Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 299: Chocolate
"Chú!" Nhìn thấy Cổ Dục lái xe đi tới, ba cô nhóc đều lập tức kêu lên một tiếng rồi chạy ra mở cửa chính.
"Chú về rồi đây!" Cổ Dục đậu xe xong, hắn cũng mỉm cười cùng ba cô nhóc. Sau đó, lúc xuống xe hắn cũng không quên mang quà đã mua cho ba cô nhóc ra.
Thật ra mấy món quà này cũng không phải đồ quý giá gì. Thành phố Tuy Hóa là gần biên giới, cho nên ở đó có rất nhiều đồ chơi theo phong cách nước Nga.
Cổ Dục mua cho các cô những món đồ đơn giản, như là một cái gương nhỏ được trang trí tinh xảo, hộp đựng đồ trang điểm, búp bê Nga. Mặc dù đó chỉ là những món quà nhỏ nhưng khiến cả ba cô nhóc đều rất vui vẻ.
Trong lúc các cô nhóc hào hứng xem những món quà kia thì Cổ Dục đi tới trại cá nhìn một chút. Mấy ngày nay có Lý Vân Vân với Lâm Lôi ở đây trông coi nên nhà Cổ Dục tất nhiên là không có vấn đề gì.
Thậm chí các cô ấy nhân cơ hội này còn mang ga giường, màn cửa, khăn trải sofa đi giặt rồi phơi khô sau đó đặt về chỗ cũ.
Không thể không nói nếu đơn thuần chỉ xem xét trên phương diện làm việc nhà mà nói, Lâm Lôi và Lý Vân Vân đúng là cao thủ.
Cổ Dục đi vào trong nhà. Mặc dù Cổ Dục mới ở đây mấy tháng nhưng nơi này lại mang tới cho hắn cảm giác rất an tâm. Điều đó chứng tỏ là hắn thực sự xem nơi này là nhà.
Sau khi hắn trở về thì có thể thấy rõ là Cổ Tú Tú với Lưu Phi cũng trở nên vui vẻ hơn.
Bọn họ ở trong nhà chơi đến trưa rồi nghỉ ngơi. Buổi tối Cổ Dục làm đồ nướng, Cổ Dục mang bếp than với vỉ nướng ra sân. Tiếp đó lại thêm các xiên thịt dê, bò còn có các loại hải sản cộng thêm đậu tương luộc, với lại hắn cũng cố ý làm thêm một mâm tôm hùm đất.
Ngắm hoàng hôn ở sân sau, gió thổi nhè nhẹ, bên cạnh còn có những người đẹp cả lớn lẫn nhỏ. Cuộc sống như vậy thực sự thoải mái và có ý nghĩa.
Rất nhanh sắc trời cũng tối dần, Lâm Lôi và Lý Vân Vân giúp Cổ Dục dọn dẹp xong rồi đi về. Mà Cổ Dục cũng trở về lại trên lầu rửa mặt.
Hôm nay hắn không có gấp gáp đưa Kim Phật cho Triệu Văn xem. Bởi vì ngày mai hắn định đi câu, nếu như lúc đó câu được món đồ cổ nào nữa thì đưa cho Triệu Văn xem cùng một lúc luôn cũng được.
Một đêm yên tĩnh, Cổ Dục ngủ rất ngon.
Thoáng chốc đã đến ngày hôm sau. Buổi sáng Cổ Dục thức dậy rồi rửa mặt, tiếp đến là đi xuống lầu làm một nồi cháo hải sản. Hắn dạo gần đây thường xuyên ăn món này, không thể không nói món cháo này đúng là rất ngon. Hắn nấu cháo bằng nước giếng lại thêm mấy con tôm, cua được nuôi bằng nước giếng nữa, ăn kèm với dưa chua mà Lý Vân Vân làm. Thật sự là ăn hoài không cảm thấy ngán.
Cổ Dục nấu cháo ở trong nồi đất, trong lúc chờ cháo chín Cổ Dục cũng đi ra sân sau bắt đầu câu cá.
Lần thả câu đầu tiên, cái dây câu giống như bị điên rồi, nó điên cuồng chìm xuống phía dưới.
"Chẳng lẽ là kỹ năng?" Nhìn thấy dây câu không ngừng đi xuống, Cổ Dục nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu. Thế nhưng rất nhanh hắn biết đây không phải là câu được kỹ năng.
Bởi vì dây câu chìm xuống dưới biển khoảng một ngàn tám trăm mét rồi thì dừng lại.
Nhìn thấy dây câu dừng lại, Cổ Dục chớp chớp mắt. Chẳng lẽ thật sự giống như hắn nghĩ, đã câu được đồ cổ hay sao?
Sau đó Cổ Dục bắt đầu thu lại dây câu, Cổ Dục cũng cảm thấy món đồ câu được có chút nặng. Theo lý mà nói ở sâu dưới đáy biển như vậy, ngoài đồ cổ ra thì cũng không có khả năng câu được thứ gì khác. Mực ống khổng lồ hay Mực đỏ khổng lồ, hoặc là cá nhà táng gì đó. Mặc dù là có thể câu được, nhưng những con đó sẽ nặng hơn nhiều so với thứ hắn câu được. Hơn nữa, nếu câu được thì dây câu sẽ bị giằng co, nhưng mà thứ hắn câu được nạy lại không có chút động tĩnh nào. Nó thật sự có khả năng cao là đồ cổ.
Nếu như là đồ cổ thì hắn đoán chừng vật này cũng khá lớn.
Dựa vào phán đoán trên, hắn cũng cảm thấy có chút phấn khích, tiếp đó Cổ Dục nhanh chóng thu lại dây câu. Rất nhanh dây câu rời khỏi mặt nước, lúc này Cổ Dục cầm đèn pin chiếu xuống dưới. Sau đó hắn phát hiện thứ hắn câu được hình như là một loại cây nào đó. Hơn nữa lúc đèn pin soi xuống đó thì phát hiện cái cây này… có màu rất đỏ.
"Má ơi, là San Hô Đỏ!" Ngay khi nhìn thấy vật này Cổ Dục không khỏi hô lên một tiếng. San Hô Đỏ, loại san hô có giá trị bậc nhất trong tất cả các loại san hô. Trước đó Cổ Dục cũng câu được không ít san hô nhưng trên cơ bản hắn câu được toàn san hô màu trắng, hồng, tím. San Hô Đỏ như vậy là lần đầu tiên hắn câu được, hơn nữa bụi san hô này tương đối lớn.
Thấy vậy, Cổ Dục không khỏi cẩn thận kéo cái san hô này lên. Hắn thật sự rất cẩn thận, bởi vì theo hắn tìm hiểu thì trên thị trường San Hô Đỏ có giá cực kỳ đắt. Va chạm một chút thôi hắn cũng sẽ đau lòng mất nửa ngày.
Bỏ ra sức lực thật lớn, cuối cùng Cổ Dục cũng đem bụi San Hô Đỏ này kéo ra khỏi mặt nước. Mà khi nhìn vào bụi San Hô Đỏ này hai mắt Cổ Dục đều lộ ra ánh đỏ.
Theo như hắn biết, bụi San Hô Đỏ này hẳn là thuộc chủng loại cao cấp nhất.
Bởi vì màu sắc khác nhau nên San Hô Đỏ được phân ra nhiều cấp độ khác nhau. Cao cấp nhất là san hô Aka, đây không phải là đang hát rap hay gì mà đó thật sự là tên của nó.
Loại san hô đỏ tốt nhất là nó, phía sau đó là san hô Sardinia và san hô MoMo.
Giá tiền của san hô đỏ tương đối rõ ràng. Kém nhất là san hô MoMo 1,000 tệ/1 gram. Tốt hơn một chút là san hô Sardinia 1 gram khoảng 6,000 - 8,000 tệ.
"Chú về rồi đây!" Cổ Dục đậu xe xong, hắn cũng mỉm cười cùng ba cô nhóc. Sau đó, lúc xuống xe hắn cũng không quên mang quà đã mua cho ba cô nhóc ra.
Thật ra mấy món quà này cũng không phải đồ quý giá gì. Thành phố Tuy Hóa là gần biên giới, cho nên ở đó có rất nhiều đồ chơi theo phong cách nước Nga.
Cổ Dục mua cho các cô những món đồ đơn giản, như là một cái gương nhỏ được trang trí tinh xảo, hộp đựng đồ trang điểm, búp bê Nga. Mặc dù đó chỉ là những món quà nhỏ nhưng khiến cả ba cô nhóc đều rất vui vẻ.
Trong lúc các cô nhóc hào hứng xem những món quà kia thì Cổ Dục đi tới trại cá nhìn một chút. Mấy ngày nay có Lý Vân Vân với Lâm Lôi ở đây trông coi nên nhà Cổ Dục tất nhiên là không có vấn đề gì.
Thậm chí các cô ấy nhân cơ hội này còn mang ga giường, màn cửa, khăn trải sofa đi giặt rồi phơi khô sau đó đặt về chỗ cũ.
Không thể không nói nếu đơn thuần chỉ xem xét trên phương diện làm việc nhà mà nói, Lâm Lôi và Lý Vân Vân đúng là cao thủ.
Cổ Dục đi vào trong nhà. Mặc dù Cổ Dục mới ở đây mấy tháng nhưng nơi này lại mang tới cho hắn cảm giác rất an tâm. Điều đó chứng tỏ là hắn thực sự xem nơi này là nhà.
Sau khi hắn trở về thì có thể thấy rõ là Cổ Tú Tú với Lưu Phi cũng trở nên vui vẻ hơn.
Bọn họ ở trong nhà chơi đến trưa rồi nghỉ ngơi. Buổi tối Cổ Dục làm đồ nướng, Cổ Dục mang bếp than với vỉ nướng ra sân. Tiếp đó lại thêm các xiên thịt dê, bò còn có các loại hải sản cộng thêm đậu tương luộc, với lại hắn cũng cố ý làm thêm một mâm tôm hùm đất.
Ngắm hoàng hôn ở sân sau, gió thổi nhè nhẹ, bên cạnh còn có những người đẹp cả lớn lẫn nhỏ. Cuộc sống như vậy thực sự thoải mái và có ý nghĩa.
Rất nhanh sắc trời cũng tối dần, Lâm Lôi và Lý Vân Vân giúp Cổ Dục dọn dẹp xong rồi đi về. Mà Cổ Dục cũng trở về lại trên lầu rửa mặt.
Hôm nay hắn không có gấp gáp đưa Kim Phật cho Triệu Văn xem. Bởi vì ngày mai hắn định đi câu, nếu như lúc đó câu được món đồ cổ nào nữa thì đưa cho Triệu Văn xem cùng một lúc luôn cũng được.
Một đêm yên tĩnh, Cổ Dục ngủ rất ngon.
Thoáng chốc đã đến ngày hôm sau. Buổi sáng Cổ Dục thức dậy rồi rửa mặt, tiếp đến là đi xuống lầu làm một nồi cháo hải sản. Hắn dạo gần đây thường xuyên ăn món này, không thể không nói món cháo này đúng là rất ngon. Hắn nấu cháo bằng nước giếng lại thêm mấy con tôm, cua được nuôi bằng nước giếng nữa, ăn kèm với dưa chua mà Lý Vân Vân làm. Thật sự là ăn hoài không cảm thấy ngán.
Cổ Dục nấu cháo ở trong nồi đất, trong lúc chờ cháo chín Cổ Dục cũng đi ra sân sau bắt đầu câu cá.
Lần thả câu đầu tiên, cái dây câu giống như bị điên rồi, nó điên cuồng chìm xuống phía dưới.
"Chẳng lẽ là kỹ năng?" Nhìn thấy dây câu không ngừng đi xuống, Cổ Dục nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu. Thế nhưng rất nhanh hắn biết đây không phải là câu được kỹ năng.
Bởi vì dây câu chìm xuống dưới biển khoảng một ngàn tám trăm mét rồi thì dừng lại.
Nhìn thấy dây câu dừng lại, Cổ Dục chớp chớp mắt. Chẳng lẽ thật sự giống như hắn nghĩ, đã câu được đồ cổ hay sao?
Sau đó Cổ Dục bắt đầu thu lại dây câu, Cổ Dục cũng cảm thấy món đồ câu được có chút nặng. Theo lý mà nói ở sâu dưới đáy biển như vậy, ngoài đồ cổ ra thì cũng không có khả năng câu được thứ gì khác. Mực ống khổng lồ hay Mực đỏ khổng lồ, hoặc là cá nhà táng gì đó. Mặc dù là có thể câu được, nhưng những con đó sẽ nặng hơn nhiều so với thứ hắn câu được. Hơn nữa, nếu câu được thì dây câu sẽ bị giằng co, nhưng mà thứ hắn câu được nạy lại không có chút động tĩnh nào. Nó thật sự có khả năng cao là đồ cổ.
Nếu như là đồ cổ thì hắn đoán chừng vật này cũng khá lớn.
Dựa vào phán đoán trên, hắn cũng cảm thấy có chút phấn khích, tiếp đó Cổ Dục nhanh chóng thu lại dây câu. Rất nhanh dây câu rời khỏi mặt nước, lúc này Cổ Dục cầm đèn pin chiếu xuống dưới. Sau đó hắn phát hiện thứ hắn câu được hình như là một loại cây nào đó. Hơn nữa lúc đèn pin soi xuống đó thì phát hiện cái cây này… có màu rất đỏ.
"Má ơi, là San Hô Đỏ!" Ngay khi nhìn thấy vật này Cổ Dục không khỏi hô lên một tiếng. San Hô Đỏ, loại san hô có giá trị bậc nhất trong tất cả các loại san hô. Trước đó Cổ Dục cũng câu được không ít san hô nhưng trên cơ bản hắn câu được toàn san hô màu trắng, hồng, tím. San Hô Đỏ như vậy là lần đầu tiên hắn câu được, hơn nữa bụi san hô này tương đối lớn.
Thấy vậy, Cổ Dục không khỏi cẩn thận kéo cái san hô này lên. Hắn thật sự rất cẩn thận, bởi vì theo hắn tìm hiểu thì trên thị trường San Hô Đỏ có giá cực kỳ đắt. Va chạm một chút thôi hắn cũng sẽ đau lòng mất nửa ngày.
Bỏ ra sức lực thật lớn, cuối cùng Cổ Dục cũng đem bụi San Hô Đỏ này kéo ra khỏi mặt nước. Mà khi nhìn vào bụi San Hô Đỏ này hai mắt Cổ Dục đều lộ ra ánh đỏ.
Theo như hắn biết, bụi San Hô Đỏ này hẳn là thuộc chủng loại cao cấp nhất.
Bởi vì màu sắc khác nhau nên San Hô Đỏ được phân ra nhiều cấp độ khác nhau. Cao cấp nhất là san hô Aka, đây không phải là đang hát rap hay gì mà đó thật sự là tên của nó.
Loại san hô đỏ tốt nhất là nó, phía sau đó là san hô Sardinia và san hô MoMo.
Giá tiền của san hô đỏ tương đối rõ ràng. Kém nhất là san hô MoMo 1,000 tệ/1 gram. Tốt hơn một chút là san hô Sardinia 1 gram khoảng 6,000 - 8,000 tệ.