Bảy Thanh Hung Giản
Quyển 2 - Chương 5
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hỏi cô bao nhiêu lần “Xảy ra chuyện gì”, Mộc Đại cũng không mở miệng, cuối cùng, chân cô bỗng mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống, nói: “La Nhận, tôi muốn tìm chỗ tắm một cái.”
Cô dường như đột nhiên tỉnh táo lại, nhận ra bị hắt đến cả người dơ dáy, dùng mu bàn tay lau mạnh mặt, quay lưng tránh đi ánh mắt của người qua đường. La Nhận đưa khăn tay cho cô lau, bẩn cái này lại đổi sang cái khác.
Mộc Đại lẩm bẩm: “Anh mang nhiều khăn tay thật đấy.”
La Nhận không tiếp lời, thực ra là rất tình cờ, tối nay lúc đi lang thang anh đã mua chúng, bình thường anh cũng không cần đến thứ này nhưng trong lúc vô ý nhìn thấy đã nghĩ, bên cạnh có một cái vòi nước như vậy, thường ngày phải mang theo trên người một hai cái mới được.
Tỉ mỉ chọn mấy cái, trang nhã vừa phải, không quá già dặn, kết quả, không ngờ lại dùng để lau dầu đỏ hết cả, chà đến nhăn nhó, ném vào thùng rác, những chiếc khăn bé xinh sạch sẽ ban nãy chỉ trong thoáng chốc đã thành một đống giẻ rách.
Vất vả mãi mới lau mặt sạch sẽ được, lại giúp cô phủi hạt tiêu dính trên tóc ra.
Cũng không phủi được hoàn toàn, từng hạt từng hạt, nhiều không đếm xuể, Mộc Đại rũ đầu, lắc qua lắc lại như đang nhìn đông ngó tây, hoảng hốt nói: “Tôi muốn tìm chỗ tắm, bẩn chết được.”
Cúi đầu nhìn xuống, lại thấy có chút dầu đỏ chảy ngược vào miệng giày, dạ dày cuộn lên một cơn buồn nôn, không chút nghĩ ngợi, cởi giày ra lập tức ném vào thùng rác.
La Nhận chiều theo ý cô, nói: “Chỗ tôi gần, qua đó tắm trước đã.”
***
La Nhận đưa cho Mộc Đại một bộ quần áo của Sính Đình, cô vào tắm rồi thì quay xuống tìm ông chủ quán ăn kia.
Ông chủ mập mạp cật lực thanh minh.
Theo lời ông ta nói, nguyên do thế nào ông ta cũng không biết, lúc đó có một đoàn khách vừa ăn xong, ông đang vội vàng dọn bàn, trong lúc vô tình ngước mắt lên thì thấy Mộc Đại đang đứng ngoài cửa, ánh mắt tránh né, sắc mặt trắng bệch, đứng trước mặt cô là một người phụ nữ nhỏ gầy khoảng trên bốn mươi tuổi, đội mũ du lịch.
Sau đó nữa, người phụ nữ kia hầm hầm tiến đến, một mạch tới một cái bàn, nhìn có vẻ như quen biết với người ngồi bàn đó, ông chủ còn tưởng bà ta định ngồi xuống ăn cơm, ai ngờ bà ta lại bưng bát canh lên đi ra ngoài.
“Ai nghĩ được là bà ấy đi hắt người đâu, tôi còn cảm thấy kỳ quái, bụng thầm nhủ đừng lấy bát canh của tôi đi, ai ngờ bà ấy tới cửa, vừa ra đã tạt luôn một cái, cô bé kia cũng không tránh, nhắm mắt chịu trận.”
Trong lòng La Nhận khẽ nhói lên một cái: Nhóc con, có ngốc không vậy hả, bất kể nguyên do có là gì, dù em có sai thật thì cũng cứ tránh đi đã rồi xin lỗi sau chứ.
“Sau đó người phụ nữ kia nói, Không ăn nữa, nuốt không trôi! Nói xong quăng bát đi, người bàn kia nhìn nhau rồi thanh toán đi mất.”
Nói đến đây, ông chủ có chút luyến tiếc: Người phụ nữ kia ném cái bát của ông ta vỡ thành mấy mảnh, thật không có tố chất.
“Có thấy là đoàn du lịch nào không? Trên mũ có ký hiệu gì không?”
Ông chủ trợn tròn mắt: Đoàn du lịch tới Lệ Giang nhiều như cá diếc sang sông, mũ không đỏ thì cũng là vàng, cờ hướng dẫn đoàn không phải vuông thì cũng là tam giác, ông ta nhớ thế nào được.
***
La Nhận trở về, lòng nặng trĩu tâm sự: Chỉ là đụng chạm trong lúc vô tình thôi sao? Không giống.
Cửa để mở hờ, trong lòng La Nhận đánh thịch một tiếng, lúc anh rời đi Mộc Đại đang tắm, cửa hẳn là phải đóng mới đúng chứ.
Anh thăm dò gọi một tiếng “Mộc Đại”, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Mộc Đại quấn chăn, co người rúc vào một góc trên salon, La Nhận còn tưởng cô đang ngủ, vô thức thả nhẹ bước chân, đến gần mới phát hiện ra, cô vẫn đang mở mắt.
Cô nói: “Tôi mệt muốn chết, không còn sức lực gì nữa, nghĩ đến lúc anh về còn phải ra mở cửa cho anh, thấy phiền quá nên để cửa mở.”
La Nhận cười cười, không biết nên nói gì nữa.
Cô nói tiếp: “Có thể cho tôi mượn sofa ngủ được không? Buồn ngủ quá, lại không có giày để về.”
La Nhận gật đầu, bảo cô lên giường ngủ, dù sao giường cũng thoải mái hơn sofa.
Anh nhìn Mộc Đại nằm an ổn trên giường rồi mới yên tâm cài cửa lại đi ra ngoài.
Ngoài trời man mát, vịn lấy lan can, phóng mắt ra có thể thấy những nóc nhà tối đen gần xa cao thấp, La Nhận gọi điện thoại đến quán bar, chú Trương nhận máy.
Chú Trương có vẻ như có hơi không vui, nói: “Con gái con đứa, sao lại ngủ lại bên ngoài thế chứ, chuyện này mà là vào ngày xưa thì…”
Chuyện này mà là vào ngày xưa, tất nhiên là vô cùng không hợp quy củ, nhưng dù sao bây giờ cũng đã không còn giống xưa nữa, chú Trương chỉ lẩm bẩm càu nhàu vài câu là thôi, rốt cuộc vẫn an tâm về Mộc Đại, cảm thấy dù cô có đi cả đêm không về cũng sẽ không làm ra chuyện gì không ổn: “La Nhận, phiền cậu vậy.”
La Nhận chưa cúp điện thoại: “Chú Trương, Mộc Đại có từng gây thù chuốc oán với ai chưa ạ?”
Chú Trương có chút sửng sốt, chợt phá ra cười ha hả: “Con bé còn nhỏ thế, sao có thể gây thù chuốc oán với ai chứ…”
La Nhận không bị lý do thoái thác ngoài mặt của ông lừa, rất bình tĩnh kể lại chuyện xảy ra tối nay.
Chú Trương không hé răng, La Nhận lại hỏi một lần nữa: “Chú Trương, chú biết là ai không?”
Một lúc lâu sau, anh mới nghe thấy tiếng chú Trương đáp lời: “Tôi cũng không biết là ai, nhưng trong lòng có suy đoán. Không sao đâu, ngủ một giấc sẽ ổn lại thôi, cứ để Mộc Đại nghỉ ngơi thật tốt là được rồi.”
Chú Trương coi anh là người ngoài, không muốn nói rõ, cái này có thể lý giải được, nhưng thế nào là “ngủ một giấc sẽ ổn lại thôi” chứ, lấy giấc ngủ làm thuốc giảm đau sao? Còn nữa, chuyện tương tự từng xảy ra trước đây rồi sao?
***
La Nhận không ngủ được, trong nhà có phòng cho khách, dù nhường phòng cho Mộc Đại rồi cũng không phải là không có chỗ ngủ, nhưng chính là anh hoàn toàn không buồn ngủ.
Anh đi lên đi xuống nhà mấy lần, đi ngang qua phòng bác Trịnh, nghe thấy tiếng ông bác cao tuổi trong phòng ho khan rồi xoay người, đi ngang qua phòng Sính Đình, dừng lại hồi lâu, nghe được tiếng Sính Đình hít thở đều đặn mà an tĩnh.
Lại đi ngang qua cửa phòng Mộc Đại, do dự một hồi, vẫn là khẽ khàng mở cửa.
Trong bóng tối nhìn không rõ lắm, nhưng trên giường…
La Nhận căng thẳng trong lòng, vô thức bật đèn lên, không sai, trên giường không có ai, không những không có ai, gối, chăn cũng đều biến mất.
Cô đi lúc nào? Da đầu La Nhận tê rần, xoay người định đuổi theo, nhưng vừa được hai bước lại chợt dừng lại, đứng yên một chút rồi đi tới cái tủ kê sát tường đặt phía trước, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Không nhìn lầm, cửa kéo của tủ trước đó vốn đóng chặt, giờ lại mở ra một khe vừa đủ để thò một ngón tay vào, lộ ra mái tóc của Mộc Đại.
Cô chui vào…hộc tủ ngủ?
Đang suy nghĩ, trong hộc tủ chợt có động tĩnh, Mộc Đại trở mình, mở mắt, nhìn anh qua khe cửa nhỏ hẹp kia. La Nhận hỏi cô: “Tôi đánh thức em à?”
Mộc Đại lắc đầu: “Không ngủ được, La Nhận, trò chuyện chút đi.”
Còn nói: “Tắt đèn đi, chói mắt quá.”
***
La Nhận lấy từ túi hành lý ra một cái đệm khí cá nhân, trong túi chỉ có một ngăn đựng đầy áo dày cộm, lúc lấy ra thì kéo theo một món đồ nhỏ, nhanh như chớp rơi xuống đất.
La Nhận nhặt lên đưa cho Mộc Đại: “Chơi hay lắm đó.”
Mộc Đại đẩy cửa ra thêm một chút, vươn tay ra nhận lấy, là một cái ống nhòm ngón cái một mắt siêu nhỏ, chỉ bằng một lọ thuốc bé, quanh miệng đóng dấu “Made in Russia”, một đầu khác gắn một sợi dây thép uốn thành một cái vòng, vừa đủ để luồn vào ngón trỏ.
La Nhận làm phồng đệm khí, cái đệm mỏng như vậy, thế mà lại dần dần phồng lên, Mộc Đại đặt ống nhòm lên trước mắt, không gian trong phòng quá nhỏ, nhìn qua lớp kính quang học, tất cả đồ đạc đều bị kéo giãn ra khổng lồ đầy dị dạng.
Lúc tắt đèn, Mộc Đại nghĩ: La Nhận có nhiều món đồ chơi ly kỳ thật.
***
Đệm khí đặt dưới đất đã chuẩn bị xong xuôi, La Nhận nằm xuống, hai tay gối ra sau ót, sau khi mắt thích ứng, bóng tối trước mắt dần tan ra, nhìn sang trái, Mộc Đại núp trong tủ đứng, hai con mắt sáng lấp lánh, không khỏi khiến anh liên tưởng đến một con chuột nhỏ trộm mỡ, quay sang phải, là cửa sổ phòng.
Cửa sổ nhìn ra đường, làm bằng kính để lấy sáng bên trong, vì xây từ xưa nên vẫn là dán giấy, cửa hình quạt, hoa văn lăng hoa, lúc này, bên ngoài sáng hơn so với bên trong, cửa sổ trăng trắng mờ mờ giống như một tấm màn sân khấu sọc dọc uốn lượn.
La Nhận hỏi cô: “Chuyện hôm nay, em có muốn nói chút gì không?”
Cô hỏi một đằng đáp một nẻo: “La Nhận, anh làm nghề gì vậy, hai năm qua, anh vẫn luôn điều tra vụ án hồ Lạc Mã, không làm công việc gì sao?”
Công việc? La Nhận khẽ cười.
Mộc Đại như bỗng dưng phản ứng kịp: “À, nhớ rồi, nhà anh có tiền.”
Chuyện này thì liên quan gì đến nhà có tiền hay không?
Khóe môi La Nhận hé ra nụ cười mỉm, anh nhìn chòng chọc lên trần nhà, có chút không biết nói từ đâu: “Tôi ở nhà chú, ở khoảng…hơn sáu năm, sau đó bố tôi đứng ra, nhận tôi về.”
Có một vài mối quan hệ, một khi đã tan vỡ thì sẽ không bao giờ hàn gắn được nữa, huống chi, tuổi đó còn đang là thời kỳ phản nghịch nhất.
“Tôi và bố quan hệ không tốt, kỳ lạ là, kể cả với mẹ, tôi cũng chỉ khách khí chứ không thân thiết. Khỏi nói đến còn một bà mẹ hai luôn lượn qua lượn lại trước mặt giả vờ giả vịt, được rồi, còn cả một đứa em trai rất được bố cưng chiều nữa.”
So với nhà Sính Đình, đúng là một trời một vực, ai lại muốn trở về một ngôi nhà như vậy chứ?
Nói ra mà không nén được giận dữ ra mặt, anh ý thức được ở nhà chẳng ra sao, bèn ra ngoài đánh bạn, kiểu nào cũng chơi được, miễn tiêu tốn hết thời gian của anh là được, có lúc còn vì liều mạng nghĩa khí mà theo người đi đánh nhau, đánh càng hăng, càng được nhiều người kết nạp tung hô.
Bố anh tức giận, đánh cho anh mấy trận no đòn, người lớn đánh luôn là cùng một dạng, chẳng biết lấy đâu ra được cành trúc, phía dưới chẻ thành mấy cái nan, quất lên người nghe vùn vụt, đánh một trận, trên lưng chằng chịt vết máu.
Vừa quất vừa lấy anh ra để giáo dục thằng em kia: “Đừng có học theo cái thằng mất dạy này!”
Trên lưng anh rỉ máu, không rên lấy một tiếng, trên mặt còn mang theo ý cười, dửng dưng liếc qua đứa em trai xa lạ, thấy thằng bé co rúm lại, từ đó về sau luôn tránh anh.
Mẹ hai cũng thật tốn công dốc lòng, thằng nhỏ còn chưa tới mười tuổi, mắt đã đeo cặp kính dày cộm, cả ngày học những gì mà lắm thế? Kinh, sử, tử, tập (*) cái nào cũng học, là để kế thừa gia sản của ông già sao?
(*) Cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập.
“Tôi thì ngược lại, bày ra cả đống biện pháp chọc tức bố, lúc thi lên cấp còn cố ý để trượt. Bố tôi nghĩ, dù sao cũng phải để tôi có cái bằng, thế là bỏ ra số tiền lớn, cho tôi vào đại học, là một trường ăn tiền.”
Trong bóng tối, anh nhẹ nhàng cười: “Giờ nghĩ lại, cảm thấy mình thật ngây thơ.”
Mộc Đại ghé vào khung tủ: “Sau đó thì sao?”
“Tốt nghiệp đại học, bố tôi không biết mắc bệnh gì, mẹ giục tôi về hầu bên giường, tôi không về, hẹn mấy người bạn đi Đông Nam Á chơi, chơi đến quên trời quên đất, hôm định quay về, bố tôi gọi điện cho tôi, đường dây quốc tế, về sau tôi mới biết, trước đó, bố tôi bệnh tình nguy kịch, suýt nữa không cứu được, vượt nạn sống lại, đại khái là nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, cảm thấy đứa con trai như tôi có cũng như không.”
Vậy nên trịnh trọng gọi điện tới, báo với anh, chặt đứt nguồn kinh tế, tài sản một đồng cũng đừng hòng lấy, cửa nhà này cũng đừng vào nữa.
Đúng hợp ý anh, anh cảm thấy như vậy cũng hợp ý tất cả mọi người: “Bố tôi bỏ xuống buồn phiền này, vừa lòng mẹ hai tôi, em trai không cần phải phòng bị tôi nữa, cũng trả thù luôn mẹ tôi.”
“Liên quan gì đến mẹ anh chứ, bà ấy ở nhà bị ức hiếp nhiều mà, như anh vậy, bà ấy cũng rất khổ sở.”
La Nhận quay đầu, nhìn Mộc Đại mỉm cười: “Đúng là một cái bao nhỏ đơn thuần không thông khí nhỉ, em cho rằng năm đó chuyện tôi suýt bị xe đâm chết, trúng độc rửa ruột, thật sự là do mẹ hai tôi giở trò sao?”
Lẽ nào…
Mộc Đại giật mình sợ hãi đến tắt luôn cả tiếng: Lẽ nào là do mẹ La Nhận sao? Sao có thể chứ?
…
Hai người không để ý đến, trên giấy dán cửa sổ, một bóng dáng quỷ dị nhẹ nhàng lướt qua.
Ống nhòm ngón cái một mắt siêu nhỏ của La Nhận:
Hỏi cô bao nhiêu lần “Xảy ra chuyện gì”, Mộc Đại cũng không mở miệng, cuối cùng, chân cô bỗng mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống, nói: “La Nhận, tôi muốn tìm chỗ tắm một cái.”
Cô dường như đột nhiên tỉnh táo lại, nhận ra bị hắt đến cả người dơ dáy, dùng mu bàn tay lau mạnh mặt, quay lưng tránh đi ánh mắt của người qua đường. La Nhận đưa khăn tay cho cô lau, bẩn cái này lại đổi sang cái khác.
Mộc Đại lẩm bẩm: “Anh mang nhiều khăn tay thật đấy.”
La Nhận không tiếp lời, thực ra là rất tình cờ, tối nay lúc đi lang thang anh đã mua chúng, bình thường anh cũng không cần đến thứ này nhưng trong lúc vô ý nhìn thấy đã nghĩ, bên cạnh có một cái vòi nước như vậy, thường ngày phải mang theo trên người một hai cái mới được.
Tỉ mỉ chọn mấy cái, trang nhã vừa phải, không quá già dặn, kết quả, không ngờ lại dùng để lau dầu đỏ hết cả, chà đến nhăn nhó, ném vào thùng rác, những chiếc khăn bé xinh sạch sẽ ban nãy chỉ trong thoáng chốc đã thành một đống giẻ rách.
Vất vả mãi mới lau mặt sạch sẽ được, lại giúp cô phủi hạt tiêu dính trên tóc ra.
Cũng không phủi được hoàn toàn, từng hạt từng hạt, nhiều không đếm xuể, Mộc Đại rũ đầu, lắc qua lắc lại như đang nhìn đông ngó tây, hoảng hốt nói: “Tôi muốn tìm chỗ tắm, bẩn chết được.”
Cúi đầu nhìn xuống, lại thấy có chút dầu đỏ chảy ngược vào miệng giày, dạ dày cuộn lên một cơn buồn nôn, không chút nghĩ ngợi, cởi giày ra lập tức ném vào thùng rác.
La Nhận chiều theo ý cô, nói: “Chỗ tôi gần, qua đó tắm trước đã.”
***
La Nhận đưa cho Mộc Đại một bộ quần áo của Sính Đình, cô vào tắm rồi thì quay xuống tìm ông chủ quán ăn kia.
Ông chủ mập mạp cật lực thanh minh.
Theo lời ông ta nói, nguyên do thế nào ông ta cũng không biết, lúc đó có một đoàn khách vừa ăn xong, ông đang vội vàng dọn bàn, trong lúc vô tình ngước mắt lên thì thấy Mộc Đại đang đứng ngoài cửa, ánh mắt tránh né, sắc mặt trắng bệch, đứng trước mặt cô là một người phụ nữ nhỏ gầy khoảng trên bốn mươi tuổi, đội mũ du lịch.
Sau đó nữa, người phụ nữ kia hầm hầm tiến đến, một mạch tới một cái bàn, nhìn có vẻ như quen biết với người ngồi bàn đó, ông chủ còn tưởng bà ta định ngồi xuống ăn cơm, ai ngờ bà ta lại bưng bát canh lên đi ra ngoài.
“Ai nghĩ được là bà ấy đi hắt người đâu, tôi còn cảm thấy kỳ quái, bụng thầm nhủ đừng lấy bát canh của tôi đi, ai ngờ bà ấy tới cửa, vừa ra đã tạt luôn một cái, cô bé kia cũng không tránh, nhắm mắt chịu trận.”
Trong lòng La Nhận khẽ nhói lên một cái: Nhóc con, có ngốc không vậy hả, bất kể nguyên do có là gì, dù em có sai thật thì cũng cứ tránh đi đã rồi xin lỗi sau chứ.
“Sau đó người phụ nữ kia nói, Không ăn nữa, nuốt không trôi! Nói xong quăng bát đi, người bàn kia nhìn nhau rồi thanh toán đi mất.”
Nói đến đây, ông chủ có chút luyến tiếc: Người phụ nữ kia ném cái bát của ông ta vỡ thành mấy mảnh, thật không có tố chất.
“Có thấy là đoàn du lịch nào không? Trên mũ có ký hiệu gì không?”
Ông chủ trợn tròn mắt: Đoàn du lịch tới Lệ Giang nhiều như cá diếc sang sông, mũ không đỏ thì cũng là vàng, cờ hướng dẫn đoàn không phải vuông thì cũng là tam giác, ông ta nhớ thế nào được.
***
La Nhận trở về, lòng nặng trĩu tâm sự: Chỉ là đụng chạm trong lúc vô tình thôi sao? Không giống.
Cửa để mở hờ, trong lòng La Nhận đánh thịch một tiếng, lúc anh rời đi Mộc Đại đang tắm, cửa hẳn là phải đóng mới đúng chứ.
Anh thăm dò gọi một tiếng “Mộc Đại”, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Mộc Đại quấn chăn, co người rúc vào một góc trên salon, La Nhận còn tưởng cô đang ngủ, vô thức thả nhẹ bước chân, đến gần mới phát hiện ra, cô vẫn đang mở mắt.
Cô nói: “Tôi mệt muốn chết, không còn sức lực gì nữa, nghĩ đến lúc anh về còn phải ra mở cửa cho anh, thấy phiền quá nên để cửa mở.”
La Nhận cười cười, không biết nên nói gì nữa.
Cô nói tiếp: “Có thể cho tôi mượn sofa ngủ được không? Buồn ngủ quá, lại không có giày để về.”
La Nhận gật đầu, bảo cô lên giường ngủ, dù sao giường cũng thoải mái hơn sofa.
Anh nhìn Mộc Đại nằm an ổn trên giường rồi mới yên tâm cài cửa lại đi ra ngoài.
Ngoài trời man mát, vịn lấy lan can, phóng mắt ra có thể thấy những nóc nhà tối đen gần xa cao thấp, La Nhận gọi điện thoại đến quán bar, chú Trương nhận máy.
Chú Trương có vẻ như có hơi không vui, nói: “Con gái con đứa, sao lại ngủ lại bên ngoài thế chứ, chuyện này mà là vào ngày xưa thì…”
Chuyện này mà là vào ngày xưa, tất nhiên là vô cùng không hợp quy củ, nhưng dù sao bây giờ cũng đã không còn giống xưa nữa, chú Trương chỉ lẩm bẩm càu nhàu vài câu là thôi, rốt cuộc vẫn an tâm về Mộc Đại, cảm thấy dù cô có đi cả đêm không về cũng sẽ không làm ra chuyện gì không ổn: “La Nhận, phiền cậu vậy.”
La Nhận chưa cúp điện thoại: “Chú Trương, Mộc Đại có từng gây thù chuốc oán với ai chưa ạ?”
Chú Trương có chút sửng sốt, chợt phá ra cười ha hả: “Con bé còn nhỏ thế, sao có thể gây thù chuốc oán với ai chứ…”
La Nhận không bị lý do thoái thác ngoài mặt của ông lừa, rất bình tĩnh kể lại chuyện xảy ra tối nay.
Chú Trương không hé răng, La Nhận lại hỏi một lần nữa: “Chú Trương, chú biết là ai không?”
Một lúc lâu sau, anh mới nghe thấy tiếng chú Trương đáp lời: “Tôi cũng không biết là ai, nhưng trong lòng có suy đoán. Không sao đâu, ngủ một giấc sẽ ổn lại thôi, cứ để Mộc Đại nghỉ ngơi thật tốt là được rồi.”
Chú Trương coi anh là người ngoài, không muốn nói rõ, cái này có thể lý giải được, nhưng thế nào là “ngủ một giấc sẽ ổn lại thôi” chứ, lấy giấc ngủ làm thuốc giảm đau sao? Còn nữa, chuyện tương tự từng xảy ra trước đây rồi sao?
***
La Nhận không ngủ được, trong nhà có phòng cho khách, dù nhường phòng cho Mộc Đại rồi cũng không phải là không có chỗ ngủ, nhưng chính là anh hoàn toàn không buồn ngủ.
Anh đi lên đi xuống nhà mấy lần, đi ngang qua phòng bác Trịnh, nghe thấy tiếng ông bác cao tuổi trong phòng ho khan rồi xoay người, đi ngang qua phòng Sính Đình, dừng lại hồi lâu, nghe được tiếng Sính Đình hít thở đều đặn mà an tĩnh.
Lại đi ngang qua cửa phòng Mộc Đại, do dự một hồi, vẫn là khẽ khàng mở cửa.
Trong bóng tối nhìn không rõ lắm, nhưng trên giường…
La Nhận căng thẳng trong lòng, vô thức bật đèn lên, không sai, trên giường không có ai, không những không có ai, gối, chăn cũng đều biến mất.
Cô đi lúc nào? Da đầu La Nhận tê rần, xoay người định đuổi theo, nhưng vừa được hai bước lại chợt dừng lại, đứng yên một chút rồi đi tới cái tủ kê sát tường đặt phía trước, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Không nhìn lầm, cửa kéo của tủ trước đó vốn đóng chặt, giờ lại mở ra một khe vừa đủ để thò một ngón tay vào, lộ ra mái tóc của Mộc Đại.
Cô chui vào…hộc tủ ngủ?
Đang suy nghĩ, trong hộc tủ chợt có động tĩnh, Mộc Đại trở mình, mở mắt, nhìn anh qua khe cửa nhỏ hẹp kia. La Nhận hỏi cô: “Tôi đánh thức em à?”
Mộc Đại lắc đầu: “Không ngủ được, La Nhận, trò chuyện chút đi.”
Còn nói: “Tắt đèn đi, chói mắt quá.”
***
La Nhận lấy từ túi hành lý ra một cái đệm khí cá nhân, trong túi chỉ có một ngăn đựng đầy áo dày cộm, lúc lấy ra thì kéo theo một món đồ nhỏ, nhanh như chớp rơi xuống đất.
La Nhận nhặt lên đưa cho Mộc Đại: “Chơi hay lắm đó.”
Mộc Đại đẩy cửa ra thêm một chút, vươn tay ra nhận lấy, là một cái ống nhòm ngón cái một mắt siêu nhỏ, chỉ bằng một lọ thuốc bé, quanh miệng đóng dấu “Made in Russia”, một đầu khác gắn một sợi dây thép uốn thành một cái vòng, vừa đủ để luồn vào ngón trỏ.
La Nhận làm phồng đệm khí, cái đệm mỏng như vậy, thế mà lại dần dần phồng lên, Mộc Đại đặt ống nhòm lên trước mắt, không gian trong phòng quá nhỏ, nhìn qua lớp kính quang học, tất cả đồ đạc đều bị kéo giãn ra khổng lồ đầy dị dạng.
Lúc tắt đèn, Mộc Đại nghĩ: La Nhận có nhiều món đồ chơi ly kỳ thật.
***
Đệm khí đặt dưới đất đã chuẩn bị xong xuôi, La Nhận nằm xuống, hai tay gối ra sau ót, sau khi mắt thích ứng, bóng tối trước mắt dần tan ra, nhìn sang trái, Mộc Đại núp trong tủ đứng, hai con mắt sáng lấp lánh, không khỏi khiến anh liên tưởng đến một con chuột nhỏ trộm mỡ, quay sang phải, là cửa sổ phòng.
Cửa sổ nhìn ra đường, làm bằng kính để lấy sáng bên trong, vì xây từ xưa nên vẫn là dán giấy, cửa hình quạt, hoa văn lăng hoa, lúc này, bên ngoài sáng hơn so với bên trong, cửa sổ trăng trắng mờ mờ giống như một tấm màn sân khấu sọc dọc uốn lượn.
La Nhận hỏi cô: “Chuyện hôm nay, em có muốn nói chút gì không?”
Cô hỏi một đằng đáp một nẻo: “La Nhận, anh làm nghề gì vậy, hai năm qua, anh vẫn luôn điều tra vụ án hồ Lạc Mã, không làm công việc gì sao?”
Công việc? La Nhận khẽ cười.
Mộc Đại như bỗng dưng phản ứng kịp: “À, nhớ rồi, nhà anh có tiền.”
Chuyện này thì liên quan gì đến nhà có tiền hay không?
Khóe môi La Nhận hé ra nụ cười mỉm, anh nhìn chòng chọc lên trần nhà, có chút không biết nói từ đâu: “Tôi ở nhà chú, ở khoảng…hơn sáu năm, sau đó bố tôi đứng ra, nhận tôi về.”
Có một vài mối quan hệ, một khi đã tan vỡ thì sẽ không bao giờ hàn gắn được nữa, huống chi, tuổi đó còn đang là thời kỳ phản nghịch nhất.
“Tôi và bố quan hệ không tốt, kỳ lạ là, kể cả với mẹ, tôi cũng chỉ khách khí chứ không thân thiết. Khỏi nói đến còn một bà mẹ hai luôn lượn qua lượn lại trước mặt giả vờ giả vịt, được rồi, còn cả một đứa em trai rất được bố cưng chiều nữa.”
So với nhà Sính Đình, đúng là một trời một vực, ai lại muốn trở về một ngôi nhà như vậy chứ?
Nói ra mà không nén được giận dữ ra mặt, anh ý thức được ở nhà chẳng ra sao, bèn ra ngoài đánh bạn, kiểu nào cũng chơi được, miễn tiêu tốn hết thời gian của anh là được, có lúc còn vì liều mạng nghĩa khí mà theo người đi đánh nhau, đánh càng hăng, càng được nhiều người kết nạp tung hô.
Bố anh tức giận, đánh cho anh mấy trận no đòn, người lớn đánh luôn là cùng một dạng, chẳng biết lấy đâu ra được cành trúc, phía dưới chẻ thành mấy cái nan, quất lên người nghe vùn vụt, đánh một trận, trên lưng chằng chịt vết máu.
Vừa quất vừa lấy anh ra để giáo dục thằng em kia: “Đừng có học theo cái thằng mất dạy này!”
Trên lưng anh rỉ máu, không rên lấy một tiếng, trên mặt còn mang theo ý cười, dửng dưng liếc qua đứa em trai xa lạ, thấy thằng bé co rúm lại, từ đó về sau luôn tránh anh.
Mẹ hai cũng thật tốn công dốc lòng, thằng nhỏ còn chưa tới mười tuổi, mắt đã đeo cặp kính dày cộm, cả ngày học những gì mà lắm thế? Kinh, sử, tử, tập (*) cái nào cũng học, là để kế thừa gia sản của ông già sao?
(*) Cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập.
“Tôi thì ngược lại, bày ra cả đống biện pháp chọc tức bố, lúc thi lên cấp còn cố ý để trượt. Bố tôi nghĩ, dù sao cũng phải để tôi có cái bằng, thế là bỏ ra số tiền lớn, cho tôi vào đại học, là một trường ăn tiền.”
Trong bóng tối, anh nhẹ nhàng cười: “Giờ nghĩ lại, cảm thấy mình thật ngây thơ.”
Mộc Đại ghé vào khung tủ: “Sau đó thì sao?”
“Tốt nghiệp đại học, bố tôi không biết mắc bệnh gì, mẹ giục tôi về hầu bên giường, tôi không về, hẹn mấy người bạn đi Đông Nam Á chơi, chơi đến quên trời quên đất, hôm định quay về, bố tôi gọi điện cho tôi, đường dây quốc tế, về sau tôi mới biết, trước đó, bố tôi bệnh tình nguy kịch, suýt nữa không cứu được, vượt nạn sống lại, đại khái là nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, cảm thấy đứa con trai như tôi có cũng như không.”
Vậy nên trịnh trọng gọi điện tới, báo với anh, chặt đứt nguồn kinh tế, tài sản một đồng cũng đừng hòng lấy, cửa nhà này cũng đừng vào nữa.
Đúng hợp ý anh, anh cảm thấy như vậy cũng hợp ý tất cả mọi người: “Bố tôi bỏ xuống buồn phiền này, vừa lòng mẹ hai tôi, em trai không cần phải phòng bị tôi nữa, cũng trả thù luôn mẹ tôi.”
“Liên quan gì đến mẹ anh chứ, bà ấy ở nhà bị ức hiếp nhiều mà, như anh vậy, bà ấy cũng rất khổ sở.”
La Nhận quay đầu, nhìn Mộc Đại mỉm cười: “Đúng là một cái bao nhỏ đơn thuần không thông khí nhỉ, em cho rằng năm đó chuyện tôi suýt bị xe đâm chết, trúng độc rửa ruột, thật sự là do mẹ hai tôi giở trò sao?”
Lẽ nào…
Mộc Đại giật mình sợ hãi đến tắt luôn cả tiếng: Lẽ nào là do mẹ La Nhận sao? Sao có thể chứ?
…
Hai người không để ý đến, trên giấy dán cửa sổ, một bóng dáng quỷ dị nhẹ nhàng lướt qua.
Ống nhòm ngón cái một mắt siêu nhỏ của La Nhận: