Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Chương 151
Lúc này phía bên kia, các cao thủ của Tâm Bộ đang trên đường trở về thánh địa
Minh Tâm.
“Tộc trưởng, một lát nữa chúng ta thật sự phải đến thánh địa Thông U hội hợp
với bọn hắn sao?”
Quả thật đã nhắc đến một câu như này trước khi tìm cớ để qua về.
Đợi lấy xong trang bị sẽ nhanh chóng quay lại hội họp.
Thanh Sa không thèm quay đầu, phun ra hai chữ.
“Không đi.”
“Hả? Vậy không phải là chúng ta không giữ chữ tín sao?”
“Vậy thì đã sao?”
Nhớ lại biểu cảm chế nhạo vừa rồi của Khương Thành, đám tộc lão vẫn còn tức
giận đến ngứa răng.
“Ai mượn hắn keo kiệt như vậy làm gì.”
“Việc bọn họ muốn đi tìm đường chết không liên quan đến chuyện của chúng ta
hết.”
Lại có người trong tộc nhỏ giọng nói: “Nhưng mà bây giờ chúng ta kết thành
đồng minh với bọn họ rồi, đồng minh có tổn thất nặng nề thì cũng chẳng phải là
chuyện tốt lành gì với chúng ta…”
“Kết đồng minh hả, bây giờ ta hơi hối hận khi đi chung với hắn rồi đấy.”
Thanh Sa lắc đầu, có chút thất vọng nói: “Kẻ Khương Thành này cực kỳ may
mắn nhưng lại không hề vạch kế hoạch trước khi làm việc, quá hấp tấp.”
Không phải không có thánh địa hạ giới bị đánh rồi tiêu diệt.
Nhưng trước khi bất kì thế lực nào muốn xuống tay với một thánh địa thì đều
phải trải qua một thời gian dài vạch kế hoạch ra trước.
Thậm chí một số người còn có thể dành hàng trăm hàng vạn năm để bồi dưỡng
nội ứng thâm nhập vào nội bộ của đối phương, ly gián từng chút đồng minh của
đối phương và làm tan rã mối quan hệ nội bộ.
Nhìn lại Khương Thành mà xem…
Vỗ đùi một cái, đến ngày thì làm thôi.
Một chút thông tin tình báo cũng không thèm điều tra chứ đừng nói đến những
công việc chuẩn bị khác.
Trong mắt các nàng thì đơn giản đó chính là trò trẻ con.
“Đúng vậy, kết đồng minh với một kẻ như vậy quá nguy hiểm, tộc của ta gánh
không nổi sức ép này.”
“Hắn tự hủy thì cũng thôi đi, rất có khả năng tộc ta cũng sẽ bị kéo xuống vực
thẳm.”
“Dù sao thì lần kết đồng minh này cũng chưa bị các thế lực khác nhìn thấy, sau
khi trở về chúng ta cứ tiếp tục bo bo giữ mình, đứng bên lề quan sát là được
rồi.”
Thái độ của đám người Tâm Bộ lại thay đổi một lần nữa, nằm mơ cũng sẽ
không nghĩ đến trận hỏa hoạn này cuối cùng vẫn sẽ cháy đến người các nàng.
Lúc này bên ngoài thánh địa Thông U, Thành ca đã biến thành hình dáng của
Thanh Sa nghênh ngang bay đến trước cổng vào bí cảnh.
Những tu sĩ nhàn tản bên dưới cũng không biết đã xảy ra ra chuyện gì.
Sau đó liền nhìn thấy “nữ tu sĩ” kia nhấc kiếm lên, không nói một lời nào đã
đánh một đòn về phía cổng bí cảnh.
Tuy rằng linh lực của Khương Thành vẫn là Đạo Cung cảnh, nhưng nhờ các loại
BUFF trợ giúp thì một còn dùng toàn bộ sức lực này của hắn đã đạt tới trình độ
Nhập Thánh cảnh Nhị trọng.
Bùm!
Cùng với một tiếng nổ lớn, không ít tu sĩ ở phía dưới trực tiếp bị chấn động ngã
trên mặt đất, trong tai vọng lại tiếng ong ong, thần thức đều bị tan rã ra.
Trên trời cao, nhìn thấy một gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang
lay động ra bốn phía.
Cú va chạm mãnh liệt mang theo một uy lực đáng sợ có thể hủy thiên diệt địa
không biết đã truyền đi bao xa.
Cũng may là ở trong hư không, nếu là ở đưới thì e rằng các tu sĩ đang trên mặt
đất này không một ai có thể sống sót được.
Đệ tử canh giữ bên trong bí cảnh tan rã ngay tại chỗ, chưa kịp phản kháng gì đã
bị đánh chết.
Nhưng cho dù là như vậy thì cổng vào bí cảnh này vẫn không hề mở ra.
Dù sao đây cũng là cửa ải quan trọng của thánh địa, nên là đương nhiên sẽ
không bị phá hủy bởi một đòn của Nhập Thánh cảnh được.
Khương Thành cũng không thất vọng, tiếp tục vung kiếm mạnh mẽ chém lối
vào này.
Bùm bùm bùm…
Đáng lẽ một bí cảnh ẩn giấu trong hư không, vậy mà dưới sự tấn không ngừng
này lại hiện ra một vùng biên giới rộng lớn.
Trong hư không còn có thể nhìn thấy cả hình dạng của một vài dãy núi và biển
cả, vô cùng thần kỳ.
Chính vào lúc này, các dãy núi bên rìa hệt như gặp phải động đất, lần lượt sụp
đổ.
Biển lớn cuộn trào mạnh mẽ sau đó thì ập xuống, chim muông thú dữ rớt xuống,
tất cả đều trở thành cảnh tượng giống như ngày tận thế.
Tấn công như vậy, người ở bên trong đương nhiên sẽ không ngồi yên không để
ý đến.
Chỉ vài giấy ngắn ngủi sau đó, chưởng môn và một đám cao thủ của thánh địa
Thông U đều sát khí bừng bừng lao ra ngoài.
“Kẻ xấu từ đâu đến lại dám ở trước cửa thánh địa của bọn ta giương oai!”
“Muốn chết hả!”
“Băm xác thành vạn mảnh, tru di cửu tộc của bọn chúng.”
“Oai phong của thánh địa, phải dùng máu để rửa sạch!”
Thánh địa Thông U chính là thánh địa lớn nhất của Thiên Linh vực.
Bọn họ có Thánh Giai được tôn là thánh giả Tích Phong, từ trước đến nay chỉ
có bọn họ đàn áp người khác chứ chưa từng có kẻ nào dám đến vuốt râu hổ của
bọn họ hết.
Không thể tha thứ được.
Chưởng môn Tốn Quang tôn giả thở hổn hển, kẻ nào dám làm vậy, ăn gan hùm
mật gấu rồi hả?
Nhìn kỹ hơn một chút, suýt thì nghi ngờ liệu có phải bản thân hắn đã nhìn lầm
rồi không?
“Thanh Sa, hóa ra là ngươi!”
“To gan, thánh địa Minh Tâm của các ngươi chán sống rồi sao?”
Nếu là Khương Thành thì hắn lại không cảm thấy kì lạ, dù sao thì kẻ này cũng
vừa mới diệt thánh địa Bất Ngữ cách đây không lâu, vốn đã là một nhân tố
không ổn định.
Làm việc gì thì cũng đều bình thường.
Nếu như là bảy thánh địa khác thì hắn cũng có thể hiểu được được, dù sao thì ai
nấy đều có tâm tư riêng mà.
Nhưng là Thanh Sa thì hắn lại không tài nào hiểu được.
Nói về thực lực thì thánh địa Minh Tâm đứng ổn định ở vị trí thứ hai tại Thiên
Linh vực, nhưng nói về lá gan thì từ trước đến nay đều đứng ổn định ở cuối
cùng.
Ngay cả một số vương triều thế gia không có Nhập Thánh cảnh thì hành sự bình
thường còn quái đản hơn các nàng nhiều.
Một đám nữ nhân có thực lực mạnh mẽ này làm theo nguyên tắc ai cũng không
được đắc tội, phong cách hằng ngày mềm mại vô cùng.
Bất kể là thánh địa nào đến chấm mút, bảo đảm các nàng chỉ dám cười làm
lành, không dám lớn tiếng phản bác.
Vậy mà là các nàng ư?
Cũng dám chủ động tấn công?
Hơn nữa còn là tấn công thánh địa đứng đầu?
Là giả đó hả?
Phản ứng đầu tiên của hắn là xác định kẻ này thật sự là Thanh Sa chứ không
phải do kẻ khác giả mạo?
Tuy nhiên tra xét cẩn thận một hồi thì lại thấy khí tức cảnh giới, khí tức thần
hồn và cả khí chất đặc thù của nữ nhân trước mặt này tất cả đều giống hệt với
Thanh Sa mà hắn gặp lúc trước.
Không phải là hàng giả, cho dù có đóng giả cũng không thể nào đóng giả giống
y như thật như vậy được.
Đây thật sự chính là Thanh Sa!
“Đúng vậy, chính là bổn đại…ờm…”
“Chính là lão nương đấy!”
“Nói cho các ngươi biết, lão nương đã chướng mắt thánh địa Thông U của các
ngươi từ lâu rồi!”
Ngay từ đầu Khương chưởng môn đến đây là để diệt môn rồi cho nên cũng
không cần kiêng nể gì nhiều.
“Hôm nay ta đến đây là muốn làm một chuyện tốt, chính là muốn tiễn các ngươi
lên Tây Thiên!”
“Các ngươi cũng không cần phải cảm kích ta, đây là chuyện lão nương nên
làm.”
Mặc dù không hiểu Tây Thiên là ý gì, nhưng mỗi người đều biết chắc chắn
không phải là lời lẽ hay ho gì.
“Thanh Sa, ngươi điên rồi!”
Tốn Quang tôn giả tức đến nỗi suýt chút nữa thì lệch luôn cái mũi.
Nữ nhân này uống nhầm thuốc hả?
Đột nhiên từ mềm mại chuyển sang cứng rắn thế.
À không đúng, đây không phải cứng rắn là có thể hình dung được, đây phải là
mọc gai cả người rồi.
Chuyển đổi phong cách nhanh như vậy khiến hắn không kịp tiêu hóa.
“Tâm Bộ các ngươi sẽ vì những chuyện đã làm ngày hôm nay mà phải trả giá
đắt.”
“Từ bây giờ thánh địa Minh Tâm sẽ chỉ còn là quá khứ mà thôi.”
Hắn một bên vừa gào thét một bên vừa triển khai lĩnh vực, mấy cao thủ khác
cũng lần lượt tế ra Đạo Cung.
“Gọi tất cả người của ngươi ra đây chịu chết đi!”
Theo hắn thấy, hẳn là Tâm Bộ đã huy động toàn bộ lực lượng rồi, những kẻ
khác chắc chắn đang mai phục trong chỗ tối.
Thành ca cười ra tiếng.
“Một lũ xấu xa các ngươi thật sự dát vàng lên mặt mình sao hả, đối phó với các
ngươi cần dùng đến tất cả người của Tâm Bộ sao?”
“Một mình lão nương đã có thể quét sạch các ngươi rồi!”
Dứt lời, hắn không chờ đối phương kịp mở miệng phản bác, trực tiếp xông lên.
Trừ khi là thời điểm muốn bị giết, còn không thì Khương Thành không có thói
quen chờ người khác ra tay trước rồi mới phản công sau.
Thần hồn Thánh Giai vừa đảo qua, lĩnh vực đã rạn nứt.
Hàng loạt môn nhân Đạo Cung cảnh rơi từ trên trời cao xuống.
Tốn Quang tôn giả giật mình biến sắc!
Thực lực gì thế này?
Thanh Sa mạnh như vậy sao?
Hắn chưa từng giao thủ cùng nữ nhân này, chỉ biết nàng là Nhập Thánh cảnh
Cửu trọng.
Trừ khi gần đây nàng đột phá lên Thánh Giai?
Nếu đúng là như vậy thì hôm nay sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng hắn lại không biết rằng Thành ca ở đối diện cũng thầm hô một tiếng
xong rồi, xong rồi.
Nếu hắn xử lý xong đám người này thì các đệ tử phía sau đến đây uổng công
một chuyến rồi, còn luyện binh gì được nữa.
Xem ra phải kiềm chế một chút
Minh Tâm.
“Tộc trưởng, một lát nữa chúng ta thật sự phải đến thánh địa Thông U hội hợp
với bọn hắn sao?”
Quả thật đã nhắc đến một câu như này trước khi tìm cớ để qua về.
Đợi lấy xong trang bị sẽ nhanh chóng quay lại hội họp.
Thanh Sa không thèm quay đầu, phun ra hai chữ.
“Không đi.”
“Hả? Vậy không phải là chúng ta không giữ chữ tín sao?”
“Vậy thì đã sao?”
Nhớ lại biểu cảm chế nhạo vừa rồi của Khương Thành, đám tộc lão vẫn còn tức
giận đến ngứa răng.
“Ai mượn hắn keo kiệt như vậy làm gì.”
“Việc bọn họ muốn đi tìm đường chết không liên quan đến chuyện của chúng ta
hết.”
Lại có người trong tộc nhỏ giọng nói: “Nhưng mà bây giờ chúng ta kết thành
đồng minh với bọn họ rồi, đồng minh có tổn thất nặng nề thì cũng chẳng phải là
chuyện tốt lành gì với chúng ta…”
“Kết đồng minh hả, bây giờ ta hơi hối hận khi đi chung với hắn rồi đấy.”
Thanh Sa lắc đầu, có chút thất vọng nói: “Kẻ Khương Thành này cực kỳ may
mắn nhưng lại không hề vạch kế hoạch trước khi làm việc, quá hấp tấp.”
Không phải không có thánh địa hạ giới bị đánh rồi tiêu diệt.
Nhưng trước khi bất kì thế lực nào muốn xuống tay với một thánh địa thì đều
phải trải qua một thời gian dài vạch kế hoạch ra trước.
Thậm chí một số người còn có thể dành hàng trăm hàng vạn năm để bồi dưỡng
nội ứng thâm nhập vào nội bộ của đối phương, ly gián từng chút đồng minh của
đối phương và làm tan rã mối quan hệ nội bộ.
Nhìn lại Khương Thành mà xem…
Vỗ đùi một cái, đến ngày thì làm thôi.
Một chút thông tin tình báo cũng không thèm điều tra chứ đừng nói đến những
công việc chuẩn bị khác.
Trong mắt các nàng thì đơn giản đó chính là trò trẻ con.
“Đúng vậy, kết đồng minh với một kẻ như vậy quá nguy hiểm, tộc của ta gánh
không nổi sức ép này.”
“Hắn tự hủy thì cũng thôi đi, rất có khả năng tộc ta cũng sẽ bị kéo xuống vực
thẳm.”
“Dù sao thì lần kết đồng minh này cũng chưa bị các thế lực khác nhìn thấy, sau
khi trở về chúng ta cứ tiếp tục bo bo giữ mình, đứng bên lề quan sát là được
rồi.”
Thái độ của đám người Tâm Bộ lại thay đổi một lần nữa, nằm mơ cũng sẽ
không nghĩ đến trận hỏa hoạn này cuối cùng vẫn sẽ cháy đến người các nàng.
Lúc này bên ngoài thánh địa Thông U, Thành ca đã biến thành hình dáng của
Thanh Sa nghênh ngang bay đến trước cổng vào bí cảnh.
Những tu sĩ nhàn tản bên dưới cũng không biết đã xảy ra ra chuyện gì.
Sau đó liền nhìn thấy “nữ tu sĩ” kia nhấc kiếm lên, không nói một lời nào đã
đánh một đòn về phía cổng bí cảnh.
Tuy rằng linh lực của Khương Thành vẫn là Đạo Cung cảnh, nhưng nhờ các loại
BUFF trợ giúp thì một còn dùng toàn bộ sức lực này của hắn đã đạt tới trình độ
Nhập Thánh cảnh Nhị trọng.
Bùm!
Cùng với một tiếng nổ lớn, không ít tu sĩ ở phía dưới trực tiếp bị chấn động ngã
trên mặt đất, trong tai vọng lại tiếng ong ong, thần thức đều bị tan rã ra.
Trên trời cao, nhìn thấy một gợn sóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường đang
lay động ra bốn phía.
Cú va chạm mãnh liệt mang theo một uy lực đáng sợ có thể hủy thiên diệt địa
không biết đã truyền đi bao xa.
Cũng may là ở trong hư không, nếu là ở đưới thì e rằng các tu sĩ đang trên mặt
đất này không một ai có thể sống sót được.
Đệ tử canh giữ bên trong bí cảnh tan rã ngay tại chỗ, chưa kịp phản kháng gì đã
bị đánh chết.
Nhưng cho dù là như vậy thì cổng vào bí cảnh này vẫn không hề mở ra.
Dù sao đây cũng là cửa ải quan trọng của thánh địa, nên là đương nhiên sẽ
không bị phá hủy bởi một đòn của Nhập Thánh cảnh được.
Khương Thành cũng không thất vọng, tiếp tục vung kiếm mạnh mẽ chém lối
vào này.
Bùm bùm bùm…
Đáng lẽ một bí cảnh ẩn giấu trong hư không, vậy mà dưới sự tấn không ngừng
này lại hiện ra một vùng biên giới rộng lớn.
Trong hư không còn có thể nhìn thấy cả hình dạng của một vài dãy núi và biển
cả, vô cùng thần kỳ.
Chính vào lúc này, các dãy núi bên rìa hệt như gặp phải động đất, lần lượt sụp
đổ.
Biển lớn cuộn trào mạnh mẽ sau đó thì ập xuống, chim muông thú dữ rớt xuống,
tất cả đều trở thành cảnh tượng giống như ngày tận thế.
Tấn công như vậy, người ở bên trong đương nhiên sẽ không ngồi yên không để
ý đến.
Chỉ vài giấy ngắn ngủi sau đó, chưởng môn và một đám cao thủ của thánh địa
Thông U đều sát khí bừng bừng lao ra ngoài.
“Kẻ xấu từ đâu đến lại dám ở trước cửa thánh địa của bọn ta giương oai!”
“Muốn chết hả!”
“Băm xác thành vạn mảnh, tru di cửu tộc của bọn chúng.”
“Oai phong của thánh địa, phải dùng máu để rửa sạch!”
Thánh địa Thông U chính là thánh địa lớn nhất của Thiên Linh vực.
Bọn họ có Thánh Giai được tôn là thánh giả Tích Phong, từ trước đến nay chỉ
có bọn họ đàn áp người khác chứ chưa từng có kẻ nào dám đến vuốt râu hổ của
bọn họ hết.
Không thể tha thứ được.
Chưởng môn Tốn Quang tôn giả thở hổn hển, kẻ nào dám làm vậy, ăn gan hùm
mật gấu rồi hả?
Nhìn kỹ hơn một chút, suýt thì nghi ngờ liệu có phải bản thân hắn đã nhìn lầm
rồi không?
“Thanh Sa, hóa ra là ngươi!”
“To gan, thánh địa Minh Tâm của các ngươi chán sống rồi sao?”
Nếu là Khương Thành thì hắn lại không cảm thấy kì lạ, dù sao thì kẻ này cũng
vừa mới diệt thánh địa Bất Ngữ cách đây không lâu, vốn đã là một nhân tố
không ổn định.
Làm việc gì thì cũng đều bình thường.
Nếu như là bảy thánh địa khác thì hắn cũng có thể hiểu được được, dù sao thì ai
nấy đều có tâm tư riêng mà.
Nhưng là Thanh Sa thì hắn lại không tài nào hiểu được.
Nói về thực lực thì thánh địa Minh Tâm đứng ổn định ở vị trí thứ hai tại Thiên
Linh vực, nhưng nói về lá gan thì từ trước đến nay đều đứng ổn định ở cuối
cùng.
Ngay cả một số vương triều thế gia không có Nhập Thánh cảnh thì hành sự bình
thường còn quái đản hơn các nàng nhiều.
Một đám nữ nhân có thực lực mạnh mẽ này làm theo nguyên tắc ai cũng không
được đắc tội, phong cách hằng ngày mềm mại vô cùng.
Bất kể là thánh địa nào đến chấm mút, bảo đảm các nàng chỉ dám cười làm
lành, không dám lớn tiếng phản bác.
Vậy mà là các nàng ư?
Cũng dám chủ động tấn công?
Hơn nữa còn là tấn công thánh địa đứng đầu?
Là giả đó hả?
Phản ứng đầu tiên của hắn là xác định kẻ này thật sự là Thanh Sa chứ không
phải do kẻ khác giả mạo?
Tuy nhiên tra xét cẩn thận một hồi thì lại thấy khí tức cảnh giới, khí tức thần
hồn và cả khí chất đặc thù của nữ nhân trước mặt này tất cả đều giống hệt với
Thanh Sa mà hắn gặp lúc trước.
Không phải là hàng giả, cho dù có đóng giả cũng không thể nào đóng giả giống
y như thật như vậy được.
Đây thật sự chính là Thanh Sa!
“Đúng vậy, chính là bổn đại…ờm…”
“Chính là lão nương đấy!”
“Nói cho các ngươi biết, lão nương đã chướng mắt thánh địa Thông U của các
ngươi từ lâu rồi!”
Ngay từ đầu Khương chưởng môn đến đây là để diệt môn rồi cho nên cũng
không cần kiêng nể gì nhiều.
“Hôm nay ta đến đây là muốn làm một chuyện tốt, chính là muốn tiễn các ngươi
lên Tây Thiên!”
“Các ngươi cũng không cần phải cảm kích ta, đây là chuyện lão nương nên
làm.”
Mặc dù không hiểu Tây Thiên là ý gì, nhưng mỗi người đều biết chắc chắn
không phải là lời lẽ hay ho gì.
“Thanh Sa, ngươi điên rồi!”
Tốn Quang tôn giả tức đến nỗi suýt chút nữa thì lệch luôn cái mũi.
Nữ nhân này uống nhầm thuốc hả?
Đột nhiên từ mềm mại chuyển sang cứng rắn thế.
À không đúng, đây không phải cứng rắn là có thể hình dung được, đây phải là
mọc gai cả người rồi.
Chuyển đổi phong cách nhanh như vậy khiến hắn không kịp tiêu hóa.
“Tâm Bộ các ngươi sẽ vì những chuyện đã làm ngày hôm nay mà phải trả giá
đắt.”
“Từ bây giờ thánh địa Minh Tâm sẽ chỉ còn là quá khứ mà thôi.”
Hắn một bên vừa gào thét một bên vừa triển khai lĩnh vực, mấy cao thủ khác
cũng lần lượt tế ra Đạo Cung.
“Gọi tất cả người của ngươi ra đây chịu chết đi!”
Theo hắn thấy, hẳn là Tâm Bộ đã huy động toàn bộ lực lượng rồi, những kẻ
khác chắc chắn đang mai phục trong chỗ tối.
Thành ca cười ra tiếng.
“Một lũ xấu xa các ngươi thật sự dát vàng lên mặt mình sao hả, đối phó với các
ngươi cần dùng đến tất cả người của Tâm Bộ sao?”
“Một mình lão nương đã có thể quét sạch các ngươi rồi!”
Dứt lời, hắn không chờ đối phương kịp mở miệng phản bác, trực tiếp xông lên.
Trừ khi là thời điểm muốn bị giết, còn không thì Khương Thành không có thói
quen chờ người khác ra tay trước rồi mới phản công sau.
Thần hồn Thánh Giai vừa đảo qua, lĩnh vực đã rạn nứt.
Hàng loạt môn nhân Đạo Cung cảnh rơi từ trên trời cao xuống.
Tốn Quang tôn giả giật mình biến sắc!
Thực lực gì thế này?
Thanh Sa mạnh như vậy sao?
Hắn chưa từng giao thủ cùng nữ nhân này, chỉ biết nàng là Nhập Thánh cảnh
Cửu trọng.
Trừ khi gần đây nàng đột phá lên Thánh Giai?
Nếu đúng là như vậy thì hôm nay sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng hắn lại không biết rằng Thành ca ở đối diện cũng thầm hô một tiếng
xong rồi, xong rồi.
Nếu hắn xử lý xong đám người này thì các đệ tử phía sau đến đây uổng công
một chuyến rồi, còn luyện binh gì được nữa.
Xem ra phải kiềm chế một chút