Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay - Trang 3
Chương 74
Cố Vọng Thư cười đáp lễ, hắn gọi Hổ Tử nói: "Mời Diêu cô nương và biểu muội đến phòng khách trước, ta sửa soạn xong thì đi qua ngay."
Diêu Cẩm Khê nhìn hắn cười với mình, tim đập càng nhanh. Bộ dạng của hắn cực kỳ đẹp, khi ở Diêu gia, tình cờ thấy hắn đến tìm tổ phụ, vẻ mặt lạnh lùng, hờ hững, hiếm thấy có lúc lại ôn hòa như vậy.
"Cô gái trong phòng là ai?" Ra khỏi chính phòng, Diêu Cẩm Khê hỏi Diệp Thần Tuyết.
"Nàng ta rất đáng ghét..."
Hổ Tử dẫn đường ở phía trước, nghe họ nói chuyện như vậy, bước chân hơi dừng lại.
Tân Hà ngồi trên giường La Hán lắc lắc chân nhỏ, thấy Tứ thúc bên ngoài quần áo thông thường, khoác thêm trực cư màu xanh. Hắn vốn cao lớn lại mặc như vậy, càng có vẻ thon thả.
Nàng lẻn đi đến bên cạnh hắn, so sánh chiều cao, phát hiện nàng mới đến ngực hắn...
"Hà nhi, nào, chúng ta cùng đi." Cố Vọng Thư đi nắm tay nàng.
Tân Hà liền trốn, cách xa hắn một chút.
"Tứ thúc, có thể không đi được không?"
Người thanh niên liếc nhìn nàng, điềm nhiên như không và hỏi ngược lại: "Tại sao không thể đi?"
Tân Hà cảm thấy hắn hỏi kỳ quái, đôi mày nhíu chặt: "Người bị thương nên phải nghỉ ngơi nhiều hơn, cố ý đi tiếp đãi người khác như vậy không phải rất mệt mỏi sao?"
Ánh mắt tiểu cô nương trong suốt, không chút che dấu sự quan tâm đối với hắn.
Cố Vọng Thư thở dài, nhẹ nhàng che hai mắt nàng. Hắn nghĩ đến đợi lát nữa còn phải ép buộc nàng đưa ra chủ kiến, có chút xấu hổ.
Nhưng mà, hắn không thể không làm như vậy, nàng nhất định phải đối mặt với nội tâm của mình.
Nếu chiêu này thành công, có lẽ, nàng sẽ suy nghĩ về mối quan hệ của nàng và hắn.
Cuối cùng, Tân Hà vẫn bị Cố Vọng Thư nắm tay đi vào phòng khách.
Diêu Cẩm Khê ngồi trên ghế con uống trà, nghe thấy tiếng động, giương mắt liền nhìn thấy Cố Vọng Thư sải bước đi vào, còn chưa kịp nở nụ cười, đã bị Tân Hà theo sát cùng tiến vào cắt ngang.
Hắn nắm tay nàng. Không đúng, là hắn nắm chặt tay nàng ở trong lòng bàn tay. Tư thế như vậy... Đáng được xưng là bảo vệ.
Diệp Thần Tuyết cũng nhìn thấy Tân Hà, nàng "Hừ" một tiếng, quay đầu nhìn về phía nơi khác. Hiện giờ, tuy nói nàng và tả đô ngự sử Phùng gia đã đính hôn, nhưng trong lòng vẫn thích Nhị biểu ca hơn một chút. Cái khác khoan không nói, chỉ tính về dung mạo này, Phùng Ngọc Lân đã so không tới.
"Vị này là?" Diêu Cẩm Khê cười hỏi, âm thanh uyển chuyển lảnh lót như chim vàng anh, mềm mại du dương.
Cố Vọng Thư ngồi trên ghế bành, "Đây là Đại tiểu của Tân gia."
"Tân muội muội... Trông rất đẹp."
Cái miệng nhỏ nhắn của Tân Hà nhếch lên, Diêu Cẩm Khê khen ngợi nàng, thật đúng là tận hết sức lực. Bản thân nàng được mấy cân mấy lượng trong lòng nàng biết rõ ràng hơn ai hết.
"Diêu tỷ tỷ mới là đệ nhất mỹ nhân kinh đô..." Lời khen ngợi ai mà không biết nói, nàng cười vô cùng trong trẻo.
Diệp Thần Tuyết bĩu môi, nàng không thích Tân Hà, cảm thấy mỗi một câu Tân Hà nói đều cực kỳ dối trá, nhịn không được châm chọc nói: "Ngươi thật lòng khen ngợi khuôn mặt xinh đẹp của Diêu tỷ tỷ?" Nàng nhìn Nhị biểu ca sắc mặt còn có chút tái nhợt, bỏ qua câu "Vẫn là theo thói quen nịnh nọt...".
"Đương nhiên, chẳng lẽ Diệp đại tiểu thư thường hay khen ngợi Diêu tỷ tỷ xinh đẹp, rồi sau lưng nói là xấu xí à?" Tân Hà hiểu được tính cách của Diệp Thần Tuyết, nhiều lần nhường nhịn, nhưng nàng vẫn đối chọi gay gắt, được đằng chân lân đằng đầu nên phải nói phản kích.
"Ngươi..."
"Ta làm sao? Ta cảm thấy Diệp đại tiểu thư cũng là mỹ nhân." Tân Hà cười đi đến bên bàn tròn, cầm một miếng bánh ngọt đào xốp giòn.
Cố Vọng Thư buồn cười chăm chú nhìn vào móng vuốt nhỏ không sắc bén của tiểu cô nương, nhấp trà, không nói gì.
Mắt thấy Diệp Thần Tuyết nổi giận rồi, Diêu Cẩm Khê kéo tay nàng: "Muội thật kỳ quái, khen muội là mỹ nhân, còn không vui... Tỷ ước gì có người mỗi ngày đều khen như vậy."
Tân Hà sửng sốt, đây là giúp nàng giải vây.
Bị nàng ấy thật giả làm náo loạn như vậy, Diệp Thần Tuyết ngược lại không thể tức giận, nàng ta cười hì hì vui đùa cùng Diêu Cẩm Khê.
"Yo, náo nhiệt như vậy?" Diệp Thần Vũ trêu chọc tiến vào, phía sau còn có Tân Minh Tuyên mặc thường phục đi theo.
"Ca ca." Tân Hà chạy bước nhỏ tới bên cạnh Tân Minh Tuyên, kéo ống tay áo của hắn làm nũng. Từ sau khi hắn làm quan, rồi thành thân, số lần hai huynh muội gặp mặt ít đi rất nhiều.
"...... Sao muội lại ở đây?" Tân Minh Tuyên xoa tóc mái của nàng.
"Muội đến thăm Tứ thúc."
Tân Minh Tuyên tùy ý vỗ vỗ bụi bặm dính trên ống tay áo của nàng, hành lễ với Cố Vọng Thư, hỏi vết thương của hắn có tốt hơn chưa. Hắn hôm nay hưu mộc, bèn đi Đại Lý Tự tìm Diệp Thần Vũ, cùng hắn đi đến Diệp phủ.
Diêu gia và Diệp gia là thế giao. Diêu Cẩm Khê càng là khách quen của Diệp gia, Diệp lão thái thái rất thích nàng, bên trong nội bộ định làm vợ cho Nhị biểu ca. Diệp Thần Vũ và nàng cũng coi như quen biết, lập tức đi qua nói chuyện.
Kỳ thật, hắn rất bội phục Diêu Cẩm Khê, tài hoa hơn người không nói, làm người cách đối nhân xử thế cũng rất khá, rõ ràng Tuyết nhi cũng thích Nhị biểu ca... Nhưng vẫn có thể làm bạn với muội ấy.
Người như vậy, bình thường có hai loại. Loại thứ nhất tâm tư đơn thuần, loại thứ hai lòng dạ rất sâu. Tuy nhiên, mặc kệ nàng thuộc về loại nào, đều rất thích hợp với Nhị biểu ca.
Gió thổi qua cửa sổ vào trong phòng khách, thoải mái và mát mẻ.
Hổ Tử nhìn Diệp tam thiếu gia và Đại thiếu gia cũng tới rồi, liền thêm ấm trà mới.
Diêu Cẩm Khê nói chuyện một hồi với Diệp Thần Vũ, bèn đứng dậy rót trà cho hắn, thuận tiện rót thêm cho mọi người, đi tới trước mặt Cố Vọng Thư, dịu dàng mở miệng: "Cố công tử trong người đang bị thương, không nên uống trà đặc."
Người thanh niên cười nói: "Đa tạ Diêu cô nương nhắc nhở."
Tân Hà đứng bên cửa sổ, theo góc độ của nàng, vừa vặn có thể nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Tứ thúc, cực kỳ hoà nhã tuấn tú. Sắc mặt Diêu cô nương đỏ bừng, ánh mắt đung đưa lưu chuyển như một làn nước mùa thu, nhìn lại là thâm tình không dứt.
Tân Hà không biết tại sao, trong lòng cảm thấy buồn bã, Tứ thúc chưa bao giờ cười với nàng như vậy.
Tân Minh Tuyên ho khan một tiếng, lui về phía sau vài bước. Hắn là người đã thành thân, tất nhiên hiểu được biểu đạt giữa hai người này là có ý gì...
"Tân biên tu, nào, uống trà." Diệp Thần Vũ cười đưa chén trà sứ thanh hoa trong tay cho hắn. Cả hai đều trông có vẻ thân thiết.
Tân Minh Tuyên đưa tay tiếp nhận, tưởng thật uống một ngụm. Hắn ấm áp nho nhã, Diệp Thần Vũ thì phô trương rực rỡ, tụ lại một chỗ vậy mà hoà hợp đến kỳ lại.
"Diêu tỷ tỷ, sao lại không có trà cho muội?" Tân Hà "cười khì khì" cắt ngang hai người đó.
Sắc mặt Diêu Cẩm Khê càng đỏ hơn, nàng cuống quít rót đầy một chén, đưa cho Tân Hà, cười nói: "Vâng, cho muội."
"Nghe nói Diêu tỷ tỷ cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông, chi bằng thừa dịp này cho chúng ta mở mang tầm mắt..." Diệp Thần Tuyết đột nhiên mở miệng, biểu cảm của nàng có vài phần lãnh đạm.
Diêu Cẩm Khê nhìn hắn cười với mình, tim đập càng nhanh. Bộ dạng của hắn cực kỳ đẹp, khi ở Diêu gia, tình cờ thấy hắn đến tìm tổ phụ, vẻ mặt lạnh lùng, hờ hững, hiếm thấy có lúc lại ôn hòa như vậy.
"Cô gái trong phòng là ai?" Ra khỏi chính phòng, Diêu Cẩm Khê hỏi Diệp Thần Tuyết.
"Nàng ta rất đáng ghét..."
Hổ Tử dẫn đường ở phía trước, nghe họ nói chuyện như vậy, bước chân hơi dừng lại.
Tân Hà ngồi trên giường La Hán lắc lắc chân nhỏ, thấy Tứ thúc bên ngoài quần áo thông thường, khoác thêm trực cư màu xanh. Hắn vốn cao lớn lại mặc như vậy, càng có vẻ thon thả.
Nàng lẻn đi đến bên cạnh hắn, so sánh chiều cao, phát hiện nàng mới đến ngực hắn...
"Hà nhi, nào, chúng ta cùng đi." Cố Vọng Thư đi nắm tay nàng.
Tân Hà liền trốn, cách xa hắn một chút.
"Tứ thúc, có thể không đi được không?"
Người thanh niên liếc nhìn nàng, điềm nhiên như không và hỏi ngược lại: "Tại sao không thể đi?"
Tân Hà cảm thấy hắn hỏi kỳ quái, đôi mày nhíu chặt: "Người bị thương nên phải nghỉ ngơi nhiều hơn, cố ý đi tiếp đãi người khác như vậy không phải rất mệt mỏi sao?"
Ánh mắt tiểu cô nương trong suốt, không chút che dấu sự quan tâm đối với hắn.
Cố Vọng Thư thở dài, nhẹ nhàng che hai mắt nàng. Hắn nghĩ đến đợi lát nữa còn phải ép buộc nàng đưa ra chủ kiến, có chút xấu hổ.
Nhưng mà, hắn không thể không làm như vậy, nàng nhất định phải đối mặt với nội tâm của mình.
Nếu chiêu này thành công, có lẽ, nàng sẽ suy nghĩ về mối quan hệ của nàng và hắn.
Cuối cùng, Tân Hà vẫn bị Cố Vọng Thư nắm tay đi vào phòng khách.
Diêu Cẩm Khê ngồi trên ghế con uống trà, nghe thấy tiếng động, giương mắt liền nhìn thấy Cố Vọng Thư sải bước đi vào, còn chưa kịp nở nụ cười, đã bị Tân Hà theo sát cùng tiến vào cắt ngang.
Hắn nắm tay nàng. Không đúng, là hắn nắm chặt tay nàng ở trong lòng bàn tay. Tư thế như vậy... Đáng được xưng là bảo vệ.
Diệp Thần Tuyết cũng nhìn thấy Tân Hà, nàng "Hừ" một tiếng, quay đầu nhìn về phía nơi khác. Hiện giờ, tuy nói nàng và tả đô ngự sử Phùng gia đã đính hôn, nhưng trong lòng vẫn thích Nhị biểu ca hơn một chút. Cái khác khoan không nói, chỉ tính về dung mạo này, Phùng Ngọc Lân đã so không tới.
"Vị này là?" Diêu Cẩm Khê cười hỏi, âm thanh uyển chuyển lảnh lót như chim vàng anh, mềm mại du dương.
Cố Vọng Thư ngồi trên ghế bành, "Đây là Đại tiểu của Tân gia."
"Tân muội muội... Trông rất đẹp."
Cái miệng nhỏ nhắn của Tân Hà nhếch lên, Diêu Cẩm Khê khen ngợi nàng, thật đúng là tận hết sức lực. Bản thân nàng được mấy cân mấy lượng trong lòng nàng biết rõ ràng hơn ai hết.
"Diêu tỷ tỷ mới là đệ nhất mỹ nhân kinh đô..." Lời khen ngợi ai mà không biết nói, nàng cười vô cùng trong trẻo.
Diệp Thần Tuyết bĩu môi, nàng không thích Tân Hà, cảm thấy mỗi một câu Tân Hà nói đều cực kỳ dối trá, nhịn không được châm chọc nói: "Ngươi thật lòng khen ngợi khuôn mặt xinh đẹp của Diêu tỷ tỷ?" Nàng nhìn Nhị biểu ca sắc mặt còn có chút tái nhợt, bỏ qua câu "Vẫn là theo thói quen nịnh nọt...".
"Đương nhiên, chẳng lẽ Diệp đại tiểu thư thường hay khen ngợi Diêu tỷ tỷ xinh đẹp, rồi sau lưng nói là xấu xí à?" Tân Hà hiểu được tính cách của Diệp Thần Tuyết, nhiều lần nhường nhịn, nhưng nàng vẫn đối chọi gay gắt, được đằng chân lân đằng đầu nên phải nói phản kích.
"Ngươi..."
"Ta làm sao? Ta cảm thấy Diệp đại tiểu thư cũng là mỹ nhân." Tân Hà cười đi đến bên bàn tròn, cầm một miếng bánh ngọt đào xốp giòn.
Cố Vọng Thư buồn cười chăm chú nhìn vào móng vuốt nhỏ không sắc bén của tiểu cô nương, nhấp trà, không nói gì.
Mắt thấy Diệp Thần Tuyết nổi giận rồi, Diêu Cẩm Khê kéo tay nàng: "Muội thật kỳ quái, khen muội là mỹ nhân, còn không vui... Tỷ ước gì có người mỗi ngày đều khen như vậy."
Tân Hà sửng sốt, đây là giúp nàng giải vây.
Bị nàng ấy thật giả làm náo loạn như vậy, Diệp Thần Tuyết ngược lại không thể tức giận, nàng ta cười hì hì vui đùa cùng Diêu Cẩm Khê.
"Yo, náo nhiệt như vậy?" Diệp Thần Vũ trêu chọc tiến vào, phía sau còn có Tân Minh Tuyên mặc thường phục đi theo.
"Ca ca." Tân Hà chạy bước nhỏ tới bên cạnh Tân Minh Tuyên, kéo ống tay áo của hắn làm nũng. Từ sau khi hắn làm quan, rồi thành thân, số lần hai huynh muội gặp mặt ít đi rất nhiều.
"...... Sao muội lại ở đây?" Tân Minh Tuyên xoa tóc mái của nàng.
"Muội đến thăm Tứ thúc."
Tân Minh Tuyên tùy ý vỗ vỗ bụi bặm dính trên ống tay áo của nàng, hành lễ với Cố Vọng Thư, hỏi vết thương của hắn có tốt hơn chưa. Hắn hôm nay hưu mộc, bèn đi Đại Lý Tự tìm Diệp Thần Vũ, cùng hắn đi đến Diệp phủ.
Diêu gia và Diệp gia là thế giao. Diêu Cẩm Khê càng là khách quen của Diệp gia, Diệp lão thái thái rất thích nàng, bên trong nội bộ định làm vợ cho Nhị biểu ca. Diệp Thần Vũ và nàng cũng coi như quen biết, lập tức đi qua nói chuyện.
Kỳ thật, hắn rất bội phục Diêu Cẩm Khê, tài hoa hơn người không nói, làm người cách đối nhân xử thế cũng rất khá, rõ ràng Tuyết nhi cũng thích Nhị biểu ca... Nhưng vẫn có thể làm bạn với muội ấy.
Người như vậy, bình thường có hai loại. Loại thứ nhất tâm tư đơn thuần, loại thứ hai lòng dạ rất sâu. Tuy nhiên, mặc kệ nàng thuộc về loại nào, đều rất thích hợp với Nhị biểu ca.
Gió thổi qua cửa sổ vào trong phòng khách, thoải mái và mát mẻ.
Hổ Tử nhìn Diệp tam thiếu gia và Đại thiếu gia cũng tới rồi, liền thêm ấm trà mới.
Diêu Cẩm Khê nói chuyện một hồi với Diệp Thần Vũ, bèn đứng dậy rót trà cho hắn, thuận tiện rót thêm cho mọi người, đi tới trước mặt Cố Vọng Thư, dịu dàng mở miệng: "Cố công tử trong người đang bị thương, không nên uống trà đặc."
Người thanh niên cười nói: "Đa tạ Diêu cô nương nhắc nhở."
Tân Hà đứng bên cửa sổ, theo góc độ của nàng, vừa vặn có thể nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Tứ thúc, cực kỳ hoà nhã tuấn tú. Sắc mặt Diêu cô nương đỏ bừng, ánh mắt đung đưa lưu chuyển như một làn nước mùa thu, nhìn lại là thâm tình không dứt.
Tân Hà không biết tại sao, trong lòng cảm thấy buồn bã, Tứ thúc chưa bao giờ cười với nàng như vậy.
Tân Minh Tuyên ho khan một tiếng, lui về phía sau vài bước. Hắn là người đã thành thân, tất nhiên hiểu được biểu đạt giữa hai người này là có ý gì...
"Tân biên tu, nào, uống trà." Diệp Thần Vũ cười đưa chén trà sứ thanh hoa trong tay cho hắn. Cả hai đều trông có vẻ thân thiết.
Tân Minh Tuyên đưa tay tiếp nhận, tưởng thật uống một ngụm. Hắn ấm áp nho nhã, Diệp Thần Vũ thì phô trương rực rỡ, tụ lại một chỗ vậy mà hoà hợp đến kỳ lại.
"Diêu tỷ tỷ, sao lại không có trà cho muội?" Tân Hà "cười khì khì" cắt ngang hai người đó.
Sắc mặt Diêu Cẩm Khê càng đỏ hơn, nàng cuống quít rót đầy một chén, đưa cho Tân Hà, cười nói: "Vâng, cho muội."
"Nghe nói Diêu tỷ tỷ cầm kỳ thư họa, mọi thứ đều tinh thông, chi bằng thừa dịp này cho chúng ta mở mang tầm mắt..." Diệp Thần Tuyết đột nhiên mở miệng, biểu cảm của nàng có vài phần lãnh đạm.