Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 291



Mấy câu này của Tịch Vân, ngay lập tức nhận được sự phản đối của Hoa âm và
Sát Lợi.
“Lão tạp mao này, ngươi có tư cách lên tiếng ở chỗ này sao?”
“Năm đó thứ hạng của ngươi còn đứng sau lão tử đấy!”
“Sớm biết thế này, đáng ra trước đây ta nên san bằng Cổ Hoàng môn của ngươi
rồi!”
“Đúng vậy, từ lâu ta đã ngứa mắt cái lão tạp mao này từ lâu rồi!”
Một câu nói thản nhiên này, đã dọa cho chưởng môn và trưởng lão của Cổ
Hoàng môn ai nấy đều toát mồ hôi hột.
Các ngươi nói chuyện có thể để ý một chút đến trái tim nhỏ bé yếu ớt của bọn ta
không hả?
Mặc dù quần chúng vây xem xung quanh không biết rõ chân tướng sự việc,
nhưng cũng nhìn ra được gì đấy.
Mặc dù bốn người này đều tôn kính Khương chưởng môn một cách vô cùng kỳ
lạ, nhưng bọn họ không phải là người cùng chung chí hướng, cùng đi trên một
con đường.
Thậm chí là quan hệ vô cùng tệ.
Trên thực tế, bọn họ quả thật đã đoán đúng.
Vạn vực ở Hạ Giới vốn không phải là một khối bền chắc, trước khi vào Hư Tiên
giới, bọn họ căn bản còn chưa từng tiếp xúc với nhau.
Nhờ ơn của đám Tiên Đế ở thượng tiên giới không ngừng bí mật đàn áp bọn họ,
nên lúc đó bọn họ mới có thể đi cùng nhau.
Mà sau khi Khương Thành mất tích, đám người này tách ra tự mình phát triển.
Hàng trăm triệu năm sau, giữa bọn họ, có người thì không qua lại với nhau nữa,
có người thậm chí còn trở mặt thành thù.
Không hề tồn tại cái gì mà giúp đỡ lẫn nhau, nghĩa nặng tình thâm, thân thiết
như anh em ruột.
“Ồ ồ, hóa ra là các ngươi à!”
“Ha, ha ha…”
Thành Ca cảm thấy hơi áy náy, người ta nhiệt tình như thế, kết quả mình lại
không nhận ra người ta là ai, thật xấu hổ mà!
Chỉ đành cười gượng hai tiếng, giữ cho mình ít tôn nghiêm, giả vờ vẫn còn nhớ.
Mọi người thi nhau bóc phốt hắn, diễn xuất của ngươi cũng giả dối quá rồi đấy.
“Ta còn tưởng các ngươi cũng đến để cướp thanh kiếm này cơ đấy.”
Hắn giơ cao thanh kiếm Hồng Tuyệt trong tay, phản ứng của Tiêu Hỗn, Hoa m,
Sát Lợi giống y như Tịch Vân lúc trước.
“Sao có thể chứ, cho bọn ta thêm mười lá gan nữa, cũng không dám đến cướp
đồ của ngươi.”
“Đúng thế, bọn ta đến đây để giúp đỡ ngươi!”
“Đám người bên ngoài đó đến đây để cướp đồ đúng không?”
“Tà Vân cung, Minh Hải Cổ tộc, Chúc Sơn Quần Ma…cũng đông vui đấy!”
Sát Lợi Ma Vương liếm môi cười, sát khí tràn ra bốn phía, người không biết còn
tưởng hắn coi người ta thành đồ ăn rồi cơ.
Đang nói thì hắn đột ngột biến mất ngay tại chỗ.
Ngay sau đó, phía Tà Vân cung liền nổ tung!
Sắc mặt của ba người còn lại đại biến.
Người đầu tiên phản ứng lại là Tịch Vân, hắn nói: “Không hay rồi, hắn muốn
cướp công!”
Mặc dù Tiêu Hỗn cùng là người của Ma vực, nhưng cũng vô cùng tức giận: “Sát
Lợi, ngươi to gan lắm, trước mặt Khương chưởng môn, đến lượt ngươi xung
phong đi đầu sao?”
“Tránh ra, để ta!” Hoa âm đã theo sát phía sau từ bao giờ.
Ba người vừa chửi bới, vừa đuổi giết vào Minh Hải Cổ tộc, Chúc Sơn Quần Ma
và một số thế lực khác.
Mấy kẻ này đều đến vì thanh tiên kiếm đó, vốn đã có ý đồ xấu.
Thành ca đương nhiên sẽ không ngăn cản bọn họ ra tay.
Mà bốn người này vừa ra tay, các thế lực xung quanh đã ăn đủ khổ.
Lần này Tiên Vương và Ma Vương của bọn chúng đều không tham gia, vốn dĩ
chỉ muốn nhân loạn để nhặt nhạnh chút đồ rơi rớt, nào biết rằng bản thân mình
trở thành mục tiêu của kẻ khác rồi.
“Bọn ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức!”
“Xin hãy tha cho bọn ta…”
“Dám động vào Chúc Sơn Quần Ma bọn ta, lẽ nào các ngươi không biết sau
lưng bọn ta còn có Thái Cổ Ma môn hay sao?”
“Hiểu nhầm thôi, hiểu nhầm thôi!”
“Hiểu nhầm ông nội ngươi, dám bao vây Khương chưởng môn, các ngươi có
chết một vạn lần cũng chẳng đủ!”
Tứ đại cao thủ ra tay, đương nhiên các Ma Tôn còn lại của U Minh Ma Tôn và
Tiên Tôn của Cổ Hoàng môn cũng phải theo sát lão tổ.
Mọi người giống như hổ lạc vào bầy cừu, chém giết lia lịa, xác chết thi nhau rơi
từ trên trời xuống, cảnh tượng giống y như đại chiến hủy diệt thế giới.
Yến Vi - phân hội trưởng của Thiên Khu các bị dọa sợ toát cả mồ hôi lạnh.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy, cái biển vàng Thiên Khu các này cũng chẳng an toàn
đến thế.
Những vị khách khác trong các còn run lẩy bẩy hơn, chỉ sợ đám người này
chém giết đến mất trí rồi, chém giết luôn cả mình.
Địa điểm giao chiến ở vùng trời ngay phía trên Thiên Khu các, Mâu Vũ và Diệp
Dương Tiên Vương chỉ có thể lặng lẽ quan sát.
Bây giờ các nàng cảm thấy rất vui mừng, may mà lúc trước các nàng kiên trì
giữ nguyên tắc trung lập, cho dù có muốn kiếm tiên đi nữa thì cũng đi mua, chứ
không phải đi cướp giật.
Nếu không, người bây giờ bị công kích chắc chắn là bọn họ.
Cả hai người đều hiểu rõ, Kiền Lan thiên vực và các thế lực xung quanh nó đã
thay đổi rồi.
Một lát sau, trận đấu kết thúc.
Đám người vây quanh bên ngoài lúc trước không kẻ nào chạy thoát được, tất cả
đều bị giết sạch sành sanh.
Nhìn bốn vị cao thủ sát khí bừng bừng trên trời, đám người Lãnh Hóa Hàn,
Nguyên Triết, Nguyên Ngộ đều hãi hùng khiếp vía.
Thế này cũng quá dã man rồi!
May mà lần này bọn họ đứng cùng một phe, nếu như là kẻ thù, Phi Tiên môn
còn chẳng đủ cho bọn họ giết mấy hiệp.
Lại nhìn về phía Khương Thành, bọn họ thật sự tâm phục khẩu phục rồi.
Chẳng trách lúc đầu thái độ của chưởng môn Nguyên Chân và đại trưởng lão
Nguyên Thịnh lại cung kính với lão tổ như thế!
Hóa ra những gì mà bọn họ nói là sự thật.
Quả nhiên lão tổ “quan hệ rộng” ghê, đi ra bên ngoài cái là có bạn luôn!
Rốt cuộc lão nhân gia nhà bọn họ có vai vế thế nào mà đến Tiên Vương và Ma
Vương đều nghe lời răm rắp như thế?
Mấy người bọn họ tự kiểm điểm mình một cách sâu sắc, thật ra con đường này
bọn họ hoàn toàn có thể đi một cách ngông nghênh, không sợ hãi điều gì giống
như lão tổ?
Đồng thời cũng âm thầm hối hận, nếu như bọn họ cũng biết nịnh hót lão tổ
giống như Tố Diệp, Tố Mộng, sau này há chẳng phải…
Nhưng bọn họ đâu biết, tâm trạng của Thành ca lúc này lại vô cùng tồi tệ.
Nhìn đám người phía trên đang vui vẻ thu thập chiến lợi phẩm, khóe mắt hắn
giật giật, tim rỉ máu.
Đồng thời phát cáu với tứ đại cao thủ đó, không có tí tầm nhìn nào cả.
Lúc này, bốn người cũng ngoan ngoãn bay về phục lệnh.
“Khương chưởng môn, không phụ sứ mệnh, bọn ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
“Bọn ta đã giết sạch kẻ thù rồi!”
“Dám động đến Khương chưởng môn, sau này bọn ta sẽ đến sào huyệt của bọn
chúng dọn dẹp lần nữa.”
Thành ca thầm mắng, không phụ sứ mệnh cái mông!
Không phải lão tử không giết được bọn chúng, cùng lắm thì chết một lần.
Những chiến lợi phẩm kia vốn dĩ là thuộc về lão tử đây có được không hả?
Các ngươi cướp đồ của ta, còn không biết xấu hổ chạy đến tranh công lãnh
thưởng với ta?
Hắn bĩu môi, nhàn nhạt nói: “Vậy sao, các ngươi cũng được việc đấy!”
Đám người Tịch Vân và Tiêu Hỗn sững sờ, đây không phải là sự tán dương mà
bọn họ mong đợi.
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau. lẽ nào là vì bọn họ tự ý ra tay, không cho lão nhân
gia nhà bọn họ cơ hội thể hiện bản lĩnh, khiến hắn không vui sao?
“Khương chưởng môn thứ tội, không được sự cho phép của ngươi mà bọn ta đã
tự ý ra tay…”
“Đúng thế đúng thế, lần sau bọn ta tuyệt đối không dám tự tiện làm theo ý mình
nữa!”
Tất cả những người ở bên cạnh nghe đến đây, lại lần nữa hoài nghi nhân sinh.
Mấy người Tiên Vương và Ma Vương các ngươi hèn mọn đến mức này sao?
Cho dù có gặp phải Tiên Đế cũng không đến mức này đâu.
Hết cách, bọn họ không được trải nghiệm thời đại Thành ca một mình thống
lĩnh phi thăng giả của vạn vực tung hoành, chỉ coi đám người này như tay sai
tiểu tốt.
“Được rồi được rồi, ta cũng chẳng quản được các ngươi.”
Thành ca quay người phất phất tay, trở về trong tiệm.
“Các ngươi đủ lông đủ cánh rồi, làm việc gì cũng không cần để ý quy củ nữa
rồi, lợi hại lắm không phải sao?”
Tứ đại cao thủ nhất thời mặt vàng như nghệ, vội vàng đi vào theo.
Khương chưởng môn tức giận thật rồi, lời nói rõ ràng là không muốn đem theo
bọn họ.
Đối với bọn họ mà nói, Thành ca là cấp trên duy nhất mà bọn họ phải kính nể.
Huống hồ còn ơn cứu mạng và dẫn dắt bao lần, khó khăn lắm mới gặp lại,
không thể để hắn vứt bỏ như thế được.
“Khương chưởng môn, bọn ta sai rồi!”
“Đúng thế, mặc dù không biết bọn ta sai ở đâu, nhưng chỉ cần ngươi nói ra, bọn
ta sẽ sửa ngay lập tức.”
Thành ca lắc đầu, vẻ mặt thất vọng: “Không có, các ngươi làm tốt lắm, là ta già
rồi…”
Tố Diệp và Tố Mộng vội vàng xông lên.
“Lão tổ, ngươi vẫn còn trẻ trung lắm, già chỗ nào chứ?”
“Đúng thế, ta chưa từng gặp tiên nhân nào anh tuấn đẹp trai hơn lão tổ cả…”
“Hơn nữa lão tổ không cần ra tay, đã diệt trừ được mối nguy lớn như thế, quả
thật là thiên nhân giáng thế!
Hai cô gái kìm nén lâu như thế, cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội chen mồm vào
để nịnh hót Thành Ca.
Chương trước Chương tiếp
Loading...