Bẫy Mùa Hè - Boldness
Chương 126: Ngoại truyện 1 - Công bố điểm(1)
Edit by Tịch Lan🥀
________
Một ngày sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, hai vị phụ huynh có một cuộc nói chuyện bí mật, nội dung cụ thể là gì thì họ không nói với hai người, nhưng sau khi Chu Linh trở về, bà đã lén dặn dò với Trần Nghiêu rằng dù có yêu nhau nhưng cũng nên thân mật đúng mức.
Trần Nghiêu lập tức đỏ mặt, cúi đầu lúng ta lúng túng không nói gì. Chu Linh thấy vậy chỉ nghĩ là con gái đang xấu hổ, cười xoa xoa đầu con gái, nhớ tới Lâm Trưng từ trước đến nay luôn đoan chính lễ độ, chắc hai đứa nhỏ cũng chỉ có tình cảm đơn thuần.
Trần Nghiêu chột dạ không dám gần gũi với Lâm Trưng trước mặt ba mẹ, vẫn duy trì khoảng cách an toàn như trước kia.
Kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học là thời điểm thích hợp để thi lấy bằng lái xe, cả hai cùng nhau đăng ký học lái, sau khi được đào tạo qua một lần, họ bắt đầu hành trình luyện tập hàng ngày. Dù đã rất chú ý đến chế độ ăn uống nhưng Trần Nghiêu vẫn không thể đổ mồ hôi quá nhiều, thế nên Lâm Trưng đã bàn với cô rằng sẽ học lái xe vào lúc 6 giờ mỗi sáng.
Người nào đó chưa bao giờ thức dậy khi đồng hồ báo thức kêu, cuối cùng vẫn là tiếng chuông điện thoại vang lên một trận mới đánh thức được cô.
"Mũ đâu?"
Mơ mơ màng màng rửa mặt thay quần áo xong, đẩy cửa nói có thể xuất phát rồi, Lâm Trưng nhìn đến hai tay cô trống trơn bèn nhắc nhở.
Trên đầu có mấy sợi tóc vểnh lên, Trần Nghiêu có điểm trì độn sờ sờ đầu, sau đó xoay người trở về phòng lấy mũ che nắng.
"Em bôi kem chống nắng chưa?"
Đưa tay sờ mặt, cô lại bĩu môi quay lại lấy kem chống nắng.
Không còn cách nào khác, hậu quả của việc cưỡng ép thức tỉnh là đại não phải mất một thời gian dài mới có thể hoạt động bình thường, lần nào cũng vậy, Lâm Trưng dứt khoát trang bị đồ đạc cần mang theo mỗi ngày, cô chỉ cần rửa mặt là xong là có thể đi luôn.
Sau khi vào thang máy, Trần Nghiêu vòng tay qua eo Lâm Trưng, vùi mặt vào trong ngực anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng cảm thấy tỉnh táo hơn, ngẩng mặt lên cười với anh: "Ngày thứ ba dậy sớm!"
Dáng dấp bạn gái nhu thuận dễ thương lại có chút hoạt bát, Lâm Trưng nhéo nhéo đôi má mềm mại của cô, không nhịn được cúi đầu hôn một cái.
Chín giờ sáng, trời nắng gắt. Sau khi rời khỏi bãi tập lái, Trần Nghiêu chỉ cảm thấy chóng mặt, luôn có ảo giác rằng cô vẫn đang không ngừng lùi xe và đỗ xe.
Lâm Trưng thấy vậy hỏi cô có phải gặp vấn đề gì trong lúc tập hay không, cô lắc đầu: "Chỉ hơi chóng mặt..."
Đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, mát lạnh, không có biểu hiện phát sốt: "Có thể là do nghỉ ngơi chưa tốt, bây giờ trở về ngủ một giấc."
Trần Nghiêu vốn muốn ở bên ngoài một mình với anh, vừa nghe được lời này, cô có chút không vui cúi đầu xuống.
Sau lần cô ngất xỉu và phải nhập viện, mọi người xung quanh coi cô như một con búp bê thủy tinh, nhất cử nhất động của cô đều phải đề phòng, việc học lái xe là do cô khăng khăng muốn học nên ba mẹ mới chịu thỏa hiệp.
"Gần đây tập lái rất vất vả, cuối tuần anh sẽ đưa em đi chơi..." Lâm Trưng biết Trần Nghiêu gần đây bị trông giữ hơi nghiêm khắc, cảm xúc rất dễ suy sụp.
"Mẹ em, bà ấy..."
"Anh sẽ nói chuyện với dì."
Lâm Trưng luôn có cách, Trần Nghiêu nắm lấy tay anh, cười đến ngọt ngào: "Vậy chúng ta qua đêm ở bên ngoài được không?"
Qua đêm tất nhiên là...
"Khụ khụ." Anh quay đầu đi, ngữ khí kiên quyết, "Không thể!"
"Đáng ghét, em cũng không có bị gì!"
Vứt tay anh ra, Trần Nghiêu tức giận bỏ đi, Lâm Trưng thở dài, ngón tay ấn huyệt thái dương, cảm thấy mình cũng bắt đầu chóng mặt.
Ở bên ngoài nhiều nhất là ôm và hôn nhẹ một cái, ở trước mặt ba mẹ còn phải giữ khoảng cách, tình yêu này dường như càng khó khăn hơn sau khi công khai. Cũng may đảo mắt là đã tới ngày công khai điểm thi, trong nháy mắt, sự phẫn uất của Trần Nghiêu nhanh chóng bị thay thế bằng sự lo lắng.
Hôm nay là ngày công bố điểm, Trần Nghiêu lo lắng đến mức không ăn được gì, phía chính phủ thông báo thời gian công bố chính thức sẽ là 11 giờ tối, hai gia đình cơm nước xong ngồi chờ ở phòng khách. Bốn người lớn ngồi trên ghế sofa thảo luận về những câu chuyện thú vị thời đại học của họ, Trần Nghiêu và Lâm Trưng ngồi ở một bên, cúi đầu tự xem di động của mình.
"Nghiêu Nghiêu, con có đói bụng không? Thời gian còn sớm, con không ăn gì thân thể có chịu được không?" Đang đánh chữ trò chuyện với Lâm Trưng thì đột nhiên bị mẹ gọi đến, Trần Nghiêu theo bản năng tắt màn hình điện thoại.
"Con không đói." cô đứng lên, cúi đầu giật giật góc quần áo, "Thôi, con về phòng trước đây ạ."
Chử Huệ Thanh hỏi Chu Linh, "Nghiêu Nghiêu không ăn tối à?"
"Không chỉ bữa tối. Buổi đã sáng dậy muộn rồi mà cũng không ăn cơm trưa, hỏi đến thì bảo là ăn không vô..."
"Cũng dễ hiểu thôi, dù sao con bé cũng rất căng thẳng."
"Vất vả lắm mới chăm lên được một ít thịt." Chu Linh lo lắng, "Cảm xúc dao động một tí thôi cũng lơ ăn."
"Kêu bạn tốt của con bé khuyên bảo một chút, bằng không để Lâm Trưng thử thuyết phục xem sao." Lâm Ngôn, người luôn luôn im lặng lắng nghe bên cạnh đột nhiên mở miệng, ba người còn đồng thời nhìn về phía ông.
Trần Kiến Bình sờ sờ mũi: "Tôi cảm thấy cũng được đó..."
Lâm Trưng bưng khay đồ ăn đi vào.
Chưa đầy nửa tiếng, anh cầm cái khay trống bước ra khỏi phòng Trần Nghiêu.
Bốn người lớn nhìn anh, nhất thời không ai lên tiếng.
"...Em ấy nói muốn ăn một ít trái cây."
Chu Linh và Trần Kiến Bình im lặng nhìn nhau, trong mắt cả hai đều nhìn thấy ba chữ: sói mắt trắng!
- ---
________
Một ngày sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, hai vị phụ huynh có một cuộc nói chuyện bí mật, nội dung cụ thể là gì thì họ không nói với hai người, nhưng sau khi Chu Linh trở về, bà đã lén dặn dò với Trần Nghiêu rằng dù có yêu nhau nhưng cũng nên thân mật đúng mức.
Trần Nghiêu lập tức đỏ mặt, cúi đầu lúng ta lúng túng không nói gì. Chu Linh thấy vậy chỉ nghĩ là con gái đang xấu hổ, cười xoa xoa đầu con gái, nhớ tới Lâm Trưng từ trước đến nay luôn đoan chính lễ độ, chắc hai đứa nhỏ cũng chỉ có tình cảm đơn thuần.
Trần Nghiêu chột dạ không dám gần gũi với Lâm Trưng trước mặt ba mẹ, vẫn duy trì khoảng cách an toàn như trước kia.
Kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học là thời điểm thích hợp để thi lấy bằng lái xe, cả hai cùng nhau đăng ký học lái, sau khi được đào tạo qua một lần, họ bắt đầu hành trình luyện tập hàng ngày. Dù đã rất chú ý đến chế độ ăn uống nhưng Trần Nghiêu vẫn không thể đổ mồ hôi quá nhiều, thế nên Lâm Trưng đã bàn với cô rằng sẽ học lái xe vào lúc 6 giờ mỗi sáng.
Người nào đó chưa bao giờ thức dậy khi đồng hồ báo thức kêu, cuối cùng vẫn là tiếng chuông điện thoại vang lên một trận mới đánh thức được cô.
"Mũ đâu?"
Mơ mơ màng màng rửa mặt thay quần áo xong, đẩy cửa nói có thể xuất phát rồi, Lâm Trưng nhìn đến hai tay cô trống trơn bèn nhắc nhở.
Trên đầu có mấy sợi tóc vểnh lên, Trần Nghiêu có điểm trì độn sờ sờ đầu, sau đó xoay người trở về phòng lấy mũ che nắng.
"Em bôi kem chống nắng chưa?"
Đưa tay sờ mặt, cô lại bĩu môi quay lại lấy kem chống nắng.
Không còn cách nào khác, hậu quả của việc cưỡng ép thức tỉnh là đại não phải mất một thời gian dài mới có thể hoạt động bình thường, lần nào cũng vậy, Lâm Trưng dứt khoát trang bị đồ đạc cần mang theo mỗi ngày, cô chỉ cần rửa mặt là xong là có thể đi luôn.
Sau khi vào thang máy, Trần Nghiêu vòng tay qua eo Lâm Trưng, vùi mặt vào trong ngực anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng cảm thấy tỉnh táo hơn, ngẩng mặt lên cười với anh: "Ngày thứ ba dậy sớm!"
Dáng dấp bạn gái nhu thuận dễ thương lại có chút hoạt bát, Lâm Trưng nhéo nhéo đôi má mềm mại của cô, không nhịn được cúi đầu hôn một cái.
Chín giờ sáng, trời nắng gắt. Sau khi rời khỏi bãi tập lái, Trần Nghiêu chỉ cảm thấy chóng mặt, luôn có ảo giác rằng cô vẫn đang không ngừng lùi xe và đỗ xe.
Lâm Trưng thấy vậy hỏi cô có phải gặp vấn đề gì trong lúc tập hay không, cô lắc đầu: "Chỉ hơi chóng mặt..."
Đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán cô, mát lạnh, không có biểu hiện phát sốt: "Có thể là do nghỉ ngơi chưa tốt, bây giờ trở về ngủ một giấc."
Trần Nghiêu vốn muốn ở bên ngoài một mình với anh, vừa nghe được lời này, cô có chút không vui cúi đầu xuống.
Sau lần cô ngất xỉu và phải nhập viện, mọi người xung quanh coi cô như một con búp bê thủy tinh, nhất cử nhất động của cô đều phải đề phòng, việc học lái xe là do cô khăng khăng muốn học nên ba mẹ mới chịu thỏa hiệp.
"Gần đây tập lái rất vất vả, cuối tuần anh sẽ đưa em đi chơi..." Lâm Trưng biết Trần Nghiêu gần đây bị trông giữ hơi nghiêm khắc, cảm xúc rất dễ suy sụp.
"Mẹ em, bà ấy..."
"Anh sẽ nói chuyện với dì."
Lâm Trưng luôn có cách, Trần Nghiêu nắm lấy tay anh, cười đến ngọt ngào: "Vậy chúng ta qua đêm ở bên ngoài được không?"
Qua đêm tất nhiên là...
"Khụ khụ." Anh quay đầu đi, ngữ khí kiên quyết, "Không thể!"
"Đáng ghét, em cũng không có bị gì!"
Vứt tay anh ra, Trần Nghiêu tức giận bỏ đi, Lâm Trưng thở dài, ngón tay ấn huyệt thái dương, cảm thấy mình cũng bắt đầu chóng mặt.
Ở bên ngoài nhiều nhất là ôm và hôn nhẹ một cái, ở trước mặt ba mẹ còn phải giữ khoảng cách, tình yêu này dường như càng khó khăn hơn sau khi công khai. Cũng may đảo mắt là đã tới ngày công khai điểm thi, trong nháy mắt, sự phẫn uất của Trần Nghiêu nhanh chóng bị thay thế bằng sự lo lắng.
Hôm nay là ngày công bố điểm, Trần Nghiêu lo lắng đến mức không ăn được gì, phía chính phủ thông báo thời gian công bố chính thức sẽ là 11 giờ tối, hai gia đình cơm nước xong ngồi chờ ở phòng khách. Bốn người lớn ngồi trên ghế sofa thảo luận về những câu chuyện thú vị thời đại học của họ, Trần Nghiêu và Lâm Trưng ngồi ở một bên, cúi đầu tự xem di động của mình.
"Nghiêu Nghiêu, con có đói bụng không? Thời gian còn sớm, con không ăn gì thân thể có chịu được không?" Đang đánh chữ trò chuyện với Lâm Trưng thì đột nhiên bị mẹ gọi đến, Trần Nghiêu theo bản năng tắt màn hình điện thoại.
"Con không đói." cô đứng lên, cúi đầu giật giật góc quần áo, "Thôi, con về phòng trước đây ạ."
Chử Huệ Thanh hỏi Chu Linh, "Nghiêu Nghiêu không ăn tối à?"
"Không chỉ bữa tối. Buổi đã sáng dậy muộn rồi mà cũng không ăn cơm trưa, hỏi đến thì bảo là ăn không vô..."
"Cũng dễ hiểu thôi, dù sao con bé cũng rất căng thẳng."
"Vất vả lắm mới chăm lên được một ít thịt." Chu Linh lo lắng, "Cảm xúc dao động một tí thôi cũng lơ ăn."
"Kêu bạn tốt của con bé khuyên bảo một chút, bằng không để Lâm Trưng thử thuyết phục xem sao." Lâm Ngôn, người luôn luôn im lặng lắng nghe bên cạnh đột nhiên mở miệng, ba người còn đồng thời nhìn về phía ông.
Trần Kiến Bình sờ sờ mũi: "Tôi cảm thấy cũng được đó..."
Lâm Trưng bưng khay đồ ăn đi vào.
Chưa đầy nửa tiếng, anh cầm cái khay trống bước ra khỏi phòng Trần Nghiêu.
Bốn người lớn nhìn anh, nhất thời không ai lên tiếng.
"...Em ấy nói muốn ăn một ít trái cây."
Chu Linh và Trần Kiến Bình im lặng nhìn nhau, trong mắt cả hai đều nhìn thấy ba chữ: sói mắt trắng!
- ---