Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Chương 156
Đề nghị này khiến cho người còn lại trong tộc đều chấn phấn.
Trong chín bộ Tiên Di tộc, bây giờ bộ tộc có tình cảnh tốt nhất chính là Chiến
Bộ.
Người của Chiến Bộ vốn trời sinh am hiểu chiến đấu, mà cao thủ trong tộc lại
nhiều như mây.
Không chỉ số lượng Nhập Thánh cảnh nhiều hơn mười vị, còn có hai vị Thánh
Giai tọa trấn, phối hợp pháp bảo thượng phẩm Thí Tiên Thương, cho dù trong
toàn bộ vạn vực của hạ giới, thực lực như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nếu tìm bọn họ nương tựa thì chắc chắn Tích Phong không dám trêu chọc.
Thanh Sa lắc đầu lần nữa, thở dài nói: “Chẳng lẽ các ngươi đã quên rồi, Chiến
Bộ luôn coi nhẹ tám bộ còn lại, cảm thấy chúng ta vướng víu, từ trước đến nay
không coi chúng ta là người một nhà.”
“Vậy Họa Bộ thì sao? Mặc dù thực lực của họ không bằng Chiến Bộ, nhưng
nghe nói bọn họ duy trì mối quan hệ tốt đẹp với rất nhiều vực giới.”
Thanh Sa thở dài: “Nơi ở của Họa Bộ - Thanh Viên vực cách Thiên Linh vực
của chúng ta quá xa xôi, ước chừng cách xa nhau hơn ngàn vực giới, ta sợ còn
chưa tới nơi đó, đã bị Tịch Phong dẫn người chặn lại…”
Tích Phong giao du rộng lớn, có bạn bè Thánh Giai ở rất nhiều vực giới.
Con đường này rất có thể là đường chết.
Nước xa không cứu được lửa gần.
Một ngày sau đó, Khương Thành lại nhìn thấy bọn người Thanh Sa lần nữa.
Đi cùng với các nàng, còn có hơn vạn người trong Tâm Bộ, không thiếu một ai.
“Khương chưởng môn, chúng ta tới nhờ cậy ngươi.”
“Hi vọng ngươi có thể cứu chúng ta…”
Không sai, đối tượng lựa chọn cuối cùng của các nàng cũng chỉ có Phi Tiên
môn.
Nơi này có yêu vương Tam Nhãn Hổ tọa trấn, thực lực có thể tiêu diệt thánh địa
Thông U đã bày ra ngay trước mắt.
Phi Tiên môn và các nàng còn có chung một kẻ địch là Tích Phong.
Khương Thành, yêu vương, thêm năm đại Nhập Thánh của Tâm Bộ các nàng,
tọa trấn sân nhà bí cảnh, chưa chắc là không thể ngăn lại đợt tấn công tiếp theo
của Tịch Phong.
Mà… họ lại cách gần nhau.
Hơn nữa, họ không phải còn có cái danh ‘đồng minh’ sao?
“Vậy là… các ngươi bị tấn công rồi?”
Khương Thành nhìn vẻ mặt và trạng thái của các nàng, cũng đoán ra được chút
gì đó.
Không phải chứ?
Khi hắn biến thành Thanh Sa, ý định ban đầu chỉ vì chọc tức ‘đồng minh’ cỏ
đầu tường hay lắc lư hai bên này chút thôi.
Hắn không ngờ rằng các nàng thực sự sẽ bị tấn công, càng không trông chờ cả
Tâm Bộ sẽ tìm tới.
“Đúng vậy, đều do tên tặc tử Tích Phong kia!”
Nói đến chuyện này, Thanh Sa nghiến răng nghiến lợi, vô cùng căm hận.
“Bí cảnh của tộc ta đã hoàn toàn bị hủy, không nhà để về!”
“Còn có năm trăm mười sáu người trong tộc bị giết, thù hận này không đội trời
chung!”
“Khương chưởng môn, ta biết ngươi nhất định có phê bình kín đáo đối với lập
trường trước đó của chúng ta.”
“Ta lập lời thề ở đây, sau này gặp lại Tích Phong, tộc ta tự nguyện chiến đấu ở
tuyến đầu!”
Lời nói của nàng chém đinh chặt sắt, thái độ vô cùng thành khẩn.
Dù sao đó cũng là thù sâu như biển, con thỏ nóng nảy còn cắn người đâu.
Khương Thành kinh ngạc hơn.
Không phải là bởi vì lần này nàng tỏ thái độ, mà bởi vì sức chiến đấu của Tâm
Bộ.
Trời ơi, mạnh như vậy sao?
Thánh Giai đỉnh phong đánh đến nơi, các ngươi còn có thể có hơn chín phần
mười người sống sót?
Một lần nữa hắn cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thực lực trâu bò
như vậy, sao trước kia các ngươi cứ luôn co đầu rụt cổ lại thế?
Nếu các ngươi mở rộng đến xung quanh, tìm kiếm tài nguyên tu luyện, nghĩ hết
tất cả phương án thăng cấp, chỉ sợ thực lực tổng thể phải mạnh hơn hiện tại gấp
hai lần.
“Các ngươi nghiêm túc hả?”
“Đúng vậy!”
Mấy tộc lão Nhập Thánh cảnh ở phía sau trầm giọng nói: “Trải qua trận chiến
này, chúng ta cũng nhìn ra, ép dạ cầu toàn sẽ chỉ bị bọn hắn xem như mềm yếu
có thể bắt nạt.”
“Nếu đã như vậy, thì cũng đừng trách chúng ta lộ ra mũi nhọn!”
“Khương chưởng môn, lần sau tiến đánh nơi nào, ngươi chỉ một phương hướng
là được, chúng ta tuyệt đối không lùi bước!”
Mấy trăm năm nay, bảy đại thánh địa không làm chuyện gì tốt cho bọn họ, họ
đã sớm có đầy một bụng căm giận, uất ức.
Đù má, bây giờ đám nữ nhân này còn có ý chí chiến đấu hơn cả mình.
Có lầm hay không.
“Vậy thì được, ta sẽ sai người sắp xếp một chỗ ở cho các ngươi.”
Dù sao không nói đến chuyện bí cảnh thánh địa này rất lớn, đừng nói một vạn
người đến đây, cho dù có mười vạn người đến cũng ngại hoang vắng.
Tâm Bộ nắm giữ một trong chín pháp bảo, giữ bọn họ ở bên cạnh cũng là một
chuyện tốt đối với việc mở Hư Tiên giới trong tương lai.
“Đa tạ Khương chưởng môn!”
Thanh Sa nghiêm nghị nói: “n tình thu nhận và giúp đỡ của ngươi, chúng ta sẽ
luôn khắc ghi!”
Da mặt dày như tường thành như Thành Ca mà cũng không khỏi hơi đỏ mặt.
Bây giờ mình vẫn có hình dạng Thanh Sa, còn chưa biến về được.
Nếu không có bảo khí và thần hồn che lấp, hắn đã sớm lộ tẩy.
Nói trắng ra, nếu không có hắn biến hóa, cho dù Tâm Bộ sẽ bị hiện thực dạy
làm người thì cũng là chuyện trong tương lai, mà không phải hôm nay.
Nghĩ tới đây, hắn thở dài, vẫn nên đền bù chút đi.
“Các ngươi có mang hài cốt của năm trăm mười sáu người cùng tộc chết trận
đến đây không?”
Thanh Sa không rõ vì sao hắn hỏi câu này, nhưng vẫn gật đầu.
“Vốn dự định chôn ở bên kia, nhưng ta sợ lần sau Tịch Phong lại dẫn người đi
tàn sát bừa bãi, quấy nhiễu sự bình an của các nàng.”
“Cho nên ta đưa đến bên này, nếu như Khương chưởng môn không mong muốn,
chúng ta sẽ an táng ở bên ngoài.”
Khương Thành khoát tay một cái.
“Ta không hẹp hòi như vậy.”
“Lấy hài cốt của các nàng ra đây.”
“Hả?”
“Khương chưởng môn có ý gì?”
Đám người Tâm Bộ không hiểu lắm, ngược lại Mạc Trần đã đứng dậy, làm
người phát ngôn cho Thành Ca.
“Chưởng môn của ta có thể làm cho các nàng sống lại, hôm nay ngươi lựa chọn
kết thành đồng minh với chúng ta, là quyết định sáng suốt nhất!”
Gì cơ?
Sống lại?
Các tộc nhân Tâm Bộ dường như nghe thấy một câu chuyện cười.
Làm sao loại chuyện này có thể xảy ra được?
Nhưng mười lăm phút sau, sự nhận thức của các nàng đều bị đổi mới.
Tất cả năm trăm mười sáu người trong tộc đều được Khương Thành làm sống
lại, dù có người chỉ còn lại một đoạn tay chân, hay một sợi tóc đều được sống
lại mà không sót một ai.
Một cảnh này xảy ra ngay trước mắt tất cả mọi người.
Từng người trong tộc được sống lại nhảy nhót tưng bừng, không có một chút
tổn thương nào.
Hơn vạn người của Tâm Bộ, có người vui đến phát khóc, có người nhảy cẫng
lên hoan hô.
Dù sao đó vốn là bộ tộc có số người ít ỏi.
Đối với bọn họ, tính mạng của năm trăm mười sáu người trong tộc này quan
trọng hơn bất cứ điều gì.
Sau khi Thanh Sa và một đám tộc lão rung động, họ cúi gập người tới đất.
“Khương chưởng môn, ơn đức lớn lao của ngươi, chúng ta suốt đời khó quên!”
Khương Thành giả vờ giả vịt ho khan hai tiếng, lại điều chỉnh sắc mặt tái nhợt
hơn một chút.
Mạc Trần kịp thời lại gần, đỡ lấy hắn.
“Tiên thuật hồi sinh này của chưởng môn phải trả giá lớn, khiến nhiều người
sống lại cùng một lúc như vậy, là hao tổn quá lớn đối với hắn.”
Đúng vậy, một cái giá thật lớn, ước chừng tiêu phí mười hai vạn điểm của anh
đây.
Quả nhiên, bọn người Thanh Sa bị cảm động đến rối tinh rối mù.
“Khương chưởng môn! Từ nay về sau ngươi chính là người bạn quý báu nhất
của Tâm Bộ chúng ta, là bạn bè vĩnh viễn không vứt bỏ!”
“Nếu có ai gây bất lợi cho ngài, đó chính là kẻ thù sống còn của Tâm Bộ ta!”
“Nếu tương lai có cách xa, chỉ cần Khương chưởng môn kêu gọi một câu, Tâm
Bộ ta chắc chắn sẽ đến nghe lệnh!”
Không riêng gì các nàng, tất cả hơn vạn người còn lại trong Tâm Bộ đều cảm
kích nhìn hắn.
Thái độ của họ đối với hắn vô cùng thân cận và tán đồng, hoàn toàn như nhìn
người một nhà.
Kết quả này khiến Khương Thành rất ngạc nhiên, mừng rỡ.
Lăn qua lăn lại một lần như thế, đám người cỏ đầu tường nhưng thực lực rất
mạnh này vốn đang lắc lư trái phải, cuối cùng đã bị hắn thu phục.
Cứ như vậy, Tâm Bộ chính thức dừng chân, thu xếp ổn thỏa trong bí cảnh.
Bí cảnh này chừng hơn mười vạn dặm, Phi Tiên môn ở chủ điện trung tâm, mà
Tâm Bộ dừng chân tại dãy núi ở góc tây nam.
Khu vực hoạt động của hai bên cách nhau mấy vạn dặm, kỳ thật vẫn mạnh ai
người nấy làm như cũ.
Đệ tử bên phía Khương Thành tu luyện, không liên quan gì với bên kia hết.
Mà Tâm Bộ không có việc gì, cũng sẽ không đến bên này quấy rầy.
Hai bên đều đang đợi thánh giả Tích Phong đến
Trong chín bộ Tiên Di tộc, bây giờ bộ tộc có tình cảnh tốt nhất chính là Chiến
Bộ.
Người của Chiến Bộ vốn trời sinh am hiểu chiến đấu, mà cao thủ trong tộc lại
nhiều như mây.
Không chỉ số lượng Nhập Thánh cảnh nhiều hơn mười vị, còn có hai vị Thánh
Giai tọa trấn, phối hợp pháp bảo thượng phẩm Thí Tiên Thương, cho dù trong
toàn bộ vạn vực của hạ giới, thực lực như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nếu tìm bọn họ nương tựa thì chắc chắn Tích Phong không dám trêu chọc.
Thanh Sa lắc đầu lần nữa, thở dài nói: “Chẳng lẽ các ngươi đã quên rồi, Chiến
Bộ luôn coi nhẹ tám bộ còn lại, cảm thấy chúng ta vướng víu, từ trước đến nay
không coi chúng ta là người một nhà.”
“Vậy Họa Bộ thì sao? Mặc dù thực lực của họ không bằng Chiến Bộ, nhưng
nghe nói bọn họ duy trì mối quan hệ tốt đẹp với rất nhiều vực giới.”
Thanh Sa thở dài: “Nơi ở của Họa Bộ - Thanh Viên vực cách Thiên Linh vực
của chúng ta quá xa xôi, ước chừng cách xa nhau hơn ngàn vực giới, ta sợ còn
chưa tới nơi đó, đã bị Tịch Phong dẫn người chặn lại…”
Tích Phong giao du rộng lớn, có bạn bè Thánh Giai ở rất nhiều vực giới.
Con đường này rất có thể là đường chết.
Nước xa không cứu được lửa gần.
Một ngày sau đó, Khương Thành lại nhìn thấy bọn người Thanh Sa lần nữa.
Đi cùng với các nàng, còn có hơn vạn người trong Tâm Bộ, không thiếu một ai.
“Khương chưởng môn, chúng ta tới nhờ cậy ngươi.”
“Hi vọng ngươi có thể cứu chúng ta…”
Không sai, đối tượng lựa chọn cuối cùng của các nàng cũng chỉ có Phi Tiên
môn.
Nơi này có yêu vương Tam Nhãn Hổ tọa trấn, thực lực có thể tiêu diệt thánh địa
Thông U đã bày ra ngay trước mắt.
Phi Tiên môn và các nàng còn có chung một kẻ địch là Tích Phong.
Khương Thành, yêu vương, thêm năm đại Nhập Thánh của Tâm Bộ các nàng,
tọa trấn sân nhà bí cảnh, chưa chắc là không thể ngăn lại đợt tấn công tiếp theo
của Tịch Phong.
Mà… họ lại cách gần nhau.
Hơn nữa, họ không phải còn có cái danh ‘đồng minh’ sao?
“Vậy là… các ngươi bị tấn công rồi?”
Khương Thành nhìn vẻ mặt và trạng thái của các nàng, cũng đoán ra được chút
gì đó.
Không phải chứ?
Khi hắn biến thành Thanh Sa, ý định ban đầu chỉ vì chọc tức ‘đồng minh’ cỏ
đầu tường hay lắc lư hai bên này chút thôi.
Hắn không ngờ rằng các nàng thực sự sẽ bị tấn công, càng không trông chờ cả
Tâm Bộ sẽ tìm tới.
“Đúng vậy, đều do tên tặc tử Tích Phong kia!”
Nói đến chuyện này, Thanh Sa nghiến răng nghiến lợi, vô cùng căm hận.
“Bí cảnh của tộc ta đã hoàn toàn bị hủy, không nhà để về!”
“Còn có năm trăm mười sáu người trong tộc bị giết, thù hận này không đội trời
chung!”
“Khương chưởng môn, ta biết ngươi nhất định có phê bình kín đáo đối với lập
trường trước đó của chúng ta.”
“Ta lập lời thề ở đây, sau này gặp lại Tích Phong, tộc ta tự nguyện chiến đấu ở
tuyến đầu!”
Lời nói của nàng chém đinh chặt sắt, thái độ vô cùng thành khẩn.
Dù sao đó cũng là thù sâu như biển, con thỏ nóng nảy còn cắn người đâu.
Khương Thành kinh ngạc hơn.
Không phải là bởi vì lần này nàng tỏ thái độ, mà bởi vì sức chiến đấu của Tâm
Bộ.
Trời ơi, mạnh như vậy sao?
Thánh Giai đỉnh phong đánh đến nơi, các ngươi còn có thể có hơn chín phần
mười người sống sót?
Một lần nữa hắn cảm thấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thực lực trâu bò
như vậy, sao trước kia các ngươi cứ luôn co đầu rụt cổ lại thế?
Nếu các ngươi mở rộng đến xung quanh, tìm kiếm tài nguyên tu luyện, nghĩ hết
tất cả phương án thăng cấp, chỉ sợ thực lực tổng thể phải mạnh hơn hiện tại gấp
hai lần.
“Các ngươi nghiêm túc hả?”
“Đúng vậy!”
Mấy tộc lão Nhập Thánh cảnh ở phía sau trầm giọng nói: “Trải qua trận chiến
này, chúng ta cũng nhìn ra, ép dạ cầu toàn sẽ chỉ bị bọn hắn xem như mềm yếu
có thể bắt nạt.”
“Nếu đã như vậy, thì cũng đừng trách chúng ta lộ ra mũi nhọn!”
“Khương chưởng môn, lần sau tiến đánh nơi nào, ngươi chỉ một phương hướng
là được, chúng ta tuyệt đối không lùi bước!”
Mấy trăm năm nay, bảy đại thánh địa không làm chuyện gì tốt cho bọn họ, họ
đã sớm có đầy một bụng căm giận, uất ức.
Đù má, bây giờ đám nữ nhân này còn có ý chí chiến đấu hơn cả mình.
Có lầm hay không.
“Vậy thì được, ta sẽ sai người sắp xếp một chỗ ở cho các ngươi.”
Dù sao không nói đến chuyện bí cảnh thánh địa này rất lớn, đừng nói một vạn
người đến đây, cho dù có mười vạn người đến cũng ngại hoang vắng.
Tâm Bộ nắm giữ một trong chín pháp bảo, giữ bọn họ ở bên cạnh cũng là một
chuyện tốt đối với việc mở Hư Tiên giới trong tương lai.
“Đa tạ Khương chưởng môn!”
Thanh Sa nghiêm nghị nói: “n tình thu nhận và giúp đỡ của ngươi, chúng ta sẽ
luôn khắc ghi!”
Da mặt dày như tường thành như Thành Ca mà cũng không khỏi hơi đỏ mặt.
Bây giờ mình vẫn có hình dạng Thanh Sa, còn chưa biến về được.
Nếu không có bảo khí và thần hồn che lấp, hắn đã sớm lộ tẩy.
Nói trắng ra, nếu không có hắn biến hóa, cho dù Tâm Bộ sẽ bị hiện thực dạy
làm người thì cũng là chuyện trong tương lai, mà không phải hôm nay.
Nghĩ tới đây, hắn thở dài, vẫn nên đền bù chút đi.
“Các ngươi có mang hài cốt của năm trăm mười sáu người cùng tộc chết trận
đến đây không?”
Thanh Sa không rõ vì sao hắn hỏi câu này, nhưng vẫn gật đầu.
“Vốn dự định chôn ở bên kia, nhưng ta sợ lần sau Tịch Phong lại dẫn người đi
tàn sát bừa bãi, quấy nhiễu sự bình an của các nàng.”
“Cho nên ta đưa đến bên này, nếu như Khương chưởng môn không mong muốn,
chúng ta sẽ an táng ở bên ngoài.”
Khương Thành khoát tay một cái.
“Ta không hẹp hòi như vậy.”
“Lấy hài cốt của các nàng ra đây.”
“Hả?”
“Khương chưởng môn có ý gì?”
Đám người Tâm Bộ không hiểu lắm, ngược lại Mạc Trần đã đứng dậy, làm
người phát ngôn cho Thành Ca.
“Chưởng môn của ta có thể làm cho các nàng sống lại, hôm nay ngươi lựa chọn
kết thành đồng minh với chúng ta, là quyết định sáng suốt nhất!”
Gì cơ?
Sống lại?
Các tộc nhân Tâm Bộ dường như nghe thấy một câu chuyện cười.
Làm sao loại chuyện này có thể xảy ra được?
Nhưng mười lăm phút sau, sự nhận thức của các nàng đều bị đổi mới.
Tất cả năm trăm mười sáu người trong tộc đều được Khương Thành làm sống
lại, dù có người chỉ còn lại một đoạn tay chân, hay một sợi tóc đều được sống
lại mà không sót một ai.
Một cảnh này xảy ra ngay trước mắt tất cả mọi người.
Từng người trong tộc được sống lại nhảy nhót tưng bừng, không có một chút
tổn thương nào.
Hơn vạn người của Tâm Bộ, có người vui đến phát khóc, có người nhảy cẫng
lên hoan hô.
Dù sao đó vốn là bộ tộc có số người ít ỏi.
Đối với bọn họ, tính mạng của năm trăm mười sáu người trong tộc này quan
trọng hơn bất cứ điều gì.
Sau khi Thanh Sa và một đám tộc lão rung động, họ cúi gập người tới đất.
“Khương chưởng môn, ơn đức lớn lao của ngươi, chúng ta suốt đời khó quên!”
Khương Thành giả vờ giả vịt ho khan hai tiếng, lại điều chỉnh sắc mặt tái nhợt
hơn một chút.
Mạc Trần kịp thời lại gần, đỡ lấy hắn.
“Tiên thuật hồi sinh này của chưởng môn phải trả giá lớn, khiến nhiều người
sống lại cùng một lúc như vậy, là hao tổn quá lớn đối với hắn.”
Đúng vậy, một cái giá thật lớn, ước chừng tiêu phí mười hai vạn điểm của anh
đây.
Quả nhiên, bọn người Thanh Sa bị cảm động đến rối tinh rối mù.
“Khương chưởng môn! Từ nay về sau ngươi chính là người bạn quý báu nhất
của Tâm Bộ chúng ta, là bạn bè vĩnh viễn không vứt bỏ!”
“Nếu có ai gây bất lợi cho ngài, đó chính là kẻ thù sống còn của Tâm Bộ ta!”
“Nếu tương lai có cách xa, chỉ cần Khương chưởng môn kêu gọi một câu, Tâm
Bộ ta chắc chắn sẽ đến nghe lệnh!”
Không riêng gì các nàng, tất cả hơn vạn người còn lại trong Tâm Bộ đều cảm
kích nhìn hắn.
Thái độ của họ đối với hắn vô cùng thân cận và tán đồng, hoàn toàn như nhìn
người một nhà.
Kết quả này khiến Khương Thành rất ngạc nhiên, mừng rỡ.
Lăn qua lăn lại một lần như thế, đám người cỏ đầu tường nhưng thực lực rất
mạnh này vốn đang lắc lư trái phải, cuối cùng đã bị hắn thu phục.
Cứ như vậy, Tâm Bộ chính thức dừng chân, thu xếp ổn thỏa trong bí cảnh.
Bí cảnh này chừng hơn mười vạn dặm, Phi Tiên môn ở chủ điện trung tâm, mà
Tâm Bộ dừng chân tại dãy núi ở góc tây nam.
Khu vực hoạt động của hai bên cách nhau mấy vạn dặm, kỳ thật vẫn mạnh ai
người nấy làm như cũ.
Đệ tử bên phía Khương Thành tu luyện, không liên quan gì với bên kia hết.
Mà Tâm Bộ không có việc gì, cũng sẽ không đến bên này quấy rầy.
Hai bên đều đang đợi thánh giả Tích Phong đến