Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 268



“Dựa vào cái gì chứ?”
Cổ Thanh Ngọc cực kì không phục.
Nghĩ lại cũng đúng, nàng là đệ tử thân truyền đã bên cạnh Nguyên Chân ba
trăm ngàn năm rồi.
Xảy ra chuyện, sư phụ không giúp nàng thì thôi, lại còn muốn bắt nàng cúi đầu
chịu thua.
Đổi thành bất kỳ ai, chỉ e cũng không thể chấp nhận được.
Thực sự quá uất ức, không phải sao?
Nhưng Nguyên Chân Tiên Tôn không nghĩ như vậy.
“Dựa vào đây là quy tắc mới nhất của tông môn!”
Trước mặt tổ sư đời đầu, ngươi, một đệ tử kém trên trăm đời thì là cái gì?
Nhìn ánh mắt nghiêm khắc đến gần như không có chút tình cảm của sư phụ,
lòng Cổ Thanh Ngọc thắt lạnh.
Khóe mắt của nàng đỏ lên, nàng lau nước mắt, sau đó hung hăng quay đi, bay
thẳng ra ngoài.
Những người khác cũng ngừng bàn luận.
Bọn họ nhìn ra, lần này chưởng môn và đại trưởng lão làm thật.
Ngay cả viên minh châu của tông môn như Cổ Thanh Ngọc, cũng phải nhường
đường trước việc này.
Đám người lui về sau, nhị trưởng lão Nguyên Thù mới nhíu mày hỏi: “Chưởng
môn, vị lão tổ kia rốt cuộc là người thế nào?”
Các trưởng lão khác cũng dồn dập bày tỏ không hiểu.
“Dù sao thì ngài cũng nói ra chút căn nguyên chuyện này đi.”
“Tiên Hiền đường quả thực không có vị này.”
“Cho dù thật sự là một vị tiền bối của bản môn, tôn trọng một chút cũng được
rồi, ta xem không đến mức phải gióng trống khua chiêng như vậy.”
“Đúng vậy, đứa nhỏ Thanh Ngọc này cũng bị ngươi tổn thương đến thấu tim, có
phải có hơi quá đáng không?”
Tu Tiên giới chính là nơi kỳ diệu như vậy, người đã ba trăm ngàn tuổi rồi, còn
bị gọi là trẻ con.
Đầu hai người Nguyên Chân và Nguyên Thịnh cũng vô cùng đau đớn.
Thân phận của Khương Thành không thể để lộ ra.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, càng nhiều người biết thì
càng dễ bị truyền ra.
Thế nhưng không nói rõ ràng, đệ tử khác suy nghĩ lung tung từ đầu đến cuối
cũng không phải chuyện tốt.
“Bản chưởng môn và đại trưởng lão đã từng phát điên bao giờ chưa?”
“Chưa từng…”
“Vậy là được rồi, các ngươi chỉ cần biết, làm như vậy là tốt cho tông môn là
đủ.”
Đây gọi là giải thích gì chứ?
Đám người đều mang vẻ mặt im lặng.
Ngay sau đó, Nguyên Chân Tiên Tôn lại tuyên bố một mệnh lệnh khiến bọn họ
càng không hiểu hơn.
“Tập trung tất cả tiên tinh trong Trân Bảo Các của bản môn lại, mặt khác,
những bảo vật khác tạm thời không dùng đến lập tức đem bán lấy tiền, đổi toàn
bộ thành tiên tinh thượng phẩm.’
“Còn nữa, các ngươi làm trưởng lão, mỗi người đều phải cống hiến ra ba trăm
ngàn tiên tinh thượng phẩm.”
Cái gì?
Hắn muốn làm gì?
Không chờ bọn họ đặt câu hỏi, đại trưởng lão Nguyên Thịnh lập tức lấy mình
làm gương tốt, giao ra một cái nhẫn trữ vật.
“Đây là toàn bộ tiên tinh lão phu cất giữ, ước chừng hai triệu bảy trăm ba mươi
ngàn tiên tinh thượng phẩm!”
Nguyên Chân nhận lấy nhẫn trữ vật, kiểm tra lại một chút, gật đầu.
Nhìn hành động của hai người này, tất cả trưởng lão đều trợn mắt.
“Chưởng môn, đại trưởng lão, chúng ta có thể hỏi một câu, cần nhiều tiên tinh
như vậy để làm gì sao?”
Vì để gom góp tiên tinh mà bán bảo vật của tông môn lấy tiền, có cần thiết hay
không?
Từ khi nào mà chúng ta lại suy bại tới mức phải làm người bán hàng sống qua
ngày rồi?
Nguyên Chân Tiên Tôn nói với vẻ đương nhiên: “Dùng để mua Tiên Duyên
lệnh.”
“Cái gì?”
“Mua Tiên Duyên lệnh?”
Lần này, tất cả trưởng lão thật sự hoài nghi chưởng môn điên rồi.
Lại nhìn đại trưởng lão, mặt hắn cũng đầy sức sống cuồng nhiệt.
Từ trước đến nay, tam trưởng lão Nguyên Mục đều rất ủng hộ quyết định của
chưởng môn, nhưng lần này cũng không thể không đứng dậy.
“Thứ cho lão phu nói thẳng, không thể mua Tiên Duyên lệnh được!”
Các trưởng lão khác cũng dồn dập thuyết phục.
“Đúng vậy, chính chưởng môn ngài chắc cũng rõ, còn một trăm ba mươi mốt
năm nữa, hiện tại mua Tiên Duyên lệnh chính là mua giấy báo tử!”
“Nhất là còn định góp nhiều tiên tinh như vậy, hay là chưởng môn còn dự định
trắng trợn thu mua?”
“Chuyện này sẽ mang đến tai hoạ ngập đầu cho bản môn!”
Đại trưởng lão thầm nghĩ, nếu như nói ra thân phận chân thật của lão nhân gia
hắn, các ngươi sẽ còn tích cực hơn cả ta.
Chỉ tiếc, những trưởng lão này căn bản không nhận ra Khương Thành.
Cho dù nhận ra, bọn hắn cũng không biết Khương Thành là tổ sư lập phái của
bọn họ.
“Chẳng lẽ các ngươi không muốn phi thăng lên tiên giới sao, cơ hội tốt như
vậy?”
Đám người đều im lặng.
Đây là cơ hội tốt gì chứ?
Bọn họ đương nhiên muốn phi thăng lên đi, nhưng vấn đề là nếu như trắng trợn
mua Tiên Duyên lệnh mà có thể toại nguyện ngay, thì cũng không tới phiên bọn
họ đến mua.
“Hành động lần này vô cùng không ổn, lão phu không đồng ý!”
“Trước khi đến ngày gần hết hạn, mua hai ba cái thì có thể nói cho qua, hiện tại
còn quá sớm.”
“Đúng vậy, bọn ta tuyệt đối không đồng ý!”
Mặc dù chưởng môn và đại trưởng lão là hai người có quyền lực lớn nhất của
một tông môn, nhưng ý kiến của hội trưởng lão cũng rất quan trọng.
Nếu bọn hắn cùng nhau phản đối, chuyện này sẽ rất khó hoàn thành.
“y, các ngươi…”
Nguyên Chân và Nguyên Thịnh nóng đến độ sắp thượng cẳng chân.
Tổ sư gia, một cái chân to như thế, các ngươi lại lơ đi không ôm lấy.
Dưới tình thế cấp bách, đại trưởng lão Nguyên Thịnh không nhịn được thốt ra:
“Có lão tổ ở đây, những Tiên Duyên lệnh kia căn bản không cần lo bị người
ngoài cướp đi!”
Cả hiện trường yên tĩnh.
Nguyên Chân nhịn không được trừng Nguyên Thịnh một cái, ngươi đừng để lộ
bí mật.
Nhưng ngay sau đó, tất cả trưởng lão đều lắc đầu một lần nữa.
“Vị lão tổ kia? Cho dù thân phận của hắn rất cao, nhưng thực lực cũng chỉ là
Kim Tiên mà thôi?”
“Một khi chúng ta trắng trợn mua Tiên Duyên lệnh, đến lúc đó sẽ có vô số tông
môn để mắt tới chúng ta, trong đó thậm chí sẽ có Tiên Vương đột kích.”
“Trận chiến mức này, những Thái Cổ tiên môn kia còn không dám đối mặt,
huống chi là hắn?”
“Đúng thế, hắn lấy cái gì mà cản?”
“Chẳng lẽ hắn còn có thể tìm được một đám Tiên Vương làm chỗ dựa giúp đỡ
sao?”
Chính hắn đã là chỗ dựa lớn nhất!
Nhưng lời nói tùy tiện này của đám người họ, lại khiến Nguyên Chân lóe sáng ý
tưởng.
Đúng rồi, không thể bại lộ thân phận của lão tổ, nhưng hướng dẫn mọi người
đoán theo những phương hướng khác cũng được mà.
Dù sao chỉ cần chứng minh hắn đáng tin là được.
“Không sai, lão tổ lão nhân gia hắn có thân phận cực cao, giao du rộng lớn
trong tiên giới, có rất nhiều Tiên Vương đều là bạn cũ của hắn.”
“Hắn có thể giúp chúng ta bảo vệ được Tiên Duyên lệnh, mọi người yên tâm
mua là được!”
Nguyên Thịnh cũng hùa theo: “Lần này hắn trở về cố ý dìu dắt chúng ta, các
ngươi đừng bỏ qua cơ hội lần này!”
Đám người đưa mắt nhìn nhau.
“Vậy xin hỏi họ tên vị lão tổ này là gì?”
Nếu thật sự có một nhân vật được hoan nghênh đến như vậy thì đã sớm rạng
danh trong Trung tiên giới rồi, phải không?
Có lẽ bọn hắn đã từng nghe được.
“Điều này…”
Nguyên Chân và Nguyên Thịnh lại gặp khó khăn.
Tên của Khương Thành không thể nói ra!
“Lão nhân gia ông ta đi khắp nơi phong trần nhiều năm, đã sớm quên tên họ,
các ngươi chỉ cần biết, chúng ta sẽ không hại mọi người là được!”
“Đúng thế, chẳng lẽ ta và chưởng môn lại hại Phi Tiên Môn sao?”
Hai người nói hết lời, cuối cùng cũng vẻn vẹn chỉ có mười mấy vị trưởng lão
nửa tin nửa ngờ, đưa ra một chút tiên tinh.
Mấy trăm trưởng lão khác bao gồm nhị trưởng lão, tam trưởng lão, vẫn không
đồng ý như trước.
Nguyên Chân, Nguyên Thịnh tức giận đến nỗi buồn bực trong lòng, lại không
thể làm gì.
Cuối cùng chỉ có thể đi xin phép Khương Thành một lần nữa, xem lão nhân gia
hắn có cách gì hay không.
Nghe thấy bọn hắn nói xong quá trình bàn bạc vừa rồi, Thành Ca có hơi tiếc rèn
sắt không thành thép.
“Lại còn có chuyện này ư?”
Nhớ ngày đó khi hắn làm chưởng môn, quyền uy cỡ nào.
Những người khác vốn không có quyền lên tiếng được chưa?
Dù phía trước thật sự là một cái hố lửa, hắn nói một tiếng nhảy, mọi người cũng
sẽ nhắm mắt nhảy theo hắn.
“Hiện tại các ngươi góp được bao nhiêu tiên tinh rồi?”
“Trước mắt kho tàng tông môn mà chúng ta có thể trực tiếp điều động không
nhiều, bán lấy tiền một vài thứ, lại thêm số tiên tinh tích góp của mấy mạch đệ
tử chúng ta, tất cả đại khái chỉ có hơn ba trăm ba mươi triệu tiên tinh thượng
phẩm.”
Nguyên Thịnh tiếc nuối không thôi: “Nếu tất cả các trưởng lão khác đều đáp
ứng, vậy thì không chỉ có chừng này…”
Thành Ca khua tay: “Không cần nữa.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...