Bao Nuôi Idol - Ngụy Mãn Thập Tứ Toái
Chương 92: Chẳng Lẽ Còn Phải Gọi Anh Là Bảo Bối Sao?
Đàm Dận trừng mắt nhìn cô, nỗi tức tối nghẹn ứ ở lồng ngực nên trong lúc nhất thời anh chỉ đành im bặt.
***
Chỉ tĩnh dưỡng ba ngày, cánh tay phải gần như có thể co duỗi bình thường nên sau đó Đàm Dận lại trở về đoàn phim “Phật Đạo”, bởi vì vai diễn của anh là một vị Tôn giả Phật Môn, sau khi quay hết các cảnh trước khi anh xuất gia thì anh phải cạo đầu.
Đối với chuyện đầu trọc này, thật ra Đàm Dận không quan tâm lắm. Trái lại Biên Nhan có vẻ vô cùng để tâm. Từ buổi sáng bắt đầu lên đường cô cứ liên tục nhìn vào tóc của anh, xong rồi lại nhìn mặt anh ra vẻ rất tiếc hận.
Sau khi nhà tạo mẫu tóc lấy dụng cụ cạo tóc bằng điện cạo đầu cho anh thì cô kiếm cớ chạy ù ra khỏi phòng hóa trang.
Đàm Dận nhìn bóng lưng cô rời đi mà chỉ nhắm mắt lại, ấn đường khẽ nhíu.
Không lâu sau, Đàm Dận khoác áo cà sa xuất hiện trước mắt mọi người, có không ít cô gái trẻ cũng lặng lẽ đỏ mặt. Người đàn ông này tuấn lãng trắng trẻo, đuôi lông mày giương cao như núi tạo cho người ta cảm giác sắc bén, nhưng đôi mắt đen láy kia trông lại trong sạch và bình tĩnh. Anh đứng thật nghiêm túc, trang phục cũng rất uy nghiêm, nhưng ánh mắt của người bên cạnh lại không kìm được nhìn vào phần cổ như ngọc rồi nhìn qua phần hầu kết cương trực kia.
Không kể địa vị tôn sùng và Phật hiệu cao thâm được người đời kính ngưỡng của Tôn giả thì đây là một hòa thượng xinh đẹp chết người.
Biên Nhan xách theo túi của anh đi vào, rõ ràng Đàm Dận thấy được sự kinh ngạc trong mắt cô.
Đã từ lâu anh học được cách tự động che giấu tất cả những đánh giá có liên quan đến vẻ ngoài của anh, nhưng bây giờ anh không khỏi mỉm cười.
Công việc trợ lý của nghệ sĩ là gì, cơ bản chỉ là bưng trà rót nước, xách giỏ xách giày, anh ngồi thì cô phải đứng, anh đang quay phim thì cô phải xem, nào là trạng thái cơ thể của nghệ sĩ, nào là quần áo, nào là hóa trang cô đều phải tập trung quan sát, có vấn đề gì phải lập tức giúp anh điều chỉnh ngay.
Biên Nhan đi theo sau đuôi Đàm Dận vòng vòng một ngày, vừa lau mồ hôi vừa quạt gió, khi có yêu cầu thì phun sương hạ nhiệt, trời rất nóng lại mặc trang phục cổ trang dày cộm nặng nề, vừa chạm vào quần áo chỉ toàn thấy mồ hôi.
Thật ra trang phục kiểu thế này của anh làm Biên Nhan không dám liếc nhìn, cũng không dám nói chuyện với anh, cho nên cả ngày nay cô cứ im lặng một cách lạ thường.
Vì “Khối u ác tính” nổi tiếng nên không ít người trong đoàn biết chuyện cô từng hợp tác với Đàm Dận, phát hiện biên kịch phú nhị đại hiện nay bỗng chốc biến thành một người hầu hạ sinh hoạt, ánh mắt mọi người nhìn cô cũng có chút nghiền ngẫm.
Đàm Dận nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, muốn giúp cô vén tóc mai ướt đẫm mồ hôi, ngón tay khẽ giật nhưng anh lại cố nhịn được, chỉ lạnh nhạt bảo cô ngồi xuống nơi thoáng mát để quạt gió một lát là được.
Biên Nhan lắc đầu, nhỏ giọng lầu bầu câu gì đó mà anh không nghe rõ.
Đàm Dận cũng nhận ra thái độ của người trong đoàn đối với cô nên không khỏi có chút bận lòng.
Thật ra Biên Nhan nói: “Không, em chỉ muốn chụp cho anh thêm mấy tấm hình, đẹp trai chết mất.”
Ban đêm kết thúc công việc, đoàn người trở về khách sạn nghỉ ngơi. Mười hai giờ, Đàm Dận gõ cửa phòng Biên Nhan. Cô dáo dác ngó lối hành lang như một kẻ trộm rồi mới thấp giọng hỏi anh: “Chuyện gì vậy?”
“... Còn chưa ngủ? Anh nghĩ làm cả ngày nay em đã đủ mệt rồi chứ.”
“Em gõ chữ thôi, em có mở một tác phẩm trêи web, bây giờ đang cập nhật chương.” Chính là tác phẩm lấy anh làm hình mẫu đấy, nữ đại lão của cô còn chưa bị đánh ngã, vẫn đang phách lối lấn át nam chính.
Đàm Dận nhìn vẻ mặt mừng trộm của cô, thấy hơi khó hiểu.
“Đúng rồi, sao anh biết em chưa ngủ?”
Đàm Dận giơ cao cái túi: “Thấy em đăng trạng thái nên biết.”
Là một phần mì lạnh.
“Wow, A Dận, anh đối xử tốt với em quá đi mất.” Biên Nhan cảm động đưa tay đón.
Đàm Dận cau mày: “Em gọi anh là gì?”
Anh không buông tay, Biên Nhan hơi chần chừ rút về: “Em không thể gọi vậy sao?”
Nhưng Vương Hạo hay gọi anh thế mà.
“Tùy em.” Đàm Dận đưa mì lạnh cho cô rồi bỏ lại một câu “Ăn xong thì đi ngủ sớm đi” sau đó về phòng của mình.
Sự xưng hô này vẫn tiếp tục sử dụng đến ngày thứ ba.
Đàm Dận và diễn viên nữ chính Phù Trác khớp thoại xong, đang cười tán gẫu gì đó thì Biên Nhan chạy tới hỏi: “A Dận, anh muốn uống trà hay nước lọc ạ?”
Nụ cười trêи môi Đàm Dận bỗng nhạt dần.
“A Dận, buổi trưa anh muốn ăn gì? Em có mua kiwi anh có muốn ăn không?”
“A Dận, cổ anh chảy mồ hôi hơi nhiều kìa, em lau giúp anh nhé... Thôi, hay anh tự lau đi.”
“A Dận, áo cà sa của anh bị lệch kìa để em giúp anh...” Biên Nhan đang giúp anh sửa sang lại tay áo rộng và áo cà sa, Đàm Dận chợt rút tay khỏi tay cô.
“Em gọi Vương Hạo đến đây đi.” Anh nói.
Vương Hạo nhận được chỉ thị thì vội vàng chạy đến điều chỉnh giúp anh. Cô đứng bên cạnh, không hiểu mình đã làm gì không đúng nên tay chân hơi luống cuống.
Sau đó Vương Hạo bí mật nói với cô: “Sau này em đừng gọi A Dận, A Dận nữa, mỗi lần cậu ấy nghe thì sắc mặt không tốt lắm.”
Biên Nhan không ngờ là vì tên, nhưng xưng hô “A Dận” này thì có sao đâu? Chẳng lẽ còn phải gọi anh là bảo bối sao?
Lúc trước anh rõ là rất ghét cái tên đó mà.
Liên tục quay mấy đêm, sau đó người ta đổi sang quay ban ngày. Biên Nhan lo lắng thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh không điều hòa được nên chạy ra tiệm thuốc mua Melatonin.
Bây giờ là 11 giờ sáng, không biết Đàm Dận còn ngủ không. Biên Nhan dùng thẻ mở cửa phòng ra, tính lặng lẽ xem thử, nếu anh ngủ thì để thuốc xuống rồi đi ra, không ngủ thì giục anh uống thuốc.
Mới vừa rón rén đi qua phòng khách tới cửa phòng ngủ, cô chợt nghe được một tiếng thở dốc vô cùng quái lạ.
Ngay sau đó cô thấy được một cảnh khiến cố phải căng cả da đầu, Đàm Dận nửa nằm trêи giường, hơi cong một chân, quần của anh tuột đến chỗ kín, tay phải anh đặt bên trong quần đang chuyển động.
Biên Nhan vội vàng quay đi, vừa khéo liếc thấy cảnh kinh hãi kia, dường như cô thấy được trêи quy đầu đang tiết ra chất nhầy trong suốt.
Siêu siêu sắc luôn, tai của cô cũng đỏ bừng cả lên rồi.