Bất Sinh Bất Thục (Không Lạ Không Thân)
Chương 51
Chương 51
Hà Lạc Tri làm nghề này, không đi công tác là chuyện không thể. Dù cậu không nhận dự án mới trong vài tháng tới, thì những dự án hiện tại vẫn cần cậu thường xuyên đi công tác. Bất kể bên nào gặp khó khăn, trong vòng 48 giờ là bên thiết kế phải có người tới tận nơi để xử lý.
Dù đôi khi việc công tác không phải trách nhiệm trực tiếp của cậu, nhưng làm nghề này, cậu đã không còn bận tâm chuyện đi nhiều hay ít nữa. Mọi người trong công ty đều đã quen với việc đi công tác, chỉ có điều Hà công là người khó chịu nhất, bất cứ khi nào không nhất thiết phải đi thì lãnh đạo đều phải đàm phán với cậu.
Đồng nghiệp không biết chuyện năm ngoái Hà công đã chia tay, nên trong mắt họ, hình tượng của cậu chưa bao giờ thay đổi.
Trước đây khi Hà Lạc Tri còn yêu Chu Mộc Nghiêu, mỗi lần đi công tác đều phải dỗ Chu Mộc Nghiêu rất lâu. Tính cách Hà Lạc Tri vốn luôn muốn mọi người xung quanh mình vui vẻ, từ nhỏ cậu đã như thế. Vì vậy, khi phải tập trung làm việc trong một thời gian dài hay đi công tác, cậu sẽ cảm thấy áy náy vì không thể dành thời gian cho người yêu.
Mặc dù trước đây Hàn Phương Trì đã từng nói "Đừng để anh phải ở nhà một mình", nhưng khi đó là vì Hàn Tri Dao còn ở nhà, bản thân anh không thể tự mình xoay xở được. Bây giờ khi Hàn Tri Dao đã trở về nhà, Hàn Phương Trì cũng trở lại với sự điềm tĩnh và chín chắn của mình.
Ít nhất là vẻ bề ngoài.
Tối đó sau khi cả hai chạy bộ về, Hàn Phương Trì tắm xong trước, rồi mới đến lượt Hà Lạc Tri.
"Gửi cho tớ lịch chuyến bay." Hàn Phương Trì nói khi bước vào phòng, tay mang theo một hộp khẩu trang chống bụi: "Hôm trước mua mà quên đưa cho cậu."
Hà Lạc Tri vừa tắm xong, đang lau tóc, bước lại gần: "Cái này thoải mái thật."
"Nhớ đeo khi ra sân bay, tớ đã bỏ sẵn hai cái vào trong túi, đừng có quăng hết vào vali mà rồi lại quên." Hàn Phương Trì lấy hai cái khẩu trang từ trong hộp, rồi móc thêm mấy miếng băng keo cá nhân rộng bằng nửa lòng bàn tay từ túi quần ra. Cái balo mà Hà Lạc Tri định mang đi đã được đặt trên ghế sofa, Hàn Phương Trì bèn bỏ khẩu trang và băng keo vào ngăn trước.
"tớ để vào rồi đấy." Hàn Phương Trì nói.
Hà Lạc Tri quấn khăn lên đầu, theo sau anh, ngoan ngoãn gật đầu: "tớ biết rồi."
"Lần này nếu có vết thương thì đừng để dính nước, nhớ dán băng keo trước khi tắm, đừng làm như lần trước nữa." Hàn Phương Trì nhắc: "Vết thương to vậy mà không biết đau à?"
Hà Lạc Tri lúc nào cũng không cẩn thận, người lúc nào cũng có vết trầy xước, nhất là khi cậu thường xuyên phải đến các công trường xây dựng, đủ mọi điều kiện môi trường đều có.
Hàn Phương Trì đang rửa tay, còn Hà Lạc Tri thì theo sát phía sau: "Cậu đang nhìn tớ đúng không? tớ đã cẩn thận khi rửa mặt rồi mà."
"Cả cổ nữa." Hàn Phương Trì rửa tay xong, kéo khăn trên đầu Hà Lạc Tri xuống lau tay, rồi treo lên: "Nếu bị xước da thì đừng để dính nước, lần trước vết thương đỏ hết cả rồi, rửa thêm vài lần nữa là bị nhiễm trùng đấy."
Hà Lạc Tri chợt nhớ lại, nhưng vẫn không coi trọng, cười nói: "Không sao đâu, nhà tớ có bác sĩ mà."
Hàn Phương Trì liếc nhìn cậu một cái, vừa rời khỏi phòng tắm vừa nói: "Ai là người nhà của tớ?"
"À..." Hà Lạc Tri vẫn theo sau: "Dù sao cũng có mà."
Hàn Phương Trì liếc nhìn cậu: "Với tớ thì không ở chung được, mà với đồng nghiệp lại được sao?"
"Ôi trời, chuyện này cả trăm năm rồi mà cậu vẫn nhớ dai thế à?" Hà Lạc Tri chớp chớp mắt: "Sau đó chẳng phải tớ đã mời cậu ở lại chung với tớ rồi sao? cậu mà nói tiếp là quá rồi đó, bác sĩ à."
Hàn Phương Trì chẳng có biểu cảm gì, đang xếp hành lý, không thèm ngẩng đầu lên: "Không nhớ."
Những chuyện không đáng nhớ thì nhớ cả năm, còn chuyện cần nhớ lại không nhớ. Hà Lạc Tri nhìn anh qua chiếc vali đang mở ra, rồi bất ngờ nắm lấy tay Hàn Phương Trì, ngón tay cái cọ nhẹ lên cổ tay anh, cười nói: "cậu sao lại thú vị thế nhỉ?"
Hàn Phương Trì ngẩng đầu lên, đôi mắt phía sau cặp kính của Hà Lạc Tri cong cong, khóe mắt hơi rủ xuống, cười đầy quyến rũ.
Khi yêu, cái điểm "đứng đắn" của Hàn Phương Trì khiến anh thiệt thòi.
Nghĩ lại mà thấy thú vị, mỗi người dù có khác biệt ra sao so với thời thơ ấu, thiếu niên, thì sâu bên trong vẫn là đứa trẻ khi xưa. Hà Lạc Tri vẫn thường thấy bóng dáng của cậu bạn cùng bàn ngay ngắn mười mấy năm trước trong con người bác sĩ bây giờ. Khi đó, cậu bạn ấy luôn nghiêm túc, bài tập thầy cô giao không quan trọng có cần làm hay không, cậu chắc chắn làm, và chưa bao giờ ồn ào hay đùa cợt quá trớn như những bạn học khác. Cậu cứ lớn lên theo kiểu "chỉnh chu" đó, giờ thì thành một bác sĩ chỉn chu hết mực.
Nếu là người khác, dù làm gì Hà Lạc Tri cũng sẽ không từ chối. Nhưng với Hàn Phương Trì, mọi thứ đều phải tuân theo quy tắc. Anh chỉ cần bày tỏ một chút, Hàn Phương Trì sẽ ôm lại cậu, Hà Lạc Tri nắm tay anh, anh sẽ nắm chặt. Trước khi yêu, Hàn Phương Trì có thể chỉ cười nói cho qua, nhưng sẽ không làm gì. Điểm đứng đắn của anh khiến Hà Lạc Tri không cảm thấy khô khan mà còn thấy thú vị, làm cho lòng người mềm mỏng. Đằng sau sự quy củ ấy là sự tôn trọng, điều mà Hà Lạc Tri hiểu rất rõ.
Nhưng chuyến đi công tác lần này của Hà Lạc Tri chắc chắn sẽ kéo dài. Cậu vốn định tuần sau mới đi, chỉ là chuyến công tác bị đẩy lên sớm. Mỗi lần ra đi là ít nhất mười ngày, Hà Lạc Tri chẳng cần phải tuân theo những quy tắc cứng nhắc.
Bác sĩ Hàn còn phải đi làm, không tiễn ra sân bay được.
Xếp xong hành lý, Hàn Phương Trì đứng dậy từ ghế sô pha: "Tớ đi đây."
Hà Lạc Tri bỗng nhiên túm lấy vạt áo anh khi Hàn Phương Trì bước đến cửa.
Hàn Phương Trì quay đầu lại, Hà Lạc Tri kéo anh lùi lại một bước, tựa vào bức tường bên cạnh cửa ra vào.
Ánh đèn ấm áp ở cửa hắt xuống, phủ lên hai người, làm cho nét mặt trở nên mềm mại, ánh mắt thêm phần mơ màng.
Hà Lạc Tri đứng trước mặt Hàn Phương Trì, chắn đường không cho anh đi. Tay cậu vẫn nắm lấy vạt áo Hàn Phương Trì, túm lấy phần eo, vải áo nhàu lại trong tay.
Hàn Phương Trì để mặc cậu túm, chỉ lặng lẽ nhìn cậu bằng ánh mắt sâu lắng.
"Phương Trì." Hà Lạc Tri gọi nhẹ một tiếng, ánh mắt cụp xuống.
Những lúc như thế này, mối quan hệ quen biết hơn chục năm của họ lại vướng vào vài cảm xúc mơ hồ, khó nói. Một cảm giác lệch lạc, bởi vì quá quen mà lại thấy xa lạ. Hà Lạc Tri hạ tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Phương Trì.
"Sao?" Hàn Phương Trì dựa lưng vào tường, vẫn nhìn cậu.
"Tớ đi nhiều ngày như vậy." Hà Lạc Tri mỉm cười: "cậu có gì muốn nói với tớ không?"
Trong khoảng mười giây im lặng của Hàn Phương Trì, có lẽ rất nhiều câu nói đã lượn lờ quanh miệng anh rồi lại bị nuốt trở vào.
Cuối cùng, anh chỉ nói: "cậu về sớm nhé." Giọng điệu như có hơi giận dỗi.
"Ừ." Hà Lạc Tri đáp một tiếng, rồi buông tay khỏi vạt áo, thay vào đó ôm lấy Hàn Phương Trì.
Cậu vòng tay ôm chặt Hàn Phương Trì, ánh mắt ngước lên đối diện với anh trong hai giây, rồi từ từ hạ xuống. Sau đó, cậu nghiêng đầu, chạm nhẹ vào cằm của Hàn Phương Trì.
Hàn Phương Trì khép mắt lại.
Hà Lạc Tri sau khi chạm nhẹ vào cằm anh liền dựa đầu lên vai, ôm chặt lấy anh.
Nghe Hàn Phương Trì thấp giọng nói: "Ngày mai đi công tác rồi, bây giờ còn định gây chuyện à?"
Hà Lạc Tri bật cười: "Không đi công tác thì tớ cũng không gây chuyện đâu."
Hàn Phương Trì nâng một tay, đỡ lấy lưng Hà Lạc Tri. Mặt cậu sát ngay bên cạnh anh, hương thơm quen thuộc tỏa ra làm Hàn Phương Trì không thể không yêu thích.
Hàn Phương Trì nghiêng đầu một chút, tóc của Hà Lạc Tri cọ vào cằm anh.
Trong tư thế này, chỉ cần cúi đầu, Hàn Phương Trì có thể hôn lên cổ Hà Lạc Tri.
Nhưng cuối cùng, anh chỉ dùng chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào tai cậu, mơn man như cánh chuồn chuồn khẽ lướt qua.
Hà Lạc Tri hơi rụt lại, Hàn Phương Trì liền buông cậu ra.
Lúc này nếu nhìn nhau thêm, chắc cả hai sẽ phá lên cười.
"Về thì nhắn cậu lịch bay nhé." Hà Lạc Tri thả anh ra, cười nói.
"Ừ." Hàn Phương Trì không ngại đối diện, vẫn nhìn cậu chằm chằm.
Trước khi rời đi, Hàn Phương Trì nâng tay lên, xoa nhẹ vào má Hà Lạc Tri, dùng chút sức bóp bóp như thể xả hết mọi cảm xúc, rồi mới buông ra.
Hà Lạc Tri chỉ im lặng chịu đựng, ngoan ngoãn không nói một lời.
Từ khi Hàn Phương Trì bắt đầu kéo Hà Lạc Tri lại gần hơn, mối quan hệ của họ từ bạn bè dần trở nên thân thiết. Chính Hà Lạc Tri từng bước kéo cả hai lại gần, xây dựng sự thân mật ngày một vững chắc hơn.
Hà Lạc Tri: Tới sân bay rồi.
Hàn Phương Trì: Tới sớm quá, ngủ chút đi. Khi nào hạ cánh báo cho tớ biết.
Hà Lạc Tri: Được rồi, được rồi.
---
Hà Lạc Tri đeo khẩu trang, cúi đầu nhắn tin. Vừa cất điện thoại vào túi thì đồng nghiệp nói: "Nhìn tâm trạng Hà công hôm nay có vẻ vui."
"Sao cơ?" Hà Lạc Tri ngẩng đầu hỏi.
"Anh cứ cười suốt ấy." Đồng nghiệp chỉ vào mắt mình.
Hà Lạc Tri làm vẻ nghiêm túc: "Cũng bình thường thôi, đi công tác cũng không phải lúc nào cũng nặng nề."
"Có lẽ do anh chưa có vợ con. Như anh Kỳ, anh ấy với vợ lúc nào cũng tranh nhau đi công tác, ai đi thì không phải chăm con, còn trốn được mấy ngày." Đồng nghiệp đùa.
Hà Lạc Tri nghĩ thầm, chắc đời này mình không cảm nhận được điều đó rồi.
"Hà công, anh yêu lâu thế rồi mà không tính cưới à?" Đồng nghiệp nhiệt tình hỏi.
"Tạm thời chưa tính." Hà Lạc Tri cười. Anh không giải thích rằng đúng là đã yêu lâu rồi, chỉ là bây giờ đổi người, chẳng liên quan gì đến người khác nữa.
"Không định có con à?" Đồng nghiệp lại hỏi tiếp.
Hà Lạc Tri khẽ gật đầu: "Tôi không định có con."
"À, thế cũng tốt." Đồng nghiệp phụ họa.
---
Đây là một dự án điện tạm thời, quy mô không lớn lắm, Hà Lạc Tri cùng vài đồng nghiệp đến khảo sát sơ bộ, còn chưa biết có trúng thầu không.
Buổi tối, ăn cơm với bên đối tác, uống vài chén. Về khách sạn không muộn lắm, tầm tám giờ rưỡi.
Trước khi tắm, anh nhắn cho Hàn Phương Trì rằng mình đã về khách sạn. Sau khi tắm xong, anh thấy có một cuộc gọi nhỡ trong khung chat. Hà Lạc Tri còn chưa mặc quần áo xong, vội vàng ấn gọi lại mới nhận ra đó là cuộc gọi video. Anh hoảng hốt lùi lại một bước mặc đồ cho xong, cũng may là chưa tắt.
"Đâu rồi?" Giọng Hàn Phương Trì vang lên.
Hà Lạc Tri mặc đồ xong, đi tới, thò đầu vào khung hình: "Ở đây."
Hàn Phương Trì cười, Hà Lạc Tri vừa ló mặt vào đã lại đi ra, anh nghe thấy cậu nói: "Đợi chút nhé, để tớ tìm kính."
"Sắp ngủ rồi còn đeo kính làm gì?" Hàn Phương Trì hỏi.
"Tớ còn phải xem cái bản vẽ, tăng ca chút." Hà Lạc Tri cúi xuống lục đồ trong vali.
"Kính cậu để trong túi sạc, tớ nhớ mà." Hàn Phương Trì nhắc.
"À để tớ xem..." Hà Lạc Tri đáp: "Tìm được rồi, đúng là ở đó thật."
---
Anh đeo kính trở lại, nằm sấp trên giường, một tay chống cằm, cầm điện thoại.
"Cậu đang làm gì đấy?" Hà Lạc Tri nhìn màn hình hỏi.
Hàn Phương Trì ngồi trước máy tính, điện thoại để trên bàn, hơi xa một chút.
"Đang đọc một bài luận." Hàn Phương Trì đáp.
"Cậu không thể để điện thoại gần hơn à?" Hà Lạc Tri hỏi.
Hàn Phương Trì liếc nhìn cậu một cái, điện thoại không thể dịch được nữa, đành kéo ghế lại gần hơn chút.
Hà Lạc Tri cười, rồi nằm im không nói gì.
Hàn Phương Trì hỏi: "Không tăng ca à?"
"Tớ muốn nghỉ chút." Hà Lạc Tri trả lời.
"Mệt rồi hả?" Hàn Phương Trì nhìn cậu: "Hay là uống rượu à?"
"Chắc cả hai." Hà Lạc Tri ngáp một cái, trông có vẻ buồn ngủ.
"Bản vẽ phải xem xong hôm nay à?"
"Ừ, sáng mai phải nộp."
"Vậy cậu ngồi dậy mở máy tính đi, một lát nữa càng buồn ngủ hơn đấy." Hàn Phương Trì nói: "Làm xong sớm còn ngủ sớm. Tớ ngồi đây với cậu."
Hà Lạc Tri vùi mặt vào gối, cười hai tiếng. Tự nhiên anh thấy Hàn Phương Trì lúc này rất giống hồi cấp ba, khi cậu ấy giảng bài cho anh. Lúc đó anh không muốn học, làm Hàn Phương Trì tức giận, mặt cau lại.
Cười xong, Hà Lạc Tri quỳ một gối lên giường, nhảy xuống mở máy tính.
Hàn Phương Trì ngồi với cậu đến khi làm xong việc. Phần lớn thời gian họ không nói gì, thỉnh thoảng mới trò chuyện đôi câu. Sau này cứ vài phút, Hà Lạc Tri lại ngáp, Hàn Phương Trì cười hỏi: "Mệt quá hả?"
"Không biết nữa, chỉ muốn tắt đèn và nằm xuống." Hà Lạc Tri đáp: "Cứ nghe cậu nói là càng buồn ngủ hơn."
Có lẽ vì trước đây mỗi lần đi công tác, trước khi ngủ họ thường gọi điện thoại cho nhau. Nghe giọng anh là cảm thấy buồn ngủ.
Hàn Phương Trì nói: "Vậy tớ không nói nữa, cậu mau làm đi."
"Tớ đâu có bảo cậu đừng nói." Hà Lạc Tri đẩy đẩy kính: "Muốn nghe mà."
Hàn Phương Trì giục: "Đừng nghe nữa, làm cho xong đi."
"Tớ đang cố gắng hết sức đây..." Hà Lạc Tri thở dài: "Đang làm đây."
---
Dù Hàn Phương Trì giờ đã không còn thẳng nữa, nhưng cái khí chất "thẳng" của anh vẫn chưa thay đổi. Mỗi khi nhắn tin, câu từ ngắn gọn, lạnh lùng. Người khác chỉ nhìn tin nhắn thôi sẽ nghĩ anh đang tỏ vẻ khó chịu, nhưng anh lúc nào cũng vậy. Hà Lạc Tri hiểu được ngữ điệu của anh qua từng câu chữ, nên không bận tâm.
Ba ngày thu thập thông tin xong, đồng nghiệp đều về công ty, chỉ còn Hà Lạc Tri ở lại một mình.
Khi đi một mình, tín hiệu mạng ở vùng đó rất kém. Buổi tối không gọi video được, gọi thoại cũng không ổn, chỉ nhắn tin, mà tin nhắn lúc gửi lúc không, có khi chậm cả tiếng hai tiếng mới nhận được.
Hàn Phương Trì nhắn: "Cậu cứ để điện thoại đâu thế, đừng có quên mang theo bên mình."
Hà Lạc Tri đáp ngay với thái độ rất ngoan: "Tớ luôn mang theo rồi, chỉ là tín hiệu không tốt, tớ lên núi."
Hàn Phương Trì: "Đừng để mất."
Hà Lạc Tri vội đáp: "Sẽ không mất đâu, xin bác sĩ cứ yên tâm!"
Hàn Phương Trì: "Yên tâm không nổi."
Hà Lạc Tri: "Trước giờ đi đâu tớ cũng như thế này mà, không cần lo."
Hàn Phương Trì: "Trước đây tớ đâu quản được."
Hà Lạc Tri ngồi ngoài trời, gió thổi làm áo khoác phồng lên, cậu nắm lấy tai mình, gõ nhẹ lên điện thoại, rồi nhắn lại: "Sau này cái gì cũng nghe theo cậu."