Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 275: Thành Viên Mới
Ở trong thôn cũng không có ai bắt nạt hay dám chọc giận bà ta.
Vì khu vực này tồn tại nhiều điều mê tín, tứ chi trời sinh dị dạng và tật nguyền càng giống với thần trong tín ngưỡng của họ. Giống như quốc đảo láng giềng, thần trí tuệ của bọn họ có một con mắt bên chân. Trong đại tác phẩm Sơn Hải kinh của Trung Quốc, bên trong ghi lại dáng vẻ của thần cũng không phải là con người bình thường. Đương nhiên, nếu đây là trong thành phố hiện đại, ít ai còn tin vào mê tín, thì trong mắt họ bà ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương. Nhưng người dân ở nông thôn đa phần tin vào những điều mê tín này. Tại nơi đây bà ta chính là người phát ngôn của Đại tiên.
Mục đích chính bọn họ đi theo Cổ Kiến Quốc tới tìm Cổ Kiến Quân chính là muốn ngăn cản Cổ Kiến Quân đi bắt mấy con chồn này. Bọn họ nói là nhìn ra được rằng mấy con chồn này đã thành tiên.
Thời điểm lúc tranh luận, Cổ Dục xách theo con chồn kia tới. Vừa nhìn thấy nó người đàn ông kia mặt hoảng sợ trực tiếp quỳ xuống đất, sau đó bắt đầu hoảng loạn dập đầu loảng xoảng.
Thực sự dập đầu, hơn nữa sức còn không nhỏ, đem nhà xi măng của Cổ Kiến Quân đập đến vang dội.
Mà người phụ nữ kia toàn thân run rẩy lên, miệng sùi bọt mép, hai mắt trắng dã. Sau đó như nổi điên mà bắt đầu ở chỗ này vừa ca hát vừa nhảy múa.
“Ai, mặt trời lặn phía tây, trời tối. Ai này ai này, trời tối mặt trời lặn phía tây. Nhà nhà đều đóng chặt cửa, mười nhà đến chín nhà đóng, còn có một nhà cửa không đóng. Đường lớn mất xe chạy, đường nhỏ mất người đi, đường đi khó khăn, Hỉ Thước trên cây, sẻ nhà Bồ Ca Bôn mái hiên…. Giơ roi bồn chồn thỉnh thần tiên, ai này ai này…..”
“Bọn họ bị bệnh…..” Nhìn động tác của hai người bọn họ, Cổ Dục cảm thấy mình ngu luôn, không tự chủ lùi về sau một bước, sau đó nhìn Cố Kiến Quốc Và Cổ Kiến Quân hỏi.
“Bọn họ là đang sám hối, một mình cháu bắt nó sao?” Liếc mắt nhìn hai người này, mặt Cổ Kiến Quân coi thường. Ông ấy đã từng đi lính đánh trận, cái gì mà yêu ma quỷ quái ông không tin. Nhưng Cổ Kiến Quốc bên cạnh lại chấp hai tay thành chữ thập rồi lạy một lần.
“Cũng không thể nói như vậy! Có một số việc, ít nhiều vẫn cầu bình yên”. Nhìn Cổ Dục Và Cổ Kiến Quân, Cổ Kiến Quốc lúng túng nói.
“Vậy ông nói xem có còn tiếp tục bắt hay không?” Nghe Cổ Kiến Quốc nói như vậy, hai con mắt của Cổ Kiến Quân không khỏi quét sang một lượt sau đó mặt khó chịu nói.
“Bắt, nhất định phải bắt! Tuy nhiên tận lực đừng tổn thương tới tính mạng của bọn nó, sau đó chúng ta giao cho kiểm lâm, lại thả về trên núi.” Nhìn khuôn mặt Cổ Kiến Quân, Cổ Kiến Quốc do dự một chút, sau đó gật đầu một cái. Mặc dù vừa rồi ông ấy bị hai người kia tẩy não không ít nhưng ông ấy còn không đến mức bị hồ đồ, mấy con chồn này vẫn cần phải bắt….
“Mấy người nhất định sẽ gặp báo ứng!Hoàng Tiên thái gia, Hoàng tiên thái nãi sẽ không bỏ qua cho các người!”
“Đúng! chúng tôi là đang cứu mấy người, mấy người sẽ hại chết toàn thôn!”
“Còn không mau cút đi, không cút tôi sẽ thả chó cắn mấy người!”
Hai người bọn họ toàn thân chật vật bị Cổ Kiến Quân đuổi đi, thế nhưng hai người vẫn chưa hết hi vọng, trái lại bắt đầu ở ngoài sân chửi mắng vọng vào.
Ở đại đa số trường hợp những người tuyên truyền mê tín cũng tin tưởng vào chính những điều lạc hậu đó. Sau đó, họ đem niềm tin, tín ngưỡng sai trái đó của họ truyền lại cho kẻ khác, khiến người ta tin tưởng vào nó.
Nếu như chính mình nghi ngờ, thì người khác làm sao có thể tin tưởng.
Hai người họ ăn chén cơm này đồng nghĩa với việc bọn họ tin tưởng không nghi ngờ đối với loại mê tín này.
Bọn họ tin rằng quyết định của bản thân là chính xác nhất, bọn họ không có sai, là Cổ Dục và Cổ Kiến Quân hại thôn Cổ gia.
Đồng thời bọn họ còn vô cùng tức giận, bởi vì bọn họ mới là người tới nơi này trước. Thực ra bọn họ không chỉ muốn tự mình tới, mà bọn họ còn chuẩn bị vận động toàn thôn tới.
Nhưng mà coi như người trong thôn có tin tưởng thì chưa chắc bọn họ sẽ cùng nhau tới làm loạn. Dù sao bây giờ là một thời đại khai hóa, huống chi đã có sự cho phép của trấn, bọn họ gây sự thì có gì tốt, cho nên bây giờ ở đây gây sự cũng chỉ có hai người này.
“Không cần để ý đến bọn họ, hai chúng ta đem khiên cái lồng này đi.” Thấy hai người kia còn ở ngoài chửi mắng, Cổ Kiến Quân cũng lười để ý đến họ, mà hướng về phía Cổ Dục vừa cười vừa nói.
“Được rồi!” Nghe Cổ Kiến Quân nói, Cổ Dục cũng cùng tính toán làm sao để bắt mấy con chồn kia.
Thực ra biện pháp của Cổ Kiến Quân rất đơn giản, ông ấy sẽ bôi lên người con chồn một thuốc bột đặc thù. Thuốc bột này bản thân con chồn không ngửi được, nhưng chó ông ấy nuôi có thể ngửi được. Đến lúc thả con chồn này ra chỉ đường, sẽ tìm được hang ổ của bọn nó ở đâu. Kế hoạch này rất đơn giản, nhưng làm thì có chút phiền phức.
Mặc dù chồn không hiểu tiếng người, nhưng con này rất thông minh. Nếu như bây giờ Cổ Dục thả nó ra, nó có thể không trốn về hang, mà sẽ dẫn bọn Cổ Dục chạy tán loạn khắp nơi. Chuyện này rất phiền toái, cho nên cần tạo cho nó cơ hội để tự mình trốn thoát ra được, như thế nó mới có thể mang theo bọn Cổ Dục về hang ổ của nó.
Sau khi vạch ra kế hoạch tốt, Cổ Kiến Quân đã để cho Cổ Dục hấp dẫn lực chú ý, tiếp theo lặng lẽ xoa thuốc đặc chế lên đuôi và chân của nó. Sau đó đem tất cả chó đang sủa mở ra, cố ý đem nó đặt ở sân sau rồi đóng chặt chốt cửa, không thể mở ra.
Quả nhiên, nửa tiếng đầu tiên, nó thành thật nằm trong chiếc lồng. Sau khi phát hiện Cổ Dục và Cổ Kiến Quân dường như thật sự quên nó. Thế là nó vòng tới vòng lui trong lồng một chút, đồng thời đánh giá chiếc lồ ng này, tìm kiếm chỗ để phá cửa.
Vì khu vực này tồn tại nhiều điều mê tín, tứ chi trời sinh dị dạng và tật nguyền càng giống với thần trong tín ngưỡng của họ. Giống như quốc đảo láng giềng, thần trí tuệ của bọn họ có một con mắt bên chân. Trong đại tác phẩm Sơn Hải kinh của Trung Quốc, bên trong ghi lại dáng vẻ của thần cũng không phải là con người bình thường. Đương nhiên, nếu đây là trong thành phố hiện đại, ít ai còn tin vào mê tín, thì trong mắt họ bà ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương. Nhưng người dân ở nông thôn đa phần tin vào những điều mê tín này. Tại nơi đây bà ta chính là người phát ngôn của Đại tiên.
Mục đích chính bọn họ đi theo Cổ Kiến Quốc tới tìm Cổ Kiến Quân chính là muốn ngăn cản Cổ Kiến Quân đi bắt mấy con chồn này. Bọn họ nói là nhìn ra được rằng mấy con chồn này đã thành tiên.
Thời điểm lúc tranh luận, Cổ Dục xách theo con chồn kia tới. Vừa nhìn thấy nó người đàn ông kia mặt hoảng sợ trực tiếp quỳ xuống đất, sau đó bắt đầu hoảng loạn dập đầu loảng xoảng.
Thực sự dập đầu, hơn nữa sức còn không nhỏ, đem nhà xi măng của Cổ Kiến Quân đập đến vang dội.
Mà người phụ nữ kia toàn thân run rẩy lên, miệng sùi bọt mép, hai mắt trắng dã. Sau đó như nổi điên mà bắt đầu ở chỗ này vừa ca hát vừa nhảy múa.
“Ai, mặt trời lặn phía tây, trời tối. Ai này ai này, trời tối mặt trời lặn phía tây. Nhà nhà đều đóng chặt cửa, mười nhà đến chín nhà đóng, còn có một nhà cửa không đóng. Đường lớn mất xe chạy, đường nhỏ mất người đi, đường đi khó khăn, Hỉ Thước trên cây, sẻ nhà Bồ Ca Bôn mái hiên…. Giơ roi bồn chồn thỉnh thần tiên, ai này ai này…..”
“Bọn họ bị bệnh…..” Nhìn động tác của hai người bọn họ, Cổ Dục cảm thấy mình ngu luôn, không tự chủ lùi về sau một bước, sau đó nhìn Cố Kiến Quốc Và Cổ Kiến Quân hỏi.
“Bọn họ là đang sám hối, một mình cháu bắt nó sao?” Liếc mắt nhìn hai người này, mặt Cổ Kiến Quân coi thường. Ông ấy đã từng đi lính đánh trận, cái gì mà yêu ma quỷ quái ông không tin. Nhưng Cổ Kiến Quốc bên cạnh lại chấp hai tay thành chữ thập rồi lạy một lần.
“Cũng không thể nói như vậy! Có một số việc, ít nhiều vẫn cầu bình yên”. Nhìn Cổ Dục Và Cổ Kiến Quân, Cổ Kiến Quốc lúng túng nói.
“Vậy ông nói xem có còn tiếp tục bắt hay không?” Nghe Cổ Kiến Quốc nói như vậy, hai con mắt của Cổ Kiến Quân không khỏi quét sang một lượt sau đó mặt khó chịu nói.
“Bắt, nhất định phải bắt! Tuy nhiên tận lực đừng tổn thương tới tính mạng của bọn nó, sau đó chúng ta giao cho kiểm lâm, lại thả về trên núi.” Nhìn khuôn mặt Cổ Kiến Quân, Cổ Kiến Quốc do dự một chút, sau đó gật đầu một cái. Mặc dù vừa rồi ông ấy bị hai người kia tẩy não không ít nhưng ông ấy còn không đến mức bị hồ đồ, mấy con chồn này vẫn cần phải bắt….
“Mấy người nhất định sẽ gặp báo ứng!Hoàng Tiên thái gia, Hoàng tiên thái nãi sẽ không bỏ qua cho các người!”
“Đúng! chúng tôi là đang cứu mấy người, mấy người sẽ hại chết toàn thôn!”
“Còn không mau cút đi, không cút tôi sẽ thả chó cắn mấy người!”
Hai người bọn họ toàn thân chật vật bị Cổ Kiến Quân đuổi đi, thế nhưng hai người vẫn chưa hết hi vọng, trái lại bắt đầu ở ngoài sân chửi mắng vọng vào.
Ở đại đa số trường hợp những người tuyên truyền mê tín cũng tin tưởng vào chính những điều lạc hậu đó. Sau đó, họ đem niềm tin, tín ngưỡng sai trái đó của họ truyền lại cho kẻ khác, khiến người ta tin tưởng vào nó.
Nếu như chính mình nghi ngờ, thì người khác làm sao có thể tin tưởng.
Hai người họ ăn chén cơm này đồng nghĩa với việc bọn họ tin tưởng không nghi ngờ đối với loại mê tín này.
Bọn họ tin rằng quyết định của bản thân là chính xác nhất, bọn họ không có sai, là Cổ Dục và Cổ Kiến Quân hại thôn Cổ gia.
Đồng thời bọn họ còn vô cùng tức giận, bởi vì bọn họ mới là người tới nơi này trước. Thực ra bọn họ không chỉ muốn tự mình tới, mà bọn họ còn chuẩn bị vận động toàn thôn tới.
Nhưng mà coi như người trong thôn có tin tưởng thì chưa chắc bọn họ sẽ cùng nhau tới làm loạn. Dù sao bây giờ là một thời đại khai hóa, huống chi đã có sự cho phép của trấn, bọn họ gây sự thì có gì tốt, cho nên bây giờ ở đây gây sự cũng chỉ có hai người này.
“Không cần để ý đến bọn họ, hai chúng ta đem khiên cái lồng này đi.” Thấy hai người kia còn ở ngoài chửi mắng, Cổ Kiến Quân cũng lười để ý đến họ, mà hướng về phía Cổ Dục vừa cười vừa nói.
“Được rồi!” Nghe Cổ Kiến Quân nói, Cổ Dục cũng cùng tính toán làm sao để bắt mấy con chồn kia.
Thực ra biện pháp của Cổ Kiến Quân rất đơn giản, ông ấy sẽ bôi lên người con chồn một thuốc bột đặc thù. Thuốc bột này bản thân con chồn không ngửi được, nhưng chó ông ấy nuôi có thể ngửi được. Đến lúc thả con chồn này ra chỉ đường, sẽ tìm được hang ổ của bọn nó ở đâu. Kế hoạch này rất đơn giản, nhưng làm thì có chút phiền phức.
Mặc dù chồn không hiểu tiếng người, nhưng con này rất thông minh. Nếu như bây giờ Cổ Dục thả nó ra, nó có thể không trốn về hang, mà sẽ dẫn bọn Cổ Dục chạy tán loạn khắp nơi. Chuyện này rất phiền toái, cho nên cần tạo cho nó cơ hội để tự mình trốn thoát ra được, như thế nó mới có thể mang theo bọn Cổ Dục về hang ổ của nó.
Sau khi vạch ra kế hoạch tốt, Cổ Kiến Quân đã để cho Cổ Dục hấp dẫn lực chú ý, tiếp theo lặng lẽ xoa thuốc đặc chế lên đuôi và chân của nó. Sau đó đem tất cả chó đang sủa mở ra, cố ý đem nó đặt ở sân sau rồi đóng chặt chốt cửa, không thể mở ra.
Quả nhiên, nửa tiếng đầu tiên, nó thành thật nằm trong chiếc lồng. Sau khi phát hiện Cổ Dục và Cổ Kiến Quân dường như thật sự quên nó. Thế là nó vòng tới vòng lui trong lồng một chút, đồng thời đánh giá chiếc lồ ng này, tìm kiếm chỗ để phá cửa.