Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 223: Phía Dưới Mộ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế nhưng hắn lại không biết, Phùng Thư Nhân giả vờ khóc lóc kể lể chạy đi. Thế nhưng không lấy đi điện thoại của cô, trận biểu diễn úp rổ đó của Cổ Dục được đám khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn rất rõ ràng. Ngay từ đầu Cổ Dục úp sọt, úp mặt gì đó, những người này gửi đi không ít ‘mưa đạn’ bình luận, chửi Cổ Dục là thẳng nam lạnh lùng, cẩu độc thân, vân vân…
Đến khi hắn bắt đầu ném rổ theo nhiều kiểu, những người này ngay lập tức đều thay đổi. Mấy câu bình luận chửi rủa kia bây giờ lại đổi thành ‘Con mẹ nó! Ôi mẹ ơi! Thật tàn nhẫn!’ hay là câu ‘người châu Á cũng có thể bay lên úp rổ sao?’ hoặc là ‘nhanh gửi cho đội tuyển bóng rổ Trung Quốc xem cao thủ ở trong dân gian’ cũng có một số người chuyên nghiệp đưa ra giả thuyết là bảng bóng rổ đặt chưa đủ cao…
Hạng người gì đều có, nhưng cùng lúc cũng không ít người đăng video những cú úp rổ của Cổ Dục lên mạng. Không chỉ có một số người nổi tiếng nhìn thấy, còn có vài người gửi lên các diễn đàn bóng rổ.
Lúc này có một đám đông người có hiểu biết xông ra, muốn dùng trăm phương nghìn kế để chứng minh cái video này là giả. Làm sao có thể làm được như vậy? Chuyện này quá khác thường!
Đồng thời có một chút người hiểu chuyện đang gửi tin nhắn riêng cho một số vị tai to mặt lớn trong ngành, muốn để cho họ xem cái video này. Ở Trung Quốc vậy mà có người biết bay, hơn nữa còn bay rất mạnh kể cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Mà lời bàn tán của họ còn thật sự làm không ít người tức giận ra mặt, người chơi chuyên nghiệp tạm thời không có tỏ thái độ, nhưng đầu tiên những người chơi đường phố nhịn không được đã xông ra.
Chơi bóng đường phố thật ra không khác biệt lắm so với hát RAP, bạn hi vọng bọn họ ôn tồn lễ độ là không có khả năng. Cho nên khi họ vừa ló đầu, những người này lập tức bắt đầu tấn công. Họ nói rằng Cổ Dục là cố tình lòe người xem, nếu video không phải photoshop thì chính là chỉnh vòng rổ thấp xuống các kiểu, còn có người nói làm sao có chuyện Cổ Dục lên rổ ở vạch 3 điểm được?
Trong khoảng thời gian ngắn, trên mạng cái gì cũng nói, nhưng những việc này chẳng liên quan gì đến Cổ Dục. Hắn cũng không phải vận động viên bóng rổ, hắn cũng không phải là nhân vật công chúng gì, hắn chỉ bình thảng chơi bóng như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi thử hết một lượt động tác, Cổ Dục trở về lầu hai và rửa mặt. Sau này nếu hắn buồn chán thì trừ chơi game ra thì còn có thêm trò vận động có thể giải buồn.
Phía ngoài ở trên Internet có nhiều lời xì xào, rất ồn ào náo nhiệt. Thế nhưng thật ra Cổ Dục không thèm để ý.
Dù sao lúc bình thường hắn cũng không quan tâm đ ến những thứ này, ít nhất là không có nhiều người nghi ngờ hắn là giả vờ các kiểu. Cho dù có thì hắn cũng lười đi giải thích. Ngược lại Cổ Dục tự lo cho cuộc sống của mình, thoải mái là được rồi. Những chuyện của người khác không liên quan đến hắn.
Cho nên sau lần phát sóng trực tiếp đó, hắn lại đi vào trong nhịp sống của mình một lần nữa.
Rời giường vào mỗi sáng sớm, đánh răng, rửa mặt, câu cá, nấu đồ ăn, thỉnh thoảng chơi đùa cùng Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi một chút vào buổi sáng. Buổi trưa ăn cơm, chiều đến thì chơi bóng rổ một chút, chủ yếu là tập dẫn bóng và ném rổ. Tiếp đó đi xem TV một lát, chơi game và cuối cùng là nấu bữa tối. Sau khi ăn xong thì đưa Lâm Lôi và các cô ấy đi, bản thân lại ngồi trên ghế salon xem TV. Đôi lúc nhàm chán thì làm chút đồ nhắm rượu để ăn, uống rượu một ít, lên giường ngủ lúc 9 giờ hơn, một ngày cứ như thế trôi qua.
Thật ra hắn cũng không thấy nhàm chán với cuộc sống như vậy, vẫn rất thoải mái.
Cứ như vậy, trong lúc vô thức đã mấy ngày trôi qua, thời tiết càng ngày càng nóng lên, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng lại đi học một lần nữa. Tuy nhiên phỏng chừng hai cô bé cũng sẽ nhanh chóng rở về, lần này đi học chính là phải chuẩn bị cho việc thi cử.
Mà cùng lúc đó, khi thời tiết ngày càng nóng hơn. Người trong thôn Cổ Gia cũng đều hoàn toàn thay đổi đồ mùa xuân, bắt đầu mặc vào quần áo mùa hè.
Quần áo hè à? Nếu như ở trong thành phố thì kiểu đồ gì đều có. Những cô gái trẻ bây giờ rất thích câu nói “tôi mặc cái gì là quyền tự do của tôi” các cô rất tình nguyện được người khác ngắm nhìn mình, đây là một cách để đám nhà giàu khoe khoang.
Thế nhưng, ở trong nhà của Cổ Dục, mặc dù Lâm Lôi và Lý Vân Vân có ngoại hình xuất sắc và dáng người rất tuyệt. Nhưng mà các cô không có ý định thể hiện bản thân.
Chỉ mặc một bộ quần áo thông thường quần rộng và áo sát nách. Mặc dù che chắn kín đáo, nhưng cũng lộ ra hai cánh tay trắng nõn thong dài… Khụ! Không thể nhiều lời được! Tuy nhiên điều này cũng mang đến cho cuộc sống trạch nam của Cổ Dục một chút niềm vui thú, có lúc len lén nhìn một chút cũng sẽ có cảm giác ‘rất gì đó và này nọ’.
Mà so với Lâm Lôi và Lý Vân Vân ăn mặc có chút bảo thủ thì Phùng Thư Nhân ăn mặc càng to gan hơn nhiều.
Đương nhiên không phải cực kì to gan cái kiểu kia. Thế nhưng cô bé cũng ăn mặc như người trong thành phố. Dù sao cô cũng làm phát sóng trực tiếp, streamer khác mặc gì thì cô cũng nhìn và hiểu được.
Trên cơ bản, mỗi ngày Phùng Thư Nhân đều mặc một chiếc áo trễ vai, tiếp đó ở dưới là quần cạp cao ngắn. Ăn mặc như thế sẽ kéo đôi chân vốn dĩ đã rất dài của cô càng dài hơn.
Bên ngoài thêm một đôi giày cứng nhỏ nữa, quả thật nhìn rất gì và này nọ!
Tuy nhiên, nói gì thì nói cô bé chỉ mới mười bảy tuổi, rõ ràng là Cổ Dục không có hứng thú gì lớn đối với cô.
Thế nhưng hắn lại không biết, Phùng Thư Nhân giả vờ khóc lóc kể lể chạy đi. Thế nhưng không lấy đi điện thoại của cô, trận biểu diễn úp rổ đó của Cổ Dục được đám khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn rất rõ ràng. Ngay từ đầu Cổ Dục úp sọt, úp mặt gì đó, những người này gửi đi không ít ‘mưa đạn’ bình luận, chửi Cổ Dục là thẳng nam lạnh lùng, cẩu độc thân, vân vân…
Đến khi hắn bắt đầu ném rổ theo nhiều kiểu, những người này ngay lập tức đều thay đổi. Mấy câu bình luận chửi rủa kia bây giờ lại đổi thành ‘Con mẹ nó! Ôi mẹ ơi! Thật tàn nhẫn!’ hay là câu ‘người châu Á cũng có thể bay lên úp rổ sao?’ hoặc là ‘nhanh gửi cho đội tuyển bóng rổ Trung Quốc xem cao thủ ở trong dân gian’ cũng có một số người chuyên nghiệp đưa ra giả thuyết là bảng bóng rổ đặt chưa đủ cao…
Hạng người gì đều có, nhưng cùng lúc cũng không ít người đăng video những cú úp rổ của Cổ Dục lên mạng. Không chỉ có một số người nổi tiếng nhìn thấy, còn có vài người gửi lên các diễn đàn bóng rổ.
Lúc này có một đám đông người có hiểu biết xông ra, muốn dùng trăm phương nghìn kế để chứng minh cái video này là giả. Làm sao có thể làm được như vậy? Chuyện này quá khác thường!
Đồng thời có một chút người hiểu chuyện đang gửi tin nhắn riêng cho một số vị tai to mặt lớn trong ngành, muốn để cho họ xem cái video này. Ở Trung Quốc vậy mà có người biết bay, hơn nữa còn bay rất mạnh kể cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Mà lời bàn tán của họ còn thật sự làm không ít người tức giận ra mặt, người chơi chuyên nghiệp tạm thời không có tỏ thái độ, nhưng đầu tiên những người chơi đường phố nhịn không được đã xông ra.
Chơi bóng đường phố thật ra không khác biệt lắm so với hát RAP, bạn hi vọng bọn họ ôn tồn lễ độ là không có khả năng. Cho nên khi họ vừa ló đầu, những người này lập tức bắt đầu tấn công. Họ nói rằng Cổ Dục là cố tình lòe người xem, nếu video không phải photoshop thì chính là chỉnh vòng rổ thấp xuống các kiểu, còn có người nói làm sao có chuyện Cổ Dục lên rổ ở vạch 3 điểm được?
Trong khoảng thời gian ngắn, trên mạng cái gì cũng nói, nhưng những việc này chẳng liên quan gì đến Cổ Dục. Hắn cũng không phải vận động viên bóng rổ, hắn cũng không phải là nhân vật công chúng gì, hắn chỉ bình thảng chơi bóng như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi thử hết một lượt động tác, Cổ Dục trở về lầu hai và rửa mặt. Sau này nếu hắn buồn chán thì trừ chơi game ra thì còn có thêm trò vận động có thể giải buồn.
Phía ngoài ở trên Internet có nhiều lời xì xào, rất ồn ào náo nhiệt. Thế nhưng thật ra Cổ Dục không thèm để ý.
Dù sao lúc bình thường hắn cũng không quan tâm đ ến những thứ này, ít nhất là không có nhiều người nghi ngờ hắn là giả vờ các kiểu. Cho dù có thì hắn cũng lười đi giải thích. Ngược lại Cổ Dục tự lo cho cuộc sống của mình, thoải mái là được rồi. Những chuyện của người khác không liên quan đến hắn.
Cho nên sau lần phát sóng trực tiếp đó, hắn lại đi vào trong nhịp sống của mình một lần nữa.
Rời giường vào mỗi sáng sớm, đánh răng, rửa mặt, câu cá, nấu đồ ăn, thỉnh thoảng chơi đùa cùng Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi một chút vào buổi sáng. Buổi trưa ăn cơm, chiều đến thì chơi bóng rổ một chút, chủ yếu là tập dẫn bóng và ném rổ. Tiếp đó đi xem TV một lát, chơi game và cuối cùng là nấu bữa tối. Sau khi ăn xong thì đưa Lâm Lôi và các cô ấy đi, bản thân lại ngồi trên ghế salon xem TV. Đôi lúc nhàm chán thì làm chút đồ nhắm rượu để ăn, uống rượu một ít, lên giường ngủ lúc 9 giờ hơn, một ngày cứ như thế trôi qua.
Thật ra hắn cũng không thấy nhàm chán với cuộc sống như vậy, vẫn rất thoải mái.
Cứ như vậy, trong lúc vô thức đã mấy ngày trôi qua, thời tiết càng ngày càng nóng lên, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng lại đi học một lần nữa. Tuy nhiên phỏng chừng hai cô bé cũng sẽ nhanh chóng rở về, lần này đi học chính là phải chuẩn bị cho việc thi cử.
Mà cùng lúc đó, khi thời tiết ngày càng nóng hơn. Người trong thôn Cổ Gia cũng đều hoàn toàn thay đổi đồ mùa xuân, bắt đầu mặc vào quần áo mùa hè.
Quần áo hè à? Nếu như ở trong thành phố thì kiểu đồ gì đều có. Những cô gái trẻ bây giờ rất thích câu nói “tôi mặc cái gì là quyền tự do của tôi” các cô rất tình nguyện được người khác ngắm nhìn mình, đây là một cách để đám nhà giàu khoe khoang.
Thế nhưng, ở trong nhà của Cổ Dục, mặc dù Lâm Lôi và Lý Vân Vân có ngoại hình xuất sắc và dáng người rất tuyệt. Nhưng mà các cô không có ý định thể hiện bản thân.
Chỉ mặc một bộ quần áo thông thường quần rộng và áo sát nách. Mặc dù che chắn kín đáo, nhưng cũng lộ ra hai cánh tay trắng nõn thong dài… Khụ! Không thể nhiều lời được! Tuy nhiên điều này cũng mang đến cho cuộc sống trạch nam của Cổ Dục một chút niềm vui thú, có lúc len lén nhìn một chút cũng sẽ có cảm giác ‘rất gì đó và này nọ’.
Mà so với Lâm Lôi và Lý Vân Vân ăn mặc có chút bảo thủ thì Phùng Thư Nhân ăn mặc càng to gan hơn nhiều.
Đương nhiên không phải cực kì to gan cái kiểu kia. Thế nhưng cô bé cũng ăn mặc như người trong thành phố. Dù sao cô cũng làm phát sóng trực tiếp, streamer khác mặc gì thì cô cũng nhìn và hiểu được.
Trên cơ bản, mỗi ngày Phùng Thư Nhân đều mặc một chiếc áo trễ vai, tiếp đó ở dưới là quần cạp cao ngắn. Ăn mặc như thế sẽ kéo đôi chân vốn dĩ đã rất dài của cô càng dài hơn.
Bên ngoài thêm một đôi giày cứng nhỏ nữa, quả thật nhìn rất gì và này nọ!
Tuy nhiên, nói gì thì nói cô bé chỉ mới mười bảy tuổi, rõ ràng là Cổ Dục không có hứng thú gì lớn đối với cô.