Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 146



“Các vị!”
“Cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian, không ngại đường xa đến tham gia
đại điển lập phái Phi Tiên Môn ta!”
Vừa dứt lời, mọi người lũ lượt đứng dậy.
“Nào có, nào có, Khương chưởng môn khách sáo quá!”
“Bọn ta nên cảm ơn ngươi mới đúng.”
Hôm nay bọn họ ít nhiều đều thăng cấp một vài cảnh giới, không cảm ơn mới
lạ.
“Đúng vậy, hôm nay đến Phi Tiên môn nhìn tận mắt mới biết Khương chưởng
môn bình dị dễ gần biết bao.”
“Huynh đài nói quá đúng, ta tu luyện hơn ba trăm năm, gặp nhiều những người
được gọi là cao nhân. Thực lực của những người đó còn kém xa Khương
chưởng môn cả vạn lần, nhưng bọn họ chưa từng để bọn ta vào mắt, thật là khác
nhau một trời một vực!”
“Những lời đồn đoán bên ngoài đều là bôi nhọ, có người nói Khương chưởng
môn là yêu ma, thật là làm cho người ta căm phẫn mà!”
“Sau khi chúng ta ra ngoài, nhất định phải nghĩ cách lấy lại thanh danh cho
Khương chưởng môn!”
“Đúng, nếu như các cao môn đại phái trên thế giới này đều giống như Phi Tiên
môn, đó thật đúng là phúc của giới tu luyện rồi.”
Mấy lời tâng bốc tới mức Khương Thành cảm thấy có chút lâng lâng rồi.
Hóa ra Ca giết người của nhiều phái, lại có thể cao thượng như vậy sao?
Trở thành tấm gương của giới tu luyện thế cũng được?
“Quá khen quá khen!”
“Có lòng là tốt rồi.”
“Các vị đến đây, còn tặng lễ vật hậu hĩnh tốn kém nữa.”
“Trước khi chia tay, Khương mỗ cũng có một vài món quà nhỏ muốn tặng lại
mọi người.”
Vậy mà vẫn có bất ngờ?
Khách khứa có mặt ở đó đã không biết phải nói gì rồi.
Hôm nay là đi dự tiệc, hay là đến tham gia lễ trao giải đây?
Làm sao mà cảm thấy như thể bắt gặp cơ duyên kỳ ngộ lớn nhất của đời người
vậy chứ.
Bọn họ rất muốn nói, Khương chưởng môn không cần phải khách khí như vậy,
bọn ta thật rất ngại.
Chút “lễ vật hậu hĩnh” mà bọn ta tặng, không có giá trị bằng một ly rượu ở đây
nữa.
Nhưng lời này đều nghẹn lại trong cổ họng, giống như ai cũng bị câm vậy.
Không có cách nào, với tư cách là tu sĩ, có mấy ai có thể từ chối được sự mê
hoặc có thể nâng cao sức mạnh chứ…
Khương Thành phất tay áo, hơn hai ngàn nhẫn trữ vật chầm chậm bay khắp tứ
phía, trước mặt mỗi người ở đó đều có một cái.
“Trong những cái nhẫn trữ vật này, đều có mười lọ linh đan ngũ phẩm, một lọ
linh đan lục phẩm, tám trăm linh thạch thượng phẩm, một linh giáp cấp năm.”
“Hy vọng phần nào có thể giúp được mọi người.”
Vốn dĩ thứ hắn chuẩn bị là linh đan tứ phẩm và Linh giáp cấp bốn.
Có điều sau khi biết có nhiều người được mời nhưng không đến, hắn điên quá
nên cố tình nâng phong bao lì xì lên một bậc.
Hơn thua ở chí khí, hắn muốn chọc tức chết mấy người không đến kia!
Cho dù chút đồ này có tới hai nghìn phần, tổng cộng cũng chỉ có mấy vạn điểm,
đối với người hiện tại động một chút là lên trăm triệu điểm mà nói, chỉ như hạt
cát giữa sa mạt.
Hơn nữa đối với cảnh giới hiện tại của đệ tử Phi Tiên môn mà nói những thứ đó
đều vô dụng rồi.
Nếu như lấy chúng để quảng cáo, nâng cao danh tiếng của lão nhân gia hắn,
xem ra vẫn lãi.
Nghe được những lễ vật chứa bên trong nhẫn không gian, tất cả khách mời ở đó
đều sửng sốt, miệng há hốc mồm chữ o, không thể khép lại được.
Đan dược ngũ phẩm, Hai Linh đài cảnh có tu vi cao nhất trong bọn họ cũng
hiếm khi có thể thưởng thức được.
Lần này cho đến mười lọ.
Mà trong số bọn họ, nhiều người bình thường dùng chỉ là Linh thạch hạ phẩm,
trung phẩm cũng là xa xỉ.
Lần này lại có thể tặng tám trăm linh thạch thượng phẩm.
Chưa kể còn có Linh giáp cấp năm, thứ mà bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ
tới nữa.
Mà cuối cũng còn có một lọ Linh đan cấp sáu.
Có những tài nguyên này, tương lai bọn họ đột phá đến Linh Đài cảnh cơ hồ là
chắc như đinh đóng cột rồi. Những người có thiên phú không tệ, thậm chí có cơ
hội sẽ trở thanh Thiên mệnh tu sĩ.
Đây, đây là thật sao?
Đồ trong nhẫn không gian này, thật sự thuộc về mình rồi sao?
“Khương chưởng môn!”
Phịch, một tu sĩ bỗng nhiên ôm nhẫn không gian, mà quỳ xuống đầy xúc động.
“Đại ân của ngài, ta làm sao báo đáp đây!”
Cũng không trách hắn quá khoa trương, phần lễ vật này đối với Thành Ca là
không đáng nhắc tới, nhưng đố với tu sĩ tầng thấp như bọn họ lại là thứ thay đổi
sinh hoàn toàn cuộc đời họ.
“Khương chưởng môn, bọn ta thực lực thấp kém, có thể ngươi cũng không xem
là gì. Nhưng hôm nay tại đây ta nói những lời này, nếu sau này ngài có gì sai
khiến, bọn ta nhất định chết cũng không từ!”
“Sau khi trở về, bất kể ở đâu hay ở phái nào đi nữa thì tim bọn ta vẫn luôn
hướng về Phi Tiên môn!”
Ting ting ting ting…
Hệ thống nhắc rằng tại thời điểm này tất cả quan khách ở đây đều là người
mình.
Điều này khiến chó Thành Ca có hơi vừa mừng vừa lo.
Hắn ta chỉ là đang làm màu thôi mà, tặng quà cũng chỉ là vì để tiếp tục diễn hết
màn kịch này, để cho những người bên ngoài hôm nay không đến đó biết đây là
sai lầm to đến cỡ nào.
Nào ngờ rằng tất cả những người này đều tận trung với mình, không ai là ngoại
lệ.
Đây thực sự là thu hoạch ngoài ý muốn mà.
Sớm biết như vậy tặng thêm chút đan dược rồi, tương lai những người này nâng
cao cảnh giới, bản thân cũng có thể được điểm tích lũy.
Sau khi đưa những người này ra khỏi bí cảnh, đám người Tâm Bộ mới đứng ra.
Thanh Sa thành khẩn nói: “Khương chưởng môn, trời cũng đã tối, chúng ta có
thể ở lại nơi này một đêm được không?”
Khương Thành có hơi bất ngờ.
Tu sĩ này còn để ý cái gì mà sắc trời chứ.
Nhưng mà hiện tại hắn coi những người Tâm Bộ thành khách quý mà nịnh bợ,
đương nhiên sẽ không từ chối.
“Đương nhiên có thể, hoan nghênh.”
“Tuyết Nhi, đi chọn một nơi để cho các cao thủ Tâm Bộ ở đi.”
“Không vấn đề!”
Sau khi những người Tâm Bộ ở lại, họ rất nhanh đã tập hợp lại.
“Tộc trưởng, chúng ta nên làm gì đây?”
“Đúng vậy, còn không nói rõ mục đích đến, e rằng sẽ muộn.”
Thanh Sa cười khổ một tiếng: “Đã muộn rồi, hiện tại ai ai cũng coi chúng ta là
đồng minh của Phi Tiên môn rồi.”
Bị Khương Thành cưỡng gian, vô duyên vô cớ biến thành bạn rồi, bây giờ cho
dù các nàng có giải thích với bên ngoài thì cũng vô dụng.
Sau khi hai ngàn khách mời kia ra ngoài, sẽ khoe ra cho mọi người đều biết.
“Chuyện này… phía Thánh Giả Tích Phong phải giải thích thế nào?”
“Còn có thể giải thích thế nào được, cùng lắm thì không mở cửa Hư tiên giới
nữa.” Thanh Sa hờ hững nói.
“Gì?”
“Vậy cơ hội mà chúng ta khổ sở đợi cả triệu năm, còn có cả sự kỳ vọng của tộc
nhân, toàn bộ đều tan biến rồi…”
Thanh Sa thở dài: “Ta nói không được, hay là ngươi đi nói?”
Tộc lão sắc mặt nghẹn lại, một lúc lâu sau mới lắc đầu cười khổ.
“ y, hôm nay nhìn thấy, mới phát hiện Lam Đề có tầm nhìn hơn chúng ta nhiều,
đã chọn đúng người.”
“Khương Thành kia không những tài năng xuất chúng, đối nhân xử thế cũng
không ai bằng, ngay cả ta cũng không khỏi cảm thán.”
Ai cũng biết đây chỉ là lời biện hộ, nguyên nhân thật sự mỗi người đều rõkhông dám nói.
Khương Thành này có một Yêu Vương làm hậu thuẫn.
Rõ ràng đối với hắn mà nói ngươi hoặc cút khỏi Thiên Linh vực, hoặc tương lai
đừng mơ tiến vào Hư tiên giới?
Người bình thường sẽ có phản ứng gì?
Tới lúc đó sợ rằng Tâm Bộ sẽ bị tân công đầu tiên.
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Cơ hội bước vào Hư Tiên giới, các nàng thật không muống bỏ lỡ.
“Chuyện này nói thì nhiều chứ vẫn là do Thánh Giả Tích Phong đó quá đáng!”
Có tộc lão hung tợn nói.
Những người khác lũ lượt gật đầu.
“Rõ ràng là hắn cướp pháp bảo của Vu Bộ, lại còn mặt mũi bức bách chúng ta!”
“Hắn muốn đối phó Khương Thành thì tự mình ra tay là được rồi, nhất định
phải đẩy chúng ta ra làm chim đầu đàn, khiến chúng ta phải khó xử…”
“Đây là mượn đao giết người, thật sự cho rằng chúng ta không nhìn ra sao.”
Thanh Sa suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt dần trở nên kiên định.
“Nếu bên ngoài sớm muộn gì cũng sẽ cho rằng chúng ta và Phi Tiên môn là
đồng mình.”
“Vậy chi bằng thuận nước đẩy thuyền… dứt khoát làm đồng minh thực sự
luôn!”
“Cơ hội bước vào Hư Tiên giới, bản thân Khương Thành chắc chắn sẽ không bỏ
lỡ.”
“Thay vì chúng ta ở đây đau đầu, chi bằng nói toạt móng heo ra, đem vấn đề
nan giải này ném cho hắn.”
“Người này vừa nhìn đã thấy là một người có vận may lớn, có lẽ hắn có thể giải
quyết.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...