Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Chương 289
Năm đó khi mới tới thành Định Thiên của hạ tiên giới, trong phi thăng đài có
một vạn vị trí để tu luyện
Vạn vực của hạ giới có lớp lớp anh hùng hào kiệt, suýt chút nữa thì Tịch Vân
Tiên Vương cũng chưa được đến lượt.
Mà đáng đệ tử Phi Tiên môn kia thì hay rồi, tất cả vào ngồi thì đã đành, lại còn
ngồi vị trí quanh trung tâm tốt nhất.
Đặc biệt Kỷ Linh Hàm lại càng khác biệt, trực tiếp được ngồi lên vương toạ duy
nhất kia.
Phải biết là lúc đó Tịch Vân đã là Thánh Giai rồi, mà đám đệ tử kia có không ít
người là Đạo Cung cảnh.
Lúc sau phân phát tiên khí, thứ tốt nhất cũng được chia cho bọn họ.
Mà mấy người Tịch Vân, sau đó phải tranh nhau xếp hàng đánh mấy trận chiến
phi thăng mới nhận được.
Đãi ngộ một trời một vực, quả thực khiến kẻ nghe thì đau lòng, kẻ thấy thì rơi
lệ!
Mà nguyên nhân chỉ có một, bọn họ là nhóm thân tín của Khương chưởng môn,
không có gì là công bằng hay không công bằng hết.
Dưới cái nhìn của bọn họ, hiện giờ đám hậu bối của Phi Tiên môn có Khương
chưởng môn dẫn dắt, lại được thơm lây cùng.
Làm sao mà không ghen tị cho được chứ?
Hết lần này tới lần khác, đám người Lãnh Hoá Hàn không hiểu được cảm nhận
của họ, còn đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì đây.
“Lão tổ, ngươi xem liệu chúng ta có phải tính toán kế hoạch không?”
Thành ca hơi mù mời: “Tính toán kế hoạch gì?”
Từ khi xuất đạo đến nay, hắn vẫn luôn đối mặt trực diện, chết thì hack, chưa
từng suy nghĩ gì cả.
“Bốn cao thủ của U Minh sắp tới, có nên tránh nguy hiểm này trước không,
không thì e rằng khó mà thoát thân…”
Thành ca còn chưa mở miệng nói chuyện, Tịch Vân Tiên Vương đã thay hắn
nổi giận.
“Chỉ có bốn cao thủ U Minh kia thôi mà đã làm các ngươi sợ à?”
“Các ngươi quá coi thường tổ sư gia của các ngươi rồi đấy?”
“Đã đến đây rồi thì bọn họ đừng hòng đi đâu nữa.”
Hắn liếc nhìn đám người Lãnh Hoá Hàn và Nguyên Triết một cái, hừ lạnh nói:
“Nhát gan sợ phiền phức như thế, đúng là thế hệ này càng ngày càng thụt lùi so
với thế hệ trước…”
Lão đầu này vốn là ghen tị với đám người Kỷ Linh Hàm năm đó, đương nhiên
cũng chẳng thèm quan tâm đến sắc mặt đám đồ tử đồ tôn này của các nàng đâu.
Đám người Lãnh Hoá Hàn bị giáo huấn đến mức lộ ra vẻ sững sờ.
Ngay cả chưởng môn Cổ Hoàng môn và các trưởng lão đều toát hết cả mồ hôi
hột.
Tuy rằng ngươi là Tiên Vương, nhưng dù sao cũng chỉ có một, phía đối diện có
bốn người đó!
Cũng mạnh miệng quá rồi đấy?
Mâu Vũ cách đó không xa cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Tịch Vân Tiên Vương có thể lấy một địch bốn?”
“Không thể.”
Diệp Dương Tiên Vương khẽ lắc đầu, nhíu mày nói: “Ta cũng không biết tự tin
của hắn từ đâu tới.”
“Bốn vị U Minh đó, Sương Ảnh Ma Vương và Tiêu Hỗn Ma Vương còn dễ nói,
thực lực còn sàn sàn với ta.”
“Nhưng Sát Lợi Ma Vương và Hoa âm Tiên Vương lại không giống nhau, bọn
họ từng trực diện đánh bại Tiên Vương khác, thậm chí còn có chiến tích lấy một
địch hai.”
“Chẳng có gì phải ngạc nhiên khi tiên quốc của bọn họ đã đắp nặn được một
nền móng hoàn chỉnh cả.”
“Nếu không có hai người đó, U Minh cũng sẽ không phát triển nhanh chóng
như vậy.”
Bất kỳ một người trong bọn họ, có lẽ đều có thể vững vàng ngăn cản được Tịch
Vân Tiên Vương.”
Mâu Vũ gật đầu: “Xem ra mấu chốt vẫn là Khương chưởng môn đó, hắn có thể
khiến Tịch Vân Tiên Vương thần phục, nhất định có bí mật mà chúng ta không
biết.”
Đối với Khương Thành, giờ đây nàng càng ngày càng tò mò.
Nàng vừa dứt lời, Tịch Vân Tiên Vương ở đây lập tức đứng dậy.
“Bọn họ đến rồi!”
Đoàn người đến bên ngoài, ngước mắt nhìn ra xa có thể thấy được mây đen xếp
thành tầng tầng lớp lớp trên trời cao, dần dần biến ảo thành một bóng người.
Các thế lực lớn xung quanh vội vàng lui ra xa.
“Là Sương Ảnh Ma Vương!”
“Hắn tới rồi, tiếp theo không thể tránh khỏi một trận đại chiến kinh thiên động
địa đâu.”
“Đúng vậy, ta nếu là bọn họ thì đã bỏ chạy từ lâu rồi.”
Chỉ thấy Sương Ảnh Ma Vương rút tiên nhận thất giai trong tay ra, sừng sững
nói: “Tịch Vân, Cổ Hoàng môn các ngươi không cần tồn tại nữa!”
“Người này đã giết Mông Tần con ta, ngươi lại giết nhiều tinh anh của U Minh
ta!”
“Hôm nay Cổ Hoàng môn và Phi Tiên môn, chó gà cũng không tha!”
Tiên nhận vung xuống, vô số sấm sét lan tràn ra, một số tu sĩ không kịp chạy đã
bị lan đến gần.
Trong nháy mắt, đã bị quy tắc giết chết.
Đám người Cổ Hoàng môn ở phía sau lộ vẻ căng thẳng.
Nhân vật lớn như U Minh tuyên chiến, từ trước đến nay không phải là nói đùa.
Bọn họ nói muốn diệt môn, vậy nhất định sẽ tiêu diệt.
Đám ma tu đó sẽ không chết thì không nghỉ, giống như kẻ điên vậy…
Trên dưới Cổ Hoàng môn có hơn mười vạn môn nhân, lần này lành ít dữ nhiều.
Tịch Vân Tiên Vương lại không lo lắng chút nào.
Hắn vung kiếm chặn những đòn công kích kia ở bên ngoài, chợt lạnh lùng cười:
“Sương Ảnh, ngươi vĩnh viễn cũng không biết ngươi đã chọc đến ai đâu.”
“Khương chưởng môn, để cho tiểu lão nhân đánh trận đầu trước được không?”
Mẹ nó Tiên Vương muốn xuất chiến hay muốn xin chỉ thị?
Sương Ảnh Ma Vương có chút sững sờ.
“Được, đi đi.” Thành ca phất phất tay.
Với thực lực thật sự hiện giờ của hắn, thực ra vẫn chưa xử lý được cao thủ cấp
Ma Vương, trừ khi chết một lần.
Nhiều người nhìn thấy như vậy, có thể không chết thì cứ cố hết sức đừng chết.
Nhận được phê chuẩn của chủ soái Khương chưởng môn, Tịch Vân Tiên Vương
giống như mãnh hổ ra khỏi cổng, lập tức triển khai tiên quốc, hét một tiếng
xông lên.
Đánh với tư thế điên cuồng như gà hộc máu, hoàn toàn không hề tiên phong đạo
cốt giống như lần ra tay trước đó.
Trong nháy mắt, tiên quốc mà Sương Ảnh Ma Vương vừa mới hình thành hình
thức ban đầu liền trở nên vỡ nát.
Hai bên nhanh chóng huy động tiên khí, trực tiếp khống chế tiết tấu quy tắc sinh
tử chém giết lẫn nhau
Trước đó Diệp Dương Tiên Vương vẫn chưa dự đoán sai, sức chiến đấu của
Tịch Vân Tiên Vương mạnh hơn Sương Ảnh nhiều.
Trận chiến đấu này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Tịch Vân thắng chắc.
Các tiên nhân vây xem phía xa đang nhìn lên vùng sao trời không ngừng nổ
mạnh, chỉ cảm thấy lóa mắt.
Đại chiến giữa Tiên Vương và Ma Vương, không phải muốn xem là có thể xem
được.
Mặc dù biết rõ U Minh còn có ba cao thủ, nhưng nhìn thấy lão tổ bổn môn
chiếm ưu thế tuyệt đối, tinh thần trên dưới Cổ Hoàng môn phấn chấn tự hào vô
cùng.
“Lão tổ uy lực thần kỳ!”
“Đúng, lão tổ bổn môn là Tiên Vương đáng để nhắc tới trong đám Tiên Vương
đó!”
“Nếu như Sương Ảnh Ma Vương không có người giúp đỡ, lão tổ thắng chắc
rồi…”
Thành ca ở giữa nhìn cuộc đấu tranh quyết liệt, cảm thấy có chút nhàm chán.
Từ trước đến nay, hắn ra tay đều là giết trong giây lát, thật đúng là không quen
chiến đấu đánh cho tia lửa văng khắp nơi, mãi mà vẫn chưa xong nổi.
Hắn chỉ đành biến ra một chiếc ghế rồi ngồi xuống.
“Tịch Vân, ngươi chẳng cố gắng gì cả, vẫn chưa xử lý xong à?”
“Thật sự không ổn rồi, hay là để ta đích thân ra tay cho xong đi.”
Hắn phun ra một hơi khói thuốc, đưa ra một đánh giá tiêu cực nhỏ.
Mọi người Cổ Hoàng môn phía sau suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Đám người Nguyên Triết, Nguyên Ngộ lấy tay che mặt, thầm nghĩ đời này cũng
chưa từng gặp được người nào bất cứ lúc nào cũng có thể khoe mẽ như ngươi.
Tịch Vân Tiên Vương giữa trời cao nhận được đánh giá tiêu cực, nhất thời
không nhịn được.
Vội vàng lại gia tăng thế công, ngay cả phòng ngự cũng không để ý.
Công kích điên cuồng, đánh cho Sương Ảnh Ma Vương đối diện mông lung.
Lão già này, ta tới báo thù, sao ngươi còn liều mạng hơn ta thế hả?
Nhìn thấy Sương Ảnh Ma Vương bị thương không ngừng liên tiếp tháo chạy,
Thành ca lúc này mới nâng cao tinh thần.
Mà vào lúc này, bóng ma phía sau lại xông đến, tầng tầng lớp lớp che lấp mặt
trời.
Ba cao thủ còn lại của U Minh cũng tới đây rồi.
Trong giây lát, đám người của Cổ Hoàng môn và Phi Tiên môn cùng luống
cuống.
“Xong rồi!”
“Thật sự tới rồi…”
Chỉ có duy nhất ba thái thượng trưởng lão còn tỏ vẻ bình tĩnh.
Có Khương chưởng môn ở đây, cho dù Tiên Đế đến, núi cao có sụp xuống thì
bọn họ vẫn có thể mặt không đổi sắc.
“Mau giúp ta!’
Sương Ảnh Ma Vương sớm đã nguy ngập nguy cơ la hét inh ỏi.
Bốn đánh một thì được rồi!
Chỉ thấy ba cao thủ bay đến liếc cả trận một cái, sau đó đều nhếch miệng cười
ha hả.
“Được rồi!”
“Bọn ta sẽ giúp ngươi đến miền cực lạc trước nhá!”
Sương Ảnh Ma Vương còn không hiểu ý nghĩa câu nói này, ba cao thủ kia đã
cầm binh khí lao về phía hắn.
Trong phút chốc, tiên quốc của hắn hoàn toàn sụp đổ!
một vạn vị trí để tu luyện
Vạn vực của hạ giới có lớp lớp anh hùng hào kiệt, suýt chút nữa thì Tịch Vân
Tiên Vương cũng chưa được đến lượt.
Mà đáng đệ tử Phi Tiên môn kia thì hay rồi, tất cả vào ngồi thì đã đành, lại còn
ngồi vị trí quanh trung tâm tốt nhất.
Đặc biệt Kỷ Linh Hàm lại càng khác biệt, trực tiếp được ngồi lên vương toạ duy
nhất kia.
Phải biết là lúc đó Tịch Vân đã là Thánh Giai rồi, mà đám đệ tử kia có không ít
người là Đạo Cung cảnh.
Lúc sau phân phát tiên khí, thứ tốt nhất cũng được chia cho bọn họ.
Mà mấy người Tịch Vân, sau đó phải tranh nhau xếp hàng đánh mấy trận chiến
phi thăng mới nhận được.
Đãi ngộ một trời một vực, quả thực khiến kẻ nghe thì đau lòng, kẻ thấy thì rơi
lệ!
Mà nguyên nhân chỉ có một, bọn họ là nhóm thân tín của Khương chưởng môn,
không có gì là công bằng hay không công bằng hết.
Dưới cái nhìn của bọn họ, hiện giờ đám hậu bối của Phi Tiên môn có Khương
chưởng môn dẫn dắt, lại được thơm lây cùng.
Làm sao mà không ghen tị cho được chứ?
Hết lần này tới lần khác, đám người Lãnh Hoá Hàn không hiểu được cảm nhận
của họ, còn đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì đây.
“Lão tổ, ngươi xem liệu chúng ta có phải tính toán kế hoạch không?”
Thành ca hơi mù mời: “Tính toán kế hoạch gì?”
Từ khi xuất đạo đến nay, hắn vẫn luôn đối mặt trực diện, chết thì hack, chưa
từng suy nghĩ gì cả.
“Bốn cao thủ của U Minh sắp tới, có nên tránh nguy hiểm này trước không,
không thì e rằng khó mà thoát thân…”
Thành ca còn chưa mở miệng nói chuyện, Tịch Vân Tiên Vương đã thay hắn
nổi giận.
“Chỉ có bốn cao thủ U Minh kia thôi mà đã làm các ngươi sợ à?”
“Các ngươi quá coi thường tổ sư gia của các ngươi rồi đấy?”
“Đã đến đây rồi thì bọn họ đừng hòng đi đâu nữa.”
Hắn liếc nhìn đám người Lãnh Hoá Hàn và Nguyên Triết một cái, hừ lạnh nói:
“Nhát gan sợ phiền phức như thế, đúng là thế hệ này càng ngày càng thụt lùi so
với thế hệ trước…”
Lão đầu này vốn là ghen tị với đám người Kỷ Linh Hàm năm đó, đương nhiên
cũng chẳng thèm quan tâm đến sắc mặt đám đồ tử đồ tôn này của các nàng đâu.
Đám người Lãnh Hoá Hàn bị giáo huấn đến mức lộ ra vẻ sững sờ.
Ngay cả chưởng môn Cổ Hoàng môn và các trưởng lão đều toát hết cả mồ hôi
hột.
Tuy rằng ngươi là Tiên Vương, nhưng dù sao cũng chỉ có một, phía đối diện có
bốn người đó!
Cũng mạnh miệng quá rồi đấy?
Mâu Vũ cách đó không xa cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Tịch Vân Tiên Vương có thể lấy một địch bốn?”
“Không thể.”
Diệp Dương Tiên Vương khẽ lắc đầu, nhíu mày nói: “Ta cũng không biết tự tin
của hắn từ đâu tới.”
“Bốn vị U Minh đó, Sương Ảnh Ma Vương và Tiêu Hỗn Ma Vương còn dễ nói,
thực lực còn sàn sàn với ta.”
“Nhưng Sát Lợi Ma Vương và Hoa âm Tiên Vương lại không giống nhau, bọn
họ từng trực diện đánh bại Tiên Vương khác, thậm chí còn có chiến tích lấy một
địch hai.”
“Chẳng có gì phải ngạc nhiên khi tiên quốc của bọn họ đã đắp nặn được một
nền móng hoàn chỉnh cả.”
“Nếu không có hai người đó, U Minh cũng sẽ không phát triển nhanh chóng
như vậy.”
Bất kỳ một người trong bọn họ, có lẽ đều có thể vững vàng ngăn cản được Tịch
Vân Tiên Vương.”
Mâu Vũ gật đầu: “Xem ra mấu chốt vẫn là Khương chưởng môn đó, hắn có thể
khiến Tịch Vân Tiên Vương thần phục, nhất định có bí mật mà chúng ta không
biết.”
Đối với Khương Thành, giờ đây nàng càng ngày càng tò mò.
Nàng vừa dứt lời, Tịch Vân Tiên Vương ở đây lập tức đứng dậy.
“Bọn họ đến rồi!”
Đoàn người đến bên ngoài, ngước mắt nhìn ra xa có thể thấy được mây đen xếp
thành tầng tầng lớp lớp trên trời cao, dần dần biến ảo thành một bóng người.
Các thế lực lớn xung quanh vội vàng lui ra xa.
“Là Sương Ảnh Ma Vương!”
“Hắn tới rồi, tiếp theo không thể tránh khỏi một trận đại chiến kinh thiên động
địa đâu.”
“Đúng vậy, ta nếu là bọn họ thì đã bỏ chạy từ lâu rồi.”
Chỉ thấy Sương Ảnh Ma Vương rút tiên nhận thất giai trong tay ra, sừng sững
nói: “Tịch Vân, Cổ Hoàng môn các ngươi không cần tồn tại nữa!”
“Người này đã giết Mông Tần con ta, ngươi lại giết nhiều tinh anh của U Minh
ta!”
“Hôm nay Cổ Hoàng môn và Phi Tiên môn, chó gà cũng không tha!”
Tiên nhận vung xuống, vô số sấm sét lan tràn ra, một số tu sĩ không kịp chạy đã
bị lan đến gần.
Trong nháy mắt, đã bị quy tắc giết chết.
Đám người Cổ Hoàng môn ở phía sau lộ vẻ căng thẳng.
Nhân vật lớn như U Minh tuyên chiến, từ trước đến nay không phải là nói đùa.
Bọn họ nói muốn diệt môn, vậy nhất định sẽ tiêu diệt.
Đám ma tu đó sẽ không chết thì không nghỉ, giống như kẻ điên vậy…
Trên dưới Cổ Hoàng môn có hơn mười vạn môn nhân, lần này lành ít dữ nhiều.
Tịch Vân Tiên Vương lại không lo lắng chút nào.
Hắn vung kiếm chặn những đòn công kích kia ở bên ngoài, chợt lạnh lùng cười:
“Sương Ảnh, ngươi vĩnh viễn cũng không biết ngươi đã chọc đến ai đâu.”
“Khương chưởng môn, để cho tiểu lão nhân đánh trận đầu trước được không?”
Mẹ nó Tiên Vương muốn xuất chiến hay muốn xin chỉ thị?
Sương Ảnh Ma Vương có chút sững sờ.
“Được, đi đi.” Thành ca phất phất tay.
Với thực lực thật sự hiện giờ của hắn, thực ra vẫn chưa xử lý được cao thủ cấp
Ma Vương, trừ khi chết một lần.
Nhiều người nhìn thấy như vậy, có thể không chết thì cứ cố hết sức đừng chết.
Nhận được phê chuẩn của chủ soái Khương chưởng môn, Tịch Vân Tiên Vương
giống như mãnh hổ ra khỏi cổng, lập tức triển khai tiên quốc, hét một tiếng
xông lên.
Đánh với tư thế điên cuồng như gà hộc máu, hoàn toàn không hề tiên phong đạo
cốt giống như lần ra tay trước đó.
Trong nháy mắt, tiên quốc mà Sương Ảnh Ma Vương vừa mới hình thành hình
thức ban đầu liền trở nên vỡ nát.
Hai bên nhanh chóng huy động tiên khí, trực tiếp khống chế tiết tấu quy tắc sinh
tử chém giết lẫn nhau
Trước đó Diệp Dương Tiên Vương vẫn chưa dự đoán sai, sức chiến đấu của
Tịch Vân Tiên Vương mạnh hơn Sương Ảnh nhiều.
Trận chiến đấu này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Tịch Vân thắng chắc.
Các tiên nhân vây xem phía xa đang nhìn lên vùng sao trời không ngừng nổ
mạnh, chỉ cảm thấy lóa mắt.
Đại chiến giữa Tiên Vương và Ma Vương, không phải muốn xem là có thể xem
được.
Mặc dù biết rõ U Minh còn có ba cao thủ, nhưng nhìn thấy lão tổ bổn môn
chiếm ưu thế tuyệt đối, tinh thần trên dưới Cổ Hoàng môn phấn chấn tự hào vô
cùng.
“Lão tổ uy lực thần kỳ!”
“Đúng, lão tổ bổn môn là Tiên Vương đáng để nhắc tới trong đám Tiên Vương
đó!”
“Nếu như Sương Ảnh Ma Vương không có người giúp đỡ, lão tổ thắng chắc
rồi…”
Thành ca ở giữa nhìn cuộc đấu tranh quyết liệt, cảm thấy có chút nhàm chán.
Từ trước đến nay, hắn ra tay đều là giết trong giây lát, thật đúng là không quen
chiến đấu đánh cho tia lửa văng khắp nơi, mãi mà vẫn chưa xong nổi.
Hắn chỉ đành biến ra một chiếc ghế rồi ngồi xuống.
“Tịch Vân, ngươi chẳng cố gắng gì cả, vẫn chưa xử lý xong à?”
“Thật sự không ổn rồi, hay là để ta đích thân ra tay cho xong đi.”
Hắn phun ra một hơi khói thuốc, đưa ra một đánh giá tiêu cực nhỏ.
Mọi người Cổ Hoàng môn phía sau suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Đám người Nguyên Triết, Nguyên Ngộ lấy tay che mặt, thầm nghĩ đời này cũng
chưa từng gặp được người nào bất cứ lúc nào cũng có thể khoe mẽ như ngươi.
Tịch Vân Tiên Vương giữa trời cao nhận được đánh giá tiêu cực, nhất thời
không nhịn được.
Vội vàng lại gia tăng thế công, ngay cả phòng ngự cũng không để ý.
Công kích điên cuồng, đánh cho Sương Ảnh Ma Vương đối diện mông lung.
Lão già này, ta tới báo thù, sao ngươi còn liều mạng hơn ta thế hả?
Nhìn thấy Sương Ảnh Ma Vương bị thương không ngừng liên tiếp tháo chạy,
Thành ca lúc này mới nâng cao tinh thần.
Mà vào lúc này, bóng ma phía sau lại xông đến, tầng tầng lớp lớp che lấp mặt
trời.
Ba cao thủ còn lại của U Minh cũng tới đây rồi.
Trong giây lát, đám người của Cổ Hoàng môn và Phi Tiên môn cùng luống
cuống.
“Xong rồi!”
“Thật sự tới rồi…”
Chỉ có duy nhất ba thái thượng trưởng lão còn tỏ vẻ bình tĩnh.
Có Khương chưởng môn ở đây, cho dù Tiên Đế đến, núi cao có sụp xuống thì
bọn họ vẫn có thể mặt không đổi sắc.
“Mau giúp ta!’
Sương Ảnh Ma Vương sớm đã nguy ngập nguy cơ la hét inh ỏi.
Bốn đánh một thì được rồi!
Chỉ thấy ba cao thủ bay đến liếc cả trận một cái, sau đó đều nhếch miệng cười
ha hả.
“Được rồi!”
“Bọn ta sẽ giúp ngươi đến miền cực lạc trước nhá!”
Sương Ảnh Ma Vương còn không hiểu ý nghĩa câu nói này, ba cao thủ kia đã
cầm binh khí lao về phía hắn.
Trong phút chốc, tiên quốc của hắn hoàn toàn sụp đổ!