Bảy Thanh Hung Giản
Quyển 2 - Chương 32: Ngoại truyện
Quán bar Họp Tan Tùy Duyên.
Mười giờ tối, là thời điểm bận bịu chân không chạm đất nhất, chú Trương trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, trông thấy người đang đi vào cửa.
Đầu tiên là mừng rỡ như trút được gánh nặng trong lòng, ngay sau đó lại sa sầm mặt như đi thu nợ muộn: “Ồ, còn biết đường về cơ à?”
Mộc Đại cười đến là vô hại, khóe mắt đuôi mày đều nhàn nhạt vẻ hối lỗi, chú Trương nhìn một lúc lại mềm lòng, quan sát cô từ trên xuống dưới, hỏi: “Lúc đó không nói được là bị bệnh gì? Khỏi chưa?”
Bởi thế, Mộc Đại biết, mình qua cửa rồi.
Cô quăng ra câu tiếp: “Khỏe lâu rồi ạ.”
Vừa nói vừa nhẹ nhàng đi vào, tay đấm đấm bả vai, giãn gân giãn cốt: “Ngồi xe cả một ngày, mệt chết mất.”
Chú Trương nhìn cô lên nhà rồi quay lại, nhìn chằm chằm hai người còn dư đứng ở cửa.
Một trái một phải, một béo một gầy, một người trông như môn thần bị đánh bại, ủ rũ đứng ở cửa, khuôn mặt mập mạp đong đầy nụ cười lấy lòng, một người thì chẳng khác gì phường ăn no rỗi việc, xách hành lí, nhìn qua tưởng ngoan ngoãn vâng lời, kỳ thực rất giỏi quan sát rình thời cơ.
Chú Trương thực sự là tức mà không có chỗ phát tiết.
“Bảo tôi nói hai cậu thế nào mới được đây!”
***
Cùng người không cùng mệnh, cô chủ nhỏ đúng là cô chủ nhỏ, có sai bằng trời cũng không bị mắng một câu.
Họ thì đâu có được hưởng đãi ngộ tốt như thế…
Tào Nghiêm Hoa nhìn cái giường tầng chú Trương sắp xếp làm chỗ nằm cho gã và Một Vạn Ba, trong lòng thê lương vô hạn, hồi đầu, ít nhất vẫn còn là mỗi người một phòng đấy.
Lời chú Trương văng vẳng bên tai: “Mới thuê thêm người, dù sao cũng phải sắp xếp chỗ ngủ cho người ta chứ. Mấy đứa suốt ngày cái kiểu chạy loạn thế này, ai biết được hôm nào lại đi? Có giường mà ngủ là tốt lắm rồi.”
Cũng phải, có giường mà ngủ là tốt lắm rồi.
Tào Nghiêm Hoa bàn bạc với Một Vạn Ba: “Tam Tam, hay là tôi nằm dưới nhé? Tôi nặng thế này, nằm giường dưới chắc chắn hơn.”
Một Vạn Ba nguýt gã: “Ờ, anh ngủ đất luôn đi.”
Tào Nghiêm Hoa không có hành lí, đa số mang đi đều đã bị rơi xuống nước lần lật thuyền trước đó rồi, nhưng vẫn vui vẻ tỉnh rụi, nhanh chóng tắm rửa xong rồi tót lên giường, Một Vạn Ba thì phải thu dọn sắp xếp lại đồ đạc bị dịch chuyển về vị trí ban đầu trong phòng, uỳnh uỳnh đùng đùng lục lọi không ngừng.
Nghe tiếng sắp xếp mà lòng Tào Nghiêm Hoa chua xót nghĩ đến số tài sản ít ỏi của mình, chỉ còn có vài tấm vé mang theo trên người.
Quả thực không kìm được xúc động muốn quay lại nghề cũ, may mà vẫn còn một phần năm số ngọc trai đợi bán đang ở chỗ Viêm Hồng Sa để an ủi tịch mịch.
Nghĩ vậy, lão trai ngọc lại trở nên dễ thương đáng yêu hơn rất nhiều.
Gã trở mình, nhìn Một Vạn Ba đang ngồi giữa đống đồ đạc hỗn độn dọn nhà: “Tam Tam, tôi hi vọng thanh Hung Giản tiếp theo sẽ giấu trong mỏ vàng, sau một chuyến bận rộn, tôi còn có thể kiếm được vài thỏi vàng, so với làm công ở quán bar thì kiếm bộn hơn nhiều.”
Một Vạn Ba chẳng buồn ngẩng đầu: “Không phải đã nói là không muốn dính vào chuyện này nữa sao?”
Ồ, cũng phải.
Tào Nghiêm Hoa thở dài như phiền muộn: “Tôi chỉ muốn ngẫm lại thôi.”
***
Gần hai ngày bôn ba, dọc đường dừng lại ở Côn Minh, thả Viêm Hồng Sa về, Viêm Hồng Sa mời bác sĩ chuyên khám bệnh cho lão Viêm tới, rút của mỗi người một ống máu, phong kín cất thật kĩ, dán nhãn xong xuôi, đặt vào hòm y tế chuyên dụng.
Thực ra cũng không cần thiết phải dán nhãn, dù sao sau đó cũng phải trộn vào với nhau.
Lúc tiễn họ về, Viêm Hồng Sa bịn rịn mãi: “Hai ngày nữa tôi sẽ qua chỗ mấy người chơi, Mộc Đại, tôi sẽ bắn tiền công cho cô, còn nữa, mua điện thoại mới rồi nhớ nói cho tôi biết đó.”
Một nhóm năm người, ngoài La Nhận và Một Vạn Ba ra thì điện thoại của ba người còn lại đều đã chết ngắc ở thôn Ngũ Châu, không thể nào lập nhóm trò chuyện năm người trên WeChat, khiến Viêm Hồng Sa cứ canh cánh trong lòng.
Tên nhóm chat cô đã nghĩ xong rồi, gọi là “Đội biệt động Phượng Hoàng”, tuy rằng Một Vạn Ba nói là tên quê chết bỏ, có giết hắn cũng không nhận lời mời.
Thực ra Viêm Hồng Sa cũng cảm thấy tên này nghe rất quê, cơ mà ai bảo Một Vạn Ba lại phản ứng vậy chứ, Một Vạn Ba càng chống đối, cô càng muốn kiên trì.
Thực ra đám bọn họ đã về đến Lệ Giang từ chiều, nhưng không về quán bar ngay, dù sao thì, vẫn còn một trận chiến cực kỳ quan trọng nữa.
Máu của năm người thật sự có thể bức Hung Giản ra khỏi cơ thể Sính Đình sao?
Bác Trịnh tiều tụy đi nhiều so với mấy ngày trước, trong đầu chỉ toàn sầu lo về Sính Đình, viết hết cả lên mặt, lúc đón đám La Nhận vào nhà, đã nói: “La Tiểu Đao, mong là lần này có thể thành công, đừng để Sính Đình phải chịu khổ thế nữa.”
***
Sính Đình yên lặng nằm trên giường, tay chân đều bị trói chặt, có lẽ là do tác dụng của thuốc mê, cô ngủ rất say, như bác Trịnh nói, việc tiêm thuốc gần như chưa từng gián đoạn, không phải là tiêm thuốc mê thì cũng là tiêm dịch dinh dưỡng.
Nhưng dịch dinh dương dù sao cũng không phải ngũ cốc hoa màu, có thể duy trì thân thể vận hành bình thường nhưng không thể khiến cô dồi dào sức khỏe.
So với lần trước tới xem, Sính Đình đã gầy đi nhiều.
Đã có kinh nghiệm hai lần đối phó với Hung Giản, mọi người trở nên có trật tự hơn rất nhiều, La Nhận tiêm một nửa hỗn hợp máu vào thân thể Sính Đình, sau đó tránh đi.
Mộc Đại vén áo Sính Đình lên.
Lần này, phản ứng tới nhanh hơn nhiều, da Sính Đình nổi lên màu hồng bất thường, trên lưng, diện tích ửng đỏ chậm rãi lan rộng, những chỗ có màu da bình thường càng lúc càng ít đi, cuối cùng chỉ chừa lại một mảng hình thẻ tre, như bị buộc không còn đường lui nữa.
Gần sát với vết sẹo lần trước, miếng da người nhanh chóng nhổm lên.
Trong đầu Mộc Đại nảy ra một ý nghĩ kì quái: Hung Giản này tuyệt đối đừng quay lại thân thể Sính Đình nữa, nếu không cứ hết lần này tới lần khác cuộn lên một miếng da thế này, nhiều lần như vậy thì thật sẽ thành thương tích đầy mình.
Trong tay cô nắm chặt đôi đũa, ánh mắt chiếu tới, ra tay vững vô cùng, gắp lấy miếng da người kia, vèo một cái ném vào chậu nước đã chuẩn bị sẵn để bên chân.
Trong một gian phòng khác, bác Trịnh theo lời La Nhận dặn dò trước đó, đã chuẩn bị xong một bể cá lớn trong suốt, Một Vạn Ba múc nước trong thùng đựng hũ tro đổ vào trước, Tào Nghiêm Hoa vào trong hứng thêm nước, gần như đồng thời, Mộc Đại bưng chậu nước qua, đổ vào bể.
Hiện giờ trong bể cá này có hai thanh Hung Giản.
La Nhận tiêm nốt nửa ống máu còn lại vào bể cá.
Đó là một thể nghiệm khó mà miêu tả thành lời, nhưng màu sắc máu của năm người, độ kết dính cũng có sự khác nhau, rõ ràng là đã cưỡng ép hòa chung vào một chỗ, nhưng sau khi vào nước vẫn có thể nhìn ra được có năm vệt.
Như kéo xe mây, uốn lượn tản ra, rồi lại đầu cuối nối liền, biến ảo đến không sao phân rõ được hình thái, Mộc Đại nín thở, nhìn chăm chú…
Miếng da người hơi giật giật, như thể có gì đó muốn thoát ra, ngay sau đó, trên hũ tro cũng có một thứ gì đó vô hình xông thẳng ra.
Da đầu Tào Nghiêm Hoa tê rần, lắp bắp: “Nhìn…nhìn kìa…”
Không cần gã nhắc nhở, mọi người đều đang nhìn.
Trong nước, đường viền màu đỏ cực nhỏ, bao thành hai thanh hẹp dài.
Trên mỗi thanh đều có một chữ đỏ, là giáp cốt văn cổ xưa.
Một chữ là “Đao”, một chữ là “Thủy”.
Một Vạn Ba cố ý đi quanh thay đổi góc nhìn, dù là nhìn từ sau lưng, hai chữ trông thấy cũng không phải hai chữ ngược, bất kể phương hướng thế nào đều thấy giống nhau.
Nó không có hình dạng, vừa giống mặt phẳng lại vừa giống lập thể, sát gần nhau, dựng thẳng, song song trong nước.
Mà quanh thân nó, cuộn thành một vòng…
Một Vạn Ba thì thào: “Hình như là một con phượng hoàng.”
Đúng là giống một con phượng hoàng, dù chỉ là hình dạng máu tản ra trong nước, đầu ngậm lấy đuôi, đầu gà, miệng yến, cổ rắn, thân lân, lưng rùa, đuôi nhìn tựa đuôi khổng tước, cảm thấy nó có cả mắt, hẹp dài, hơi khép, thần thái khoan thai.
Tào Nghiêm Hoa ngừng thở, lấy móc câu hũ tro ra ngoài, sóng nước dập dờn, hình dạng của phượng hoàng và thẻ tre lại không chút thay đổi mà cũng dập dờn theo ngấn nước.
Tào Nghiêm Hoa nhìn chằm chằm vào hũ tro, không còn khuôn mặt dữ tợn kia nữa, cũng không chợt nhô ra khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng nữa, chỉ là một hũ tro bằng gốm sứ bình thường, nếu có gì khác lạ mà nói thì chính là bao phủ lấy nó là một lớp ngọc màu trắng óng.
Một Vạn Ba thở phào một hơi như trút được gánh nặng.
Mộc Đại hỏi La Nhận: “Vậy là được rồi à? Chắc chắn không?”
Chắc chắn ư? Thế thì chẳng ai dám nói, nhưng, ít nhất so với trận pháp kim mộc thủy hỏa thổ lung tung mà họ nghĩ ra kia thì hẳn là khá hơn rồi.
La Nhận lấy điện thoại ra, mở máy ảnh lên, điều chỉnh tiêu điểm, nhẹ nhàng bấm một cái.
Tách một tiếng, tư thái điềm tĩnh của con phượng hoàng kia xuất hiện trên màn hình điện thoại, mắt phượng hẹp dài hơi khép, như đang nhàn nhạt nở nụ cười.
***
Sính Đình một lần nữa thoát khỏi bị Hung Giản quấy nhiều, Một Vạn Ba cũng lấy lại được nguyên vẹn hũ tro của cha.
Có cảm giác như công đức viên mãn trở ra vẹn toàn vậy.
Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ (*), dường như cũng chẳng tìm được lý do gì để tiếp tục xen vào chuyện Hung Giản nữa, huống chi, cũng không ai nhận được thêm tin tức nào từ lồng Phượng Hoàng Loan.
(*) Nguyên văn: 君子不立危墙之下, ý nói người quân tử phải tránh xa khỏi nơi nguy hiểm, có hai cách diễn giải: một là để phòng ngừa rắc rối có thể xảy đến, nếu cảm thấy bên trong ẩn chứa nguy hiểm thì phải có biện pháp phòng bị; hai là nếu một ngày phát hiện mình nằm trong tình cảnh nguy hiểm thì phải kịp thời rời đi.
Trong im lặng, mọi người đều hiểu ngầm mà cùng nhất trí.
Cứ để thế đã.
***
Hôm sau, Mộc Đại dậy sớm bất ngờ, mở cửa sổ ra muốn hít thở chút không khí mới mẻ…
Có người còn dậy sớm hơn cô.
Tào Nghiêm Hoa.
Gã đang hùng hục chạy bộ quanh vòng ngoài quán bar, chạy hai bước lại một hơi thở gấp, càng về sau, gần như là vịn tường mà dịch bước.
Có câu nói thế này, một ngày không luyện, tay ngượng chân chậm, hai ngày không luyện, võ thuật vứt nửa, Tào Nghiêm Hoa đúng là đã nhiều ngày không tập luyện gì.
Một Vạn Ba cũng ở đó, xách cái ghế ngồi ở cửa, lấy đá mài dao mài gì đó.
Nhìn không rõ lắm, Mộc Đại chợt nhớ tới cái gì, vội vàng lấy cái ống nhóm mini để trong quần áo thay hôm trước ra, đặt trước mắt nhìn.
Là tượng tiên nhân cưỡi phượng, vì bị Một Vạn Ba đập rụng nên dưới đế không bằng phẳng, Một Vạn Ba đang vẩy nước lên đá mài dao, muốn mài phẳng đế.
Mài cái này làm gì?
Tào Nghiêm Hoa như một cái xe cũ sắp rụng khung, hùng hục chạy lại, giúp cô hỏi câu hỏi này ra: “Tam Tam, cậu mài cái này làm gì?”
Một Vạn Ba không ngó ngàng gì tới gã, cúi đầu hì hục tập trung tinh thần mài, trên đá mài từng vệt từng vệt, nước vẩy lên chẳng bao lâu đã không thấy đâu nữa.
Tam Tam, cậu mài cái này làm gì?
Thực ra hắn muốn mài để trưng.
Nhưng lại cũng cảm thấy, lấy vải bọc lại, cất thật sâu thật sâu vào một góc phòng, không nhìn tới thì tốt hơn.
Mặc kệ, mài đã rồi tính.
Mộc Đại từ từ chuyển ống nhòm sang hướng khác.
La Nhận đang làm gì vậy nhỉ?
Anh ở không xa, nhưng phòng anh quay lưng về phía bên này, chỉ có thể nhìn thấy cửa sổ đang đóng.
Rời giường chưa?
Mộc Đại chống lên bệ cửa sổ, cúi người một cái như không cam lòng, có gì đó dán lên ngực cô, âm ấm.
Tính láu cá của cô nổi lên, lấy còi ra để trước miệng, thổi một tiếng.
Một tiếng còi dài, to, rõ ràng, khiến mọi người giật nảy mình.
Chú Trương từ trong quán rượu chạy ra, nhìn một vòng rồi khóa mắt lên người kẻ gây họa là cô: “Cô chủ nhỏ, cô muốn chết à, hàng xóm còn đang ngủ mà, sẽ bị người ta mắng đó.”
Đâu chỉ là đang ngủ, nơi này có rất nhiều du khách, đại đa số đều là ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh.
Số Mộc Đại cũng khá là đỏ trong chuyện làm việc xấu, làm mặt quỷ rồi bỏ lại còi vào trong cổ, trong lúc vô tình ngước mắt, bỗng hơi sửng sốt rồi chợt cười.
La Nhận mở cửa sổ ra rồi.
Có vẻ như anh vừa mới tỉnh, dáng vẻ ngái ngủ, áo ngủ phanh ra, để lộ cơ ngực màu đồng rắn chắc.
Mộc Đại vụt cái giơ ống nhòm lên, nhắm ngay phía đó, nhìn không dời mắt.
Một lát sau, ống kính từ từ chuyển lên.
La Nhận đương nhiên là phát hiện ra cô, vẻ mặt bất đắc dĩ, lát sau dùng khẩu hình bảo cô chờ một chút, xoay người rời khỏi.
Làm gì vậy? Mộc Đại tò mò.
Không bao lâu sau, La Nhận lại xuất hiện, cầm một tập giấy vẽ, ý bảo cô xem.
Trên giấy viết năm chữ: “Chào buổi sáng, bạn gái.”
Thật sự muốn đáp lại lời anh, nhưng nhất thời không tìm được giấy bút.
La Nhận lại lật sang tờ thứ hai.
Bên trên viết: “Muốn xem thì qua mà xem!”
Lật xong, không chút khách khí đóng cửa sổ, chỉ để lại cửa kính khắc hoa quay về phía cô.
Mộc Đại bật cười, miệng lại gào lên một câu như không phục: “Hiếm lắm ấy mà thèm.”
Cô trở lại bên bàn viết, khom lưng mở máy tính ra, nhấn vào biểu tượng trình duyệt rồi trên thanh tìm kiếm nhập “điện thoại di động đời mới”, chuột vừa chuyển sang nút tìm kiếm, chợt như nghĩ tới điều gì, dừng lại.
Lát sau, cô kéo ghế qua ngồi xuống, từng chữ từng chữ xóa dòng vừa nhập.
Cột dọc từ khóa nhập vào theo đó mà nhảy liên tục, đưa ra gợi ý nội dung tìm kiếm.
Mộc Đại một lần nữa nhập vào ba chữ.
Hai nhân cách.
Cô nhìn thật lâu, sau đó quay lại nút xác nhận.
Mười giờ tối, là thời điểm bận bịu chân không chạm đất nhất, chú Trương trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, trông thấy người đang đi vào cửa.
Đầu tiên là mừng rỡ như trút được gánh nặng trong lòng, ngay sau đó lại sa sầm mặt như đi thu nợ muộn: “Ồ, còn biết đường về cơ à?”
Mộc Đại cười đến là vô hại, khóe mắt đuôi mày đều nhàn nhạt vẻ hối lỗi, chú Trương nhìn một lúc lại mềm lòng, quan sát cô từ trên xuống dưới, hỏi: “Lúc đó không nói được là bị bệnh gì? Khỏi chưa?”
Bởi thế, Mộc Đại biết, mình qua cửa rồi.
Cô quăng ra câu tiếp: “Khỏe lâu rồi ạ.”
Vừa nói vừa nhẹ nhàng đi vào, tay đấm đấm bả vai, giãn gân giãn cốt: “Ngồi xe cả một ngày, mệt chết mất.”
Chú Trương nhìn cô lên nhà rồi quay lại, nhìn chằm chằm hai người còn dư đứng ở cửa.
Một trái một phải, một béo một gầy, một người trông như môn thần bị đánh bại, ủ rũ đứng ở cửa, khuôn mặt mập mạp đong đầy nụ cười lấy lòng, một người thì chẳng khác gì phường ăn no rỗi việc, xách hành lí, nhìn qua tưởng ngoan ngoãn vâng lời, kỳ thực rất giỏi quan sát rình thời cơ.
Chú Trương thực sự là tức mà không có chỗ phát tiết.
“Bảo tôi nói hai cậu thế nào mới được đây!”
***
Cùng người không cùng mệnh, cô chủ nhỏ đúng là cô chủ nhỏ, có sai bằng trời cũng không bị mắng một câu.
Họ thì đâu có được hưởng đãi ngộ tốt như thế…
Tào Nghiêm Hoa nhìn cái giường tầng chú Trương sắp xếp làm chỗ nằm cho gã và Một Vạn Ba, trong lòng thê lương vô hạn, hồi đầu, ít nhất vẫn còn là mỗi người một phòng đấy.
Lời chú Trương văng vẳng bên tai: “Mới thuê thêm người, dù sao cũng phải sắp xếp chỗ ngủ cho người ta chứ. Mấy đứa suốt ngày cái kiểu chạy loạn thế này, ai biết được hôm nào lại đi? Có giường mà ngủ là tốt lắm rồi.”
Cũng phải, có giường mà ngủ là tốt lắm rồi.
Tào Nghiêm Hoa bàn bạc với Một Vạn Ba: “Tam Tam, hay là tôi nằm dưới nhé? Tôi nặng thế này, nằm giường dưới chắc chắn hơn.”
Một Vạn Ba nguýt gã: “Ờ, anh ngủ đất luôn đi.”
Tào Nghiêm Hoa không có hành lí, đa số mang đi đều đã bị rơi xuống nước lần lật thuyền trước đó rồi, nhưng vẫn vui vẻ tỉnh rụi, nhanh chóng tắm rửa xong rồi tót lên giường, Một Vạn Ba thì phải thu dọn sắp xếp lại đồ đạc bị dịch chuyển về vị trí ban đầu trong phòng, uỳnh uỳnh đùng đùng lục lọi không ngừng.
Nghe tiếng sắp xếp mà lòng Tào Nghiêm Hoa chua xót nghĩ đến số tài sản ít ỏi của mình, chỉ còn có vài tấm vé mang theo trên người.
Quả thực không kìm được xúc động muốn quay lại nghề cũ, may mà vẫn còn một phần năm số ngọc trai đợi bán đang ở chỗ Viêm Hồng Sa để an ủi tịch mịch.
Nghĩ vậy, lão trai ngọc lại trở nên dễ thương đáng yêu hơn rất nhiều.
Gã trở mình, nhìn Một Vạn Ba đang ngồi giữa đống đồ đạc hỗn độn dọn nhà: “Tam Tam, tôi hi vọng thanh Hung Giản tiếp theo sẽ giấu trong mỏ vàng, sau một chuyến bận rộn, tôi còn có thể kiếm được vài thỏi vàng, so với làm công ở quán bar thì kiếm bộn hơn nhiều.”
Một Vạn Ba chẳng buồn ngẩng đầu: “Không phải đã nói là không muốn dính vào chuyện này nữa sao?”
Ồ, cũng phải.
Tào Nghiêm Hoa thở dài như phiền muộn: “Tôi chỉ muốn ngẫm lại thôi.”
***
Gần hai ngày bôn ba, dọc đường dừng lại ở Côn Minh, thả Viêm Hồng Sa về, Viêm Hồng Sa mời bác sĩ chuyên khám bệnh cho lão Viêm tới, rút của mỗi người một ống máu, phong kín cất thật kĩ, dán nhãn xong xuôi, đặt vào hòm y tế chuyên dụng.
Thực ra cũng không cần thiết phải dán nhãn, dù sao sau đó cũng phải trộn vào với nhau.
Lúc tiễn họ về, Viêm Hồng Sa bịn rịn mãi: “Hai ngày nữa tôi sẽ qua chỗ mấy người chơi, Mộc Đại, tôi sẽ bắn tiền công cho cô, còn nữa, mua điện thoại mới rồi nhớ nói cho tôi biết đó.”
Một nhóm năm người, ngoài La Nhận và Một Vạn Ba ra thì điện thoại của ba người còn lại đều đã chết ngắc ở thôn Ngũ Châu, không thể nào lập nhóm trò chuyện năm người trên WeChat, khiến Viêm Hồng Sa cứ canh cánh trong lòng.
Tên nhóm chat cô đã nghĩ xong rồi, gọi là “Đội biệt động Phượng Hoàng”, tuy rằng Một Vạn Ba nói là tên quê chết bỏ, có giết hắn cũng không nhận lời mời.
Thực ra Viêm Hồng Sa cũng cảm thấy tên này nghe rất quê, cơ mà ai bảo Một Vạn Ba lại phản ứng vậy chứ, Một Vạn Ba càng chống đối, cô càng muốn kiên trì.
Thực ra đám bọn họ đã về đến Lệ Giang từ chiều, nhưng không về quán bar ngay, dù sao thì, vẫn còn một trận chiến cực kỳ quan trọng nữa.
Máu của năm người thật sự có thể bức Hung Giản ra khỏi cơ thể Sính Đình sao?
Bác Trịnh tiều tụy đi nhiều so với mấy ngày trước, trong đầu chỉ toàn sầu lo về Sính Đình, viết hết cả lên mặt, lúc đón đám La Nhận vào nhà, đã nói: “La Tiểu Đao, mong là lần này có thể thành công, đừng để Sính Đình phải chịu khổ thế nữa.”
***
Sính Đình yên lặng nằm trên giường, tay chân đều bị trói chặt, có lẽ là do tác dụng của thuốc mê, cô ngủ rất say, như bác Trịnh nói, việc tiêm thuốc gần như chưa từng gián đoạn, không phải là tiêm thuốc mê thì cũng là tiêm dịch dinh dưỡng.
Nhưng dịch dinh dương dù sao cũng không phải ngũ cốc hoa màu, có thể duy trì thân thể vận hành bình thường nhưng không thể khiến cô dồi dào sức khỏe.
So với lần trước tới xem, Sính Đình đã gầy đi nhiều.
Đã có kinh nghiệm hai lần đối phó với Hung Giản, mọi người trở nên có trật tự hơn rất nhiều, La Nhận tiêm một nửa hỗn hợp máu vào thân thể Sính Đình, sau đó tránh đi.
Mộc Đại vén áo Sính Đình lên.
Lần này, phản ứng tới nhanh hơn nhiều, da Sính Đình nổi lên màu hồng bất thường, trên lưng, diện tích ửng đỏ chậm rãi lan rộng, những chỗ có màu da bình thường càng lúc càng ít đi, cuối cùng chỉ chừa lại một mảng hình thẻ tre, như bị buộc không còn đường lui nữa.
Gần sát với vết sẹo lần trước, miếng da người nhanh chóng nhổm lên.
Trong đầu Mộc Đại nảy ra một ý nghĩ kì quái: Hung Giản này tuyệt đối đừng quay lại thân thể Sính Đình nữa, nếu không cứ hết lần này tới lần khác cuộn lên một miếng da thế này, nhiều lần như vậy thì thật sẽ thành thương tích đầy mình.
Trong tay cô nắm chặt đôi đũa, ánh mắt chiếu tới, ra tay vững vô cùng, gắp lấy miếng da người kia, vèo một cái ném vào chậu nước đã chuẩn bị sẵn để bên chân.
Trong một gian phòng khác, bác Trịnh theo lời La Nhận dặn dò trước đó, đã chuẩn bị xong một bể cá lớn trong suốt, Một Vạn Ba múc nước trong thùng đựng hũ tro đổ vào trước, Tào Nghiêm Hoa vào trong hứng thêm nước, gần như đồng thời, Mộc Đại bưng chậu nước qua, đổ vào bể.
Hiện giờ trong bể cá này có hai thanh Hung Giản.
La Nhận tiêm nốt nửa ống máu còn lại vào bể cá.
Đó là một thể nghiệm khó mà miêu tả thành lời, nhưng màu sắc máu của năm người, độ kết dính cũng có sự khác nhau, rõ ràng là đã cưỡng ép hòa chung vào một chỗ, nhưng sau khi vào nước vẫn có thể nhìn ra được có năm vệt.
Như kéo xe mây, uốn lượn tản ra, rồi lại đầu cuối nối liền, biến ảo đến không sao phân rõ được hình thái, Mộc Đại nín thở, nhìn chăm chú…
Miếng da người hơi giật giật, như thể có gì đó muốn thoát ra, ngay sau đó, trên hũ tro cũng có một thứ gì đó vô hình xông thẳng ra.
Da đầu Tào Nghiêm Hoa tê rần, lắp bắp: “Nhìn…nhìn kìa…”
Không cần gã nhắc nhở, mọi người đều đang nhìn.
Trong nước, đường viền màu đỏ cực nhỏ, bao thành hai thanh hẹp dài.
Trên mỗi thanh đều có một chữ đỏ, là giáp cốt văn cổ xưa.
Một chữ là “Đao”, một chữ là “Thủy”.
Một Vạn Ba cố ý đi quanh thay đổi góc nhìn, dù là nhìn từ sau lưng, hai chữ trông thấy cũng không phải hai chữ ngược, bất kể phương hướng thế nào đều thấy giống nhau.
Nó không có hình dạng, vừa giống mặt phẳng lại vừa giống lập thể, sát gần nhau, dựng thẳng, song song trong nước.
Mà quanh thân nó, cuộn thành một vòng…
Một Vạn Ba thì thào: “Hình như là một con phượng hoàng.”
Đúng là giống một con phượng hoàng, dù chỉ là hình dạng máu tản ra trong nước, đầu ngậm lấy đuôi, đầu gà, miệng yến, cổ rắn, thân lân, lưng rùa, đuôi nhìn tựa đuôi khổng tước, cảm thấy nó có cả mắt, hẹp dài, hơi khép, thần thái khoan thai.
Tào Nghiêm Hoa ngừng thở, lấy móc câu hũ tro ra ngoài, sóng nước dập dờn, hình dạng của phượng hoàng và thẻ tre lại không chút thay đổi mà cũng dập dờn theo ngấn nước.
Tào Nghiêm Hoa nhìn chằm chằm vào hũ tro, không còn khuôn mặt dữ tợn kia nữa, cũng không chợt nhô ra khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng nữa, chỉ là một hũ tro bằng gốm sứ bình thường, nếu có gì khác lạ mà nói thì chính là bao phủ lấy nó là một lớp ngọc màu trắng óng.
Một Vạn Ba thở phào một hơi như trút được gánh nặng.
Mộc Đại hỏi La Nhận: “Vậy là được rồi à? Chắc chắn không?”
Chắc chắn ư? Thế thì chẳng ai dám nói, nhưng, ít nhất so với trận pháp kim mộc thủy hỏa thổ lung tung mà họ nghĩ ra kia thì hẳn là khá hơn rồi.
La Nhận lấy điện thoại ra, mở máy ảnh lên, điều chỉnh tiêu điểm, nhẹ nhàng bấm một cái.
Tách một tiếng, tư thái điềm tĩnh của con phượng hoàng kia xuất hiện trên màn hình điện thoại, mắt phượng hẹp dài hơi khép, như đang nhàn nhạt nở nụ cười.
***
Sính Đình một lần nữa thoát khỏi bị Hung Giản quấy nhiều, Một Vạn Ba cũng lấy lại được nguyên vẹn hũ tro của cha.
Có cảm giác như công đức viên mãn trở ra vẹn toàn vậy.
Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ (*), dường như cũng chẳng tìm được lý do gì để tiếp tục xen vào chuyện Hung Giản nữa, huống chi, cũng không ai nhận được thêm tin tức nào từ lồng Phượng Hoàng Loan.
(*) Nguyên văn: 君子不立危墙之下, ý nói người quân tử phải tránh xa khỏi nơi nguy hiểm, có hai cách diễn giải: một là để phòng ngừa rắc rối có thể xảy đến, nếu cảm thấy bên trong ẩn chứa nguy hiểm thì phải có biện pháp phòng bị; hai là nếu một ngày phát hiện mình nằm trong tình cảnh nguy hiểm thì phải kịp thời rời đi.
Trong im lặng, mọi người đều hiểu ngầm mà cùng nhất trí.
Cứ để thế đã.
***
Hôm sau, Mộc Đại dậy sớm bất ngờ, mở cửa sổ ra muốn hít thở chút không khí mới mẻ…
Có người còn dậy sớm hơn cô.
Tào Nghiêm Hoa.
Gã đang hùng hục chạy bộ quanh vòng ngoài quán bar, chạy hai bước lại một hơi thở gấp, càng về sau, gần như là vịn tường mà dịch bước.
Có câu nói thế này, một ngày không luyện, tay ngượng chân chậm, hai ngày không luyện, võ thuật vứt nửa, Tào Nghiêm Hoa đúng là đã nhiều ngày không tập luyện gì.
Một Vạn Ba cũng ở đó, xách cái ghế ngồi ở cửa, lấy đá mài dao mài gì đó.
Nhìn không rõ lắm, Mộc Đại chợt nhớ tới cái gì, vội vàng lấy cái ống nhóm mini để trong quần áo thay hôm trước ra, đặt trước mắt nhìn.
Là tượng tiên nhân cưỡi phượng, vì bị Một Vạn Ba đập rụng nên dưới đế không bằng phẳng, Một Vạn Ba đang vẩy nước lên đá mài dao, muốn mài phẳng đế.
Mài cái này làm gì?
Tào Nghiêm Hoa như một cái xe cũ sắp rụng khung, hùng hục chạy lại, giúp cô hỏi câu hỏi này ra: “Tam Tam, cậu mài cái này làm gì?”
Một Vạn Ba không ngó ngàng gì tới gã, cúi đầu hì hục tập trung tinh thần mài, trên đá mài từng vệt từng vệt, nước vẩy lên chẳng bao lâu đã không thấy đâu nữa.
Tam Tam, cậu mài cái này làm gì?
Thực ra hắn muốn mài để trưng.
Nhưng lại cũng cảm thấy, lấy vải bọc lại, cất thật sâu thật sâu vào một góc phòng, không nhìn tới thì tốt hơn.
Mặc kệ, mài đã rồi tính.
Mộc Đại từ từ chuyển ống nhòm sang hướng khác.
La Nhận đang làm gì vậy nhỉ?
Anh ở không xa, nhưng phòng anh quay lưng về phía bên này, chỉ có thể nhìn thấy cửa sổ đang đóng.
Rời giường chưa?
Mộc Đại chống lên bệ cửa sổ, cúi người một cái như không cam lòng, có gì đó dán lên ngực cô, âm ấm.
Tính láu cá của cô nổi lên, lấy còi ra để trước miệng, thổi một tiếng.
Một tiếng còi dài, to, rõ ràng, khiến mọi người giật nảy mình.
Chú Trương từ trong quán rượu chạy ra, nhìn một vòng rồi khóa mắt lên người kẻ gây họa là cô: “Cô chủ nhỏ, cô muốn chết à, hàng xóm còn đang ngủ mà, sẽ bị người ta mắng đó.”
Đâu chỉ là đang ngủ, nơi này có rất nhiều du khách, đại đa số đều là ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh.
Số Mộc Đại cũng khá là đỏ trong chuyện làm việc xấu, làm mặt quỷ rồi bỏ lại còi vào trong cổ, trong lúc vô tình ngước mắt, bỗng hơi sửng sốt rồi chợt cười.
La Nhận mở cửa sổ ra rồi.
Có vẻ như anh vừa mới tỉnh, dáng vẻ ngái ngủ, áo ngủ phanh ra, để lộ cơ ngực màu đồng rắn chắc.
Mộc Đại vụt cái giơ ống nhòm lên, nhắm ngay phía đó, nhìn không dời mắt.
Một lát sau, ống kính từ từ chuyển lên.
La Nhận đương nhiên là phát hiện ra cô, vẻ mặt bất đắc dĩ, lát sau dùng khẩu hình bảo cô chờ một chút, xoay người rời khỏi.
Làm gì vậy? Mộc Đại tò mò.
Không bao lâu sau, La Nhận lại xuất hiện, cầm một tập giấy vẽ, ý bảo cô xem.
Trên giấy viết năm chữ: “Chào buổi sáng, bạn gái.”
Thật sự muốn đáp lại lời anh, nhưng nhất thời không tìm được giấy bút.
La Nhận lại lật sang tờ thứ hai.
Bên trên viết: “Muốn xem thì qua mà xem!”
Lật xong, không chút khách khí đóng cửa sổ, chỉ để lại cửa kính khắc hoa quay về phía cô.
Mộc Đại bật cười, miệng lại gào lên một câu như không phục: “Hiếm lắm ấy mà thèm.”
Cô trở lại bên bàn viết, khom lưng mở máy tính ra, nhấn vào biểu tượng trình duyệt rồi trên thanh tìm kiếm nhập “điện thoại di động đời mới”, chuột vừa chuyển sang nút tìm kiếm, chợt như nghĩ tới điều gì, dừng lại.
Lát sau, cô kéo ghế qua ngồi xuống, từng chữ từng chữ xóa dòng vừa nhập.
Cột dọc từ khóa nhập vào theo đó mà nhảy liên tục, đưa ra gợi ý nội dung tìm kiếm.
Mộc Đại một lần nữa nhập vào ba chữ.
Hai nhân cách.
Cô nhìn thật lâu, sau đó quay lại nút xác nhận.