Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 196: Tên Của Mày Nghe Thật Thuần Khiết
Thế nhưng toàn bộ Trung Quốc có hơn mấy chục triệu người xem phát sóng trực tiếp, dạng người thế này tất nhiên là cực ít.
Cũng không biết trong phòng phát sóng trực tiếp của Phùng Thư Nhân có hay không nữa.
Dùng 500 ngàn tệ mua một con cá, bọn họ chắc chắn là không nỡ lòng mua. Huống chi mua cá xong còn cần phải sắp xếp sao cho thật tốt. Ví như câu nói không có đồng cỏ, cũng đừng nghĩ thuần hóa được ngựa hoang.
Nhưng mà bọn họ đúng là có thể khen thưởng một số tiền nho nhỏ, để có thể nhìn thêm một chút về con quái vật dưới đáy biển này.
“Chú có thiết bị quay phim dưới nước, nếu như cháu cần thì lát nữa chú dạy cho cháu cách dùng.” Nhìn vẻ mặt của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục nở nụ cười nói, đồng thời lại giẫm ra thêm một con cá chạch nữa.
“Cảm ơn chú!” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân cũng bắt đầu cười. Không thể không nói Cổ Dục thật đúng là phúc tinh của cô. Bởi vì quen biết với chú ấy mà điều kiện kinh tế trong nhà cô cũng được cải thiện, và cũng bởi vì quen biết với chú ấy, cuộc sống của mình cũng càng ngày càng tốt hơn. Thật sự không muốn rời khỏi ông chú đẹp trai này chút nào.
Câu được câu không Phùng Thư Nhân đi theo trò chuyện. Tuy vậy tay của Cổ Dục vẫn không có dừng lại, rất nhanh bên trong thùng nhỏ của hắn đã lên tới hai mươi mấy con cá chạch.
Cũng xem như đã bắt đủ rồi, Cổ Dục dừng lại. Xem ra cũng nên trở về nấu cơm rồi.
“Uy! Lên đây đi, chuẩn bị trở về nào!” Quay về phía bốn đứa nhóc bên kia kêu một tiếng, Cổ Dục cũng bò lên trên bờ. Nghe được Cổ Dục gọi, 4 đứa trẻ cũng cùng kêu lên. Sau đó ba chân bốn cẳng bò lên bờ, chẳng qua nhìn đứa nào cũng giống như một cái tượng đất nhỏ vậy.
Nhìn dáng vẻ của bọn chúng, Cổ Dục cười cười. Sau đó gọi một cú điện thoại cho ông nội của Cổ Vận và Cổ Dũng, cũng chính là ông trưởng thôn Cổ Kiến Quốc. Nói cho ông ấy biết hôm nay Cổ Vận và Cổ Dũng sẽ ở nhà hắn ăn cơm, buổi tối sẽ đưa hai đứa trở về. Cổ Dục dẫn theo 4 đứa trẻ còn có Phùng Thư Nhân nhanh chóng trở về nhà.
Nhà Cổ Dục có nhiều chỗ tắm, cho nên cũng không cần phải chờ đợi. Phùng Thư Nhân dẫn theo Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi, còn Cổ Dục dẫn theo Cổ Vận cùng Cổ Dũng đi tắm. Sau đó Cổ Dục đem cá chạch bắt sáng hôm nay đổ vào trong một cái thùng nước.
Cá chạch vừa bị bắt thì không thể ăn được bởi vì cần phải làm sạch bùn. Mà cá chạch cũng rất dễ chết, rất yếu đuối, nuôi bình thường rất khó sống.
Nhưng mà Cổ Dục cũng không để ý điều này, bởi vì hắn có nước giếng. Đổ nửa thùng nước giếng vào thì khó sống cũng có thể sống được. Giữa trưa bọn hắn ăn những món ăn cung đình do Cổ Dục nấu.
Tôm Long Tỉnh bóc vỏ, thịt dê hầm, sườn hoa cúc, gà xé phay cùng nhân bồ đào. Trong đó có món chính là bánh nướng thịt bằm. Khi những thức ăn này được đem lên bàn, bình thường Cổ Vận và Cổ Dũng rất khó ăn. Thế nhưng hiện tại nhìn thấy mấy món ăn này, Cổ Vận và Cổ Dũng đều nhìn đến phát mê, chỉ thiếu chút nữa là động tay cướp.
Mà cơm này, đương nhiên càng cướp càng thấy ngon, kết quả mấy người đều ăn có chút nhiều.
Nghỉ ngơi một lát, Cổ Dục lại lấy đem nửa phần dưa hấu ra ăn. Tốt rồi! Xem như hôm nay không thể di chuyển nổi nữa. Vốn dĩ Cổ Dục dự định hai giờ chiều sẽ lại đi bắt cá chạch, chủ yếu là bắt ở trong ruộng nhà trưởng thôn và nhà của Cổ Tú Tú, bởi vì ruộng của hai nhà ở cùng một chỗ. Hơn nữa ông nội của Cổ Tú Tú chính là Cổ Quốc khánh, ông là thợ mộc cho nên ruộng cũng ít, cơ bản là lương thực này sau khi thu hoạch đều để lại trong nhà ăn.
Kết quả là đến 3:00 chiều, một đoàn người mới đi ra ngoài. Mặc kệ Phùng Thư Nhân có đồng ý hay không thì cô bé cũng phải xuống bắt, bởi vì thời gian không còn nhiều.
Thế là mọi người cùng nhau bắt cá chạch cả một buổi chiều. Ban đầu, Cổ Dục muốn để cho Cổ Vận và Cổ Dũng mang cá về cho ông trưởng thôn, nhưng mà bọn nhóc không chịu. Bọn nhóc muốn để đám cá này lại cho Cổ Dục, xem như là quà cảm ơn vì hai bữa cơm chùa.
Đối với chuyện này Cổ Dục mà từ chối thì cũng thấy ngại, để thêm hai ngày cho cá ra hết bùn đất. Đến thứ hai hắn sẽ xử lý đám cá chạch này, tính ra hắn cũng đã lâu rồi chưa ăn cá chạch!
“Tiểu Minh có tổng cộng sáu mươi ba trái táo, cậu ấy ăn hai mươi bảy trái, vậy cậu ấy còn lại bao nhiêu?”
“Sáu mươi mốt cái…” “Sáu mươi…”
Bên trong phòng khách nhà Cổ Dục, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đang cầm sách bài tập với vẻ mặt thành thật, ngẩng đầu nhìn Cổ Dục nói.
Khi nghe câu trả lời của hai bé, lông mày Cổ Dục không khỏi giật giật, gì mà sáu mươi mốt với sáu mươi. Trước đó hắn có nhìn qua mấy cái video trên mạng, sau khi dạy trẻ con học kết quả tức giận đến phát điên. Còn tưởng rằng đó chỉ là lời nói khoác, cái này… mẹ nó lại là sự thật…
“E hèm! Tại sao là sáu mươi mốt trái, tại sao lại là sáu mươi?” Đ è xuống cơn tức giận đang dâng trào trong lòng, Cổ Dục ho nhẹ một tiếng, từ từ hỏi.
Chẳng qua trong lòng hắn sắp nổ tung đến nơi. Phải rảnh rỗi đến mức nào mới chạy đến dạy thêm cho hai đứa nhỏ này. Quả nhiên, tự gây họa không thể sống mà.
“Cháu chỉ có thể ăn hai trái!”
“Cháu ăn được ba trái nè!” Nghe được Cổ Dục hỏi như vậy, hai cô bé vẫy vẫy tay nói.
“Này! Đây là đang nói Tiểu Minh chứ không phải nói các cháu. Cậu ấy không phải trẻ con mà là một thanh niên cao 3m còn cao hơn cả chú, có thể ăn một lần hai mươi bảy trái táo, như vậy còn thừa lại bao nhiêu trái?”
“Dạ! Để cháu tính lại một chút…”
“Dùng công thức…”
“Hàng đơn vị ba trừ bảy, trừ không được…”
“Ta lấy mười mượn một.”
“Nếu như mười không mượn được thì làm sao bây giờ?”
“Bạn cứ nói với nó là cho mình mượn, nó dám không cho mượn sao!”
“A!”
…
Cũng không biết trong phòng phát sóng trực tiếp của Phùng Thư Nhân có hay không nữa.
Dùng 500 ngàn tệ mua một con cá, bọn họ chắc chắn là không nỡ lòng mua. Huống chi mua cá xong còn cần phải sắp xếp sao cho thật tốt. Ví như câu nói không có đồng cỏ, cũng đừng nghĩ thuần hóa được ngựa hoang.
Nhưng mà bọn họ đúng là có thể khen thưởng một số tiền nho nhỏ, để có thể nhìn thêm một chút về con quái vật dưới đáy biển này.
“Chú có thiết bị quay phim dưới nước, nếu như cháu cần thì lát nữa chú dạy cho cháu cách dùng.” Nhìn vẻ mặt của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục nở nụ cười nói, đồng thời lại giẫm ra thêm một con cá chạch nữa.
“Cảm ơn chú!” Nghe được lời nói của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân cũng bắt đầu cười. Không thể không nói Cổ Dục thật đúng là phúc tinh của cô. Bởi vì quen biết với chú ấy mà điều kiện kinh tế trong nhà cô cũng được cải thiện, và cũng bởi vì quen biết với chú ấy, cuộc sống của mình cũng càng ngày càng tốt hơn. Thật sự không muốn rời khỏi ông chú đẹp trai này chút nào.
Câu được câu không Phùng Thư Nhân đi theo trò chuyện. Tuy vậy tay của Cổ Dục vẫn không có dừng lại, rất nhanh bên trong thùng nhỏ của hắn đã lên tới hai mươi mấy con cá chạch.
Cũng xem như đã bắt đủ rồi, Cổ Dục dừng lại. Xem ra cũng nên trở về nấu cơm rồi.
“Uy! Lên đây đi, chuẩn bị trở về nào!” Quay về phía bốn đứa nhóc bên kia kêu một tiếng, Cổ Dục cũng bò lên trên bờ. Nghe được Cổ Dục gọi, 4 đứa trẻ cũng cùng kêu lên. Sau đó ba chân bốn cẳng bò lên bờ, chẳng qua nhìn đứa nào cũng giống như một cái tượng đất nhỏ vậy.
Nhìn dáng vẻ của bọn chúng, Cổ Dục cười cười. Sau đó gọi một cú điện thoại cho ông nội của Cổ Vận và Cổ Dũng, cũng chính là ông trưởng thôn Cổ Kiến Quốc. Nói cho ông ấy biết hôm nay Cổ Vận và Cổ Dũng sẽ ở nhà hắn ăn cơm, buổi tối sẽ đưa hai đứa trở về. Cổ Dục dẫn theo 4 đứa trẻ còn có Phùng Thư Nhân nhanh chóng trở về nhà.
Nhà Cổ Dục có nhiều chỗ tắm, cho nên cũng không cần phải chờ đợi. Phùng Thư Nhân dẫn theo Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi, còn Cổ Dục dẫn theo Cổ Vận cùng Cổ Dũng đi tắm. Sau đó Cổ Dục đem cá chạch bắt sáng hôm nay đổ vào trong một cái thùng nước.
Cá chạch vừa bị bắt thì không thể ăn được bởi vì cần phải làm sạch bùn. Mà cá chạch cũng rất dễ chết, rất yếu đuối, nuôi bình thường rất khó sống.
Nhưng mà Cổ Dục cũng không để ý điều này, bởi vì hắn có nước giếng. Đổ nửa thùng nước giếng vào thì khó sống cũng có thể sống được. Giữa trưa bọn hắn ăn những món ăn cung đình do Cổ Dục nấu.
Tôm Long Tỉnh bóc vỏ, thịt dê hầm, sườn hoa cúc, gà xé phay cùng nhân bồ đào. Trong đó có món chính là bánh nướng thịt bằm. Khi những thức ăn này được đem lên bàn, bình thường Cổ Vận và Cổ Dũng rất khó ăn. Thế nhưng hiện tại nhìn thấy mấy món ăn này, Cổ Vận và Cổ Dũng đều nhìn đến phát mê, chỉ thiếu chút nữa là động tay cướp.
Mà cơm này, đương nhiên càng cướp càng thấy ngon, kết quả mấy người đều ăn có chút nhiều.
Nghỉ ngơi một lát, Cổ Dục lại lấy đem nửa phần dưa hấu ra ăn. Tốt rồi! Xem như hôm nay không thể di chuyển nổi nữa. Vốn dĩ Cổ Dục dự định hai giờ chiều sẽ lại đi bắt cá chạch, chủ yếu là bắt ở trong ruộng nhà trưởng thôn và nhà của Cổ Tú Tú, bởi vì ruộng của hai nhà ở cùng một chỗ. Hơn nữa ông nội của Cổ Tú Tú chính là Cổ Quốc khánh, ông là thợ mộc cho nên ruộng cũng ít, cơ bản là lương thực này sau khi thu hoạch đều để lại trong nhà ăn.
Kết quả là đến 3:00 chiều, một đoàn người mới đi ra ngoài. Mặc kệ Phùng Thư Nhân có đồng ý hay không thì cô bé cũng phải xuống bắt, bởi vì thời gian không còn nhiều.
Thế là mọi người cùng nhau bắt cá chạch cả một buổi chiều. Ban đầu, Cổ Dục muốn để cho Cổ Vận và Cổ Dũng mang cá về cho ông trưởng thôn, nhưng mà bọn nhóc không chịu. Bọn nhóc muốn để đám cá này lại cho Cổ Dục, xem như là quà cảm ơn vì hai bữa cơm chùa.
Đối với chuyện này Cổ Dục mà từ chối thì cũng thấy ngại, để thêm hai ngày cho cá ra hết bùn đất. Đến thứ hai hắn sẽ xử lý đám cá chạch này, tính ra hắn cũng đã lâu rồi chưa ăn cá chạch!
“Tiểu Minh có tổng cộng sáu mươi ba trái táo, cậu ấy ăn hai mươi bảy trái, vậy cậu ấy còn lại bao nhiêu?”
“Sáu mươi mốt cái…” “Sáu mươi…”
Bên trong phòng khách nhà Cổ Dục, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đang cầm sách bài tập với vẻ mặt thành thật, ngẩng đầu nhìn Cổ Dục nói.
Khi nghe câu trả lời của hai bé, lông mày Cổ Dục không khỏi giật giật, gì mà sáu mươi mốt với sáu mươi. Trước đó hắn có nhìn qua mấy cái video trên mạng, sau khi dạy trẻ con học kết quả tức giận đến phát điên. Còn tưởng rằng đó chỉ là lời nói khoác, cái này… mẹ nó lại là sự thật…
“E hèm! Tại sao là sáu mươi mốt trái, tại sao lại là sáu mươi?” Đ è xuống cơn tức giận đang dâng trào trong lòng, Cổ Dục ho nhẹ một tiếng, từ từ hỏi.
Chẳng qua trong lòng hắn sắp nổ tung đến nơi. Phải rảnh rỗi đến mức nào mới chạy đến dạy thêm cho hai đứa nhỏ này. Quả nhiên, tự gây họa không thể sống mà.
“Cháu chỉ có thể ăn hai trái!”
“Cháu ăn được ba trái nè!” Nghe được Cổ Dục hỏi như vậy, hai cô bé vẫy vẫy tay nói.
“Này! Đây là đang nói Tiểu Minh chứ không phải nói các cháu. Cậu ấy không phải trẻ con mà là một thanh niên cao 3m còn cao hơn cả chú, có thể ăn một lần hai mươi bảy trái táo, như vậy còn thừa lại bao nhiêu trái?”
“Dạ! Để cháu tính lại một chút…”
“Dùng công thức…”
“Hàng đơn vị ba trừ bảy, trừ không được…”
“Ta lấy mười mượn một.”
“Nếu như mười không mượn được thì làm sao bây giờ?”
“Bạn cứ nói với nó là cho mình mượn, nó dám không cho mượn sao!”
“A!”
…