Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bảy Năm Hôn Nhân

Chương 9: Chương 9:



Ngày hôm sau, lúc Sở Hàm đến công ty liền nhìn thấy Mạc Tiểu Bắc vừa từ phòng nhân sự ở tầng 1 đi ra.
 
“Chào buổi sáng.” Cậu ta cười với Sở Hàm.
 
Sở Hàm có một chút ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
 
Mạc Tiểu Bắc nói: “Bắt đầu từ ngày mai em cần đến đây để giúp chú Hà làm việc, hôm nay đến trước để báo cáo.”
 
Đôi mắt sau mắt kính của cậu ta có mang một chút nụ cười. Nhưng không biết nói vì sao Sở Hàm luôn cảm thấy nụ cười đó không đơn thuần.
 
“Ra là thế, thế thì tốt quá rồi.” Nhưng cho dù như thế, Sở Hàm vẫn học theo bộ dạng của Tề Hạo khách khí nói với cậu ta.
 
“Về sau nếu có chỗ nào không hiểu, nhờ anh họ chỉ giáo thêm cho em.”
 
Mặc dù cậu ta đang yêu Hà Hinh, nhưng rốt cuộc vẫn chưa kết hôn. Lúc này đã gọi “Anh họ anh họ”. Sở Hàm chỉ cảm thấy quá vồn vã.
 
“Làm gì có làm gì có, cậu thông minh thế chắc học là biết liền à.” Sở Hàm đã không muốn nói nhiều thêm với cậu ta. Cô từ trước đến nay luôn biểu hiện cảm xúc ra khuôn mặt. Lúc này có thể nhịn được đã là cố gắng lắm rồi.
 
Cô vốn muốn đi về phòng làm việc, nhưng cuối cùng chịu không được hiếu kỳ trong lòng hỏi: “Đúng rồi, Mạc tiên sinh trước đây học ở học viện sư phạm kỹ thuật Dương Châu đúng không?”
Nụ cười treo trên khuôn mặt của Mạc Tiểu Bắc đột nhiên đông cứng lại trong giây lát. “Anh họ sao đột nhiên anh lại hỏi vậy?” Cậu ta phản ứng kịp lại liền nhanh chóng cười nói.
 
“Không có gì. Chỉ là tối qua sau khi về chị dâu cậu luôn mồm nói mặt cậu trông rất quen.” Sở Hàm trả lời, “Không giấu gì cậu, chị dâu cậu tốt nghiệp ở học viện sư phạm kỹ thuật Dương Châu.”
 
“Hóa ra như thế.” Mạc Tiểu Bắc cười, “Như vậy thì em và chị dâu cũng được tính là một nửa bạn cùng trường với nhau.”
 
“Một nửa bạn cùng trường.” Sở Hàm cũng cười.
 
“Vậy nếu anh họ không còn việc gì nữa thì em đến chỗ chú Hà trước đây. Chú ấy vừa bảo em qua chỗ chú ấy sau khi xong việc ở phòng nhân sự.” Mạc Tiểu Bắc nói.
 
“Được.” Sở Hàm đáp lại.
 
Trong tích tắc Mạc Tiểu Bắc đi qua chỗ cô, Sở Hàm lại đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, vẫn chưa hỏi cậu sắp về phòng nào làm việc?”
 
“Phòng nghiên cứu phát triển.” Mạc Tiểu Bắc ngoảnh đầu lại nói, “Chủ yếu phụ trách mảng kế hoạch quảng cáo.”
 
Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn chuẩn xác đến đàng sợ. Mặc dù Sở Hàm chỉ đơn giản nói chuyện với Mạc Tiểu Bắc có vài câu, mặc dù Mạc Tiểu Bắc trong quá trình đó luôn luôn nở nụ cười. Nhưng căn cứ vào nụ cười tự dưng đông cứng của cậu ta lúc nãy, Sở Hàm tin rằng lời đồn liên quan đến cậu ta năm ấy hoàn toàn không phải là không có căn cứ.
 
Chỉ là cô không biết rằng, sự u ám bẩn thỉu trong thâm tâm của Mạc Tiểu Bắc giống những con sóng dào dạt trên sông cuồn cuộn chảy tới.
 
So với giác quan thứ sáu của phụ nữ, Tề hạo kỳ thực không thể hiểu được vì sao phụ nữ có thói quen trước khi ăn cơm nhất định phải lấy điện thoại ra chụp ảnh. Đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ trên thế giới này.

 
Do mới lĩnh lương nên những đồng nghiệp trong phòng làm việc của Sở Hàm đang bàn bạc việc cùng nhau đi ăn hàng. Đây dường như hoạt động thường xuyên mỗi tháng một lần của phòng bọn họ. Cho nên khi Tề Hạo nhắn tin cho Sở Hàm nói về việc này, Sở Hàm không bất ngờ một tí gì.
 
Cuối cùng tại một nhà hàng sân vườn bên hồ, nhân viên phục vụ vừa mang hết đồ ăn lên,  chị Lâm bọn họ đều rút điện thoại ra chụp ảnh. Tề Hạo ngồi bên cạnh nhìn, anh nghe thấy tiếng chụp ảnh không ngừng vang lên, lờ mờ có cảm giác như mình đang đi vào phòng chụp ảnh vậy.
 
Thịnh An ngồi ở một bên, Tề Hạo vốn dĩ cho rằng cậu ấy không đến buổi tiệc hôm nay, nhưng không ngờ cậu ấy lại không từ chối.
 
Có lẽ Tề Hạo ngồi liên tục, không giống như những người khác đang chụp ảnh, chị Lâm cảm giác có chút gì kỳ lạ liền hỏi: “Sở Hàm, hôm nay cô làm sao thế? Bình thường cô luôn là người chụp ảnh chăm chỉ nhất cơ mà?”
 
Tề Hạo: “Ờ, điện thoại em sắp hết pin rồi, các chị cứ chụp ảnh đi.”
 
Năng lực ứng biến của anh từ trước đến nay luôn tốt, nói như thế chị Lâm cũng không nghi ngờ gì.
 
Được một lúc, nhóm người cuối cùng cũng đã chụp ảnh xong, chị Lâm nói: “Được rồi, mọi người ăn cơm thôi.”
 
Tề Hạo vừa cầm đũa lên, lại nhìn thấy Thịnh An ở bên đột nhiên đứng dậy.
 
“Bố.” Chỉ nghe thấy Thịnh An đột nhiên gọi một tiếng, Tề Hạo liền nhìn theo hướng nhìn của cậu ấy liền nhìn thấy ông trùm ngành dệt may của thành phố này Thịnh Khuê Minh cùng với trợ lý của ông ấy Trương Chí Hoa và vài người mặc áo vest đi giầy da cùng đi tới. 
 
Trước đây Tề Hạo có một vài lần gặp gỡ Thịnh Khuê Minh trong những cuộc rượu làm ăn, cho nên cũng có một chút ấn tượng với Thịnh Khuê Minh. Anh biết Thịnh Khuê Minh có một cậu con trai, nhưng không ngờ rằng cậu con trai đó chính là Thịnh An.
 
Nói đến Thịnh An, ấn tượng lớn nhất của Tề Hạo đối với cậu ấy là tính cách thẹn thùng không phù hợp với chiều cao 188. Sau lần Tề Hạo xông nhầm vào nhà vệ sinh nam, cậu ấy có một thời gian nhìn thấy Tề Hạo giống như chuột nhìn thấy mèo vậy. Nhưng trừ điều đó ra, Thịnh An đích thực cũng đẹp trai. Không giống như đôi mắt to, lông mày rậm của Tề Hạo, Thịnh An có một đôi mắt phượng cực kỳ đặc biệt. Người trong phòng thường giễu cợt đôi mắt của cậu ấy như mắt hồ ly, nhưng đối với Tề Hạo ánh mắt ấy lại mê hoặc lòng người. Cậu ấy lại có làn da cũng được tính là trắng bóc. Nếu dùng ngôn ngữ đang thịnh hành bây giờ mà nói thì dung mạo của Thịnh An cũng được xếp vào hạng “Tiểu thịt tươi” ba chữ.
 
Mọi người xung quanh đều lặng im. Có lẽ mọi người đều kinh ngạc với tiếng gọi của Thịnh An. Cũng đúng mà thôi, cậu trai nghèo mỗi ngày đều ngồi xe buýt đi làm lại gọi Thịnh Khuê Minh làm bố, ai mà không bất ngờ cho được?
 
Sắc mặt của Thịnh Khuê Minh lại không được tốt. Sau khi Thịnh An gọi ông ấy, ông chỉ khẽ ư một tiếng lạnh nhạt, đầu cũng không quay lại rồi đi mất.
 
Tề Hạo có một chút bất ngờ, anh nhìn về phía Thịnh An, chỉ nhìn thấy sắc mặt cậu ấy lúc đỏ lúc trắng.
 
Thịnh Khuê Minh và đám người sau lưng ông ấy đã đi xa rồi, còn Trương Chí Hoa lại đi chậm lại, đi đến trước mặt gọi một tiếng: “Thịnh An.”
 
“Chú Trương.” Thịnh An cũng gọi một tiếng.
 
“Việc vừa xảy ra cháu đừng có để trong lòng, bố cháu, ông ấy chủ yếu vẫn đang tức giận. Đợi qua một số ngày nữa ông ấy nghĩ thông suốt rồi thì mọi sự sẽ tốt thôi.” Trương Chí Hoa an ủi nói.
 
Tề Hạo nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện biết được bố con Thịnh Khuê Minh và Thịnh An đang có mâu thuẫn, nhưng lại không biết mâu thuẫn đó là gì?
 
“Cháu biết rồi, cảm ơn chú, chú Trương.” Thịnh An mở lời nói, cậu đồng thời nhìn Trương Chí Hoa cười. Nhưng trong nụ cười đó trong mắt của Tề Hạo có chút đau khổ.
 
Trương Chí Hoa đã nói xong điều cần nói, lại hàn huyên mấy câu: “Đang ăn cơm cùng đồng nghiệp à?”
 
“Vâng.” Tề An gật đầu.
 
“Vậy mọi người ăn đi nhé, chú đi trước đây.” Trương Chí Hoa nói xong liền quay người rời đi.
 
Ông ấy vừa đi, đám người vừa rồi còn yên lặng không lời  phút chốc bàn tán xôn xao.

 
Chị Lâm nói: “Tiểu Thịnh, cậu là con trai của Thịnh Khuê Minh à? Thế mà trước đây đều không thấy cậu nhắc đến.”
 
Lại có một người: “Đúng thế, sao cậu khiêm tốn thế?”
 
Người khác: “Ê, nhà cậu có nhiều tiền thế, vì sao cậu vẫn ra ngoài đi làm làm gì?”
 
Xung quanh mồm năm miệng mười, cảm nhận sâu sắc lại là người im lặng không nói một lời. Vẻ mặt cậu lúc này lại trông rất giống bố cậu.
 
Tề Hạo: “Được rồi được rồi, đây là chuyện riêng của nhà người ta, các chị hỏi dò kĩ càng thế để làm gì? Ăn cơm, ăn cơm!!!” Anh đúng lúc đó giải vây cho Thịnh An.
 
Mọi người xung quanh mặc dù nhiều chuyện, nhưng nhìn thấy Thịnh An không muốn mở miệng nói đến việc của mình, liền cũng không còn muốn tự đưa mình vào tình huống khó xử nữa.
 
Ăn cơm tối xong, Tề Hạo vừa mới lái xe ra khỏi bãi đỗ lại nhìn thấy Tề An đi một mình bên đường, tâm trạng ngổn ngang trăm mối bên lòng. Ánh đèn màu vàng kéo dài bóng dáng của cậu, ánh trăng trải trên bóng dáng của cậu từng lớp mỏng manh, cảm giác cô đơn tăng thêm vài phần. Có một khoảnh khắc nào đó, Tề Hạo dường như nhìn thấy bản thân mình nhiều năm về trước.
 
Băn khoăn, mù mờ, không có gì cả...
 
Anh đi xe qua bấm còi: “Để tôi đưa cậu về nhà.” Anh nhìn Thịnh An nói.
 
Thịnh An lắc đầu đang định nói không, Tề Hạo lại đi trước một bước nói: “Lên đi, tôi đưa cậu đến một nơi, đảm bảo có thể làm cho cậu thỏa thích trút bỏ một trận.”

 


Chương trước Chương tiếp
Loading...