Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 228: Chuyện Cái Ao Cá Lớn
Sau khi chứng kiến những hành động ác độc của đám người này, người xem trong phòng livestream như bị đứng hình khoảng năm giây. Sau đó mọi người bắt đầu liên tục gửi đến những bình luận mắng chửi và lên án. Tuy rằng đây chỉ đơn giản là những lời bình luận của đám người thánh mẫu ở trên mạng mà thôi.
Mặc dù ở trong cuộc sống hằng ngày thì mấy người xem này chẳng có mâu thuẫn gì đối với hành động giết hại động vật là bao nhiêu. Tuy nhiên phàm là chuyện gì cũng “có đít có đát”, ví dụ như việc giết chó mèo hoặc việc giết con kỳ nhông chẳng hạn.
Dĩ nhiên, những con vật này đều có cả hoang dã lẫn vật nuôi trong nhà. Nhưng có thể mua bán được ở trong thị trường thì vật nuôi lại được mọi người lựa chọn nhiều hơn những con thú hoang này. Trung Quốc là nước đầu tiên đã ăn thịt chó mấy ngàn năm trước, còn ở thời triều nhà Tống người ta cũng là chưa có ăn thịt heo.
Tuyệt đối chúng ta không nên bị những bộ phim lịch sử lừa dối, Trung Quốc ngày trước kia đúng là có ăn thịt chó. Đồ tể giết động vật rồi lấy thịt mang đi bán thì ngày đó cũng chỉ có thịt dê và thịt chó, còn có câu nói treo đầu dê bán thịt chó bắt nguồn từ đây mà ra.
Thịt dê là dành cho quan lại quyền quý ăn, còn thịt chó thì lại dành cho người dân bách tính ăn.
Đặc biệt, Trung Quốc là đất nước có nhiều dân tộc, có không ít dân tộc có tập tục ăn thịt chó. Nổi tiếng nhất đó là tộc người Cao Ly (Hàn Quốc bây giờ). Có không ít các cô gái luôn miệng phải bảo vệ chó vì chó là vật nuôi, thế nhưng các cô lại không biết rằng các Oppa và Onii Hàn Quốc trong mắt họ mỗi ngày đều là ăn thịt chó…
Mỗi năm ở Hàn Quốc tiêu thụ hơn 2 triệu con chó, đây mới chỉ là một số lượng nhỏ mà thôi.
Nhưng đối với thịt kỳ nhông hay các loại khác thì cũng như thế, vẫn được quốc gia cho phép buôn bán. Nếu có ai chạy tới lên án hành động ăn thịt kỳ nhông không có tình người thì không bị dân mạng buông lời mắng chửi mới là lạ.
Nhưng mà những gã săn trộm này so với những người ăn thịt chó hay kỳ nhông lại khác hoàn toàn. Nói chính xác là bọn hắn đang ngược đãi động vật hoang dã, đây chính là hành động vi phạm pháp luật.
“Tao cứ nghĩ vụ làm ăn này thất bại rồi chứ, không nghĩ tới vận khí của chúng ta cũng không tệ. Trước khi đi còn có thể bắt thêm được hai con hổ này, đừng nhìn chúng nhỏ như vậy chứ thật ra đáng giá lắm đấy.” Một tên đang bận rộn xử lý thịt hươu, ở một bên khác thì có một gã đàn ông hơn 50 tuổi ngồi trước đống lửa, gã hé miệng làm lộ ra hàm răng vàng khè, nói với vẻ rất hài lòng.
“Anh Tiền! Hai con hổ con này thì có thể đáng giá bao nhiêu tiền chứ?” Lúc này một tên khác với khuôn mặt có chút hèn mọn, hắn đi tới phía trước chiếc lồng nhẹ nhàng đá mấy cái, k1ch thích hai con hổ con kêu um sùm lên rồi dùng thái độ nghi ngờ hỏi.
“Hai con hổ nhỏ này đáng giá ít nhất cũng phải vài triệu, các người không biết đấy chứ. Ở phía nam có không ít đại gia đều muốn bỏ tiền ra để nuôi dưỡng mấy con hổ này, các người đừng nghĩ việc nuôi dưỡng các con hổ hay sư tử chỉ có ở bên Trung Đông mới được quyền nuôi, thực ra ở đây chúng ta cũng có. Trước đó không lâu, có người không phải đã phát hiện ra hai con hổ Đông Bắc hoang dã đang được người ta nuôi dưỡng lén lúc đó sao, tiếp đó thì bọn chúng được đưa đến sở thú. Mấy người thừa tiền này đều thích những nuôi con vật độc lạ như thế.”
Ngắm nhìn hai con hổ con này, biểu cảm của gã răng vàng khè vô cùng vui vẻ nói.
“Lúc nhỏ thì nhìn đáng yêu có thể chơi đùa, sau khi trưởng thành lại mang ra ngoài đi lòe thiên hạ thì oai biết bao nhiêu. Cho dù khi chết đi vẫn có thể lột da, hổ tiên, xương thì ngâm rượu, nhiêu đó thôi cũng là tuyệt phẩm.” Một tên khác lại đi tới trước cái lồng, duỗi tay vào trêu đùa hổ con, đồng thời nở nụ cười mờ ám.
Sau khi nghe xong giá trị của hai con hổ này, người bên cạnh đều nở nụ cười vui sướng.
“Anh Tiền à! Còn mấy con thú khác thì sao?” Lúc này cái tên xử lý thịt hươu đã xử lý xong, tiếp đó đem thịt hươu gác lên đống lửa, đồng thời liếc mắt nhìn về phía những con thú khác.
“Con khỉ thì giữ lại đưa cho mấy bọn chuyên huấn luyện thú trong gánh xiếc, mấy bọn đó đều là cao thủ thuần hóa khỉ đấy. Sau đó lại bán cho mấy tên bên xiếc thú thì thu lại cũng kha khá tiền, còn những thứ khác thì làm thịt hết đi.” Gã răng vàng khè liếc mắt nhìn những con vật kia rồi không thèm để ý nữa đáp lời.
“Ài! Do chúng ta để xổng mất con hổ mẹ rồi nếu không thì tao thật sự muốn nếm thử thịt hổ có hương vị như thế nào.” Nghe thấy gã răng vàng khè nói vậy làm cho tên đang trêu đùa hổ con không khỏi thở dài, hắn còn đang thương nhớ đến con hổ cái đó.
Nhưng không biết có phải do con hổ con này nghe hiểu lời gã nói hay không, mà cơ bản nó đang sợ sệt lui về phía sau bỗng nhiên nhào tới táp mạnh lên tay hắn và cắn chặt không buông.
Con hổ này tuy còn nhỏ, thế nhưng dù sao cũng là hổ, cái hàm răng này thì bao nhọn bao bén. Hơn nữa cái lực cắn này so với mấy đứa nhóc khẳng định còn mạnh hơn. Nếu bị đứa nhóc dùng sức cắn một cái cơ bản người bình thường đã chịu không nổi rồi, huống chi là con hổ mới lớn này.
“Mẹ nó! Tao giết mày bây giờ, nhả ra cho tao, nhả ra!” Nhìn bàn tay đang bị hổ con cắn chặt không buông, máu tươi trong nháy mắt chảy ra đầm đìa.Tiếp đó, tên này la làng lên khi phát hiện không thể thoát ra khỏi răng nanh của nó, hắn trực tiếp lấy con dao sau lưng ra, dùng chuôi dao hướng về phía đầu hổ con mà đập tới.
“Gào!” Mà vào lúc này, hổ mẹ cuối cùng không nhịn được nữa. Nó từ trong bụi cỏ rống to một tiếng rồi nhào ra, nhìn thấy con hổ này xông tới, mấy gã thợ săn sợ hết cả hồn. Thế nhưng nghề nghiệp của bọn hắn chính là liếm máu trên lưỡi dao!
Cho nên bọn hắn phản ứng rất nhanh, gã răng vàng khè trước tiên huýt sáo gọi năm con chó Pitbull to lớn chạy lại kiềm chế hổ mẹ, tiếc là bọn chúng không có cơ hội.
Mặc dù ở trong cuộc sống hằng ngày thì mấy người xem này chẳng có mâu thuẫn gì đối với hành động giết hại động vật là bao nhiêu. Tuy nhiên phàm là chuyện gì cũng “có đít có đát”, ví dụ như việc giết chó mèo hoặc việc giết con kỳ nhông chẳng hạn.
Dĩ nhiên, những con vật này đều có cả hoang dã lẫn vật nuôi trong nhà. Nhưng có thể mua bán được ở trong thị trường thì vật nuôi lại được mọi người lựa chọn nhiều hơn những con thú hoang này. Trung Quốc là nước đầu tiên đã ăn thịt chó mấy ngàn năm trước, còn ở thời triều nhà Tống người ta cũng là chưa có ăn thịt heo.
Tuyệt đối chúng ta không nên bị những bộ phim lịch sử lừa dối, Trung Quốc ngày trước kia đúng là có ăn thịt chó. Đồ tể giết động vật rồi lấy thịt mang đi bán thì ngày đó cũng chỉ có thịt dê và thịt chó, còn có câu nói treo đầu dê bán thịt chó bắt nguồn từ đây mà ra.
Thịt dê là dành cho quan lại quyền quý ăn, còn thịt chó thì lại dành cho người dân bách tính ăn.
Đặc biệt, Trung Quốc là đất nước có nhiều dân tộc, có không ít dân tộc có tập tục ăn thịt chó. Nổi tiếng nhất đó là tộc người Cao Ly (Hàn Quốc bây giờ). Có không ít các cô gái luôn miệng phải bảo vệ chó vì chó là vật nuôi, thế nhưng các cô lại không biết rằng các Oppa và Onii Hàn Quốc trong mắt họ mỗi ngày đều là ăn thịt chó…
Mỗi năm ở Hàn Quốc tiêu thụ hơn 2 triệu con chó, đây mới chỉ là một số lượng nhỏ mà thôi.
Nhưng đối với thịt kỳ nhông hay các loại khác thì cũng như thế, vẫn được quốc gia cho phép buôn bán. Nếu có ai chạy tới lên án hành động ăn thịt kỳ nhông không có tình người thì không bị dân mạng buông lời mắng chửi mới là lạ.
Nhưng mà những gã săn trộm này so với những người ăn thịt chó hay kỳ nhông lại khác hoàn toàn. Nói chính xác là bọn hắn đang ngược đãi động vật hoang dã, đây chính là hành động vi phạm pháp luật.
“Tao cứ nghĩ vụ làm ăn này thất bại rồi chứ, không nghĩ tới vận khí của chúng ta cũng không tệ. Trước khi đi còn có thể bắt thêm được hai con hổ này, đừng nhìn chúng nhỏ như vậy chứ thật ra đáng giá lắm đấy.” Một tên đang bận rộn xử lý thịt hươu, ở một bên khác thì có một gã đàn ông hơn 50 tuổi ngồi trước đống lửa, gã hé miệng làm lộ ra hàm răng vàng khè, nói với vẻ rất hài lòng.
“Anh Tiền! Hai con hổ con này thì có thể đáng giá bao nhiêu tiền chứ?” Lúc này một tên khác với khuôn mặt có chút hèn mọn, hắn đi tới phía trước chiếc lồng nhẹ nhàng đá mấy cái, k1ch thích hai con hổ con kêu um sùm lên rồi dùng thái độ nghi ngờ hỏi.
“Hai con hổ nhỏ này đáng giá ít nhất cũng phải vài triệu, các người không biết đấy chứ. Ở phía nam có không ít đại gia đều muốn bỏ tiền ra để nuôi dưỡng mấy con hổ này, các người đừng nghĩ việc nuôi dưỡng các con hổ hay sư tử chỉ có ở bên Trung Đông mới được quyền nuôi, thực ra ở đây chúng ta cũng có. Trước đó không lâu, có người không phải đã phát hiện ra hai con hổ Đông Bắc hoang dã đang được người ta nuôi dưỡng lén lúc đó sao, tiếp đó thì bọn chúng được đưa đến sở thú. Mấy người thừa tiền này đều thích những nuôi con vật độc lạ như thế.”
Ngắm nhìn hai con hổ con này, biểu cảm của gã răng vàng khè vô cùng vui vẻ nói.
“Lúc nhỏ thì nhìn đáng yêu có thể chơi đùa, sau khi trưởng thành lại mang ra ngoài đi lòe thiên hạ thì oai biết bao nhiêu. Cho dù khi chết đi vẫn có thể lột da, hổ tiên, xương thì ngâm rượu, nhiêu đó thôi cũng là tuyệt phẩm.” Một tên khác lại đi tới trước cái lồng, duỗi tay vào trêu đùa hổ con, đồng thời nở nụ cười mờ ám.
Sau khi nghe xong giá trị của hai con hổ này, người bên cạnh đều nở nụ cười vui sướng.
“Anh Tiền à! Còn mấy con thú khác thì sao?” Lúc này cái tên xử lý thịt hươu đã xử lý xong, tiếp đó đem thịt hươu gác lên đống lửa, đồng thời liếc mắt nhìn về phía những con thú khác.
“Con khỉ thì giữ lại đưa cho mấy bọn chuyên huấn luyện thú trong gánh xiếc, mấy bọn đó đều là cao thủ thuần hóa khỉ đấy. Sau đó lại bán cho mấy tên bên xiếc thú thì thu lại cũng kha khá tiền, còn những thứ khác thì làm thịt hết đi.” Gã răng vàng khè liếc mắt nhìn những con vật kia rồi không thèm để ý nữa đáp lời.
“Ài! Do chúng ta để xổng mất con hổ mẹ rồi nếu không thì tao thật sự muốn nếm thử thịt hổ có hương vị như thế nào.” Nghe thấy gã răng vàng khè nói vậy làm cho tên đang trêu đùa hổ con không khỏi thở dài, hắn còn đang thương nhớ đến con hổ cái đó.
Nhưng không biết có phải do con hổ con này nghe hiểu lời gã nói hay không, mà cơ bản nó đang sợ sệt lui về phía sau bỗng nhiên nhào tới táp mạnh lên tay hắn và cắn chặt không buông.
Con hổ này tuy còn nhỏ, thế nhưng dù sao cũng là hổ, cái hàm răng này thì bao nhọn bao bén. Hơn nữa cái lực cắn này so với mấy đứa nhóc khẳng định còn mạnh hơn. Nếu bị đứa nhóc dùng sức cắn một cái cơ bản người bình thường đã chịu không nổi rồi, huống chi là con hổ mới lớn này.
“Mẹ nó! Tao giết mày bây giờ, nhả ra cho tao, nhả ra!” Nhìn bàn tay đang bị hổ con cắn chặt không buông, máu tươi trong nháy mắt chảy ra đầm đìa.Tiếp đó, tên này la làng lên khi phát hiện không thể thoát ra khỏi răng nanh của nó, hắn trực tiếp lấy con dao sau lưng ra, dùng chuôi dao hướng về phía đầu hổ con mà đập tới.
“Gào!” Mà vào lúc này, hổ mẹ cuối cùng không nhịn được nữa. Nó từ trong bụi cỏ rống to một tiếng rồi nhào ra, nhìn thấy con hổ này xông tới, mấy gã thợ săn sợ hết cả hồn. Thế nhưng nghề nghiệp của bọn hắn chính là liếm máu trên lưỡi dao!
Cho nên bọn hắn phản ứng rất nhanh, gã răng vàng khè trước tiên huýt sáo gọi năm con chó Pitbull to lớn chạy lại kiềm chế hổ mẹ, tiếc là bọn chúng không có cơ hội.