Bất Tuần
Chương 15
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tính cách Trần Dã là thế nào? Không ai hiểu rõ hơn đám này, không chỉ từ cấp hai, ở đây có vài người đã quen biết Trần Dã từ hồi cấp một rồi.
Trần Dã từ nhỏ đã nóng tính, lại còn ngang ngược phách lối, hồi lớp ba đã dám đánh cả lớp sáu. Huống chi là bây giờ, hung hãn khét tiếng đó đây, chưa từng gặp đối thủ bao giờ. Đời này cậu chẳng thể thay đổi tính khí, đoán chừng khi gặp Diêm Vương cũng trưng ra cái bản mặt cau có.
Thế nhưng ——
Trần Dã muốn uống rượu, mà lại bị cản?
Lại bị cản?
Một tiểu huynh đệ ngồi bàn bên nháy mắt lia lịa với Trình Tiến Đông.
Người này có lai lịch thế nào vậy!
Trình Tiến Đông ngơ ra, cậu có biết đâu, Lục Tuần mới chuyển tới chưa lâu, cậu cũng chả thân quen gì hắn.
Trần Dã gọi hắn đi ăn cùng thật sự là bất ngờ ngoài sức tưởng tượng, bởi vì…… hai đứa này trông không giống có thể ở chung một phút mà không đánh chết đứa còn lại.
Tuy nhiên Trình Tiến Đông bắt được một trọng điểm khác.
“Học bổ túc?” Trình Tiến Đông dòm Trần Dã.
Trần Dã rất khó chịu, cậu cúi đầu và cơm, mặc kệ sự đời.
“Không phải chứ, bổ túc gì cơ? Mày muốn học bổ túc á?” Trình Tiến Đông lại ngó sang Lục Tuần, “Chờ đã, học bá, cậu dạy kèm nó học hả?”
“Ừm.” Lục Tuần gật đầu.
“Trời ơi Trần Dã, mày khó chấp nhận chuyện tao vượt qua mày đến thế sao?” Trình Tiến Đông bàng hoàng, lập tức xách ghế ngồi sát bên cạnh Trần Dã, “Tao không nhận ra đó, mày coi trọng cái hạng nhì đếm ngược đến mức ấy ư? Tao mà biết thì đã không tranh với mày rồi! Hay như vầy đi, mày đừng học bổ túc nữa, kiểm tra tuần này tao sẽ để mày lấy lại hạng nhì từ dưới lên ——”
“Cút mẹ mày đi.” Trần Dã cúi đầu bới cơm, chẳng buồn bố thí cho cu cậu lấy một cái liếc mắt.
“Học bổ túc? Ai học bổ túc?” Lương Bác đang ăn cơm, nghe tin ấy thì cũng quay ngoắt sang, “Dã ca, mày muốn học bổ túc hả?”
Trần Dã ngẩng đầu, tặng cậu ta một cái lườm sắc lẻm.
Lương Bác cúi rụt đầu, lập tức tắt loa im thin thít.
“Dã ca học bổ tức á? Không phải Dã ca tốt nghiệp cấp ba xong là sẽ đi học cái trường kỹ thuật sửa chữa gì đó cạnh nhà nó à?” Một tiểu huynh đệ nhỏ giọng thì thầm.
“Cái trường kỹ thuật đó không phải ai cũng vào được à? Còn cần học bổ túc mới có thể vào nữa hả?” Lương Bác cũng xì xồ thắc mắc.
“Đâu phải đâu, anh trai tao học ở đó này, phải thi đại học bét nhất 200 điểm thì mới vào được đấy! Dã ca hiện tại được bao nhiêu điểm rồi? “
“Không biết, Dã ca xếp cuối cùng.”
“Ầy, hỏi cái, đứa bét bảng trường I được bao nhiêu điểm?”
“Bọn tao có quen trường I đâu.”
“Đồ ngu, ra ngoài túm một đứa trường I hỏi là biết liền còn gì?”
“Túm được thì đã túm rồi ——”
“Rầm!”
Trần Dã đá vào cái ghế trống bên cạnh.
Quán ăn lặng ngắt như tờ.
Trần Dã lau miệng, nguýt cái tên đầu sỏ. Lục Tuần vừa khéo cũng ăn xong, thấy Trần Dã nhìn qua, hắn cũng nhìn lại cậu một hồi, rồi rót một cốc nước chanh uống.
Đệt.
Trần Dã đá văng ghế, đứng lên.
Lục Tuần cầm khăn ướt lau tay, cũng nhấc cặp đứng dậy.
“Chờ tao với.” Trình Tiến Đông ăn xong miếng cơm cuối cùng, cũng đưa tay quệt miệng giống Trần Dã, “Đi thôi!”
Ba người ra khỏi quán cơm.
Trần Dã đi tít đằng trước cầm điện thoại di động chơi Jump Jump, nhảy sai một cái thì cũng đét Trình Tiến Đông một phát. Trình Tiến Đông cũng không chạy, cứ đi theo nhìn cậu chơi.
(Là cái game này nè, game trên Wechat, tên tiếng Trung là Khiêu Nhất Khiêu.)
Lục Tuần đi đằng sau, lấy chiếc di động rung nãy giờ trong cặp ra, nhìn tên người gọi, là mẹ hắn.
Hắn đi sau mấy bước, nhận điện thoại: “Mẹ.”
“Mẹ đang ở trước cổng trường con.” Mẹ hắn nói rất đơn giản, nói xong là cúp điện thoại.
Lục Tuần dừng bước, nhìn chiếc điện thoại tắt máy, đôi mày nhíu lại.
Cổng trường lúc này có không ít người đến người đi, đều là đi ăn cơm về, nhưng dòng người bình thường đi từ phố ăn vặt qua đây, tới chỗ cổng trường lại chia ra hai tốp đi về phía trước.
Giữa đám đông có một khoảng trống, đó là một chiếc xe ô tô đỗ ở trước cổng trường học.
Một người đàn ông trung niên đứng cạnh cửa xe, thân mặc com lê, tay mang găng trắng.
Học sinh cấp ba bình thường đâu từng thấy qua cảnh tượng này, ai nấy đều tránh né châu đầu bàn tán.
“Mèn đét ơi, Bentley!” Trình Tiến Đông la lên, “Ôi đường nét này ôi màu sắc này! Xế hộp sang trọng đúng là ngầu quá xá!”
Trần Dã cũng bị vẻ ngoài của chiếc xe kia thu hút, cậu dời mắt khỏi trò chơi, cũng ngước lên liếc nhìn.
“Cậu đến phòng tự học trước đi.” Lục Tuần quay lại nhìn Trần Dã, nói được nửa chừng, hắn nhớ ra người này không biết đường, bèn dặn, “Thôi cậu cứ về lớp chờ tôi.”
“Hử?” Trần Dã cau mày.
“Tôi có chút việc.” Lục Tuần bảo.
Trần Dã để điện thoại xuống, liếc nhìn chiếc xe kia rồi lại nhìn Lục Tuần.
“Ừ.” Trần Dã gật đầu.
Lục Tuần quay người, lúc hắn bước đến gần chiếc ô tô, người đàn ông trung niên đeo găng tay trắng liền khom lưng mở cửa xe cho hắn.
Lục Tuần bước lên xe.
“Nó! Nó nó nó nó!” Cằm Trình Tiến Đông rớt bộp xuống đất.
Trần Dã khép cằm Trình Tiến Đông lại: “Im coi.”
Xe có hiệu quả cách âm cực kỳ tốt, sau khi cửa đóng lại, tiếng ồn ã bên tai Lục Tuần tức khắc biến mất.
Hắn nhìn Lĩnh Kinh bận com lê ngồi thẳng trên ghế: “Mẹ.”
“Bây giờ con đang đàm đúm với cái loại người như này hả?” Lĩnh Kinh lên tiếng.
“Loại người như nào?” Lục Tuần hỏi.
“Một lũ du côn du đảng dưới tầng chót.” Mẹ hắn hé mắt liếc ra ngoài cửa xe một thoáng rồi thu mắt lại.
Lục Tuần nhìn ra ngoài, Trần Dã đứng ở cổng trường không biết vì cớ gì mà trợn trừng hai mắt, há miệng có vẻ là đang mắng Trình Tiến Đông.
Trần Dã trông không giống du côn, thậm chí chỉ cần miệng không nói mặt không quạu, gương mặt của cậu trông còn rất ngoan ngoãn. Nhưng người này chỉ cần hơi nhíu mày, hơi nheo mắt là biểu cảm lập tức trở nên ngông nghênh, toàn thân cứ thế tỏa ra khí chất lưu manh bặm trợn.
Ngoài xe, Trần Dã đột nhiên nhảy dựng đét cho Trình Tiến Đông một phát, cậu còn định đánh nữa nhưng Trình Tiến Đông đã lanh lẹ ngồi xổm xuống ôm ghì lấy chân Trần Dã.
Lục Tuần: “……”
Ô tô chầm chậm lăn bánh rời khỏi cổng trường.
“Con cười cái gì?” Mẹ nhíu này, “Lời mẹ nói buồn cười lắm sao?”
Lục Tuần không cười nữa, nghiêng đầu hỏi: “Mẹ qua đây có việc gì không?”
Mẹ đờ ra một thoáng, nén giận nói: “Ngày thường con nên trở về ăn cơm với ông ngoại con.”
“Gần đây có kỳ thi.” Lục Tuần nói.
“Hạng mấy?” Mẹ rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào hắn.
“Hạng nhất ạ.” Lục Tuần trả lời.
Đôi lông mày nhíu chặt của mẹ hắn giãn ra, bà đổi tư thế ngồi, lưng dựa hờ vào ghế, tâm trạng có vẻ khá hơn đôi chút.
Nhưng Lục Tuần biết rất rõ, tâm trạng bà tốt không phải vì hắn giành được hạng nhất, mà là vì cái danh hạng nhất mà hắn giành được.
Là cái danh con trai của Lĩnh Kinh lại giành được hạng nhất rồi.
Lĩnh Kinh là một người rất hiếu thắng, hiếu thắng trên mọi phương diện. Sự hiếu thắng của bà đã đến tình trạng rất cực đoan, đến mức mà không ai có thể làm trái ý bà.
“Mẹ đã giải quyết chuyện phóng viên rồi, con quay lại trường quốc tế đi.” Mẹ nói.
“Ở đây rất tốt.” Lục Tuần trả lời.
“Rất tốt?” Mẹ như thể nghe được chuyện gì lạ kỳ lắm, bà quay đầu, đôi mắt ẩn chứa sự chán ghét, “Với cái điều kiện như thế ư? Với loại bạn học như thế ư? Mẹ nghe nói con còn không được vào lớp đặc biệt mà lại vào lớp 12? Hơn nữa một nửa lớp đó còn là học sinh thể dục.”
“Chí ít nó yên tĩnh hơn bên kia.” Lục Tuần nhìn thẳng vào mẹ mình, “Không phải sao?”
“Lục Tuần, con giống hệt bố con.” Mẹ lại ngồi thẳng lưng, “Cả hai đều ích kỷ tư lợi như nhau, ngoài mặt ra vẻ tốt đẹp hơn bất cứ ai khác. Nhưng sâu bên trong thì đều máu lạnh. Con trách mẹ tung ra tin tức làm ảnh hưởng đến cuộc sống của con, nhưng con có nghĩ cho nỗi khổ của mẹ hay không?”
Lục Tuần nhìn ra ngoài cửa sổ, xe dừng bánh, đỗ ở ven đường.
Hắn mở cửa bước xuống xe: “Con còn có tiết học, con đi trước đây.”
“Lục Tuần.” Mẹ gọi hắn lại, giọng nói rất nhỏ, thậm chí còn run rẩy, “Con cứ mãi không quên sao……”
“Vì chuyện đó nên con vẫn luôn hận mẹ, hận mẹ khiến cho ——”
“Mẹ.” Lục Tuần quay đầu lại, đứng ở ngoài cửa xe, “Sắc mặt mẹ không tốt, mẹ về ngủ một lát đi.”
“Con ——”
Lục Tuần đóng cửa xe lại, xoay người rời đi.
Ô tô chạy đến đoạn đường không người ở gần trường học, tiến thẳng rồi lại rẽ trái là có thể nhìn thấy cổng chính của trường I.
Lúc cách trường mấy trăm mét, hắn nhìn thấy bóng Trần Dã ngồi xổm ở một bồn hoa thấp ven đường.
Mặt Trần Dã có vẻ rất bực bội.
Lục Tuần đến gần mới phát hiện dưới tay Trần Dã có một con chó nhỏ màu vàng, tròn ung ủng.
“Mày có ăn hay không!” Trần Dã đưa cơm nắm đến miệng con chó.
Con chó rên ư ử không chịu hé miệng.
“Chắc nó khát đấy.” Lục Tuần nói.
Trần Dã nghe vậy bèn quay đầu, “Có nước không?”
Lục Tuần lấy bình nước trong cặp ra, ngồi xổm xuống, đổ nước vào cái bát nhỏ bên cạnh.
Chó con lắc lắc đuôi, thân thiết dụi dụi vào tay Lục Tuần, sau đó liếm nước trong chén.
Đúng là khát thật…..
Trần Dã sờ mũi.
Uống nước xong, chó con tiến sát lại liếm liếm bàn tay chìa xuống của Lục Tuần, Lục Tuần cũng xoa đầu nó.
“Chó con.” Trần Dã túm lấy cổ nó, bỏ nó trở vào lùm cây, cũng bỏ cái bát ăn vào trong, rồi đứng lên bảo, “Đi thôi.”
Mặt Lục Tuần không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng Trần Dã có thể cảm nhận được tâm tình của người này đang không được tốt lắm.
Là bởi vì người ngồi trên xe kia hay vì cái gì thì Trần Dã lười đoán, cậu chẳng hứng thú với mấy chuyện này.
Cũng may Lục Tuần không phải Trình Tiến Đông, sẽ không bám lấy cậu kêu la oán than, làm cậu phiền lòng nẫu ruột.
“Chỗ này được chứ?” Lục Tuần hỏi.
“Gì ——” Trần Dã sực tỉnh, Lục Tuần chọn một vị trí gần cửa sổ, “À được.”
Phòng tự học lúc này không có mấy ai, toàn là học sinh chia tốp năm tốp ba ngồi với nhau.
Trần Dã tháo cặp ngồi xuống đối diện Lục Tuần.
Đệt.
Cậu thực sự đang học bổ túc cơ đấy.
“Phạm vi kiến thức trong bài kiểm tra tuần này chủ yếu là phần này và phần này, còn có một số kiến thức tổng tợp trước đây nữa.” Lục Tuần vừa nói vừa lấy sách ôn tập ra, rồi rút một tờ giấy bắt đầu chọn đề, “Tôi đưa cậu mấy đề làm thử trước, để tôi xem xem trình độ của cậu đến đâu, nên bắt đầu bổ sung từ chỗ nào.”
“Ừ.” Trần Dã gật đầu, lấy bút ra. Ló đầu nhìn hắn viết.
Tốc độ viết của Lục Tuần rất nhanh, song nét chữ lại vô cùng tinh tế, đều tăm tắp như là chữ in, bắt đầu viết từng dòng từng dòng đề mục.
Nhìn một lát, Trần Dã liền nhíu mày, có câu nói gì ấy nhỉ, nét chữ nết người.
Con người Lục Tuần và nét chữ của hắn thật chẳng ăn khớp với nhau gì cả.
“Đây.” Lục Tuần nhoáng cái đã viết xong một tờ đưa cho cậu.
Trần Dã nhận lấy, đặt bút viết tên mình lên đầu trang giấy.
“Cái….. chữ này của cậu.” Lục Tuần lựa lời, “Phải luyện nhiều vào.”
“Cậu thì biết cái gì, đây là Thảo Thư.” Trần Dã nói.
(Chữ Thảo khá là phóng khoáng và “ngoáy”.)
Lục Tuần ngó cậu rồi lấy một tờ giấy trắng ra, cầm bút viết hai chữ Trần Dã: “Đây mới là Thảo Thư.”
Trần Dã: “……Đấy là do tôi viết Hành Thư.”
“Còn biết cả Hành Thư cơ à.” Lục Tuần bật cười, lại viết thêm mấy chữ Trần Dã, lần lượt chỉ, “Đây là chữ Hành Thư, chữ Khải Thư, chữ Hành Giai.”
(Lần lượt ba kiểu chữ Hành Thư, Khải Thư, Hành Giai. Hành Thư bắt nguồn từ Thảo Thư nên khá giống.)
“Còn của cậu là chữ học sinh tiểu học.” Cuối cùng Lục Tuần chỉ vào chữ viết trên giấy của cậu.
Trần Dã trợn mắt, tức mà không nói được gì.
“Tận dụng thời gian đi.” Lục Tuần gõ gõ ngón tay lên bàn.
Đù má.
Trần Dã lớn như vậy mà chưa từng bấm bụng chịu tức như thế bao giờ, cậu nắm chặt bút, thật muốn dí quách tờ giấy này lên cái bản mặt của Lục Tuần.
Khổ nỗi đây là phòng tự học, có giáo viên trực ban. Hơn nữa, tuy cậu không muốn thừa nhận, nhưng cậu thực sự đánh không thắng nổi Lục Tuần.
Quan trọng hơn chính là, ở trường mà bị người ta đè ra đánh thì khó coi quá.
Trần Dã cúi đầu, dùng sức dòm tờ giấy, trút hết cơn tức của mình lên trên đấy.
Thấy cậu nhìn đề bài, Lục Tuần cũng rút một tờ đề ra xem.
“Lục Tuần?” Một giọng nữ vang lên từ bên cạnh.
Lục Tuần quay đầu nhìn, là Hồ Hiểu Điệp.
Hồ Hiểu Điệp cầm mấy tuyển tập đề toán, ngạc nhiên nhìn hắn: “Sao cậu lại ở đây?”
Lục Tuần chỉ vào bài làm.
“Hạng nhất mà còn cần học thêm sao?” Hồ Hiểu Điệp nở nụ cười, nhác thấy người ngồi đối diện Lục Tuần, cô ngẩn ra: “Đây là…… Trần Dã?”
Trần Dã ngẩng đầu nhìn cô nàng một cái, nhận ra là cùng lớp, cậu lại cúi đầu suy nghĩ tiếp.
“Cô Hạ bảo cậu kèm cặp cậu ta làm bài tập hả?” Hồ Hiểu Điệp nhỏ giọng hỏi Lục Tuần.
“Có chuyện gì không?” Lục Tuần hỏi.
“Không có chuyện gì cả, tớ cũng tới làm bài thôi, tuần này kiểm tra toán, thật ra là để chọn lựa học sinh giỏi toán đi thi lấy giải đấy, tớ cũng muốn thử sức xem sao.” Hồ Hiểu Điệp vỗ vỗ quyển đề, cười nói, “Cô Hạ nhất định sẽ cho cậu tham gia, thành tích của cậu xuất sắc quá mà. Nếu không phải trường mình chỉ xét chuyển lớp dựa vào kết quả cuối kì, thì với điểm thi tháng lần này, cậu chắc chắc sẽ được vào lớp 1.”
Lục Tuần cười cười, tay vẫn không ngừng viết, khoanh vào đáp án C.
“Tớ ngồi gần cậu một chút nhé.” Hồ Hiểu Điệp ngồi ở phía sau Lục Tuần, “Xin hưởng ké xíu hào quang của học bá.”
Lục Tuần lật tờ đề, liếc nhìn Trần Dã.
Phòng tự học rất lớn, song cũng vô cùng yên ắng, cơ bản chỉ có tiếng bút viết loạt xoạt trên giấy.
Bên phía Trần Dã thì chẳng có tiếng động gì, vẫn đang nhìn chòng chọc tờ giấy kia.
Lục Tuần thở dài, toan kéo tờ giấy về phía mình.
“Lục Tuần.” Hồ Hiểu Điệp chọc chọc bả vai Lục Tuần.
Lục Tuần càng muốn thở dài hơn, hắn quay đầu lại.
“Có bài này tớ giải không ra, cậu xem giùm chút nhé.” Hồ Hiểu Điệp chắp tay cầu xin, “Chỉ một bài thôi.”
Lục Tuần nhìn Trần Dã ở đối diện mình. Trần Dã đang cắn đầu bút, vẫn ngưng thần vận khí nhìn chằm chằm bài thứ nhất, chẳng mảy may chú ý tới bên này.
“Cậu lấy ra đi.” Lục Tuần nói.
“Cám ơn.” Hồ Hiểu Điệp vui vẻ lấy sách ra.
Lục Tuần nhìn thoáng qua đề bài, rồi lại nhìn các bước giải cô viết ở bên dưới, hắn chỉ vào phần đầu: “Cậu sai từ bước này rồi, cậu hãy nhớ A là mặt phẳng có mặt cắt, kéo dài AK giao với BF tại điểm P….. Lại cho CP giao với FG tại điểm L….. Chú ý thấy PB, PF lần lượt là đỉnh của hình chóp P.ABC và P.KFL, cậu lại nhìn vào chỗ này….. Cho nên đáp án là √3.”
“Cậu hiểu chưa?” Lục Tuần hỏi.
Hồ Hiểu Điệp cau mày: “Ngại quá, tớ chưa theo kịp được.”
“Không sao, hình này đơn giản lắm, để tớ giảng lại lần nữa.” Lục Tuần bắt đầu lại từ đầu, giảng sơ qua cách giải một lần nữa, sau đó hỏi, “Cậu hiểu chưa?”
Mặt Hồ Hiểu Điệp hơi đỏ, cô cầm vở, không dám nhìn Lục Tuần: “Cậu có thể giảng lại một lần nữa từ bước này được không?”
Lục Tuần: “……Được.”
Trần Dã đặt bút xuống vang “Cạch” một tiếng.
Hai người nhìn về phía cậu.
Trần Dã phiền muốn chết, một bài toán thôi mà giải hai lần chưa xong. Người nói là kẻ ngốc còn người nghe lại càng ngốc hơn.
“Trần Dã, cậu làm gì thế? Đây là phòng tự học đấy.” Hồ Hiểu Điệp nhíu mày. Đám con gái trong lớp sợ Trần Dã, nhưng cô thì không sợ.
Trần Dã đứng lên, tay cầm tờ đề chưa giải được bài nào, ném cho Lục Tuần.
Rồi cậu cầm lấy tờ giấy nháp mà Hồ Hiểu Điệp để trên bàn, chỉ vào hình vẽ trong đề: “Đầu tiên như này rồi như này, bởi vì cái này là cái này, cho nên cái này là cái kia, sau đó như này tiếp đó như này, cuối cùng như này như này! Sau đó rút gọn! Đơn giản thế thôi, hiểu chưa?”
Hồ Hiểu Điệp: “……”
Hồ Hiểu Điệp ngẩn người, lần này Trần Dã giảng, cô quả thật sự đã hiểu.
Lục Tuần kinh ngạc nhướn mày, tuy Trần Dã giảng không chuẩn chỉnh lắm, nhưng quả thật là giảng đúng rồi, hắn nghiêng đầu hỏi: “Cậu biết làm à?”
“Ban đầu tôi đâu có biết.” Trần Dã cau mày, “Nhưng nghe cậu giảng tận hai lần, tôi còn có thể không biết sao?”
“Đây là đề đi thi lấy giải đấy.” Lục Tuần nói.
“Khó lắm hả?” Trần Dã hỏi.
Trần Dã đang hỏi thật lòng.
Nhưng giọng điệu của cậu có vẻ mất kiên nhẫn, gương mặt thì kiểu như này có là gì, câu hỏi “Khó lắm hả” nghe càng giống như đang châm chọc “Chỉ như này thôi sao?”.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Hồ Hiểu Điệp: “???CLGT?”
Tính cách Trần Dã là thế nào? Không ai hiểu rõ hơn đám này, không chỉ từ cấp hai, ở đây có vài người đã quen biết Trần Dã từ hồi cấp một rồi.
Trần Dã từ nhỏ đã nóng tính, lại còn ngang ngược phách lối, hồi lớp ba đã dám đánh cả lớp sáu. Huống chi là bây giờ, hung hãn khét tiếng đó đây, chưa từng gặp đối thủ bao giờ. Đời này cậu chẳng thể thay đổi tính khí, đoán chừng khi gặp Diêm Vương cũng trưng ra cái bản mặt cau có.
Thế nhưng ——
Trần Dã muốn uống rượu, mà lại bị cản?
Lại bị cản?
Một tiểu huynh đệ ngồi bàn bên nháy mắt lia lịa với Trình Tiến Đông.
Người này có lai lịch thế nào vậy!
Trình Tiến Đông ngơ ra, cậu có biết đâu, Lục Tuần mới chuyển tới chưa lâu, cậu cũng chả thân quen gì hắn.
Trần Dã gọi hắn đi ăn cùng thật sự là bất ngờ ngoài sức tưởng tượng, bởi vì…… hai đứa này trông không giống có thể ở chung một phút mà không đánh chết đứa còn lại.
Tuy nhiên Trình Tiến Đông bắt được một trọng điểm khác.
“Học bổ túc?” Trình Tiến Đông dòm Trần Dã.
Trần Dã rất khó chịu, cậu cúi đầu và cơm, mặc kệ sự đời.
“Không phải chứ, bổ túc gì cơ? Mày muốn học bổ túc á?” Trình Tiến Đông lại ngó sang Lục Tuần, “Chờ đã, học bá, cậu dạy kèm nó học hả?”
“Ừm.” Lục Tuần gật đầu.
“Trời ơi Trần Dã, mày khó chấp nhận chuyện tao vượt qua mày đến thế sao?” Trình Tiến Đông bàng hoàng, lập tức xách ghế ngồi sát bên cạnh Trần Dã, “Tao không nhận ra đó, mày coi trọng cái hạng nhì đếm ngược đến mức ấy ư? Tao mà biết thì đã không tranh với mày rồi! Hay như vầy đi, mày đừng học bổ túc nữa, kiểm tra tuần này tao sẽ để mày lấy lại hạng nhì từ dưới lên ——”
“Cút mẹ mày đi.” Trần Dã cúi đầu bới cơm, chẳng buồn bố thí cho cu cậu lấy một cái liếc mắt.
“Học bổ túc? Ai học bổ túc?” Lương Bác đang ăn cơm, nghe tin ấy thì cũng quay ngoắt sang, “Dã ca, mày muốn học bổ túc hả?”
Trần Dã ngẩng đầu, tặng cậu ta một cái lườm sắc lẻm.
Lương Bác cúi rụt đầu, lập tức tắt loa im thin thít.
“Dã ca học bổ tức á? Không phải Dã ca tốt nghiệp cấp ba xong là sẽ đi học cái trường kỹ thuật sửa chữa gì đó cạnh nhà nó à?” Một tiểu huynh đệ nhỏ giọng thì thầm.
“Cái trường kỹ thuật đó không phải ai cũng vào được à? Còn cần học bổ túc mới có thể vào nữa hả?” Lương Bác cũng xì xồ thắc mắc.
“Đâu phải đâu, anh trai tao học ở đó này, phải thi đại học bét nhất 200 điểm thì mới vào được đấy! Dã ca hiện tại được bao nhiêu điểm rồi? “
“Không biết, Dã ca xếp cuối cùng.”
“Ầy, hỏi cái, đứa bét bảng trường I được bao nhiêu điểm?”
“Bọn tao có quen trường I đâu.”
“Đồ ngu, ra ngoài túm một đứa trường I hỏi là biết liền còn gì?”
“Túm được thì đã túm rồi ——”
“Rầm!”
Trần Dã đá vào cái ghế trống bên cạnh.
Quán ăn lặng ngắt như tờ.
Trần Dã lau miệng, nguýt cái tên đầu sỏ. Lục Tuần vừa khéo cũng ăn xong, thấy Trần Dã nhìn qua, hắn cũng nhìn lại cậu một hồi, rồi rót một cốc nước chanh uống.
Đệt.
Trần Dã đá văng ghế, đứng lên.
Lục Tuần cầm khăn ướt lau tay, cũng nhấc cặp đứng dậy.
“Chờ tao với.” Trình Tiến Đông ăn xong miếng cơm cuối cùng, cũng đưa tay quệt miệng giống Trần Dã, “Đi thôi!”
Ba người ra khỏi quán cơm.
Trần Dã đi tít đằng trước cầm điện thoại di động chơi Jump Jump, nhảy sai một cái thì cũng đét Trình Tiến Đông một phát. Trình Tiến Đông cũng không chạy, cứ đi theo nhìn cậu chơi.
(Là cái game này nè, game trên Wechat, tên tiếng Trung là Khiêu Nhất Khiêu.)
Lục Tuần đi đằng sau, lấy chiếc di động rung nãy giờ trong cặp ra, nhìn tên người gọi, là mẹ hắn.
Hắn đi sau mấy bước, nhận điện thoại: “Mẹ.”
“Mẹ đang ở trước cổng trường con.” Mẹ hắn nói rất đơn giản, nói xong là cúp điện thoại.
Lục Tuần dừng bước, nhìn chiếc điện thoại tắt máy, đôi mày nhíu lại.
Cổng trường lúc này có không ít người đến người đi, đều là đi ăn cơm về, nhưng dòng người bình thường đi từ phố ăn vặt qua đây, tới chỗ cổng trường lại chia ra hai tốp đi về phía trước.
Giữa đám đông có một khoảng trống, đó là một chiếc xe ô tô đỗ ở trước cổng trường học.
Một người đàn ông trung niên đứng cạnh cửa xe, thân mặc com lê, tay mang găng trắng.
Học sinh cấp ba bình thường đâu từng thấy qua cảnh tượng này, ai nấy đều tránh né châu đầu bàn tán.
“Mèn đét ơi, Bentley!” Trình Tiến Đông la lên, “Ôi đường nét này ôi màu sắc này! Xế hộp sang trọng đúng là ngầu quá xá!”
Trần Dã cũng bị vẻ ngoài của chiếc xe kia thu hút, cậu dời mắt khỏi trò chơi, cũng ngước lên liếc nhìn.
“Cậu đến phòng tự học trước đi.” Lục Tuần quay lại nhìn Trần Dã, nói được nửa chừng, hắn nhớ ra người này không biết đường, bèn dặn, “Thôi cậu cứ về lớp chờ tôi.”
“Hử?” Trần Dã cau mày.
“Tôi có chút việc.” Lục Tuần bảo.
Trần Dã để điện thoại xuống, liếc nhìn chiếc xe kia rồi lại nhìn Lục Tuần.
“Ừ.” Trần Dã gật đầu.
Lục Tuần quay người, lúc hắn bước đến gần chiếc ô tô, người đàn ông trung niên đeo găng tay trắng liền khom lưng mở cửa xe cho hắn.
Lục Tuần bước lên xe.
“Nó! Nó nó nó nó!” Cằm Trình Tiến Đông rớt bộp xuống đất.
Trần Dã khép cằm Trình Tiến Đông lại: “Im coi.”
Xe có hiệu quả cách âm cực kỳ tốt, sau khi cửa đóng lại, tiếng ồn ã bên tai Lục Tuần tức khắc biến mất.
Hắn nhìn Lĩnh Kinh bận com lê ngồi thẳng trên ghế: “Mẹ.”
“Bây giờ con đang đàm đúm với cái loại người như này hả?” Lĩnh Kinh lên tiếng.
“Loại người như nào?” Lục Tuần hỏi.
“Một lũ du côn du đảng dưới tầng chót.” Mẹ hắn hé mắt liếc ra ngoài cửa xe một thoáng rồi thu mắt lại.
Lục Tuần nhìn ra ngoài, Trần Dã đứng ở cổng trường không biết vì cớ gì mà trợn trừng hai mắt, há miệng có vẻ là đang mắng Trình Tiến Đông.
Trần Dã trông không giống du côn, thậm chí chỉ cần miệng không nói mặt không quạu, gương mặt của cậu trông còn rất ngoan ngoãn. Nhưng người này chỉ cần hơi nhíu mày, hơi nheo mắt là biểu cảm lập tức trở nên ngông nghênh, toàn thân cứ thế tỏa ra khí chất lưu manh bặm trợn.
Ngoài xe, Trần Dã đột nhiên nhảy dựng đét cho Trình Tiến Đông một phát, cậu còn định đánh nữa nhưng Trình Tiến Đông đã lanh lẹ ngồi xổm xuống ôm ghì lấy chân Trần Dã.
Lục Tuần: “……”
Ô tô chầm chậm lăn bánh rời khỏi cổng trường.
“Con cười cái gì?” Mẹ nhíu này, “Lời mẹ nói buồn cười lắm sao?”
Lục Tuần không cười nữa, nghiêng đầu hỏi: “Mẹ qua đây có việc gì không?”
Mẹ đờ ra một thoáng, nén giận nói: “Ngày thường con nên trở về ăn cơm với ông ngoại con.”
“Gần đây có kỳ thi.” Lục Tuần nói.
“Hạng mấy?” Mẹ rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào hắn.
“Hạng nhất ạ.” Lục Tuần trả lời.
Đôi lông mày nhíu chặt của mẹ hắn giãn ra, bà đổi tư thế ngồi, lưng dựa hờ vào ghế, tâm trạng có vẻ khá hơn đôi chút.
Nhưng Lục Tuần biết rất rõ, tâm trạng bà tốt không phải vì hắn giành được hạng nhất, mà là vì cái danh hạng nhất mà hắn giành được.
Là cái danh con trai của Lĩnh Kinh lại giành được hạng nhất rồi.
Lĩnh Kinh là một người rất hiếu thắng, hiếu thắng trên mọi phương diện. Sự hiếu thắng của bà đã đến tình trạng rất cực đoan, đến mức mà không ai có thể làm trái ý bà.
“Mẹ đã giải quyết chuyện phóng viên rồi, con quay lại trường quốc tế đi.” Mẹ nói.
“Ở đây rất tốt.” Lục Tuần trả lời.
“Rất tốt?” Mẹ như thể nghe được chuyện gì lạ kỳ lắm, bà quay đầu, đôi mắt ẩn chứa sự chán ghét, “Với cái điều kiện như thế ư? Với loại bạn học như thế ư? Mẹ nghe nói con còn không được vào lớp đặc biệt mà lại vào lớp 12? Hơn nữa một nửa lớp đó còn là học sinh thể dục.”
“Chí ít nó yên tĩnh hơn bên kia.” Lục Tuần nhìn thẳng vào mẹ mình, “Không phải sao?”
“Lục Tuần, con giống hệt bố con.” Mẹ lại ngồi thẳng lưng, “Cả hai đều ích kỷ tư lợi như nhau, ngoài mặt ra vẻ tốt đẹp hơn bất cứ ai khác. Nhưng sâu bên trong thì đều máu lạnh. Con trách mẹ tung ra tin tức làm ảnh hưởng đến cuộc sống của con, nhưng con có nghĩ cho nỗi khổ của mẹ hay không?”
Lục Tuần nhìn ra ngoài cửa sổ, xe dừng bánh, đỗ ở ven đường.
Hắn mở cửa bước xuống xe: “Con còn có tiết học, con đi trước đây.”
“Lục Tuần.” Mẹ gọi hắn lại, giọng nói rất nhỏ, thậm chí còn run rẩy, “Con cứ mãi không quên sao……”
“Vì chuyện đó nên con vẫn luôn hận mẹ, hận mẹ khiến cho ——”
“Mẹ.” Lục Tuần quay đầu lại, đứng ở ngoài cửa xe, “Sắc mặt mẹ không tốt, mẹ về ngủ một lát đi.”
“Con ——”
Lục Tuần đóng cửa xe lại, xoay người rời đi.
Ô tô chạy đến đoạn đường không người ở gần trường học, tiến thẳng rồi lại rẽ trái là có thể nhìn thấy cổng chính của trường I.
Lúc cách trường mấy trăm mét, hắn nhìn thấy bóng Trần Dã ngồi xổm ở một bồn hoa thấp ven đường.
Mặt Trần Dã có vẻ rất bực bội.
Lục Tuần đến gần mới phát hiện dưới tay Trần Dã có một con chó nhỏ màu vàng, tròn ung ủng.
“Mày có ăn hay không!” Trần Dã đưa cơm nắm đến miệng con chó.
Con chó rên ư ử không chịu hé miệng.
“Chắc nó khát đấy.” Lục Tuần nói.
Trần Dã nghe vậy bèn quay đầu, “Có nước không?”
Lục Tuần lấy bình nước trong cặp ra, ngồi xổm xuống, đổ nước vào cái bát nhỏ bên cạnh.
Chó con lắc lắc đuôi, thân thiết dụi dụi vào tay Lục Tuần, sau đó liếm nước trong chén.
Đúng là khát thật…..
Trần Dã sờ mũi.
Uống nước xong, chó con tiến sát lại liếm liếm bàn tay chìa xuống của Lục Tuần, Lục Tuần cũng xoa đầu nó.
“Chó con.” Trần Dã túm lấy cổ nó, bỏ nó trở vào lùm cây, cũng bỏ cái bát ăn vào trong, rồi đứng lên bảo, “Đi thôi.”
Mặt Lục Tuần không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng Trần Dã có thể cảm nhận được tâm tình của người này đang không được tốt lắm.
Là bởi vì người ngồi trên xe kia hay vì cái gì thì Trần Dã lười đoán, cậu chẳng hứng thú với mấy chuyện này.
Cũng may Lục Tuần không phải Trình Tiến Đông, sẽ không bám lấy cậu kêu la oán than, làm cậu phiền lòng nẫu ruột.
“Chỗ này được chứ?” Lục Tuần hỏi.
“Gì ——” Trần Dã sực tỉnh, Lục Tuần chọn một vị trí gần cửa sổ, “À được.”
Phòng tự học lúc này không có mấy ai, toàn là học sinh chia tốp năm tốp ba ngồi với nhau.
Trần Dã tháo cặp ngồi xuống đối diện Lục Tuần.
Đệt.
Cậu thực sự đang học bổ túc cơ đấy.
“Phạm vi kiến thức trong bài kiểm tra tuần này chủ yếu là phần này và phần này, còn có một số kiến thức tổng tợp trước đây nữa.” Lục Tuần vừa nói vừa lấy sách ôn tập ra, rồi rút một tờ giấy bắt đầu chọn đề, “Tôi đưa cậu mấy đề làm thử trước, để tôi xem xem trình độ của cậu đến đâu, nên bắt đầu bổ sung từ chỗ nào.”
“Ừ.” Trần Dã gật đầu, lấy bút ra. Ló đầu nhìn hắn viết.
Tốc độ viết của Lục Tuần rất nhanh, song nét chữ lại vô cùng tinh tế, đều tăm tắp như là chữ in, bắt đầu viết từng dòng từng dòng đề mục.
Nhìn một lát, Trần Dã liền nhíu mày, có câu nói gì ấy nhỉ, nét chữ nết người.
Con người Lục Tuần và nét chữ của hắn thật chẳng ăn khớp với nhau gì cả.
“Đây.” Lục Tuần nhoáng cái đã viết xong một tờ đưa cho cậu.
Trần Dã nhận lấy, đặt bút viết tên mình lên đầu trang giấy.
“Cái….. chữ này của cậu.” Lục Tuần lựa lời, “Phải luyện nhiều vào.”
“Cậu thì biết cái gì, đây là Thảo Thư.” Trần Dã nói.
(Chữ Thảo khá là phóng khoáng và “ngoáy”.)
Lục Tuần ngó cậu rồi lấy một tờ giấy trắng ra, cầm bút viết hai chữ Trần Dã: “Đây mới là Thảo Thư.”
Trần Dã: “……Đấy là do tôi viết Hành Thư.”
“Còn biết cả Hành Thư cơ à.” Lục Tuần bật cười, lại viết thêm mấy chữ Trần Dã, lần lượt chỉ, “Đây là chữ Hành Thư, chữ Khải Thư, chữ Hành Giai.”
(Lần lượt ba kiểu chữ Hành Thư, Khải Thư, Hành Giai. Hành Thư bắt nguồn từ Thảo Thư nên khá giống.)
“Còn của cậu là chữ học sinh tiểu học.” Cuối cùng Lục Tuần chỉ vào chữ viết trên giấy của cậu.
Trần Dã trợn mắt, tức mà không nói được gì.
“Tận dụng thời gian đi.” Lục Tuần gõ gõ ngón tay lên bàn.
Đù má.
Trần Dã lớn như vậy mà chưa từng bấm bụng chịu tức như thế bao giờ, cậu nắm chặt bút, thật muốn dí quách tờ giấy này lên cái bản mặt của Lục Tuần.
Khổ nỗi đây là phòng tự học, có giáo viên trực ban. Hơn nữa, tuy cậu không muốn thừa nhận, nhưng cậu thực sự đánh không thắng nổi Lục Tuần.
Quan trọng hơn chính là, ở trường mà bị người ta đè ra đánh thì khó coi quá.
Trần Dã cúi đầu, dùng sức dòm tờ giấy, trút hết cơn tức của mình lên trên đấy.
Thấy cậu nhìn đề bài, Lục Tuần cũng rút một tờ đề ra xem.
“Lục Tuần?” Một giọng nữ vang lên từ bên cạnh.
Lục Tuần quay đầu nhìn, là Hồ Hiểu Điệp.
Hồ Hiểu Điệp cầm mấy tuyển tập đề toán, ngạc nhiên nhìn hắn: “Sao cậu lại ở đây?”
Lục Tuần chỉ vào bài làm.
“Hạng nhất mà còn cần học thêm sao?” Hồ Hiểu Điệp nở nụ cười, nhác thấy người ngồi đối diện Lục Tuần, cô ngẩn ra: “Đây là…… Trần Dã?”
Trần Dã ngẩng đầu nhìn cô nàng một cái, nhận ra là cùng lớp, cậu lại cúi đầu suy nghĩ tiếp.
“Cô Hạ bảo cậu kèm cặp cậu ta làm bài tập hả?” Hồ Hiểu Điệp nhỏ giọng hỏi Lục Tuần.
“Có chuyện gì không?” Lục Tuần hỏi.
“Không có chuyện gì cả, tớ cũng tới làm bài thôi, tuần này kiểm tra toán, thật ra là để chọn lựa học sinh giỏi toán đi thi lấy giải đấy, tớ cũng muốn thử sức xem sao.” Hồ Hiểu Điệp vỗ vỗ quyển đề, cười nói, “Cô Hạ nhất định sẽ cho cậu tham gia, thành tích của cậu xuất sắc quá mà. Nếu không phải trường mình chỉ xét chuyển lớp dựa vào kết quả cuối kì, thì với điểm thi tháng lần này, cậu chắc chắc sẽ được vào lớp 1.”
Lục Tuần cười cười, tay vẫn không ngừng viết, khoanh vào đáp án C.
“Tớ ngồi gần cậu một chút nhé.” Hồ Hiểu Điệp ngồi ở phía sau Lục Tuần, “Xin hưởng ké xíu hào quang của học bá.”
Lục Tuần lật tờ đề, liếc nhìn Trần Dã.
Phòng tự học rất lớn, song cũng vô cùng yên ắng, cơ bản chỉ có tiếng bút viết loạt xoạt trên giấy.
Bên phía Trần Dã thì chẳng có tiếng động gì, vẫn đang nhìn chòng chọc tờ giấy kia.
Lục Tuần thở dài, toan kéo tờ giấy về phía mình.
“Lục Tuần.” Hồ Hiểu Điệp chọc chọc bả vai Lục Tuần.
Lục Tuần càng muốn thở dài hơn, hắn quay đầu lại.
“Có bài này tớ giải không ra, cậu xem giùm chút nhé.” Hồ Hiểu Điệp chắp tay cầu xin, “Chỉ một bài thôi.”
Lục Tuần nhìn Trần Dã ở đối diện mình. Trần Dã đang cắn đầu bút, vẫn ngưng thần vận khí nhìn chằm chằm bài thứ nhất, chẳng mảy may chú ý tới bên này.
“Cậu lấy ra đi.” Lục Tuần nói.
“Cám ơn.” Hồ Hiểu Điệp vui vẻ lấy sách ra.
Lục Tuần nhìn thoáng qua đề bài, rồi lại nhìn các bước giải cô viết ở bên dưới, hắn chỉ vào phần đầu: “Cậu sai từ bước này rồi, cậu hãy nhớ A là mặt phẳng có mặt cắt, kéo dài AK giao với BF tại điểm P….. Lại cho CP giao với FG tại điểm L….. Chú ý thấy PB, PF lần lượt là đỉnh của hình chóp P.ABC và P.KFL, cậu lại nhìn vào chỗ này….. Cho nên đáp án là √3.”
“Cậu hiểu chưa?” Lục Tuần hỏi.
Hồ Hiểu Điệp cau mày: “Ngại quá, tớ chưa theo kịp được.”
“Không sao, hình này đơn giản lắm, để tớ giảng lại lần nữa.” Lục Tuần bắt đầu lại từ đầu, giảng sơ qua cách giải một lần nữa, sau đó hỏi, “Cậu hiểu chưa?”
Mặt Hồ Hiểu Điệp hơi đỏ, cô cầm vở, không dám nhìn Lục Tuần: “Cậu có thể giảng lại một lần nữa từ bước này được không?”
Lục Tuần: “……Được.”
Trần Dã đặt bút xuống vang “Cạch” một tiếng.
Hai người nhìn về phía cậu.
Trần Dã phiền muốn chết, một bài toán thôi mà giải hai lần chưa xong. Người nói là kẻ ngốc còn người nghe lại càng ngốc hơn.
“Trần Dã, cậu làm gì thế? Đây là phòng tự học đấy.” Hồ Hiểu Điệp nhíu mày. Đám con gái trong lớp sợ Trần Dã, nhưng cô thì không sợ.
Trần Dã đứng lên, tay cầm tờ đề chưa giải được bài nào, ném cho Lục Tuần.
Rồi cậu cầm lấy tờ giấy nháp mà Hồ Hiểu Điệp để trên bàn, chỉ vào hình vẽ trong đề: “Đầu tiên như này rồi như này, bởi vì cái này là cái này, cho nên cái này là cái kia, sau đó như này tiếp đó như này, cuối cùng như này như này! Sau đó rút gọn! Đơn giản thế thôi, hiểu chưa?”
Hồ Hiểu Điệp: “……”
Hồ Hiểu Điệp ngẩn người, lần này Trần Dã giảng, cô quả thật sự đã hiểu.
Lục Tuần kinh ngạc nhướn mày, tuy Trần Dã giảng không chuẩn chỉnh lắm, nhưng quả thật là giảng đúng rồi, hắn nghiêng đầu hỏi: “Cậu biết làm à?”
“Ban đầu tôi đâu có biết.” Trần Dã cau mày, “Nhưng nghe cậu giảng tận hai lần, tôi còn có thể không biết sao?”
“Đây là đề đi thi lấy giải đấy.” Lục Tuần nói.
“Khó lắm hả?” Trần Dã hỏi.
Trần Dã đang hỏi thật lòng.
Nhưng giọng điệu của cậu có vẻ mất kiên nhẫn, gương mặt thì kiểu như này có là gì, câu hỏi “Khó lắm hả” nghe càng giống như đang châm chọc “Chỉ như này thôi sao?”.
✿Tác giả có lời muốn nói:
Hồ Hiểu Điệp: “???CLGT?”