Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 189: Phú Ông Trăm Triệu!



Cổ Dục ban đầu nghĩ hai cô gái cùng một ông già, một người chỉ ăn hết một bát thì cũng no. Nhưng sự thật chứng minh là hắn đã quá ngây thơ rồi, ba người bọn họ một người cơ bản là ăn nửa kg mì.  
Nếu như không phải thật sự là không ăn được nữa, có thể bọn họ đã ăn sạch hết 3,5 kg mì.  
Tuy nhiên lúc ăn vô cùng thoải mái nhưng sau khi ăn xong thì lại khó chịu, Lâm Lôi và Lý Vân Vân lần nữa chủ động giúp Cổ Dục dọn dẹp, vệ sinh nhà cửa vì các cô cần tiêu hóa một chút.  
Nhưng ông cụ Tống lại có một chút rầu rĩ, nhất là đang nghĩ đến buổi tối Cổ Dục nói muốn ăn cá nướng, ông cụ thật sự sợ buổi trưa ăn quá nhiều đến buổi tối không ăn được vậy thì thật là đau khổ.  
Cho nên ông đi từng vòng từng vòng trong sân, tuy nhiên biện pháp này mặc dù hơi ngu ngốc. Thế nhưng thật sự là có hiệu quả, đến ba giờ chiều ông cụ cuối cùng cũng không còn khó chịu như thế.  
Mà vào lúc này Cổ Dục lại không rảnh rỗi như ông cụ Tống.  
Lúc này Cổ Dục đang nằm trên ghế sa lon tại phòng khách nhà hắn, một bên nghịch điện thoại, trước mặt hắn TV còn đang mở phim hài kịch.  
Cổ Dục chỉ xem phim hài kịch vì hắn không thích nhìn bi kịch, cho nên phần lớn phim hài kịch hắn đều muốn xem.  
Trong mắt hắn, xem những người làm hài kịch này dường như đều có bệnh, mỗi một bộ phim hài kịch đều như tham gia một lớp học. Đạo diễn từ đầu đến cuối đều muốn thông qua phim để tuyên truyền những điều tích cực hoặc là rút ra bài học từ bộ phim. Đúng là người da vàng đều rất thích học tập, thế nhưng không đến mức xem bộ phim điện ảnh đều phải học tập!  
Chắc chắn một điều là Cổ Dục  không thích dạng này, cho nên hắn không xem đến cuối phim chỉ cần có một chút tình tiết mùi mẫn là hắn chuẩn bị rút lui.  
Tuy nhiên hiện tại hắn chỉ đơn giản là muốn nghe âm thanh mà thôi, không thì chỉ chơi game điện thoại thôi thì lại có chút nhàm chán. Tuy nhiên trong lúc hắn ở nơi đó chơi đùa, cũng không biết ông cụ Tống từ chỗ nào tìm ra được một bàn cờ tướng đặt tới trước mặt Cổ Dục.  
“Ha ha ha ha, tiểu Cổ, biết chơi không? Tới đánh một ván đi!” Nhìn xem Cổ Dục, ông cụ Tống cười ha hả nói. Mà nghe ông cụ Tống nói vậy, Cổ Dục suy nghĩ một chút rồi cũng ngồi dậy cười. Bây giờ làm cá nướng còn quá sớm, mà game điện thoại cũng đã chơi xong, đến đánh một ván cũng tốt.  
“Tới đánh một ván vậy, tuy nhiên cái bàn cờ tướng này là ở đâu ra vậy? Sao lúc trước cháu không thấy nhỉ?” Một bên đang bày ra quân cờ, Cổ Dục lại tò mò hỏi.  
"Tôi tìm thấy ở phía sau cửa.” Nghe được lời nói của Cổ Dục, ông cụ Tống cũng cười nói.  
Nghe được ông cụ nói như vậy, Cổ Dục cũng hiểu ra, hẳn là lúc xây nhà ông nội Cổ Tú Tú hay mang tới. Khi không có việc gì, rảnh rỗi có thể cùng ông hai Cổ Dục đánh một ván. Tiếp đó sau khi xây phòng xong thì ném nó tại đây.  
Bàn cờ tướng đối với người khác là rất tốn tiền, nhưng mà đối với Cổ Quốc Khánh lại là không sao, bản thân ông ấy chính là thợ mộc, cầm vật liệu thừa làm một bộ cờ tướng là chuyện rất dễ dàng.  
Khi xe, ngựa và pháo đã được xếp xong xuôi, ông cụ Tống nở nụ cười đắc ý, tiếp đó thì để Cổ Dục đi trước.  
Ván thứ nhất rất nhanh đã phân ra được thắng bại, 10 phút, Cổ Dục thua......  
Trước đó hắn đúng là có chơi qua cờ tướng nhưng hắn biết chiêu số cũng không nhiều. Cơ bản hắn chỉ có hai chiêu dành cho người mới học. Một cái là ‘Song Pháo’ không cần binh đệm ở giữa, trực tiếp chiếu Tướng. Còn một cái chính là ‘Liên Xe’, chiêu này là thừa dịp đối phương không chú ý, liên tục sử dụng quân Xe để ăn quân đối phương. Chỉ cần ăn được một quân Sĩ của đối phương, thì xem như chỉ còn một quân Sĩ đối phương cũng sẽ chống đỡ không nổi, vậy thì thắng.  
Ngoại trừ hai chiêu này hắn thật sự không còn chiêu nào khác. Mà ông cụ Tống rõ ràng đã chơi cái này rất nhiều năm, vì vậy ván đầu tiên rất nhanh ông cụ khiến Cổ Dục sắp bị chiếu tướng chết đến nơi. Tiếp đó ông cụ ra vẻ trang trọng nói: “Ài! Người trẻ tuổi bây giờ đúng là vội vàng hấp tấp, phải nhìn nhiều, suy nghĩ nhiều, nghe nhiều, tự nhiên sẽ tốt hơn.”  
Nhìn thấy vẻ mặt hả hê của ông cụ, Cổ Dục chớp chớp ánh mắt, tiếp đó hắn lấy điện thoại ra. Ở chỗ mà ông cụ Tống không nhìn thấy được, hắn đặt điện thoại di động lên nơi đó.  
Tiếp đó lợi dụng khoảng thời gian xếp ván mới, hắn tải xuống một cái APP cờ tướng mới nhất. Sau đó đem độ khó điều chỉnh đến mức cao nhất, ánh mắt lướt nhìn điện thoại. Nếu ông cụ Tống di chuyển thế nào, hắn ngay ở trên điện thoại di động di chuyển như thế. Tiếp đó máy ở dưới đi như nào, hắn ở thực tế lập tức đi như vậy...  
Điều này càng nhanh dẫn đến việc, 5 phút, cờ sắp chết...  
Vốn dĩ lúc đầu vẻ mặt ông cụ Tống hả hê, thế nhưng bây giờ bắt đầu có chút đổ mồ hôi.  
Tiếp đến ván sau... Sáu phút... Lại một ván nữa, bốn phút...  
Gần khoảng bốn giờ, ông Tống đã mồ hôi đầy đầu. Cổ Dục xem xét có lẽ nên dẹp đi thôi, đánh cờ như thế với ông cụ đúng là quá phế. Thế là hắn chủ động kết thúc cuộc chơi.  
“Nhóc con xem ra cũng được  nha! Đúng là thâm tàng bất lộ, đánh cho ông một hồi cũng không chống đỡ được!” Nhìn Cổ Dục, ông cụ Tống một bên lau mồ hôi vừa cười vừa nói.  
Có thể nhìn ra ông cụ có một chút kinh ngạc, thế nhưng cũng không có truy hỏi. Tuy nhiên cũng không có ý chịu thua, lúc ông cụ nhìn về phía Cổ Dục giống như là đang nhìn thấy tri kỷ.  
Nhưng mà đối với ánh mắt của ông cụ như vậy, Cổ Dục có chút thấp thỏm vì dù sao hắn cũng là chơi bẩn.  
“Được rồi! Mọi người cũng đã sắp đến, cháu đi làm cá đây!” Nhìn thời gian một cái, Cổ Dục cười ha hả, tiếp đó thì đi đến ao cá chọn một con cá Trê khá lớn rồi mang vào trong bếp. Chơi cờ tướng mình quả thật là không ổn, nhưng nếu nói làm đồ ăn thì hắn là mạnh nhất!
Chương trước Chương tiếp
Loading...