Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 22: 22: Mối Làm Ăn
“Thế nào?” Gửi xong ảnh chụp, đợi rất lâu ông chủ kia cũng không thấy người bạn của mình hồi âm, không khỏi phải gửi tin nhắn thúc giục một chút.“Con cá kia chính xác là cá Mè thiên nhiên, cá này giá 600 tệ một kg cũng là hợp lý.
Nhưng mà con cá Hồi Vân kia...!bởi vì nó là cá từ nước ngoài đưa vào trong nước ta nuôi dưỡng, theo lý mà nói sẽ không có cá thiên nhiên.
Mà người bán chắc chắn cũng biết những tin tức này, hơn nữa con cá này dáng vẻ có chút không giống cá trong nước chúng ta nuôi dưỡng.
Tôi thật sự không thể xác định chính xác được, nếu không thì cứ mua về làm món ăn nếm thử thì sẽ biết.”Một lúc sau, người bạn của ông chủ kia gửi lại một đoạn tin nhắn dài ngoằng tới.
Thấy được tin nhắn của người bạn, ông chủ doanh nghiệp kia cũng trầm tư một lúc.
Một con cá, giá chỉ mấy trăm tệ, cho dù hắn bị lừa cũng không sợ.
Cho nên chỉ do dự một chút, hắn liền hạ quyết tâm.“Xin hỏi anh bạn, con cá này bán bao nhiêu tiền vậy?”“Ài, tôi thấy cái giá này có hơi đắt, hắn nói con cá này bán 400.” Nghe được lời của người này, Cổ Tấn có chút bình tĩnh nói.“400 tệ một con sao?” Cổ Tấn vừa dứt lời, ông chủ vựa trái cây kia lập tức cau mày hỏi.Hắn ở trên trấn thu mua nông sản trái cây, đương nhiên cũng biết không ít người buôn bán cá các loại.
Loại cá Mè và cá Hồi Vân này hắn đương nhiên cũng biết một chút, thứ này giá chỉ 40 – 60 tệ một kg là hợp lý.
Hai con cá này cũng tầm 2 kg, đem vào thành phố bán cũng được 120 tệ.
Nếu như là gian thương có thể bán đến 200 tệ, dù vậy thì cái giá này cắn môi một chút để mua cũng không sao.“400 tệ một kg, một con thì tôi nói làm gì...!“ Nhưng mà Cổ Tấn lập tức nói ra lời này liền cắt đứt suy nghĩ của bọn hắn, Cổ Tấn có chút cười khổ.
Đối với Cổ Tấn 400 tệ một con cá, thì cũng đã là một cái giá tiền cực tốt.
Nhưng mà 400 tệ một kg thì đây chính là một cái giá trên trời.Quả nhiên nghe xong Cổ Tấn nói, ông chủ vựa trái cây kia khẽ nhíu lông mày lại một cái không còn lên tiếng.
Hắn đúng là đến đây để mua cá, nhưng không muốn trở thành đầu to bị người ta làm thịt.
400 tệ một kg, hắn có điên mới mua với giá này.
Mà đúng lúc này, vị chủ doanh nghiệp kia ở bên cạnh thở dài một hơi.400 tệ một kg, xem ra vẫn trong phạm vi chấp nhận được.Mặt khác, xem như con cá Hồi Vân kia không đáng tiền thì chỉ riêng con cá Mè kia thôi, cũng không khiến hắn thiệt thòi nhiều lắm.
Chỉ mất mấy trăm tệ, thử một chút hắn vẫn nguyện ý."Lão huynh, tôi đối với hai con cá này cảm thấy rất hứng thú, hai con cá này nhường chỗ tôi nhé." Nghĩ tới đây, ông chủ doanh nghiệp nông sản nói với ông chủ vựa trái cây."Người anh em...!con cá này không đáng tiền như vậy!" Nghe ông chủ kia muốn mua, vị chủ vựa trái cây có chút choáng váng.
Hắn định nói lão điên rồi sao, nhưng lời nói còn chưa ra đã đổi thành một câu ngăn cản."Ài, là tôi thích ăn, cho nên cứ để cho tôi nha!" Nghe được lời nói của chủ vựa trái cây, ông chủ doanh nghiệp nông sản cười nói.
Sau đó lại ngồi xuống quan sát hại con cá."Người anh em! Nếu lão muốn ăn thì theo tôi lên chợ thủy sản, chỉ tốn 40 - 60 tệ một kg cứ tùy ý mà chọn.
Còn cái này, 400 tệ một kg đúng là quá mức rồi." Nhìn xem vị kia ngồi xuống xem cá, ông chủ vựa trái cây cũng ngồi xuống nhỏ giọng khuyên nhủ.Tuy nhiên, vị này chỉ lắc đầu, đối với những người không hiểu biết thì con cá này chẳng khác gì cá nuôi.
Nhưng đối với người có hiểu biết, thì tiền này dùng rất đáng giá.Kế tiếp vị này liền nhanh chóng quyết định, dù sao thì việc làm ăn của hắn làm rất lớn.
Hắn không cần vì mấy trăm tệ mà cứ ở đây đắn đo làm cái gì.
Hai con cá này đều cùng giá, với lại nhà Cổ Tấn cũng có cân, thế là đem hai con cùng cân lên.
Tổng cộng gần 4 ký lô 2, 400 tệ một kg vậy tính ra là 1,660 tệ.Sau khi cân xong, vị kia liền chuyển tiền đến điện thoại Cổ Tấn.
Nhìn hai con cá, Cổ Tấn hiện tại có chút choáng váng.
Làm thế nào Cổ Dục lại biết, hai con cá này có thể bán được?Mang theo nghi vấn trong lòng, Cổ Tấn tiễn chủ vựa trái cây và ông chủ doanh nghiệp kia rời khỏi nhà.
Sau đó thì đem tiền chuyển đến tài khoản của Cổ Dục, trong đầu thì ngập tràn dấu chấm hỏi.Mà Cổ Dục lúc này ở trong nhà, đang làm món thịt ướp nước mắm chiên xù.Thịt ướp nước mắm chiên xù là một món ăn nổi đánh ở Băng Thành, cũng là món ăn Cổ Dục thích nhất.
Lúc trước muốn ăn cũng chỉ có thể ra quán ăn, nhưng hiện tại việc này đối với hắn đúng là quá dễ dàng.Khi lần nữa nhận được tin nhắn điện thoại, Cổ Dục cũng đã làm xong món ăn cho buổi trưa.Hắn làm cơm trưa tất cả là ba món.
Ngoài trừ thịt ướp nước mắm chiên xù thì còn có món tôm sốt cà chua, tôm này chính là tôm sú khổng lồ hắn câu lên.
Bên cạnh đó còn có món rau xào, đây là rau không có bón phân hóa học hái bên nhà ông nội Hai.
Nhưng mà cơm nấu từ gạo Hương Vũ Xương thì không tránh khỏi việc có thuốc trừ sâu, cái hương vị này...!quả thật không thể chịu được.Một bữa cơm ăn xong, Cổ Dục cực kỳ hài lòng.Đây chính là lần đầu tiên sau khi đến đây, ăn được bữa cơm hài lòng nhất.Duy chỉ có một chút đáng tiếc chính là món ăn ngon như thế này, hắn không có cách nào một mình ăn hết.Còn lại cơm và món ăn thừa đương nhiên hắn sẽ không để lãng phí, lập tức đem cho Vua Núi xử lý.
Đến việc tẩy rửa chén dĩa đều có máy rửa chén lo liệu, không cần đến Cổ Dục lo lắng.Sau khi ăn xong cơm trưa, Cổ Dục ra ghế sa lon nằm xuống.
Hắn chơi điện thoại, xem game show truyền hình, đồng thời suy nghĩ xem buổi tối nay nên ăn món gì.
Không thể không thừa nhận, hôm nay hắn câu được kỹ năng này đúng là quá tuyệt vời.
Điều này khiến cho hắn ở đây mỗi ngày đều có cảm giác mong đợi.Mà ở một bên khác, vị chủ doanh nghiệp mua được cá cùng với chủ vựa trái cây đã về lại trên trấn.
Sau đó liền cầm hai con cá đi tìm người bạn kia của hắn.Người bạn kia cũng đã sớm nhận được tin tức, sớm tìm được một vị đầu bếp chuyên làm món cá.Mang theo hai con cá, hai người đi đến nhà hàng liền bắt đầu chế biến.
Hai con cá sau khi lên bàn ăn, chỉ cần ngửi cái hương vị kia thôi ông chủ doanh nghiệp liền cảm thấy 1,600 tệ của mình đúng là không hề bỏ phí.“Nhanh nhanh thử một chút!” Trong lúc hắn còn đang nuốt nước miếng, thì người bạn ở bên cạnh của hắn đã cầm lên đũa.
Hắn kẹp một miếng cá bỏ vào trong miệng, sau đó con ngươi của hắn liền giãn ra.
Hiện tại không có phông nền cùng âm nhạc, nếu không hắn sẽ cảm thấy bản thân sắp thăng thiên.Tuy nhiên, lập tức hắn liền trấn tĩnh lại, nhìn thấy người bạn bên cạnh mình là lão chủ doanh nghiệp đang nhìn mình chằm chằm.
Hắn liền ho nhẹ một tiếng, chầm chầm mở miệng nói.“Hương vị có chút không đúng, cảm giác không ổn lắm.
Tôi lại nếm thử một chút.” Tay che mồm, hắn lại một lần nữa đem đũa hướng về phía hai con cá.
Tiếp đó không có động tác thừa bắt đầu nhanh chóng ăn.Lúc đầu vị chủ doanh nghiệp nông sản còn chưa phản ứng, nhưng khi hắn nhìn thấy tên bạn này sắp ăn hết một phần tư con cá.
Hắn lập tức hiểu, mắng một câu rồi lập tức cầm đũa gia nhập tranh đoạt chiến đấu trên bàn ăn.Thật sự không biết là cơm tranh cướp thì ăn ngon, hay là cá của Cổ Dục nghịch thiên khiến tình cảnh này diễn ra.
Khi vị đầu bếp xử lý xong mọi việc trong bếp, chuẩn bị đến bàn ăn nếm thử cá sẵn tiện trò chuyện một lúc.
Đến bàn ăn hắn liền phát hiện, cá đã không còn canh trong mâm cũng đã hết.Nhìn thấy ánh mắt của vị đầu bếp, hai người bên này cũng không khỏi đỏ mặt.
Sau đó họ chỉ biết nhoẻn miệng nở nụ cười, nhưng mà vị lão chủ doanh nghiệp vẻ mặt thì lúng túng nhưng trong mắt lại lóe kim quang.
Bởi vì hắn cảm giác được, chính mình dường như vừa tìm thấy con đường kiếm tiền!.