Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Chương 102
Ngày đầu tiên đến Lung Nhạc Hoàng Thành thì Khương Thành đã trở thành
người nổi tiếng nhất ở đây.
Không có cách nào khác, đổi thành bất cứ kẻ nào giết nhiều quý công tử như
vậy, mọi người đều cũng sẽ dừng các chủ đề khác lại và tập trung thảo luận về
một mình hắn.
Có thể giết nhiều Thiên Mệnh cảnh như vậy, thực lực của hắn bị không ít người
đoán là Đạo Cung cảnh.
Chỉ đáng tiếc, hắn lại giết những người không thể giết.
Hơn nữa còn giết không sót một ai.
“Có thể nói chuyện một chút không?”
Cung nữ váy xanh mở ra cửa phòng.
Nhìn thấy một mình nàng đến, Khương Thành có chút kích động, nữ nhân núp
sau tấm màn này cuối cùng cũng ngả bài với hắn sao?
“Có thể, hoan nghênh, hoan nghênh.”
Nhìn thấy hắn không có chút biểu cảm kinh ngạc nào, cung nữ váy xanh cũng
có chút ngoài ý muốn.
“Xem ra ngươi sớm đã biết được cảnh giới thật sự của ta, là do Tam Nhãn Hổ
tiền bối nói cho ngươi sao?”
Sự suy luận tràn đầy tựu tin này khiến cho Thành ca cảm thấy rất mắc cười.
Em gái à, thật ra là do ta dùng kỹ năng nhìn rõ mọi vật nhìn ra đó.
Nhưng mà ngươi đoán như vậy thì cũng tùy ngươi.
“Có lời gì thì trực tiếp nói thẳng đi.” Hắn không thích vòng vo.
“Trước khi nói, ngươi có thể để Yêu Vương tiền bối ra đây một chút được
không?”
“Nó không có đến.”
“Ngươi chắc chắn?” Cung nữ váy xanh tỏ thái độ không tin tưởng.
Khương Thành rất cạn lời: “Chuyện này thì có gì mà không thể chắc chắn?”
“Vậy thì ngươi tiêu đời rồi.”
“Ồ?”
Cung nữ váy xanh thản nhiên nói: “Hạng Cao Dã quyết định ngồi trên núi xem
hổ đấu, để những gia tộc này tùy ý xuống tay với ngươi.”
Theo lý mà nói thì mấy người An Tư Xa, Lục Khánh nãy xông vào nhà người
khác đòi đánh đòi giết thì đó là chết chưa hết tội.
Nhưng trên đời này có những chuyện mà đạo lý cũng không thể nói.
Hạng Cao Dã làm hoàng đế vốn dĩ nên hạ chỉ bảo vệ Khương Thành, nhưng nếu
làm như vậy thì sau đó hắn sẽ phải chịu đựng sự tức giận của các cao thủ Đạo
Cung cảnh của các đại gia tộc này.
Hơn nữa lại còn có mối thù giết chết Hạng Bạt….
Cho nên cuối cùng hắn lựa chọn đứng ngoài quan sát.
Cũng có thể nói là mượn dao giết người.
Mượn tay những gia tộc này để thủ tiêu Khương Thành.
“Sau đó thì sao?”
Khương Thành rất bình tĩnh nói.
Đùa sao, đều đã chết nhiều lần như vậy rồi, đây chỉ là một cảnh nhỏ quen thuộc
thôi.
Phản ứng này lại một lần nữa nằm ngoài dự kiến của cung nữ váy xanh, nàng
vốn dĩ tưởng rằng hiện tại Khương Thành nên hoảng sợ mới đúng.
Chẳng lẽ kẻ này không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc sao?
Vậy thì nàng chỉ có thể tiếp tục cảnh cáo khiến hắn hiểu ra khốn cảnh lần này
nguy hiểm đến cỡ nào.
“Có thể ngươi vẫn đang nghĩ cách để chạy khỏi Lung Nhạc Hoàng Thành,
nhưng mà việc này ngươi làm không được đâu.”
“Dưới cả Lung Nhạc Hoàng Thành có một đai trận vô cùng lớn, một khi mở ra
thì ngay cả Đạo Cung cửu trọng cũng ra không được.”
“Hơn nữa mấy đại gia tộc kia cũng đã điều động binh lính đến bao vây phủ
công chúa rồi.”
“Bây giờ ngươi có mọc cánh cũng khó bay được ra ngoài.”
Khương Thành vỗ tay liên tục tán thưởng.
“Wow, vậy thì thật đúng là một thế trận khó lường, không uổng công ta xem
trọng hoàng triều Càn Tinh.”
Nếu không phải nghĩ đến Tam Nhãn Hổ kia ở Phi Tiên Môn thì chỉ sợ cung nữ
váy xanh đã đóng sầm cửa lại bỏ đi.
Nàng vẫn là lần đầu tiên gặp được loại người như vậy.
Hoàn toàn không thể trao đổi được, căn bản không hiểu trong đầu hắn rốt cuộc
là đang nghĩ cái gì.
“Có phải ngươi đang trông cậy vào Ngưng Đề công chúa có thể bảo vệ ngươi?”
“Thật đáng tiếc, nàng cũng không làm được.”
“Lần này có quá nhiều người muốn giết ngươi, nàng cản không nổi.”
Khương Thành biết nàng không ngừng thổi phồng sự nguy hiểm lên gây ra áp
lực cho hắn nhất định là có vấn đề khác.
“Được rồi, ta rất sợ, sau đó thì sao?”
Giọng điệu và biểu cảm của ngươi không hề dính dáng một chút nào đến hai từ
sợ hãi luôn á?
Nàng cắn chặt răng, cố gắng kìm nén xúc động muốn mắng người.
“Hiện tại người duy nhất có thể giúp ngươi chỉ có ta.”
Đạo Cung bát trọng quả thật có tư cách nói những lời này.
“Nhưng mà ngươi cũng biết rõ, việc này không thể giúp đỡ công khai ….”
Tính toán của nàng chính là dùng nguy cơ lần này để làm một cái giao dịch với
Khương Thành.
Ta giúp ngươi lần này, nhưng sau này ngươi cũng phải để cho Tam Nhãn Hổ ra
tay giúp ta hai lần.
Nếu đổi lại là người khác thì khẳng định chỉ có thể đồng ý với giao dịch này.
Chỉ đáng tiếc người nàng đối mặt chính là một kẻ cả ngày chỉ suy nghĩ nên chết
như thế nào – Khương Thành.
“Vậy thì ta phải cảm ơn ngươi rồi, nhưng mà sao ta có thể không biết xấu hổ mà
làm phiền ngươi được cơ chứ?”
“Ý gì?”
Thành ca chậm rãi đi tới cửa, chắp hai tay ra sau nhìn lên bầu trời đầy sao bên
ngoài, thản nhiên nói: “Việc lần nay là do ta gây ra, sao có thể để liên lụy đến
người khác, điều đó không phù hợp với tôn chỉ làm người của ta.”
Cung nữ váy xanh không hiểu biết nhiều về hắn, nhất thời cũng không biết hắn
đang làm màu hay thực sự có đạo đức tốt như vậy.
“Ngươi không sợ chết?”
“Sống có gì vui, chết lại có gì đáng sợ?”
Câu trả lời thiếu suy nghĩ này khiến nàng cuối cùng cũng đưa ra một cái kết
luận—Kẻ này chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, phồng má giả làm người
mập.
Hắn chết thì không sao cả nhưng sự hợp tác với Tam Nhãn Hổ sau đó sẽ bị nhỡ
rồi.
Nàng vẫn lấy một cái Ngọc Phù từ trong nhẫn không gian ra.
“Đây là cái gì?”
Sau khi Khương Thành cầm lấy thì phát hiện nó chỉ là một cái linh phù lục giai
để đưa tin mà thôi.
Cung nữ váy xanh xoay lưng đối diện hắn, có vẻ cao thâm khó lường.
“Bên trong linh phù truyền tin này ta đã để lại một luồng chân linh ý niệm, ném
ra ngoài có thể ngăn cản một kích dùng toàn lực của Đạo Cung ngũ trọng. Sau
khi lá bùa nổ tung ta sẽ lập tức tới.”
“Có muốn dùng nó hay không thì phải xem bản thân ngươi rồi.”
Chỉ cần dùng cái này thì chính là đại biểu hắn đang cầu cứu với nàng, cũng có
nghĩa là thỏa hiệp với nàng.
Nói xong, nàng biến mất bên trong màn đêm.
“Sau này thường xuyên đến chơi nha!”
Thành ca nhiệt tình tiễn nàng.
Hắn vẫn còn có một chút tò mò, cho đến tận bây giờ thì nữ nhân này vẫn chưa
lộ ra dung nhan thật, chẳng lẽ là một kẻ xấu xí sao?
Sau khi cung nữ váy xanh rời đi không lâu, không chỉ có một tòa phiên điện này
mà cả phủ công chúa đều trở nên yên ắng.
Ngoại trừ Khương Thành thì tất cả mọi người đều đã đi ra ngoài.
Nơi này sắp trở thành chiến trường.
Vì muốn trấn an các đại gia tộc cho nên Hạng Cao Dã đã ngầm đồng ý trận vây
săn lần này.
Thậm chí hoàng đế còn ra lệnh rằng ngoại trừ hai bên tham chiến thì những
người không liên quan không được bước vào nửa bước.
Đặc biệt là Ngưng Đề công chúa lúc này cũng đã bị hắn triệu vào cung, hoàng
thất tuyệt đối không thể nhảy vào hố nước đục này.
Trận chiến này đã thu hút sự chú ý của toàn bộ Lung Nhạc Hoàng Thành.
Một đêm này không biết có bao nhiêu người không thể yên giấc, bọn họ đều
biết rằng dưới vẻ ngoài bình tĩnh này đều cất giấu gươm tuốt võ, nỏ giương dây.
Thân là đương sự, Thành ca thật sự cũng rất nhàm chán.
Nhàm chán đến nổi chỉ có thể kiểm kê chiến lợi phẩm.
Lần này lại chiếm được ba linh khí bát giai, ngoài ra còn có hơn hai mươi linh
khí thất giai.
Bởi vì đại chiến đang đến gần cho nên đổi tất cả những thứ này thành điểm tích
phân, một cái cũng không chừa lại.
Không còn cách nào khác chỉ cần giữ lại một linh khí hay là giữ lại một tấm
linh phù thì hệ thống đều có khả năng sẽ õng ẹo.
Ví dụ như sau khi bị giết, lại cho hắn cái linh phù biến dị gì đó, hóa giải nguy
cơ rất miễn cưỡng.
Hắn không thể cho hệ thống cơ hội lợi dụng như vậy!
Cộng thêm các loại linh dược hỗn tạp, lần lại hắn lại có được một trăm linh hai
vạn điểm tích phân.
“Mới có mười ba người mà lại mang đến nhiều điểm tích phân như vậy.”
“Chuyến đi đến Hoàng Thành lần này thật đúng là đáng giá!”
Một lúc sau bên ngoài phiên điện truyền tới một tiếng nổ mạnh.
Bùm!
Giống như thủy triều đang cuồn cuồn dâng lên cắn nuốt toàn bộ phủ công chúa.
Huyết khí ngút trời đọng lại không chịu tan đi, nhuộm đỏ cả chân trời.
Đây cũng có ít nhất hơn vạn người, thật đúng là bày ra thiên la địa võng phòng
ngừa hắn chạy trốn.
Đi ra khỏi tẩm điện, trên không trung có bảy lão giả dung mạo khác nhau đang
đứng, lạnh lùng nhìn xuống hắn.
người nổi tiếng nhất ở đây.
Không có cách nào khác, đổi thành bất cứ kẻ nào giết nhiều quý công tử như
vậy, mọi người đều cũng sẽ dừng các chủ đề khác lại và tập trung thảo luận về
một mình hắn.
Có thể giết nhiều Thiên Mệnh cảnh như vậy, thực lực của hắn bị không ít người
đoán là Đạo Cung cảnh.
Chỉ đáng tiếc, hắn lại giết những người không thể giết.
Hơn nữa còn giết không sót một ai.
“Có thể nói chuyện một chút không?”
Cung nữ váy xanh mở ra cửa phòng.
Nhìn thấy một mình nàng đến, Khương Thành có chút kích động, nữ nhân núp
sau tấm màn này cuối cùng cũng ngả bài với hắn sao?
“Có thể, hoan nghênh, hoan nghênh.”
Nhìn thấy hắn không có chút biểu cảm kinh ngạc nào, cung nữ váy xanh cũng
có chút ngoài ý muốn.
“Xem ra ngươi sớm đã biết được cảnh giới thật sự của ta, là do Tam Nhãn Hổ
tiền bối nói cho ngươi sao?”
Sự suy luận tràn đầy tựu tin này khiến cho Thành ca cảm thấy rất mắc cười.
Em gái à, thật ra là do ta dùng kỹ năng nhìn rõ mọi vật nhìn ra đó.
Nhưng mà ngươi đoán như vậy thì cũng tùy ngươi.
“Có lời gì thì trực tiếp nói thẳng đi.” Hắn không thích vòng vo.
“Trước khi nói, ngươi có thể để Yêu Vương tiền bối ra đây một chút được
không?”
“Nó không có đến.”
“Ngươi chắc chắn?” Cung nữ váy xanh tỏ thái độ không tin tưởng.
Khương Thành rất cạn lời: “Chuyện này thì có gì mà không thể chắc chắn?”
“Vậy thì ngươi tiêu đời rồi.”
“Ồ?”
Cung nữ váy xanh thản nhiên nói: “Hạng Cao Dã quyết định ngồi trên núi xem
hổ đấu, để những gia tộc này tùy ý xuống tay với ngươi.”
Theo lý mà nói thì mấy người An Tư Xa, Lục Khánh nãy xông vào nhà người
khác đòi đánh đòi giết thì đó là chết chưa hết tội.
Nhưng trên đời này có những chuyện mà đạo lý cũng không thể nói.
Hạng Cao Dã làm hoàng đế vốn dĩ nên hạ chỉ bảo vệ Khương Thành, nhưng nếu
làm như vậy thì sau đó hắn sẽ phải chịu đựng sự tức giận của các cao thủ Đạo
Cung cảnh của các đại gia tộc này.
Hơn nữa lại còn có mối thù giết chết Hạng Bạt….
Cho nên cuối cùng hắn lựa chọn đứng ngoài quan sát.
Cũng có thể nói là mượn dao giết người.
Mượn tay những gia tộc này để thủ tiêu Khương Thành.
“Sau đó thì sao?”
Khương Thành rất bình tĩnh nói.
Đùa sao, đều đã chết nhiều lần như vậy rồi, đây chỉ là một cảnh nhỏ quen thuộc
thôi.
Phản ứng này lại một lần nữa nằm ngoài dự kiến của cung nữ váy xanh, nàng
vốn dĩ tưởng rằng hiện tại Khương Thành nên hoảng sợ mới đúng.
Chẳng lẽ kẻ này không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc sao?
Vậy thì nàng chỉ có thể tiếp tục cảnh cáo khiến hắn hiểu ra khốn cảnh lần này
nguy hiểm đến cỡ nào.
“Có thể ngươi vẫn đang nghĩ cách để chạy khỏi Lung Nhạc Hoàng Thành,
nhưng mà việc này ngươi làm không được đâu.”
“Dưới cả Lung Nhạc Hoàng Thành có một đai trận vô cùng lớn, một khi mở ra
thì ngay cả Đạo Cung cửu trọng cũng ra không được.”
“Hơn nữa mấy đại gia tộc kia cũng đã điều động binh lính đến bao vây phủ
công chúa rồi.”
“Bây giờ ngươi có mọc cánh cũng khó bay được ra ngoài.”
Khương Thành vỗ tay liên tục tán thưởng.
“Wow, vậy thì thật đúng là một thế trận khó lường, không uổng công ta xem
trọng hoàng triều Càn Tinh.”
Nếu không phải nghĩ đến Tam Nhãn Hổ kia ở Phi Tiên Môn thì chỉ sợ cung nữ
váy xanh đã đóng sầm cửa lại bỏ đi.
Nàng vẫn là lần đầu tiên gặp được loại người như vậy.
Hoàn toàn không thể trao đổi được, căn bản không hiểu trong đầu hắn rốt cuộc
là đang nghĩ cái gì.
“Có phải ngươi đang trông cậy vào Ngưng Đề công chúa có thể bảo vệ ngươi?”
“Thật đáng tiếc, nàng cũng không làm được.”
“Lần này có quá nhiều người muốn giết ngươi, nàng cản không nổi.”
Khương Thành biết nàng không ngừng thổi phồng sự nguy hiểm lên gây ra áp
lực cho hắn nhất định là có vấn đề khác.
“Được rồi, ta rất sợ, sau đó thì sao?”
Giọng điệu và biểu cảm của ngươi không hề dính dáng một chút nào đến hai từ
sợ hãi luôn á?
Nàng cắn chặt răng, cố gắng kìm nén xúc động muốn mắng người.
“Hiện tại người duy nhất có thể giúp ngươi chỉ có ta.”
Đạo Cung bát trọng quả thật có tư cách nói những lời này.
“Nhưng mà ngươi cũng biết rõ, việc này không thể giúp đỡ công khai ….”
Tính toán của nàng chính là dùng nguy cơ lần này để làm một cái giao dịch với
Khương Thành.
Ta giúp ngươi lần này, nhưng sau này ngươi cũng phải để cho Tam Nhãn Hổ ra
tay giúp ta hai lần.
Nếu đổi lại là người khác thì khẳng định chỉ có thể đồng ý với giao dịch này.
Chỉ đáng tiếc người nàng đối mặt chính là một kẻ cả ngày chỉ suy nghĩ nên chết
như thế nào – Khương Thành.
“Vậy thì ta phải cảm ơn ngươi rồi, nhưng mà sao ta có thể không biết xấu hổ mà
làm phiền ngươi được cơ chứ?”
“Ý gì?”
Thành ca chậm rãi đi tới cửa, chắp hai tay ra sau nhìn lên bầu trời đầy sao bên
ngoài, thản nhiên nói: “Việc lần nay là do ta gây ra, sao có thể để liên lụy đến
người khác, điều đó không phù hợp với tôn chỉ làm người của ta.”
Cung nữ váy xanh không hiểu biết nhiều về hắn, nhất thời cũng không biết hắn
đang làm màu hay thực sự có đạo đức tốt như vậy.
“Ngươi không sợ chết?”
“Sống có gì vui, chết lại có gì đáng sợ?”
Câu trả lời thiếu suy nghĩ này khiến nàng cuối cùng cũng đưa ra một cái kết
luận—Kẻ này chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, phồng má giả làm người
mập.
Hắn chết thì không sao cả nhưng sự hợp tác với Tam Nhãn Hổ sau đó sẽ bị nhỡ
rồi.
Nàng vẫn lấy một cái Ngọc Phù từ trong nhẫn không gian ra.
“Đây là cái gì?”
Sau khi Khương Thành cầm lấy thì phát hiện nó chỉ là một cái linh phù lục giai
để đưa tin mà thôi.
Cung nữ váy xanh xoay lưng đối diện hắn, có vẻ cao thâm khó lường.
“Bên trong linh phù truyền tin này ta đã để lại một luồng chân linh ý niệm, ném
ra ngoài có thể ngăn cản một kích dùng toàn lực của Đạo Cung ngũ trọng. Sau
khi lá bùa nổ tung ta sẽ lập tức tới.”
“Có muốn dùng nó hay không thì phải xem bản thân ngươi rồi.”
Chỉ cần dùng cái này thì chính là đại biểu hắn đang cầu cứu với nàng, cũng có
nghĩa là thỏa hiệp với nàng.
Nói xong, nàng biến mất bên trong màn đêm.
“Sau này thường xuyên đến chơi nha!”
Thành ca nhiệt tình tiễn nàng.
Hắn vẫn còn có một chút tò mò, cho đến tận bây giờ thì nữ nhân này vẫn chưa
lộ ra dung nhan thật, chẳng lẽ là một kẻ xấu xí sao?
Sau khi cung nữ váy xanh rời đi không lâu, không chỉ có một tòa phiên điện này
mà cả phủ công chúa đều trở nên yên ắng.
Ngoại trừ Khương Thành thì tất cả mọi người đều đã đi ra ngoài.
Nơi này sắp trở thành chiến trường.
Vì muốn trấn an các đại gia tộc cho nên Hạng Cao Dã đã ngầm đồng ý trận vây
săn lần này.
Thậm chí hoàng đế còn ra lệnh rằng ngoại trừ hai bên tham chiến thì những
người không liên quan không được bước vào nửa bước.
Đặc biệt là Ngưng Đề công chúa lúc này cũng đã bị hắn triệu vào cung, hoàng
thất tuyệt đối không thể nhảy vào hố nước đục này.
Trận chiến này đã thu hút sự chú ý của toàn bộ Lung Nhạc Hoàng Thành.
Một đêm này không biết có bao nhiêu người không thể yên giấc, bọn họ đều
biết rằng dưới vẻ ngoài bình tĩnh này đều cất giấu gươm tuốt võ, nỏ giương dây.
Thân là đương sự, Thành ca thật sự cũng rất nhàm chán.
Nhàm chán đến nổi chỉ có thể kiểm kê chiến lợi phẩm.
Lần này lại chiếm được ba linh khí bát giai, ngoài ra còn có hơn hai mươi linh
khí thất giai.
Bởi vì đại chiến đang đến gần cho nên đổi tất cả những thứ này thành điểm tích
phân, một cái cũng không chừa lại.
Không còn cách nào khác chỉ cần giữ lại một linh khí hay là giữ lại một tấm
linh phù thì hệ thống đều có khả năng sẽ õng ẹo.
Ví dụ như sau khi bị giết, lại cho hắn cái linh phù biến dị gì đó, hóa giải nguy
cơ rất miễn cưỡng.
Hắn không thể cho hệ thống cơ hội lợi dụng như vậy!
Cộng thêm các loại linh dược hỗn tạp, lần lại hắn lại có được một trăm linh hai
vạn điểm tích phân.
“Mới có mười ba người mà lại mang đến nhiều điểm tích phân như vậy.”
“Chuyến đi đến Hoàng Thành lần này thật đúng là đáng giá!”
Một lúc sau bên ngoài phiên điện truyền tới một tiếng nổ mạnh.
Bùm!
Giống như thủy triều đang cuồn cuồn dâng lên cắn nuốt toàn bộ phủ công chúa.
Huyết khí ngút trời đọng lại không chịu tan đi, nhuộm đỏ cả chân trời.
Đây cũng có ít nhất hơn vạn người, thật đúng là bày ra thiên la địa võng phòng
ngừa hắn chạy trốn.
Đi ra khỏi tẩm điện, trên không trung có bảy lão giả dung mạo khác nhau đang
đứng, lạnh lùng nhìn xuống hắn.