Bất Tuần
Chương 34: Chương 34
Mỗi lớp trên khán đài hội thao đều có yêu cầu về sĩ số, ngoại trừ vận động viên, toàn bộ những người còn lại đều phải trình diện đầy đủ.
Nghỉ ngơi trong phòng học được mười mấy phút, Trình Tiến Đông nhận được tin nhắn của lớp, kêu cậu dẫn Trần Dã và Lục Tuần về khán đài.
“Vương Văn Văn phải giám sát sĩ số, nếu mà không đủ người thì cô ấy cũng khó xử lắm, hai đứa bây về đó ngồi đi.” Trình Tiến Đông cười hê hê, vẻ mặt cam tâm tình nguyện, “Vừa rồi cô ấy còn chủ động nhắn tin hỏi tao đang ở đâu, nhất định là nhớ tao nhưng lại ngại nói rõ ra đây mà, mau đi thôi mau đi thôi.”
Trần Dã cạn lời nhìn Trình Tiến Đông: “Mày ngu thật hay giả ngu thế hả?”
“Ý gì đấy?” Trình Tiến Đông nhìn cậu chằm chằm, “Chữ ngu thì liên quan gì đến tao?”
Lúc này đang là buổi sáng, mặt trời ngả về hướng Đông, mái che trên khán đài vừa khéo có thể che nắng, cũng xem như là mát mẻ.
Đến chiều thì chắc không được như vậy nữa, mặt trời sẽ chiếu trực tiếp từ trên cao vào trong khán đài.
“Bên kia vừa hay còn ba chỗ kìa.” Trình Tiến Đông thúc giục họ, “Hai bọn mày ngồi phía trên nhé, nếu còn là huynh đệ thì chớ ngồi cạnh Văn Văn đó.”
Trần Dã thở dài, đi tới ngồi xuống vị trí ở phía trên, Lục Tuần thì ngồi bên cạnh cậu.
Hai người liếc nhìn nhau.
“Đừng có cười.” Trần Dã nghiêm túc chỉ vào hắn, “Đang giữa chốn đông người, tôi vẫn muốn làm đại ca đấy.”
“Ừm.” Lục Tuần gật đầu.
“Ủa, sao hết mất chỗ rồi.
Vương Văn Văn, chỗ cạnh cậu có ai ngồi chưa? Chưa có hả, vậy tớ ngồi đây nhé.” Trình Tiến Động nói giả vờ giả vịt xong thì bèn ngồi xuống.
Giây tiếp theo, Trần Dã và Lục Tuần cùng phá ra cười nắc nẻ.
Trần Dã không quan tâm đến mặt mũi đại ca nữa, chỉ biết ngửa đầu cười ha ha.
Lục Tuần cũng cười không dừng nổi.
May mà khán đài đông người, cực kỳ ồn ào.
Tiếng cười của bọn họ cũng không quá to, cho nên ngoại trừ Trình Tiến Đông quay sang lườm bọn họ thì không ai chú ý thấy ở hàng ghế trên cùng có hai kẻ đang cười như hai đứa ngốc.
Cười chán chê đến khàn cả cổ xong, Trần Dã bèn cầm chai nước khoáng đặt dưới chân lên, mở nắp uống một ngụm.
Điện thoại trong túi áo bỗng rung lên, Lục Tuần lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi.
Hạ Hàng.
Đây là một trong số ít những người có thể gọi là bạn bè của hắn.
Bạn hắn không nhiều lắm, từ cấp 1 đến cấp 2 hắn chẳng có người bạn nào.
Bà ngoại từng nói bạn bè rất quan trọng, nhưng trước đây hắn không hiểu, tại sao lại phải có bạn bè chứ, bởi vì hắn không cần bạn.
“Cuối cùng cũng chịu nghe máy rồi à, Tuần gia của tao ơi, mày đúng là khốn nạn quá.” Hạ Hàng ở đầu dây bên kia thở dài thườn thượt.
“Tao làm gì à?” Lục Tuần nở nụ cười.
“Hôm nay tâm tình có vẻ không tệ nhỉ.” Hạ Hàng nhẹ nhõm bảo, “Xem ra tao lựa đúng thời điểm rồi.”
“Nói đi.” Lục Tuần nghe ra ẩn ý của cậu ta.
“Tao lén chuồn từ trại hè ra, năm nào cũng tổ chức, oải không chịu được.
Nghe nói trường I của mày đang mở hội thao, tao đoán là mày có thời gian rảnh.
Cho nên bèn gọi điện xin phép mày, trưa nay đi ăn bữa cơm với nhau không?” Hạ Hàng nói.
“Đù móa.” Trần Dã chửi.
Lục Tuần nghiêng đầu liếc nhìn Trần Dã.
Cậu lại bắt đầu chơi tìm điểm khác biệt rồi.
Hắn đưa tay qua chỉ vào bên trái hình ảnh bé gái.
Trần Dã gạt tay hắn ra, ấn vào bức tranh, thành công qua màn tiếp theo.
“Còn do dự gì nữa! Bao lâu rồi bọn mình chưa gặp nhau hả!” Thấy hắn mãi không trả lời, Hạ Hàng liền cất giọng trách móc, “Hồi trước mày chuyển đi mà chẳng thèm báo cho tao một tiếng, lúc sau tao tìm thì mày cũng tắt máy, vất vả lắm mới liên lạc được với nhau, hẹn mày cũng không hẹn được nữa.
Tao mà là con gái thì mày không thoát nổi cái danh tra nam rồi đấy.”
Lục Tuần nhớ lại hồi trước Trần Dã nói mình là tra nam, hắn bật cười đáp: “Ừ được.”
Trần Dã quay sang ngó Lục Tuần.
Lục Tuần không giống cậu lúc nào cũng bấm di động không rời tay, hắn rất ít khi lấy điện thoại ra, có thể nói điện thoại của hắn chỉ như vậy trang trí thôi vậy.
Một người hầu như chẳng rớ đến điện thoại bao giờ, vậy mà lúc này lại đang buôn chuyện điện thoại suốt cả buổi, lại còn vừa nói vừa cười.
“Mày chọn chỗ đi, gần trường I một chút nhé, chiều nay tao còn có việc.” Cuối cùng, Lục Tuần bảo.
“Tuân chỉ.” Hạ Hàng vui vẻ vỗ tay, “Tao sẽ chọn một quán gần trường mày, lát nữa tao gửi địa chỉ cho mày.”
“Thế nhé.” Lục Tuần cúp điện thoại.
Trần Dã nhướn mày quay đầu về chỗ cũ.
Sáng nay chỉ mỗi lễ khai mạc thôi đã rề rà đến gần 10 giờ, cho nên không có nhiều môn thi lắm, trước 12 giờ là mấy hạng mục này đều thi đấu xong hết rồi.
Lúc loa phát thanh thông báo mời các lớp lần lượt giải tán, người trên khán đài liền bắt đầu tản đi.
Trần Dã không thích chen chúc ở chỗ đông người, Trình Tiến Đông biết tật xấu này của cậu, cho nên khi thấy đám đông đã giải tán gần hết, cậu ta bèn cất di động rồi đứng dậy bảo: “Đi thôi, các thiếu gia ơi, đi ăn cơm nào.”
“Tôi có đứa bạn ghé qua đây.” Lục Tuần nói.
“Ồ.” Trình Tiến Đông vẫn chưa rõ sự tình, “Vậy đi cùng luôn.”
Trần Dã đứng lên, cau mày bảo: “Người ta có nói muốn đi cùng mày à?”
“Ơ.” Trình Tiến Đông nhún vai, “Đi cùng nhau thì có làm sao đâu, tao không để ý mà.”
“Gọi 110 đê!” Trần Dã nói.
“Làm chi?” Trình Tiến Đông ngơ ngác.
“Mày đến đồn cảnh sát lập hồ sơ bị thất lạc não đi! Đồ ngốc.” Trần Dã nghiến răng mắng.
Trần Dã thật sự rất bội phục chỉ số IQ của Trình Tiến Đông, IQ của cậu ta có đôi khi thật đáng ngạc nhiên.
Đúng là mất mặt chết đi được.
“Gì mà mày vòng vo thế? Không ăn chung thì thôi chứ có gì đâu.” Trình Tiến Đông cụt hứng.
“Ăn chung đi!” Lục Tuần nói.
“Không được.” Trần Dã khoanh tay từ chối.
“Xin cậu đấy.” Lục Tuần cười.
“Đi.” Trần Dã đi xuống cầu thang.
Quanh trường học có không ít chỗ ăn, quán cơm hay nhà hàng gì cũng có.
Trần Dã liếc nhìn địa chỉ hiện trên điện thoại Lục Tuần, bạn của Lục Tuần hẹn ở quán ăn đắt tiền nhất khu này, đi vài bước là tới, ở ngay trên con phố cạnh trường thôi.
“Bạn của học bá học trường nào thế?” Trình Tiến Đông vừa đi vừa tò mò hỏi.
“Trường quốc tế.” Lục Tuần đáp.
“Má ơi, là cái trường tư nhân quý tộc kia đúng không?” Trình Tiến Đông ngoác cả miệng ra, vừa đập tay vừa xuýt xoa ước ao, “Chính là cái trường mà quá nửa học sinh không cần thi đại học mà trực tiếp ra nước ngoài du học ở trường danh tiếng đúng không? Trời đất ơi đúng là sướng chết mất.”
“Ừ.” Lục Tuần gật đầu.
“Vậy là hồi trước cậu cũng học ở trường quốc tế à!” Trình Tiến Đông hỏi.
“Phải.” Lục Tuần trả lời.
“Sao cậu lại chuyển trường thế?” Trình Tiến Đông lấy làm lạ.
Trần Dã hít sâu một hơi.
Cậu cảm thấy nếu ở trước mặt Trình Tiến Đông đặt 100 cái ấm nước sôi, trong đó 99 ấm đều sôi dùng sục, Trình Tiến Đông nhất định có thể xách đúng cái ấm không sôi, tuyệt đối không lệch đi đâu được.
Đây có lẽ cũng là một loại thiên phú chăng.
Chỉ có điều cái thiên phú kiểu này dễ ăn đòn lắm.
Trần Dã bịt kín miệng cu cậu, thấp giọng uy hiếp: “Từ giờ trở đi, nếu mày còn dám nói một chữ nào nữa thì tao sẽ mách với Vương Văn Văn là mày thích cậu ta!”
Trình Tiến Đông hãi hùng trợn to hai mắt, giơ tay ra dấu OK.
Trong quán ăn không đông người lắm, nếu chỉ là ăn cơm bình thường, không phải dịp tụ tập đặc biệt hay lễ tết gì thì đám học sinh sẽ chẳng ghé qua chỗ này dùng bữa.
Nhân viên hẳn đã được nhắc trước, cho nên vừa thấy bọn họ vào là đã ra đón luôn, dẫn bọn họ đi đến trước một gian phòng bao, còn mở cửa phòng giúp bọn họ.
Trong phòng bao có hai cậu con trai đang ngồi sẵn, thấy Lục Tuần đến, cả hai đều đứng dậy.
Lục Tuần liếc nhìn một người trong số đó, lẳng lặng nhíu mày lại.
Một người đi tới quàng vai Lục Tuần, vẻ mặt rõ là hào hứng, “Hai tháng rồi ha, Lục Tuần, tao nhớ mày quá luôn.”
Lục Tuần cũng cười giơ tay vỗ lưng cậu trai nọ.
Cậu con trai nọ chú ý thấy hai người đi theo sau Lục Tuần, bèn lên tiếng thắc mắc: “Đây là?”
“Bạn tao.” Lục Tuần giới thiệu đơn giản.
Hạ Hàng ngạc nhiên.
Nó biết rõ con người Lục Tuần, cái tên này chỉ giả bộ hòa đồng thân thiện bên ngoài thôi, chứ thật ra Lục Tuần là một người rất lạnh nhạt, nghĩ gì cũng giấu kín trong bụng.
Nếu không phải nhờ mặt dày thì còn lâu cậu mới trở thành bạn bè của Lục Tuần được, mà đó cũng là kết quả do cậu chinh chiến trường kỳ mới có.
Nhưng Lục Tuần mới chuyển sang trường này có hai tháng thôi chứ mấy.
Hạ Hàng đánh giá hai người đi cùng Lục Tuần.
Chỉ nhìn cái là nó biết ngay hai cậu chàng này khác với người mà hai bọn họ thường hay tiếp xúc.
Hơn nữa, một vị trong đó trông còn chẳng giống người mà cái tên giả nai như Lục Tuần sẽ chơi chung.
Hạ Hàng nở nụ cười với cậu con trai có vẻ cau có kia, đưa tay ra bảo: “Hạ Hàng.”
“Trần Dã.” Trần Dã đập tay với nó, sau đó chỉ vào Trình Tiến Đông ở bên cạnh mình, “Cứ gọi nó là Đại Đông.”
Trình Tiến Đông nhiệt tình bắt tay Hạ Hàng.
“Ngồi đi đã, ngồi đi đã.” Hạ Hàng nhường đường.
Trong phòng bày một chiếc bàn tròn, Trần Dã ngồi bên trái, Trình Tiến Đông an vị bên cạnh cậu, Lục Tuần cũng đẩy ghế ngồi xuống vị trí còn lại bên cạnh cậu.
Hạ Hàng cùng một cậu con trai khác thì ngồi ở mé bên kia bàn.
“Lục Tuần, lâu rồi không gặp nhỉ.” Cậu con trai im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng cất lời.
Lục Tuần gật đầu với cậu ta, song mắt thì khẽ nguýt Hạ Hàng một cái.
Hạ Hàng căng thẳng đánh giá sắc mặt Lục Tuần: “Ờm, tao chỉ tình cờ gặp Sở Đình thôi, cậu ấy cũng muốn gặp mày, cho nên mới đi cùng nhau.”
Lục Tuần vẫn không nói gì.
“Là do tớ không cho Hạ Hàng nói.” Sở Đình nhìn Lục Tuần, nở nụ cười nhẹ nhàng, “Nếu cậu ấy nói tớ đi cùng thì cậu sẽ không đến.”
“Đúng đấy.” Lục Tuần đáp ngắn gọn, gương mặt không tỏ cảm xúc gì.
Chỉ là hắn không thích trao cơ hội cho những người vốn dĩ không có khả năng thôi, như thế rất phiền phức.
“Cậu ——” Nụ cười của Sở Đình cứng đờ, đoạn, cậu ta thở dài, “Cậu vẫn thế, chẳng chịu nể mặt tớ gì cả.”
Lục Tuần không nói gì.
Sở Đình nhìn Lục Tuần một lúc lâu, đoạn quay sang nở nụ cười chào hỏi mấy người khác: “Chào các cậu, tôi là Sở Đình.”
Ngoại hình Sở Đình rất nhã nhặn, rất…… xinh đẹp.
Đây cũng là lần đầu tiên Trần Dã nhìn thấy một người con trai trông giống con gái đến thế, nên không khỏi nhìn chăm chú một chốc.
Sở Đình liền cười với cậu.
“Ờm…… Thôi mình nói chuyện khác đi.” Hạ Hàng nỗ lực cứu vớt bầu không khí, nó nghiêng đầu hỏi Lục Tuần, “Tao quên chưa hỏi, mày sang trường I thế nào, đã thích ứng chưa?”
“Cũng ổn.” Lục Tuần nâng chén trà lên nhấp một hớp.
Đây là tín hiệu cho thấy còn có thể trò chuyện tiếp.
Hạ Hàng thả lỏng, cũng nhấp một hớp trà rồi thở dài bảo: “Từ sau khi mày đi, tao thấy trường mình chẳng còn gì thú vị nữa, tụi thằng Phùng Duyên suốt ngày vênh mặt hất hàm.
Ngày trước bọn nó ở trước mặt mày thì ngoan như cún, bây giờ mấy thằng ngu này, chậc, thôi tao chán chả buồn nói nữa, đúng là hổ vắng nhà khỉ xưng đại vương mà.”
“Hay tao cũng chuyển sang trường I luôn nhỉ.” Hạ Hàng cảm thán.
“Được, để tao bảo với mẹ mày.” Lục Tuần nói.
Hạ Hàng ngậm miệng: “……”
“Tớ có thể chuyển sang.” Sở Đình bỗng lên tiếng.
Lục Tuần cau mày, đặt mạnh cái chén lên bàn vang “Cốp” một tiếng.
Hạ Hàng lập tức ôm đầu nằm rạp ra bàn, nó cảm giác ngày chết của mình đã gần kề rồi.
Nhưng một người là bạn nối khố từ nhỏ đến lớn, một người là bạn cấp ba thân nhất của nó, nó có thể làm sao đây.
Lục Tuần không nói lời nào, làm Hạ Hàng không dám hé răng, Sở Đình cũng không dám.
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên nặng nề.
Trình Tiến Đông quay sang phía Trần Dã, trố mắt nhìn cậu.
—— Tình huống gì đây?
Trần Dã nhíu mày.
—— Tao biết thế éo nào được.
Trình Tiến Đông chun mũi.
—— Tao đói rồi, bao giờ được ăn vậy?
Trần Dã quay đầu gọi: “Phục vụ! Mang món lên đi!”.