Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 233: Dạo Chơi
Mấy ngày nay thật sự là những ngày mệt mỏi nhất đối với hắn, khó khăn lắm mới tiễn được hết đám “họ hàng xa” kia đi. Hôm nay Cổ Dục đặc biệt gửi tin nhắn cho nhóm Lâm Lôi, hơn nữa cũng gọi Phùng Thư Nhân tới sớm một chút, suýt chút nữa là các cô không vào được nhà.
Quả nhiên, sau khi gọi ba người đến, ngôi nhà lập tức bị bao vây.
Ngày hôm qua, những người được gọi là họ hàng xa đồng loạt kéo đến. Mục đích của bọn họ rất đơn giản, đó là đòi được chút tiền của Cổ Dục. Thế nhưng đáng tiếc là họ chỉ có thể nhận được cái sập cửa không thương tiếc vào mặt.
Nhìn thấy Cổ Dục đóng cửa từ chối tiếp khách, những người này cũng không thấy tuyệt vọng. Mà ngược lại, bây giờ vừa qua vụ mùa, bọn họ rất nhàn rỗi. Do đó họ bắt đầu nhắm vào những người có quan hệ tốt với Cổ Dục.
Nhà hắn sát vách chính là nhà ông Hai, còn có nhà Cổ Tấn là hai nhà bị ảnh hưởng nhiều nhất.
Mặc dù quan hệ của Cổ Dục với Cổ Kiến Quân cũng rất tốt, ông ấy còn tặng Vua Núi cho Cổ Dục cơ mà. Thế nhưng vì tính tình của ông rất hung dữ, hơn nữa còn rất quái lạ. Trong thôn này mọi người đều biết điều đó, lại thêm trong nhà nuôi năm con chó lớn, thế nên không người nào dám đi qua đi lại.
Mặc dù trong nhà Cổ Quốc Khánh, Cổ Tú Tú quan hệ rất tốt với hắn, nhưng Cổ Quốc Khánh với Cổ Dục lại không có liên hệ gì, cho nên người đến nhà Cổ Quốc Khánh cũng không nhiều.
Nhưng mà cả nhà Cổ Tấn không chịu được, cho nên vào lúc nhiều người đến nhà nhất, cả nhà bọn họ lập tức lái xe lên trấn chơi. Mà nhà của ông Hai Cổ Dục thì chỉ còn lại hai ông bà, bởi vì hai vợ chồng chú Ba đã đi sang thôn bên cạnh làm việc cho trại gà.
Buổi sáng Cổ Dục cũng muốn hỏi bọn họ có muốn sang nhà hắn tránh một chút không, nhưng mà ông Hai trực tiếp từ chối. Chuyện nực cười! Ông Hai của hắn là một người khá lọc lõi, muốn từ ông ấy kiếm được thứ gì béo bở là chuyện không thể nào.
Mà ông ấy lại cực kỳ hưởng thụ cảm giác được người khác săn đón, lại thêm ông cũng là người có bối phận cao, cũng không có ai dám bất kính với ông. Nói cách khác thì ông ấy cũng rất hưởng thụ điều này.
Người ta càng tâng bốc thì ông lại càng hưởng thụ, có việc gì thì ông chỉ nhận lời trước, sau đó sẽ nói là có cơ hội sẽ nói lại với Cổ Dục. Chẳng ai biết là ông có nói với Cổ Dục những điều đó hay không, hay chỉ là ông đang hưởng thụ cảm giác được nịnh nọt mà thôi.
“Đúng là như vậy, nhưng làm vậy thì cũng tốt.” Nhìn thấy dáng vẻ Cổ Dục không quan tâm đ ến những chuyện đó, Lý Vân Vân lúc này từ bên trong đi ra, có chút cảm thấy đau đầu nhìn Cổ Dục nói.
Quả thực đêm qua đã có người tìm đến Lâm Lôi với Lý Vân Vân, nhưng đều bị các cô từ chối. Các cô nói mình chỉ là người làm công cho Cổ Dục, chuyện của ông chủ các cô không chen miệng vào được. Những lời này đều là được Cổ Dục dạy, nếu không các cô cũng bị làm phiền đến mệt mỏi.
“Yên tâm đi! Không được mấy ngày thì bọn họ cũng bận rộn trở về với công việc của bọn họ thôi.”. Nghe Lý Vân Vân nói thế, Cổ Dục không thèm để ý nói ra, lời hắn nói là sự thật, bây giờ sự chú ý tập trung vào hắn. Thế nhưng cũng không phải điều xấu gì, chuyện này cũng sẽ dễ dàng bị người khác quên đi. Mặc dù Lâm Lôi các cô cũng đều biết việc này, thời gian là giải pháp tốt nhất cho chuyện này, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi lo lắng.
Rất nhanh, mọi chuyện diễn biến giống y như lời Cổ Dục nói.
Ngày thứ nhất mọi người điên cuồng, ngày thứ hai nhiệt huyết, sau ngày thứ hai không nhìn thấy Cổ Dục đâu thì sự nhiệt huyết của bọn họ cũng dần biến mất.
Bởi vì Cổ Dục đóng cửa không tiếp khách, lập tức ở trong thôn có những thành phần xấu buông lời dèm pha. Có không ít người nói hắn giàu rồi không còn nhân đức, có tiền cũng không muốn chia cho mọi người cùng thôn.
Không thể không nói, loại người tam quan vặn vẹo ở đâu cũng có, nhất là những kẻ thấy tiền là đỏ mắt. Người ta kiếm được tiền không chia cho hắn ta, hắn ta lập tức mắng họ, loại người này ở đâu cũng thấy cho nên không cần để tâm đ ến bọn hắn làm gì.
Những người thật sự thân thiết với Cổ Dục sẽ không quan tâm đ ến vấn đề này.
So với những người trong thôn, người trên mạng nói xấu càng nhiều. Việc Cổ Dục bắt được mấy tên trộm cũng không là thứ để bọn họ bàn tán nhiều bằng việc tìm hiểu xem, tại sao Cổ Dục lại có nhiều tài sản đến như vậy.
Có người nói muốn điều tra thân thế của Cổ Dục, xem cha hắn làm gì. Có người thì nói Cổ Dục chắc chắn là lai lịch bất chính, có người còn uy hiếp hắn. Nhưng mà những người này đến cái lông tay cũng không có tí quan hệ nào với hắn. Hắn càng không để tâm đ ến những người như vậy.
Quả nhiên, ngày thứ hai Cổ Dục đóng cửa từ chối tiếp khách. Đến ngày thứ ba người tới cửa ít đi hơn một nửa, ngày thứ tư một nửa người kia cũng ít đi phân nửa.
Ngày thứ năm, ngày thứ sáu…
Một tuần trôi qua, trước nhà Cổ Dục đã trở về trạng thái bình yên như lúc ban đầu.
Nhìn nhà cửa đã khôi phục lại như trước, Cổ Dục thở ra một hơi nhẹ nhàng, bọn họ thật mặt dày mà. Lúc đầu Cổ Dục nghĩ rằng nhiều lắm không quá ba ngày, không nghĩ rằng phải đến một tuần bọn họ mới chịu bỏ cuộc, không thể không cảm thán sự bền bỉ của bọn họ.
Mở cửa ra, thấy nhà vắng tanh, bình thường hắn ở trong nhà một tuần thì cũng không có cảm giác gì. Thế nhưng bây giờ vất vả lắm mới có được sự tự do, hắn đột nhiên muốn đi ra ngoài chơi một chút…
Quả nhiên, sau khi gọi ba người đến, ngôi nhà lập tức bị bao vây.
Ngày hôm qua, những người được gọi là họ hàng xa đồng loạt kéo đến. Mục đích của bọn họ rất đơn giản, đó là đòi được chút tiền của Cổ Dục. Thế nhưng đáng tiếc là họ chỉ có thể nhận được cái sập cửa không thương tiếc vào mặt.
Nhìn thấy Cổ Dục đóng cửa từ chối tiếp khách, những người này cũng không thấy tuyệt vọng. Mà ngược lại, bây giờ vừa qua vụ mùa, bọn họ rất nhàn rỗi. Do đó họ bắt đầu nhắm vào những người có quan hệ tốt với Cổ Dục.
Nhà hắn sát vách chính là nhà ông Hai, còn có nhà Cổ Tấn là hai nhà bị ảnh hưởng nhiều nhất.
Mặc dù quan hệ của Cổ Dục với Cổ Kiến Quân cũng rất tốt, ông ấy còn tặng Vua Núi cho Cổ Dục cơ mà. Thế nhưng vì tính tình của ông rất hung dữ, hơn nữa còn rất quái lạ. Trong thôn này mọi người đều biết điều đó, lại thêm trong nhà nuôi năm con chó lớn, thế nên không người nào dám đi qua đi lại.
Mặc dù trong nhà Cổ Quốc Khánh, Cổ Tú Tú quan hệ rất tốt với hắn, nhưng Cổ Quốc Khánh với Cổ Dục lại không có liên hệ gì, cho nên người đến nhà Cổ Quốc Khánh cũng không nhiều.
Nhưng mà cả nhà Cổ Tấn không chịu được, cho nên vào lúc nhiều người đến nhà nhất, cả nhà bọn họ lập tức lái xe lên trấn chơi. Mà nhà của ông Hai Cổ Dục thì chỉ còn lại hai ông bà, bởi vì hai vợ chồng chú Ba đã đi sang thôn bên cạnh làm việc cho trại gà.
Buổi sáng Cổ Dục cũng muốn hỏi bọn họ có muốn sang nhà hắn tránh một chút không, nhưng mà ông Hai trực tiếp từ chối. Chuyện nực cười! Ông Hai của hắn là một người khá lọc lõi, muốn từ ông ấy kiếm được thứ gì béo bở là chuyện không thể nào.
Mà ông ấy lại cực kỳ hưởng thụ cảm giác được người khác săn đón, lại thêm ông cũng là người có bối phận cao, cũng không có ai dám bất kính với ông. Nói cách khác thì ông ấy cũng rất hưởng thụ điều này.
Người ta càng tâng bốc thì ông lại càng hưởng thụ, có việc gì thì ông chỉ nhận lời trước, sau đó sẽ nói là có cơ hội sẽ nói lại với Cổ Dục. Chẳng ai biết là ông có nói với Cổ Dục những điều đó hay không, hay chỉ là ông đang hưởng thụ cảm giác được nịnh nọt mà thôi.
“Đúng là như vậy, nhưng làm vậy thì cũng tốt.” Nhìn thấy dáng vẻ Cổ Dục không quan tâm đ ến những chuyện đó, Lý Vân Vân lúc này từ bên trong đi ra, có chút cảm thấy đau đầu nhìn Cổ Dục nói.
Quả thực đêm qua đã có người tìm đến Lâm Lôi với Lý Vân Vân, nhưng đều bị các cô từ chối. Các cô nói mình chỉ là người làm công cho Cổ Dục, chuyện của ông chủ các cô không chen miệng vào được. Những lời này đều là được Cổ Dục dạy, nếu không các cô cũng bị làm phiền đến mệt mỏi.
“Yên tâm đi! Không được mấy ngày thì bọn họ cũng bận rộn trở về với công việc của bọn họ thôi.”. Nghe Lý Vân Vân nói thế, Cổ Dục không thèm để ý nói ra, lời hắn nói là sự thật, bây giờ sự chú ý tập trung vào hắn. Thế nhưng cũng không phải điều xấu gì, chuyện này cũng sẽ dễ dàng bị người khác quên đi. Mặc dù Lâm Lôi các cô cũng đều biết việc này, thời gian là giải pháp tốt nhất cho chuyện này, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi lo lắng.
Rất nhanh, mọi chuyện diễn biến giống y như lời Cổ Dục nói.
Ngày thứ nhất mọi người điên cuồng, ngày thứ hai nhiệt huyết, sau ngày thứ hai không nhìn thấy Cổ Dục đâu thì sự nhiệt huyết của bọn họ cũng dần biến mất.
Bởi vì Cổ Dục đóng cửa không tiếp khách, lập tức ở trong thôn có những thành phần xấu buông lời dèm pha. Có không ít người nói hắn giàu rồi không còn nhân đức, có tiền cũng không muốn chia cho mọi người cùng thôn.
Không thể không nói, loại người tam quan vặn vẹo ở đâu cũng có, nhất là những kẻ thấy tiền là đỏ mắt. Người ta kiếm được tiền không chia cho hắn ta, hắn ta lập tức mắng họ, loại người này ở đâu cũng thấy cho nên không cần để tâm đ ến bọn hắn làm gì.
Những người thật sự thân thiết với Cổ Dục sẽ không quan tâm đ ến vấn đề này.
So với những người trong thôn, người trên mạng nói xấu càng nhiều. Việc Cổ Dục bắt được mấy tên trộm cũng không là thứ để bọn họ bàn tán nhiều bằng việc tìm hiểu xem, tại sao Cổ Dục lại có nhiều tài sản đến như vậy.
Có người nói muốn điều tra thân thế của Cổ Dục, xem cha hắn làm gì. Có người thì nói Cổ Dục chắc chắn là lai lịch bất chính, có người còn uy hiếp hắn. Nhưng mà những người này đến cái lông tay cũng không có tí quan hệ nào với hắn. Hắn càng không để tâm đ ến những người như vậy.
Quả nhiên, ngày thứ hai Cổ Dục đóng cửa từ chối tiếp khách. Đến ngày thứ ba người tới cửa ít đi hơn một nửa, ngày thứ tư một nửa người kia cũng ít đi phân nửa.
Ngày thứ năm, ngày thứ sáu…
Một tuần trôi qua, trước nhà Cổ Dục đã trở về trạng thái bình yên như lúc ban đầu.
Nhìn nhà cửa đã khôi phục lại như trước, Cổ Dục thở ra một hơi nhẹ nhàng, bọn họ thật mặt dày mà. Lúc đầu Cổ Dục nghĩ rằng nhiều lắm không quá ba ngày, không nghĩ rằng phải đến một tuần bọn họ mới chịu bỏ cuộc, không thể không cảm thán sự bền bỉ của bọn họ.
Mở cửa ra, thấy nhà vắng tanh, bình thường hắn ở trong nhà một tuần thì cũng không có cảm giác gì. Thế nhưng bây giờ vất vả lắm mới có được sự tự do, hắn đột nhiên muốn đi ra ngoài chơi một chút…