Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 215: Gặp Phải Rắc Rối
Mà lúc này tình hình trong phòng livestream có thể xem như là ong vỡ tổ. Hàng loạt dòng bình luận hiện lên làm toàn bộ website đều bị đứng hình. Phải biết đây là livestream về cách làm canh cá đù vàng chính tông đó nha. Mặc dù bọn họ chỉ có thể nhìn không thể ngửi và ăn, nhưng mà họ vẫn như cũ thèm đến mức chảy cả nước miếng.
"Ăn cơm thôi!" Sau khi nhìn thấy bóng dáng của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục vung tay lên. Mọi người đã tập trung đông đủ vậy thì bắt đầu ăn thôi.
Đĩa cá vừa đặt lên bàn thì tất cả mọi người, ngoại trừ Cổ Dục ra đều cầm điện thoại lên chụp ảnh tới tấp. Phải biết rằng món ăn này không phải là món ăn bình thường mà có thể nói đây chính là một tác phẩm nghệ thuật. Sau khi tất cả mọi người chụp ảnh xong thì đồng loạt nhìn về phía Tôn Lập Xuân, cũng chính là ông cụ kia. Tiếp đó ông cụ trầm tĩnh cầm đũa lên nhẹ nhàng gắp một miếng ở phần bụng cá.
Vừa gắp xong miếng thịt cá thì nước canh với trân châu còn có cả gạch cua từ trong bụng cá tràn ra. Nhất thời cả phòng ăn đều tràn ngập hương thơm của món ăn.
Trong lúc mọi người đang điên cuồng nuốt nước miếng thì ông cụ bỏ miếng cá vào miệng. Khi ông vừa cắn vào thịt cá, trong nháy mắt ông cảm thấy trước mắt mình như tối sầm lại.
Khi ý thức của ông lần nữa tỉnh lại, ông có cảm giác giống như mình đang ở trong một vùng biển rộng. Nước biển xung quanh không ngừng bao quanh ông, mà kế bên ông thì có đủ loại hải sản. Loại cảm giác này đúng là không thể nào diễn tả được bằng lời, giống như những màu sắc rực rỡ nhất ở dưới đáy biển đang bày ra trước mặt ông. Tựa như ông đang hoá thân thành một chú cá. Đúng rồi! Ông đang biến thành một chú cá đù vàng!
Một chú cá đù vàng tự do tự tại!
Dường như vào lúc này linh hồn của ông như đang ở trên thiên đàng vậy. Cái loại hương vị kia không ngừng k1ch thích vị giác của ông, một lúc sau ông chợt hiểu ra, tại vì sao Tống An Dân lại đánh giá cao Cổ Dục như vậy…
"Hắn chính là độc nhất vô nhị!"
"Cậu Cổ! Có thể cho chúng tôi thử các loại hải sản khác được không?"
Lúc này trong nhóm năm người liếc nhìn nhau nhưng vẫn không có người nói gì, sau đó đột nhiên có người mở miệng nói một câu. Sau khi nghe được lời cậu ta nói, mọi người vẫn còn đang ngạc nhiên vì mỹ vị của món ăn thì ai nấy cũng từ từ tỉnh lại.
Khi bọn họ nhìn lại thì chỉ thấy trước mặt còn lại cái đầu cá đù vàng cùng với bộ xương, mọi người đều cảm thấy lúng túng một chút. Dù sao thì mấy người bọn họ ăn cũng quá nhanh rồi.
Nhưng mà sau khi nghe người kia nói xong thì cả nhóm nháo nhào cũng muốn nếm thử mấy món khác, sau đó cả đám đều nhìn về phía Cổ Dục chờ xem phản ứng của hắn.
Một con cá tám ký rưỡi, bỏ đi xương cá thì còn lại khoảng bảy ký, không tính đầu cá thì còn lại tầm sáu ký chỉ toàn là thịt cá. Ở đây có 10 người lớn với 2 đứa nhỏ cùng ăn, sau khi ăn xong đúng là bụng vẫn còn trống nha.
"Được thôi! Mọi người đưa tiền là được." Sau khi nghe người kia nói xong Cổ Dục cũng đứng lên tùy ý nói. Nói trắng ra là hắn cũng muốn bán mấy loại hải sản này, cho nên hắn cũng không để ý lắm.
"Bào ngư đen, chúng tôi ra giá một ký là 6,200 tệ, tôm hùm Úc thì một ký 10,200 tệ. Tôm hùm thì dựa theo kích thước mà tính, một con mà năm ký trở lên thì 150.000 tệ một con, từ năm ký trở xuống thì tính một ký là 4,000 tệ. Tôm chì 2,400 tệ một ký, tôm hồng y 3,000 tệ một ký,..." Nghe Cổ Dục nói xong, lúc này người nữ phụ trách kia tính toán một chút rồi báo lại giá cả với Cổ Dục.
Giá tiền mà cô ta đưa ra còn cao hơn cả giá mà Hứa Cẩm đưa ra. Nhưng mà cũng có thể hiểu được.
Dù sao đây cũng là mua đồ ăn dựa theo thực đơn của Quốc Yến nên số lượng có hạn. Hơn nữa cũng không có khả năng mỗi ngày đều mở Quốc Yến, cho nên giá tiền đưa ra cũng không giống như nhóm người Hứa Cẩm là lẽ tự nhiên.
Mà Cổ Dục cũng rất hài lòng với giá tiền mà bọn họ đưa ra.
Sau khi đã bàn xong giá cả thì Cổ Dục đưa bọn họ lên lầu lần nữa. Tiếp đó hắn lấy ra không ít hải sản, lần này là Cổ Dục tiếp tục đứng bếp, còn hai vị đầu bếp kia không đi lên làm xấu mặt mình nữa.
Mà Cổ Dục cũng không để bọn họ thất vọng, món ăn hắn làm ra tất cả đều là mỹ thực hàng đầu. Thậm chí cái đầu cá đù vàng hồi nãy hắn cũng không lãng phí mà mang nó đi làm môi cá kho tàu.
Cách chế biến môi cá đúng nhất là phải mang đi phơi khô rồi đem đi ngâm nước, tiếp đó mới chế biến thành món ăn. Nhưng mà với tay nghề của Cổ Dục dù chế biến tươi cũng rất ngon. Không lâu sau, bàn đồ ăn lần nữa được dọn lên.
Những người này không khỏi có chút hâm mộ nhìn về phía Lâm Lôi và Lý Vân Vân đang đứng.
Mỗi ngày các cô ấy đều được ăn đồ Cổ Dục nấu, thật sự quá hạnh phúc rồi.
Nhìn thấy ánh mắt bọn họ như vậy, Lý Vân Vân với Lâm Lôi cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Còn Phùng Thư Nhân thì lộ ra gương mặt vui vẻ và đắc ý, đồng thời cô ta cũng lộ ra một chút băn khoăn. Bây giờ cô có thể đến nhà Cổ Dục ăn nhờ ở đậu vì hai lý do. Thứ nhất là vì Cổ Dục hiện đang độc thân, thứ hai là mẹ kế của cô đang làm việc ở đây.
Nhưng mà nếu một ngày nào đó, Cổ Dục kết hôn, mẹ kế của cô không còn làm việc ở đây nữa. Đến lúc đó làm sao để nếm được đồ ăn ngon nữa đây? Haizzz, nghĩ tới thôi cũng thấy đau đầu rồi.
Quả nhiên người trẻ tuổi đúng là không biết buồn lâu mà. Sau khi thấy đồ ăn được đưa lên thì rất nhanh sự rầu rĩ đã bị cô ta quăng lên tận chín tầng mây, bây giờ trong đầu cô nàng chỉ có ăn với ăn mà thôi!
Sau đó, đám người không ngừng gắp đồ ăn lia lịa. Lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được một bàn đồ ăn rất nhanh đã sắp hết.
Cuối cùng khi tất cả mọi người đều ăn không nổi nữa thì bọn họ đều ngửa đầu ra nằm trên ghế nghỉ ngơi.
"Ăn cơm thôi!" Sau khi nhìn thấy bóng dáng của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục vung tay lên. Mọi người đã tập trung đông đủ vậy thì bắt đầu ăn thôi.
Đĩa cá vừa đặt lên bàn thì tất cả mọi người, ngoại trừ Cổ Dục ra đều cầm điện thoại lên chụp ảnh tới tấp. Phải biết rằng món ăn này không phải là món ăn bình thường mà có thể nói đây chính là một tác phẩm nghệ thuật. Sau khi tất cả mọi người chụp ảnh xong thì đồng loạt nhìn về phía Tôn Lập Xuân, cũng chính là ông cụ kia. Tiếp đó ông cụ trầm tĩnh cầm đũa lên nhẹ nhàng gắp một miếng ở phần bụng cá.
Vừa gắp xong miếng thịt cá thì nước canh với trân châu còn có cả gạch cua từ trong bụng cá tràn ra. Nhất thời cả phòng ăn đều tràn ngập hương thơm của món ăn.
Trong lúc mọi người đang điên cuồng nuốt nước miếng thì ông cụ bỏ miếng cá vào miệng. Khi ông vừa cắn vào thịt cá, trong nháy mắt ông cảm thấy trước mắt mình như tối sầm lại.
Khi ý thức của ông lần nữa tỉnh lại, ông có cảm giác giống như mình đang ở trong một vùng biển rộng. Nước biển xung quanh không ngừng bao quanh ông, mà kế bên ông thì có đủ loại hải sản. Loại cảm giác này đúng là không thể nào diễn tả được bằng lời, giống như những màu sắc rực rỡ nhất ở dưới đáy biển đang bày ra trước mặt ông. Tựa như ông đang hoá thân thành một chú cá. Đúng rồi! Ông đang biến thành một chú cá đù vàng!
Một chú cá đù vàng tự do tự tại!
Dường như vào lúc này linh hồn của ông như đang ở trên thiên đàng vậy. Cái loại hương vị kia không ngừng k1ch thích vị giác của ông, một lúc sau ông chợt hiểu ra, tại vì sao Tống An Dân lại đánh giá cao Cổ Dục như vậy…
"Hắn chính là độc nhất vô nhị!"
"Cậu Cổ! Có thể cho chúng tôi thử các loại hải sản khác được không?"
Lúc này trong nhóm năm người liếc nhìn nhau nhưng vẫn không có người nói gì, sau đó đột nhiên có người mở miệng nói một câu. Sau khi nghe được lời cậu ta nói, mọi người vẫn còn đang ngạc nhiên vì mỹ vị của món ăn thì ai nấy cũng từ từ tỉnh lại.
Khi bọn họ nhìn lại thì chỉ thấy trước mặt còn lại cái đầu cá đù vàng cùng với bộ xương, mọi người đều cảm thấy lúng túng một chút. Dù sao thì mấy người bọn họ ăn cũng quá nhanh rồi.
Nhưng mà sau khi nghe người kia nói xong thì cả nhóm nháo nhào cũng muốn nếm thử mấy món khác, sau đó cả đám đều nhìn về phía Cổ Dục chờ xem phản ứng của hắn.
Một con cá tám ký rưỡi, bỏ đi xương cá thì còn lại khoảng bảy ký, không tính đầu cá thì còn lại tầm sáu ký chỉ toàn là thịt cá. Ở đây có 10 người lớn với 2 đứa nhỏ cùng ăn, sau khi ăn xong đúng là bụng vẫn còn trống nha.
"Được thôi! Mọi người đưa tiền là được." Sau khi nghe người kia nói xong Cổ Dục cũng đứng lên tùy ý nói. Nói trắng ra là hắn cũng muốn bán mấy loại hải sản này, cho nên hắn cũng không để ý lắm.
"Bào ngư đen, chúng tôi ra giá một ký là 6,200 tệ, tôm hùm Úc thì một ký 10,200 tệ. Tôm hùm thì dựa theo kích thước mà tính, một con mà năm ký trở lên thì 150.000 tệ một con, từ năm ký trở xuống thì tính một ký là 4,000 tệ. Tôm chì 2,400 tệ một ký, tôm hồng y 3,000 tệ một ký,..." Nghe Cổ Dục nói xong, lúc này người nữ phụ trách kia tính toán một chút rồi báo lại giá cả với Cổ Dục.
Giá tiền mà cô ta đưa ra còn cao hơn cả giá mà Hứa Cẩm đưa ra. Nhưng mà cũng có thể hiểu được.
Dù sao đây cũng là mua đồ ăn dựa theo thực đơn của Quốc Yến nên số lượng có hạn. Hơn nữa cũng không có khả năng mỗi ngày đều mở Quốc Yến, cho nên giá tiền đưa ra cũng không giống như nhóm người Hứa Cẩm là lẽ tự nhiên.
Mà Cổ Dục cũng rất hài lòng với giá tiền mà bọn họ đưa ra.
Sau khi đã bàn xong giá cả thì Cổ Dục đưa bọn họ lên lầu lần nữa. Tiếp đó hắn lấy ra không ít hải sản, lần này là Cổ Dục tiếp tục đứng bếp, còn hai vị đầu bếp kia không đi lên làm xấu mặt mình nữa.
Mà Cổ Dục cũng không để bọn họ thất vọng, món ăn hắn làm ra tất cả đều là mỹ thực hàng đầu. Thậm chí cái đầu cá đù vàng hồi nãy hắn cũng không lãng phí mà mang nó đi làm môi cá kho tàu.
Cách chế biến môi cá đúng nhất là phải mang đi phơi khô rồi đem đi ngâm nước, tiếp đó mới chế biến thành món ăn. Nhưng mà với tay nghề của Cổ Dục dù chế biến tươi cũng rất ngon. Không lâu sau, bàn đồ ăn lần nữa được dọn lên.
Những người này không khỏi có chút hâm mộ nhìn về phía Lâm Lôi và Lý Vân Vân đang đứng.
Mỗi ngày các cô ấy đều được ăn đồ Cổ Dục nấu, thật sự quá hạnh phúc rồi.
Nhìn thấy ánh mắt bọn họ như vậy, Lý Vân Vân với Lâm Lôi cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Còn Phùng Thư Nhân thì lộ ra gương mặt vui vẻ và đắc ý, đồng thời cô ta cũng lộ ra một chút băn khoăn. Bây giờ cô có thể đến nhà Cổ Dục ăn nhờ ở đậu vì hai lý do. Thứ nhất là vì Cổ Dục hiện đang độc thân, thứ hai là mẹ kế của cô đang làm việc ở đây.
Nhưng mà nếu một ngày nào đó, Cổ Dục kết hôn, mẹ kế của cô không còn làm việc ở đây nữa. Đến lúc đó làm sao để nếm được đồ ăn ngon nữa đây? Haizzz, nghĩ tới thôi cũng thấy đau đầu rồi.
Quả nhiên người trẻ tuổi đúng là không biết buồn lâu mà. Sau khi thấy đồ ăn được đưa lên thì rất nhanh sự rầu rĩ đã bị cô ta quăng lên tận chín tầng mây, bây giờ trong đầu cô nàng chỉ có ăn với ăn mà thôi!
Sau đó, đám người không ngừng gắp đồ ăn lia lịa. Lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được một bàn đồ ăn rất nhanh đã sắp hết.
Cuối cùng khi tất cả mọi người đều ăn không nổi nữa thì bọn họ đều ngửa đầu ra nằm trên ghế nghỉ ngơi.