Bất Tuần
Chương 19
Quần chúng vây xem đều ngớ người.
Ngoài Trần Dã, Sử Tùng Lâm có thể xem là trùm sò thứ hai của trường I, bởi vì thuộc đội thể dục thể thao nên quen biết không ít anh em bạn bè, ở khối mười số người biết đến Sử Tùng Lâm còn nhiều hơn cả biết Trần Dã.
Sử Tùng Lâm quỳ xuống khiến tất cả những người vây xem lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều lặng lẽ nhìn về phía cái vị đang được Sử Tùng Lâm quỳ kia.
Mặt Lục Tuần vẫn bình tĩnh, thậm chí còn ung dũng xoa đầu con chó.
“Đứng dậy đi.” Lục Tuần nói.
Đằng nào cũng quỳ rồi, Sử Tùng Lâm đặt mông ngồi hẳn dưới đất, ngửa mặt cầu xin: “Lục ca!”
Quần chúng vây xem lập tức ồ lên ngạc nhiên.
Lục Tuần nhướn mày.
“Lục ca! Em sai rồi! Em thật sự sai rồi! Em không cố ý lên mặt hống hách đâu ạ!” Sử Tùng Lâm vừa tự ăn năn hối lỗi vừa kéo thằng nhóc gây chuyện ban nãy qua, “Mày! Xin lỗi Lục ca nhanh!”
Nam sinh này cũng là học sinh thể dục, thấy đại ca Sử Tùng Lâm đứng đầu ban thể dục sợ hãi đến như vậy, nó cũng thức thời gọi: “Lục ca!”
Sắc mặt Lục Tuần bắt đầu có chút thay đổi.
“Em sai rồi ạ!” Nam sinh nói.
Lục Tuần khom lưng, túm lấy cổ Sử Tùng Lâm, thấp giọng cảnh cáo: “Sử Tùng Lâm, cho mày ba giây, mang người cút đi cho tao.”
Câu uy hiếp ấy đã khiến Sử Tùng Lâm hồi tưởng lại năm xưa.
Ngày ấy Lục Tuần đúng chuẩn là một tên ác ma, tính tình xấu xa, nóng nảy bặm trợn, mỗi khi túm được nó là sẽ bắt luyện tập đến chết.
“Sử Tùng Lâm, đứng lên, chớ chạy.” Những lời này của Lục Tuần năm xưa giờ lại trở khành khởi nguồn ác mộng của nó.
Sử Tùng Lâm run bắn, gắng đứng dậy nhưng chân đã mềm nhũn, đám huynh đệ phải vội vàng xông lên đỡ lấy nó.
“Đi, đi mau.” Sử Tùng Lâm nói.
Sử Tùng Lâm mang người chạy đi rồi, quần chúng hóng chuyện cũng giải tán.
“Đưa chó cho tôi đi.” Trần Dã nói.
Con chó không bị làm sao, sau khi Trần Dã nhận lấy nó từ tay Lục Tuần, nó liền sủa một tiếng thật vang rồi lắc lắc đuôi, ngửa đầu nhiệt tình liếm láp cằm Trần Dã.
Trần Dã ghét bỏ lau cằm rồi quẳng nó lại Lục Tuần.
Nằm trong tay Lục Tuần, chó con vô cùng ngoan ngoãn đàng hoàng, chỉ là vẫn ngước mắt nhìn chằm chằm Trần Dã.
“Sử Tùng Lâm rốt cuộc làm sao vậy? Vãi chưởng tao xem mà muốn ngu luôn.” Trình Tiến Đông khiếp sợ nhìn bóng lưng đám kia dìu nhau đi xa, quay đầu lại ngắm nghía đánh giá Lục Tuần, “Học bá cậu nói thật đi, rốt cuộc cậu có lai lịch thế nào, cậu có phải người trong xã hội đen hay không? Ban ngày cậu là con ngoan trò giỏi ở trường! Ban đêm, cậu là hoàng tử thế giới ngầm thét một tiếng là nổi gió dậy mưa!”
Lục Tuần: “…….”
Trần Dã: “……”
“Bố tiên sư đầu mày bị bò đá hả! Đá văng đến tận Nam Cực rồi đó! Não đông cứng ở đó cmnr!” Trần Dã đập lên ót Trình Tiến Đông, “Ngu!”
“Éc!” Trình Tiến Đông tức tối ôm đầu, “Ủa gì! Tiểu thuyết toàn như thế mà!”
“Mày bớt bớt xem mấy cái tiểu thuyết thiểu năng đó đi.” Trần Dã lườm nguýt.
Trình Tiến Đông thở dài, vừa giơ tay trêu con chó vừa hỏi: “Vậy giờ con chó này tính sao đây?”
“Hay mày ôm về nhé?” Trần Dã hỏi.
“Cái đệt! Đừng mơ! Mày quên hồi tiểu học mày kiếm đâu được con chó mang về, cuối cùng cũng bỏ vào phòng tao đấy thây. Lúc mẹ tao thấy nó mẹ tao suýt đánh chết tao mày không nhớ hả?” Trình Tiến Đông trừng Trần Dã, “Mày không biết mẹ tao ghét mấy con lắm lông đến mức nào à? Thà mày bắt tao chết luôn bây giờ còn hơn.”
“Cuốn xéo.” Trần Dã nói.
“Tạm biệt.” Trình Tiến Đông bỏ chạy.
“Má nó.” Trần Dã cũng đến là cạn lời.
Đến mức đấy ư.
Trần Dã tức giận đưa tay vỗ vỗ đầu chó.
Từ nhỏ cậu đã rất thích chó, bất kể là chó to hay chó nhỏ, cứ thấy chó là cậu muốn ôm muốn nựng.
Nhưng hồi bé mẹ cậu thậm chí còn chẳng muốn nuôi cậu chứ nói gì đến cho cậu nuôi chó.
Sau khi mẹ bỏ đi, bà không phản đối cậu nuôi động vật, nuôi chó nuôi mèo nuôi rùa, thậm chí nuôi heo có khi bà cũng chẳng cấm.
Nhưng bà bị dị dứng với lông.
Mắt chó con ầng ậng nước, đầu lưỡi liếm láp cũng mềm làm sao.
Trần Dã nhìn Lục Tuẫn, khẽ cắn môi, “Cậu…..”
“Được.” Lục Tuần xoa đầu con chó.
Trần Dã ngơ ngẩn: “Có phải cậu cũng rất thích chó không?”
“Không thích.” Lục Tuần trả lời.
Trần Dã: “…..”
Lục Tuần không thích chó, hắn không thích bất cứ thứ gì thích quậy phá dính người lại còn dễ rụng lông.
Nhưng con chó nhỏ màu vàng này có hơi giống với con chó ngốc mà bà ngoại hắn nuôi.
Tuy nhiên sau khi bà ngoại hắn qua đời, con chó ngốc kia không chịu ăn uống gì, cũng vội vã đi theo bà ngoại.
Trần Dã suy nghĩ một chốc rồi hỏi: “Vậy có cần hỏi ý người nhà của cậu không?”
“Tôi sống một mình.” Lục Tuần bịt mõm con chó lại.
“Cậu làm gì thế?” Trần Dã hỏi.
“Nó liếm tôi.” Lục Tuần nói.
Trần Dã: “……”
Chó con chẳng dám cựa quậy dù chỉ một tí ti.
“……Đưa cho tôi đi.” Trần Dã nói.
Chiếc xe buýt màu vàng từ đằng xa đi tới, dừng ở trước mặt hai người, mang theo một luồng gió nhẹ. Hai nam sinh và một con chó lặng lẽ lên xe.
Cây ngô đồng bên cạnh rụng xuống vài chiếc lá vàng khô quắt, tung bay lên trời theo làn gió phả từ chiếc xe chạy về phía trước.
Xe mới đi chưa xa, Lục Tuần liền xuống ở một nơi cách trường học chưa đến bốn bến, dừng ở trước một khu nhà.
Khu này hơi quen quen, Trần Dã ôm chó xuống xe, nhìn quanh một vòng nghĩ bụng.
Tiểu khu cũ mà cậu thuê cũng ở gần chỗ này.
Khu nhà này ở ngay phía trước tiểu khu mà cậu thuê, song bất kể vị trí, cảnh quan hay tiền thuê thì khu này đều cao hơn cả bậc.
Theo Lục Tuần đi vào trong, lúc vào thang máy có cả bảo vệ tới giúp bấm tầng giùm, rồi còn mỉm cười nhìn bọn họ đến tận khi cửa thang máy đóng lại, Trần Dã liền biết nhà này chắc cú là giá cao ngất ngưởng rồi.
Có khi một tháng hơn vạn ấy chứ.
Trần Dã quay đầu ngó Lục Tuần.
“Sao vậy?” Lục Tuần hỏi.
“Không có gì.” Trần Dã lại quay đầu về.
Không phải báo đài nói nhà cậu phá sản sao!
** má phá sản là như này đó hả!?
Phá sản mà ở cái nhà như này à!
Lời này Trần Dã không nói ra.
Đang còn phải nhờ cậy người ta nuôi chó giùm, nói ra câu này thì khỏi nuôi chó nữa đi.
Ra khỏi thang máy, Lục Tuần mở cửa nhà, khóa bằng dấu vân tay kêu “Ting” một tiếng.
“Trời…… Má ơi…….” Dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng Trần Dã vẫn bị choáng ngợp.
Huyền quan của căn nhà này còn to hơn cả WC nhà cậu nữa.
Lục Tuần đặt dép xuống cạnh chân cậu: “Vào đi.”
Trần Dã thả chó xuống, chó con cũng không sợ người lạ, vừa xuống đất là thè lưỡi chạy lon ton lên trước liền.
“Cậu uống gì?” Lục Tuần hỏi.
“Coca đi.” Trần Dã đi theo con chó.
Chó con chạy được nửa chừng lại quay về, nhảy nhót vòng quanh chân Trần Dã.
Trần Dã đá nhẹ nó, nhìn bụng con chó lật ngửa trên sàn, cậu bật cười khúc khích rồi quay sang hỏi: “Có phải nên mua một cái ổ chó không?”
Trần Dã rất ít khi cười, có cười cũng toàn là cười nhạt hoặc cười giễu cợt, nụ cười trong sáng vui vẻ như vậy kết hợp với gương mặt cậu khiến cậu trông có vẻ rất trẻ con, cũng rất đẹp.
“Ừ.” Ánh mắt Lục Tuần lướt qua đôi môi cậu, đưa cho cậu một lon coca.
Lon coca còn mang theo hơi nước lạnh băng, Trần Dã nhận lấy, mở nắp ngửa đầu uống một ngụm rồi nói, “Ngày mai tôi sẽ mua mang tới đây, cả bát ăn các thứ nữa.”
“Được.” Lục Tuần gật đầu.
“Vậy nhé.” Trần Dã ngồi xổm xuống xoa bụng con chó, đoạn đứng dậy bảo, “Tôi đi trước đây.”
Vừa mới dứt lời, bụng Trần Dã bỗng dưng kêu ọtttt.
Hôm nay bà nội đi liên hoan với hội chị em rồi, về nhà nhất định chẳng có cơm ăn, giờ cậu chỉ có cách đi tranh ăn với Trình Tiến Đông hoặc là tìm đại hàng quán nào đó ăn cho qua bữa. Cơ mà giờ chắc không xin ăn của Trình Tiến Đông được rồi.
Ban nãy lúc đi vào, cậu thấy gần khu nhà này có một hàng vằn thắn.
Ăn vằn thắn đi!
“Muốn ở lại ăn cơm không?” Lục Tuần hỏi.
“Hả?” Trần Dã dừng bước, “Ăn cái gì?”
“Tôi làm, cậu muốn ăn gì?” Lục Tuần hỏi.
“Cậu làm á?” Trần Dã trố mắt nhìn hắn.
“Ăn gì nào?” Lục Tuần lại hỏi.
“Gì cũng được.” Trần Dã nói xong bèn hỏi, “Cậu làm hả?”
“Chờ nhé.” Lục Tuần đi vào trong bếp.
Trần Dã ngồi xuống sô pha với tâm trạng hoài nghi.
Lục Tuần biết làm bánh sandwich ngon, không có nghĩa là người này biết nấu ăn ngon.
Trình độ biết làm sandwich thì ra đường vớ đại 10 người, hết 9 người đều biết làm.
Mà nấu ăn thì lại là một chuyện khác rồi.
Nhất là Lục Tuần, nhìn kiểu gì cũng thấy hắn không giống người biết nấu cơm. Trông hắn có vẻ thái người còn lưu loát hơn cả thái rau ấy chứ.
Khoảng nửa tiếng sau, Lục Tuần mặc tạp dề, mỗi tay bưng một bát thức ăn, bước ra từ nhà bếp.
Đi theo hắn chính là mùi thức ăn thơm nức mũi.
Đồ ăn được bày lên bàn, một bát sườn non kho tàu, một bát trứng xào cà chua.
Cuối cùng Lục Tuần còn bưng thêm một tô canh nấm thịt.
Lục Tuần cởi tạp dề ra, “Ăn đi này.”
Trần Dã: “…….”
Trần Dã thử gắp một miếng sườn bỏ vào miệng.
Móa.
Tên này biết nấu ăn thật, lại còn nấu rất ngon nữa chứ.
Đồ ăn Lục Tuần vừa ngon mà số lượng lại còn không ít, tuy nhiên ăn xong miếng thứ nhất là Trần Dã đã biết, chỗ thức ăn này là còn ít.
Đến cuối không chỉ đồ ăn mà canh cũng bị cậu húp sạch.
Con chó dưới bàn ngửi thấy mùi thơm, cũng thở phì phì chạy tới, khổ nỗi chẳng được chia cho miếng xương nào.
Ăn xong Trần Dã tựa người lên bàn, lòng vẫn chưa hết ngỡ ngàng.
Ngon quá là ngon.
Quả thực ngon tuyệt cú mèo.
Cái tên Lục Tuần thật thần kỳ mà, sao mà nấu cơm ngon quá vậy?
Lục Tuần thu dọn bàn ăn xong thì bèn đi vào bếp, cầm một cái bát nhỏ đi tới đặt xuống dưới đất.
Trong bát là cơm chan canh thịt.
Trần Dã ngượng ngùng sờ mũi, liếc nhìn cái bát hết veo trên bàn: “Để tôi rửa bát cho.”
Cậu không biết nấu cơm, nhưng rửa bát thì vẫn thạo lắm.
“Không cần đâu, có máy rửa bát rồi.” Lục Tuần nói.
“Hả?” Trần Dã lơ ngơ.
Lục Tuần bèn bảo: “Thế cậu mang bát bỏ vào đó đi.”
“Ừ.” Trần Dã gật đầu.
Trần Dã bưng bát đi vào bếp, nhìn chằm chằm máy rửa bát suốt một phút đồng hồ, mặt đen xì lại, má nó chớ sao toàn tiếng Anh thế này.
Trần Dã lấy điện thoại di động ra bắt đầu nghiên cứu, công cuộc nghiên cứu này khiến cậu mệt đến héo hon, mày mò một lúc lâu mà vẫn chẳng biết bấm kiểu gì.
Vất vả lắm mới xếp bát vào máy xong, cậu bấm nút, quan sát cái máy này khởi động rồi là đầu cũng túa mồ hôi mồ kê.
Cái này phức tạp chết đi được, chẳng thà cậu tự rửa lấy còn hơn.
Trần Dã sầu não rửa tay rồi ra khỏi bếp.
Lục Tuần đang ngồi ở bàn phòng khách làm bài tập.
Trần Dã: “……”
Cái chuyện làm bài này có thể chia ra ba kiểu học sinh, một kiểu là như cậu, chẳng bao giờ làm.
Một kiểu là như Trình Tiến Đông, đến ngày cuối mới cong đít lên làm.
Còn một kiểu thì hôm nay lần đầu tiên cậu mới gặp, vừa nghỉ là đã bắt tay làm bài luôn. À không phải, là vừa mới tan học đã làm luôn rồi.
Trần Dã cúi đầu nhìn con chó chạy tới bên chân mình, rồi lại nhìn Lục Tuần.
Lục Tuần ngẩng đầu lên: “Cùng làm không?”
“Tôi không làm đâu.” Trần Dã sờ mũi.
“Cậu không làm à?” Lục Tuần hỏi.
“Đằng nào cũng kiểm tra xong rồi mà, vốn dĩ tôi học chỉ vì muốn lấy điểm thôi.” Trần Dã chẳng quan tâm.
Lục Tuần im lặng một hồi rồi nhìn Trần Dã chăm chú, nói: “Tôi đã bảo rồi. Cậu rất thông minh.”
“Nói thừa.” Trần Dã híp mắt nhìn hắn, “Tôi mà gọi là rất thông minh ấy hả? Như tôi phải gọi thiên tài.”
Lục Tuần nhìn cậu chẳng ừ hử gì.
Trần Dã cười lạnh, mở cặp lôi bài vở ra, cũng lấy bút ngồi xuống đối diện Lục Tuần.
Mười phút sau.
Lục Tuần ngẩng đầu.
Thiên tài ngủ rồi.
Ngoài Trần Dã, Sử Tùng Lâm có thể xem là trùm sò thứ hai của trường I, bởi vì thuộc đội thể dục thể thao nên quen biết không ít anh em bạn bè, ở khối mười số người biết đến Sử Tùng Lâm còn nhiều hơn cả biết Trần Dã.
Sử Tùng Lâm quỳ xuống khiến tất cả những người vây xem lặng ngắt như tờ.
Mọi người đều lặng lẽ nhìn về phía cái vị đang được Sử Tùng Lâm quỳ kia.
Mặt Lục Tuần vẫn bình tĩnh, thậm chí còn ung dũng xoa đầu con chó.
“Đứng dậy đi.” Lục Tuần nói.
Đằng nào cũng quỳ rồi, Sử Tùng Lâm đặt mông ngồi hẳn dưới đất, ngửa mặt cầu xin: “Lục ca!”
Quần chúng vây xem lập tức ồ lên ngạc nhiên.
Lục Tuần nhướn mày.
“Lục ca! Em sai rồi! Em thật sự sai rồi! Em không cố ý lên mặt hống hách đâu ạ!” Sử Tùng Lâm vừa tự ăn năn hối lỗi vừa kéo thằng nhóc gây chuyện ban nãy qua, “Mày! Xin lỗi Lục ca nhanh!”
Nam sinh này cũng là học sinh thể dục, thấy đại ca Sử Tùng Lâm đứng đầu ban thể dục sợ hãi đến như vậy, nó cũng thức thời gọi: “Lục ca!”
Sắc mặt Lục Tuần bắt đầu có chút thay đổi.
“Em sai rồi ạ!” Nam sinh nói.
Lục Tuần khom lưng, túm lấy cổ Sử Tùng Lâm, thấp giọng cảnh cáo: “Sử Tùng Lâm, cho mày ba giây, mang người cút đi cho tao.”
Câu uy hiếp ấy đã khiến Sử Tùng Lâm hồi tưởng lại năm xưa.
Ngày ấy Lục Tuần đúng chuẩn là một tên ác ma, tính tình xấu xa, nóng nảy bặm trợn, mỗi khi túm được nó là sẽ bắt luyện tập đến chết.
“Sử Tùng Lâm, đứng lên, chớ chạy.” Những lời này của Lục Tuần năm xưa giờ lại trở khành khởi nguồn ác mộng của nó.
Sử Tùng Lâm run bắn, gắng đứng dậy nhưng chân đã mềm nhũn, đám huynh đệ phải vội vàng xông lên đỡ lấy nó.
“Đi, đi mau.” Sử Tùng Lâm nói.
Sử Tùng Lâm mang người chạy đi rồi, quần chúng hóng chuyện cũng giải tán.
“Đưa chó cho tôi đi.” Trần Dã nói.
Con chó không bị làm sao, sau khi Trần Dã nhận lấy nó từ tay Lục Tuần, nó liền sủa một tiếng thật vang rồi lắc lắc đuôi, ngửa đầu nhiệt tình liếm láp cằm Trần Dã.
Trần Dã ghét bỏ lau cằm rồi quẳng nó lại Lục Tuần.
Nằm trong tay Lục Tuần, chó con vô cùng ngoan ngoãn đàng hoàng, chỉ là vẫn ngước mắt nhìn chằm chằm Trần Dã.
“Sử Tùng Lâm rốt cuộc làm sao vậy? Vãi chưởng tao xem mà muốn ngu luôn.” Trình Tiến Đông khiếp sợ nhìn bóng lưng đám kia dìu nhau đi xa, quay đầu lại ngắm nghía đánh giá Lục Tuần, “Học bá cậu nói thật đi, rốt cuộc cậu có lai lịch thế nào, cậu có phải người trong xã hội đen hay không? Ban ngày cậu là con ngoan trò giỏi ở trường! Ban đêm, cậu là hoàng tử thế giới ngầm thét một tiếng là nổi gió dậy mưa!”
Lục Tuần: “…….”
Trần Dã: “……”
“Bố tiên sư đầu mày bị bò đá hả! Đá văng đến tận Nam Cực rồi đó! Não đông cứng ở đó cmnr!” Trần Dã đập lên ót Trình Tiến Đông, “Ngu!”
“Éc!” Trình Tiến Đông tức tối ôm đầu, “Ủa gì! Tiểu thuyết toàn như thế mà!”
“Mày bớt bớt xem mấy cái tiểu thuyết thiểu năng đó đi.” Trần Dã lườm nguýt.
Trình Tiến Đông thở dài, vừa giơ tay trêu con chó vừa hỏi: “Vậy giờ con chó này tính sao đây?”
“Hay mày ôm về nhé?” Trần Dã hỏi.
“Cái đệt! Đừng mơ! Mày quên hồi tiểu học mày kiếm đâu được con chó mang về, cuối cùng cũng bỏ vào phòng tao đấy thây. Lúc mẹ tao thấy nó mẹ tao suýt đánh chết tao mày không nhớ hả?” Trình Tiến Đông trừng Trần Dã, “Mày không biết mẹ tao ghét mấy con lắm lông đến mức nào à? Thà mày bắt tao chết luôn bây giờ còn hơn.”
“Cuốn xéo.” Trần Dã nói.
“Tạm biệt.” Trình Tiến Đông bỏ chạy.
“Má nó.” Trần Dã cũng đến là cạn lời.
Đến mức đấy ư.
Trần Dã tức giận đưa tay vỗ vỗ đầu chó.
Từ nhỏ cậu đã rất thích chó, bất kể là chó to hay chó nhỏ, cứ thấy chó là cậu muốn ôm muốn nựng.
Nhưng hồi bé mẹ cậu thậm chí còn chẳng muốn nuôi cậu chứ nói gì đến cho cậu nuôi chó.
Sau khi mẹ bỏ đi, bà không phản đối cậu nuôi động vật, nuôi chó nuôi mèo nuôi rùa, thậm chí nuôi heo có khi bà cũng chẳng cấm.
Nhưng bà bị dị dứng với lông.
Mắt chó con ầng ậng nước, đầu lưỡi liếm láp cũng mềm làm sao.
Trần Dã nhìn Lục Tuẫn, khẽ cắn môi, “Cậu…..”
“Được.” Lục Tuần xoa đầu con chó.
Trần Dã ngơ ngẩn: “Có phải cậu cũng rất thích chó không?”
“Không thích.” Lục Tuần trả lời.
Trần Dã: “…..”
Lục Tuần không thích chó, hắn không thích bất cứ thứ gì thích quậy phá dính người lại còn dễ rụng lông.
Nhưng con chó nhỏ màu vàng này có hơi giống với con chó ngốc mà bà ngoại hắn nuôi.
Tuy nhiên sau khi bà ngoại hắn qua đời, con chó ngốc kia không chịu ăn uống gì, cũng vội vã đi theo bà ngoại.
Trần Dã suy nghĩ một chốc rồi hỏi: “Vậy có cần hỏi ý người nhà của cậu không?”
“Tôi sống một mình.” Lục Tuần bịt mõm con chó lại.
“Cậu làm gì thế?” Trần Dã hỏi.
“Nó liếm tôi.” Lục Tuần nói.
Trần Dã: “……”
Chó con chẳng dám cựa quậy dù chỉ một tí ti.
“……Đưa cho tôi đi.” Trần Dã nói.
Chiếc xe buýt màu vàng từ đằng xa đi tới, dừng ở trước mặt hai người, mang theo một luồng gió nhẹ. Hai nam sinh và một con chó lặng lẽ lên xe.
Cây ngô đồng bên cạnh rụng xuống vài chiếc lá vàng khô quắt, tung bay lên trời theo làn gió phả từ chiếc xe chạy về phía trước.
Xe mới đi chưa xa, Lục Tuần liền xuống ở một nơi cách trường học chưa đến bốn bến, dừng ở trước một khu nhà.
Khu này hơi quen quen, Trần Dã ôm chó xuống xe, nhìn quanh một vòng nghĩ bụng.
Tiểu khu cũ mà cậu thuê cũng ở gần chỗ này.
Khu nhà này ở ngay phía trước tiểu khu mà cậu thuê, song bất kể vị trí, cảnh quan hay tiền thuê thì khu này đều cao hơn cả bậc.
Theo Lục Tuần đi vào trong, lúc vào thang máy có cả bảo vệ tới giúp bấm tầng giùm, rồi còn mỉm cười nhìn bọn họ đến tận khi cửa thang máy đóng lại, Trần Dã liền biết nhà này chắc cú là giá cao ngất ngưởng rồi.
Có khi một tháng hơn vạn ấy chứ.
Trần Dã quay đầu ngó Lục Tuần.
“Sao vậy?” Lục Tuần hỏi.
“Không có gì.” Trần Dã lại quay đầu về.
Không phải báo đài nói nhà cậu phá sản sao!
** má phá sản là như này đó hả!?
Phá sản mà ở cái nhà như này à!
Lời này Trần Dã không nói ra.
Đang còn phải nhờ cậy người ta nuôi chó giùm, nói ra câu này thì khỏi nuôi chó nữa đi.
Ra khỏi thang máy, Lục Tuần mở cửa nhà, khóa bằng dấu vân tay kêu “Ting” một tiếng.
“Trời…… Má ơi…….” Dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng Trần Dã vẫn bị choáng ngợp.
Huyền quan của căn nhà này còn to hơn cả WC nhà cậu nữa.
Lục Tuần đặt dép xuống cạnh chân cậu: “Vào đi.”
Trần Dã thả chó xuống, chó con cũng không sợ người lạ, vừa xuống đất là thè lưỡi chạy lon ton lên trước liền.
“Cậu uống gì?” Lục Tuần hỏi.
“Coca đi.” Trần Dã đi theo con chó.
Chó con chạy được nửa chừng lại quay về, nhảy nhót vòng quanh chân Trần Dã.
Trần Dã đá nhẹ nó, nhìn bụng con chó lật ngửa trên sàn, cậu bật cười khúc khích rồi quay sang hỏi: “Có phải nên mua một cái ổ chó không?”
Trần Dã rất ít khi cười, có cười cũng toàn là cười nhạt hoặc cười giễu cợt, nụ cười trong sáng vui vẻ như vậy kết hợp với gương mặt cậu khiến cậu trông có vẻ rất trẻ con, cũng rất đẹp.
“Ừ.” Ánh mắt Lục Tuần lướt qua đôi môi cậu, đưa cho cậu một lon coca.
Lon coca còn mang theo hơi nước lạnh băng, Trần Dã nhận lấy, mở nắp ngửa đầu uống một ngụm rồi nói, “Ngày mai tôi sẽ mua mang tới đây, cả bát ăn các thứ nữa.”
“Được.” Lục Tuần gật đầu.
“Vậy nhé.” Trần Dã ngồi xổm xuống xoa bụng con chó, đoạn đứng dậy bảo, “Tôi đi trước đây.”
Vừa mới dứt lời, bụng Trần Dã bỗng dưng kêu ọtttt.
Hôm nay bà nội đi liên hoan với hội chị em rồi, về nhà nhất định chẳng có cơm ăn, giờ cậu chỉ có cách đi tranh ăn với Trình Tiến Đông hoặc là tìm đại hàng quán nào đó ăn cho qua bữa. Cơ mà giờ chắc không xin ăn của Trình Tiến Đông được rồi.
Ban nãy lúc đi vào, cậu thấy gần khu nhà này có một hàng vằn thắn.
Ăn vằn thắn đi!
“Muốn ở lại ăn cơm không?” Lục Tuần hỏi.
“Hả?” Trần Dã dừng bước, “Ăn cái gì?”
“Tôi làm, cậu muốn ăn gì?” Lục Tuần hỏi.
“Cậu làm á?” Trần Dã trố mắt nhìn hắn.
“Ăn gì nào?” Lục Tuần lại hỏi.
“Gì cũng được.” Trần Dã nói xong bèn hỏi, “Cậu làm hả?”
“Chờ nhé.” Lục Tuần đi vào trong bếp.
Trần Dã ngồi xuống sô pha với tâm trạng hoài nghi.
Lục Tuần biết làm bánh sandwich ngon, không có nghĩa là người này biết nấu ăn ngon.
Trình độ biết làm sandwich thì ra đường vớ đại 10 người, hết 9 người đều biết làm.
Mà nấu ăn thì lại là một chuyện khác rồi.
Nhất là Lục Tuần, nhìn kiểu gì cũng thấy hắn không giống người biết nấu cơm. Trông hắn có vẻ thái người còn lưu loát hơn cả thái rau ấy chứ.
Khoảng nửa tiếng sau, Lục Tuần mặc tạp dề, mỗi tay bưng một bát thức ăn, bước ra từ nhà bếp.
Đi theo hắn chính là mùi thức ăn thơm nức mũi.
Đồ ăn được bày lên bàn, một bát sườn non kho tàu, một bát trứng xào cà chua.
Cuối cùng Lục Tuần còn bưng thêm một tô canh nấm thịt.
Lục Tuần cởi tạp dề ra, “Ăn đi này.”
Trần Dã: “…….”
Trần Dã thử gắp một miếng sườn bỏ vào miệng.
Móa.
Tên này biết nấu ăn thật, lại còn nấu rất ngon nữa chứ.
Đồ ăn Lục Tuần vừa ngon mà số lượng lại còn không ít, tuy nhiên ăn xong miếng thứ nhất là Trần Dã đã biết, chỗ thức ăn này là còn ít.
Đến cuối không chỉ đồ ăn mà canh cũng bị cậu húp sạch.
Con chó dưới bàn ngửi thấy mùi thơm, cũng thở phì phì chạy tới, khổ nỗi chẳng được chia cho miếng xương nào.
Ăn xong Trần Dã tựa người lên bàn, lòng vẫn chưa hết ngỡ ngàng.
Ngon quá là ngon.
Quả thực ngon tuyệt cú mèo.
Cái tên Lục Tuần thật thần kỳ mà, sao mà nấu cơm ngon quá vậy?
Lục Tuần thu dọn bàn ăn xong thì bèn đi vào bếp, cầm một cái bát nhỏ đi tới đặt xuống dưới đất.
Trong bát là cơm chan canh thịt.
Trần Dã ngượng ngùng sờ mũi, liếc nhìn cái bát hết veo trên bàn: “Để tôi rửa bát cho.”
Cậu không biết nấu cơm, nhưng rửa bát thì vẫn thạo lắm.
“Không cần đâu, có máy rửa bát rồi.” Lục Tuần nói.
“Hả?” Trần Dã lơ ngơ.
Lục Tuần bèn bảo: “Thế cậu mang bát bỏ vào đó đi.”
“Ừ.” Trần Dã gật đầu.
Trần Dã bưng bát đi vào bếp, nhìn chằm chằm máy rửa bát suốt một phút đồng hồ, mặt đen xì lại, má nó chớ sao toàn tiếng Anh thế này.
Trần Dã lấy điện thoại di động ra bắt đầu nghiên cứu, công cuộc nghiên cứu này khiến cậu mệt đến héo hon, mày mò một lúc lâu mà vẫn chẳng biết bấm kiểu gì.
Vất vả lắm mới xếp bát vào máy xong, cậu bấm nút, quan sát cái máy này khởi động rồi là đầu cũng túa mồ hôi mồ kê.
Cái này phức tạp chết đi được, chẳng thà cậu tự rửa lấy còn hơn.
Trần Dã sầu não rửa tay rồi ra khỏi bếp.
Lục Tuần đang ngồi ở bàn phòng khách làm bài tập.
Trần Dã: “……”
Cái chuyện làm bài này có thể chia ra ba kiểu học sinh, một kiểu là như cậu, chẳng bao giờ làm.
Một kiểu là như Trình Tiến Đông, đến ngày cuối mới cong đít lên làm.
Còn một kiểu thì hôm nay lần đầu tiên cậu mới gặp, vừa nghỉ là đã bắt tay làm bài luôn. À không phải, là vừa mới tan học đã làm luôn rồi.
Trần Dã cúi đầu nhìn con chó chạy tới bên chân mình, rồi lại nhìn Lục Tuần.
Lục Tuần ngẩng đầu lên: “Cùng làm không?”
“Tôi không làm đâu.” Trần Dã sờ mũi.
“Cậu không làm à?” Lục Tuần hỏi.
“Đằng nào cũng kiểm tra xong rồi mà, vốn dĩ tôi học chỉ vì muốn lấy điểm thôi.” Trần Dã chẳng quan tâm.
Lục Tuần im lặng một hồi rồi nhìn Trần Dã chăm chú, nói: “Tôi đã bảo rồi. Cậu rất thông minh.”
“Nói thừa.” Trần Dã híp mắt nhìn hắn, “Tôi mà gọi là rất thông minh ấy hả? Như tôi phải gọi thiên tài.”
Lục Tuần nhìn cậu chẳng ừ hử gì.
Trần Dã cười lạnh, mở cặp lôi bài vở ra, cũng lấy bút ngồi xuống đối diện Lục Tuần.
Mười phút sau.
Lục Tuần ngẩng đầu.
Thiên tài ngủ rồi.