Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 254: Không Phải Mua Hoa
Ông ấy đã đáp ứng tìm chó để lai giống cho Vua Núi, nếu như có thể tìm được đến lúc đó ông còn có thể ăn một bữa đồ ăn do Cổ Dục nấu không chỉ vậy còn được uống rượu nữa, hy vọng nằm ngay ở phía trước rồi a.
Chuyện bên này của thầy Ngũ xảy ra như thế nào thật ra Cổ Dục cũng không rõ ràng, bản thân hắn cũng không giỏi việc này lắm.
Thật ra hắn đáp ứng để cho thầy Ngũ đi tìm chó để lai giống cho Vua núi cũng bởi vì muốn giải quyết vấn đề độc thân quá lâu của nó. Mặc dù nó đã 4 tuổi rồi nhưng cũng không tính là quá lớn, để nó độc thân thêm hai năm nữa cũng được, hắn thấy chuyện này không cần quá gấp gáp.
Hắn lúc đó đã đáp ứng, sau đó cũng không quá để tâm.
Hiện tại hắn đang ở trong nhà cùng Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi chơi trò đua xe Mario Kart.
Đúng vậy, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi hiện tại đã trở lại, thật ra lúc trước hai cô nhóc cũng đã trở về một lần. Thế nhưng cũng chỉ ở 1, 2 ngày thì lại quay về trường học, bởi vì sắp phải thi cuối kỳ rồi.
Mà lần này trở về thì chứng tỏ là đã thi xong rồi, lần tiếp theo đi tới trường tiểu học trên thị trấn thì chính là lấy giấy thông báo cùng với bài tập hè, thuận tiện còn mở một buổi họp phụ huynh học sinh.
Mà nhìn hai cô nhóc này đang chơi vui vẻ, Cổ Dục đoán hai đứa lần này chắc thi tốt. Nếu không dựa theo quá khứ oanh liệt của hắn, sau khi thi xong mà cảm thấy thi không được tốt, thì chắc chắn sẽ không chơi vui vẻ như vậy đâu.
Đương nhiên cũng có thể là do hai cô nhóc này không bận tâm, ai mà biết được chứ?
Giống như bây giờ, Cố Tú Tú chơi đua xe một hồi thì lúc này đã chạy tới chơi với Bạo Quân.
Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi hai cái cô gái nhỏ mặc dù cùng tuổi nhưng tính cách lại hoàn toàn không giống. Cổ Tú Tú lại có chút giống như con trai, lúc bình thường buộc hai bím tóc. Đối với chỗ cao cũng dám bò, đồ gì cũng dám nghịch, Cổ Dục cũng không phải là cái gì cũng không sợ mà thật sự hắn rất sợ côn trùng.
Nhất là con gián cùng các loại côn trùng biết bay…
Nhưng trong nhà hắn thì trừ gà và chim Đa Đa thì loại côn trùng này đều bị Cổ Tú Tú dùng giày đập chết, tương lai thực sự sẽ thành một cô gái mạnh mẽ như nam nhi.
Mà Lưu Phi Phi thì lại thục nữ hơn nhiều, lúc bình thường đều để tóc dài dùng những cái kẹp tóc dễ thương, thích mặc quần áo có vải hoa, cũng điềm đạm hơn một chút và cũng có chút xấu hổ. Thế nhưng khi đi theo Cổ Tú Tú chơi thì lập tức quay trở lại bản tính Tiểu Ma Vương.
Cũng là Chạy liên tục khắp nơi, quậy không ngừng nghỉ nhưng khi ở một mình thì lại trở lên dịu dàng, ít nói.
Hai cô bé này là hai tính cách khác biệt nhưng Cổ Dục lại cùng các nàng chơi đến vui vẻ, cũng có lẽ đây chính là sinh hoạt nha!
So với kỳ nghỉ đông thì bọn trẻ lại càng mong chờ kỳ nghỉ hè hơn.
Bởi vì kỳ nghỉ đông tuy có dài hơn kỳ nghỉ hè, lại có thể đón năm mới. Thế nhưng ưu điểm của kỳ nghỉ đông cũng không quá rõ ràng. Mặc dù hiện tại lúc ăn tết bọn trẻ đều có đầy đủ đồ ăn cùng quần áo đẹp, nhưng mà khuyết điểm của kỳ nghỉ đông này chính là cái lạnh.
Ở đây chính là vùng Đông Bắc, cho nên mùa đông thì rất là lạnh. Bởi vì vậy bọn nhóc này cũng không nguyện ý đi ra ngoài chạy loạn, nhưng ngược lại thì mùa hè có rất nhiều thứ để chơi.
Hôm qua được nghỉ hè, cho nên hôm nay bọn trẻ trong thôn bắt đầu tinh nghịch chạy khắp nơi.
Giống như Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi, sau khi tới nhà Cổ Dục chơi chưa được bao lâu. Hai đứa nhỏ nghe được bên ngoài có tiếng ồn ào thế là cũng chạy đi qua đó.
Tiếp đó mấy đứa nhỏ này bắt đầu thi nhau chạy khắp nơi thôn chơi đùa.
Đang nằm trên ghế salon chơi game, Cổ Dục nghe thấy tiếng cười đùa rộn ràng ở bên ngoài. Lúc này hắn không khỏi khẽ cười một cái. Tốt thật! Còn là con nít quả thật đúng là tốt.
Nháy mắt thì đã đến giữa trưa, sau khi Cổ Dục vừa làm cơm xong thì lúc này hai cô nhóc Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng đã quay về. Thế nhưng hai đứa không chỉ về tay không mà còn cầm thêm một cái túi lớn.
“Cầm cái gì đấy?” Nhìn bọn trẻ chạy từ ngoài vào cầm thêm cái túi, hắn tò mò hỏi. Nghe Cổ Dục nói, hai đứa cười tủm tỉm đem cái túi đi tới.
“Đậu tương à!” Hắn liếc mắt nhìn trong túi đồ trên tay bọn nhỏ rồi cười một tiếng.
Đoán chừng có rất nhiều người trong thành phố đều không biết đậu tương. Nói chính xác thì đây chính là đậu nành, cho nên đậu tương mà bọn chúng nói chính là đậu nành.
Cổ Dục cũng vừa mới biết đến, trước đó hắn vẫn cho rằng đậu tương là một loại đậu đặc biệt nào đó. Từ đó đến giờ cũng không ngờ rằng, đậu tương lại là đậu nành mặc dù hình dạng không giống nhau cho lắm.
“Nhà cô Ba ở đầu thôn đang thu hoạch đậu tương, bọn cháu đi giúp cô ấy một chút thế là cô ấy cho chúng cháu.” Thấy Cổ Dục biết thứ này, Cổ Tú Tú cười tủm tỉm nói.
Những thứ cây nông nghiệp này mặc dù là đồ bán lấy tiền, nhưng vì bây giờ số lượng đất trồng rất nhiều. Cho nên nhiều hộ gia đình cũng không để ý người khác hái của họ một chút để ăn.
Còn lại là mấy người trong thôn lúc đi hỗ trợ thu hoạch cũng sẽ mang theo một ít đậu tương đem về, xem như là một món quà để cám ơn vì họ đã giúp đỡ thu hoạch. Hơn nữa, nhìn cái túi đậu tương này dù khá to, nhưng mà cũng không có nhiều. Uớc chừng chỉ có 2 hoặc 3kg mà thôi, giá trị không có đáng bao nhiêu tiền.
"Vậy các cháu đem ra bếp rửa chúng đi, một hồi chú sẽ nấu đậu tương, buổi chiều chúng ta ăn.” Nghe hai đứa nhỏ nói, Cổ Dục cũng cười đáp.
“Yeah, ăn đậu tương! Ăn đậu tương, ăn đậu tương!”
Chuyện bên này của thầy Ngũ xảy ra như thế nào thật ra Cổ Dục cũng không rõ ràng, bản thân hắn cũng không giỏi việc này lắm.
Thật ra hắn đáp ứng để cho thầy Ngũ đi tìm chó để lai giống cho Vua núi cũng bởi vì muốn giải quyết vấn đề độc thân quá lâu của nó. Mặc dù nó đã 4 tuổi rồi nhưng cũng không tính là quá lớn, để nó độc thân thêm hai năm nữa cũng được, hắn thấy chuyện này không cần quá gấp gáp.
Hắn lúc đó đã đáp ứng, sau đó cũng không quá để tâm.
Hiện tại hắn đang ở trong nhà cùng Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi chơi trò đua xe Mario Kart.
Đúng vậy, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi hiện tại đã trở lại, thật ra lúc trước hai cô nhóc cũng đã trở về một lần. Thế nhưng cũng chỉ ở 1, 2 ngày thì lại quay về trường học, bởi vì sắp phải thi cuối kỳ rồi.
Mà lần này trở về thì chứng tỏ là đã thi xong rồi, lần tiếp theo đi tới trường tiểu học trên thị trấn thì chính là lấy giấy thông báo cùng với bài tập hè, thuận tiện còn mở một buổi họp phụ huynh học sinh.
Mà nhìn hai cô nhóc này đang chơi vui vẻ, Cổ Dục đoán hai đứa lần này chắc thi tốt. Nếu không dựa theo quá khứ oanh liệt của hắn, sau khi thi xong mà cảm thấy thi không được tốt, thì chắc chắn sẽ không chơi vui vẻ như vậy đâu.
Đương nhiên cũng có thể là do hai cô nhóc này không bận tâm, ai mà biết được chứ?
Giống như bây giờ, Cố Tú Tú chơi đua xe một hồi thì lúc này đã chạy tới chơi với Bạo Quân.
Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi hai cái cô gái nhỏ mặc dù cùng tuổi nhưng tính cách lại hoàn toàn không giống. Cổ Tú Tú lại có chút giống như con trai, lúc bình thường buộc hai bím tóc. Đối với chỗ cao cũng dám bò, đồ gì cũng dám nghịch, Cổ Dục cũng không phải là cái gì cũng không sợ mà thật sự hắn rất sợ côn trùng.
Nhất là con gián cùng các loại côn trùng biết bay…
Nhưng trong nhà hắn thì trừ gà và chim Đa Đa thì loại côn trùng này đều bị Cổ Tú Tú dùng giày đập chết, tương lai thực sự sẽ thành một cô gái mạnh mẽ như nam nhi.
Mà Lưu Phi Phi thì lại thục nữ hơn nhiều, lúc bình thường đều để tóc dài dùng những cái kẹp tóc dễ thương, thích mặc quần áo có vải hoa, cũng điềm đạm hơn một chút và cũng có chút xấu hổ. Thế nhưng khi đi theo Cổ Tú Tú chơi thì lập tức quay trở lại bản tính Tiểu Ma Vương.
Cũng là Chạy liên tục khắp nơi, quậy không ngừng nghỉ nhưng khi ở một mình thì lại trở lên dịu dàng, ít nói.
Hai cô bé này là hai tính cách khác biệt nhưng Cổ Dục lại cùng các nàng chơi đến vui vẻ, cũng có lẽ đây chính là sinh hoạt nha!
So với kỳ nghỉ đông thì bọn trẻ lại càng mong chờ kỳ nghỉ hè hơn.
Bởi vì kỳ nghỉ đông tuy có dài hơn kỳ nghỉ hè, lại có thể đón năm mới. Thế nhưng ưu điểm của kỳ nghỉ đông cũng không quá rõ ràng. Mặc dù hiện tại lúc ăn tết bọn trẻ đều có đầy đủ đồ ăn cùng quần áo đẹp, nhưng mà khuyết điểm của kỳ nghỉ đông này chính là cái lạnh.
Ở đây chính là vùng Đông Bắc, cho nên mùa đông thì rất là lạnh. Bởi vì vậy bọn nhóc này cũng không nguyện ý đi ra ngoài chạy loạn, nhưng ngược lại thì mùa hè có rất nhiều thứ để chơi.
Hôm qua được nghỉ hè, cho nên hôm nay bọn trẻ trong thôn bắt đầu tinh nghịch chạy khắp nơi.
Giống như Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi, sau khi tới nhà Cổ Dục chơi chưa được bao lâu. Hai đứa nhỏ nghe được bên ngoài có tiếng ồn ào thế là cũng chạy đi qua đó.
Tiếp đó mấy đứa nhỏ này bắt đầu thi nhau chạy khắp nơi thôn chơi đùa.
Đang nằm trên ghế salon chơi game, Cổ Dục nghe thấy tiếng cười đùa rộn ràng ở bên ngoài. Lúc này hắn không khỏi khẽ cười một cái. Tốt thật! Còn là con nít quả thật đúng là tốt.
Nháy mắt thì đã đến giữa trưa, sau khi Cổ Dục vừa làm cơm xong thì lúc này hai cô nhóc Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng đã quay về. Thế nhưng hai đứa không chỉ về tay không mà còn cầm thêm một cái túi lớn.
“Cầm cái gì đấy?” Nhìn bọn trẻ chạy từ ngoài vào cầm thêm cái túi, hắn tò mò hỏi. Nghe Cổ Dục nói, hai đứa cười tủm tỉm đem cái túi đi tới.
“Đậu tương à!” Hắn liếc mắt nhìn trong túi đồ trên tay bọn nhỏ rồi cười một tiếng.
Đoán chừng có rất nhiều người trong thành phố đều không biết đậu tương. Nói chính xác thì đây chính là đậu nành, cho nên đậu tương mà bọn chúng nói chính là đậu nành.
Cổ Dục cũng vừa mới biết đến, trước đó hắn vẫn cho rằng đậu tương là một loại đậu đặc biệt nào đó. Từ đó đến giờ cũng không ngờ rằng, đậu tương lại là đậu nành mặc dù hình dạng không giống nhau cho lắm.
“Nhà cô Ba ở đầu thôn đang thu hoạch đậu tương, bọn cháu đi giúp cô ấy một chút thế là cô ấy cho chúng cháu.” Thấy Cổ Dục biết thứ này, Cổ Tú Tú cười tủm tỉm nói.
Những thứ cây nông nghiệp này mặc dù là đồ bán lấy tiền, nhưng vì bây giờ số lượng đất trồng rất nhiều. Cho nên nhiều hộ gia đình cũng không để ý người khác hái của họ một chút để ăn.
Còn lại là mấy người trong thôn lúc đi hỗ trợ thu hoạch cũng sẽ mang theo một ít đậu tương đem về, xem như là một món quà để cám ơn vì họ đã giúp đỡ thu hoạch. Hơn nữa, nhìn cái túi đậu tương này dù khá to, nhưng mà cũng không có nhiều. Uớc chừng chỉ có 2 hoặc 3kg mà thôi, giá trị không có đáng bao nhiêu tiền.
"Vậy các cháu đem ra bếp rửa chúng đi, một hồi chú sẽ nấu đậu tương, buổi chiều chúng ta ăn.” Nghe hai đứa nhỏ nói, Cổ Dục cũng cười đáp.
“Yeah, ăn đậu tương! Ăn đậu tương, ăn đậu tương!”