng nay vậy, nếu La Nhận đến chậm hơn chỉ vài giây thôi, cô sẽ chết; giống như tám năm trước, cô bị người ta đẩy từ trên tầng cao xuống, đập mạnh xuống đất, lúc đó cô đã nghĩ, cô sẽ không thể tỉnh lại nữa…
La Nhận cúi người xuống, áp trán mình lên trán cô, nhìn mắt cô với khoảng cách thật gần, đen láy, long lanh ánh nước.
La Nhận nói: “Có phải em nghe mẹ Trát Ma nói nên nghĩ nhiều không?”
Thì ra anh đã biết cả rồi, mắt Mộc Đại lập tức rơm rớm.
“Mẹ Trát Ma nói, người cuối cùng ở bên anh là một người khác.”
La Nhận hôn nhẹ lên môi cô: “Anh hỏi mẹ Trát Ma rồi, tất cả đều là cảm giác của bà ấy, bà ấy cũng không phải thật sự nhìn thấy, chuyện cảm giác này đều luôn có khả năng sai lệch.”
Mộc Đại không lên tiếng.
La Nhận nói tiếp: “Có thể là bản thân em thay đổi quá lớn, anh đi Philippines bốn năm, lúc trở về gặp Sính Đình, em ấy cũng nói, anh Tiểu Đao, anh cứ như biến thành người khác ấy.”
Mộc Đại đáp: “Ừ.”
Cô rất mâu thuẫn, vừa muốn tin vào cách nói này, vừa cảm thấy đây chỉ là một lời trấn an khiên cưỡng.
Cô hỏi: “Nếu em thật sự chết đi thì sao?”
La Nhận đáp: “Nếu em thật sự chết mất, vậy nhân lúc em còn thời gian thì cùng anh yêu nhau bạt mạng đi, em khắc em vào xương tủy anh, như vậy, bất kể em đã chết hay còn sống, đời này của anh đã giao cho em, so với việc em ở đây khổ sở than vắn thở dài rõ ràng tốt hơn nhiều.”
Cách nói này là lần đầu tiên Mộc Đại nghe thấy, cảm thấy rất mới mẻ, lại cũng rất hợp lí. Cô nghĩ nghĩ: “Vậy nếu là anh thì sao, nếu anh giữa chừng bỏ mạng, anh sẽ làm thế nào?”
La Nhận suy nghĩ rất lâu rồi mới nói: “Cách của đàn ông không giống với của phụ nữ. Nếu là anh, nếu biết mình phải chết, anh sẽ nghĩ cách chia tay với em, hoặc là nói với em, anh không thích em nữa, khiến em tuyệt vọng.”
Mộc Đại hỏi: “Tại sao chứ? Anh cũng có thể cùng em yêu nhau bạt mạng, khiến em giao trọn đời cho anh mà.”
“Bởi vì anh muốn em có người chăm sóc, không muốn để một cô gái vì anh mà hoài phí bản thân. Nhưng anh là đàn ông, hoài phí vì em, anh cảm thấy không sao hết.”
Mộc Đại cảm thấy mình sắp không cầm được nước mắt nữa rồi, cô hít mũi, chống người quỳ trên ván giường, ôm La Nhận, ghé vào bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Em cũng muốn anh có người chăm sóc, tương lai, nếu em thật sự chết đi, anh phải tìm một người bạn gái khác đấy, em sẽ không ghen đâu.”
La Nhận ôm ghì lấy cô, nước mắt cô trượt vào cổ anh.
La Nhận nói: “Miệng thì nói không ghen, nhưng thực ra vẫn ghen chứ gì?”
“Ừ, một chút.”
“Chỉ một chút thôi à?”
“Ừm, nhiều chút, được chưa.”
La Nhận bật cười, anh buông cô ra, lau nước mắt cho cô, nói: “Ngủ sớm một chút đi, đã mấy ngày không ngủ ngon rồi đúng không.”
Mộc Đại ừ một tiếng, rất ngoan ngoãn nằm xuống lần nữa. Lúc La Nhận đắp chăn cho cô, cô chợt hỏi một câu kì quái: “La Nhận, sao anh lại thích em?”
La Nhận đáp: “Em tốt chứ sao.”
Mộc Đại thở dài một hơi, lúc nhắm mắt lại, cô khẽ nói một câu: “Em cảm thấy mình không tốt chút nào.”
***
Cô nằm mơ.
Mơ thấy mình đang mê man, bị người khác kéo đi trên mặt đất, mở mắt, không nhìn thấy được gì hết, chỉ có màu son hổ phách choán trước mắt.
Sau đó, cô bị quẳng vào đâu đó.
Dưới thân lạnh lẽo, như đất cát thô ráp, mặt đất rung lên, cảm giác này dần rõ ràng hơn, như có xe đang phóng tới.
Một giọng nói trầm thấp gọi cô: “Mộc Đại, Mộc Đại, mau đứng lên, cô sẽ chết đấy.”
Cô vật lộn muốn động đậy, nhưng không động đậy nổi, nói: “Tôi không đứng lên được.”
Lại một giọng nói nghiêm nghị lớn tiếng quát: “Đứng lên! Không đứng lên sẽ toi thật đấy!”
Xe phóng tới, âm thanh trầm đục, trọng lượng khổng lồ của xe nghiền thẳng về phía cô.