Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666 - Trang 2
Chương 3
Trương Tịch Nhan phi nước đại hướng tới vùng đầm lầy. Tốc nàng không chỉ nhanh, lúc trước như làm tặc cố gắng giảm bớt sự hiện diện của bản thân giờ thì giữa đường gặp dã thú không chỉ không đi đường vòng mà ngược lại còn dẫm lên đầu của dã thú mà phóng đi như điên. Chọc đến dã thú cùng nhau rít gào rống to mà đuổi theo không bỏ. Cô sợ đến mức muốn hồn phi phách tán, trong lòng hô to: " Đại lão, cô làm liều vậy?" Quay đầu một cái, thình lình phát hiện phía trước là một cái hẽm núi, ít nhất có 10 mét máy khoan, mặt trên là một thác nước cả ngàn thước, phía trước là vực sâu, nếu ngã xuống thì thi thể đều sẽ tìm không thấy được.
Không chơd cô khôi phục tinh thần, Trương Tịch Nhan đã thả người mà nhảy xuống đó, ở không trung tạo ra một đường parabol tàn ảnh, nản thân thì đã tới bờ bên kia của hẻm núi.
Liễu vũ tâm nói: " Mấy con dã thú đó có thể bay không?" Tâm niệm con chưa thì bên tai vang lên một tiếng kêu quái dị chói tai.
Bởi vì tốc độ của Trương Tịch Nhan quá nhanh, tiếng kêu đó lập tức lướt nhanh bên cạnh đi qua, Liễu Vũ quay đầu lại nhìn trên trời có một đàn chim lớn đang bay, sau đó đàn chim đó bị đám sinh vật hình rắn đuổi theo đâm vào rơi tan tác.
Cô thấy sinh vật hình rồng khi nảy đã cách rất xa các nàng, không nghĩ trong chốc lát chúng nó liền đuổi theo tới.
Liễu Vũ thất thanh kêu to: "Trương Tịch Nhan chạy nhanh lên, bị đuổi kịp tới rồi" Trương đại lão rốt cuộc muốn làm gì a.. Cô thật là không thể hiểu được a a a a a..!
Nếu không phải sinh vật hình rắn kia đã tới gần hai nàng, cô mà từ trên vai Trương đại lão nhảy ra sẽ thành pháo hôi của sinh vật hình rắn kia tuyệt đối sẽ cùng Trương đại lão nói tái kiến, không bao giờ gặp lại!
Liễu Vũ sợ tới mức tâm can gan phổi tất cả đều run lên, sợ hãi kia trở thành giọng nữ cao mà hét lên: " A A A..."
Cô vừa la hét cao giọng xong, Trương đạo lão vẫn còn chạy, tốc độ thì chậm dần.
Năm con sinh vật hình rắn kia đã cách hai nàng gần trong gang tấc đuổi sáng hai nàng còn triều qua phun khẩu khí nóng rực. Năm con này lớn lên tương tự như rồng phương Đông không giống rồng phương Tây sẽ phun lửa. Thứ phun ra cùng trên người nó là mùi hôi không khác lắm, cái không giống đó là thứ phun ra không chỉ có mùi tanh hôi còn thực nóng.
Liễu Vũ lại xác nhận một lần nữa, Trương Tịch Nhan thân phận địa vị cực không bình thường, quần áo trên người nàng không chỉ cách nhiệt mà còn lạnh căm căm, mùa hè mặc là không cần mở điều hoà. Nhìn nguyên liệu quần áo thôi là đủ biết người bình thường không thể được mặc loại này!
Cô cảm thấy an tâm một chút, tâm nói: " Là đại lão lợi hại tới như vậy, không đến mức không đáng tin được, hẳn là có thâm ý khác!" Nhưng mà lập tức bị vả mặt, con rồng đuổi theo hai nàng, móng rồng lập tức lướt qua cào lại đây.
Trương đại lão phi thường không cần hình tượng mà tại chỗ lăn qua một vòng, hướng phía trước nhanh chóng gom lại hoá thành một màn sương đỏ bọc lấy cô chui xuống đất!
Liễu Vũ quả thực muốn hộc máu, tâm nói: " Ngươi sớm một chút độn thổ đào tẩu thì không đến mức đem chúng nó đều đưa tới.." Từ từ, đưa tới?? Trương Tịch Nhan là cố ý??
Muốn làm len sợi hay gì?? Dẫn chúng đến nhiều vậy rồi đánh thắng được không? Liễu Vũ quả thật muốn điên rồi! Nhưng cái mạng nhỏ hiện tại không phải do chính mình, Liễu Vũ trong lòng điên cuồng mà phun tào, miệng bế đến gắt gao vì sợ Trương đại lão không kiên nhẫn mà đem cô quăng ra làm pháo hôi!
Bỗng nhiên, trên đầu truyền xuống một âm thanh va chạm thật nặng theo sát trong đất đều bị chấn động, nham thạch truyền đến tiếng rầm rầm ù ù như là có thứ gì bay tới gần.
Cô biết rồng sẽ phi thiên, lặn xuống nước, có thể phun lửa, có thể phun nước chứ chưa nghe rồng có thể độn thổ!
Bỗng nhiên, tầm mắt phía trước trở nên trống trải, dưới chân treo trên không.
Trương đại lão một đầu từ núi mà xuyên ra tới, ở giữa không trung mà rơi xuống.
Hai nàng trực tiếp chính diện rơi thẳng xuống dưới.
Liễu Vũ không còn có thể kêu ra thành tiếng được nửa.
Cô gắt gao mà dán sát vào trên vai Trương Tịch Nhan, trong chóc lát quyết định khi rơi xuống sẽ lấy Trương Tịch Nhan làm đệm lưng, đại khái có xác suất cô có thể sống sót! Hoặc là chính mình lúc này bay ra một phách hai tán?
Trong lúc cô đang cân nhắc, phía sau có quái vật khổng lồ phá núi đâm ra tạo thành một cái động lớn, nham thạch văng ra tứ phía, bên ngoài mặt núi sụp một khối to, khiến núi đất sạt lở một khu vực nhỏ gần đó. Một con sinh vật hình rồng từ giữa đóng nham thạch bay ra tới, ở khôg trung lăn một vòng mới ổn định lại thân hình sau đó xác định phương hướng phía dưới rồi lại lao nhanh tiếp tục đuổi theo hai nàng.
Mặc khác bốn con rồng còn lại nhanh chóng hợp lại với con rồng trong núi. Khi nảy chia quân làm hai hướng, một con chui vào trong núi, bốn con còn lại thì bay trên không trung. Năm con rồng sợ đi lẻ một mình bị Trương Tịch Nhan chém chết nên năm con nhanh chóng tụ lại cùng nhau đuổi théo để khjoong con nào phải chết.
Chúng nó có thể bay thẳng trong khoảng cách, tốc độ lại rất mau, chớp mắt có thể đến phía sau huy móng cào trong hai người các nàng, toàn dựa vào Trương đại lão phong tao thay đổi vị trính tránh né!
Liễu Vũ hiện tại không có ý tưởng gì, biến thành cá mặn, lúc này mà nhảy ra tương đương toi mạng!
Bỗng nhiên, Trương Tịch Nhan không hề báo trước mà dựng lại, nàng xoay người.
Năm con rồng đang truy đuổi không bỏ như là phát hiện có đồ vật gì đó rất đáng sợ, đồng thời ở không trung phanh gấp.
Liễu Vũ nhìn tụi nó sợ hãi mà dừng hết lại cái động tác. Thực quỷ dị trong đầu hiện lên tiếng xe ô tô đang chạy tự nhiên phanh gấp, phảng phất như thấy được động tác nhất trí cũng phanh lại của tụi nó. Nhưng mà cái này không phải trọng điểm, mà trọng điểm ở đây là năm con cùng quay đầu bỏ chạy, đồng thời có một cổ múi vị tanh tưởi khó nghe huân đến bên người.
Không chờ cô xem Trương Tịch Nhan chạy tới nơi nào, bỗng nhiên quay cuồng một đoàn sương đen từ trong giếng trào ra, trong chớp mắt liền đem không trung che khuất.
Nguyên bản thế giới có ánh nắng chiếu rọi bừng bừng sinh cơ có thể nghe tiếng thú kêu chim hót đột nhiên biến mất, không trung biến thành nơi Liễu Vũ quen thuộc bất quá quanh năm không thấy mặ trời không trung toàn một màu xám xịt, nhưng chung quanh không phải nới rừng rậm cổ quái cô quen thuộc mà là một vùng đầm lầy bùn đất hôi thối vô cùng.
Quỷ dị nhất là, Liễu Vũ có thể nghe được giữa bầu trời cao tiếng gió gào thét mà chỉ ở những núi dựng đứng mới có thể nghe. Cảm giác gió lạnh thổi vèo vèo mà âm lãnh đến tận xương. Gió kia thổi như có từng con dao nhỏ xoác qua đau không nói nhưng chỉ còn một ngụm khí cũng bị cuốn đi luôn. Cũng may cô thuộc giống loài không cần nhiều không khí vẫn được, vẫn còn chịu đựng được.
Người vẫn luôn đem cô trở thành không khí, Trương đại lão nhìn cô một cái. Liền ngẩng đầu hướng về phía đám rồng nhìn lại, đồng thời rất có uy phạm của một đại BOSS mà đem tay hướng lên trên một thác. Liễu Vũ xem đến muốn tìm một người làm cho nàng cái đặc hiệu tới điểm sáng...
Nhưng mà ý niệm này vừa mới nhấp nhoáng, đã bị Trương đại lão bóp tắt!
Đại lão chính là đại lão. Đại lão tự mang đặc hiệu!
Đặc hiệu của đại lão là Hệ Hắc Ám!
Đàm lầy bù đất xuất hiện một vực sâu lốc xoáy thật lớn giống như đi thông với địa ngục ở giữa xoáy nước còn bay ra vô số xiềng xích, hướng tới không trung nơi những con rồng có ý định trốn thoát cuốn đi.
Năm con rồng bị xiềng xích quấn lấy sau đó liều mạng mà giãy giụa cùng phun khẩu khí, dùm móng vuốt xé rách, nhưng.. liền giống như côn trùng rớt vào mạng nhện, chúng nó ở đó giãy giụa còn con nhện thì hướng chúng nó phun tơ xả một nhánh cây quân lên càng nhiều tơ.
Con rồng giãy giụa ngày càng lợi hại, phát ra tiếng gào rống không còn là tiếng nửa, Liễu Vũ cơ hồ nghe được tiếng lạc giọng.
Chúng nó bị dây xích dệt từ sương đen kéo đi vào trong khu vực sâu không nói, huyết nhục trên người giống như gặp axit ăn mòn mà rơi xuống, nơi rơi ra bắt đầu hư thối, từ thịt tiên long biến thành thịt nát chỉ ngắn ngủn vài giây.
Liễu Vũ nhìn đến rợn cả tóc gáy, liếc nhìn qua phía Trương Tịch Nhan, tâm nói: " Xem quần áo tưởng người tu đạo tu tiên, ai ngờ lại là vong linh pháp sư"
Khi những con rồng đó từ không trung bị túm về trên mặt đất hầu như còn lại chỉ có bộ xương, cứ theo lý thuyết bình dây thanh quản cũng không còn, hẳn là kêu không ra tiếng, nhưng như cũ Liễu Vũ vẫn nghe được tiếng gào rống bi thảm của chúng nó, tiếng kêu đó thậm chí còn mang theo r3n rỉ.
Thẳng đến khi từ trong mắt, trán bụng của chúng nó bay ra những đồ vật nhứ là nguyệt minh châu, bị Trương Tịch Nhan vung tay áo thu vào, năm con rồng kia mới tán thanh bộ xương bị sương đen bao lấy cuốn vào trong xoáy nước màu đen đó.
Xoáy nước màu đen đó từ từ thu nhỏ lại, thoạt nhìn giống như bộ dáng tảng lớn đánh xong quái vật thu binh.
Mặc kệ là như thé nào, tốt xấu gì sống sót là được!
Liễu Vũ thở phào nhẹ nhõm. Đang muốn cùng Trương đại lão hàn huyên hai câu đọt nhiêcn phát hiện xoáu nước màu đen kia đọt nhiên lớn len so với cái trước còn lớn hơn, giống như là có đồ vật gì rất đáng sợ từ trong xoáy nước đó xuất hiện ra tới.
Lại là cái gì nửa nha!
Liễu Vũ quả thật muốn hỏng mất, cô quay đầu hìn lại, chỉ thấy tron xoáy nước màu đen tràn ra một lượng lớn sương đen, hình thành một cái hình người rất lớn. Nó lớn đến mức phảng phất như đầu tới trời chân nối liền với xoáy nước nhìn hướng xuống dưới chân trông lại.
Cặp mắt kia, liền phảng phất như ánh mặt trời xé rách tầng dày mây đen chiếu xuống dưới, bất đồng chính là ánh mặt trời là quang minh loá mắt mà cái kia là quang c ủa âm u lục sắc, giống như địa ngục chi môn, phản phát sẽ tuỳ thời mà bò ra vô số ác quỷ.
Đáng sợ nhất chính là nó còn có thể nói chuyện, thanh âm kia cực kì hùng hậu giống như tiếng sét trên trời cũng giống như tiếng nói gần ở bên tai, càng như là có vài chục người vòng quanh cô cũng nhau nói chuyện tạo nên âm hưởng, nói chuyện là nói loại ngôn ngữ cô nghe không hiểu, nhưng ngữ khí mang theo chất vấn hùng hổ.
Trương đại lão... cũng không cũng nó nói gì. Nàng hướng tới không trung vẫy vẫy tay, cũng không quay đầu lại mà hướng chổ sâu nhất trong đầm lầy đi vào trong.
Xoáy nước kia không hề dựa triệu mà đi đến dưới chân hai nàng.
Dưới chân Trương đại lão hiện sương đỏ đạp lên trên sương đen đi như là đất bằng phẳng không chịu một chút ảnh hưởng nào.
Trong cơ thể nàng bay ra một lượng lớn tiếu cánh hoa hình thành tảng lớn sương đỏ, chúng nó không chỉ xua tan sương đen mà còn phát ra ánh sáng mông lung chiếu sáng xung quanh, nếu không suy xét loại này có tính nguy hiểm thì có thể nói là xa hoa lộng lẫy.
Cái này cũng là một chiêu của Liễu Vũ nhưng cô chỉ bao gồm trong phạm vi đường kính 3-4m còn Trương đại lão... nhìn ra là 30-40m hơn.
Nếu đem đi so sánh.. cô chỉ là hạn tép riu!
Trương đại lão trâu bò đến mức có thể diệt một lần cùng lúc năm con rồng, đều lười để ý cái xoáy nước kia.. không biết là loại đồ vật gì ra tới, thực rõ ràng cô không có biện pháp đối phó với đối phương, lúc này việc đều xong hết, Liễu Vũ phỏng chừng chính mình giống như gặp được một đại nhân vật thật ghê gớm.
Ước chừng, đại khái, có lẽ, khả năng, cô sẽ ôm một cái đùi.