Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay - Trang 3
Chương 25
“Thỉnh an Nhị lão gia.”
Thủ vệ của ‘Lăng Nhã Các’ thấy Tân Đức Dục cầm đèn lồng đi đến nên hành lễ từ xa.
Nam nhân khoát tay, hỏi: “Đại lão gia trong đó sao?”
“Đại lão gia đang ở thư phòng, để nô tài đưa người qua đó.” Vị Nhị lão gia này mặc dù là dòng thứ nhưng cũng rất có bản lĩnh. Làm ăn của cả Tân phủ đều do hắn lo liệu, hơn nữa còn phát triển không ngừng… gã thủ vệ không dám chậm trễ, nói xong liền đưa người đến thư phòng.
Tân Đức Trạch đang đọc ‘Luận Ngữ’, đọc được: <Mạnh Ý Tử hỏi hiếu. Tử viết: “Vô vi.”>
“Đại ca….”
Hắn nghe được âm thanh thì ngẩng lên: “Sao lại đến đây? Mau ngồi đi.”
Có sai vặt bưng trà lên.
“Đệ vừa hồi phủ đã nghe được chuyện hôm nay….” Tân Đức Dục híp mắt, quan hệ giữa hắn và người Đại ca lớn hơn hai tuổi này không tệ. Cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Mặc dù xuất thân khác nhau nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều.
Chuyện lớn đúng sai hoặc liên quan đến danh dự của Tân gia, huynh đệ hai người ắt phải đứng cùng một chiến tuyến, lấy đại cục làm trọng.
Hắn cũng rất bất mãn về việc lão thái thái đối xử hà khắc với Tứ đệ bao năm nay. Có điều, hắn là thứ tử, lời nói ở trước mặt lão thái thái cũng không có trọng lượng…. nhưng dù sao, Cố Vọng Thư là đứa con mà phụ thân nhận nuôi khi còn tại thế, điều này người ngoài cũng biết…. sự việc ngày hôm nay, quả thực không tốt chút nào.
“Ta cũng vừa nói chuyện với mẫu thân.” Tân Đức Trạch nhàn nhạt nói: “….. Người cũng đã nhượng bộ rồi, sau này, chuyện liên quan đến Cố Vọng Thư, người sẽ không can dự nữa…..”
“Chỉ là….”
“Sao vậy?” Tân Đức Dục hỏi.
“Mẫu thân nói, sau này có đại sự gì cũng đừng đến ‘Từ Niệm Uyển’, bà phải chuyên tâm niệm Phật.”
“….” Tân Đức Dục là người làm ăn, suy nghĩ cũng nhanh nhạy hơn người khác, trong chốc lát hắn cũng hiểu được ý nghĩa trong đó.
Chỉ là hắn vẫn tò mò không biết Đại ca đã thuyết phục mẫu thân như nào.
“Vậy Tứ đệ như nào rồi?”
“Đại tẩu đệ tạm thời an bài hắn ở ‘Mặc Trúc Hiên’ của Tuyên nhi, đợi sau khi hắn khoẻ thì sắp xếp cho hắn riêng một viện.”
“Mấy ngày tới nếu rỗi rãi thì đệ cũng tới thăm hắn đi.”
“Phụ thân tạ thế vài năm, cũng vì mẫu thân mà quan hệ giữa chúng ta và hắn cũng không hoà hảo lắm.”
Tân Đức Dục gật đầu, thấy tinh thần Đại ca cũng không tốt nên huynh đệ hai người nói chuyện lúc thì hắn cũng đứng dậy cáo từ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi tỉnh dậy, uống thuốc, Cống Vọng Thư được Hổ Tử dìu đi quanh phòng một vòng. Nằm lì một chỗ khiến chân tay hắn mỏi nhừ.
Khi Tân Đức Dục cầm thuốc bổ đến, hắn mới ngạc nhiên nói: “Nhị ca….”
“Tứ đệ, ta đến thăm đệ một chút.” Nói rồi cho sai vặt đưa đồ mang đến vào phòng.
Hổ Tử nhận lấy, đặt gọn lên bàn rồi châm trà.
“Đã đỡ nhiều rồi, đa tạ nhị ca quan tâm.” Giọng nói của hắn rất lạnh nhạt. Trong kí ức của Cố Vọng Thư, từ sau khi Tân lão thái gia mất, hắn và Tân Đức Dục cũng chưa gặp lại lần nào.
“…..Về sau, nếu có khó khăn gì thì cứ sai nô tài đến tìm ta. Ngày tháng còn dài, huynh đệ chúng ta còn phải nương tựa lẫn nhau.”
“Vâng.” Cố Vọng Thư lãnh đạm, không nói nhiều lời.
Tân Đức Dục là người khôn khéo, cũng đoán ra nguyên nhân vì sao vị Tứ đệ này không muốn thân thiết với hắn. Chỉ là cả hai đều không muốn khó xử, cũng không mong người khác hiểu, biểu hiện qua mặt như vậy là được.
Nam nhân nhấp ngụm trà, chuyện cũ không đề cập đến nửa câu, còn quan tâm đến thương thế của hắn, còn nói về tương lai sau này, ngồi lúc lâu sau mới rời đi.
“Chủ tử, nhị gia đến thăm là chuyện tốt, sao nô tài trông người lại lạnh nhạt như vậy?” Hổ Tử tiễn người ra ngoài, sau đó quay lại hỏi.
“Ngày mà chúng ta ăn không no, mặc không ấm, hắn có đến không?”
“…….”
“Vô duyên vô cớ bị hạ nhân trong phủ đánh dập, cũng chưa bao giờ thấy hắn mở miệng ngăn cản.”
“…….”
“Ngươi nghĩ rằng hắn không biết sao? Luận trí tuệ nhạy bén và đạo lý đối nhân xử thế, lão Nhị Tân gia còn hơn lão Đại nhiều…..”
Cố Vọng Thư nói được một nửa, nhìn vẻ mặt mông lung của Hổ Tử thì lắc đầu: “Thôi, nói ra ngươi cũng không hiểu. Mau ra ngoài làm việc đi, ta muốn đi nghỉ một chút.”
“Ồ…..” Hổ Tử lùi mấy bước, đóng cửa phòng lại rồi đi ra ngoài. Sáng nay tỉnh dậy, hắn nhìn thấy Đại thiếu gia đang luyện quyền, uy vũ tràn ngập, vô cùng khí thế.
Hắn ngứa ngáy chân tay nên trộm học hai chiêu, vừa hay không có việc gì làm, hắn có thể luyện lại.
Hôm nay Tân Hà không qua đây, đêm qua về muộn nên nhiễm lạnh, lúc về đến ‘Liên Uyển’ thì phát sốt. Lưu đại phu kê mấy loại thuốc, Vân Đoá thì đóng cửa ngăn nàng ra ngoài. Lý do còn vô cùng đứng đắn rằng bây giờ thân thể Tứ gia vẫn suy yếu lại bị bệnh nhỡ như bị nhiễm phong hàn thì còn tệ hơn.
Nhưng mà nàng cũng không nhàn rỗi, sai tiểu nha đầu đem mấy món đồ ăn qua ‘Mặc Trúc Hiên’. Nào là hạch đào cao, bánh đậu xanh, còn có một giỏ quýt nhỏ.
Quýt là do Tần thị tặng qua, nàng ăn thấy rất ngon, vừa chua vừa ngọt, nghĩ Cố Vọng Thư uống thuốc đắng miệng nên muốn để hắn nếm một chút.
Lúc gần đi, nàng dặn dò tiểu nha hoàn vài câu, nếu Tứ gia hỏi nàng thì không được nói nàng bị bệnh mà nói sư phó ở ‘Phương Phỉ Các’ cho quá nhiều bài tập nên nàng không sang được.
“Hà nhi thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?” Tần thị vừa hỏi Lưu đại phu về thương thế của Cố Vọng Thư thì biết được nữ nhi bị bệnh, vội vã dẫn hai đại nha hoàn qua đây.
“Mẫu thân, con không sao.” Tân Hà trượt xuống khỏi tháp, nhào vào lòng Tần thị.
“Hà nhi ngoan…. Bị bệnh thì phải tịnh dưỡng.”
Mặc dù nói vậy nhưng Tần thị vẫn ôm Tân Hà lên, cẩn thận xem sắc mặt nàng.
Ánh dương len qua cửa sổ, chiếu vào trong nội thất yên tĩnh.
“Mẫu thân, lưng người còn đau không?”
“Đã bôi thuốc mỡ rồi…. tổ mẫu con cũng không ra tay mạnh đâu.” Tần thị ôm con gái ngồi trên ghế bành nói chuyện.
“Hôm qua, con không nghe lời tổ mẫu, hẳn là người rất đau lòng….” Tân Hà cúi đầu, nàng cũng không hề muốn làm trái lời tổ mẫu.
“Hà nhi ngốc của ta, mọi chuyện đều đã qua rồi.” Tần thị xoa lưng nữ nhi, nhẹ giọng an ủi. Hôm nay trước khi vào triều, Tân Đức Trạch có đến ‘Đức Huệ Uyển’ dùng bữa sáng, còn truyền lại lời của lão thái thái cho nàng nghe, cốt để nàng không đến quấy rầy mẫu thân.
“Sau này đừng đến ‘Từ Niệm Uyển’ nữa.” Tần thị dặn dò.
Tân Hà kinh ngạc: “Vì sao ạ?”
“Tổ mẫu con muốn chuyên tâm niệm Phật, không màng thế sự.”
Tân Hà vâng một tiếng, cũng biết mình đã khiến tổ mẫu buồn lòng. Nàng ôm chặt cổ Tần thị, nửa ngày không nói lời nào.