Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Chương 126
Chuyện gì đã xảy ra?
Mỗi một người ở đây đều muốn hỏi câu này.
Chân linh Ý thức của Kính hoàn tôn giả là tự phát, thực ra hầu hết mọi người
đều có thể nhìn ra được.
Nhưng họ vẫn muốn hỏi - chuyện gì đã xảy ra?
Rõ ràng là vị Nhập thánh cường giả này khí thế hung hăng, bộ dạng hắn không
giết được người sẽ không bỏ qua, muốn ngăn cản cũng không thể ngăn được.
Ngay sau đó, hắn liền tự bạo.
Vì sao muốn tự bạo?
Mọi người đều sững sờ, không hiểu gì cả.
Phốc!
Lam Đề là người đầu tiên đột nhiên cười thành tiếng.
Nàng hiểu rõ “sự đau khổ” của Kính hoàn tôn giả, vì vậy nàng cảm thấy rất nực
cười.
Đường đường là Nhập Thánh cảnh, thế mà bị Khương Thành biến thành chim
sợ cành cong.
“Đúng rồi, lần trước ngươi làm như thế nào được vậy?”
“Ngươi thật sự biết ngôn pháp chú thuật, lợi hại như vậy?”
Nàng có chút mong đợi, truyền âm hỏi.
Khương Thành xoa tay: “Lần trước, ta chỉ là tình cờ có được một bảo vật dùng
một lần, dùng hết thì không còn. Ta cũng không ngờ rằng lá gan hắn lại nhỏ như
vậy.”
Hắn còn tưởng mình sẽ phải chết một lần đó chớ, nhưng không ngờ chỉ một lời
nói thôi mà lại khiến đối phương hoảng sợ đến tự bạo.
Gần đây ngươi có uy thế mạnh mẽ như vậy sao, Vương bát chi khí có bị rò rỉ từ
bên hông không?
“Oa, ta mà sớm biết ngươi chỉ dùng được một lần, ta sẽ đánh ngươi một trận để
trút giận!”
Lam Đề nhớ đến cảnh tượng lần đó mình khen hắn, liền dơ tay đấm nhẹ lên
người hắn hai cái, không đau không ngứa, giống một cặp đôi đang tán tỉnh nhau
hơn.
Thành ca vô cùng thích thú, dung mạo Lam Đề tuyệt thế dù cho ở trong hàng
ngàn mỹ nữ vẫn không ai có thể sánh bằng nàng ấy.
Chỉ là hắn có hơi buồn bực, nàng ấy rõ ràng không chịu làm người của mình, vì
sao hành động của nàng đối với hắn ngược lại càng ngày càng thân thiết chứ.
Tỷ tỷ à! Nàng còn tiếp tục như vậy nữa thì ta sẽ hiểu lầm đấy!
Kính hoàn tôn giả một phát tự bạo như thế làm ba vị cao thủ của Bất ngữ Thánh
Địa ở bên kia trợn tròn mắt.
Còn muốn xem thần uy của đại trưởng lão vừa triển là đồ sát kẻ xấu.
Kết quả hắn vừa ra đã hát tuồng gì thế này?
Hơn nữa cũng chưa giải thích lý do dù chỉ một câu, cứ như vậy mà phát nổ.
“Ngươi đã làm gì vậy?”
“Là các ngươi!”
“Nhât định là Minh tâm thánh địa các ngươi thiết lập cấm chế hại đại trưởng
lão, các ngươi thật là to gan.”
Ba người vì vãn tôn, thế nên nhất trí đem mũi nhọn nhắm ngay đám người
Thanh Sa.
Dù sao chuyện tự bạo truyền ra cũng không mấy vẻ vang.
Đánh cũng chưa đánh, ngươi phát nổ cái gì chứ?
Nói là bị một kẻ vô cùng mạnh ám sát ở Thánh địa, mới có thể giữ lại chút thể
diện.
Cái nồi này không biết tại sao rơi xuống đầu hắn, khiến mỗi người trong Tâm
bộ đều hoảng sợ.
“Không phải bọn ta!”
“Bọn ta không làm gì cả.”
“Kính Hoàn tôn giả có lẽ là có việc gấp chăng?”
“Mong các ngươi hãy điều tra rõ ràng. Căn bản vừa rồi ngay cả một tia dao
động của cấm chế cũng không có…”
Trưởng lão của Thánh Địa Bất Ngữ cười lạnh: “Về việc này, ngươi nói nhiều
với chúng ta cũng vô dụng thôi, chờ chưởng môn của chúng ta ra quyết định. Ta
chỉ biết báo cáo đúng sự thật!”
“Ngoài ra, bọn ta phải bắt được hai tên tặc tử này trở về.”
“Bất cứ kẻ nào ngăn cản, đều là kẻ thù của Thánh Địa Bất Ngữ.”
Ba người Đạo cung đang bị treo lơ lửng trên không, đằng đằng sát khí.
Thế nên, các cao thủ của Tâm Bộ thật sự không dám ngăn cản nữa.
Khương Thành vui vẻ quan sát.
Bộ tộc được tạo thành bởi một đám hậu duệ tiên nhân, lại lẫn vào một dáng vẻ
yếu ớt ở hạ giới như vậy, thật sự để là quên thể diện ở nhà mà.
“y, ta tưởng lần này không cần ra tay chứ.”
“Thật không ngờ ta lại phải quay về nghề cũ.”
“Thật sự là ông trời muốn ta thể hiện, ta không thể không làm nha!”
Hắn đã dùng thanh bảo khí Thanh La Phá Thánh Kiếm.
Không có cách nào, lần này đến thánh địa Minh tâm, hắn thật sự không ngờ sẽ
xảy ra một trận chiến.
Nếu không, khi ra ngoài làm màu, hắn thật sự không cần phải mang theo binh
khí và linh phù.
Lúc đầu cho rằng Lam Đề là lão đại ở đây, chẳng qua tới đây là để gặp bạn bè.
“Khương Thành, ngươi…”
Lam Đề thấy hắn định ra tay thì hơi lo lắng.
“Sao? Nàng cũng yếu đuối giống như bọn họ ư?”
Bỏ lại những lời này, anh Thành xuất ra Đạo cung, hung hăng xông lên đánh
giết.
Khoảnh khắc Đạo Cung của hắn xuất hiện đã khiến mọi người vô cùng kinh sợ.
“Cửu Thải Đạo Cung!”
Thanh Sa la thất thanh: “Đó là hai con sông kim sắc võ đạo, chẳng lẽ là Tiên
giai.”
Một gã tộc lão Nhập Thánh ở phía sau tự lẩm bẩm, không dám tin: “Trên đời
thật sự tồn tại thiên phú như vậy sao?”
“Năm đó chín vị Tiên tổ từng nói, Đạo cung mạnh nhất là Cửu Thải, ta vẫn luôn
cho rằng đó chỉ là truyền thuyết…”
“Người này còn ở hạ giới mà đã có Tiên giai tầng thứ võ đạo cảm ngộ, vậy sau
này…”
“Tiền đồ là vô hạn!”
“Lam Đề làm sao có thể quen biết một yêu nghiệt nghịch thiên như vậy…”
Ngay cả bản thân Lam Đề cũng ngẩn người tại chỗ, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ
rõ vẻ khó tin.
Nàng đã từng nhìn thấy Khương Thành xuất chiêu, lúc đó hắn còn là Thiên
Mệnh cảnh, xuất chiêu chính là Cửu Sắc Thần Phủ.
Người có Cửu Sắc Thần Phủ sau khi tiến vào Đạo Cung có được Cửu Thải Đạo
Cung thì cũng không có gì ngạc nhiên.
Nhưng nàng nhớ rõ lúc đó hắn chỉ có một dòng sông Tiên giai.
Còn lại tám dòng, cao nhất cũng chỉ là Tông cấp, có thể nói là rất kém.
Mà bây giờ hắn là Cửu Thải Đạo Cung, rõ ràng có hai dòng sông Tiên giai, làm
thế nào mà có thêm một dòng Tiên giai vậy.
Chưa nói đến cảnh giới Đạo Cung, cho dù là tiêu hao sinh lực cả đời của Thánh
giai, cũng khó mà lĩnh hội võ đạo đến bậc Tiên giai tầng, đúng không?
Ba người ở đối diện căn bản không coi Khương Thành ra gì.
Có thể nhanh chóng nhìn ra được cảnh giới, chính là Đạo Cung tứ trọng.
Mấy tháng nay ở Phi Tiên Môn, Khương chưởng môn tu luyện bữa đực bữa cái,
nhưng mà không hiểu sao tài năng quá xuất chúng như thế chứ.
Những người khác chăm chỉ tu luyện trong Đạo Cung, thông thường phải mấy
trăm năm mới có thể tiến bộ. Hắn tùy tiện tu luyện có mấy tháng không ngờ đã
tăng lên nhất trọng một cách khó hiểu như vậy.
Đạo cung tứ trọng đối đầu với ba người Cửu Thải Đạo Cung, đặc biệt có hai
người trong số họ là cấp Thiên tài thánh tử.
Trận chiến vốn dĩ chả có gì đáng hồi hộp.
Trên thực tế, quả thực không có gì hồi hộp.
Chẳng qua là vì ba người bọn họ bị Khương Thành nghiền ép mà thôi.
Hắn có quá nhiều BUFF.
Gia trì Cửu Thải Đạo cung, cơ bản mỗi một kích của hắn có thể đủ mạnh để
đuổi sát Đạo cung cửu trọng.
Tiên giai ngũ hành võ đạo cùng với Thanh La Phá Thánh Kiếm gia trì bảo khí
Phong hệ, lực công kích đã vượt quá giới hạn trên của Đạo cung.
Độc chi anh linh giúp mỗi một kích của hắn trở nên cực kỳ nguy hiểm, mỗi lần
giao chiến trực tiếp với hắn, linh lực thậm chí là thần niệm và Đạo cung đều sẽ
bị ăn mòn, càng đánh thì càng suy yếu.
Trừ cái đó ra, còn có rút thưởng trúng đại viên mãn kiếm thuật và công pháp.
Mà cuối cùng không thể bỏ qua uy áp tự nhiên của Thương Long Tinh Huyết.
Trận chiến này hoàn toàn không có cách nào đánh.
Bốn người giao chiến chỉ mới vài giây, trưởng lão đi tiên phong đã bị một
cuồng phong hòa lẫn với độc hồn thổi đến hình thần tan biến.
Hai tên Thánh tử còn lại gặp nguy hiểm nên cực kỳ sợ hãi.
Vội vàng thi triển ngôn pháp chú thuật.
“Băng!”
“Lưới!”
Trong phút chốc, bầu trời trên chiến trường biến thành thế giới băng tuyết, một
sợi tơ màu xanh lam dài thăm thẳm che lấp bầu trời.
Khương Thành đang định dùng Ngự kiếm chém ngang thì lại thấy một Kiếm
Sát đâm xéo ra.
Thanh kiếm chém vào tầng băng, tầng băng bị vỡ ra ngay tức khắc và biến
thành mưa lớn.
Mũi kiếm đâm vào tấm lưới khổng lồ, sợi tơ biến thành tro bụi.
Thanh Sa và những người khác la thất thanh.
“Lam Đề!”
“Không được nóng nảy.”
Cuối cùng Lam Đề vẫn lựa chọn cùng kề vai chiến đấu với hắn. Mặc dù thực
chất Khương Thành có năng lực một kiếm là có thể phá vỡ chú thuật.
Nhưng mà có sự trợ giúp từ nàng, chuyện tiếp theo càng đơn giản hơn.
Ngôn pháp chú thuật bị Vu thuật phá vỡ, hai tên Thánh tử căn bản là bị nghiệp
quật, Thành ca vù vù xông lên làm một trận giết chóc lung tung.
Cả hai đều biến thành tro bụi.
Trận chiến bắt đầu rất đột ngột rồi kết thúc cũng cực kỳ nhanh chóng.
Từ đầu đến cuối chưa đến 7 giây, ba tên Đạo cung cửu trọng thế là biến mất.
Đây chính là sức mạnh chiến đấu chân chính hiện nay của Khương Thành
Mỗi một người ở đây đều muốn hỏi câu này.
Chân linh Ý thức của Kính hoàn tôn giả là tự phát, thực ra hầu hết mọi người
đều có thể nhìn ra được.
Nhưng họ vẫn muốn hỏi - chuyện gì đã xảy ra?
Rõ ràng là vị Nhập thánh cường giả này khí thế hung hăng, bộ dạng hắn không
giết được người sẽ không bỏ qua, muốn ngăn cản cũng không thể ngăn được.
Ngay sau đó, hắn liền tự bạo.
Vì sao muốn tự bạo?
Mọi người đều sững sờ, không hiểu gì cả.
Phốc!
Lam Đề là người đầu tiên đột nhiên cười thành tiếng.
Nàng hiểu rõ “sự đau khổ” của Kính hoàn tôn giả, vì vậy nàng cảm thấy rất nực
cười.
Đường đường là Nhập Thánh cảnh, thế mà bị Khương Thành biến thành chim
sợ cành cong.
“Đúng rồi, lần trước ngươi làm như thế nào được vậy?”
“Ngươi thật sự biết ngôn pháp chú thuật, lợi hại như vậy?”
Nàng có chút mong đợi, truyền âm hỏi.
Khương Thành xoa tay: “Lần trước, ta chỉ là tình cờ có được một bảo vật dùng
một lần, dùng hết thì không còn. Ta cũng không ngờ rằng lá gan hắn lại nhỏ như
vậy.”
Hắn còn tưởng mình sẽ phải chết một lần đó chớ, nhưng không ngờ chỉ một lời
nói thôi mà lại khiến đối phương hoảng sợ đến tự bạo.
Gần đây ngươi có uy thế mạnh mẽ như vậy sao, Vương bát chi khí có bị rò rỉ từ
bên hông không?
“Oa, ta mà sớm biết ngươi chỉ dùng được một lần, ta sẽ đánh ngươi một trận để
trút giận!”
Lam Đề nhớ đến cảnh tượng lần đó mình khen hắn, liền dơ tay đấm nhẹ lên
người hắn hai cái, không đau không ngứa, giống một cặp đôi đang tán tỉnh nhau
hơn.
Thành ca vô cùng thích thú, dung mạo Lam Đề tuyệt thế dù cho ở trong hàng
ngàn mỹ nữ vẫn không ai có thể sánh bằng nàng ấy.
Chỉ là hắn có hơi buồn bực, nàng ấy rõ ràng không chịu làm người của mình, vì
sao hành động của nàng đối với hắn ngược lại càng ngày càng thân thiết chứ.
Tỷ tỷ à! Nàng còn tiếp tục như vậy nữa thì ta sẽ hiểu lầm đấy!
Kính hoàn tôn giả một phát tự bạo như thế làm ba vị cao thủ của Bất ngữ Thánh
Địa ở bên kia trợn tròn mắt.
Còn muốn xem thần uy của đại trưởng lão vừa triển là đồ sát kẻ xấu.
Kết quả hắn vừa ra đã hát tuồng gì thế này?
Hơn nữa cũng chưa giải thích lý do dù chỉ một câu, cứ như vậy mà phát nổ.
“Ngươi đã làm gì vậy?”
“Là các ngươi!”
“Nhât định là Minh tâm thánh địa các ngươi thiết lập cấm chế hại đại trưởng
lão, các ngươi thật là to gan.”
Ba người vì vãn tôn, thế nên nhất trí đem mũi nhọn nhắm ngay đám người
Thanh Sa.
Dù sao chuyện tự bạo truyền ra cũng không mấy vẻ vang.
Đánh cũng chưa đánh, ngươi phát nổ cái gì chứ?
Nói là bị một kẻ vô cùng mạnh ám sát ở Thánh địa, mới có thể giữ lại chút thể
diện.
Cái nồi này không biết tại sao rơi xuống đầu hắn, khiến mỗi người trong Tâm
bộ đều hoảng sợ.
“Không phải bọn ta!”
“Bọn ta không làm gì cả.”
“Kính Hoàn tôn giả có lẽ là có việc gấp chăng?”
“Mong các ngươi hãy điều tra rõ ràng. Căn bản vừa rồi ngay cả một tia dao
động của cấm chế cũng không có…”
Trưởng lão của Thánh Địa Bất Ngữ cười lạnh: “Về việc này, ngươi nói nhiều
với chúng ta cũng vô dụng thôi, chờ chưởng môn của chúng ta ra quyết định. Ta
chỉ biết báo cáo đúng sự thật!”
“Ngoài ra, bọn ta phải bắt được hai tên tặc tử này trở về.”
“Bất cứ kẻ nào ngăn cản, đều là kẻ thù của Thánh Địa Bất Ngữ.”
Ba người Đạo cung đang bị treo lơ lửng trên không, đằng đằng sát khí.
Thế nên, các cao thủ của Tâm Bộ thật sự không dám ngăn cản nữa.
Khương Thành vui vẻ quan sát.
Bộ tộc được tạo thành bởi một đám hậu duệ tiên nhân, lại lẫn vào một dáng vẻ
yếu ớt ở hạ giới như vậy, thật sự để là quên thể diện ở nhà mà.
“y, ta tưởng lần này không cần ra tay chứ.”
“Thật không ngờ ta lại phải quay về nghề cũ.”
“Thật sự là ông trời muốn ta thể hiện, ta không thể không làm nha!”
Hắn đã dùng thanh bảo khí Thanh La Phá Thánh Kiếm.
Không có cách nào, lần này đến thánh địa Minh tâm, hắn thật sự không ngờ sẽ
xảy ra một trận chiến.
Nếu không, khi ra ngoài làm màu, hắn thật sự không cần phải mang theo binh
khí và linh phù.
Lúc đầu cho rằng Lam Đề là lão đại ở đây, chẳng qua tới đây là để gặp bạn bè.
“Khương Thành, ngươi…”
Lam Đề thấy hắn định ra tay thì hơi lo lắng.
“Sao? Nàng cũng yếu đuối giống như bọn họ ư?”
Bỏ lại những lời này, anh Thành xuất ra Đạo cung, hung hăng xông lên đánh
giết.
Khoảnh khắc Đạo Cung của hắn xuất hiện đã khiến mọi người vô cùng kinh sợ.
“Cửu Thải Đạo Cung!”
Thanh Sa la thất thanh: “Đó là hai con sông kim sắc võ đạo, chẳng lẽ là Tiên
giai.”
Một gã tộc lão Nhập Thánh ở phía sau tự lẩm bẩm, không dám tin: “Trên đời
thật sự tồn tại thiên phú như vậy sao?”
“Năm đó chín vị Tiên tổ từng nói, Đạo cung mạnh nhất là Cửu Thải, ta vẫn luôn
cho rằng đó chỉ là truyền thuyết…”
“Người này còn ở hạ giới mà đã có Tiên giai tầng thứ võ đạo cảm ngộ, vậy sau
này…”
“Tiền đồ là vô hạn!”
“Lam Đề làm sao có thể quen biết một yêu nghiệt nghịch thiên như vậy…”
Ngay cả bản thân Lam Đề cũng ngẩn người tại chỗ, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ
rõ vẻ khó tin.
Nàng đã từng nhìn thấy Khương Thành xuất chiêu, lúc đó hắn còn là Thiên
Mệnh cảnh, xuất chiêu chính là Cửu Sắc Thần Phủ.
Người có Cửu Sắc Thần Phủ sau khi tiến vào Đạo Cung có được Cửu Thải Đạo
Cung thì cũng không có gì ngạc nhiên.
Nhưng nàng nhớ rõ lúc đó hắn chỉ có một dòng sông Tiên giai.
Còn lại tám dòng, cao nhất cũng chỉ là Tông cấp, có thể nói là rất kém.
Mà bây giờ hắn là Cửu Thải Đạo Cung, rõ ràng có hai dòng sông Tiên giai, làm
thế nào mà có thêm một dòng Tiên giai vậy.
Chưa nói đến cảnh giới Đạo Cung, cho dù là tiêu hao sinh lực cả đời của Thánh
giai, cũng khó mà lĩnh hội võ đạo đến bậc Tiên giai tầng, đúng không?
Ba người ở đối diện căn bản không coi Khương Thành ra gì.
Có thể nhanh chóng nhìn ra được cảnh giới, chính là Đạo Cung tứ trọng.
Mấy tháng nay ở Phi Tiên Môn, Khương chưởng môn tu luyện bữa đực bữa cái,
nhưng mà không hiểu sao tài năng quá xuất chúng như thế chứ.
Những người khác chăm chỉ tu luyện trong Đạo Cung, thông thường phải mấy
trăm năm mới có thể tiến bộ. Hắn tùy tiện tu luyện có mấy tháng không ngờ đã
tăng lên nhất trọng một cách khó hiểu như vậy.
Đạo cung tứ trọng đối đầu với ba người Cửu Thải Đạo Cung, đặc biệt có hai
người trong số họ là cấp Thiên tài thánh tử.
Trận chiến vốn dĩ chả có gì đáng hồi hộp.
Trên thực tế, quả thực không có gì hồi hộp.
Chẳng qua là vì ba người bọn họ bị Khương Thành nghiền ép mà thôi.
Hắn có quá nhiều BUFF.
Gia trì Cửu Thải Đạo cung, cơ bản mỗi một kích của hắn có thể đủ mạnh để
đuổi sát Đạo cung cửu trọng.
Tiên giai ngũ hành võ đạo cùng với Thanh La Phá Thánh Kiếm gia trì bảo khí
Phong hệ, lực công kích đã vượt quá giới hạn trên của Đạo cung.
Độc chi anh linh giúp mỗi một kích của hắn trở nên cực kỳ nguy hiểm, mỗi lần
giao chiến trực tiếp với hắn, linh lực thậm chí là thần niệm và Đạo cung đều sẽ
bị ăn mòn, càng đánh thì càng suy yếu.
Trừ cái đó ra, còn có rút thưởng trúng đại viên mãn kiếm thuật và công pháp.
Mà cuối cùng không thể bỏ qua uy áp tự nhiên của Thương Long Tinh Huyết.
Trận chiến này hoàn toàn không có cách nào đánh.
Bốn người giao chiến chỉ mới vài giây, trưởng lão đi tiên phong đã bị một
cuồng phong hòa lẫn với độc hồn thổi đến hình thần tan biến.
Hai tên Thánh tử còn lại gặp nguy hiểm nên cực kỳ sợ hãi.
Vội vàng thi triển ngôn pháp chú thuật.
“Băng!”
“Lưới!”
Trong phút chốc, bầu trời trên chiến trường biến thành thế giới băng tuyết, một
sợi tơ màu xanh lam dài thăm thẳm che lấp bầu trời.
Khương Thành đang định dùng Ngự kiếm chém ngang thì lại thấy một Kiếm
Sát đâm xéo ra.
Thanh kiếm chém vào tầng băng, tầng băng bị vỡ ra ngay tức khắc và biến
thành mưa lớn.
Mũi kiếm đâm vào tấm lưới khổng lồ, sợi tơ biến thành tro bụi.
Thanh Sa và những người khác la thất thanh.
“Lam Đề!”
“Không được nóng nảy.”
Cuối cùng Lam Đề vẫn lựa chọn cùng kề vai chiến đấu với hắn. Mặc dù thực
chất Khương Thành có năng lực một kiếm là có thể phá vỡ chú thuật.
Nhưng mà có sự trợ giúp từ nàng, chuyện tiếp theo càng đơn giản hơn.
Ngôn pháp chú thuật bị Vu thuật phá vỡ, hai tên Thánh tử căn bản là bị nghiệp
quật, Thành ca vù vù xông lên làm một trận giết chóc lung tung.
Cả hai đều biến thành tro bụi.
Trận chiến bắt đầu rất đột ngột rồi kết thúc cũng cực kỳ nhanh chóng.
Từ đầu đến cuối chưa đến 7 giây, ba tên Đạo cung cửu trọng thế là biến mất.
Đây chính là sức mạnh chiến đấu chân chính hiện nay của Khương Thành