Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Chương 211
Khi hắn vừa bước ra ngoài thì thấy tất cả mọi người có mặt ở đây từ lâu rồi.
Các tất cả cao thủ của Kiếm vực, Ma vực, Thiên Yêu vực đều đã ở đây, bọn họ
còn đang giằng co cùng một đám người ở phía trước.
Nhìn thấy Khương Thành đã đến, đám người của các vực giới nhao nhao hô to
Khương chưởng môn.
Khung cảnh khá tráng lệ, hoàn toàn là thể diện của một siêu sao lớn
Thành ca vui vẻ yên tâm vẫy vẫy tay, đội cổ động viên này cũng ổn đấy.
Nhưng hắn lại không biết có rất nhiều người cũng đang âm thầm quan sát và
phán đoán hắn.
Ví dụ như Hư Huyền Ma Thánh đã đến đây mà vẫn chưa gặp mắn, hắn rất có ý
kiến với việc này.
Mà đám người ở đối diện bọn họ chính là bảy bộ còn lại của Tiên Di tộc.
“Thanh Sa, ngươi vì trốn tránh mà muốn tới nương nhờ người ngoài ư?”
Nam tử cao lớn đứng đầu kia toàn thân đều mang áo giáp, giống như một chiến
thần quá bộ xuống đang đứng ngạo nghễ giữa trời.
“Tâm bộ các ngươi đúng là càng ngày càng sa đọa.”
“Được xếp vào chín bộ của Tiên Di tộc cùng với các ngươi thật đúng là sỉ
nhục.”
Nghe thấy câu này, tộc nhân của Tâm bộ đều cực kỳ phẫn nộ.
Thành ca cũng hơi cạn lợi, kiểu sỉ nhục không thể giải thích này hệt như là cấp
bậc mẫu giáo ấy.
Chẳng có chút chiều sâu nào
Thanh Sa cầm Chu Tâm Chùy trong tay, sắc mặt căng thẳng.
“Chiến Doanh, nếu như ngươi đã xem thường Tâm bộ bọn ta, vậy thì mỗi người
tự đi mỗi đường. Tâm bộ bọn ta làm việc như thế nào không liên quan gì đến
ngươi hết!”
Bây giờ nàng đã hạ quyết tâm đi chung một đường cùng với Khương Thành,
hoàn toàn không quan tâm đến chín bộ gì hết.
“To gan!”
Các tộc lão và tộc nhân của Chiến bộ giận tím mặt, mắng chửi dồn dập.
“Thanh Sa, ngươi có ý gì đây?”
“Tâm bộ các ngươi muốn rút khỏi Tiên Di tộc sao?”
“Xem ra Tâm bộ các ngươi càng ngày càng hồ đồ, thật sự là nỗi sỉ nhục của
Tiên Di tộc!”
“Xóa tên của các nàng và thu hồi Chu Tâm Chùy đi!”
Trong tay của tộc trưởng của Chiến bộ - Chiến Doanh cầm một cây trường
thương màu vàng, hắn chậm rãi chỉ về phía trước, không chỉ Thanh Sa ngay cả
những người đối diện cũng sinh ra một cảm giác nguy hiểm như bị định thân
vậy
Bên trong cây thương đó giống như ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ đủ để tiêu
diệt tất cả bọn họ.
“Thí Tiên Thương!”
Cặp lông mày trắng của Quy Tàng Kiếm Thánh khẽ run, hắn đã nghe nói đến
món pháp bảo thượng phẩm này từ lâu rồi.
Kim Long Vương tò mò hỏi: “Thí Tiên Thương là gì vậy? Chẳng lẽ là tiên khí
do thượng cổ để lại?”
Hư Huyền Ma Thánh ở bên cạnh lắc đầu, hắn sống chết nhìn chằm chằm thanh
trường thương màu vàng kia, ánh mắt cực kỳ nghiêm trọng.
“Không phải là tiên khí, mà là pháp bảo thượng phẩm!”
“Thật sự là thượng phẩm ư?”
Mọi người ở bên cạnh đều vô cùng kinh ngạc.
Một vài người trong số bọn họ nhờ cơ duyên tình cờ mà có được pháp bảo,
nhưng hầu hết là hạ phẩm, cao nhất cũng chỉ đến trung phẩm mà thôi.
Mà pháp bảo thượng phẩm, vốn dĩ là thứ không hề tồn tại ở hạ giới.
“Tiên Di tộc có chín món pháp bảo truyền thừa, đều là pháp bảo thượng phẩm
có sức mạnh huyền diệu.”
Quy Tàng Kiếm Thánh chậm rãi nói: “Trong đó Thí Tiên Thương chủ yếu dùng
để sát phạt, chính là một món hung hiểm nhất trong chín bảo vật!”
“Món pháp bảo này có thể trực tiếp công kích thần hồn, tóm được Nhập Thánh,
chém được Thánh Giai!”
“Mạnh như vậy ư?”
Mọi người đều kinh ngạc.
“Lão Kiếm Thánh nói đúng lắm.”
Hư Huyền Ma Thánh trầm giọng nói: “Bảy trăm vạn năm trước, một vị tộc
trưởng của Chiến bộ từng cầm Thí Tiên Thương trong tay xâm lược Ma vực của
ta.”
“Lúc ấy người này cũng chỉ là Thánh Giai sơ kỳ nhưng lại có thể chém chết
năm vị Ma Thánh, trong đó còn có một vị Ma Thánh hậu kỳ!”
“Bởi vì hắn mà vốn dĩ Ma vực còn đang loạn chiến phân tranh mà lần đầu tiên
liên thủ lại với nhau mới có thể giết chết người này được.”
“Nhưng Thí Tiên Thương này lại bị tộc nhân của Chiến bộ chạy trốn đem về.”
Các cao thủ của chúng vực giới đều hít một hơi lạnh, bọn họ bị chiến tích này
làm cho kinh ngạc.
Thánh Giai sơ kỳ chém chết Ma Thánh hậu kỳ?
Hơn nữa, dưới tiền đề là vẫn bị quy tắc vượt vực áp chế?
Thí Tiên Thương này cũng mạnh quá nhỉ?
Thật ra cũng rất nhiều người chưa từng nghe tới Chiến bộ
Lúc này mới biết, hóa ra hạ giới còn có một bộ tộc lớn mạnh như vậy.
Hiện tại đảo Vô Căn này không có quy tắc vượt vực áp chế, vậy bọn họ chẳng
phải gần như đã là vô địch ở hạ giới rồi ư?
Giờ Thành ca mới biết vì sao lúc trước Tích Phong phải làm ra nhiều pháp thân
như vậy, còn chạy đi khắp nơi ở các vực giới.
Hóa ra cũng chỉ có mỗi cách đó thôi.
Tiếng thảo luận và kinh ngạc của các vực giới lớn đều truyền đến tai Chiến
Doanh, vẻ mặt của hắn cũng càng ngày càng kiêu ngạo.
“Mấy ngày trước ta đã đại chiến một trận với Hoàn Thung Chân Tiên và Ninh Ô
Chân Tiên. Nhưng mà là lấy một địch hai, ít người không đánh lại nhiều người,
cho nên mới thất bại một cách đáng tiếc như thế!”
Đám đông lại là ồ lên.
Hóa ra bọn họ cũng đánh nhau cùng mấy Chân Tiên kia một trận sao?
Hơn nữa là lấy một địch hai, chỉ là thất bại đáng tiếc sao?
Sức chiến đấu này gần như đã vượt qua mấy vị thủ lĩnh của Kiếm vực và Ma
vực, dù sao bọn họ phải liên thủ với nhau mới có thể miễn cưỡng còn sống từ
trong tay Chân Tiên được.
“Bây giờ chỉ có cách duy nhất là tập hợp chính pháp bảo lại!”
Chiến Doanh cao giọng quát: “Bày Cửu Tiên Vây Sát Trận để tiêu diệt kẻ
địch!”
Thân là chín mắt trận của Chín pháp bảo Tuyệt Tiên Trận, nếu như chín món
pháp bảo này liên thủ với nhau thì cũng có thể bố trí một cái trận pháp lớn mạnh
hơn.
Tuy rằng uy lực vẫn kém xa so với Chín pháp bảo Tuyệt Tiên Trận, nhưng cũng
xem như là tập kết sức mạnh của chín món pháp bảo thượng phẩm lại với nhau.
Với sự hỗ trợ của tám món pháp bảo còn lại, uy lực của Thí Tiên Thương có thể
được tăng thêm mấy lần.
Không phải là không có chút hy vọng nào khi đối đầu với hai đại Chân Tiên.
Ngay khi hắn dứt lời, ánh mắt của nhóm người Hư Huyền Ma Thánh đều sáng
lên.
“Nếu thật sự có thể bố trí ra trận pháp này thì có lẽ kiếp nạn lần này có thể sẽ
được giải quyết dễ dàng!”
“Đúng vậy, chỉ một món Thí Tiên Thương đã mạnh như thế, chín món hợp lực
lại thì chẳng phải sẽ quét sạch Chân Tiên cảnh hay sao?”
Trường thương trong tay của Chiến Doanh yên lặng bất động, ánh lửa màu vàng
mang đầy ý tứ xâm lược.
“Thanh Sa, ngươi có hai lựa chọn.”
“Mang Chu Tâm Chùy theo, xuất chinh cùng với ta.”
“Nếu như ngươi không theo thì Tâm bộ các ngươi cũng không xứng có được
Chu Tâm Chùy!”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Thanh Sa.
Theo như bọn họ thấy, đây là hành động vĩ đại cùng nhau chống chọi lại đại
địch của thượng giới, không có lý do gì để từ chối hết.
Nhưng mà, Thanh Sa lại lắc đầu.
“Hiện tại Tâm Bộ bọn ta xem Khương chưởng môn như thiên lôi sai đâu đánh
đó, chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình hắn.”
“Khương chưởng môn tự có khả năng xử lý kẻ địch, không cần phải bày trận.”
Nàng không hề ngu.
Trung tâm của Cửu Tiên Vây Sát Trận là Thí Tiên Thương, bản chất của trận
pháp chính là hội tụ lực lượng của các pháp bảo khác vào trong một thể.
Nó tương đương với việc thiêu đốt tinh hoa của tám món pháp bảo còn lại để
tăng uy lực của Thí Tiên Thương lên trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Một trận chiến này cho dù có thắng lợi thì Chu Tâm Chùy cũng sẽ bị hao tổn,
uy lực cũng có thể sẽ bị giảm nhiều trong tương lai.
Hơn nữa dựa vào tác phong bá đạo của Chiến bộ, sau khi đánh xong thì mình có
thể lấy lại Chu Tâm Chùy hay không thì vẫn còn là một câu hỏi.
Chỉ cần nhìn vào mấy bộ còn lại đang đứng phía sau Chiến Bộ trầm mặc không
nói thì biết.
Bọn họ chỉ là bị khuất phục bằng sức mạnh, trong lòng cũng không thật sự tình
nguyện.
“Đại cuộc chống trả kẻ thù bên ngoài đang ở trước mặt vậy mà ngươi lại coi
thường đại nghĩa, tình nguyện đi theo một người ngoài mà phản bội lại cả Tiên
Di tộc!”
“Thanh Sa, ngươi và Tâm bộ khiến cho bọn ta quá thất vọng…”
Ánh lửa màu vàng trên Thí Tiên Thương càng ngày càng mạnh giống như dục
vọng muốn cắn nuốt người khác.
Thanh Sa còn muốn biện hộ vài câu nhưng lại bị Khương Thành ngăn lại.
“Được rồi được rồi, ngươi làm màu cũng nhiều rồi đấy, bớt bớt lại đi.”
“Chuyện này không xử lý thì không được mà.”
Hắn vừa xuất hiện, vốn dĩ Chiến Doanh đang khí thế dũng mãnh ngập trời bỗng
nhiên nheo mắt lại.
“Ngươi chính là Khương Thành hả?”
“Đây là chuyện nội bộ của Tiên Di tộc bọn ta, không liên quan gì tới ngươi hết.”
Chiến Doanh cũng không lỗ mãng giống như vẻ ngoài, hắn cũng đã nghe nói
đến chiến tích Khương Thành đánh chết Trọng Đài Chân Tiên.
Bình tĩnh mà xem xét, cho dù hắn có Thí Tiên Thương thì cũng chưa chắc có
thể làm được chuyện này.
Tuy rằng hắn giống Hư Huyền Ma Thánh, không đồng ý tin tưởng lắm, nhưng
vì để an toàn nên ngay từ đầu hắn chỉ chĩa mũi nhọn vào một mình Thanh Sa
chứ không chĩa vào Khương Thành.
Hơn nữa phía sau Khương Thành còn có một đám cao thủ như Quy Tàng Kiếm
Thánh và Kim Long Vương.
Trước khi chính món pháp bảo hợp lực lại với nhau, hắn cũng không dám khiêu
khích nhiều kẻ mạnh như vậy đâu.
Các tất cả cao thủ của Kiếm vực, Ma vực, Thiên Yêu vực đều đã ở đây, bọn họ
còn đang giằng co cùng một đám người ở phía trước.
Nhìn thấy Khương Thành đã đến, đám người của các vực giới nhao nhao hô to
Khương chưởng môn.
Khung cảnh khá tráng lệ, hoàn toàn là thể diện của một siêu sao lớn
Thành ca vui vẻ yên tâm vẫy vẫy tay, đội cổ động viên này cũng ổn đấy.
Nhưng hắn lại không biết có rất nhiều người cũng đang âm thầm quan sát và
phán đoán hắn.
Ví dụ như Hư Huyền Ma Thánh đã đến đây mà vẫn chưa gặp mắn, hắn rất có ý
kiến với việc này.
Mà đám người ở đối diện bọn họ chính là bảy bộ còn lại của Tiên Di tộc.
“Thanh Sa, ngươi vì trốn tránh mà muốn tới nương nhờ người ngoài ư?”
Nam tử cao lớn đứng đầu kia toàn thân đều mang áo giáp, giống như một chiến
thần quá bộ xuống đang đứng ngạo nghễ giữa trời.
“Tâm bộ các ngươi đúng là càng ngày càng sa đọa.”
“Được xếp vào chín bộ của Tiên Di tộc cùng với các ngươi thật đúng là sỉ
nhục.”
Nghe thấy câu này, tộc nhân của Tâm bộ đều cực kỳ phẫn nộ.
Thành ca cũng hơi cạn lợi, kiểu sỉ nhục không thể giải thích này hệt như là cấp
bậc mẫu giáo ấy.
Chẳng có chút chiều sâu nào
Thanh Sa cầm Chu Tâm Chùy trong tay, sắc mặt căng thẳng.
“Chiến Doanh, nếu như ngươi đã xem thường Tâm bộ bọn ta, vậy thì mỗi người
tự đi mỗi đường. Tâm bộ bọn ta làm việc như thế nào không liên quan gì đến
ngươi hết!”
Bây giờ nàng đã hạ quyết tâm đi chung một đường cùng với Khương Thành,
hoàn toàn không quan tâm đến chín bộ gì hết.
“To gan!”
Các tộc lão và tộc nhân của Chiến bộ giận tím mặt, mắng chửi dồn dập.
“Thanh Sa, ngươi có ý gì đây?”
“Tâm bộ các ngươi muốn rút khỏi Tiên Di tộc sao?”
“Xem ra Tâm bộ các ngươi càng ngày càng hồ đồ, thật sự là nỗi sỉ nhục của
Tiên Di tộc!”
“Xóa tên của các nàng và thu hồi Chu Tâm Chùy đi!”
Trong tay của tộc trưởng của Chiến bộ - Chiến Doanh cầm một cây trường
thương màu vàng, hắn chậm rãi chỉ về phía trước, không chỉ Thanh Sa ngay cả
những người đối diện cũng sinh ra một cảm giác nguy hiểm như bị định thân
vậy
Bên trong cây thương đó giống như ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ đủ để tiêu
diệt tất cả bọn họ.
“Thí Tiên Thương!”
Cặp lông mày trắng của Quy Tàng Kiếm Thánh khẽ run, hắn đã nghe nói đến
món pháp bảo thượng phẩm này từ lâu rồi.
Kim Long Vương tò mò hỏi: “Thí Tiên Thương là gì vậy? Chẳng lẽ là tiên khí
do thượng cổ để lại?”
Hư Huyền Ma Thánh ở bên cạnh lắc đầu, hắn sống chết nhìn chằm chằm thanh
trường thương màu vàng kia, ánh mắt cực kỳ nghiêm trọng.
“Không phải là tiên khí, mà là pháp bảo thượng phẩm!”
“Thật sự là thượng phẩm ư?”
Mọi người ở bên cạnh đều vô cùng kinh ngạc.
Một vài người trong số bọn họ nhờ cơ duyên tình cờ mà có được pháp bảo,
nhưng hầu hết là hạ phẩm, cao nhất cũng chỉ đến trung phẩm mà thôi.
Mà pháp bảo thượng phẩm, vốn dĩ là thứ không hề tồn tại ở hạ giới.
“Tiên Di tộc có chín món pháp bảo truyền thừa, đều là pháp bảo thượng phẩm
có sức mạnh huyền diệu.”
Quy Tàng Kiếm Thánh chậm rãi nói: “Trong đó Thí Tiên Thương chủ yếu dùng
để sát phạt, chính là một món hung hiểm nhất trong chín bảo vật!”
“Món pháp bảo này có thể trực tiếp công kích thần hồn, tóm được Nhập Thánh,
chém được Thánh Giai!”
“Mạnh như vậy ư?”
Mọi người đều kinh ngạc.
“Lão Kiếm Thánh nói đúng lắm.”
Hư Huyền Ma Thánh trầm giọng nói: “Bảy trăm vạn năm trước, một vị tộc
trưởng của Chiến bộ từng cầm Thí Tiên Thương trong tay xâm lược Ma vực của
ta.”
“Lúc ấy người này cũng chỉ là Thánh Giai sơ kỳ nhưng lại có thể chém chết
năm vị Ma Thánh, trong đó còn có một vị Ma Thánh hậu kỳ!”
“Bởi vì hắn mà vốn dĩ Ma vực còn đang loạn chiến phân tranh mà lần đầu tiên
liên thủ lại với nhau mới có thể giết chết người này được.”
“Nhưng Thí Tiên Thương này lại bị tộc nhân của Chiến bộ chạy trốn đem về.”
Các cao thủ của chúng vực giới đều hít một hơi lạnh, bọn họ bị chiến tích này
làm cho kinh ngạc.
Thánh Giai sơ kỳ chém chết Ma Thánh hậu kỳ?
Hơn nữa, dưới tiền đề là vẫn bị quy tắc vượt vực áp chế?
Thí Tiên Thương này cũng mạnh quá nhỉ?
Thật ra cũng rất nhiều người chưa từng nghe tới Chiến bộ
Lúc này mới biết, hóa ra hạ giới còn có một bộ tộc lớn mạnh như vậy.
Hiện tại đảo Vô Căn này không có quy tắc vượt vực áp chế, vậy bọn họ chẳng
phải gần như đã là vô địch ở hạ giới rồi ư?
Giờ Thành ca mới biết vì sao lúc trước Tích Phong phải làm ra nhiều pháp thân
như vậy, còn chạy đi khắp nơi ở các vực giới.
Hóa ra cũng chỉ có mỗi cách đó thôi.
Tiếng thảo luận và kinh ngạc của các vực giới lớn đều truyền đến tai Chiến
Doanh, vẻ mặt của hắn cũng càng ngày càng kiêu ngạo.
“Mấy ngày trước ta đã đại chiến một trận với Hoàn Thung Chân Tiên và Ninh Ô
Chân Tiên. Nhưng mà là lấy một địch hai, ít người không đánh lại nhiều người,
cho nên mới thất bại một cách đáng tiếc như thế!”
Đám đông lại là ồ lên.
Hóa ra bọn họ cũng đánh nhau cùng mấy Chân Tiên kia một trận sao?
Hơn nữa là lấy một địch hai, chỉ là thất bại đáng tiếc sao?
Sức chiến đấu này gần như đã vượt qua mấy vị thủ lĩnh của Kiếm vực và Ma
vực, dù sao bọn họ phải liên thủ với nhau mới có thể miễn cưỡng còn sống từ
trong tay Chân Tiên được.
“Bây giờ chỉ có cách duy nhất là tập hợp chính pháp bảo lại!”
Chiến Doanh cao giọng quát: “Bày Cửu Tiên Vây Sát Trận để tiêu diệt kẻ
địch!”
Thân là chín mắt trận của Chín pháp bảo Tuyệt Tiên Trận, nếu như chín món
pháp bảo này liên thủ với nhau thì cũng có thể bố trí một cái trận pháp lớn mạnh
hơn.
Tuy rằng uy lực vẫn kém xa so với Chín pháp bảo Tuyệt Tiên Trận, nhưng cũng
xem như là tập kết sức mạnh của chín món pháp bảo thượng phẩm lại với nhau.
Với sự hỗ trợ của tám món pháp bảo còn lại, uy lực của Thí Tiên Thương có thể
được tăng thêm mấy lần.
Không phải là không có chút hy vọng nào khi đối đầu với hai đại Chân Tiên.
Ngay khi hắn dứt lời, ánh mắt của nhóm người Hư Huyền Ma Thánh đều sáng
lên.
“Nếu thật sự có thể bố trí ra trận pháp này thì có lẽ kiếp nạn lần này có thể sẽ
được giải quyết dễ dàng!”
“Đúng vậy, chỉ một món Thí Tiên Thương đã mạnh như thế, chín món hợp lực
lại thì chẳng phải sẽ quét sạch Chân Tiên cảnh hay sao?”
Trường thương trong tay của Chiến Doanh yên lặng bất động, ánh lửa màu vàng
mang đầy ý tứ xâm lược.
“Thanh Sa, ngươi có hai lựa chọn.”
“Mang Chu Tâm Chùy theo, xuất chinh cùng với ta.”
“Nếu như ngươi không theo thì Tâm bộ các ngươi cũng không xứng có được
Chu Tâm Chùy!”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Thanh Sa.
Theo như bọn họ thấy, đây là hành động vĩ đại cùng nhau chống chọi lại đại
địch của thượng giới, không có lý do gì để từ chối hết.
Nhưng mà, Thanh Sa lại lắc đầu.
“Hiện tại Tâm Bộ bọn ta xem Khương chưởng môn như thiên lôi sai đâu đánh
đó, chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình hắn.”
“Khương chưởng môn tự có khả năng xử lý kẻ địch, không cần phải bày trận.”
Nàng không hề ngu.
Trung tâm của Cửu Tiên Vây Sát Trận là Thí Tiên Thương, bản chất của trận
pháp chính là hội tụ lực lượng của các pháp bảo khác vào trong một thể.
Nó tương đương với việc thiêu đốt tinh hoa của tám món pháp bảo còn lại để
tăng uy lực của Thí Tiên Thương lên trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Một trận chiến này cho dù có thắng lợi thì Chu Tâm Chùy cũng sẽ bị hao tổn,
uy lực cũng có thể sẽ bị giảm nhiều trong tương lai.
Hơn nữa dựa vào tác phong bá đạo của Chiến bộ, sau khi đánh xong thì mình có
thể lấy lại Chu Tâm Chùy hay không thì vẫn còn là một câu hỏi.
Chỉ cần nhìn vào mấy bộ còn lại đang đứng phía sau Chiến Bộ trầm mặc không
nói thì biết.
Bọn họ chỉ là bị khuất phục bằng sức mạnh, trong lòng cũng không thật sự tình
nguyện.
“Đại cuộc chống trả kẻ thù bên ngoài đang ở trước mặt vậy mà ngươi lại coi
thường đại nghĩa, tình nguyện đi theo một người ngoài mà phản bội lại cả Tiên
Di tộc!”
“Thanh Sa, ngươi và Tâm bộ khiến cho bọn ta quá thất vọng…”
Ánh lửa màu vàng trên Thí Tiên Thương càng ngày càng mạnh giống như dục
vọng muốn cắn nuốt người khác.
Thanh Sa còn muốn biện hộ vài câu nhưng lại bị Khương Thành ngăn lại.
“Được rồi được rồi, ngươi làm màu cũng nhiều rồi đấy, bớt bớt lại đi.”
“Chuyện này không xử lý thì không được mà.”
Hắn vừa xuất hiện, vốn dĩ Chiến Doanh đang khí thế dũng mãnh ngập trời bỗng
nhiên nheo mắt lại.
“Ngươi chính là Khương Thành hả?”
“Đây là chuyện nội bộ của Tiên Di tộc bọn ta, không liên quan gì tới ngươi hết.”
Chiến Doanh cũng không lỗ mãng giống như vẻ ngoài, hắn cũng đã nghe nói
đến chiến tích Khương Thành đánh chết Trọng Đài Chân Tiên.
Bình tĩnh mà xem xét, cho dù hắn có Thí Tiên Thương thì cũng chưa chắc có
thể làm được chuyện này.
Tuy rằng hắn giống Hư Huyền Ma Thánh, không đồng ý tin tưởng lắm, nhưng
vì để an toàn nên ngay từ đầu hắn chỉ chĩa mũi nhọn vào một mình Thanh Sa
chứ không chĩa vào Khương Thành.
Hơn nữa phía sau Khương Thành còn có một đám cao thủ như Quy Tàng Kiếm
Thánh và Kim Long Vương.
Trước khi chính món pháp bảo hợp lực lại với nhau, hắn cũng không dám khiêu
khích nhiều kẻ mạnh như vậy đâu.