Bao Nuôi Idol - Ngụy Mãn Thập Tứ Toái
Chương 65: Quá Nhập Tâm Vào Vai Diễn
Nếu vậy đã không cần phải gặp mặt Tô Giác rồi.
Tuy nhiên, trong mắt anh ta đấy là cuộc hẹn bí ẩn và ngọt ngào nhưng trong mắt cô thì cô chỉ là một nhân vật làm nền.
Sau đó Biên Nhan lại trò chuyện vài câu với anh, Tiết Ngôn có vẻ không vui, hiển nhiên không còn tập trung vào những gì cô nói nữa.
Thấy vẻ tâm sự nặng nề của anh ta, cô tự giác đi ra ngoài.
Trước khi đi, cô lại bị Biên Chí Thành kéo vào tâm sự giữa cha và con gái, nội dung đại thể là “Con còn nhỏ không nên quen bạn trai, chúng ta giàu nên không cần quan tâm đối phương có kiếm được nhiều tiền hay của cải có sung túc hay không, có gì con phải dẫn tới cho ba xem mắt thử, ba nhìn một cái là biết được nhân phẩm thế nào ngay. Dĩ nhiên nếu con không gặp được đối tượng mình thích thì ba sẽ chuẩn bị vài ứng cử viên tiềm năng cho con, toàn là những thanh niên tài tuấn...”
Biên Chí Thành vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của cô, thấy cô tỏ vẻ phản đối thì ông không bắt ép nữa.
Phút cuối, ông không nhịn được khuyên một câu: “Đừng nghĩ gì về Tiết Ngôn nữa, ba biết từ nhỏ con đã thích nó nhưng dù sao nó cũng là người nhà của con, bị đồn đại sẽ không dễ nghe, vả lại nó cũng không xứng với con đâu...”
“Ba, con không có ý gì đâu.”
Biên Chí Thành còn chưa dứt lời thì chợt bị nghẹn họng. Ông thấy vẻ mặt cô nghiêm túc không giống giả vờ, giọng điệu không gượng gạo. Ông sửng sốt vài giây rồi nói: “... Vậy thì tốt.”
...
Gần đây, đoàn phim “Khối u ác tính” đang bước vào phần đặc sắc nhất và cũng khó khăn nhất. Trạng thái tinh thần của nam chính dần chuyển biến tốt nhờ sự chăm sóc của nữ chính, đồng thời càng ngày càng dựa dẫm vào cô ấy, thậm chí không đồng ý cho cô ấy rời khỏi tầm mắt của mình.
Cảnh đầu tiên chính là phân đoạn phức tạp và đòi hỏi kỹ năng này, Biên Nhan có thể cảm thấy rõ áp lực của Đàm Dận, đến khi đã kết thúc cảnh quay từ lâu mà anh vẫn không thể thoát vai được.
Vừa rồi vẫn còn thâm tình nhìn Tô Giác thì một giây sau anh đã chuyển loại yêu thương đầy cố chấp này lên cô rồi.
Biên Nhan đang thảo luận với đạo diễn Phương về tính logic trong hành động của nhân vật trong phim thì cảm nhận được có một ánh mắt nóng bỏng và đeo bám sau lưng. Cô hơi hoảng nhưng đồng thời cũng thấy khá sung sướиɠ.
Từ trước đến nay, bảo bối luôn lạnh lùng và khó dỗ, đâu giống như bây giờ, ngoài công việc thì thời gian còn lại đều ở suốt bên cô, còn biết làm nũng nữa.
Lúc cô đang nói chuyện, một cánh tay thon dài ôm lấy eo cô. Có lẽ do hai người nói chuyện quá lâu nên Đàm Dận hơi ghen, vì thế anh đi tới đó.
Miệng đạo diễn Phương hơi co giật: “Được rồi, tôi hiểu rõ tâm lý rồi.”
Vai chợt nặng, Đàm Dận ôm lấy cô như chú chó khổng lồ, giọng nói nhẹ nhàng: “Bàn chuyện xong thì đi ăn cơm với anh nha.”
Biên Nhan: “... À ừ.”
“Sáng nay anh gầy mất ba cân đó.”
Biên Nhan đau lòng quay sang xoa đầu anh: “Lát nữa em nấu món ngon cho anh.”
Đàm Dận khẽ mỉm cười: “Không được mang tới đoàn phim, không được cho những người khác ăn ké.”
Biên Nhan đồng ý rồi lại xoa đầu anh, phát hiện vẫn còn dày nên mới yên tâm.
Những người khác (đạo diễn Phương): “...” Ha ha, tôi có vợ rồi đấy nhé.
Là “phái thể nghiệm”, anh ta có thể hiểu tình trạng quá nhập vai vào nhân vật của Đàm Dận nhưng đối tượng là bạn diễn mới hợp lý chứ? Sao vừa xong đã chuyển cảm xúc này đến Biên Nhan rồi? Vì cô là người tạo ra An Du à?
Thôi, mặc kệ diễn viên nghĩ thế nào, diễn tốt là được rồi.
Buổi chiều có cảnh hôn, là cảnh hôn đầu tiên giữa Mạnh Nam Thừa sau khi thần trí bình phục với nữ chính. Đàm Dận đè Tô Giác ra bàn, đôi môi tái nhợt nhẹ nhàng chạm vào, vừa cẩn thận vừa kiềm chế, kèm theo một chút thăm dò.
Tô Giác không tránh nhưng cũng không tỏ vẻ dịu dàng gì.
Cảnh này rất quan trọng, phải quay cận cảnh nên không thể quay góc hay dùng thế thân.
Thật ra, cảnh quay rất tuyệt vời, ngôn ngữ ống kính được truyền đạt vô cùng thành công.
Quay xong, Tô Giác chạy đến chỗ máy quay xem biểu hiện của mình, sau đó thảo luận cùng đạo diễn, trợ lý của cô ta chạy sát theo sau. Nếu sau này có tung ra trailer hậu trường thì còn có thể lấy được cái tiếng diễn viên nghiêm túc và chuyên nghiệp.
Đàm Dận đến chỗ Biên Nhan, sau đó cầm lấy chai nước khoáng trong tay cô rồi uống một hớp.
Biên Nhan cầm lấy một chai nước chưa khui ở trêи bàn đưa cho anh: “Uống cái này đi, em uống chai đó rồi.”
“Nước bọt của em anh cũng ăn rồi, còn sợ uống nước của em sao?”
Biên Nhan vội vàng liếc nhìn bốn phía, sợ bị người khác nghe được.
Đàm Dận trả nước lại cho cô.
Biên Nhan không nhận: “Nửa chai còn lại em cho anh hết đấy.”
Anh cười cười: “Ghen à?”
“Công việc mà, em sẽ không ghen tuông lung tung đâu.”
“Sao bỗng nhiên em trở nên hiểu chuyện vậy.”
“Hiểu chuyện không tốt sao?”
“Rất tốt.” Đàm Dận cười nhạt: “Nhưng không cần.”
Đoàn phim vẫn kết thúc công việc vào đêm rất khuya, chỉ còn vài tiếng là rạng sáng rồi. Biên Nhan đề nghị: “Anh ở khách sạn đi, thế thì anh có thể ngủ thêm một lát.”
Đàm Dận không tỏ quan điểm: “Còn em?”
“Em à...” Biên Nhan hơi do dự, chợt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc đang khom người ngồi vào xe bảo mẫu: “Trang Yến còn ở đối diện phòng anh không?”
Đàm Dận cũng nhìn thấy: “Không để ý lắm.”
“Thôi em về nhà thì hơn, tướng ngủ của em không tốt, sợ ảnh hưởng đến anh.”
Dứt lời, cô có thể cảm nhận được tâm trạng sa sút của Đàm Dận.
Tướng ngủ của cô thật sự rất xấu, ngoại trừ những lần bị làm không có sức nhúc nhích ra thì mấy đêm nay cô thường cảm thấy Đàm Dận ngủ một lát lại phải giúp cô chỉnh lại tay chân.
Nếu anh mặc kệ cô, cô ngủ mà cảm thấy bên cạnh có người sẽ lăn ra sát mép giường, sau đó “đùng” một phát lăn xuống đất.
Tài xế riêng đã lái xe tới, đang đậu ở ven đường.
“Ừm.” Đàm Dận nói: “Đi đường cẩn thận, về nhà thì nhắn tin cho anh.”
Ngày hôm sau Biên Nhan xách thức ăn đến đoàn phim, vô cùng giật mình phát hiện ra khí sắc của Đàm Dận càng tệ hơn hôm qua, phải dùng lớp phấn dày để che quầng thâm đen ngòm dưới mắt.
“Bảo bối, tối qua anh ngủ không ngon sao?”
“Mất ngủ.”
“Lượng công việc lớn vậy mà còn có thể mất ngủ sao?” Tối qua cô vừa dính đầu vào gối là ngủ mất.
Đàm Dận ngước nhìn cô, không nói gì.
Biên Nhan chợt hiểu ra điều gì.
... Nếu Mạnh Nam Thừa xa An Du thì cả đêm cũng không thể chợp mắt được.
Bảo bối thật sự... quá nhập tâm vào vai diễn rồi.