Bất Ngờ Rung Động - Nhất Chi Độc Tú
Chương 66: Cảm giác áp bức ập tới
Hà Lạc cũng thay một bộ đồ thể thao, nhưng cô không muốn chạy thật sự cô không chạy nổi.
Lúc mới bắt đầu, Giản Việt còn phối hợp với tiết tấu của cô, chạy chưa tới mười phút, Hà Lạc nằm dài trên băng ghế nói cái gì cũng không thèm đi.
Trong lúc nghỉ ngơi, cô nhìn Giản Việt đi vòng qua vòng lại, và cuối cùng đến chỗ Hà Lạc sau khi chạy được năm km.
Hai người tùy tiện ăn chút bữa sáng, trên đường trở về, nhìn thấy có cửa hàng đồ nội thất đã khai trương.
Hà Lạc nhớ tới căn nhà được trang trí tốt, bây giờ giống như tờ giấy trắng, còn cần rất nhiều đồ trang trí, bèn lôi kéo Giản Việt đi vào một chút.
Cô là người sợ phiền toái nhất, lúc từ thành phố nội thất đi ra, gần như cần giải quyết tất cả những thứ trước mắt trong cửa hàng này.
Vốn dĩ tối hôm qua Trương Hạo nghe nói Hà Lạc đang sửa nhà, còn định để Hứa Nhân rảnh rỗi dẫn cô đi dạo mấy chỗ bán đồ nội thất quen thuộc.
“Oa, hai người ra ngoài ăn một bữa sáng mà thôi, đã làm việc một cách thỏa đáng rồi sao.” Trương Hạo giơ ngón tay cái lên cho Giản Việt: “Vốn tưởng rằng phong cách lúc trước trang trí nghèo nàn như trong nhà cậu, cũng rất độc đáo rồi, không nghĩ tới Hà Lạc còn lợi hại hơn cậu. ”
“Cảm ơn đã khen.”
“Đúng rồi Giản Việt, mấy ngày nữa không phải là ngày 1 tháng 5 sao, bạn cũ thời Trung học kia nói là muốn tổ chức họp mặt gì đó, cậu không xem WeChat nên có thể không biết, đến lúc đó có nên qua gặp nhau không?” Trương Hạo thăm dò hỏi.
Giản Việt không thích tham gia tiệc tùng, hàng năm của bạn học đều ít thấy bóng dáng của anh, nhưng những bạn nữ kia luôn ngóng trông chờ đợi, mặc kệ có độc thân hay không, Giản Việt có thể xuất hiện cho dù ngồi bên cạnh giống như linh vật cũng được.
Giản Việt liếc cậu ta một cái: “Lần này là ai mua chuộc cậu à? ”
Trương Hạo cười hì hì, “Vẫn là giác quan của cậu tốt, cái gì cũng không giấu giếm được cậu rồi. Cậu cho rằng tôi muốn dẫn cậu đi lắm à, mỗi lần cậu đi đều cướp hết nổi bật, nhưng tôi không có biện pháp gì cả, rất nhiều người đặc biệt gửi tin nhắn đến bảo tôi nhất định phải kéo cậu đi theo. ”
“Nói chuyện sau đi.”
Trương Hạo vừa nghe, ừm, không từ chối cũng còn có hy vọng.
Thời gian nói nhanh cũng không nhanh, nhưng trong nháy mắt đã đến ngày 1 tháng 5
Căn nhà của Hà Lạc đã được lắp đặt bảy tám phần, nhưng cái bếp mới mua trong phòng bếp bởi vì để lại không gian quá ít, chỉ có 1 cm, cô sợ khi đi vào sẽ bị xước nên không dám gánh vác trách nhiệm này, cho nên đành phải lui về đổi lấy khoảng tiền, vậy nên trong thời gian ngắn phòng bếp còn không dùng được.
Sau khi Lý Diệp Hiên xác nhận lại thời gian xuống máy bay, Giản Việt đã lái xe đưa Hà Lạc ra sân bay đón người.
Thật ra Lý Diệp Hiên đã nói qua, không muốn để Hà Lạc chạy một chuyến tới đón, gửi địa chỉ xong, anh ta và Hà Lục Khải bắt taxi qua là được.
Chuyện anh ta càng không nghĩ tới là, ngoại trừ Hà Lạc, còn nhìn thấy bên cạnh cô có một người đàn ông cao lớn đẹp trai.
Khuôn mặt tươi cười của cô trước kia anh ta chưa từng thấy.
Quan trọng hơn là, trên người người đàn ông này có một loại cảm giác áp lực.
Khi đàn ông gặp nhau, gần như chỉ là một giây đối mặt, cũng đã hiểu rõ tâm tư của nhau.
Hà Lục Khải cũng nhìn thấy, nhưng không để ý, tháo tai nghe ra nhảy tới trước mặt Hà Lạc ôm cô lên quay một vòng, Hà Lạc hoảng sợ.
‘’Hà Lục Khải!!!’’’
“Chị, em chỉ muốn chị xem một chút, gần đây em đã cao lên rồi.” Hà Lục Khải buông cô xuống, vẻ mặt đắc ý chờ khen ngợi.
Cậu vừa nói xong, Hà Lạc đột nhiên nhận ra rằng em trai của cô so với lần trước thật sự cao hơn không ít.
Trước đây mới đến lông mày Hà Lạc, bây giờ đã cao hơn cô nửa cái đầu.
“Lạc Lạc, anh tự mình tới đây là được rồi, sao còn để cho người ta đi cùng em một chuyến vậy?” Diệp Hiên chậm rãi đi ở phía sau, xách vali của hai người, mặc dù là đi du lịch, nhưng anh ta vẫn mặc bộ vest lịch sự, nhìn qua trông rất gọn gàng và chỉnh tề: “Vậy trước tiên tự giới thiệu một chút, xin chào, tôi là Lý Diệp Hiên, là thanh mai trúc mã của Hà Lạc. ”
Hà Lục Khải vội vàng giơ tay định trả lời, thấy không ai để ý tới cậu, lại mạnh mẽ chen ngang một câu: “Tôi tên là Hà Lục Khải! ”
“Người này là bạn bè của em, Giản Việt.”
“Xin chào.” Giản Việt khẽ giật đầu, lời nói ngắn gọn, ngay cả một chữ cũng không muốn nói nhiều.
Thanh mai trúc mã, bạn bè.
Thân phận của bọn họ dường như có sự khác biệt rõ rệt.
Lúc mới bắt đầu, Giản Việt còn phối hợp với tiết tấu của cô, chạy chưa tới mười phút, Hà Lạc nằm dài trên băng ghế nói cái gì cũng không thèm đi.
Trong lúc nghỉ ngơi, cô nhìn Giản Việt đi vòng qua vòng lại, và cuối cùng đến chỗ Hà Lạc sau khi chạy được năm km.
Hai người tùy tiện ăn chút bữa sáng, trên đường trở về, nhìn thấy có cửa hàng đồ nội thất đã khai trương.
Hà Lạc nhớ tới căn nhà được trang trí tốt, bây giờ giống như tờ giấy trắng, còn cần rất nhiều đồ trang trí, bèn lôi kéo Giản Việt đi vào một chút.
Cô là người sợ phiền toái nhất, lúc từ thành phố nội thất đi ra, gần như cần giải quyết tất cả những thứ trước mắt trong cửa hàng này.
Vốn dĩ tối hôm qua Trương Hạo nghe nói Hà Lạc đang sửa nhà, còn định để Hứa Nhân rảnh rỗi dẫn cô đi dạo mấy chỗ bán đồ nội thất quen thuộc.
“Oa, hai người ra ngoài ăn một bữa sáng mà thôi, đã làm việc một cách thỏa đáng rồi sao.” Trương Hạo giơ ngón tay cái lên cho Giản Việt: “Vốn tưởng rằng phong cách lúc trước trang trí nghèo nàn như trong nhà cậu, cũng rất độc đáo rồi, không nghĩ tới Hà Lạc còn lợi hại hơn cậu. ”
“Cảm ơn đã khen.”
“Đúng rồi Giản Việt, mấy ngày nữa không phải là ngày 1 tháng 5 sao, bạn cũ thời Trung học kia nói là muốn tổ chức họp mặt gì đó, cậu không xem WeChat nên có thể không biết, đến lúc đó có nên qua gặp nhau không?” Trương Hạo thăm dò hỏi.
Giản Việt không thích tham gia tiệc tùng, hàng năm của bạn học đều ít thấy bóng dáng của anh, nhưng những bạn nữ kia luôn ngóng trông chờ đợi, mặc kệ có độc thân hay không, Giản Việt có thể xuất hiện cho dù ngồi bên cạnh giống như linh vật cũng được.
Giản Việt liếc cậu ta một cái: “Lần này là ai mua chuộc cậu à? ”
Trương Hạo cười hì hì, “Vẫn là giác quan của cậu tốt, cái gì cũng không giấu giếm được cậu rồi. Cậu cho rằng tôi muốn dẫn cậu đi lắm à, mỗi lần cậu đi đều cướp hết nổi bật, nhưng tôi không có biện pháp gì cả, rất nhiều người đặc biệt gửi tin nhắn đến bảo tôi nhất định phải kéo cậu đi theo. ”
“Nói chuyện sau đi.”
Trương Hạo vừa nghe, ừm, không từ chối cũng còn có hy vọng.
Thời gian nói nhanh cũng không nhanh, nhưng trong nháy mắt đã đến ngày 1 tháng 5
Căn nhà của Hà Lạc đã được lắp đặt bảy tám phần, nhưng cái bếp mới mua trong phòng bếp bởi vì để lại không gian quá ít, chỉ có 1 cm, cô sợ khi đi vào sẽ bị xước nên không dám gánh vác trách nhiệm này, cho nên đành phải lui về đổi lấy khoảng tiền, vậy nên trong thời gian ngắn phòng bếp còn không dùng được.
Sau khi Lý Diệp Hiên xác nhận lại thời gian xuống máy bay, Giản Việt đã lái xe đưa Hà Lạc ra sân bay đón người.
Thật ra Lý Diệp Hiên đã nói qua, không muốn để Hà Lạc chạy một chuyến tới đón, gửi địa chỉ xong, anh ta và Hà Lục Khải bắt taxi qua là được.
Chuyện anh ta càng không nghĩ tới là, ngoại trừ Hà Lạc, còn nhìn thấy bên cạnh cô có một người đàn ông cao lớn đẹp trai.
Khuôn mặt tươi cười của cô trước kia anh ta chưa từng thấy.
Quan trọng hơn là, trên người người đàn ông này có một loại cảm giác áp lực.
Khi đàn ông gặp nhau, gần như chỉ là một giây đối mặt, cũng đã hiểu rõ tâm tư của nhau.
Hà Lục Khải cũng nhìn thấy, nhưng không để ý, tháo tai nghe ra nhảy tới trước mặt Hà Lạc ôm cô lên quay một vòng, Hà Lạc hoảng sợ.
‘’Hà Lục Khải!!!’’’
“Chị, em chỉ muốn chị xem một chút, gần đây em đã cao lên rồi.” Hà Lục Khải buông cô xuống, vẻ mặt đắc ý chờ khen ngợi.
Cậu vừa nói xong, Hà Lạc đột nhiên nhận ra rằng em trai của cô so với lần trước thật sự cao hơn không ít.
Trước đây mới đến lông mày Hà Lạc, bây giờ đã cao hơn cô nửa cái đầu.
“Lạc Lạc, anh tự mình tới đây là được rồi, sao còn để cho người ta đi cùng em một chuyến vậy?” Diệp Hiên chậm rãi đi ở phía sau, xách vali của hai người, mặc dù là đi du lịch, nhưng anh ta vẫn mặc bộ vest lịch sự, nhìn qua trông rất gọn gàng và chỉnh tề: “Vậy trước tiên tự giới thiệu một chút, xin chào, tôi là Lý Diệp Hiên, là thanh mai trúc mã của Hà Lạc. ”
Hà Lục Khải vội vàng giơ tay định trả lời, thấy không ai để ý tới cậu, lại mạnh mẽ chen ngang một câu: “Tôi tên là Hà Lục Khải! ”
“Người này là bạn bè của em, Giản Việt.”
“Xin chào.” Giản Việt khẽ giật đầu, lời nói ngắn gọn, ngay cả một chữ cũng không muốn nói nhiều.
Thanh mai trúc mã, bạn bè.
Thân phận của bọn họ dường như có sự khác biệt rõ rệt.