Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 225: Người Đốt Nến, Ma Quỷ... Có Cái Rắm
“Vết đạn?” Cổ Dục nhìn thấy vết thương này lập tức nhận ra. Cổ Dục có kỹ năng Đông y, cho nên hắn nhìn thoáng qua lập tức hiểu rõ. Nếu như con hổ Đông Bắc này có các vết thương như là vết cào, thì còn có thể nói là do động vật hoang dã đánh nhau tạo thành. Nhưng đây là vết đạn, vậy chỉ có thể nói đây là do bọn săn trộm. Hơn nữa hai con hổ con cũng không ở cạnh hổ mẹ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là bị thợ săn trộm bắt rồi. Mà hổ mẹ thừa dịp chạy loạn ra đây, thế nhưng trên bụng cũng trúng một phát súng.
“Trước tiên đừng cử động! Tao giúp mày trị thương. Vua núi quay về lấy hòm thuốc trong nhà cho tao.” Ấn cơ thể của con hổ xuống, Cổ Dục lấy ra một bình nước giếng trong góc khuất tầm nhìn của người trong thôn, tiếp đó thì rót vào trong miệng con hổ. Nước giếng sau khi vào bụng đã giúp tình trạng của con hổ tốt hơn một chút.
Cùng lúc này, Vua núi nghe Cổ Dục nói xong cũng hơi xoay người chui vào trong bụi cỏ một lần nữa, tiếp đó chạy thật nhanh về hướng nhà Cổ Dục.
Đồng thời Cổ Dục cũng gọi một cú điện thoại cho Lý Vân Vân, bảo cô chuẩn bị các loại thuốc kĩ càng, hắn muốn trị thương cho con hổ.
Không lâu sau, Vua núi đã trở về, tuy nhiên còn có Phùng Thư Nhân, Lâm Lôi và Lý Vân Vân cùng theo nó đến. Rõ ràng sau khi các cô nghe Cổ Dục đang chữa bệnh cho con hổ cũng vô cùng lo lắng. Nhưng họ còn chưa kịp đi vào thì đã bị Cổ Kiến Quân cản lại.
Cổ Dục đi vào không có chuyện gì không có nghĩa là những người khác cũng không có chuyện, phải biết đây là hổ hoang dã đó! Sau khi Vua núi ngậm hòm thuốc chui vào bụi cỏ, nó cũng nhanh chóng đến bên cạnh Cổ Dục. Mà Cổ Dục lấy được hộp y tế thì cũng hít sâu một hơi.
Mặc dù hắn có kỹ năng bậc thầy Đông y, nhưng đây là lần thứ nhất hắn mổ.
“Mày kiên nhẫn một chút nhé!” Vỗ đầu con hổ, Cổ Dục lấy kéo ra trước, cắt hết lông ở gần vết thương của con hổ. Tiếp đó rửa sạch một chút thì đã thấy mấy vết đạn dữ tợn kia lộ trước mặt.
“Bắt đầu!” Cổ Dục hít sâu một cái, cầm kìm và kẹp lên bắt đầu xử lí, rất nhanh hắn đã lấy ra không ít đầu đạn màu đen từ trên người con hổ.
Những thứ này là đạn săn hươu, cũng có thể gọi là đạn shotgun, bởi vì ở u Mỹ cũng dùng loại đạn này đi săn, bên trong đạn shotgun cũng là loại đầu đạn này.
Tuy nhiên có thiệt thòi lớn là trong nước lại cấm sử dụng súng, súng dùng để bắn con hổ hẳn là loại tự chế, sức mạnh cũng không quá lớn. Nếu không mà nói một phát bắn xuống thì con hổ Đông Bắc này đã bị nát bụng xuyên ruột, làm gì có cơ hội để sống sót tìm Cổ Dục.
“Hổ à! Số mày cũng còn may đó.” Cổ Dục vừa xử lý những vết đạn vừa cười nói. Mà con hổ nghe được lời của Cổ Dục, nó cũng phát ra âm thanh “phù phù phù”, thật sự giống như một con mèo to xác. Cổ Dục nhìn nó, không khỏi vuốt đầu an ủi, sau đó tiếp tục xử lý vết thương.
Những đầu đạn này đều được hắn xử lí sạch sẽ, đồng thời có nước giếng giúp rửa sạch vết thương, sẽ giúp vết thương nhanh chóng hồi phục. Hơn nữa còn không cần lo lắng bị nhiễm trùng hay hoại tử.
“Được rồi!” Sau khi dán miếng băng gạc cuối cùng lên thân con hổ, Cổ Dục cũng đứng lên lau mồ hôi trên trán, hắn không khỏi thở phào một cái.
“Gào!” Nghe được lời nói của Cổ Dục, hổ Đông Bắc cũng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng liếm tay Cổ Dục một chút xem như thể hiện sự biết ơn cùng cảm tạ.
Mọi người đều biết rằng, trên đầu lưỡi của động vật họ mèo có gai ngược để thuận tiện cho chúng uống nước, cùng cạo lớp thịt còn dính lại trên xương hoặc đơn giản là để làm sạch lông của bản thân. Tuy nhiên chúng cũng có thể kiểm soát được lớp gai ngược này, ít nhất cũng sẽ không làm Cổ Dục bị thương.
Sau khi liếm tay Cổ Dục xong, con hổ Đông Bắc này giãy dụa để đứng lên, tiếp đó muốn quay lại phía khu rừng, rõ ràng là nó muốn trở về cứu con của mình.
Nhưng mà đây là thợ săn trộm có mang theo súng, nếu thật sự để nó đi thì tất nhiên là có đi mà không có về. Cứu người cứu đến cùng, đưa Phật đưa đến tây thiên.
Nếu đã đụng phải Cổ Dục, đó cũng là có duyên, cho nên dù thế nào thì Cổ Dục cũng lội vào vũng nước đục này một chuyến, nhưng cũng không thể lội tùy tiện trong vũng nước đục này. Bây giờ là xã hội tuân thủ pháp luật, hắn không thể trực tiếp giế t chết những tên thợ săn trộm đó ở trong núi được. Như thế thì những chuyện xấu của bọn họ làm sẽ không có ai biết được, do đó chuyện gì đều phải coi trọng chứng cứ.
“Chờ đã! Tao sẽ đi cùng với mày! Nhưng mà đợi tao đi lấy chút đồ trước đã.” Nhìn con hổ muốn đi, Cổ Dục lập tức gọi nó lại, tiếp đó thì chuẩn bị đi ra ngoài.
Con hổ nghe Cổ Dục nói vậy, nếu như Cổ Dục tình nguyện giúp nó thì thật sự là tốt quá rồi. Cho nên nó cũng quay trở về và đi theo Cổ Dục ra khỏi bụi cỏ.
Khi Cổ Dục mang theo Vua núi ở bên trái, hổ Đông Bắc ở bên phải đi ra bụi cỏ, các thôn dân vốn là đang ở đó đoán xem bên trong xảy ra chuyện gì, lúc này đều vô thức lùi về sau một bước dài.
Nói đùa, đây chính là hổ hoang dã thật sự đó! Nhưng mà sao con hổ đó không tấn công Cổ Dục nhỉ?
Nhìn thân hình to lớn của con hổ và vẻ hung dữ của nó, tất cả mọi người không tự chủ nuốt nước miếng một cái. Tiếp đó răng run lên, mặt mày hoảng sợ nhìn Cổ Dục và con hổ.
“Không sao! Nó sẽ không tự tiện tấn công con người, một hồi tôi sẽ đưa nó trở về rừng. Thư Nhân, cho chú mượn thiết bị phát sóng trực tiếp của cháu một chút.” Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của những người này, Cổ Dục phất tay ra hiệu mọi người không cần sợ hãi như vậy, tiếp đó nhìn về phía Phùng Thư Nhân.
“Chú Dục! Chú… chú muốn những thứ này làm gì ạ?” Mặc dù có chút tò mò và sợ hãi, toàn thân có chút run rẩy, nhưng mà Phùng Thư Nhân vẫn chậm rãi đi đến, cô đưa điện thoại đã được cố định trên giá đỡ giao cho Cổ Dục.
Rõ ràng đối mặt với một con hổ thật sự trước mặt, đúng là không phải là một chuyện dễ dàng!
“Trước tiên đừng cử động! Tao giúp mày trị thương. Vua núi quay về lấy hòm thuốc trong nhà cho tao.” Ấn cơ thể của con hổ xuống, Cổ Dục lấy ra một bình nước giếng trong góc khuất tầm nhìn của người trong thôn, tiếp đó thì rót vào trong miệng con hổ. Nước giếng sau khi vào bụng đã giúp tình trạng của con hổ tốt hơn một chút.
Cùng lúc này, Vua núi nghe Cổ Dục nói xong cũng hơi xoay người chui vào trong bụi cỏ một lần nữa, tiếp đó chạy thật nhanh về hướng nhà Cổ Dục.
Đồng thời Cổ Dục cũng gọi một cú điện thoại cho Lý Vân Vân, bảo cô chuẩn bị các loại thuốc kĩ càng, hắn muốn trị thương cho con hổ.
Không lâu sau, Vua núi đã trở về, tuy nhiên còn có Phùng Thư Nhân, Lâm Lôi và Lý Vân Vân cùng theo nó đến. Rõ ràng sau khi các cô nghe Cổ Dục đang chữa bệnh cho con hổ cũng vô cùng lo lắng. Nhưng họ còn chưa kịp đi vào thì đã bị Cổ Kiến Quân cản lại.
Cổ Dục đi vào không có chuyện gì không có nghĩa là những người khác cũng không có chuyện, phải biết đây là hổ hoang dã đó! Sau khi Vua núi ngậm hòm thuốc chui vào bụi cỏ, nó cũng nhanh chóng đến bên cạnh Cổ Dục. Mà Cổ Dục lấy được hộp y tế thì cũng hít sâu một hơi.
Mặc dù hắn có kỹ năng bậc thầy Đông y, nhưng đây là lần thứ nhất hắn mổ.
“Mày kiên nhẫn một chút nhé!” Vỗ đầu con hổ, Cổ Dục lấy kéo ra trước, cắt hết lông ở gần vết thương của con hổ. Tiếp đó rửa sạch một chút thì đã thấy mấy vết đạn dữ tợn kia lộ trước mặt.
“Bắt đầu!” Cổ Dục hít sâu một cái, cầm kìm và kẹp lên bắt đầu xử lí, rất nhanh hắn đã lấy ra không ít đầu đạn màu đen từ trên người con hổ.
Những thứ này là đạn săn hươu, cũng có thể gọi là đạn shotgun, bởi vì ở u Mỹ cũng dùng loại đạn này đi săn, bên trong đạn shotgun cũng là loại đầu đạn này.
Tuy nhiên có thiệt thòi lớn là trong nước lại cấm sử dụng súng, súng dùng để bắn con hổ hẳn là loại tự chế, sức mạnh cũng không quá lớn. Nếu không mà nói một phát bắn xuống thì con hổ Đông Bắc này đã bị nát bụng xuyên ruột, làm gì có cơ hội để sống sót tìm Cổ Dục.
“Hổ à! Số mày cũng còn may đó.” Cổ Dục vừa xử lý những vết đạn vừa cười nói. Mà con hổ nghe được lời của Cổ Dục, nó cũng phát ra âm thanh “phù phù phù”, thật sự giống như một con mèo to xác. Cổ Dục nhìn nó, không khỏi vuốt đầu an ủi, sau đó tiếp tục xử lý vết thương.
Những đầu đạn này đều được hắn xử lí sạch sẽ, đồng thời có nước giếng giúp rửa sạch vết thương, sẽ giúp vết thương nhanh chóng hồi phục. Hơn nữa còn không cần lo lắng bị nhiễm trùng hay hoại tử.
“Được rồi!” Sau khi dán miếng băng gạc cuối cùng lên thân con hổ, Cổ Dục cũng đứng lên lau mồ hôi trên trán, hắn không khỏi thở phào một cái.
“Gào!” Nghe được lời nói của Cổ Dục, hổ Đông Bắc cũng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng liếm tay Cổ Dục một chút xem như thể hiện sự biết ơn cùng cảm tạ.
Mọi người đều biết rằng, trên đầu lưỡi của động vật họ mèo có gai ngược để thuận tiện cho chúng uống nước, cùng cạo lớp thịt còn dính lại trên xương hoặc đơn giản là để làm sạch lông của bản thân. Tuy nhiên chúng cũng có thể kiểm soát được lớp gai ngược này, ít nhất cũng sẽ không làm Cổ Dục bị thương.
Sau khi liếm tay Cổ Dục xong, con hổ Đông Bắc này giãy dụa để đứng lên, tiếp đó muốn quay lại phía khu rừng, rõ ràng là nó muốn trở về cứu con của mình.
Nhưng mà đây là thợ săn trộm có mang theo súng, nếu thật sự để nó đi thì tất nhiên là có đi mà không có về. Cứu người cứu đến cùng, đưa Phật đưa đến tây thiên.
Nếu đã đụng phải Cổ Dục, đó cũng là có duyên, cho nên dù thế nào thì Cổ Dục cũng lội vào vũng nước đục này một chuyến, nhưng cũng không thể lội tùy tiện trong vũng nước đục này. Bây giờ là xã hội tuân thủ pháp luật, hắn không thể trực tiếp giế t chết những tên thợ săn trộm đó ở trong núi được. Như thế thì những chuyện xấu của bọn họ làm sẽ không có ai biết được, do đó chuyện gì đều phải coi trọng chứng cứ.
“Chờ đã! Tao sẽ đi cùng với mày! Nhưng mà đợi tao đi lấy chút đồ trước đã.” Nhìn con hổ muốn đi, Cổ Dục lập tức gọi nó lại, tiếp đó thì chuẩn bị đi ra ngoài.
Con hổ nghe Cổ Dục nói vậy, nếu như Cổ Dục tình nguyện giúp nó thì thật sự là tốt quá rồi. Cho nên nó cũng quay trở về và đi theo Cổ Dục ra khỏi bụi cỏ.
Khi Cổ Dục mang theo Vua núi ở bên trái, hổ Đông Bắc ở bên phải đi ra bụi cỏ, các thôn dân vốn là đang ở đó đoán xem bên trong xảy ra chuyện gì, lúc này đều vô thức lùi về sau một bước dài.
Nói đùa, đây chính là hổ hoang dã thật sự đó! Nhưng mà sao con hổ đó không tấn công Cổ Dục nhỉ?
Nhìn thân hình to lớn của con hổ và vẻ hung dữ của nó, tất cả mọi người không tự chủ nuốt nước miếng một cái. Tiếp đó răng run lên, mặt mày hoảng sợ nhìn Cổ Dục và con hổ.
“Không sao! Nó sẽ không tự tiện tấn công con người, một hồi tôi sẽ đưa nó trở về rừng. Thư Nhân, cho chú mượn thiết bị phát sóng trực tiếp của cháu một chút.” Nhìn dáng vẻ hoảng sợ của những người này, Cổ Dục phất tay ra hiệu mọi người không cần sợ hãi như vậy, tiếp đó nhìn về phía Phùng Thư Nhân.
“Chú Dục! Chú… chú muốn những thứ này làm gì ạ?” Mặc dù có chút tò mò và sợ hãi, toàn thân có chút run rẩy, nhưng mà Phùng Thư Nhân vẫn chậm rãi đi đến, cô đưa điện thoại đã được cố định trên giá đỡ giao cho Cổ Dục.
Rõ ràng đối mặt với một con hổ thật sự trước mặt, đúng là không phải là một chuyện dễ dàng!