Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Chương 232
Đối mặt với sự cười nhạo đối phương, Thành ca tỏ ra rất thất vọng.
“Hầy, ta nhấn nhầm rồi.”
Nghe được lời này, phía đối diện càng cười vui sướng hơn.
“Ha ha ha, một khi khiên chiến tiên thành được mở ra thì nhất định phải phân
thắng bại!”
“Ngươi không còn đường rút lui nữa đâu!”
“Nhấn nhầm rồi? Thật đúng là nhầm nhọt quá mà.”
“Có phải muốn nhấn chọn Tiên Thành một trận thắng và không trận thắng
không?”
Sức mạnh quy tắc phi thăng đài của các người, bọn ta sẽ không khách sáo vui
lòng nhận cho.”
Nghe được lời này của bọn họ, vẻ mặt Thành ca không sao nói rõ được.
“Ý của ta là, đáng lẽ ta muốn chọn thành trì thắng năm trận cơ.”
Mỗi lần chọn thủ khiêu chiến thì phải chọn kẻ chỉ cách biệt bản thân trong
phạm vị ba trận thắng.
Trước mắt, thành Định Thiên thắng hai trận, cùng lắm chỉ có thể khiêu chiến
thành trì nào thắng năm trận.
Thành ca là người huênh hoang như vậy, đương nhiên phải chọn đối thủ có
trọng lượng nhất, như thế mới phù hợp với thân phận vai chính của bản thân
hắn.
Thành trì gì mà thắng một trận với không thắng trận nào cơ, hoàn toàn chẳng
cần phải suy nghĩ.
Nhưng bởi vì danh sách thật sự quá dài, hắn nhìn mà hoa cả mắt, thành Chiến
Tiêu đứng cách vị trí mấy thành thắng năm trận không xa lắm nên hắn mới vô ý
nhấn vào.
Điều này khiến hắn cảm thấy rất mất mặt.
“Ngươi nói cái gì cơ?”
“Ban đầu còn muốn chọn thành có năm trận thắng ư?”
Mọi người đối diện đưa mắt nhìn nhau, có chút nghi ngờ rằng liệu có phải mình
gặp kẻ điên rồi không.
Thành chủ không hiểu liền có chút căm tức, hắn cảm thấy chỉ số thông minh
của mình đã bị sỉ nhục.
Sao nào, ngươi còn chê thành Chiến Tiêu chúng ta không đủ thể diện sao hả?
“Ngươi có thể sống đến hôm nay quả thật đúng là kỳ tích đấy!”
“Xem ra ngươi không biết người chết trong trận chiến phi thăng bình thường
như cơm bữa rồi.”
“Bảo người của ngươi cút ra đây hết đi!”
Thuộc hạ của Khương chưởng môn có mấy chục vạn người.
Chỉ có điều là hầu hết đang ở bên ngoài phi thăng đài tu luyện, đều không phản
ứng lại kịp thì phi thăng đài đã biến mất không thấy tăm hơi đâu rồi.
Bây giờ nhóm người kia đang ở bên thành Định Thiên, vẻ mặt mù tịt ngẩn
người nhìn bầu trời.
Còn về một vạn người đang tu luyện trong phi thăng đài, thật ra tất cả bọn họ
đều tới đây.
Chẳng qua à bọn họ đắm chìm trong tu luyện, hoàn toàn không biết bản thân đã
đổi vị trí, tới chiến trường thôi.
Mà Thành ca cũng không định để cho bọn họ ra ngoài rồi tới cướp công lao của
hắn.
“Đối phó với các ngươi, một mình bổn thành chủ là đủ rồi!”
“Nhanh bắt đầu thôi, đừng lằng nhằng nữa.”
Thật ra hắn cũng không biết trận chiến phi thăng này đánh kiểu gì, dù sao thì
hắn cũng chưa từng đánh mà.
Để thể hiện giống như một người từng trải, hắn quyết định để phía đối diện thao
tác trước.
Để tránh phạm sai lầm rồi làm trò cười.
“Cái gì cơ?”
“Chỉ một mình ngươi?”
“Ngươi coi thường chúng ta như vậy ư?”
Ba vạn người phía đối diện đều nổi giận.
Tiên thành thắng bốn trận lại bị tiên thành thắng hai trận ghét bỏ, nỗi nhục này
không để đâu cho hết.
“Lên!”
“Giết hắn!”
“Giết chết hắn!”
Phía đối diện tức giận đến nỗi không ngừng giậm chân, thành chủ kia hùng hổ
bay đến giữa sân, tiên khí trường đao trong tay vung lên, từng ngọn lửa màu
vàng che lấp cả bầu trời, thật sự tạo thành một ảo ảnh hỏa phượng khổng lồ.
Giương nanh múa vuốt trên bầu trời, như thể muốn đốt hết mọi thứ.
Ban đầu Thành ca cũng sử dụng võ kỹ hệ hoả, chỉ là sau khi giết chết thành chủ
của thành Định Thiên trước đó, hắn chiếm được kiếm tiên tam giai Huyền Vũ
có thuộc tính thủy.
Cho nên đương nhiên là kiếm tiên nhất giai Cổ Dương lúc trước bị đày vào lãnh
cung, đổi thành điểm tích phân.
Khi thành chủ đến giữa sân, chỉ thấy khoảng không dưới chân hắn xuất hiện
một toà Hắc Ngọc Bình Đài phạm vi chưa đến vài dặm, hiện lên vẻ chói chang
tĩnh mịch.
“Còn không mau vào đài khiêu chiến chịu chết!”
Đài khiêu chiến ư?
Chính thức như vậy nữa hả?
Thành ca hơi sững sờ.
Hai đầu của Hắc Ngọc Thạch Đài lại tự nhiên xuất hiện ba lá cờ.
Hắn bên này là màu đỏ, đại diện cho khiêu chiến.
Bên đối diện là màu xanh, đại diện cho bị khiêu chiến.
Điều hắn thấy kỳ lạ là, 29999 người còn lại phía đối diện đều đứng im tại chỗ,
không một ai vào sân hết.
Khương Thành còn lâu mới tin bọn họ có “tinh thần kỵ sĩ” như vậy, rõ ràng có
số người ưu thế mà lại không dùng, lại muốn chơi trò đơn đấu với mình
Cả một đám cùng xông rồi rồi bị đè bẹp chẳng phải sẽ sướng hơn sao?
Hắn lại nhìn Hắc Ngọc Thạch Đài phía trên cao, hiện ra đếm ngược.
Cuối cùng hắn phản ứng lại.
Chẳng lẽ trận chiến phi thăng này được chia thành nhiều vòng hả.
Mà hình thức của vòng đầu tiên là thành chủ đơn đấu?
“Haizzz, thật đúng là phiền phức quá đi.”
Nếu như cả một đám xông lên tạo thành một trận hỗn chiến lớn, vậy thì hắn bị
giết rất dễ dàng, sau đó hệ thống hack và hồi sinh.
Xử lý một cách cực kỳ nhanh gọn.
Bây giờ đổi thành như này thì thật sự cũng khó nói lắm.
Hắn Lấy Huyễn Vũ Kiếm Tiên ra rồi cũng bay vào trong sân.
Vì thế, thời gian đếm ngược phía trên ngừng lại.
Xem ra nếu như không kịp vào sân thì cái thứ chết tiệt sẽ dựa vào đó để xem
như bỏ cuộc hả.
Vừa tiến vào, thành chủ đối diện đã phát động tấn công, hoàn toàn không nói lời
gì thừa thãi.
Chịu thôi, sự khiêu khích nhục nhã có hơi quá đáng của Thành ca trước đó
khiến hắn hận không thể băm Thành ca thành hàng ngàn hàng vạn mảnh.
Ầm ầm!
Hỏa phượng to lớn phun ánh lửa vàng lên đầy trời.
Mà ở xung quanh hoả phượng, một trận mưa từ trên trời giáng xuống.
Giống như từng sợi xiềng xích nhỏ bé đang ào ào khóa những đốm lửa ở khắp
nơi lại.
Sau đó, siết lại rồi hủy diệt.
Bầu trời và mặt đất, tràn ngập mùi khét chán ghét và khó chịu.
Nhìn thì có vẻ Hắc Ngọc Thạch Đài ở phía dưới chỉ có phạm vi mấy dặm,
nhưng trận đại chiến của hai tiên nhân đã có thể tạo ra thiệt hại lớn, nhưng tất cả
vẫn ở trong phạm vi đài khiêu chiến.
Cảm giác kỳ lạ về sự thay đổi của không gian này, không cần nói cũng biết lại
là do các Tiên Đế, Ma Đế của thượng giới tạo thành.
Dù sao trận chiến phi thăng tiên thành chính là do một tay bọn họ thúc đẩy.
Quy tắc trận đấu cũng là bọn họ quyết định.
Hai người vừa mới bắt đầu giao thủ đã ngang tài ngang sức.
Điều này làm cho thành chủ đối diện cảm thấy vô cùng khó tin.
Liếc qua một cái là thấy rõ cảnh giới của Khương Thành ngay, chỉ là Chân Tiên
cửu trọng mà thôi.
Nếu như không phải trận đầu quy định là thành chủ giao chiến, thậm còn chẳng
đáng để hắn tự mình ra trận, trực tiếp phái một Thiên Tiên cấp dưới là thu phục
được rồi.
Nhưng bây giờ giao thủ như vậy, hắn mới bất ngờ phát hiện ra Chân Tiên này
quá nghịch thiên.
Quả thật tu vi tiên nguyên là cấp bậc Chân Tiên cửu trọng, nhưng sức chống đỡ
của đạo tâm lại không thua kém gì Huyền Tiên lục trọng hắn!
Mà tiên hồn kia cũng hết sức kỳ lạ, lại có thể luôn sừng sững không ngã dưới sự
công kích của hắn.
Điều làm hắn khó chấp nhận được nhất chính là lực tấn công của Thành ca.
Đòn công kích kia kèm theo BUFF của bảy anh linh, cùng với uy áp của
Thương Long Tinh Huyết, công với đó là võ đạo của cấp Huyền Tiên, cuối cùng
còn có trợ giúp của Thí Tiên Thương trên đỉnh đầu.
Vậy mà… không thua kém gì Huyền Tiên bình thường hết.
Sao có thể như vậy được?
Hai người vừa chạm vào thì đã tách ra.
Thành chủ đối diện tức giận đến nỗi liên tục ăn vài viên đan dược tạm thời kích
thích sức chiến đấu, hắn thua không được!
“Để mạng lại đây!”
Hắn kích hoạt tiên khí, đồng thời thúc giục pháp bảo.
Ảo ảnh của hỏa phượng thay đổi càng thêm to lớn và dữ dằn, quả thật trong hư
không nhìn không được một chút khe hở nào.
Màn mưa hoàn toàn bị đốt thành khói nhẹ, bốc ngùn ngụt lên cao.
Sau đó, hoả phượng lao thẳng tới Khương chưởng môn.
Chỉ thấy quyết đấu trên đài, ánh sáng bùng nổ dữ dội.
Sau đó trời cao đẫm máu, một bóng dáng nhỏ bé vô cùng so với công kích của
hai người nhanh chóng bị chôn vùi.
Keng!
Huyền Vũ Kiếm Tiên trở lại bên trong vỏ!
Thành ca giơ tay gọi một cái, tất cả nhẫn và tiên giáp, tiên kiếm trên thi thể
thành chủ đối diện đều rơi vào trong tay hắn.
Hắn lập tức kiểm tra thu thập bên trong một lượt, lúc này mới thở phào một hơi.
Cũng may, chỉ mỗi đồ trên người thành chủ này thôi đã có giá trị 20 tỷ điểm tích
phân rồi.
Nếu không thì bạo kích gấp mười lần khi nãy lỗ to rồi.
Bạo kích gấp mười lần ở cấp bậc Chân Tiên cửu phẩm, mỗi lần cần phải tiêu
tốn 5 tỷ điểm
“Hầy, ta nhấn nhầm rồi.”
Nghe được lời này, phía đối diện càng cười vui sướng hơn.
“Ha ha ha, một khi khiên chiến tiên thành được mở ra thì nhất định phải phân
thắng bại!”
“Ngươi không còn đường rút lui nữa đâu!”
“Nhấn nhầm rồi? Thật đúng là nhầm nhọt quá mà.”
“Có phải muốn nhấn chọn Tiên Thành một trận thắng và không trận thắng
không?”
Sức mạnh quy tắc phi thăng đài của các người, bọn ta sẽ không khách sáo vui
lòng nhận cho.”
Nghe được lời này của bọn họ, vẻ mặt Thành ca không sao nói rõ được.
“Ý của ta là, đáng lẽ ta muốn chọn thành trì thắng năm trận cơ.”
Mỗi lần chọn thủ khiêu chiến thì phải chọn kẻ chỉ cách biệt bản thân trong
phạm vị ba trận thắng.
Trước mắt, thành Định Thiên thắng hai trận, cùng lắm chỉ có thể khiêu chiến
thành trì nào thắng năm trận.
Thành ca là người huênh hoang như vậy, đương nhiên phải chọn đối thủ có
trọng lượng nhất, như thế mới phù hợp với thân phận vai chính của bản thân
hắn.
Thành trì gì mà thắng một trận với không thắng trận nào cơ, hoàn toàn chẳng
cần phải suy nghĩ.
Nhưng bởi vì danh sách thật sự quá dài, hắn nhìn mà hoa cả mắt, thành Chiến
Tiêu đứng cách vị trí mấy thành thắng năm trận không xa lắm nên hắn mới vô ý
nhấn vào.
Điều này khiến hắn cảm thấy rất mất mặt.
“Ngươi nói cái gì cơ?”
“Ban đầu còn muốn chọn thành có năm trận thắng ư?”
Mọi người đối diện đưa mắt nhìn nhau, có chút nghi ngờ rằng liệu có phải mình
gặp kẻ điên rồi không.
Thành chủ không hiểu liền có chút căm tức, hắn cảm thấy chỉ số thông minh
của mình đã bị sỉ nhục.
Sao nào, ngươi còn chê thành Chiến Tiêu chúng ta không đủ thể diện sao hả?
“Ngươi có thể sống đến hôm nay quả thật đúng là kỳ tích đấy!”
“Xem ra ngươi không biết người chết trong trận chiến phi thăng bình thường
như cơm bữa rồi.”
“Bảo người của ngươi cút ra đây hết đi!”
Thuộc hạ của Khương chưởng môn có mấy chục vạn người.
Chỉ có điều là hầu hết đang ở bên ngoài phi thăng đài tu luyện, đều không phản
ứng lại kịp thì phi thăng đài đã biến mất không thấy tăm hơi đâu rồi.
Bây giờ nhóm người kia đang ở bên thành Định Thiên, vẻ mặt mù tịt ngẩn
người nhìn bầu trời.
Còn về một vạn người đang tu luyện trong phi thăng đài, thật ra tất cả bọn họ
đều tới đây.
Chẳng qua à bọn họ đắm chìm trong tu luyện, hoàn toàn không biết bản thân đã
đổi vị trí, tới chiến trường thôi.
Mà Thành ca cũng không định để cho bọn họ ra ngoài rồi tới cướp công lao của
hắn.
“Đối phó với các ngươi, một mình bổn thành chủ là đủ rồi!”
“Nhanh bắt đầu thôi, đừng lằng nhằng nữa.”
Thật ra hắn cũng không biết trận chiến phi thăng này đánh kiểu gì, dù sao thì
hắn cũng chưa từng đánh mà.
Để thể hiện giống như một người từng trải, hắn quyết định để phía đối diện thao
tác trước.
Để tránh phạm sai lầm rồi làm trò cười.
“Cái gì cơ?”
“Chỉ một mình ngươi?”
“Ngươi coi thường chúng ta như vậy ư?”
Ba vạn người phía đối diện đều nổi giận.
Tiên thành thắng bốn trận lại bị tiên thành thắng hai trận ghét bỏ, nỗi nhục này
không để đâu cho hết.
“Lên!”
“Giết hắn!”
“Giết chết hắn!”
Phía đối diện tức giận đến nỗi không ngừng giậm chân, thành chủ kia hùng hổ
bay đến giữa sân, tiên khí trường đao trong tay vung lên, từng ngọn lửa màu
vàng che lấp cả bầu trời, thật sự tạo thành một ảo ảnh hỏa phượng khổng lồ.
Giương nanh múa vuốt trên bầu trời, như thể muốn đốt hết mọi thứ.
Ban đầu Thành ca cũng sử dụng võ kỹ hệ hoả, chỉ là sau khi giết chết thành chủ
của thành Định Thiên trước đó, hắn chiếm được kiếm tiên tam giai Huyền Vũ
có thuộc tính thủy.
Cho nên đương nhiên là kiếm tiên nhất giai Cổ Dương lúc trước bị đày vào lãnh
cung, đổi thành điểm tích phân.
Khi thành chủ đến giữa sân, chỉ thấy khoảng không dưới chân hắn xuất hiện
một toà Hắc Ngọc Bình Đài phạm vi chưa đến vài dặm, hiện lên vẻ chói chang
tĩnh mịch.
“Còn không mau vào đài khiêu chiến chịu chết!”
Đài khiêu chiến ư?
Chính thức như vậy nữa hả?
Thành ca hơi sững sờ.
Hai đầu của Hắc Ngọc Thạch Đài lại tự nhiên xuất hiện ba lá cờ.
Hắn bên này là màu đỏ, đại diện cho khiêu chiến.
Bên đối diện là màu xanh, đại diện cho bị khiêu chiến.
Điều hắn thấy kỳ lạ là, 29999 người còn lại phía đối diện đều đứng im tại chỗ,
không một ai vào sân hết.
Khương Thành còn lâu mới tin bọn họ có “tinh thần kỵ sĩ” như vậy, rõ ràng có
số người ưu thế mà lại không dùng, lại muốn chơi trò đơn đấu với mình
Cả một đám cùng xông rồi rồi bị đè bẹp chẳng phải sẽ sướng hơn sao?
Hắn lại nhìn Hắc Ngọc Thạch Đài phía trên cao, hiện ra đếm ngược.
Cuối cùng hắn phản ứng lại.
Chẳng lẽ trận chiến phi thăng này được chia thành nhiều vòng hả.
Mà hình thức của vòng đầu tiên là thành chủ đơn đấu?
“Haizzz, thật đúng là phiền phức quá đi.”
Nếu như cả một đám xông lên tạo thành một trận hỗn chiến lớn, vậy thì hắn bị
giết rất dễ dàng, sau đó hệ thống hack và hồi sinh.
Xử lý một cách cực kỳ nhanh gọn.
Bây giờ đổi thành như này thì thật sự cũng khó nói lắm.
Hắn Lấy Huyễn Vũ Kiếm Tiên ra rồi cũng bay vào trong sân.
Vì thế, thời gian đếm ngược phía trên ngừng lại.
Xem ra nếu như không kịp vào sân thì cái thứ chết tiệt sẽ dựa vào đó để xem
như bỏ cuộc hả.
Vừa tiến vào, thành chủ đối diện đã phát động tấn công, hoàn toàn không nói lời
gì thừa thãi.
Chịu thôi, sự khiêu khích nhục nhã có hơi quá đáng của Thành ca trước đó
khiến hắn hận không thể băm Thành ca thành hàng ngàn hàng vạn mảnh.
Ầm ầm!
Hỏa phượng to lớn phun ánh lửa vàng lên đầy trời.
Mà ở xung quanh hoả phượng, một trận mưa từ trên trời giáng xuống.
Giống như từng sợi xiềng xích nhỏ bé đang ào ào khóa những đốm lửa ở khắp
nơi lại.
Sau đó, siết lại rồi hủy diệt.
Bầu trời và mặt đất, tràn ngập mùi khét chán ghét và khó chịu.
Nhìn thì có vẻ Hắc Ngọc Thạch Đài ở phía dưới chỉ có phạm vi mấy dặm,
nhưng trận đại chiến của hai tiên nhân đã có thể tạo ra thiệt hại lớn, nhưng tất cả
vẫn ở trong phạm vi đài khiêu chiến.
Cảm giác kỳ lạ về sự thay đổi của không gian này, không cần nói cũng biết lại
là do các Tiên Đế, Ma Đế của thượng giới tạo thành.
Dù sao trận chiến phi thăng tiên thành chính là do một tay bọn họ thúc đẩy.
Quy tắc trận đấu cũng là bọn họ quyết định.
Hai người vừa mới bắt đầu giao thủ đã ngang tài ngang sức.
Điều này làm cho thành chủ đối diện cảm thấy vô cùng khó tin.
Liếc qua một cái là thấy rõ cảnh giới của Khương Thành ngay, chỉ là Chân Tiên
cửu trọng mà thôi.
Nếu như không phải trận đầu quy định là thành chủ giao chiến, thậm còn chẳng
đáng để hắn tự mình ra trận, trực tiếp phái một Thiên Tiên cấp dưới là thu phục
được rồi.
Nhưng bây giờ giao thủ như vậy, hắn mới bất ngờ phát hiện ra Chân Tiên này
quá nghịch thiên.
Quả thật tu vi tiên nguyên là cấp bậc Chân Tiên cửu trọng, nhưng sức chống đỡ
của đạo tâm lại không thua kém gì Huyền Tiên lục trọng hắn!
Mà tiên hồn kia cũng hết sức kỳ lạ, lại có thể luôn sừng sững không ngã dưới sự
công kích của hắn.
Điều làm hắn khó chấp nhận được nhất chính là lực tấn công của Thành ca.
Đòn công kích kia kèm theo BUFF của bảy anh linh, cùng với uy áp của
Thương Long Tinh Huyết, công với đó là võ đạo của cấp Huyền Tiên, cuối cùng
còn có trợ giúp của Thí Tiên Thương trên đỉnh đầu.
Vậy mà… không thua kém gì Huyền Tiên bình thường hết.
Sao có thể như vậy được?
Hai người vừa chạm vào thì đã tách ra.
Thành chủ đối diện tức giận đến nỗi liên tục ăn vài viên đan dược tạm thời kích
thích sức chiến đấu, hắn thua không được!
“Để mạng lại đây!”
Hắn kích hoạt tiên khí, đồng thời thúc giục pháp bảo.
Ảo ảnh của hỏa phượng thay đổi càng thêm to lớn và dữ dằn, quả thật trong hư
không nhìn không được một chút khe hở nào.
Màn mưa hoàn toàn bị đốt thành khói nhẹ, bốc ngùn ngụt lên cao.
Sau đó, hoả phượng lao thẳng tới Khương chưởng môn.
Chỉ thấy quyết đấu trên đài, ánh sáng bùng nổ dữ dội.
Sau đó trời cao đẫm máu, một bóng dáng nhỏ bé vô cùng so với công kích của
hai người nhanh chóng bị chôn vùi.
Keng!
Huyền Vũ Kiếm Tiên trở lại bên trong vỏ!
Thành ca giơ tay gọi một cái, tất cả nhẫn và tiên giáp, tiên kiếm trên thi thể
thành chủ đối diện đều rơi vào trong tay hắn.
Hắn lập tức kiểm tra thu thập bên trong một lượt, lúc này mới thở phào một hơi.
Cũng may, chỉ mỗi đồ trên người thành chủ này thôi đã có giá trị 20 tỷ điểm tích
phân rồi.
Nếu không thì bạo kích gấp mười lần khi nãy lỗ to rồi.
Bạo kích gấp mười lần ở cấp bậc Chân Tiên cửu phẩm, mỗi lần cần phải tiêu
tốn 5 tỷ điểm