Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
Chương 144: C144: Hiếu kì
Đề cử quyền sách Nhân sinh hung hãn đọc giả có thể đi xem
Chương 160: Mua đào
“Quả đào ông bán dường như cũng không tệ, thế nào? Không thể ăn sao?” nhìn mấy quả đào này Cổ Dục có chút nghi ngờ hỏi, loại đào này trông rất ngon nhưng không thể ăn sao?
“Không phải! Loại đào này không phải dùng để ăn.” Cười khổ một cái, người này nói ra một câu đau lòng, so với khóc thì nụ cười của ông càng khó nhìn hơn.
“Không phải dùng để ăn? Chẳng lẽ dùng để trưng bày? Vậy cái này cũng quá nhiều rồi!” Nhìn mấy quả đào trước mặt, Cổ Dục có chút đắn đo trong lòng, im lặng thầm nói.
“Ài! Cái này nếu là để trưng bày cũng còn may, nhưng vấn đề là… loại này dùng để ép lấy nước. Không tin người anh em sờ một chút thử xem.” Dở khóc dở cười nhìn Cổ Dục, người này một mặt khóc không ra nước mắt nói.
“Uống?” Nghe được hắn nói như vậy, Cổ Dục cũng cầm lên một quả đào. Mà quả đào vừa đến tay, cảm giác đầu tiên của Cổ Dục chính là...... Mềm.
Đúng vậy, quả đào này bên trong không có cơm, tất cả cơm đào đều là nhão như nước. Nói chính xác là nó cùng các loại đào khác không giống, chính là loại nào này bên trong đều là nước. Nó cũng có cơm, nhưng cơm của nó chính là mềm như nước!
Có chút giống như quả cầu nước, chỉ cần bóp một cái là có thể cảm nhận được bên trong có nước. Nhưng chỉ cần buông tay ra thì nó sẽ trở lại hình dạng ban đầu, giống như là một quả cầu nước vậy, nhưng mà phần cơm đào bên trong không bị sao hết.
Hơn nữa loại đào này kích thước không lớn không nhỏ, vỏ ngoài có một chút dày dặn và day, so với làn da con người cũng khá giống, cái này sờ tới sờ lui cảm giác thật là…
Cổ Dục khẽ nhíu lông mày, hắn cảm giác chính mình dường như đầu óc càng ngày càng đen tối, rõ ràng trước mắt chỉ là một quả đào vậy mà… có phải gần đây mình có chút suy nghĩ quá mức rồi không?
Nhưng mà cái loại xúc cảm này đúng là khiến người ta cảm thấy có chút muốn ngừng mà không được nha....
“Cậu em không biết thứ này sao…” Nhìn xem Cổ Dục dường như đối với mấy quả đào này cảm thấy rất hứng thú, người lái buôn này cũng bất đắc dĩ nói.
Loại đào này gọi là đào mật Dương Sơn, sinh trưởng ở phía nam sông Giang Nam. Bản thân nó cũng chia ra làm mấy chủng loại, có loại dùng để ăn, có loại cũng chính là dùng để uống. Ở bên đó họ cũng chuyên môn bán loại trái cây này, mấy người lái buôn cũng là do nhìn trúng giá cả trái cây ở phương nam hạ thấp, cho nên làm vài chuyến chở loại trái cây này về Đông Bắc bán ra.
Loại đào mật này hắn mua 136 tệ/kg, hơn nữa đối phương còn không bao vận chuyển. Hắn còn phải tự mình đắp tiền vận chuyển, tính cả tiền vốn và vận chuyển, hắn bán ra phải định ở mức 150 tệ/kg mới có thể thu hồi vốn. Vốn dĩ hắn còn nghĩ thứ này mới lạ, rất thú vị, sau khi mua về sẽ không cần phải lo nguồn tiêu thụ. Kết quả, sau khi mua về mấy nhà cung ứng hàng hóa xem một chút lập tức từ bỏ.
Bởi vì loại đào này bản thân khi còn ở trên cây đã tương đối chín mùi. Mặc dù là vỏ của nó dày có thể giữ được một thời gian nữa, thế nhưng cũng có hạn chế.
Cho nên sau khi giải thích xong, loại đào này hắn chỉ bán ra được hơn 1,000 kg. Còn lại thì không bán được, hắn thu vào tất cả là hơn 10 tấn quả đào, ở trong này đập hơn 700 ngàn tệ. Phải biết hắn mặc dù là có chút tài buôn bán, thế nhưng số tiền hơn 700 ngàn tệ nếu như thật sự đập mất, có lẽ cuộc sống sau này phải vất vả một đoạn thời gian.
Thế là mấy ngày nay, hắn vẫn một mực nghiên cứu muốn làm sao bán hết mấy quả đào này, nhưng mà hiệu quả thật sự rất kém cỏi. Do đó hôm nay hắn chính là muốn thử một chút vận may, kéo theo hai giỏ quả đào đến đây xem có thể bán ra được hay không.
Nhưng hắn đúng là chọn lộn địa phương, dạng họp chợ thế này đa phần người đến cũng là dân bản địa trong trấn, hoặc là một số thôn dân quanh đây. Hắn đưa ra cái giá 150 tệ/kg thì không thể trách việc mọi người vây xem mà không hề mua. Quá mắc! Quá làm màu!
“Trước tiên cho tôi một cân, ta nếm thử một chút.” Nghe xong lời của lão lái buôn, Cổ Dục suy nghĩ một chút rồi nói. Cũng không biết có phải là do xúc cảm làm cho hắn tự tin hay không, hay chỉ là hắn chỉ muốn thử một nghiệm một chút. Thế là hắn mở Wechat quẹt mã thanh toán tiền một kg đào.
“Ài! cho cậu lấy thêm một chút!” Nhìn thấy Cổ Dục thanh toán WeChat tới sổ, bên này lão lái buôn cũng lười cân, trực tiếp cầm hai quả đào cộng thêm một quả Cổ Dục đang cầm ở trên tay. Tiếp đó Cổ Dục dựa theo lời nói của lão lái buôn, cầm quả đào xé ra một miếng nhỏ. Miệng nhỏ vừa được xé ra, một cỗ hương thơm nồng nặc vị đào lập tức vọt vào mũi của Cổ Dục, khiến hai mắt hắn lập tức như phát sáng.
Tiếp đó, hắn lập tức đem quả đào bỏ vào bên miệng bắt đầu m*t lấy. Một lúc sau, một trái đào cũng đã ăn xong, mà Cổ Dục cũng hài lòng li3m miệng của mình. Quả đào mật này, nước của nó uống quá ngon, hơn nữa, đặc biệt chính là độ ngọt của nó rất cao.
Nếu như chỉ là dùng làm thức uống, nhất định sẽ cảm giác có chút quá ngọt. Nhưng nếu như dùng nước giếng pha vào một chút, vậy thì hương vị đoán chừng có thể một trời một vực.
“Hai giỏ đào này của ông tôi muốn lấy hết!” trong lòng đã có dự định, Cổ Dục trực tiếp nói với lão lái buôn.
Khi hắn nghe được Cổ Dục muốn lấy hết, đầu tiên là ngây người, tiếp đó chính là vô cùng mừng rỡ. Phải biết là hai cái giỏ này cũng hơn 100 kg, có thể bán ra như vậy đúng là không gì tốt hơn.
“Được! Có cần tôi chuyển đến nhà không!” nghe thấy Cổ Dục muốn mua hết, hắn liền hưng phấn hỏi. Hắn biết là Cổ Dục là người có tiền, có thể mua hết số đào này của hắn. . Ch??ê? t?a?g đọc t???ệ? [ ???m?? ??ệ?.?N ]
“Không cần đâu! Một hồi giúp tôi đem đến chỗ xe tôi tôi đậu là được rồi.” nghe hắn nói vậy, Cổ Dục lắc đầu tiếp đó chỉ về phía bãi đậu xe ở phía xa. Người lái buôn đương nhiên là đáp ứng, chỉ là hỗ trợ đem đến chỗ cái xe mà thôi, cũng không phải khó khăn gì.