Bảy Người Chị Gái Phong Hoa Tuyệt Đại Của Tôi - Trang 2
Chương 8: Bất ngờ gì?
"Cuối cùng cũng không bị mất mặt."
Sau khi bắn hết đám pháo mừng tối cao cuối cùng, Vương Thuật nói thầm một câu. Sau đó đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp lại, gọi cho Mạc Hướng Vãn một cuộc điện thoại:"Alo, chị, chị có bận không, có thể mang cho em hai bộ quần áo đến đây được không, quần áo mua ngoài đường cũng được."
Quần áo của Vương Thuật đã bị Mạc Hướng Vãn đem đi giặt, trên người chỉ mặc đúng một cái áo ngủ của cô, mà kích thước lại không phù hợp, không khác gì cuốn một cái kanhm.
Như này thì làm sao đi ra ngoài được?
Mạc Hướng Vãn cười nói:"Đừng vội, chị lập tức về ngay."
Mười phút sau, một chiếc xe Maserati màu đỏ dừng ở trước cửa biệt thự, Mạc Hướng Vãn từ trong xe đi ra, trong tay cầm theo hai cái túi giấy đựng hai bộ quần áo bên trong.
Đều là hàng cao cấp, là kiểu dáng mới nhất do thợ may của tập đoàn Hướng Vãn thiết kế, âu phục quý ông.
Mạc Hướng Vãn nghĩ rằng Vương Thuật chắc chắn sẽ thích, kết quả là sau khi nhìn thấy, mặt Vương Thuật đen lại.
Từ nhỏ đến lớn, Vương Thuật khi mua quần áo đều rất tiết kiệm, một bộ quần áo không bao giờ vượt quá 50 đồng tiền.
Anh thấy khi mặc quần áo như vậy sẽ cảm thấy thoải mái, tùy tiện, tự do.
Nhìn đến bộ tây trang thẳng tắp, liền thấy đau đầu. Vốn định không mặc, kết quả bị Mạc Hướng Vãn mạnh mẽ nhét bộ quần áo lên người:" Tiểu Thuật, em mặc đẹp một chút, lát nữa chúng ta sẽ đi gặp em Tư, mặc quần áo rách rưới như vậy sao được!"
Cứ như vậy, Vương Thuật bị hóa trang trông như chú rể. Hai người lái xe Maserati đi tới bệnh viện Hối Thông nơi Cố Tâm Di làm việc.
"Từ từ."
Lúc xuống xe Mạc Hướng Vãn ngăn Vương Thuật lại: "Tiểu Thuật, hay là chúng ta cho chị Tư của em một bất ngờ nhỉ?"
"Bất ngờ gì?"
"Như này đi, em giả làm bệnh nhân rồi tìm em ấy khám bệnh, sau đó làm cho em ấy bất ngờ".
Vương Thuật nhếch miệng cười: "Chị thôi đi, em khỏe như trâu thế này, ai cũng có thể nhìn ra, huống hồ là hoả nhãn kim tinh của chị Tư."
"Chị không phải nói em giả trang thành bệnh nhân như vậy."
"Vậy chị định cho em giả trang thành bệnh nhân như thế nào?"
Mạc Hướng Vãn ghé sát vào tai Vương Thuật nói thầm vài câu.
Vương Thuật mặt đen lại trông rất oan ức: "Chị Tư vốn là yểu điệu thục nữ, chị xác định làm như thế sẽ không làm chị ấy tức chết chứ?"
Mạc Hướng Vãn lắc đầu cười: "Yên tâm đi, em ấy mà nhìn thấy em vui mừng còn không kịp ấy, tức cái gì mà tức."
"Được rồi! Xảy ra chuyện gì thì chị nhớ đỡ đòn nhá."
Vương Thuật đột nhiên lấy tay che đũng qu@n: "A, đau, đau quá."
Thấy thế, Mạc Hướng Vãn chạy nhanh vào trong bệnh viện, quấn quít bên cạnh Vương Thuật. Vương Thuật vừa đi vừa kêu như sói tru, kêu nghe rất là thảm! Rất nhanh đã kinh động đến mấy y tá, họ nhao nhao vây lại đây:"Làm sao vậy, anh bị sao thế?"
Mạc Hướng Vãn vội vàng nói: "Em trai tôi bị bệnh, mau gọi bác sĩ đến đây, bệnh rất nặng, hãy gọi viện trưởng đến đây."
"Được, hai người chờ chút, chúng tôi lập tức đi gọi viện trưởng đến."
Mấy y tá trông thấy Mạc Hướng Vãn xinh đẹp vô cùng, cách ăn mặc của Vương Thuật lại rất thời thượng, nên không dám chậm trễ. Một bên đi mời Cố Tâm Di, một bên đem Vương Thuật chuyển lên băng ca, đẩy vào phòng cấp cứu.
Sau đó Mạc Hướng Vãn tìm lí do thoái thác để lẻn đi trước. Không lâu sau, một vị đại mỹ nữ hào hoa phong nhã đi đến.
Giống như Vương Thuật đã nói, Cố Tâm Di là một người yểu điệu thục nữ, đặt vào thời cổ đại, thì chính là tiểu thư khuê các, là kiểu người không bước ra khỏi cổng lớn bao giờ.
Nhưng mà thái độ cư xử với bệnh nhân của cô vẫn luôn nghiêm túc. Nghe thấy có ca bệnh nặng là vội vàng chạy đến, bước đi có chút gấp, ba bước gộp thành hai, chạy nhanh vào phòng cấp cứu, vội vàng hỏi: "Tình huống như thế nào?"
Y tá ấp úng nói: "Hình như 'chỗ đó' xảy ra vấn đề."
"'Chỗ đó'?"
"Chỗ đó!" Y tá lấy tay chỉ chỉ một vị trí trên người Vương Thuật.
"Được rồi, mọi người đi ra ngoài đi, chỗ này đã có tôi rồi."
Lương y như từ mẫu, ở trong mắt bác sĩ, bệnh nhân không phân biệt là nam hay nữ. Sau khi bảo hai y tá đi ra ngoài, Cố Tâm Di tiến tới trước giường hỏi Vương Thuật: "Bị bao lâu rồi?"
Vương Thuật: "18 năm."
"Đã kiểm tra qua chưa?"
"Chưa kiểm tra qua, trước kia không đau, hôm nay đột nhiên bị đau."
"C ởi quần xuống."
"Cái này, hình như không được hay lắm."
Mặt Cố Tâm Di trầm xuống: "Nói nhảm ít thôi, bảo anh cởi, thì anh cởi, nói lời vô ích làm gì."
"Được rồi!"
Vương Thuật tháo thắt lưng ra, sau đó đem quần kéo xuống...
Đầu tiên là Cố Tâm Di sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt thay đổi, từng bước từng bước lùi về phía sau, đôi mắt to xinh đẹp chuyển động, hỏi: "Anh nói anh bị bệnh là từ 18 năm trước?"
Vương Thuật nói: "Đúng vậy!"
Trên mặt Cố Tâm Di bỗng nhiên xuất hiện nét tươi cười khó phát hiện nhưng miệng lại thở dài: "Anh tới hơi muộn, hiện tại bệnh tình đã chuyển biến xấu, chỉ có thể mổ.
Người đâu, đem dao mổ của tôi đến đây."
"Vâng, viện trưởng."
Hai y tá đẩy cửa đi vào, đẩy theo một cái xe đẩy, trên xe đẩy chứa đầy đủ các loại dụng cụ chữa bệnh.
Cố Tâm Di vô cùng quen tay, từ trên xe đẩy lấy ra một con dao mổ, đi thẳng đến chỗ Vương Thuật.
"Chị, tha mạng."
Vương Thuật quần cũng chưa có mặc, vèo một cái từ trên giường nhảy xuống chạy trốn.
Cố Tâm Di theo đuổi không nghỉ: "Đứng lại, anh mắc bệnh rất nặng, nếu không làm thủ thuật, đời này coi như xong rồi."
"Chị, chị gái của em."
"Câm miệng, ai là chị gái cậu"
Hai người ở trong phòng đuổi nhau vòng vòng quanh giường bệnh, không để ý đến hai y tá đang ngơ ngác. Cuối cùng Vương Thuật thành thành thật thật đứng bất động trên mặt đất.
"Ch..."
"Tiểu Thuật..."
Cố Tâm Di ném dao mổ trong tay xuống, oa một tiếng rồi khóc, lên tiếng khóc lớn!
Cô làm thế nào mà nhận ra Vương Thuật?
Trên người Vương Thuật có hai cái bí mật.
Một cái là đầu sói, còn một cái chính là khi Vương Thuật còn nhỏ đi ăn trộm bánh bao của người ta, bị người ta thả chó ra cắn, bị cắn đúng vào công cụ gây án.
Công cụ gây án của Vương Thuật và người khác bất đồng ở chỗ trên đó có dấu răng chó. Hơn nữa theo thời gian, cái dấu răng chó càng ngày càng to lên, đã tạo thành một vòng trông giống như xiềng xích.
Cái này có thể nói là từ trước đến nay chưa từng có người nào như vậy, nhưng Cố Tâm Di là bác sĩ lâu năm, liếc mắt nhìn một cái tất nhiên là có thể nhìn ra. Lúc này xác định, người trước mắt này chính là em trai mất tích 18 năm của mình.
"Chị, đây không phải là chủ ý của em, là chủ ý của chị Cả."
Sau khi hai người ôm đầu khóc, Vương Thuật nhanh chóng giải thích.
Ta nhổ vào!
Cố Tâm Di đá một cước vào mông Vương Thuật:" Chị Cả là người như thế nào chị còn không biết sao, em lại dám hất bát nước bẩn lên người chị Cả, cẩn thận bị đánh đấy."
Đau trứng!
Vương Thuật uất ức trong lòng, cũng may là còn có chị Cả làm chứng cho mình, chạy nhanh hô to: "Chị Cả, chị lại đây nói với chị Tư đi, có phải có chuyện này không, lúc chúng ta mới đến, chị nói là muốn tạo cho chị Tư một sự bất ngờ, sau đó..."
"Tiểu Thuật, em nói cái gì vậy?" Mạc Hướng Vãn vẻ mặt vô tội: "Em nói muốn gặp em Tư, chị liền cùng em đến đây, sau đó chị đi mua nước khoáng cho em, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Vương Thuật...!!!
Từ đó trở đi, anh nhận ra được một cái chân lý là ngàn vạn lần không thể nhìn vẻ bề ngoài, phải luôn ghi nhớ, lòng người khó đoán, không biết được người ta sẽ làm gì.
Chính mình hiển nhiên đã bị chị Cả lừa một phen.