Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay - Trang 3
Chương 11
Thấy hắn im lặng, Tân Hà có chút xấu hổ…Rải rác trong sân có vài loại cây cối nhưng bây giờ lá cũng rụng sạch. Nắng vàng chiếu lên tường đất loang lổ càng thêm vẻ tiêu điều cô đơn.
Nàng đột nhiên tò mò. Không biết Cố Vọng Thư mang tâm trạng gì khi đối mặt với những người Tân gia? Nói cách khác, kiếp trước khi ngồi vào ghế thủ phụ nội các thì hắn có tâm trạng như nào? Người ngoài đồn rằng, vị thủ phụ trẻ tuổi này thủ đoạn tàn ác, trở mặt vô tình.
“Tiểu thư, tiểu thư…” Vân Đoá thấy tiểu thư nhà mình nhìn đến ngẩn người, ánh mắt mê man thì lo lắng gọi.
“…Khụ khụ…” Tân Hà đang suy nghĩ đến nhập thần, đột nhiên bị quấy rầy nên hơi giật mình, theo bản năng ho khan hai tiếng.
“Sao vậy? Nhiễm lạnh rồi sao?”
“Dạ?” Tân Hà ngẩng đầu nhìn Cố Vọng Thư, thấy ánh mắt hắn lo lắng nhìn nàng, dáng vẻ rất thân thiết, nàng có chút thụ sủng nhược kinh (*).
*Thụ sủng nhược kinh: được quan tâm mà lo sợ.
“Không phải…Vừa nãy đi bộ ra mồ hồi, ngồi đây bị gió thổi qua một cái…”
Cố Vọng Thư cau mày nhìn sang hai đại nha hoàn quở trách: “Các ngươi chăm sóc tiểu thư như vậy sao… Thân thể Hà nhi là vàng ngọc, vừa rồi đi bộ toát mồ hôi sao không nói? Ngộ nhữ trúng gió ngã bệnh thì thế nào?” Nói xong hắn quay sang sai Hổ Tử: “Đi đổi trà nóng đi.”
Vân Đoá Vân Linh liếc nhau một cái. Tứ gia nói đúng, là bọn họ không chăm sóc tốt cho tiểu thư.
“Tứ thúc… không sao đâu…”
Hổ Tử “Vâng” một tiếng, rất nhanh đã mang ra một chén trà nóng: “Tiểu thư, người uống trà nóng này đi…”
“……”
“Tiểu thư uống đi cho đỡ lạnh.” Vân Linh thấy nàng do dự thì mở miệng nói.
“Chẳng lẽ… là chê trà của ta…”
Cố Vọng Thư chậm rãi nói, nhưng nói còn chưa hết câu Tân Hà đã bưng bát một hơi uống cạn. Ghét bỏ?! Nàng nịnh bợ còn chẳng kịp nữa là.
“Tiểu thư, người uống chậm thôi, cẩn thận sặc…” Vân Đoá chạy qua vốt vuốt lưng nàng.
Cố Vọng Thư nhìn thấy động tác này của tiểu cô nương trong lòng thích thú. Hắn cong gợi gợi khoé môi, lộ ra một đường cong tuyệt mĩ, ánh mắt sáng trong, ấm áp như hoa xuân.
Nụ cười này…đúng là….loá mắt quá. Tân Hà vừa ngẩng lên đã nhìn thấy, nàng lại ho khan dữ dội.
“Lại sao thế?” Cố Vọng Thư bước đến, sờ trán nàng một chút.
“Tứ thúc… không sao đâu, ta bị sặc nước thôi.”
Tiểu cô nương ho dữ dội, nước mắt tràn ra, giọng nói yếu ớt.
“……”
Tân Hà ngồi thêm một lúc nữa, thấy sắc trời tối dần nên nàng cũng xin phép cáo từ.
Cố Vọng Thư tiễn nàng ra tận cửa, tiểu cô nương đã đi xa nhưng hắn vẫn đứng ở đấy…dáng người cao gầy có chút đáng thương.
“Chủ tử, Đại tiểu thư đối xử với người thật tốt…” Không biết Hổ Tử đã đến sau lưng hắn từ lúc nào, nhẹ giọng nói.
“Nàng ấy lúc nào cũng nghĩ đến người…Bây giờ, nô tài đi giúp ở phòng bếp, mọi người cũng khách khí rất nhiều, có lẽ là do Đại tiểu thư dặn dò…”
“Về sau người cũng đối xử tốt với nàng ấy một chút.”
Cố Vọng Thư thở dài: “Ngươi thì biết cái gì….”
“Chỉ là, mỗi lần đến đây, Đại tiểu thư luôn cố lấy lòng người….cái khác nô tài nhìn không rõ nhưng cái này nô tài cũng hiểu.”
“Ta biết…” Cố Vọng Thư mím môi, cũng không nói thêm nữa.
Một cơn gió bắc thổi qua, thổi qua quần áo đơn bạc của hắn, lạnh thấu xương. Mùa thu vẫn chưa qua, vừa chập tối, tiết trời cũng trở lạnh… Xem ra năm nay mùa đông đến sớm hơn năm ngoái rồi.
“Chủ tử, người mau vào nhà đi, người vừa khỏi bệnh đừng đứng đây hứng gió nữa.” Hổ Tử khuyên nhủ.
“Ừ.” Đáp một tiếng, thiếu niên cũng xoay người về phòng.
Nàng vừa trở về Liên Uyển đã thấy một nha hoàn áo xanh đi ra bẩm: “Tiểu thư, người về rồi… Mới nãy Nhị phu nhân đến tìm người nhưng ngồi mãi không thấy người về nên nàng ấy đã đi rồi…”
“Nhị thẩm?” Tân Hà ngạc nhiên: “Thẩm ấy đến làm gì?”
“Nhị phu nhân không nói gì chỉ để lại một món đồ.”
“Để lại đồ?” Tân Hà sửng sốt.
“Vâng, nô tỳ đã để vào phòng của người.”
“Ừ, ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.” Nàng khoát tay, đi vào phòng chính. Quả nhiên trên bàn tròn có hai hộp gấm.
Tân Hà chọn đại một hộp gấm mở ra, bên trong có đôi vòng tay bạch ngọc, nàng sờ thử, cảm xúc trên tay rất tốt, đây quả là một món đồ tốt. Thứ còn lại là một cuộn vân cẩm đang được ánh nến chiếu vào trong cực bắt mắt. Nàng đương nhiên biết về loại vải này, kiếp trước khi nàng được mẫu thân dạy quán xuyến việc nhà người cũng đã nói qua về loại vải này. Đúng là tấc gấm tấc vàng.
Nhị thẩm thật có lòng….Đồ tốt như vậy! Nhị phòng Tân gia ra tay thật hào phóng, xem ra mấy năm nay Nhị thúc làm ăn ở bên ngoài không tệ.
“Đến cất đi…” Tân Hà nhìn thoáng qua Vân Linh đang mắt tròn mắt dẹt, thầm nói.
Nha đầu này đúng là phải rèn luyện thêm, mới nhìn thấy mấy thứ này đã kinh ngạc như vậy… Xem Vân Đoá người ta đi, cũng nhìn thấy mà vẻ mặt vẫn bình tĩnh đấy thôi. Trước kia có thể nàng chưa được thấy qua, trong lòng cũng có thể sửng sốt…Nhưng nét mặt vẫn phải bình tĩnh, đây mới là bổn sự.
Người không thể hiện rõ hỉ nộ ái ố thường thì tâm địa cũng tàn nhẫn, nhưng chung quy vẫn làm được việc.
“Vâng.” Vân Linh đáp lời, tiến lên ôm lấy hộp gấm, trong lòng thấp thỏm không thôi sợ rằng trên đường đi làm rơi mấy thứ này…
“Ngươi đi thăm dò thử xem Nhị thẩm muốn làm gì?” Tân Hà giao phó Vân Đoá.
“Làm lặng lẽ thôi.” Nàng dừng một chút rồi dặn dò.
“Tiểu thư yên tâm. Nô tỳ biết nên làm thế nào.”
Người có mắt cũng đều nhìn ra nàng và Lý thị không thân thiết, vậy vì sao hôm nay lại tặng quà? Nàng cũng không tin đột nhiên Lý thị lại quý mến nàng. Trong việc bất thường nhất định có quỷ.
Tân Hà rót một chén trà, ngẩn ngơ dựa vào bên cửa sổ. Đời này nàng có thể bảo vệ Tân phủ vô lo vô nghĩ sao? Tính cách Tứ thúc vẫn như kiếp trước, liệu có vì sự tác động của mà gỡ bỏ khúc mắc với Tân gia không? Cũng không chắc. Hắn có thể làm đến thủ phụ nội các thì tâm tính ắt cũng kiên định hơn người thường.
Ban đầu nàng chỉ muốn ôm chặt đùi Tứ thúc mong rằng sau này hắn có thể giúp đỡ Tân gia. Nhưng từ sau khi gặp hắn nàng lại không nhịn được thương xót hắn. Chỉ vì ân oán của người trước mà hắn phải chịu cuộc sống thê thảm như vậy âu cũng là vô tội. Thôi thì giúp được ít nào hay ít ấy vậy. Chẳng có ai sinh ra đã ác, nếu như nàng nhiệt tình giúp đỡ mong rằng sau này hắn cũng không lấy oán báo ân. Tân Hà thầm nghĩ.