Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 304: Mè Đầu To
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe nói là cái đập chứa nước này được xây dựng vào đầu thập niên sáu mươi.
Đập được xây ở đầu sông của thôn Dương gia. Mùa hè lúc hạn hán sẽ mở cổng xả nước. Nhưng mà duy trì được mấy năm thì khoa học kỹ thuật cũng phát triển. Nên việc đào giếng nước cũng trở nên dễ dàng hơn, vì lẽ đó mà cái đập chứa nước kia lập tức trở nên dư thừa.
Nghe nói ít năm trước còn có người thuê đập chứa nước để nuôi cá. Nhưng mà phía dưới đập chứa nước có sông ngầm. Cũng như thôn Cổ gia bên này, nó cùng một dạng với cái hồ mà lần trước Cổ Dục câu ếch xanh.
Không thể không nói, chỗ này cách dãy núi Đại Hưng An Lĩnh quá gần, trên mặt đất có rất nhiều hang động ngầm, cho nên có rất nhiều khe hở. Trừ khi giống như chú Cổ Dương tự mình đào hồ nuôi cá bằng không thì phía dưới những cái hồ tự nhiên này đều có sông ngầm.
Nuôi cá ở chỗ có sông ngầm mà bắt lên được một nửa số cá cũng xem như là tốt lắm rồi.
Do đó mấy năm sau thì cái tên nuôi cá đó đã táng gia bại sản. Dần dần, đập chứa nước cũng bị bỏ hoang. Bây giờ ở đó cũng chỉ có người dân trong thôn dùng để nuôi vịt mà thôi.
Mùa hè đến thì mấy đứa trẻ lại ra đó bơi lội, mùa đông thì sẽ đến đó trượt băng. Nói chung thì đó cũng là một nơi khá thú vị.
"Chú Cổ Dục có đi hay không? Bọn nhỏ thì đi bơi, chúng ta thì đi câu cá. Ở đó có mấy con cá già sống được mấy chục năm, không biết dựa vào kỹ thuật của chú có bắt được chúng hay không?" Nhìn thấy ánh mắt Cổ Dục có chút dao động, Phùng Thư Nhân ở bên cạnh không khỏi cười hì hì nói.
Nhìn thấy dáng vẻ kia của cô nhóc, Cổ Dục nhíu lông mày. Ba ngày chưa đánh mà đã nhảy lên đầu lật ngói rồi! Hôm nay phải để cô nhóc này xem thật tốt thế nào là bậc thầy câu cá chân chính!
“Đi đi đi cùng đi nào, chúng ta tay lớn nắm tay nhỏ. Đi đi đi cùng đi nào, cùng nhau rong chơi ngoại ô.”
“Muốn đi bơi lội!”
“Ha ha ha, là cùng nhau bơi lội.”
Nhớ lại chuyện lúc trước đi câu cá, Cổ Dục nhìn bọn nhóc đang đùa giỡn ở trước mặt, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên.
Xem bọn nhóc này, Cổ Dục không khỏi nhớ lại chuyện mình hồi nhỏ, lúc nhỏ hắn cũng giống như thế này. Không! Lúc đó hắn không có chỗ để bơi lội, muốn nghịch nước cũng rất khó. Hắn chỉ có thể ở trong nhà dùng cái chậu giặt đồ của mẹ để đổ nước vào chơi.
Nhưng lúc đó chỉ cần như vậy cũng chơi rất vui vẻ. Một chậu nước cùng vài món đồ chơi là có thể chơi đến tận trưa.
Thế nhưng bây giờ thì không thể được. Người càng lớn thì lòng tham lại càng nhiều, nhưng vẫn là câu nói kia. Hắn cũng không muốn quay lại lúc còn nhỏ, hắn cảm thấy bây giờ sống như vậy đã rất tốt rồi.
“Chú, có mệt không?” Nhìn xem đám nhóc tinh quái trước mặt, lúc này Phùng Thư Nhân từ phía sau đi tới, cô cười hì hì vỗ bả vai của Cổ Dục ngọt ngào hỏi một câu.
“Mệt, nhưng cũng không mệt. Nhưng mà còn phải đi bao xa nữa? Chú hỏi mấy đứa Cổ Tú Tú, bọn nó cứ nói là ở phía trước. Cô nói cho tôi biết khoảng cách còn xa lắm không?” Nhìn Phùng Thư Nhân ở bên cạnh mình, Cổ Dục khẽ lắc đầu rồi mỉm cười hỏi.
“Có lẽ còn chừng 500 mét nữa, đi đến rừng cây phía trước kia rồi rẽ trái là đến.” Tay đưa lên che tầm mắt, nhìn về phía trước một chút rồi Phùng Thư Nhân đáp.
“Được rồi! Vậy nhanh đi qua đó đi!” Nghe được như vậy, Cổ Dục cũng khẽ cười rồi nhanh chóng tăng bước chân.
Năm trăm mét nói trắng ra cũng chính là đủ khoảng cách của một trạm dừng xe buýt, cũng không tính là xa. Nhất là bọn họ đi cũng không chậm, có lẽ 3 phút là sẽ đến.
Đi theo mọi người bước lên thềm đá đã vô cùng tan nát, trong tầm mắt của Cổ Dục lập tức xuất hiện một cái đập chứa nước cực lớn.
Cái hồ chứa nước này mặc dù đã nhiều năm không có người trông coi nữa, thế nhưng nước vẫn còn rất nhiều. Chứng tỏ nơi này tài nguyên nước vô cùng phong phú.
Lúc này ở trên bờ hồ chứa có không ít người đang câu cá ở đó, còn có một số người ở trong hồ chứa này nuôi vịt. Ở một góc khác có một vùng nước nông, nơi đó là nơi bọn trẻ con vui đùa.
Cổ Dục dẫn bọn họ đi đến khu vực đó trước, hắn cố ý tự mình bước xuống nước nhìn một chút. Nơi sâu nhất ở đây đại khái là một thước mốt, bọn trẻ hiện tại đều rất cao, một mét mốt tuy rằng có khả năng khiến bọn nhóc bị sắc nước. Thế nhưng hẳn là sẽ không bị đuối nước, huống chi hắn còn đang ở chỗ này.
Sau khi xác định không có vấn đề gì thì Cổ Dục cũng đi đến vị trí phùng Thư Nhân đã chiếm được, tiếp đó đem những dụng cụ câu cá chuyên nghiệp của hắn bày ra.
Rõ ràng so với những người kia Cổ Dục chuyên nghiệp hơn hẳn. Bọn họ là ưa thích dùng loại cần câu bằng trúc các loại, còn hắn thì dùng chính là loại cần câu chuyên nghiệp, hơn nữa là loại tốt nhất.
Đương nhiên, trong này cũng có vấn đề. Đông bắc căn bản không có tre, nếu có trúc… hừ hừ, vậy ai biết được chứ?
Dù sao hiện tại nơi này không có là được.
Bày ra xong pháo đài của mình, bao gồm ghế dựa, cây sào cũng được điều chỉnh xong, Phùng Thư Nhân bên kia đã cầm mấy con giun đất đào được cười hì hì đi tới trước mặt Cổ Dục.
Nghe nói là cái đập chứa nước này được xây dựng vào đầu thập niên sáu mươi.
Đập được xây ở đầu sông của thôn Dương gia. Mùa hè lúc hạn hán sẽ mở cổng xả nước. Nhưng mà duy trì được mấy năm thì khoa học kỹ thuật cũng phát triển. Nên việc đào giếng nước cũng trở nên dễ dàng hơn, vì lẽ đó mà cái đập chứa nước kia lập tức trở nên dư thừa.
Nghe nói ít năm trước còn có người thuê đập chứa nước để nuôi cá. Nhưng mà phía dưới đập chứa nước có sông ngầm. Cũng như thôn Cổ gia bên này, nó cùng một dạng với cái hồ mà lần trước Cổ Dục câu ếch xanh.
Không thể không nói, chỗ này cách dãy núi Đại Hưng An Lĩnh quá gần, trên mặt đất có rất nhiều hang động ngầm, cho nên có rất nhiều khe hở. Trừ khi giống như chú Cổ Dương tự mình đào hồ nuôi cá bằng không thì phía dưới những cái hồ tự nhiên này đều có sông ngầm.
Nuôi cá ở chỗ có sông ngầm mà bắt lên được một nửa số cá cũng xem như là tốt lắm rồi.
Do đó mấy năm sau thì cái tên nuôi cá đó đã táng gia bại sản. Dần dần, đập chứa nước cũng bị bỏ hoang. Bây giờ ở đó cũng chỉ có người dân trong thôn dùng để nuôi vịt mà thôi.
Mùa hè đến thì mấy đứa trẻ lại ra đó bơi lội, mùa đông thì sẽ đến đó trượt băng. Nói chung thì đó cũng là một nơi khá thú vị.
"Chú Cổ Dục có đi hay không? Bọn nhỏ thì đi bơi, chúng ta thì đi câu cá. Ở đó có mấy con cá già sống được mấy chục năm, không biết dựa vào kỹ thuật của chú có bắt được chúng hay không?" Nhìn thấy ánh mắt Cổ Dục có chút dao động, Phùng Thư Nhân ở bên cạnh không khỏi cười hì hì nói.
Nhìn thấy dáng vẻ kia của cô nhóc, Cổ Dục nhíu lông mày. Ba ngày chưa đánh mà đã nhảy lên đầu lật ngói rồi! Hôm nay phải để cô nhóc này xem thật tốt thế nào là bậc thầy câu cá chân chính!
“Đi đi đi cùng đi nào, chúng ta tay lớn nắm tay nhỏ. Đi đi đi cùng đi nào, cùng nhau rong chơi ngoại ô.”
“Muốn đi bơi lội!”
“Ha ha ha, là cùng nhau bơi lội.”
Nhớ lại chuyện lúc trước đi câu cá, Cổ Dục nhìn bọn nhóc đang đùa giỡn ở trước mặt, khóe miệng hắn không khỏi nhếch lên.
Xem bọn nhóc này, Cổ Dục không khỏi nhớ lại chuyện mình hồi nhỏ, lúc nhỏ hắn cũng giống như thế này. Không! Lúc đó hắn không có chỗ để bơi lội, muốn nghịch nước cũng rất khó. Hắn chỉ có thể ở trong nhà dùng cái chậu giặt đồ của mẹ để đổ nước vào chơi.
Nhưng lúc đó chỉ cần như vậy cũng chơi rất vui vẻ. Một chậu nước cùng vài món đồ chơi là có thể chơi đến tận trưa.
Thế nhưng bây giờ thì không thể được. Người càng lớn thì lòng tham lại càng nhiều, nhưng vẫn là câu nói kia. Hắn cũng không muốn quay lại lúc còn nhỏ, hắn cảm thấy bây giờ sống như vậy đã rất tốt rồi.
“Chú, có mệt không?” Nhìn xem đám nhóc tinh quái trước mặt, lúc này Phùng Thư Nhân từ phía sau đi tới, cô cười hì hì vỗ bả vai của Cổ Dục ngọt ngào hỏi một câu.
“Mệt, nhưng cũng không mệt. Nhưng mà còn phải đi bao xa nữa? Chú hỏi mấy đứa Cổ Tú Tú, bọn nó cứ nói là ở phía trước. Cô nói cho tôi biết khoảng cách còn xa lắm không?” Nhìn Phùng Thư Nhân ở bên cạnh mình, Cổ Dục khẽ lắc đầu rồi mỉm cười hỏi.
“Có lẽ còn chừng 500 mét nữa, đi đến rừng cây phía trước kia rồi rẽ trái là đến.” Tay đưa lên che tầm mắt, nhìn về phía trước một chút rồi Phùng Thư Nhân đáp.
“Được rồi! Vậy nhanh đi qua đó đi!” Nghe được như vậy, Cổ Dục cũng khẽ cười rồi nhanh chóng tăng bước chân.
Năm trăm mét nói trắng ra cũng chính là đủ khoảng cách của một trạm dừng xe buýt, cũng không tính là xa. Nhất là bọn họ đi cũng không chậm, có lẽ 3 phút là sẽ đến.
Đi theo mọi người bước lên thềm đá đã vô cùng tan nát, trong tầm mắt của Cổ Dục lập tức xuất hiện một cái đập chứa nước cực lớn.
Cái hồ chứa nước này mặc dù đã nhiều năm không có người trông coi nữa, thế nhưng nước vẫn còn rất nhiều. Chứng tỏ nơi này tài nguyên nước vô cùng phong phú.
Lúc này ở trên bờ hồ chứa có không ít người đang câu cá ở đó, còn có một số người ở trong hồ chứa này nuôi vịt. Ở một góc khác có một vùng nước nông, nơi đó là nơi bọn trẻ con vui đùa.
Cổ Dục dẫn bọn họ đi đến khu vực đó trước, hắn cố ý tự mình bước xuống nước nhìn một chút. Nơi sâu nhất ở đây đại khái là một thước mốt, bọn trẻ hiện tại đều rất cao, một mét mốt tuy rằng có khả năng khiến bọn nhóc bị sắc nước. Thế nhưng hẳn là sẽ không bị đuối nước, huống chi hắn còn đang ở chỗ này.
Sau khi xác định không có vấn đề gì thì Cổ Dục cũng đi đến vị trí phùng Thư Nhân đã chiếm được, tiếp đó đem những dụng cụ câu cá chuyên nghiệp của hắn bày ra.
Rõ ràng so với những người kia Cổ Dục chuyên nghiệp hơn hẳn. Bọn họ là ưa thích dùng loại cần câu bằng trúc các loại, còn hắn thì dùng chính là loại cần câu chuyên nghiệp, hơn nữa là loại tốt nhất.
Đương nhiên, trong này cũng có vấn đề. Đông bắc căn bản không có tre, nếu có trúc… hừ hừ, vậy ai biết được chứ?
Dù sao hiện tại nơi này không có là được.
Bày ra xong pháo đài của mình, bao gồm ghế dựa, cây sào cũng được điều chỉnh xong, Phùng Thư Nhân bên kia đã cầm mấy con giun đất đào được cười hì hì đi tới trước mặt Cổ Dục.