Bạo Quân Vô Địch - Trang 2
Chương 19: C19: Vó ngựa
Đó là Diệp Phàm.
Vừa rồi, anh đã sử dụng thần công vô thượng để bảo vệ bản thân và em gái, không bị một chút thương tổn gì.
Chỉ là Diệp Tiểu Mạn kinh hãi quá độ nên đã ngất đi.
Hai người Hảo Bạch Vô Thường vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Bọn họ vội vàng tiến tới, quỳ một chân xuống để tỏ lòng thành kính.
"Quân chủ!"
Diệp Phàm liếc mắt nhìn hai người.
"Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, hai người sao lại ở đây?”
"Chúng tôi đến tìm quân chủ xin nương tựa, hy vọng sau này quân chủ có thể giữ chúng tôi ở bên cạnh”
Diệp Phàm suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu.
“Được”
Ngay sau đó, anh nhìn về phía hai tên sát thủ kia,con ngươi co lại. Tiếu Hắc vội vàng bước tới
"Quân chủ, lúc chúng tôi chạy tới thì vừa lúc phát hiện bọn họ đang chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, tình thế cấp bách, không có thời gian thẩm vấn, nên đánh bất tỉnh rồi mang đến đây."
Diệp Phàm tiến lên kiểm tra, sau đó điểm một cái giữa lông mày của hai tên sát thủ, đánh thức bọn họ.
"Anh, làm sao anh còn chưa chết?"
Sau khi nhìn thấy Diệp Phàm, hai tên sát thủ đều kinh hãi.
Trong vụ nổ dữ dội như vậy, làm sao có người còn có thể sống sót?
Điều này không khoa học!
Diệp Phàm cười lạnh.
"Nói, ai đã phái các người đến đây?"
Hai tên sát thủ nhìn nhau, im lặng không lên tiếng. Sát thủ có quy củ của sát thủ.
Một khi vụ ám sát thất bại và bị bắt, dù có chết cũng không thể khai ra cố chủ.
Diệp Phàm nheo mắt lại.
Muốn làm kẻ cứng rằn, không muốn nói à?
Tốt lắm, để tôi xem các ngươi có thể cứng rắn. đến mức nào.
Tay anh lật một cái, lấy ra vài cây kim bạc, đâm thắng vào huyệt đạo của hai người họ.
"A!A!"
Trong phút chốc, hai tên sát thủ lăn lộn trên mặt. đất, khuôn mặt méo mó, hét lên thảm thiết
Quá đau đón!
Lục phủ ngũ tạng có cảm giác như bị ai đó vặn lại, xoắn như xoắn một chiếc khăn.
“Nói, tôi nói, van xin anh, dừng lại...
Trước sự đau đớn cùng cực, cốt khí của bọn họ đã biến mất
Diệp Phàm khinh thường cười lạnh. Anh vung tay. thu hồi kim bạc.
"Nói! Diệp Phàm quát chói tai.
“Là nhà họ Vương và nhà họ Ngô thuê chúng tôi” Sát thủ hoảng sợ nói: “Ngoài ra, còn có hai trăm tên lính đánh thuê trang bị vũ khí lạnh. Bọn họ đều là cao thủ võ đạo, đang chờ ở ngoài biệt thự."
"Chúng tôi đều là người của Huyết Sát Minh. Kẻ bị chúng tôi nhắm tới thì không có bất luận kẻ nào có thể, sống sót được. Anh không trốn thoát được đâu!”
Diệp Phàm nheo mắt lại. Quả nhiên không khác mấy với những gì anh đoán.
Nhà họ Vương, nhà họ Ngô, các người đúng là muốn chết!
Về phần hai trăm tên lính đánh thuê của Huyết h, nếu dám xuất hiện, giết là được!
Nghe xong lời này, Hắc Bạch Vô Thường vô cùng. tức giận.
"Quân chú, ngài ra lệnh đi, tôi và Tiểu Bạch sẽ lập tức tiêu diệt hai nhà đó!” Hảc Vô Thường nghiến răng nghiến lợi nói.
Bạch Vô Thường không nói gì, chỉ nhìn Diệp Phàm. Anh ta muốn xem quân chủ có ý gì.
Diệp Phàm lắc đầu.
"Để bọn chúng sống lâu thêm một chút, chúng ta đi tìm một nơi để ở trước."
Anh có kế hoạch riêng của mình. Muốn giết thì họn thời điểm đối phương kiêu ngạo nhất để
Như vậy mới có thể khiến bọn họ cảm thấy chênh lệch cực độ, mới có thể khiến bọn họ chết càng đau đớn và tuyệt vọng hơn!
Diệp Phàm bế em gái lên, liếc nhìn hai tên sát thủ rồi quay người rời đi. Mà Hắc Bạch Vô Thường lập tức hiểu ra, lập tức giế t chết hai tên sát thủ.
Bọn họ đều biết tính tình của Diệp Phàm.
Kẻ phạm ta, giết!
Hơn nữa phải diệt cỏ tận gốc, không để lại mối hoạ về sau!
Bốn người nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Nhưng khi đi được khoảng 500 mét ra khỏi khu nhà thì một đội ngũ tay cầm trường đao đã ngăn cản lối đi.
Có chừng hai trăm người!
Răng rắc!
Trên bầu trời đột nhiên giáng sấm sét. Mưa lập tức rơi xuống.
Diệp Phàm tiếp tục đi tới, đối mặt với đám người, thong thả đi về phía trước.
Kẻ nào dám cản đường, vậy đi chết đi!