Bảy Người Chị Gái Phong Hoa Tuyệt Đại Của Tôi - Trang 2
Chương 73: Vương Thuật hung ác
Khoảng hơn nữa tiếng sau đó, chiếc xe việt dã dừng lại ở trước cổng nhà của Long Ngạo Tuyết.
Vương Thuật xuống xe, đi về phía cửa chính.
Long Ngạo Tuyết: “Này tên ngốc, anh không có chìa khóa thì vào bên trong bằng cách nào? ”
Vương Thuật Ngoảnh đầu lại cười nói: “Ai nói với cô là vào nhà thì phải cần chìa khóa, quên không nói cho cô biết, anh đây chỉ cần ba giây, có thể mở được mọi loại ổ khóa trên đời, kể cả két sắt của ngân hàng.”
“Không chém gió thì anh chết sao?”
Long Ngạo Tuyết nhìn Vương Thuật với ánh mắt coi thường, từ trong xe bước xuống.
Vương Thuật không trả lời cô, bước tới trước cánh cửa, cũng không biết anh móc đâu ra một đoạn dây thép, sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của Long Ngạo Tuyết, chọc đoạn dây thép vào lỗ chiếc ổ khóa, vặn lắc một hồi, Long Ngạo Tuyết còn tưởng rằng cái cửa phòng trộm này đến cầm búa tạ đập hết lực cũng không hề hấn gì, thế mà lại mở ra được.
Long Ngạo Tuyết cái miệng xinh xắn mở rộng ngạc nhiên.
Vương Thuật khiêm tốn cười ca vốn dĩ là huyền thoại.”
ừng thần tượng ca a, ca
“Anh anh anh, tên khốn nạn.” Long Ngạo Tuyết nhịn nửa ngày mới nói ra được một câu.
Cái người này, hôm qua ban ngày ban mặt rõ ràng có thể mở được cửa, vậy mà lại lôi mình đi thuê khách sạn, lại còn là phòng đơn, cô nhìn lại rõ ràng một lần nữa từ trên xuống dưới cái con người dơ bẩn này.
Long Ngạo Tuyết thật sự muống mắng hẳn, nhưng nghĩ một hồi lại cảm thấy: cạn lời!
'Tên này hoàn toàn vô cảm với những lời mắng chửi, da mặt còn dày hơn tường thành.
“Anh anh anh...anh, vô sỉ!"
Cuối cùng, Long Ngạo Tuyết cũng thốt ra được 2 từ, vậy mà đối với tên họ Vương vô lại này đến một điểm sát thương cũng không có, khinh thường nhìn Long Ngạo Tuyết, đi qua sân đến cửa nhà, tiện tay mở cửa ra.
Đồ đạc trong nhà bày biện theo kiểu hoàng cung, đơn giản trang nhã nhưng lại ngăn nắp sạch sẽ, nhiều thêm một chiếc bàn tròn kiểu cổ (Bàn Bất Tử, bàn tròn hoặc vuông bằng gỗ có 8 ghế gỗ ngồi xung quanh hoặc loại ghế dài dành cho 2 người tạo thành 4 chiếc ghế, tương truyền là dành cho 8 bị thần bất tử ngồi), trên chiếc bàn đó còn có một chiếc cặp sách.
Long Ngạo Tuyết bĩu môi, sắc mặt hơi tối lại, việc đầu tiên là tiến vào trong phòng ngủ, cầm lấy một túi quần áo nhỏ đi ra, sau đó lấy chiếc cặp sách ở trên chiếc bàn: “Đi.”
Vương Thuật sờ sờ cái mũi: “ Mỹ nhân, ta không thể không kiến nghị với cô, hai ngày này thân thể của cô rất yếu, thời gian gần đây nghe đồn sẽ có mưa lớn, đi Đào Nguyên Thôn vào lúc này không phải là một ý tưởng tốt.”
“ Anh quản nổi tôi sao, đi hay không?, không đi tôi khóa cửa.
“Đi Đi!, anh đây không thèm cãi nhau với loại phụ nữ ngực to não bé.”
Vương Thuật cạn kiệt lời nói, bước ra khỏi sân, trán xuất hiện một đường hắc tuyến. (dg: trán nhăn lại xuất hiện một đường chỉ đen, hẳn anh em đều biết a)
Cốp xe đăng sau vẫn còn hai chiếc xe đạp gấp với một túi †o màu đen, ngoài những thứ mua thêm từ hôm qua, bây giờ thì Long Ngạo Tuyết còn phải ôm thêm hai túi quần áo.
Đối với con xe việt dã này mà nói, mấy thứ đồ đó không là gì cả, tuy nhiên theo lời của Tiểu Vũ nói,200 dặm sau đó,sẽ tiến sâu vào vùng núi, chỉ có thể đạp xe đạp, mà quân đội đã nói sẽ có thêm cả mưa lớn.
Mang lắm đồ như vậy đến lúc đó làm thế nào?
Vương Thuật trong đầu đã hiện ra tình huống mồ hôi mình rơi như mưa với những cái túi lớn túi nhỏ làm lưng anh còng xuống vì sức nặng.
“ Cô gái nhỏ, coi chừng tôi xử lý cô.”
Vương Thuật cười xấu xa, giả bộ như không có việc gì, giúp Long Ngạo Tuyết chất đống đồ lên xe, hai người khởi động xe xuất phát.
Xem dáng vẻ hình như Long Ngạo Tuyết đã từng đi qua đây một lần, không cần bản đồ, chỉ huy Vương Thuật lái xe, xuyên qua thành phố Bình Châu, đi về hướng tây, lái xe tiền vào một con đường núi gập ghềnh hiểm trở.
Lúc đầu thì vẫn bình thường, như bao con đường ở thôn quê khác, chỉ có đôi chút gập ghềnh, vẫn có xe đi qua đi lại, ngẫu nhiên còn có một chiếc xe buýt, nhưng gần như là không có người đi bộ trên đường.
50 dặm sau đó, xe buýt đã vô cùng thưa thớt. Đến 100 dặm tiếp theo, Vương Thuật mới gặp được 1
chiếc xe buýt, đi tiếp 100 dặm, đường đã trở lên gập ghềnh vô cùng khó đi.
Tê liệt! đến cái nơi khỉ ho cò gáy gì thế này!
Vương Thuật nhìn con đường trước mặt, chỉ thiếu nước gào thét lên.
Xe buýt dừng lại tại trạm xe buýt này, từ trên xe đi xuống vài người, tất cả đều là những người trẻ tuổi.
Những người này không đi vào trong núi, mà tới để được ngồi tàu lượn miễn phí, nhìn một chút phong cảnh núi non, những người đó cũng có những chiếc xe đạp gấp, thuận theo lối mòn, đạp xe vào trong núi.
Vương Thuật xuống xe nhìn một chút con đường trước. mắt, con đường nhỏ hẹp, ngoài ra còn có một vấn đề nan giải.
Nhỏ hẹp tạm thời không nói đến, đá nhọn gồ ghề, đá sắc cạnh nguy hiểm, quanh co khúc khuỷu, ổ gà lồi lõm, tất cả những hình ảnh ấy đều gộp lại và phản ánh trên con đường này.
Nhìn người đẹp đứng bên cạnh, sắc mặt Vương Thuật trở lên vô cùng u ám, thường có câu nói, nam nữ phối hợp lẫn nhau, làm việc gì đều không biết mệt mỏi.
Nhưng để ghi điểm trước người đẹp này, dạng như Long Ngạo Tuyết này vốn dĩ đã lạnh lùng, cảm giác đứng cạnh như đứng cạnh nữ chính trong phim kinh dị “Mời đúng khách vào nhà “ ( Let the Right One in), phối hợp với kiểu phụ nữ như vậy, Vương Thuật không thể nào vui vẻ được.
“Còn ngây ra đấy làm gì, mau vác hành lý xuống, để xe lại đó là được, trên xe có định vị, bọn họ sẽ tìm thấy”
Long Ngạo Tuyết thấy tên Vương Thuật còn đang ngây ngốc, lập tức gọi to.
“Đang thu dọn hành lý, cô đợi một chút.“
Vương Thuật giận dữ trả lời, đi tới gần chiếc xe việt dã, một mặt thương xót nhìn chiếc xe: “Huynh đệ a, tuy răng chúng †a quen biết nhau không được bao lâu, gặp mặt là duyên phận xô đẩy a, hôm nay đành phải để người anh em vất vả rồi.”
Vương Thuật nói xong, trở lại trong xe, còn không đợi Long Ngạo Tuyết phản ứng kịp, liền đạp ga lao đi.
Một chiếc xe việt dã đã được độ linh kiện thường có giá rất đắt, nhưng trong mắt của Vương Thuật, cũng không đáng là bao nhiêu, đặc biệt là đối với đại gia như Long Ngạo Tuyết, không bao lâu nữa chiếc xe sẽ trở thành gánh nặng cho Vương Thuật.
Theo ý nghĩ của Vương Thuật, tiết kiệm được đi bộ bước. nào, chính là hay bước đấy. (dg: kiểu như xe nổ lốp vẫn phải cố đi cho đỡ phải đi bộ)
Nhưng vấn đề là lúc này không chỉ xem độ bền của chiếc xe, còn phải xem kĩ thuật của người điều khiển xe nữa.
Vương Thuật hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì cả, kỹ thuật lái xe của anh có thể so tài với những tay đua xe địa hình hàng đầu thế giới, chiếc việt dã như một con quái thú, điên cuồng lao về phía trước.
Panh panh panhIl
Ka ka kat €lock clock clockt
'Thứ âm thanh này, Long Ngạo Tuyết xuýt chút nữa đã hét lên, trải nghiệm này còn kích thích hơn đi tàu lượn, nhưng mà cũng thật nguy hiểm, một bên là vách núi dựng đứng, bên kia là vực sâu hun hút.
Chẳng may trượt xuống vách núi phía dưới, kết quả chính là xe nát người chết.
Những người vừa đạp xe đạp vừa ăn dưa bên đường nhìn bằng một ánh mắt hâm mộ và đố kị.
“Đúng thật là người giàu.”
“Năm rãnh I, con xe việt dã này phế chắc rồi, thật đáng
tiếc:
“Đây là xe quân đội đó, quân đội bây giờ ai cũng đều giàu như vậy sao?”. Đọc tru?ện ha?, tru? cập nga? { TRÙMTR??ỆN.?n }
Từng người trố mắt nhìn chiếc xe chạy qua, nhìn Vương Thuật lái xe lướt qua. Cmn đây mà là lái xe à, nói là phá xe có được không hả?
Từ xa nhìn lại, như một chiếc xe đang nhảy nhót, may mắn không phải là một chiếc xe mui trần, nếu không thì Long Ngạo. Tuyết đã bị bay ra khỏi xe.
Bằng kỹ thuật lái xe thượng thừa, Vương Thuật đã đưa được anh cùng cô đi thêm được 20 dặm, sau đó thì âm thanh nổ chiếc lốp xe đầu tiên truyền tới.
Bùm!
Bánh xe bên trái phía trước đã bị nổ nát do liên tục ma sát với những viên đá sắc nhọn trên đường.
Vương Thuật hình như đã dự liệu được tình huống này sẽ xảy ra, đánh tay lái sang trái, tiếp tục tiến về phía trước.
Đi thêm 10 dặm nữa, chiếc bánh xe thứ hai đã bị phế bỏ.
Lại đi tiếp 20 dặm nữa, đằng sau liên tiếp truyền tới hai âm thanh, hai lốp xe phía sau đã hoàn toàn bị phá nát.
Vương Thuật lần này thật sự chơi tới bến, chiếc xe bốn bánh đều đã hỏng cả bốn, hẳn như cũ không chịu dừng lại, lái con xe việt dã đã tàn tạ không chịu nổi trên con đường gập. ghềnh đầy đá núi, gẳng gượng tiến về phía trước, sau khi lê lết cố gắng thêm 30 dặm nữa mới chịu dừng xe.
Thực sự là không thể lái xe đi tiếp.