Bảy Thanh Hung Giản
Quyển 1 - Chương 16
Mộc Đại cảm thấy lông tóc dựng đứng hết cả lên, vô thức bắt lấy chai nước, mở nắp ra uống một ngụm lớn, dừng lại một chút, cảm thấy chưa đủ, lại uống thêm ngụm nữa.
“Tôi nhất thời không phản ứng kịp, hỏi ông ấy có ý gì. Chú tôi đã khôi phục lại dáng vẻ ghét bị người khác quấy rầy khi đang bận nghiên cứu, phất tay một cái ra hiệu cho tôi cứ đi nghỉ trước.”
La Nhận trầm mặc một lúc.
Mộc Đại đắn đo rồi mở miệng: “Vậy nên…anh không quá coi trọng câu nói đó của chú anh phải không?”
La Nhận cười khổ: “Coi trọng, có điều…không coi trọng nhiều đến thế.”
***
Là một người yêu thích nghiên cứu đến độ si mê, vốn cũng hay có những lúc quái đản kỳ dị. La Nhận mặc dù trong lòng có hơi sinh nghi với câu nói “Không được để chú giết người”, nhưng cũng không để tâm quá nhiều, không đến nỗi suốt hai mươi tư giờ cứ nhìn chòng chọc coi chừng tới mức trông gà hóa cuốc.
Huống chi, La Văn Miểu là một thành phần trí thức, bình thường chỉ cần thấy máu là đã bủn rủn hết cả chân tay, giết người ư? Nói mớ hả.
Cứ thế qua thêm vài ngày, La Văn Miểu mọi thứ đều như thường, lòng cảnh giác của La Nhận cũng từ từ buông lỏng.
Một ngày nọ, anh cùng La Văn Miểu ra ngoài dạo phố, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán đồ câu cá, La Văn Miểu tỏ thái độ khác thường, muốn vào xem thử.
La Nhận nghĩ, có lẽ chú mình gần đây thích câu cá.
Thế nhưng kỳ lạ là, ông không mua cần câu, cũng không nhìn đến mồi câu, chỉ xem các loại dây câu chất liệu khác nhau. Nylon, PE, carbon, thép, mỗi loại đều rút ra một đoạn, cầm trong tay lật đi lật lại, kích động đến cả hai tay đều run lên, trong mắt hiện lên những tia sáng kỳ dị.
Cuối cùng chọn lấy một cái, quấn vào tay mang về nhà, cầm rất chắc, cứ như sợ bị ai giật mất vậy.
Về đến nhà, đưa cơm đến ông cũng chẳng thèm động tới, chỉ cầm sợi dây câu dài mảnh ra, ngồi soi dưới đèn. Nói chuyện với ông, ông cũng không lý đến.
La Nhận thầm phát hoảng, đó là sợi nylon, nhỏ bé trong suốt, rất mảnh, nhìn lâu trên cổ sẽ có cảm giác khó chịu, như bị lấy vỏ chăn ghìm chặt vậy.
Anh dặn Sính Đình và bác Trịnh: “Tối đi ngủ nhớ khóa trái cửa vào.”
Cổng bị khóa trái, chìa khóa giữ chặt trong tay, cửa phòng mình thì lại khép hờ, để lỡ phát sinh tình huống gì còn có thể ứng phó.
Trước khi đi ngủ anh ghé qua phòng làm việc, thấy La Văn Miểu đang cúi đầu làm nghiên cứu, cầm kính lúp viết viết vẽ vẽ, không có điểm nào khác thường.
Rốt cuộc là trong lòng vướng bận, giấc ngủ rất nông, nửa đêm mơ hồ nghe thấy tiếng động gì đó, anh lập tức trở mình tỉnh dậy. Trong phòng rất yên ắng, ánh đèn hắt qua khe cửa mở hờ của phòng làm việc, chiếu thành một hình cung kéo dài.
Vẫn chưa đi ngủ sao? La Nhận hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy qua xem thử.
Đèn sáng, trong phòng làm việc lại không có người, dây câu cá cuốn lại để trên đầu bàn cũng không thấy.
La Nhận rùng mình, hoàn toàn không buồn ngủ, đầu tiên là vọt tới phòng ngủ của La Văn Miểu, chăn gối trên giường vẫn chỉnh tề, không có dấu hiệu từng bị động tới.
Sính Đình và bác Trịnh cũng bị gọi dậy, tìm khắp xung quanh, không thấy bóng người. La Nhận ra cổng kiểm tra, vững lòng khi thấy cửa vẫn yên vị như cũ.
Đúng lúc đó, Sính Đình đang cầm đèn pin đi men theo bờ tường bỗng ngây người, luồng sáng đèn pin trong tay đang quét lên trên chợt khựng lại, giọng nói run rẩy gọi La Nhận: “La Tiểu Đao, anh qua đây xem đi…”
Trên tường in dấu chằng chịt vết chân.
***
Đón lấy ánh mắt như đang dò hỏi của Mộc Đại, La Nhận đáp lại cô bằng một lời khẳng định: “Chú tôi thật sự không biết võ công. Ông ấy là một thành phần trí thức điển hình, sống an nhàn sung sướng đã quen, đến tuổi trung niên bắt đầu béo ra, bình thường khi đi đường vẫn luôn không nhanh không chậm vững vàng cẩn thận, đến cả chạy chậm hay nhảy bước tôi cũng chưa từng thấy ông ấy làm, trèo tường ư? Tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được.”
Mộc Đại ừ một tiếng: “Sau đó thì sao?”
Sau đó, La Nhận để Sính Đình và bác Trịnh ở nhà, một mình lái xe ra ngoài tìm.
Tiểu Thương Hà không lớn, nhưng có rất nhiều ngõ phố ngã ba xe không vào được, cũng không biết đến lần thứ mấy dừng xe vào ngõ kiểm tra, La Nhận nghe thấy tiếng động.
Chuyện diễn ra tiếp đó, Lý Thản từng kể với Mộc Đại, chỉ là ở một góc nhìn khác thôi.
“Anh đánh ngất Lý Thản?”
La Nhận gật đầu: “Khi đó, tình hình trong phòng rất kinh khủng, tôi đột nhiên hiểu được câu ‘Không được để chú giết người’ của chú tôi có ý gì. Đầu óc tôi rất loạn, mắt thấy Lý Thản và chú tôi lăn lộn giao đấu, không kịp suy nghĩ nhiều đã đánh ngất ông ta.”
***
Lúc đó đã bắt đầu hỏa hoạn, nếu để Lý Thản lại sẽ không tránh được bị chết cháy, La Nhận bèn mang ông ta cùng rời đi, trước tiên lái xe ra ngoại ô, sau khi kiểm tra giấy tờ trong ví Lý Thản thì vứt ông ta lại ở sườn đồi cát.
Lại gọi điện thoại cho Sính Đình, bảo cô dẫn bác Trịnh đi nghỉ trước – dù sao cũng là người ngoài, không dám cả tin.
Về đến nhà đã là gần sáng, La Văn Miểu co quắp ở băng ghế sau của xe, hai mắt dại ra, khóe miệng dính một vệt bọt mép, hỏi gì cũng không lên tiếng. La Nhận bế ông vào phòng, lúc này mới nhận ra trên người cả hai đều dính không ít máu. Sính Đình cầm khăn mặt lau cho ông, nước mắt trào ra: “La Tiểu Đao, bố em xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô đã nhìn ra, máu này không phải của La Văn Miểu, cũng không phải của La Nhận.
La Nhận trong lòng rối bời, sau khi đỡ La Văn Miểu lên giường thì kéo Sính Đình ra khỏi phòng, khóa trái cửa rồi đưa chìa cho cô: “Đừng cho ông ấy ra ngoài, nói chung, đừng cho ông ấy ra ngoài.”
Đối với Sính Đình, anh không giải thích rõ, trong đầu không ngừng xung đột, chú thật sự giết người rồi, ngồi trong phòng kia là một tội phạm, anh hẳn là nên báo án, dù nhất thời không thể quyết tâm làm vậy thì cũng phải trông chừng người kia, không thể để ông lại hại người nữa.
Vậy nhưng, chú anh sao biết làm những chuyện như thế? Trong đó, rốt cuộc nguyên nhân là gì?
Hơn nữa! Anh chợt kinh hãi, Lý Thản kia, và cả hiện trường, trong lúc vội vàng, anh xử lý còn để lại nhiều sơ hở, không được, anh phải ra ngoài nghe ngóng phong thanh.
Sính Đình khóc đến mắt sưng vù, xuyên qua cửa sổ nhỏ để mở trên cầu thang nhìn vào phòng ngủ của La Văn Miểu, thấy ông đang đắp chăn, vô cùng uể oải, dường như đã ngủ.
La Nhận dặn dò cô: “Đừng để ông ấy ra ngoài, em cũng đừng vào. Chuyện này tạm thời đừng nói cho bác Trịnh biết, chờ anh quay lại đã.”
Sính Đình hỏi anh: “Bố em có phải đã giết người rồi không?”
Thấy anh không đáp, giọng cô lập tức nghẹn ngào: “Có phải anh định đi báo án? La Tiểu Đao, anh định để bố em bị bắt sao?”
La Nhận nói: “Đừng sợ, còn có anh mà.”
Sính Đình nhìn anh rất lâu, khóc thút thít ngồi bệt xuống bậc thang, đưa mắt tiễn anh rời đi.
Sau này, rất rất lâu về sau, đó đều là…những ấn tượng cuối cùng Sính Đình để lại cho anh.
***
Mộc Đại nghe mà sợ run, ban đầu thì sống lưng ớn lạnh, hiện giờ không biết tại sao, lại luôn có một dự cảm không rõ ràng: “Sau đó?”
Trong phòng bếp lại tất bật bận rộn, hẳn là đang chuẩn bị cho ca bán hàng buổi tối, tiếng thái nguyên liệu vang lên lạch cạch, nghe lâu khiến người ta ngơ ngác.
La Nhận nói: “Kỳ thật tôi ra ngoài cũng không quá lâu.”
Quả thật là đi cũng không lâu lắm, hiện trường án mạng đã bị thiêu rụi thành tro tàn, đám người vây xem cũng đã tản đi, lúc anh nấn ná trước đồn công an gần đó, bất ngờ lại trông thấy Lý Thản.
Kỳ lạ là, Lý Thản đang tâm sự nặng nề đứng đó, bỗng nhiên lại bỏ đi không ngoái đầu lại.
Cửa đồn công an tuy nhỏ nhưng trên cửa vẫn có huy hiệu công an. Có mấy người chắc là người thân của người chết đang cầm khăn tay lau nước mắt.
Giết người đền mạng, đó là đạo lý hiển nhiên.
Suốt đường trở về, La Nhận nghĩ, hay là cứ thuyết phục Sính Đình trước đã, đợi cô ấy chịu chấp nhận phần nào rồi thì gọi điện cho cảnh sát.
Không biết đã đi bao lâu, trên đường chợt nổi lên một trận gió, thổi những hạt cát siêu nhỏ táp vào mặt, trong gió dường như có mùi tanh của máu và cả mùi nhiên liệu đốt lửa, Tiểu Thương Hà dù sao cũng quá nhỏ.
Tòa nhà có tường bao như hạc giữa bầy gà kia đã hiện ra ở xa xa.
Không đúng, sao trước cửa lại có nhiều người vây quanh như vậy? Còn có cả bác Trịnh, sắc mặt bác Trịnh trắng bệch, bị người ta xúm lại mà cả người lẩy bẩy.
***
Nói đến đây, La Nhận dừng lại, thở dài một hơi, vặn nắp chai nước, ngửa đầu uống liền vài hớp.
Mộc Đại không còn truy hỏi như đang nghe kể chuyện nữa, cô không lên tiếng, chỉ dè dặt nhìn anh.
“Chú tôi chết, là tự sát, cắt yết hầu tự sát. Sau đó thì Sính Đình…”
Nhắc đến Sính Đình, chừng như là việc hao tổn rất nhiều sức lực của anh, anh mất rất lâu mới thấp giọng nói ra được: “Sính Đình phát điên.”
Dù đoán được không phải kết cục gì tốt lành, nhưng nghe anh chính miệng nói ra, Mộc Đại vẫn không nhịn được mà cả người sững sờ, cô vô thức cúi đầu nhìn khung ảnh trong tay, một cô gái xinh đẹp nhường vậy, đôi mắt trong trẻo đến thế, vậy mà bị điên rồi sao?
Thật khiến người ta phải sợ run.
“Là bác Trịnh phát hiện ra. Bác ấy nói, lúc đi ngang qua phòng ngủ của chú tôi, thấy cửa phòng mở, vốn cũng không mấy để ý, nhưng khi nhìn thấy Sính Đình ngồi dưới đất, duỗi tay, bấu lấy thảm trải sàn, đến gần mới nhìn ra trên mặt đất là một vũng máu, lại ngẩng đầu, thấy chú tôi nằm sấp ở một bên bàn, máu chính là tí tách chảy từ trên bàn xuống.”
Anh ngẩng đầu nhìn Mộc Đại: “Cô còn nhớ Sầm Xuân Kiều kể về vụ án ở Tế Nam thế nào không? Trong hơn một phút đồng hồ, bà ta ra khỏi phòng tìm ông già giữ cửa tới trợ giúp, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Lưu Thụ Hải bị chặt mất chân trái, trên lưng còn bị lột mất một mảng da.
“Tôi nghi ngờ, Sính Đình đã thật sự chứng kiến một phút đồng hồ đó.”
Chuyện gì có thể khiến người ta sợ phát điên? Mộc Đại không nghĩ ra được, cô cùng lắm mới chỉ bị dọa sợ đến phát khóc thôi.
“Hơn nữa, càng đáng sợ hơn là…” Nói đến đây, tay phải La Nhận nắm chặt lại, “Cô còn nhớ không, Sầm Xuân Kiều nói trước khi Lưu Thụ Hải chết, đã liệt kê ra những vụ án mình từng gây nên giống như đang đọc thuộc lòng?”
Nhớ chứ, như Sầm Xuân Kiều miêu tả, lúc đó mắt Lưu Thụ Hải trừng lớn, nhìn chòng chọc lên trần nhà, tốc độ đọc rất nhanh, giống như máy đánh chữ đang lọc cọc đánh chữ, giọng nói đều đều, không chút ngắc ngứ.
“Sính Đình rất biết điều, chỉ cần tôi nói em ấy nhất định sẽ nghe theo, trừ phi là chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Mà cắt yết hầu, một dao trí mạng, chỉ trong chớp mắt.”
Mộc Đại nhìn La Nhận với vẻ nghi ngờ, cảm thấy anh bỗng nhiên đổi trọng tâm chẳng can hệ gì đến chuyện đang nói, thế nhưng suy nghĩ một chút, chợt phản ứng kịp, sắc mặt lập tức trắng bệch.
La Nhận từng đề cập, phía trên cầu thang có một cửa sổ nhỏ, có thể thấy được tình hình trong phòng ngủ, lúc anh rời đi, Sính Đình đang ngồi trên bậc thang.
Sính Đình rất biết điều, La Nhận đã dặn dò, cô ấy nhất định sẽ không mở cửa, trừ phi là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tỷ như nhìn thấy bố mình cầm dao lên định cắt yết hầu.
Cắt yết hầu rất nhanh, từ trên thang chạy xuống rồi mở cửa, mọi thứ đều đã muộn.
Mộc Đại tựa hồ như đang nhìn thấy, Sính Đình lảo đảo mở cửa đi vào, sau đó hai gối mềm oặt quỳ sụp xuống đất, vào lúc cô đang hãi hùng không sao kiềm chế được, La Văn Miểu nằm rạp trên bàn lại đột nhiên ngẩng đầu lên, trên cổ là một miệng máu toang hoác, sau đó dùng một loại giọng không chút ngắc ngứ, tựa như tiếng máy đánh chữ, thuật lại ngày nào tháng nào năm nào, ở đâu, giết mấy người…
Sính Đình phát điên.
La Nhận vươn tay, lấy lại sợi dây chuyền trong tay Mộc Đại. Anh tựa hồ rất tránh né không muốn nhìn gương mặt Sính Đình, không dừng mắt trên đó quá lâu, quay mặt ảnh chụp vào trong, đeo lại lên cổ.
“Cô hỏi tôi tại sao lại quan tâm đến vụ án ở hồ Lạc Mã như vậy, cả đời tôi, nếu như chỉ có thể làm một chuyện duy nhất, thì nhất định phải là chuyện này.”
“Tôi nhất thời không phản ứng kịp, hỏi ông ấy có ý gì. Chú tôi đã khôi phục lại dáng vẻ ghét bị người khác quấy rầy khi đang bận nghiên cứu, phất tay một cái ra hiệu cho tôi cứ đi nghỉ trước.”
La Nhận trầm mặc một lúc.
Mộc Đại đắn đo rồi mở miệng: “Vậy nên…anh không quá coi trọng câu nói đó của chú anh phải không?”
La Nhận cười khổ: “Coi trọng, có điều…không coi trọng nhiều đến thế.”
***
Là một người yêu thích nghiên cứu đến độ si mê, vốn cũng hay có những lúc quái đản kỳ dị. La Nhận mặc dù trong lòng có hơi sinh nghi với câu nói “Không được để chú giết người”, nhưng cũng không để tâm quá nhiều, không đến nỗi suốt hai mươi tư giờ cứ nhìn chòng chọc coi chừng tới mức trông gà hóa cuốc.
Huống chi, La Văn Miểu là một thành phần trí thức, bình thường chỉ cần thấy máu là đã bủn rủn hết cả chân tay, giết người ư? Nói mớ hả.
Cứ thế qua thêm vài ngày, La Văn Miểu mọi thứ đều như thường, lòng cảnh giác của La Nhận cũng từ từ buông lỏng.
Một ngày nọ, anh cùng La Văn Miểu ra ngoài dạo phố, lúc đi ngang qua một cửa hàng bán đồ câu cá, La Văn Miểu tỏ thái độ khác thường, muốn vào xem thử.
La Nhận nghĩ, có lẽ chú mình gần đây thích câu cá.
Thế nhưng kỳ lạ là, ông không mua cần câu, cũng không nhìn đến mồi câu, chỉ xem các loại dây câu chất liệu khác nhau. Nylon, PE, carbon, thép, mỗi loại đều rút ra một đoạn, cầm trong tay lật đi lật lại, kích động đến cả hai tay đều run lên, trong mắt hiện lên những tia sáng kỳ dị.
Cuối cùng chọn lấy một cái, quấn vào tay mang về nhà, cầm rất chắc, cứ như sợ bị ai giật mất vậy.
Về đến nhà, đưa cơm đến ông cũng chẳng thèm động tới, chỉ cầm sợi dây câu dài mảnh ra, ngồi soi dưới đèn. Nói chuyện với ông, ông cũng không lý đến.
La Nhận thầm phát hoảng, đó là sợi nylon, nhỏ bé trong suốt, rất mảnh, nhìn lâu trên cổ sẽ có cảm giác khó chịu, như bị lấy vỏ chăn ghìm chặt vậy.
Anh dặn Sính Đình và bác Trịnh: “Tối đi ngủ nhớ khóa trái cửa vào.”
Cổng bị khóa trái, chìa khóa giữ chặt trong tay, cửa phòng mình thì lại khép hờ, để lỡ phát sinh tình huống gì còn có thể ứng phó.
Trước khi đi ngủ anh ghé qua phòng làm việc, thấy La Văn Miểu đang cúi đầu làm nghiên cứu, cầm kính lúp viết viết vẽ vẽ, không có điểm nào khác thường.
Rốt cuộc là trong lòng vướng bận, giấc ngủ rất nông, nửa đêm mơ hồ nghe thấy tiếng động gì đó, anh lập tức trở mình tỉnh dậy. Trong phòng rất yên ắng, ánh đèn hắt qua khe cửa mở hờ của phòng làm việc, chiếu thành một hình cung kéo dài.
Vẫn chưa đi ngủ sao? La Nhận hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy qua xem thử.
Đèn sáng, trong phòng làm việc lại không có người, dây câu cá cuốn lại để trên đầu bàn cũng không thấy.
La Nhận rùng mình, hoàn toàn không buồn ngủ, đầu tiên là vọt tới phòng ngủ của La Văn Miểu, chăn gối trên giường vẫn chỉnh tề, không có dấu hiệu từng bị động tới.
Sính Đình và bác Trịnh cũng bị gọi dậy, tìm khắp xung quanh, không thấy bóng người. La Nhận ra cổng kiểm tra, vững lòng khi thấy cửa vẫn yên vị như cũ.
Đúng lúc đó, Sính Đình đang cầm đèn pin đi men theo bờ tường bỗng ngây người, luồng sáng đèn pin trong tay đang quét lên trên chợt khựng lại, giọng nói run rẩy gọi La Nhận: “La Tiểu Đao, anh qua đây xem đi…”
Trên tường in dấu chằng chịt vết chân.
***
Đón lấy ánh mắt như đang dò hỏi của Mộc Đại, La Nhận đáp lại cô bằng một lời khẳng định: “Chú tôi thật sự không biết võ công. Ông ấy là một thành phần trí thức điển hình, sống an nhàn sung sướng đã quen, đến tuổi trung niên bắt đầu béo ra, bình thường khi đi đường vẫn luôn không nhanh không chậm vững vàng cẩn thận, đến cả chạy chậm hay nhảy bước tôi cũng chưa từng thấy ông ấy làm, trèo tường ư? Tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được.”
Mộc Đại ừ một tiếng: “Sau đó thì sao?”
Sau đó, La Nhận để Sính Đình và bác Trịnh ở nhà, một mình lái xe ra ngoài tìm.
Tiểu Thương Hà không lớn, nhưng có rất nhiều ngõ phố ngã ba xe không vào được, cũng không biết đến lần thứ mấy dừng xe vào ngõ kiểm tra, La Nhận nghe thấy tiếng động.
Chuyện diễn ra tiếp đó, Lý Thản từng kể với Mộc Đại, chỉ là ở một góc nhìn khác thôi.
“Anh đánh ngất Lý Thản?”
La Nhận gật đầu: “Khi đó, tình hình trong phòng rất kinh khủng, tôi đột nhiên hiểu được câu ‘Không được để chú giết người’ của chú tôi có ý gì. Đầu óc tôi rất loạn, mắt thấy Lý Thản và chú tôi lăn lộn giao đấu, không kịp suy nghĩ nhiều đã đánh ngất ông ta.”
***
Lúc đó đã bắt đầu hỏa hoạn, nếu để Lý Thản lại sẽ không tránh được bị chết cháy, La Nhận bèn mang ông ta cùng rời đi, trước tiên lái xe ra ngoại ô, sau khi kiểm tra giấy tờ trong ví Lý Thản thì vứt ông ta lại ở sườn đồi cát.
Lại gọi điện thoại cho Sính Đình, bảo cô dẫn bác Trịnh đi nghỉ trước – dù sao cũng là người ngoài, không dám cả tin.
Về đến nhà đã là gần sáng, La Văn Miểu co quắp ở băng ghế sau của xe, hai mắt dại ra, khóe miệng dính một vệt bọt mép, hỏi gì cũng không lên tiếng. La Nhận bế ông vào phòng, lúc này mới nhận ra trên người cả hai đều dính không ít máu. Sính Đình cầm khăn mặt lau cho ông, nước mắt trào ra: “La Tiểu Đao, bố em xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô đã nhìn ra, máu này không phải của La Văn Miểu, cũng không phải của La Nhận.
La Nhận trong lòng rối bời, sau khi đỡ La Văn Miểu lên giường thì kéo Sính Đình ra khỏi phòng, khóa trái cửa rồi đưa chìa cho cô: “Đừng cho ông ấy ra ngoài, nói chung, đừng cho ông ấy ra ngoài.”
Đối với Sính Đình, anh không giải thích rõ, trong đầu không ngừng xung đột, chú thật sự giết người rồi, ngồi trong phòng kia là một tội phạm, anh hẳn là nên báo án, dù nhất thời không thể quyết tâm làm vậy thì cũng phải trông chừng người kia, không thể để ông lại hại người nữa.
Vậy nhưng, chú anh sao biết làm những chuyện như thế? Trong đó, rốt cuộc nguyên nhân là gì?
Hơn nữa! Anh chợt kinh hãi, Lý Thản kia, và cả hiện trường, trong lúc vội vàng, anh xử lý còn để lại nhiều sơ hở, không được, anh phải ra ngoài nghe ngóng phong thanh.
Sính Đình khóc đến mắt sưng vù, xuyên qua cửa sổ nhỏ để mở trên cầu thang nhìn vào phòng ngủ của La Văn Miểu, thấy ông đang đắp chăn, vô cùng uể oải, dường như đã ngủ.
La Nhận dặn dò cô: “Đừng để ông ấy ra ngoài, em cũng đừng vào. Chuyện này tạm thời đừng nói cho bác Trịnh biết, chờ anh quay lại đã.”
Sính Đình hỏi anh: “Bố em có phải đã giết người rồi không?”
Thấy anh không đáp, giọng cô lập tức nghẹn ngào: “Có phải anh định đi báo án? La Tiểu Đao, anh định để bố em bị bắt sao?”
La Nhận nói: “Đừng sợ, còn có anh mà.”
Sính Đình nhìn anh rất lâu, khóc thút thít ngồi bệt xuống bậc thang, đưa mắt tiễn anh rời đi.
Sau này, rất rất lâu về sau, đó đều là…những ấn tượng cuối cùng Sính Đình để lại cho anh.
***
Mộc Đại nghe mà sợ run, ban đầu thì sống lưng ớn lạnh, hiện giờ không biết tại sao, lại luôn có một dự cảm không rõ ràng: “Sau đó?”
Trong phòng bếp lại tất bật bận rộn, hẳn là đang chuẩn bị cho ca bán hàng buổi tối, tiếng thái nguyên liệu vang lên lạch cạch, nghe lâu khiến người ta ngơ ngác.
La Nhận nói: “Kỳ thật tôi ra ngoài cũng không quá lâu.”
Quả thật là đi cũng không lâu lắm, hiện trường án mạng đã bị thiêu rụi thành tro tàn, đám người vây xem cũng đã tản đi, lúc anh nấn ná trước đồn công an gần đó, bất ngờ lại trông thấy Lý Thản.
Kỳ lạ là, Lý Thản đang tâm sự nặng nề đứng đó, bỗng nhiên lại bỏ đi không ngoái đầu lại.
Cửa đồn công an tuy nhỏ nhưng trên cửa vẫn có huy hiệu công an. Có mấy người chắc là người thân của người chết đang cầm khăn tay lau nước mắt.
Giết người đền mạng, đó là đạo lý hiển nhiên.
Suốt đường trở về, La Nhận nghĩ, hay là cứ thuyết phục Sính Đình trước đã, đợi cô ấy chịu chấp nhận phần nào rồi thì gọi điện cho cảnh sát.
Không biết đã đi bao lâu, trên đường chợt nổi lên một trận gió, thổi những hạt cát siêu nhỏ táp vào mặt, trong gió dường như có mùi tanh của máu và cả mùi nhiên liệu đốt lửa, Tiểu Thương Hà dù sao cũng quá nhỏ.
Tòa nhà có tường bao như hạc giữa bầy gà kia đã hiện ra ở xa xa.
Không đúng, sao trước cửa lại có nhiều người vây quanh như vậy? Còn có cả bác Trịnh, sắc mặt bác Trịnh trắng bệch, bị người ta xúm lại mà cả người lẩy bẩy.
***
Nói đến đây, La Nhận dừng lại, thở dài một hơi, vặn nắp chai nước, ngửa đầu uống liền vài hớp.
Mộc Đại không còn truy hỏi như đang nghe kể chuyện nữa, cô không lên tiếng, chỉ dè dặt nhìn anh.
“Chú tôi chết, là tự sát, cắt yết hầu tự sát. Sau đó thì Sính Đình…”
Nhắc đến Sính Đình, chừng như là việc hao tổn rất nhiều sức lực của anh, anh mất rất lâu mới thấp giọng nói ra được: “Sính Đình phát điên.”
Dù đoán được không phải kết cục gì tốt lành, nhưng nghe anh chính miệng nói ra, Mộc Đại vẫn không nhịn được mà cả người sững sờ, cô vô thức cúi đầu nhìn khung ảnh trong tay, một cô gái xinh đẹp nhường vậy, đôi mắt trong trẻo đến thế, vậy mà bị điên rồi sao?
Thật khiến người ta phải sợ run.
“Là bác Trịnh phát hiện ra. Bác ấy nói, lúc đi ngang qua phòng ngủ của chú tôi, thấy cửa phòng mở, vốn cũng không mấy để ý, nhưng khi nhìn thấy Sính Đình ngồi dưới đất, duỗi tay, bấu lấy thảm trải sàn, đến gần mới nhìn ra trên mặt đất là một vũng máu, lại ngẩng đầu, thấy chú tôi nằm sấp ở một bên bàn, máu chính là tí tách chảy từ trên bàn xuống.”
Anh ngẩng đầu nhìn Mộc Đại: “Cô còn nhớ Sầm Xuân Kiều kể về vụ án ở Tế Nam thế nào không? Trong hơn một phút đồng hồ, bà ta ra khỏi phòng tìm ông già giữ cửa tới trợ giúp, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Lưu Thụ Hải bị chặt mất chân trái, trên lưng còn bị lột mất một mảng da.
“Tôi nghi ngờ, Sính Đình đã thật sự chứng kiến một phút đồng hồ đó.”
Chuyện gì có thể khiến người ta sợ phát điên? Mộc Đại không nghĩ ra được, cô cùng lắm mới chỉ bị dọa sợ đến phát khóc thôi.
“Hơn nữa, càng đáng sợ hơn là…” Nói đến đây, tay phải La Nhận nắm chặt lại, “Cô còn nhớ không, Sầm Xuân Kiều nói trước khi Lưu Thụ Hải chết, đã liệt kê ra những vụ án mình từng gây nên giống như đang đọc thuộc lòng?”
Nhớ chứ, như Sầm Xuân Kiều miêu tả, lúc đó mắt Lưu Thụ Hải trừng lớn, nhìn chòng chọc lên trần nhà, tốc độ đọc rất nhanh, giống như máy đánh chữ đang lọc cọc đánh chữ, giọng nói đều đều, không chút ngắc ngứ.
“Sính Đình rất biết điều, chỉ cần tôi nói em ấy nhất định sẽ nghe theo, trừ phi là chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Mà cắt yết hầu, một dao trí mạng, chỉ trong chớp mắt.”
Mộc Đại nhìn La Nhận với vẻ nghi ngờ, cảm thấy anh bỗng nhiên đổi trọng tâm chẳng can hệ gì đến chuyện đang nói, thế nhưng suy nghĩ một chút, chợt phản ứng kịp, sắc mặt lập tức trắng bệch.
La Nhận từng đề cập, phía trên cầu thang có một cửa sổ nhỏ, có thể thấy được tình hình trong phòng ngủ, lúc anh rời đi, Sính Đình đang ngồi trên bậc thang.
Sính Đình rất biết điều, La Nhận đã dặn dò, cô ấy nhất định sẽ không mở cửa, trừ phi là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tỷ như nhìn thấy bố mình cầm dao lên định cắt yết hầu.
Cắt yết hầu rất nhanh, từ trên thang chạy xuống rồi mở cửa, mọi thứ đều đã muộn.
Mộc Đại tựa hồ như đang nhìn thấy, Sính Đình lảo đảo mở cửa đi vào, sau đó hai gối mềm oặt quỳ sụp xuống đất, vào lúc cô đang hãi hùng không sao kiềm chế được, La Văn Miểu nằm rạp trên bàn lại đột nhiên ngẩng đầu lên, trên cổ là một miệng máu toang hoác, sau đó dùng một loại giọng không chút ngắc ngứ, tựa như tiếng máy đánh chữ, thuật lại ngày nào tháng nào năm nào, ở đâu, giết mấy người…
Sính Đình phát điên.
La Nhận vươn tay, lấy lại sợi dây chuyền trong tay Mộc Đại. Anh tựa hồ rất tránh né không muốn nhìn gương mặt Sính Đình, không dừng mắt trên đó quá lâu, quay mặt ảnh chụp vào trong, đeo lại lên cổ.
“Cô hỏi tôi tại sao lại quan tâm đến vụ án ở hồ Lạc Mã như vậy, cả đời tôi, nếu như chỉ có thể làm một chuyện duy nhất, thì nhất định phải là chuyện này.”