Bạo Quân Vô Địch - Trang 2
Chương 74: C74: Chương 74
Đồng thời dốc toàn lực vận công, tạo thành một lớp phòng hộ màu đỏ như máu.
Rầm!
Một tiếng nổ to vang lên.
Toàn bộ chùa Vạn Phật đột nhiên chìm trong quả cầu lửa khổng lồ.
Ngay cả cây cối cách đó một cây số cũng bị thiêu cháy ngay lập tức!
Sức công phá khủng khiếp đến cực điểm!
Vụ nổ kéo dài được nửa phút mới dừng lại.
Chùa Vạn Phật đã không còn nữa!
Thay vào đó là một cái hố tròn khổng lồ rất khinh khủng!
Bên trong vẫn đang bốc lên những ngọn lửa hừng hực!
Ở khu vực xa xa.
Hai người bước ra từ sau một tảng đá lớn.
"Phù, cuối cùng thằng ma quỷ đó cũng chết rồi!"
Tưởng Bằng Phi thở phào nhẹ nhõm.
Để đối phó với Diệp Phàm, lúc nãy họ đã sử dụng loại đạn chân không.
Đó là một loại đạn chỉ kém hơn đạn hạt nhân một bậc về sức công phá!
"Chú Lệ, có điều cháu vẫn chưa hiểu, phải dùng nhiều thủ đoạn như vậy để đối phó với thằng nhóc kia làm gì? Sao chú không tự mình ra tay giết nó luôn là xong?"
Tưởng Bằng Phi có vẻ không hài lòng, quay sang nói với người đàn ông bên cạnh.
"Lúc nãy, nếu chú không kịp thời dùng đường hầm bí mật cứu cháu, thì cháu đã chết dưới tay tên họ Diệp rồi!
Bên cạnh Tưởng Bằng Phi là một lão già đầu trọc, khuôn mặt hiền từ, mặc một chiếc áo bằng vải xám, mỉm cười:
"Haha, cậu chủ à, theo tôi được biết, Diệp Phàm không hề kém cạnh gì tôi, làm như vậy cũng là để đề phòng an toàn một chút."
Chú Lệ vẫn luôn thận trọng.
Nếu có thể dùng ám chiêu thì tuyệt đối không bao giờ tự mình ra tay.
Hai người quan sát thêm một lúc nữa, cho rằng Diệp Phàm hẳn đã chết rồi.
Nhưng đúng lúc họ chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên con ngươi co rút lại.
Chỉ thấy một bóng người bước ra từ biển lửa ấy.
Lao nhanh như gió về phía hai người Tưởng Bằng Phi.
"Là tên họ Diệp kia, sao hẳn vẫn còn sống?!”
Tưởng Bằng Phi hốt hoảng kêu lên.
Trông như vừa gặp phải quỷ, sợ tới mức sắc mặt tái đi, toàn thân run lấy bẩy.
Cái này còn có phải là người không vậy?
Một vụ nổ kinh khủng như thế, chẳng những người mà ngay cả xe tăng được coi là mạnh nhất cũng đã tan thành tro bụi rồi!
Nhưng khi Diệp Phàm đi đến trước mặt họ, toàn thân vẫn hoàn hảo không tỳ vết!
Điều khiến người ta không thể tin nổi hơn là trong tay anh còn bế Đường Nhược Tuyết, ngoài những vết thương cũ ra thì cô cũng không hề hấn gì.
Diệp Phàm nhìn chăm chăm Tưởng Bằng Phi bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Không nói thêm lời nào, anh giơ bàn tay lên đánh ra một cái.
Tưởng Bắng Phi, phải chết!
Rầm!
Trong tích tắc, lão già đầu trọc đã lao ra ngăn trước mặt Tưởng Bằng Phi, giao chiến với Diệp Phàm bằng chưởng lực.
Hai người đều không nhúc nhích, đúng làn ngang tài ngang sức!
Diệp Phàm ngẩn người ra một lúc.
Dù hiện tại anh chưa đạt tới trạng thái đỉnh cao toàn thịnh, nhưng đối phương có thể chống trả được một chưởng của mình, cũng coi như là người đầu tiên.
"Ông là ai?" Diệp Phàm lạnh lùng hỏi
Lão già đầu trọc nhẹ nhàng cười nói
"Tao là Huyết Như Lai, cách đây rất lâu mọi người vẫn gọi tao là... Huyết Ma!"
Huyết Ma?!
Không ai có thể ngờ được, vị lão nhân hiền từ có nụ cười nhân hậu này lại chính là tên sát nhân máu lạnh Huyết Ma!
Diệp Phàm nheo mắt lại:
"Hóa ra là ông, không ngờ ông lại tự mình đến giao thân nhanh như vậy, hay lắm, vừa lúc tôi sẽ diệt trừ cả đám các người luôn!
"Ồ?" Huyết Ma khẽ mỉm cười:
"Khẩu khí của người trẻ tuổi không nhỏ nhí, vậy thì xem cậu có đú bản lĩnh để làm được điều đó không?"
Nói xong, ông ta lôi ra một tượng Phật từ trong lòng.
Đây là một báu vật cổ xưa từ rất lâu trước đây mà ông ta đã có được.
Cứ mang theo bên mình là có thế tăng lực phòng ngự lên gấp nhiều lần.
Một khi dùng bí pháp hòa nhập vào cơ thể, trong một khoảng thời gian ngắn thậm chí có thể chống trả được những cường giả Bán thần cảnh!
Lúc này, dù Huyết Ma nói những lời nhẹ nhàng.
Nhưng trong lòng ông ta vô cùng chấn động.
Tên nhóc trước mắt quá mạnh, chỉ còn cách dùng bí pháp thôi.
Ông ta hít một hơi thật sâu, đấm mạnh vào ngực mình, phun một ngụm máu tươi lên tượng Phật.
Tượng Phật hóa thành một luồng sáng vàng, tiến vào cơ thể Huyết Ma.
Ngay lập tức, khiến ông ta biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, một bóng dáng Như Lai cao hàng chục mét xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.
"Thế giới cực lạc phương Nam, Như Lai Tây Thiên đang ở đây, thí chủ, cậu đã nhập ma, xin hãy nhanh chóng tự tử, thiện tai thiện tai!"
Giọng nói to lớn hùng vĩ.
Diệp Phàm lạnh lùng cười khẩy một tiếng.
"Hừ, giả thần giả quỷ!"
"Đừng nói ông là giả, cho dù ông là Như Lai Phật Tổ thật sự, nếu dám đối nghịch với tôi, thì cũng chỉ có thể bị giết không tha!"