Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Chương 226
Hỏi thẳng muốn chết như nào, cái này đáng tin cậy đến mức hồ đồ luôn á!
Thành ca đảo mắt, cái ác trong lòng lại bắt đầu nổi lên.
“Ngươi có thể ị lên đầu hắn được không?”
Nghĩ đến việc đường đường là một Huyền Tiên, lúc nghĩ rằng đã nắm chắc
chiến thắng trong tay rồi thì đột nhiên một đống phân rơi trên đầu hắn.
Vậy thì kích thích biết bao.
Đáng lẽ Tiểu Bạch còn đang ưỡn mình vỗ ngực, ra vẻ chuyện gì ta cũng làm
được.
Nghe xong câu này thì lập tức ngẩn tò te.
Hắn chỉ có thể ngượng ngùng lắc đầu: “Không làm được.”
Hắn vốn chẳng phải sinh linh bình thường, huống chi bây giờ ngay cả thực thể
còn chẳng có.
Mấy thao tác có độ khó cao như đi ị, có lẽ cả đời này hắn cũng không làm được.
Chịu thôi, đây là bất lợi của chủng tộc mà.
“Haizzz!”
Thành ca thở dài một hơi, tình ý sâu xa nói: “Ta đã nói từ trước rồi mà, đừng
nói trước chuyện gì.”
Ngươi nói từ trước từ lúc nào chứ?
Tiểu Bạch hơi bối rối.
Nhưng mà nghe thì có vẻ ba giỏi hơn bản thân hắn nhiều nên hắn cũng không
dám phản bác.
“Đến đi ị còn không biết thì quãng đường ngươi phải đi còn dài lắm, mấy thứ
phải học theo ba còn nhiều lắm đó.”
Khương Thành đang lên lớp một bài học sâu sắc cho đứa con ngốc nghếch của
mình.
Ngay khi xuất hiện, hắn phải thiết lập hình tượng người ba toàn năng, tránh việc
con trai kinh thường mình.
Xem ra hiệu quả cũng khá tốt, Tiểu Bạch bị hắn hù đến mức ngẩn cả người.
Mặc dù hai người truyền âm để nói chuyện, người khác không nghe thấy, cũng
không nhìn thấy Tiểu Bạch, cơ mà việc Thành ca vẫn còn sống khiến nhiều
người cực kỳ kinh ngạc.
Thành chủ phía đối diện khó khăn lắm mới tỉnh táo lại lần nữa.
“Sao ngươi còn chưa chết?”
Hắn chỉ tay vào Khương Thành, tỏ vẻ khó mà tin được.
Nếu như chưa chết thì cũng thôi đi, quan trọng là Thành ca không có lấy một
chút thương tích nào.
Cứ như đòn tấn công vừa nãy không tồn tại vậy, quá kỳ lạ.
“Ài, ai nấy đều đang đóng kịch mà.”
“Chọc cho ngươi vẫn tưởng là thật đó.”
Lời này của Thành ca vừa dứt, thành chủ kia lại kích hoạt tinh hạch thêm một
lần nữa.
Nếu như đã không giết chết được Khương Thành thì cứ xử lý mấy kẻ khác
trước cũng được.
Hắn không tin tinh hạch làm gì cũng tạo rất bất lợi này lại không có tác dụng gì
với mấy kẻ khác.
Đột nhiên tất cả những người phi thăng đang bị định thân căng thẳng, bọn họ
cảm thấy một cơn ớn lạnh dâng lên từ đáy lòng.
Bất kể là đạo tâm, thánh vực hay là đạo cung, từ sâu thẳm trong đó đều xuất
hiện một đóa hoa sen lửa màu đen.
Một khi bùng cháy thì việc hình hồn bị hủy diệt chỉ còn là chuyện sớm hay
muộn thôi.
“Ba, hắn muốn ta giết người khác.” Tiểu Bạch lập tức báo cáo tình hình.
Thành ca vội vàng nói: “Mấy người đó đều là bạn của ba, nhất định không được
xuống tay.”
Hắn vừa truyền âm, vừa bay cao lên bầu trời, phất tay về phía tất cả mọi người.
Dưới sự phối hợp của Tiểu Bạch, đóa sen lửa màu đen trên cơ thể mọi người
lặng lẽ dập tắt, cơn ớn lạnh cũng biến mất.
“Chỉ là kỹ năng nho nhỏ mà cũng dám thể hiện trước mặt ta ư?”
Sau khi cánh tay trái đảm nhiệm xong, hắn lại dùng tay phải lại phất tay áo một
lần nữa.
“Tan!”
Sau đó, xiềng xích trói buộc trên cơ thể mọi người biến mất, khôi phục lại tự do.
Chiêu này trông rất là nice.
Hiệu quả làm màu cũng cực kỳ nổi bật.
Trông cứ như hắn chỉ cần nhẹ nhàng vẩy một cái là có thể giải cứu tất cả mọi
người vậy.
“Khương chưởng môn đúng là thần nhân mà…”
“Khua tay một cái đã giải trừ được tà pháp rồi, đây là thực lực gì vậy?
Đám người đức cao vọng trọng cũng không khỏi hơi ngưỡng mộ.
“Không thể nào!”
Thành chủ phía đối diện kia kêu lên một tiếng.
Tinh hạch của thành trì này chính là sát khí quan trọng lúc đại chiến phi thăng
mà!
Tuy nhiên phía sau uy lực khủng khiếp kia cũng phải thiêu đốt lượng lớn tiên
tinh, lấy việc tiêu hao một phần tiên hồn làm cái giá để quy đổi, vậy nên nếu
không phải chuyện bất đắc dĩ thì hắn sẽ không lấy ra.
Đối mặt với sức mạnh của tinh hạch, đừng nói là Huyền Tiên, cho dù là thực lực
chỉ hơi kém Kim Tiên một chút thôi cũng không thể thoát khỏi được.
Dù sao thì đây cũng là hạch tâm của cả một tòa thành.
“Ta không tin!”
“Giết!”
“Giết bọn họ!”
Hắn liều mạng kích hoạt tinh hạch, tiên hồn và đạo tâm của bản thân hắn đang
tiêu hao rồi cháy rừng rực.
Thước ngọc xoay càng ngày càng nhanh, cuối cùng không nhìn thấy cả bóng
nữa, thật sự giống hệt như cánh quạt.
Tiếng gió gào thét, ảo ảo trùng điệp!
Đám người mới nãy vừa thoát khỏi lập tức cảnh giác và đề phóng, bởi vì bọn họ
lại cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đủ để đè ép tất cả mọi người tỏa ra từ
thước ngọc.
Sau đó, bọn họ nghe thấy tiếng búng tay trong trẻo vang lên.
Tách!
Khác hẳn với tư thế điên cuồng liều mạng của thành chủ ở phía đối diện,
Khương chưởng môn vẫn rất bình tĩnh.
Sau cái búng tay nhẹ nhàng, đứa con trai ngoan cũng hợp tác lại lần nữa ngay
lập tức.
Thế là, tiên giáp và quần áo của thành chủ lập tức biến thành tro bụi.
Sau đó thì vị thành chủ đang tức sôi cả máu kia trần như nhộng xuất hiện trước
mắt mọi người.
“Đù má!”
Tam Nhãn Hổ nhảy dựng cả lên, tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Ca, thuật lột đồ này của
ngươi làm kiểu gì vậy, kỹ thuật thần kỳ đó, có thể dạy ta với không!”
“Hắn tự đốt quần áo của mình à?”
Đừng nói là thành chủ, ngay cả những người khác cũng cảm thấy không thể tin
được.
Tinh hạch này là do bản thân hắn kích hoạt, sao lại phản phệ lại chính bản thân
hắn thế?
“Ha ha ha ha!”
“Lẽ nào hắn có sở thích khỏa thân?”
“Chậc chậc chậc, đường đường là Huyền Tiên mà lại không biết xấu hổ như
vậy!”
“Chắc chắn là do Khương chưởng môn làm rồi!”
“Ha ha ha, ngươi xem thành chủ hoảng hốt rồi kìa…”
Đám người hoàn toàn thả lỏng, vui vẻ cười đùa chỉ chỉ trỏ trỏ vào tên thành chủ
kia.
Bộ dạng của người này trước đó còn là chi phối vạn vật, bây giờ lại thấy hắn vất
vả làm trò cười cho thiên hạ, mọi người lập tức cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả những cư dân đang đứng xa xa quan sát từ phía
trong thành cũng kinh ngạc trợn trừng cả mắt.
Điều này cũng thần kỳ ghê?
Cho dù có tiêu diệt hết đám người ở đây thì thanh danh một đời của thành chủ
sau này cũng hoàn toàn bị hủy hoại rồi!
Hắn sẽ không giết chúng ta diệt khẩu đâu nhỉ?
“Ngươi, vậy mà ngươi dám làm nhục ta!”
“Chết!”
Thành chủ uy phong lẫm liệt điên rồi, hoàn toàn điên rồi!
“Chết cho ta!”
Hai mắt hắn đỏ ngầu, tiếp tục điên cuồng kích hoạt thước ngọc kia, thậm chí
Thành ca còn nghi ngờ rằng liệu hắn có bị “cánh quạt” kia nhấc bổng lên khỏi
mặt đất không.
Chỉ đáng tiếc là tinh hạch đã đổi họ Khương từ lâu rồi, hắn hoàn toàn phí công
thôi.
“Được rồi, nên kết thúc ở đây thôi!”
Hắn vừa nháy mắt với đứa con trai ngoan của mình, vừa búng tay một cái.
Tiểu Bạch ngầm hiểu.
Thế là trong nháy mắt, một đóa sen lửa màu đen mọc ra từ sâu trong đạo tâm
của thành chủ.
Rồi nhanh chóng lan ra toàn thân…
“Không…”
Cùng với tiếng kêu gào thất thanh là khói ngùn ngụt bốc lên, hình thần của vị
Huyền Tiên ngũ phẩm kia lập tức bị hủy diệt.
Chết thật rồi hả?
Đám người chỉ cảm thấy hoảng hốt.
Lúc đầu khi Khương chưởng môn ra tay, mọi người còn cố gắng khuyên hắn
nhẫn nại, lo gì núi xanh không có củi đốt cơ chứ.
Nhất định không được chọc tức đối phương.
Thế lực mạnh mẽ của kẻ địch, cứ từ từ rồi lên kế hoạch!
Ai biết được là hắn mạnh như vậy.
Từ thành chủ đến tướng quân, rồi tất cả quân địch bị tiêu diệt hết!
Biết hắn mạnh như vậy từ đầu còn giả bộ ngoan ngoãn làm quái gì, lập tức đánh
cho đối phương kêu cha gọi mẹ luôn mới đúng!
Trong lúc nhất thời, trong lòng đám cao thủ Quy Tàng, Hư Huyền, Kim Long
Vương tự kiểm điểm sâu sắc.
Nghĩ đến lúc Khương chưởng môn ra tay, bọn họ cứ coi đó là xúc động liều
lĩnh, nhưng không phải lần nào cũng thắng rất nhẹ nhàng sao?
Người ta là cao nhân thật đó!
Sau này phải tin tưởng hắn nhiều hơn, không thể nghi ngờ quyết định của hắn
nữa.
“Chúc mừng Khương chưởng môn lại giành được thắng lợi!”
Tên vua tâng bốc Mạc Trần lại chạy tới nịnh hót rồi.
Khương Thành không hề cảm kích mà chỉ chỉ về hướng bên kia.
Chỉ thấy bên đó, Tam Nhãn Hổ đang vội vàng nhặt chiến lợi phẩm.
Mạc tiên nhận lập tức chịu đả kích lớn, chết toi rồi, sao lại không khéo léo như
yêu hổ kia chứ, không biết đầu tiên phải làm gì à.
Thế là hắn cũng nhanh chóng chạy đến nhặt chiến lợi phẩm
Thành ca đảo mắt, cái ác trong lòng lại bắt đầu nổi lên.
“Ngươi có thể ị lên đầu hắn được không?”
Nghĩ đến việc đường đường là một Huyền Tiên, lúc nghĩ rằng đã nắm chắc
chiến thắng trong tay rồi thì đột nhiên một đống phân rơi trên đầu hắn.
Vậy thì kích thích biết bao.
Đáng lẽ Tiểu Bạch còn đang ưỡn mình vỗ ngực, ra vẻ chuyện gì ta cũng làm
được.
Nghe xong câu này thì lập tức ngẩn tò te.
Hắn chỉ có thể ngượng ngùng lắc đầu: “Không làm được.”
Hắn vốn chẳng phải sinh linh bình thường, huống chi bây giờ ngay cả thực thể
còn chẳng có.
Mấy thao tác có độ khó cao như đi ị, có lẽ cả đời này hắn cũng không làm được.
Chịu thôi, đây là bất lợi của chủng tộc mà.
“Haizzz!”
Thành ca thở dài một hơi, tình ý sâu xa nói: “Ta đã nói từ trước rồi mà, đừng
nói trước chuyện gì.”
Ngươi nói từ trước từ lúc nào chứ?
Tiểu Bạch hơi bối rối.
Nhưng mà nghe thì có vẻ ba giỏi hơn bản thân hắn nhiều nên hắn cũng không
dám phản bác.
“Đến đi ị còn không biết thì quãng đường ngươi phải đi còn dài lắm, mấy thứ
phải học theo ba còn nhiều lắm đó.”
Khương Thành đang lên lớp một bài học sâu sắc cho đứa con ngốc nghếch của
mình.
Ngay khi xuất hiện, hắn phải thiết lập hình tượng người ba toàn năng, tránh việc
con trai kinh thường mình.
Xem ra hiệu quả cũng khá tốt, Tiểu Bạch bị hắn hù đến mức ngẩn cả người.
Mặc dù hai người truyền âm để nói chuyện, người khác không nghe thấy, cũng
không nhìn thấy Tiểu Bạch, cơ mà việc Thành ca vẫn còn sống khiến nhiều
người cực kỳ kinh ngạc.
Thành chủ phía đối diện khó khăn lắm mới tỉnh táo lại lần nữa.
“Sao ngươi còn chưa chết?”
Hắn chỉ tay vào Khương Thành, tỏ vẻ khó mà tin được.
Nếu như chưa chết thì cũng thôi đi, quan trọng là Thành ca không có lấy một
chút thương tích nào.
Cứ như đòn tấn công vừa nãy không tồn tại vậy, quá kỳ lạ.
“Ài, ai nấy đều đang đóng kịch mà.”
“Chọc cho ngươi vẫn tưởng là thật đó.”
Lời này của Thành ca vừa dứt, thành chủ kia lại kích hoạt tinh hạch thêm một
lần nữa.
Nếu như đã không giết chết được Khương Thành thì cứ xử lý mấy kẻ khác
trước cũng được.
Hắn không tin tinh hạch làm gì cũng tạo rất bất lợi này lại không có tác dụng gì
với mấy kẻ khác.
Đột nhiên tất cả những người phi thăng đang bị định thân căng thẳng, bọn họ
cảm thấy một cơn ớn lạnh dâng lên từ đáy lòng.
Bất kể là đạo tâm, thánh vực hay là đạo cung, từ sâu thẳm trong đó đều xuất
hiện một đóa hoa sen lửa màu đen.
Một khi bùng cháy thì việc hình hồn bị hủy diệt chỉ còn là chuyện sớm hay
muộn thôi.
“Ba, hắn muốn ta giết người khác.” Tiểu Bạch lập tức báo cáo tình hình.
Thành ca vội vàng nói: “Mấy người đó đều là bạn của ba, nhất định không được
xuống tay.”
Hắn vừa truyền âm, vừa bay cao lên bầu trời, phất tay về phía tất cả mọi người.
Dưới sự phối hợp của Tiểu Bạch, đóa sen lửa màu đen trên cơ thể mọi người
lặng lẽ dập tắt, cơn ớn lạnh cũng biến mất.
“Chỉ là kỹ năng nho nhỏ mà cũng dám thể hiện trước mặt ta ư?”
Sau khi cánh tay trái đảm nhiệm xong, hắn lại dùng tay phải lại phất tay áo một
lần nữa.
“Tan!”
Sau đó, xiềng xích trói buộc trên cơ thể mọi người biến mất, khôi phục lại tự do.
Chiêu này trông rất là nice.
Hiệu quả làm màu cũng cực kỳ nổi bật.
Trông cứ như hắn chỉ cần nhẹ nhàng vẩy một cái là có thể giải cứu tất cả mọi
người vậy.
“Khương chưởng môn đúng là thần nhân mà…”
“Khua tay một cái đã giải trừ được tà pháp rồi, đây là thực lực gì vậy?
Đám người đức cao vọng trọng cũng không khỏi hơi ngưỡng mộ.
“Không thể nào!”
Thành chủ phía đối diện kia kêu lên một tiếng.
Tinh hạch của thành trì này chính là sát khí quan trọng lúc đại chiến phi thăng
mà!
Tuy nhiên phía sau uy lực khủng khiếp kia cũng phải thiêu đốt lượng lớn tiên
tinh, lấy việc tiêu hao một phần tiên hồn làm cái giá để quy đổi, vậy nên nếu
không phải chuyện bất đắc dĩ thì hắn sẽ không lấy ra.
Đối mặt với sức mạnh của tinh hạch, đừng nói là Huyền Tiên, cho dù là thực lực
chỉ hơi kém Kim Tiên một chút thôi cũng không thể thoát khỏi được.
Dù sao thì đây cũng là hạch tâm của cả một tòa thành.
“Ta không tin!”
“Giết!”
“Giết bọn họ!”
Hắn liều mạng kích hoạt tinh hạch, tiên hồn và đạo tâm của bản thân hắn đang
tiêu hao rồi cháy rừng rực.
Thước ngọc xoay càng ngày càng nhanh, cuối cùng không nhìn thấy cả bóng
nữa, thật sự giống hệt như cánh quạt.
Tiếng gió gào thét, ảo ảo trùng điệp!
Đám người mới nãy vừa thoát khỏi lập tức cảnh giác và đề phóng, bởi vì bọn họ
lại cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đủ để đè ép tất cả mọi người tỏa ra từ
thước ngọc.
Sau đó, bọn họ nghe thấy tiếng búng tay trong trẻo vang lên.
Tách!
Khác hẳn với tư thế điên cuồng liều mạng của thành chủ ở phía đối diện,
Khương chưởng môn vẫn rất bình tĩnh.
Sau cái búng tay nhẹ nhàng, đứa con trai ngoan cũng hợp tác lại lần nữa ngay
lập tức.
Thế là, tiên giáp và quần áo của thành chủ lập tức biến thành tro bụi.
Sau đó thì vị thành chủ đang tức sôi cả máu kia trần như nhộng xuất hiện trước
mắt mọi người.
“Đù má!”
Tam Nhãn Hổ nhảy dựng cả lên, tỏ vẻ ngưỡng mộ: “Ca, thuật lột đồ này của
ngươi làm kiểu gì vậy, kỹ thuật thần kỳ đó, có thể dạy ta với không!”
“Hắn tự đốt quần áo của mình à?”
Đừng nói là thành chủ, ngay cả những người khác cũng cảm thấy không thể tin
được.
Tinh hạch này là do bản thân hắn kích hoạt, sao lại phản phệ lại chính bản thân
hắn thế?
“Ha ha ha ha!”
“Lẽ nào hắn có sở thích khỏa thân?”
“Chậc chậc chậc, đường đường là Huyền Tiên mà lại không biết xấu hổ như
vậy!”
“Chắc chắn là do Khương chưởng môn làm rồi!”
“Ha ha ha, ngươi xem thành chủ hoảng hốt rồi kìa…”
Đám người hoàn toàn thả lỏng, vui vẻ cười đùa chỉ chỉ trỏ trỏ vào tên thành chủ
kia.
Bộ dạng của người này trước đó còn là chi phối vạn vật, bây giờ lại thấy hắn vất
vả làm trò cười cho thiên hạ, mọi người lập tức cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Đừng nói là bọn họ, ngay cả những cư dân đang đứng xa xa quan sát từ phía
trong thành cũng kinh ngạc trợn trừng cả mắt.
Điều này cũng thần kỳ ghê?
Cho dù có tiêu diệt hết đám người ở đây thì thanh danh một đời của thành chủ
sau này cũng hoàn toàn bị hủy hoại rồi!
Hắn sẽ không giết chúng ta diệt khẩu đâu nhỉ?
“Ngươi, vậy mà ngươi dám làm nhục ta!”
“Chết!”
Thành chủ uy phong lẫm liệt điên rồi, hoàn toàn điên rồi!
“Chết cho ta!”
Hai mắt hắn đỏ ngầu, tiếp tục điên cuồng kích hoạt thước ngọc kia, thậm chí
Thành ca còn nghi ngờ rằng liệu hắn có bị “cánh quạt” kia nhấc bổng lên khỏi
mặt đất không.
Chỉ đáng tiếc là tinh hạch đã đổi họ Khương từ lâu rồi, hắn hoàn toàn phí công
thôi.
“Được rồi, nên kết thúc ở đây thôi!”
Hắn vừa nháy mắt với đứa con trai ngoan của mình, vừa búng tay một cái.
Tiểu Bạch ngầm hiểu.
Thế là trong nháy mắt, một đóa sen lửa màu đen mọc ra từ sâu trong đạo tâm
của thành chủ.
Rồi nhanh chóng lan ra toàn thân…
“Không…”
Cùng với tiếng kêu gào thất thanh là khói ngùn ngụt bốc lên, hình thần của vị
Huyền Tiên ngũ phẩm kia lập tức bị hủy diệt.
Chết thật rồi hả?
Đám người chỉ cảm thấy hoảng hốt.
Lúc đầu khi Khương chưởng môn ra tay, mọi người còn cố gắng khuyên hắn
nhẫn nại, lo gì núi xanh không có củi đốt cơ chứ.
Nhất định không được chọc tức đối phương.
Thế lực mạnh mẽ của kẻ địch, cứ từ từ rồi lên kế hoạch!
Ai biết được là hắn mạnh như vậy.
Từ thành chủ đến tướng quân, rồi tất cả quân địch bị tiêu diệt hết!
Biết hắn mạnh như vậy từ đầu còn giả bộ ngoan ngoãn làm quái gì, lập tức đánh
cho đối phương kêu cha gọi mẹ luôn mới đúng!
Trong lúc nhất thời, trong lòng đám cao thủ Quy Tàng, Hư Huyền, Kim Long
Vương tự kiểm điểm sâu sắc.
Nghĩ đến lúc Khương chưởng môn ra tay, bọn họ cứ coi đó là xúc động liều
lĩnh, nhưng không phải lần nào cũng thắng rất nhẹ nhàng sao?
Người ta là cao nhân thật đó!
Sau này phải tin tưởng hắn nhiều hơn, không thể nghi ngờ quyết định của hắn
nữa.
“Chúc mừng Khương chưởng môn lại giành được thắng lợi!”
Tên vua tâng bốc Mạc Trần lại chạy tới nịnh hót rồi.
Khương Thành không hề cảm kích mà chỉ chỉ về hướng bên kia.
Chỉ thấy bên đó, Tam Nhãn Hổ đang vội vàng nhặt chiến lợi phẩm.
Mạc tiên nhận lập tức chịu đả kích lớn, chết toi rồi, sao lại không khéo léo như
yêu hổ kia chứ, không biết đầu tiên phải làm gì à.
Thế là hắn cũng nhanh chóng chạy đến nhặt chiến lợi phẩm